Chương 106: Dịch Gia Trang Có Ma
Tiểu Hỏa Long
03/01/2020
Một ngày sau…
Cả ba người quay trở lại Dịch Gia Trang, đứng trước cánh cửa to lớn vững chãi, tôi ngước nhìn đồng hồ đeo tay.
"Đã gần 10 giờ đêm rồi"
Chú Lâm nhìn trước nhìn sau, rón rén mở cánh cửa lớn rồi bước từ từ vào bên trong khuôn viên của một cái gia trang rộng lớn, tôi và bác Dương cũng đi sát ngay sau lưng ông chú.
Khi tất cả đã bước vào bên trong, cố gắng nhìn cảnh vật nơi đó, tôi bỗng rùng mình mấy cái, thật khó để diễn tả được hết bằng lời. Khung cảnh lúc đó cực kì quỷ dị, một cái sân rộng lớn, mọi thứ tối đen như mực, vẫn may là bác Dương ngay sau đó đã thắp lửa vào những ngọn nến được đặt trên mép cột nhà, thoạt đầu tôi cứ nghĩ rằng mình đã lạc vào thời phong kiến, bởi vì cách bày trí cũng như là những đồ vật trong Dịch Gia Trang chẳng mấy khác gì những thứ mà trên phim tôi hay coi cả.
Tôi thầm nghĩ:
"Coi bộ người của Dịch Tông thích những thứ hoài cổ như vậy thì phải!"
Vội xua đi dòng cảm nghĩ miên man, tôi bất ngờ khi thấy ông chú Lâm lúc này đã bước đến bên một góc sân chỗ có để một chiếc bàn bằng đá, nhìn tới nhìn lui một cách say mê, rồi lại trợn mắt nhìn về phía bác Dương lắc đầu và nói:
- Dương! Tất cả đều chết rất thê thảm.
Bác Dương lúc bấy giờ cũng gật đầu:
- Ừm! Tao thấy rồi, đi ra sau vườn xem.
Vừa dứt lời, cả hai người kéo nhau ra sau vườn, xứ người ở nơi đó thường hay gọi là Hậu Viện, tôi cũng không chắc là họ gọi bằng gì, nhưng tôi cá rằng nơi đó phong thủy chẳng mấy tốt đẹp gì cả, vì ngay chính bản thân tôi lúc nhìn lên bầu trời, khoảng không ở phía sau vườn của Dịch Gia Trang, tôi luôn nhìn thấy một luồng khí tức hắc ám bao phủ cả nóc nhà họ Dịch.
Thấy tôi đứng ngẩn ngơ giữa sân, ông chú gọi tôi:
- Nè cái thằng kia, vào đây lẹ đi, đứng ở đó lâu một hồi ma nữ nó nhảy ra nó cướp đi trinh tiết của mày rồi thì đừng có mà khóc than số phận hẩm hiu nghe con!
Tôi xị mặt:
- Xí! Chú cứ hay chọc con hoài, giờ con đã tiến nhập vào Trung Đẳng Sư rồi, hông thèm sợ lũ hồn ma bóng quế đó nữa đâu…
Vừa nói xong, cánh cửa gỗ lớn của Dịch Gia Trang bất thình lình đóng sầm lại thật mạnh, nó làm tôi điếng người, ngay tức khắc chạy một mạch đứng ru rú ở sau lưng chú Lâm mà mắt cứ đảo qua đảo lại liên hồi.
Bác Dương cười sặc sụa:
- Hừm! Nè Long, con sao vậy? Mới hồi nãy bác mày thấy con mạnh miệng lắm mà. Sao giờ lại như một con rùa thế?
Tôi sượng chín mặt, không dám nói thêm câu nào, riêng hai người kia thì cứ đứng cười tôi cả buổi.
Một lúc sau…
Cả người lại tiếp tục đi qua một cái hành lang nhỏ, nơi dẫn thẳng từ sân trước ra đến ngoài vườn. Lúc đi trên hành lang, chú Lâm và bác Dương cứ đưa mắt nhìn khoảng không vô định xung quanh mà lắc đầu suốt đoạn đường. Thấy có chuyện lạ, nên tôi mới thử dùng Lệ Ngưu để nhìn thử.
"Trời đất! Đây… đây là…"
Tôi choáng ngợp trước cảnh tượng ngay trước mắt mình, quả đúng như tôi dự đoán, đám hồn ma vất vưởng quanh khuôn viên của Dịch Gia Trang, nếu đếm ra thì cũng phải bảy tám con.
