Chương 97: Xác Người Dưới Gốc Cây
Tiểu Hỏa Long
03/01/2020
Trận chiến chỉ vừa mới bắt đầu thôi mà áp lực từ cô gái đó đã dồn về phía
tôi đến nặng nề, ngay cả chú Lâm khi đó cũng thấy lo lắng, bởi vì dù cho chú có thể đối phó được với con Mộc Yêu này đi chăng nữa, thì cũng khó
lòng mà bảo vệ cả tôi và Cà Lăm cùng lúc được.
Trong phút chốc, chú giao Cà Lăm cho tôi, tự thân một mình bước về phía trước, đứng đối diện với con Mộc Yêu kia, dõng dạc nói:
- Lên đi!
Vừa dứt lời, liền ngay sau đó cô gái trẻ phóng nhanh đến chỗ ông chú Lâm nhà tôi, tung liền mấy chưởng vào những điểm chí mạng, may là cùng lúc đó thanh pháp khí đã sớm đỡ lại, lúc bấy giờ tôi đã hết sức ngạc nhiên khi tay của cô ta cứ như là sắt thép vậy, đánh vỡ cả tường, bàn ghế trong ngôi nhà để gần đó đều bị ả ta phá nát, nhưng mà thứ khiến tôi kinh ngạc hơn đó lại chính là lúc cô ta tay không chạm vào Liệt Dương Kiếm.
Kỳ thực mà nói thì pháp bảo của nhà họ Phạm là bảo vật chí dương chấn khí, nên ma quỷ có mạnh cỡ nào khi trực tiếp chạm vào cũng đều phải có chút phản ứng của hỏa diệm trong Liệt Dương Kiếm. Đằng này ả vừa chạm mà lại còn đánh bật lại cả pháp khí, khiến chú ông chú nhà tôi khó khăn vô cùng.
Đứng đó nhìn cũng không phải là thượng sách, tôi mới dìu thằng Cà Lăm dựa vào vách tường trong góc nhà, rải máu chó mực quanh hắn để cho hắn yên tâm mà điều tức lại nội thương.
Quay trở lại hiện trường, bàn cúng lúc này cũng đã bị lật đổ, ông chú nhà tôi khi đó thì vẫn còn đang đạn sáp lá cà với con Mộc Yêu đó, ngoài cửa thì lúc này cũng sắp không chịu đựng được lâu hơn nữa, không kịp nghĩ ngợi gì nhiều, tôi mới cắn tay chích máu vẽ ra một đạo bùa, đọc câu chú lâm râm trong miệng, tương kế tụ kế quăng nó về phía ông chú.
- Chú Lâm! Bắt lấy…
Vừa nghe thấy tiếng của tôi, chú Lâm mới liền lùi lại vài bước rồi chụp lấy bùa, vừa nhìn ổng lại quay qua quát tôi:
- Thằng quỷ! Con vẽ thiếu nét rồi, nó không linh nghiệm.
- Ôi Vãi! Con xin lỗi.
Lúc này tôi lại ráo riết sắp xếp lại bàn cúng, để chiêu thỉnh thần linh về trợ lực. Trong khi đó, chú Lâm lại tiếp tục đón lấy thêm một chưởng từ con Mộc Yêu kia, nhưng lạ thay lần này uy lực còn mạnh hơn lần trước cả mấy thành công lực nữa, nên khi dùng pháp bảo đỡ lấy, chú cũng phải bị đánh dội lại, đến độ phải đưa chân chống ngược lại vào tường thì mới không bị kình lực đánh văng.
- Mau nhốt nó lại!
Chú Lâm vừa hô hoán vừa dùng pháp khí đỡ lại uy lực của con Mộc Yêu Nữ, khi đỡ ra được rồi thì lúc này Cà Lăm mới gượng dậy vun côn trúng vào mặt nó, thanh côn nhị khúc của cậu ta do từ đầu đã có linh lực của đạo thuật họ Phạm phụ trợ cho, nên đã khiến cho cô ả kia bị đánh vật xuống nền nhà.
