Chương 96: Chạm Trán Thụ Yêu Nữ
Tiểu Hỏa Long
03/01/2020
Tiếp tục dò xét khắp ngôi nhà thêm lần nữa, giữa chừng khi tôi bước đến gần
bàn thờ của bà Sáu, trong bất giác tôi cảm nhận được thứ gì đó đang đến
gần.
"Xoảng"
Bất thình lình, có tiếng đồ rơi vỡ, âm thanh phát ra từ đâu đó, đến cả ba người cũng không xác định được phương hướng. Lúc này tôi, chú Lâm và cả thằng Cà Lăm đều tập trung lại, rồi chia nhau ra cẩn thận quan sát từ mọi phương hướng quanh ngôi nhà. Chưa kịp chuẩn bị tinh thần, ngay tức thì từ ngoài cửa, đám cô hồn dã quỷ lần lượt kéo đến đông như kiến, chúng vây kín cả ngôi nhà của bà Sáu, di ảnh trên bàn thờ lúc này cũng đổ sập, chú Lâm lúc bấy giờ mới nghiêm trọng cất lời:
- Hướng đông, cô hồn vất vưởng đến từ hướng đông ư! Hướng đó thì giờ này làm gì đã đông được thế. Kỳ lạ thật…
Vừa dứt lời, chú Lâm lúc này mới mau chóng chạy ra đóng cửa lại, rồi dán lên đó một lá linh phù, Cà Lăm thì chạy nhanh qua bàn cúng thắp liền ba nén nhang, khói đàn nghi ngút, thanh côn nhị khúc còn vắt trên lưng nãy giờ lại được dịp ở trên tay Cà Lăm thêm một lần nữa.
Cậu ta cẩn thận đặt nó lên bàn cúng, cắn đầu ngón tay trỏ, rồi nhỏ vào thanh côn đúng ba giọt máu, lá bùa ngay sau đó cũng được thằng Cà Lăm niệm chú lâm râm rồi dán vào thanh côn nhị khúc đó. Như mọi khi, lá bùa như in hẳn lên côn và phát ra một luồng linh khí cường đại.
Nói đoạn, Cà Lăm cầm trên tay thanh côn nhị khúc, ra vẻ như hắn đã là một tay bắt ma thượng hạng:
- Chú… chú… chú… Long thấy sao? Hàng… hàng… hàng tui đẹp… đẹp… đẹp hông?
Tôi xị mặt:
- Ui trời! Ba cái đồ quỷ này,...
- Ờ… nó… nó… nó làm sao?
- Làm sao có được nó hay vậy? Chỉ tui một chút đê bạn hiền!
Cà Lăm hất tóc quay sang chỗ khác:
- Mơ… mờ… mơ… đi!
- Hừ, Thiếu gia đây cốc thèm nhé! Cái thứ đồ vô nhân đạo sĩ nhà cậu!
Trong khi còn mãi đôi co với nhau, thì liền ngay sau đó, từ phía sau nhà có một bóng dáng của một cô gái bước ra.
Chú Lâm vừa quay đầu lại, thoáng thấy được cô gái đó, liền nhận ra ngay cô ta không phải là người thường, chú cứ nhướng đôi mắt ra hiệu cho tôi và Cà Lăm đề phòng liên tục. Ngoài cửa trước, đám ma vất vưởng vẫn cứ lẩn khuất bên ngoài mà kêu gào lên thảm thiết, may mắn thay là chỉ có ba người chúng tôi mới nghe và nhìn thấy chúng, chứ nếu không thì mọi chuyện đã rắc rối hơn rồi.
Quay trở lại với hiện trường, sau khi cô gái kia nhìn thấy chiếc bình bị bể cùng đám tro tàn bên cạnh, bất ngờ cô ta mới tức giận mà thét gào lên một tiếng muốn thủng mợ nó màng nhĩ. Chú Lâm cũng quát theo:
- Bố tiên sư mày! Con mắm điên, đêm hôm khuya khoắt, còn phải để cho người ta ngủ nữa chớ, đánh thì cứ nhào vô mà đánh, la cái nồi gì không biết.