Giờ nhớ lại lời nói của chú Lâm lúc nãy, tôi mới thầm đoán ra được đám vong hồn đó chính là hồn ma của người nhà họ Dịch. Nhưng mà tại sao tất cả bọn họ lại chết như vậy, thì tôi vẫn còn chưa biết được.
Vừa đi được một đoạn gần tới vườn sau của Gia Trang, cả ba người bỗng dưng đứng sững lại trong giây lát, bởi quanh đó cứ có một tiếng khóc của ai đó phát ra một cách da diết và đầy đau khổ.
Tiếng gió thét gào giữa màn đêm, cùng với đó là cái lạnh sởn da gà trong phút chốc làm tôi nhăn mặt, miệng thở ra khói phì phò.
"Trời mẹ ơi! Đang là mùa hè mà sao lạnh quá vậy không biết?... đúng là có biến lớn thật rồi!"
Chú Lâm bắt đầu cảnh giác hơn, liền ra dấu cho tôi và bác Dương đứng sát vào nhau, rồi cùng bước từng bước thật chậm đi qua từng ô gạch trên dãy lành lang tối mịt mờ đó. Chiếc đèn pin dự phòng trên tay tôi cứ run cầm cập suốt, đến độ chú Lâm đi bên cạnh phải nắm lấy cổ tay tôi thật chặt để giữ cho tôi bình tĩnh hơn mà soi đoạn đường phía trước. Nhưng chiếc đèn pin khi đó như không nghe lời nữa, nó cũng chớp nháy liên tục.
Thấy bất an, chú Lâm lấy trong túi ra một lá bùa rồi niệm câu pháp chú:
"Thiên linh linh, Địa linh linh - Binh Càn Linh Ý - Nhập Khởi Càn Khôn - Xướng Khu Tá Diệp - Tử Khinh Tại Điền - Cấp cấp như luật lệnh"
Bác Dương lúc này như hiểu ý, bèn lấy ra hai con hình nhân bằng rơm, chú Lâm mới kịp dán linh phù vào cả hai con hình nhân đó, rồi đặt xuống đất.
Cả hai người, chú Lâm và bác Dương lúc này mới phát công, chắp tay điểm chỉ vào hình nhân, khiến cho chúng đứng vững trên mặt đất rồi từ từ bước đi trên hành lang ở phía trước. Cứ mỗi bước đi là đám vong hồn lởn vởn quanh đó điều phải tránh xa hết, chỉ khi hai con hình nhân đi được đến gần cuối hành lang thì liền bị khựng lại, cả chú Lâm và bác Dương lúc ấy cũng chẳng thể nào dùng ý niệm để dịch chuyển được hình nhân, kể cả khi hai tay chắp lại cùng lúc truyền ý niệm đến hình nhân thì cả hai người họ như bị một uy áp nào đó cưỡng lại, hai con nhân đang đứng bỗng nhiên cũng lật ngửa ra, đồng thời bác Dương và chú tôi cũng bị đánh bật ngửa ra y như vậy.
Tôi đứng ở phía sau hai người họ cũng hốt hoảng mà chạy tới đỡ họ dậy:
- Chú Lâm, bác Dương... Hai người có sao không?
Chú Lâm cố gượng dậy, nhìn qua bên chỗ bác Dương rồi nói:
- Chết tiệt! Vô lượng hồn, vô thiên hồn, âm binh quỷ chướng này, đâu phải sở tại trần gian.
Bác Dương nghe vậy mới lắc đầu:
- Không đâu! Trời đất bất dung, người bị ám lại muốn đi ám người khác sao? Thật nực cười.
Lần này, bác Dương lại tiếp tục lấy ra một cây kiếm được làm bằng những đồng tiền xu nhỏ, đặt nó xuống đất và hướng thẳng mũi kiếm về con hình nhân bằng rơm ở trước mặt, cố thêm lần nữa dùng niệm ý bật người con hình nhân đứng dậy, bác Dương vừa dịch chuyển đôi chân của con hình nhân lên một bước, liền ngay sau đó hình nhân như bị treo lên lơ lửng. Trong chốc lát, bác Dương dùng chân đá vào cán của kim tiền kiếm, làm cho nó bay lên ghim thẳng vào con hình nhân bằng rơm ấy, ngay lập tức những tiếng nổ lốp bốp vang lên khắp cả dãy hành lang, chú Lâm lúc này cũng làm theo y như vậy, ngay thời điểm đó tôi mới thấy được có hai bóng người lúc ẩn lúc hiện giữa không trung trước mắt, rồi đột ngột lướt đi ra tận sau vườn và biến mất.
Chú Lâm nhanh chóng giục tôi và bác Dương:
- Mau đuổi theo, bọn chúng không thể chạy nhanh hơn được nữa đâu!