Ả ta ôm mặt đau đớn:
- Thằng khốn! Mày dám đánh tao.
Quyết không để nó trốn thoát, tôi tiếp tục dàn trận, một tay nắm sợi dây màu đỏ đã nằm dưới đất tự bao giờ, tay kia thủ pháp ấn, liền ngay lập tức có một cái lưới to bao trùm bản thể của Mộc Yêu Nữ, khiến nó khó lòng mà chống cự được, đến độ phải hiện luôn nguyên hình là một khúc gỗ Tam Sơn và một cái sọ người.
Khi đã thu phục được con Mộc Yêu Nữ ấy, cả ba người mới cẩn thận thu pháp khí trở lại, tiến đến gần chiếc lưới của tôi, chỉ khi tôi định chạm vào cái thứ trong cái lưới thì chú Lâm lúc này mới kịp ngăn lại.
Chú nghiêm túc cất lời:
- Khoan đã! m khí vẫn còn, nó chưa chết đâu.
Cà Lăm lúc này mới hỏi:
- Vậy… giờ làm… làm… làm gì đây sư phụ?
- Vừa rồi nó làm con bị thương, cứ nghỉ ngơi đi. Long, con đem thứ này ra ngoài sân đốt hết cho chú! Nhớ là vừa đốt vừa đọc cho nó một bài chú Đại Bi nghe chưa!
Ban đầu tôi có hơi do dự vì nghĩ rằng đám u linh ngoài cửa vẫn còn dày đặc, nhưng sau đó như hiểu ý của tôi nên chú Lâm mới vội trấn an với tôi rằng bọn chúng đã bỏ chạy hết rồi, nên tôi mới liền gật đầu làm theo, nhưng trước khi được tôi đem đi, chú Lâm còn cẩn thận gói khúc gỗ và cái hộp sọ người ấy lại bằng một tấm vải nhung có vẽ bùa Trấn Yêu trên đó.
Tiếp tục cho nó vào trong một cái chậu, tôi mồi lửa đốt khúc gỗ và hộp sọ đó đi, Cà Lăm đứng cạnh đó quan sát tôi đọc chú Đại Bi, còn chú Lâm thì đứng nhìn thứ gì đó trong khoảng không trước mắt rồi nói lẩm bẩm trong miệng.
Một lát sau…
Khi hộp sọ đó không còn oán khí nữa thì chú Lâm mới gói nó bỏ vào trong một cái hũ làm bằng gốm, sau đó lại niêm phong miệng hũ lại, cất nó vào trong túi. Nhìn lên đồng hồ, thoắt cái đã gần ba giờ sáng, chú Lâm lúc này lại lật đật mò ra sau nhà của mẹ con bà Sáu.
Cà Lăm lúc bấy giờ lại bán tín bán nghi, cậu ta cứ đi lòng vòng cái gốc cây ở ngoài vườn rồi chỉ tay, nhưng có vẻ như còn hơi yếu nên có phần hơi gượng gạo, tôi mới nhanh chóng chạy đến đỡ cậu ta đứng vững:
- Nè! Ông có sao không?
Cùng lúc ấy, chú Lâm nhìn theo hướng tay của Cà Lăm thì mới nhận ra được điều quái dị.
- Mấy đứa nhìn này! Đất này còn độc lắm, cái cây này nó hút phải thứ không tốt nên lá cây mới bị thâm đen như vậy, nếu chú đoán không lầm thì bên dưới gốc cây là một cái xác người.
Tôi vô cùng kinh ngạc:
- Làm sao chú biết được?
Chú Lâm đáp:
- Từ khi bước vào ngôi nhà này cho đến bây giờ, con Sát Lục Quỷ và cả con Mộc Yêu kia vốn dĩ chỉ là những con rối do tà thuật của ai đó luyện thành, nhưng để nó tồn tại ở đây được cả ngần ấy năm qua như vậy thì chắc hẳn là người này tuyệt đối không hề đơn giản. Bây giờ cũng gần sáng rồi, đêm sau chúng ta sẽ quay lại đây lần nữa!