Tôi liền kéo tay ổng lại:
- Nè chú! Theo lý thuyết thì nếu nó cũng là ma thì có thét gào như thế nào thì người thường cũng đâu có linh nhĩ mà nghe được.
Nghe đến đây, chú Lâm mới chiêm nghiệm lại một hồi lâu rồi cũng gật đầu:
- Ừ ha! Chú mày quên mất.
Thằng Cà Lăm từ nãy giờ im ru nghe hai chú cháu nói nhỏ, giờ cũng chen ngang:
- Thầy ơi! Nếu… nếu… nếu… mà con "tà lưa" với nó… nó… nó vậy thì lúc nó… nó… nó rên, chắc không… không… không… có ai… ai… ai nghe được đâu thầy nhỉ!
Tôi nghe mà ngượng chín mặt:
- Bộ ông tính thịt nó trước rồi mới giết sau à?
Thằng Cà Lăm cười khề khà, đôi mắt nhíu lại trông cực kỳ nham hiểm và biến thái. Chưa kịp phản ứng thì ngay tức khắc Cà Lăm liền bị một thế lực nào đó đẩy một phát, đập vào vách tường, hắn ôm lòng ngực, khuôn mặt nhó, miệng thì đã ướt đẫm máu.
- Trời đất, nó nhanh vậy!
Tôi ngạc nhiên trước đòn đánh nhanh như chớp vừa rồi của con ả bí ẩn kia, lúc này nhìn kỹ lại, tôi mới thấy rõ được chân thân của cô gái đó, nó trông giống như một cái cây biết đi vậy, tôi thầm nghĩ.
"Lẽ nào lại là một cái cây khô sao!"
Ông chú Lâm nhà tôi lúc bấy giờ mới chạy đến đỡ Cà Lăm dậy, ông ta cẩn thận quan sát chân thể của cậu ta, thấy không có gì đáng lo ngại, liền lấy ra một viên đan dược, dù là bản thân tôi nghĩ thế nhưng trên thực tế thì đó chỉ là một viên thuốc giảm đau, giúp làm tan máu bầm thông thường mà thôi. Chuyện bị ma đánh, nó khác lắm, không giống như người thường đánh, điều đó đồng nghĩa là chỉ bị nội thương thôi chứ bề ngoài chẳng rõ mấy.
- Nè chú! Nó là cây thành tinh thật à?
Chú Lâm lườm tôi một cái rồi đáp:
- Thế con nghĩ nó là gì! Là Mộc Yêu, là một loại cây cổ thụ sống lâu năm.
- Là Mộc Yêu sao! Vậy mà con cứ tưởng tên của nó phải gọi đúng là Thụ Tinh chứ.
Chú Lâm vừa nghe, giận tím mặt, liền cóc vào đầu tôi một phát rõ đau:
- Thụ cái tiên sư nhà mày! Thằng trời đánh này, ăn với chả nói.
Chú Lâm phủi nhanh lớp bụi bám trên người Cà Lăm, xong lại quay sang nhìn về phía cô gái kia mà nói:
- Cô bỏ gần vạn năm để tu luyện được thành hình người, điều đó không phải là dễ, vốn dĩ ta không muốn đánh với cô là vì ta thấy rõ được loài mộc yêu như cô, đáng ra khi tu luyện lâu năm mà nhập ma thì đã sớm bị thiên lôi đánh tan đạo hạnh rồi, cũng bởi vì chưa hại ai nên mới tu được đến ngần này đó.
- Im đi! Các người thì biết gì? Mảnh đất này vốn dĩ xưa kia là nơi ta tu luyện, vậy mà đám gia hỏa nhà này lại sai người chặt ta đi mất, báo hại ta phải bị phế cả nội tu, tổn thất hết mất mấy trăm tu luyện, lão đạo sĩ thối như ông chắc cũng hiểu được sự khổ luyện mà, đúng không!