Cả ba người quay trở lại Dịch Gia Trang, đứng trước cánh cửa to lớn vững chãi, tôi ngước nhìn đồng hồ đeo tay.
"Đã gần 10 giờ đêm rồi"
Chú Lâm nhìn trước nhìn sau, rón rén mở cánh cửa lớn rồi bước từ từ vào bên trong khuôn viên của một cái gia trang rộng lớn, tôi và bác Dương cũng đi sát ngay sau lưng ông chú.
Khi tất cả đã bước vào bên trong, cố gắng nhìn cảnh vật nơi đó, tôi bỗng rùng mình mấy cái, thật khó để diễn tả được hết bằng lời. Khung cảnh lúc đó cực kì quỷ dị, một cái sân rộng lớn, mọi thứ tối đen như mực, vẫn may là bác Dương ngay sau đó đã thắp lửa vào những ngọn nến được đặt trên mép cột nhà, thoạt đầu tôi cứ nghĩ rằng mình đã lạc vào thời phong kiến, bởi vì cách bày trí cũng như là những đồ vật trong Dịch Gia Trang chẳng mấy khác gì những thứ mà trên phim tôi hay coi cả.
Tôi thầm nghĩ:
"Coi bộ người của Dịch Tông thích những thứ hoài cổ như vậy thì phải!"
Vội xua đi dòng cảm nghĩ miên man, tôi bất ngờ khi thấy ông chú Lâm lúc này đã bước đến bên một góc sân chỗ có để một chiếc bàn bằng đá, nhìn tới nhìn lui một cách say mê, rồi lại trợn mắt nhìn về phía bác Dương lắc đầu và nói:
- Dương! Tất cả đều chết rất thê thảm.
Bác Dương lúc bấy giờ cũng gật đầu:
- Ừm! Tao thấy rồi, đi ra sau vườn xem.
Vừa dứt lời, cả hai người kéo nhau ra sau vườn, xứ người ở nơi đó thường hay gọi là Hậu Viện, tôi cũng không chắc là họ gọi bằng gì, nhưng tôi cá rằng nơi đó phong thủy chẳng mấy tốt đẹp gì cả, vì ngay chính bản thân tôi lúc nhìn lên bầu trời, khoảng không ở phía sau vườn của Dịch Gia Trang, tôi luôn nhìn thấy một luồng khí tức hắc ám bao phủ cả nóc nhà họ Dịch.
Thấy tôi đứng ngẩn ngơ giữa sân, ông chú gọi tôi:
- Nè cái thằng kia, vào đây lẹ đi, đứng ở đó lâu một hồi ma nữ nó nhảy ra nó cướp đi trinh tiết của mày rồi thì đừng có mà khóc than số phận hẩm hiu nghe con!
Tôi xị mặt:
- Xí! Chú cứ hay chọc con hoài, giờ con đã tiến nhập vào Trung Đẳng Sư rồi, hông thèm sợ lũ hồn ma bóng quế đó nữa đâu…
Vừa nói xong, cánh cửa gỗ lớn của Dịch Gia Trang bất thình lình đóng sầm lại thật mạnh, nó làm tôi điếng người, ngay tức khắc chạy một mạch đứng ru rú ở sau lưng chú Lâm mà mắt cứ đảo qua đảo lại liên hồi.
Bác Dương cười sặc sụa:
- Hừm! Nè Long, con sao vậy? Mới hồi nãy bác mày thấy con mạnh miệng lắm mà. Sao giờ lại như một con rùa thế?
Tôi sượng chín mặt, không dám nói thêm câu nào, riêng hai người kia thì cứ đứng cười tôi cả buổi.
Một lúc sau…
Cả người lại tiếp tục đi qua một cái hành lang nhỏ, nơi dẫn thẳng từ sân trước ra đến ngoài vườn. Lúc đi trên hành lang, chú Lâm và bác Dương cứ đưa mắt nhìn khoảng không vô định xung quanh mà lắc đầu suốt đoạn đường. Thấy có chuyện lạ, nên tôi mới thử dùng Lệ Ngưu để nhìn thử.
"Trời đất! Đây… đây là…"
Tôi choáng ngợp trước cảnh tượng ngay trước mắt mình, quả đúng như tôi dự đoán, đám hồn ma vất vưởng quanh khuôn viên của Dịch Gia Trang, nếu đếm ra thì cũng phải bảy tám con.
Giờ nhớ lại lời nói của chú Lâm lúc nãy, tôi mới thầm đoán ra được đám vong hồn đó chính là hồn ma của người nhà họ Dịch. Nhưng mà tại sao tất cả bọn họ lại chết như vậy, thì tôi vẫn còn chưa biết được.