Nói rồi, tôi và Cà Lăm liền gật đầu răm rắp và trở vào trong nhà để sắp xếp lại mọi thứ cho gọn gàng, may mắn là đêm hôm đó mọi thứ đều diễn ra đúng như kế hoạch của chú.
Trong phút chốc, chú giao Cà Lăm cho tôi, tự thân một mình bước về phía trước, đứng đối diện với con Mộc Yêu kia, dõng dạc nói:
- Lên đi!
Vừa dứt lời, liền ngay sau đó cô gái trẻ phóng nhanh đến chỗ ông chú Lâm nhà tôi, tung liền mấy chưởng vào những điểm chí mạng, may là cùng lúc đó thanh pháp khí đã sớm đỡ lại, lúc bấy giờ tôi đã hết sức ngạc nhiên khi tay của cô ta cứ như là sắt thép vậy, đánh vỡ cả tường, bàn ghế trong ngôi nhà để gần đó đều bị ả ta phá nát, nhưng mà thứ khiến tôi kinh ngạc hơn đó lại chính là lúc cô ta tay không chạm vào Liệt Dương Kiếm.
Kỳ thực mà nói thì pháp bảo của nhà họ Phạm là bảo vật chí dương chấn khí, nên ma quỷ có mạnh cỡ nào khi trực tiếp chạm vào cũng đều phải có chút phản ứng của hỏa diệm trong Liệt Dương Kiếm. Đằng này ả vừa chạm mà lại còn đánh bật lại cả pháp khí, khiến chú ông chú nhà tôi khó khăn vô cùng.
Đứng đó nhìn cũng không phải là thượng sách, tôi mới dìu thằng Cà Lăm dựa vào vách tường trong góc nhà, rải máu chó mực quanh hắn để cho hắn yên tâm mà điều tức lại nội thương.
Quay trở lại hiện trường, bàn cúng lúc này cũng đã bị lật đổ, ông chú nhà tôi khi đó thì vẫn còn đang đạn sáp lá cà với con Mộc Yêu đó, ngoài cửa thì lúc này cũng sắp không chịu đựng được lâu hơn nữa, không kịp nghĩ ngợi gì nhiều, tôi mới cắn tay chích máu vẽ ra một đạo bùa, đọc câu chú lâm râm trong miệng, tương kế tụ kế quăng nó về phía ông chú.
- Chú Lâm! Bắt lấy…
Vừa nghe thấy tiếng của tôi, chú Lâm mới liền lùi lại vài bước rồi chụp lấy bùa, vừa nhìn ổng lại quay qua quát tôi:
- Thằng quỷ! Con vẽ thiếu nét rồi, nó không linh nghiệm.
- Ôi Vãi! Con xin lỗi.
Lúc này tôi lại ráo riết sắp xếp lại bàn cúng, để chiêu thỉnh thần linh về trợ lực. Trong khi đó, chú Lâm lại tiếp tục đón lấy thêm một chưởng từ con Mộc Yêu kia, nhưng lạ thay lần này uy lực còn mạnh hơn lần trước cả mấy thành công lực nữa, nên khi dùng pháp bảo đỡ lấy, chú cũng phải bị đánh dội lại, đến độ phải đưa chân chống ngược lại vào tường thì mới không bị kình lực đánh văng.
- Mau nhốt nó lại!
Chú Lâm vừa hô hoán vừa dùng pháp khí đỡ lại uy lực của con Mộc Yêu Nữ, khi đỡ ra được rồi thì lúc này Cà Lăm mới gượng dậy vun côn trúng vào mặt nó, thanh côn nhị khúc của cậu ta do từ đầu đã có linh lực của đạo thuật họ Phạm phụ trợ cho, nên đã khiến cho cô ả kia bị đánh vật xuống nền nhà.
Ả ta ôm mặt đau đớn:
- Thằng khốn! Mày dám đánh tao.