Nghe đến đây, tôi lại càng bất ngờ hơn:
"Trời… trời phật à! Cây thành tinh, đã mất đi phân nửa thực lực rồi mà vẫn còn bá đạo như vậy sao trời, khéo không chừng con mụ điên này mà đang ở dạng mười thành công lực, chắc thằng Cà Lăm đã sớm về với đất mẹ rồi"
"Xoảng"
Bất thình lình, có tiếng đồ rơi vỡ, âm thanh phát ra từ đâu đó, đến cả ba người cũng không xác định được phương hướng. Lúc này tôi, chú Lâm và cả thằng Cà Lăm đều tập trung lại, rồi chia nhau ra cẩn thận quan sát từ mọi phương hướng quanh ngôi nhà. Chưa kịp chuẩn bị tinh thần, ngay tức thì từ ngoài cửa, đám cô hồn dã quỷ lần lượt kéo đến đông như kiến, chúng vây kín cả ngôi nhà của bà Sáu, di ảnh trên bàn thờ lúc này cũng đổ sập, chú Lâm lúc bấy giờ mới nghiêm trọng cất lời:
- Hướng đông, cô hồn vất vưởng đến từ hướng đông ư! Hướng đó thì giờ này làm gì đã đông được thế. Kỳ lạ thật…
Vừa dứt lời, chú Lâm lúc này mới mau chóng chạy ra đóng cửa lại, rồi dán lên đó một lá linh phù, Cà Lăm thì chạy nhanh qua bàn cúng thắp liền ba nén nhang, khói đàn nghi ngút, thanh côn nhị khúc còn vắt trên lưng nãy giờ lại được dịp ở trên tay Cà Lăm thêm một lần nữa.
Cậu ta cẩn thận đặt nó lên bàn cúng, cắn đầu ngón tay trỏ, rồi nhỏ vào thanh côn đúng ba giọt máu, lá bùa ngay sau đó cũng được thằng Cà Lăm niệm chú lâm râm rồi dán vào thanh côn nhị khúc đó. Như mọi khi, lá bùa như in hẳn lên côn và phát ra một luồng linh khí cường đại.
Nói đoạn, Cà Lăm cầm trên tay thanh côn nhị khúc, ra vẻ như hắn đã là một tay bắt ma thượng hạng:
- Chú… chú… chú… Long thấy sao? Hàng… hàng… hàng tui đẹp… đẹp… đẹp hông?
Tôi xị mặt:
- Ui trời! Ba cái đồ quỷ này,...
- Ờ… nó… nó… nó làm sao?
- Làm sao có được nó hay vậy? Chỉ tui một chút đê bạn hiền!
Cà Lăm hất tóc quay sang chỗ khác:
- Mơ… mờ… mơ… đi!
- Hừ, Thiếu gia đây cốc thèm nhé! Cái thứ đồ vô nhân đạo sĩ nhà cậu!
Trong khi còn mãi đôi co với nhau, thì liền ngay sau đó, từ phía sau nhà có một bóng dáng của một cô gái bước ra.
Chú Lâm vừa quay đầu lại, thoáng thấy được cô gái đó, liền nhận ra ngay cô ta không phải là người thường, chú cứ nhướng đôi mắt ra hiệu cho tôi và Cà Lăm đề phòng liên tục. Ngoài cửa trước, đám ma vất vưởng vẫn cứ lẩn khuất bên ngoài mà kêu gào lên thảm thiết, may mắn thay là chỉ có ba người chúng tôi mới nghe và nhìn thấy chúng, chứ nếu không thì mọi chuyện đã rắc rối hơn rồi.
Quay trở lại với hiện trường, sau khi cô gái kia nhìn thấy chiếc bình bị bể cùng đám tro tàn bên cạnh, bất ngờ cô ta mới tức giận mà thét gào lên một tiếng muốn thủng mợ nó màng nhĩ. Chú Lâm cũng quát theo:
- Bố tiên sư mày! Con mắm điên, đêm hôm khuya khoắt, còn phải để cho người ta ngủ nữa chớ, đánh thì cứ nhào vô mà đánh, la cái nồi gì không biết.
Tôi liền kéo tay ổng lại:
- Nè chú! Theo lý thuyết thì nếu nó cũng là ma thì có thét gào như thế nào thì người thường cũng đâu có linh nhĩ mà nghe được.