Vừa đi được một đoạn gần tới vườn sau của Gia Trang, cả ba người bỗng dưng đứng sững lại trong giây lát, bởi quanh đó cứ có một tiếng khóc của ai đó phát ra một cách da diết và đầy đau khổ.
Tiếng gió thét gào giữa màn đêm, cùng với đó là cái lạnh sởn da gà trong phút chốc làm tôi nhăn mặt, miệng thở ra khói phì phò.
"Trời mẹ ơi! Đang là mùa hè mà sao lạnh quá vậy không biết?... đúng là có biến lớn thật rồi!"
Chú Lâm bắt đầu cảnh giác hơn, liền ra dấu cho tôi và bác Dương đứng sát vào nhau, rồi cùng bước từng bước thật chậm đi qua từng ô gạch trên dãy lành lang tối mịt mờ đó. Chiếc đèn pin dự phòng trên tay tôi cứ run cầm cập suốt, đến độ chú Lâm đi bên cạnh phải nắm lấy cổ tay tôi thật chặt để giữ cho tôi bình tĩnh hơn mà soi đoạn đường phía trước. Nhưng chiếc đèn pin khi đó như không nghe lời nữa, nó cũng chớp nháy liên tục.
Thấy bất an, chú Lâm lấy trong túi ra một lá bùa rồi niệm câu pháp chú:
"Thiên linh linh, Địa linh linh - Binh Càn Linh Ý - Nhập Khởi Càn Khôn - Xướng Khu Tá Diệp - Tử Khinh Tại Điền - Cấp cấp như luật lệnh"
Bác Dương lúc này như hiểu ý, bèn lấy ra hai con hình nhân bằng rơm, chú Lâm mới kịp dán linh phù vào cả hai con hình nhân đó, rồi đặt xuống đất.
Cả hai người, chú Lâm và bác Dương lúc này mới phát công, chắp tay điểm chỉ vào hình nhân, khiến cho chúng đứng vững trên mặt đất rồi từ từ bước đi trên hành lang ở phía trước. Cứ mỗi bước đi là đám vong hồn lởn vởn quanh đó điều phải tránh xa hết, chỉ khi hai con hình nhân đi được đến gần cuối hành lang thì liền bị khựng lại, cả chú Lâm và bác Dương lúc ấy cũng chẳng thể nào dùng ý niệm để dịch chuyển được hình nhân, kể cả khi hai tay chắp lại cùng lúc truyền ý niệm đến hình nhân thì cả hai người họ như bị một uy áp nào đó cưỡng lại, hai con nhân đang đứng bỗng nhiên cũng lật ngửa ra, đồng thời bác Dương và chú tôi cũng bị đánh bật ngửa ra y như vậy.
Tôi đứng ở phía sau hai người họ cũng hốt hoảng mà chạy tới đỡ họ dậy:
- Chú Lâm, bác Dương... Hai người có sao không?
Chú Lâm cố gượng dậy, nhìn qua bên chỗ bác Dương rồi nói:
- Chết tiệt! Vô lượng hồn, vô thiên hồn, âm binh quỷ chướng này, đâu phải sở tại trần gian.
Bác Dương nghe vậy mới lắc đầu:
- Không đâu! Trời đất bất dung, người bị ám lại muốn đi ám người khác sao? Thật nực cười.
Lần này, bác Dương lại tiếp tục lấy ra một cây kiếm được làm bằng những đồng tiền xu nhỏ, đặt nó xuống đất và hướng thẳng mũi kiếm về con hình nhân bằng rơm ở trước mặt, cố thêm lần nữa dùng niệm ý bật người con hình nhân đứng dậy, bác Dương vừa dịch chuyển đôi chân của con hình nhân lên một bước, liền ngay sau đó hình nhân như bị treo lên lơ lửng. Trong chốc lát, bác Dương dùng chân đá vào cán của kim tiền kiếm, làm cho nó bay lên ghim thẳng vào con hình nhân bằng rơm ấy, ngay lập tức những tiếng nổ lốp bốp vang lên khắp cả dãy hành lang, chú Lâm lúc này cũng làm theo y như vậy, ngay thời điểm đó tôi mới thấy được có hai bóng người lúc ẩn lúc hiện giữa không trung trước mắt, rồi đột ngột lướt đi ra tận sau vườn và biến mất.
Chú Lâm nhanh chóng giục tôi và bác Dương:
- Mau đuổi theo, bọn chúng không thể chạy nhanh hơn được nữa đâu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.