Quyết không để nó trốn thoát, tôi tiếp tục dàn trận, một tay nắm sợi dây màu đỏ đã nằm dưới đất tự bao giờ, tay kia thủ pháp ấn, liền ngay lập tức có một cái lưới to bao trùm bản thể của Mộc Yêu Nữ, khiến nó khó lòng mà chống cự được, đến độ phải hiện luôn nguyên hình là một khúc gỗ Tam Sơn và một cái sọ người.
Khi đã thu phục được con Mộc Yêu Nữ ấy, cả ba người mới cẩn thận thu pháp khí trở lại, tiến đến gần chiếc lưới của tôi, chỉ khi tôi định chạm vào cái thứ trong cái lưới thì chú Lâm lúc này mới kịp ngăn lại.
Chú nghiêm túc cất lời:
- Khoan đã! m khí vẫn còn, nó chưa chết đâu.
Cà Lăm lúc này mới hỏi:
- Vậy… giờ làm… làm… làm gì đây sư phụ?
- Vừa rồi nó làm con bị thương, cứ nghỉ ngơi đi. Long, con đem thứ này ra ngoài sân đốt hết cho chú! Nhớ là vừa đốt vừa đọc cho nó một bài chú Đại Bi nghe chưa!
Ban đầu tôi có hơi do dự vì nghĩ rằng đám u linh ngoài cửa vẫn còn dày đặc, nhưng sau đó như hiểu ý của tôi nên chú Lâm mới vội trấn an với tôi rằng bọn chúng đã bỏ chạy hết rồi, nên tôi mới liền gật đầu làm theo, nhưng trước khi được tôi đem đi, chú Lâm còn cẩn thận gói khúc gỗ và cái hộp sọ người ấy lại bằng một tấm vải nhung có vẽ bùa Trấn Yêu trên đó.
Tiếp tục cho nó vào trong một cái chậu, tôi mồi lửa đốt khúc gỗ và hộp sọ đó đi, Cà Lăm đứng cạnh đó quan sát tôi đọc chú Đại Bi, còn chú Lâm thì đứng nhìn thứ gì đó trong khoảng không trước mắt rồi nói lẩm bẩm trong miệng.
Một lát sau…
Khi hộp sọ đó không còn oán khí nữa thì chú Lâm mới gói nó bỏ vào trong một cái hũ làm bằng gốm, sau đó lại niêm phong miệng hũ lại, cất nó vào trong túi. Nhìn lên đồng hồ, thoắt cái đã gần ba giờ sáng, chú Lâm lúc này lại lật đật mò ra sau nhà của mẹ con bà Sáu.
Cà Lăm lúc bấy giờ lại bán tín bán nghi, cậu ta cứ đi lòng vòng cái gốc cây ở ngoài vườn rồi chỉ tay, nhưng có vẻ như còn hơi yếu nên có phần hơi gượng gạo, tôi mới nhanh chóng chạy đến đỡ cậu ta đứng vững:
- Nè! Ông có sao không?
Cùng lúc ấy, chú Lâm nhìn theo hướng tay của Cà Lăm thì mới nhận ra được điều quái dị.
- Mấy đứa nhìn này! Đất này còn độc lắm, cái cây này nó hút phải thứ không tốt nên lá cây mới bị thâm đen như vậy, nếu chú đoán không lầm thì bên dưới gốc cây là một cái xác người.
Tôi vô cùng kinh ngạc:
- Làm sao chú biết được?
Chú Lâm đáp:
- Từ khi bước vào ngôi nhà này cho đến bây giờ, con Sát Lục Quỷ và cả con Mộc Yêu kia vốn dĩ chỉ là những con rối do tà thuật của ai đó luyện thành, nhưng để nó tồn tại ở đây được cả ngần ấy năm qua như vậy thì chắc hẳn là người này tuyệt đối không hề đơn giản. Bây giờ cũng gần sáng rồi, đêm sau chúng ta sẽ quay lại đây lần nữa!
Nói rồi, tôi và Cà Lăm liền gật đầu răm rắp và trở vào trong nhà để sắp xếp lại mọi thứ cho gọn gàng, may mắn là đêm hôm đó mọi thứ đều diễn ra đúng như kế hoạch của chú.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.