Chương 105: Kỳ Bí Dịch Gia Trang
Tiểu Hỏa Long
03/01/2020
Hơn một tuần sau…
Khi nội thương đã dần bình phục hẳn, cả ba người mới quyết định đi đến Dịch Gia Trang một chuyến. Dẫu biết là chuyến đi này thế nào cũng có vài chuyện rắc rối xảy ra, nhưng mà bản thân chú Lâm nhà tôi thì lại muốn giải quyết một lần cho xong mọi chuyện, với lại còn có vấn đề sâu xa gì giữa người có tên Dịch Tiểu Khuê kia nữa. Nhờ sự thông thuộc đường đi ở nơi quê nhà mà tự thân bác Dương mới có thể dẫn được tôi và chú Lâm đến được Dịch Gia Trang.
Trên thực tế mà nói thì, Dịch Gia Trang nằm cách Giang Nam Trung Quốc hơn một giờ đi xe máy, tại nơi đó có một cái thôn nhỏ mà người ta hay gọi là Dịch Gia Thôn, hầu như người nhà họ Dịch đều ở tại đó. Lúc đến được cửa trấn. Tôi đã rất ngỡ ngàng trước sự hoang vu khó lường của nó, trước khi đến Dịch Gia Thôn, tôi đã nhiều lần dò hỏi bác Dương, thì mới biết được rõ nơi đây vốn dĩ là một nông thôn yên bình và sầm uất nhất đại lục này, nhưng cũng có lẽ chính vì cái sự sung túc khác thường đó mà Dịch Gia Thôn mới đang dần gánh vác những cái nghiệp mà cả Dịch Tông mang lại cho vùng đất này.
Đứng trước cửa thôn, bác Dương và chú Lâm vội lấy trong túi đồ ra ít nhang đèn, thắp vào cái lư hương bằng đồng rất to ở giữa cổng, tôi thấy vậy nên cũng làm theo, sau đó mới bước những bước chân đầu tiên vào mảnh đất của người họ Dịch. Vừa bước đi, tôi vừa nhìn chăm chú mọi thứ. Nó thật trông giống như những cảnh quay trong phim kiếm hiệp vậy, những ngôi nhà mang đầy nét cũ kĩ và cổ kính, con đường được lát bằng đá tuy đơn sơ nhưng lại vô cùng công phu và tỉ mỉ, nhưng thật lạ thay là giữa trời nắng chang chang như vậy mà nhà nhà đều kín cổng cao tường, chẳng có một ai ngoài đường cả.
Đứng chóng nạnh một hồi lâu ở trên một cái bục bằng đá, chú Lâm nhíu đôi mày lại rồi nói:
- Nè Dương! Đây chắc chắn là Dịch Gia Trang chứ? Sao nơi này vắng tanh như chùa bà Đanh vậy?
Bác Dương đáp:
- Không! Đây là Dịch Gia Thôn, Dịch Gia Trang của Dịch Tông nằm ở phía trước, mọi người cứ leo lên bậc thang này là tới.
Bác Dương vừa nói, vừa chỉ tay về hướng trước mặt, tôi và chú Lâm nhìn theo tay bác mà suýt lăn ra ngã nhào vì những bậc thang vừa rộng và vừa cao.
- Mày định giết tụi tao sao? Dài như thế này thì đi biết đến bao giờ?
Tôi chen ngang:
- Thôi ráng đi! Ai biểu chú muốn đi làm chi rồi giờ than với thở gì nữa!
Chú Lâm quát:
- Tao tán cái rớt hàm à nghen! Thằng quỷ trời đánh!
Tôi nói thầm:
"Kiếp trước chắc mình làm ông cố nội của ổng nên kiếp này mới bị nghiệp quật lại hay sao ấy, thiệt tình là khổ quá đi mà!"
Chú Lâm lại cất lời bằng một cái tông trầm đáng sợ:
- Mày lèm bèm cái gì đó thằng kia?
- Hì hì! Dạ có đâu, con đang cầu nguyện cho chú được may mắn thôi mà.
Tôi lại nói thầm:
"Ai ác với mình, nghiệp quất chết mẹ nó"
Bác Dương lúc này mới xua tay:
- Thôi đi mấy ông nội! Không ở gần thì cứ than nhớ, rồi ở gần được phút giây nào thì cứ chí chóe nhau suốt ngày vậy đó! Ráng đi, đi hết đoạn này là tới rồi, thấy vậy chứ đi có chút xíu thôi, không dài lắm đâu!
Tôi và chú Lâm nghe vậy, nên chẳng ai nói với nhau câu gì, cứ thế mà tiếp tục xách túi đồ bước lên từng nấc thang một. Phải mất gần nửa tiếng sau thì cả ba người mới đặt chân lên được tới cửa Dịch Gia Trang, đó là một cánh cửa bằng gỗ trông rất lớn và nặng.