Nghe đến đây, chú Lâm mới chiêm nghiệm lại một hồi lâu rồi cũng gật đầu:
- Ừ ha! Chú mày quên mất.
Thằng Cà Lăm từ nãy giờ im ru nghe hai chú cháu nói nhỏ, giờ cũng chen ngang:
- Thầy ơi! Nếu… nếu… nếu… mà con "tà lưa" với nó… nó… nó vậy thì lúc nó… nó… nó rên, chắc không… không… không… có ai… ai… ai nghe được đâu thầy nhỉ!
Tôi nghe mà ngượng chín mặt:
- Bộ ông tính thịt nó trước rồi mới giết sau à?
Thằng Cà Lăm cười khề khà, đôi mắt nhíu lại trông cực kỳ nham hiểm và biến thái. Chưa kịp phản ứng thì ngay tức khắc Cà Lăm liền bị một thế lực nào đó đẩy một phát, đập vào vách tường, hắn ôm lòng ngực, khuôn mặt nhó, miệng thì đã ướt đẫm máu.
- Trời đất, nó nhanh vậy!
Tôi ngạc nhiên trước đòn đánh nhanh như chớp vừa rồi của con ả bí ẩn kia, lúc này nhìn kỹ lại, tôi mới thấy rõ được chân thân của cô gái đó, nó trông giống như một cái cây biết đi vậy, tôi thầm nghĩ.
"Lẽ nào lại là một cái cây khô sao!"
Ông chú Lâm nhà tôi lúc bấy giờ mới chạy đến đỡ Cà Lăm dậy, ông ta cẩn thận quan sát chân thể của cậu ta, thấy không có gì đáng lo ngại, liền lấy ra một viên đan dược, dù là bản thân tôi nghĩ thế nhưng trên thực tế thì đó chỉ là một viên thuốc giảm đau, giúp làm tan máu bầm thông thường mà thôi. Chuyện bị ma đánh, nó khác lắm, không giống như người thường đánh, điều đó đồng nghĩa là chỉ bị nội thương thôi chứ bề ngoài chẳng rõ mấy.
- Nè chú! Nó là cây thành tinh thật à?
Chú Lâm lườm tôi một cái rồi đáp:
- Thế con nghĩ nó là gì! Là Mộc Yêu, là một loại cây cổ thụ sống lâu năm.
- Là Mộc Yêu sao! Vậy mà con cứ tưởng tên của nó phải gọi đúng là Thụ Tinh chứ.
Chú Lâm vừa nghe, giận tím mặt, liền cóc vào đầu tôi một phát rõ đau:
- Thụ cái tiên sư nhà mày! Thằng trời đánh này, ăn với chả nói.
Chú Lâm phủi nhanh lớp bụi bám trên người Cà Lăm, xong lại quay sang nhìn về phía cô gái kia mà nói:
- Cô bỏ gần vạn năm để tu luyện được thành hình người, điều đó không phải là dễ, vốn dĩ ta không muốn đánh với cô là vì ta thấy rõ được loài mộc yêu như cô, đáng ra khi tu luyện lâu năm mà nhập ma thì đã sớm bị thiên lôi đánh tan đạo hạnh rồi, cũng bởi vì chưa hại ai nên mới tu được đến ngần này đó.
- Im đi! Các người thì biết gì? Mảnh đất này vốn dĩ xưa kia là nơi ta tu luyện, vậy mà đám gia hỏa nhà này lại sai người chặt ta đi mất, báo hại ta phải bị phế cả nội tu, tổn thất hết mất mấy trăm tu luyện, lão đạo sĩ thối như ông chắc cũng hiểu được sự khổ luyện mà, đúng không!
Nghe đến đây, tôi lại càng bất ngờ hơn:
"Trời… trời phật à! Cây thành tinh, đã mất đi phân nửa thực lực rồi mà vẫn còn bá đạo như vậy sao trời, khéo không chừng con mụ điên này mà đang ở dạng mười thành công lực, chắc thằng Cà Lăm đã sớm về với đất mẹ rồi"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.