Bác Dương và chú Lâm lúc bấy giờ đứng trước cửa nhìn vào, tôi nhận ra ngay nét mặt nghiêm trọng của hai người.
Tôi tò mò hỏi chú Lâm:
- Có chuyện gì vậy chú? Sao mình không gõ cửa đi, đợi gì nữa?
Bác Dương lên tiếng trả lời thay ông chú nhà tôi:
- Có ai đâu mà gõ!
- Á đù! Hông lẽ bọn chúng biết mình sẽ đến nên trốn hết rồi sao?
Chú Lâm đáp:
- Mày điên quá Long! Nếu người của Dịch Gia dễ đối phó vậy thì chú đâu có nhờ thằng Dương đi theo làm gì. Với lại người nhà họ Dịch có gần cả trăm người, vốn dĩ mình đi đến đây cũng chỉ để dàn xếp bằng miệng mà thôi.
Tôi ngạc nhiên:
- Thật vậy ư! Vậy mà con cứ tưởng sẽ được dịp thấy bác Dương đấu pháp với chúng nữa chứ! Hầy… xem ra lần này đi coi như là công cóc rồi…
Chú Lâm lấy chai nước vắt bên hông, uống vài ngụm rồi đưa cho tôi, chú nói:
- Thôi đi cái thằng này! Làm pháp sư, không phải chuyện gì cũng động tay động chân được, con còn phải dùng trí nữa Long à.
Trong khi hai chú cháu nói chuyện rom rả, thì bác Dương đã bước đến gần cánh cửa lớn, đưa tay lên gõ cửa.
"Cộc cộc cộc"
Sau ba hồi gõ, cánh cửa bất thình lình mở ra, chú Lâm như cảm nhận được thứ gì đó nên theo quán tính mà lấy thân che chắn cho tôi.
Bác Dương quay mặt ra đằng sau, hướng mặt về phía tôi và chú Lâm:
- Nơi này âm khí nặng lắm, không tiện ở lâu, ngày mai quay lại!
Chú Lâm nghe vậy cũng gật đầu, riêng tôi vẫn thấy khó hiểu.
"Quái lạ, Dịch Gia Trang là nơi ở của Dịch Tông thì thế nồi nào lại có âm khí được, lẽ nào nơi đó đã bị ám? Nhưng mà tại sao lại bị ám?... đúng là có quá nhiều chuyện bí ẩn ở cái nơi quái quỷ này!"
Khi nội thương đã dần bình phục hẳn, cả ba người mới quyết định đi đến Dịch Gia Trang một chuyến. Dẫu biết là chuyến đi này thế nào cũng có vài chuyện rắc rối xảy ra, nhưng mà bản thân chú Lâm nhà tôi thì lại muốn giải quyết một lần cho xong mọi chuyện, với lại còn có vấn đề sâu xa gì giữa người có tên Dịch Tiểu Khuê kia nữa. Nhờ sự thông thuộc đường đi ở nơi quê nhà mà tự thân bác Dương mới có thể dẫn được tôi và chú Lâm đến được Dịch Gia Trang.
Trên thực tế mà nói thì, Dịch Gia Trang nằm cách Giang Nam Trung Quốc hơn một giờ đi xe máy, tại nơi đó có một cái thôn nhỏ mà người ta hay gọi là Dịch Gia Thôn, hầu như người nhà họ Dịch đều ở tại đó. Lúc đến được cửa trấn. Tôi đã rất ngỡ ngàng trước sự hoang vu khó lường của nó, trước khi đến Dịch Gia Thôn, tôi đã nhiều lần dò hỏi bác Dương, thì mới biết được rõ nơi đây vốn dĩ là một nông thôn yên bình và sầm uất nhất đại lục này, nhưng cũng có lẽ chính vì cái sự sung túc khác thường đó mà Dịch Gia Thôn mới đang dần gánh vác những cái nghiệp mà cả Dịch Tông mang lại cho vùng đất này.
Đứng trước cửa thôn, bác Dương và chú Lâm vội lấy trong túi đồ ra ít nhang đèn, thắp vào cái lư hương bằng đồng rất to ở giữa cổng, tôi thấy vậy nên cũng làm theo, sau đó mới bước những bước chân đầu tiên vào mảnh đất của người họ Dịch. Vừa bước đi, tôi vừa nhìn chăm chú mọi thứ. Nó thật trông giống như những cảnh quay trong phim kiếm hiệp vậy, những ngôi nhà mang đầy nét cũ kĩ và cổ kính, con đường được lát bằng đá tuy đơn sơ nhưng lại vô cùng công phu và tỉ mỉ, nhưng thật lạ thay là giữa trời nắng chang chang như vậy mà nhà nhà đều kín cổng cao tường, chẳng có một ai ngoài đường cả.
Đứng chóng nạnh một hồi lâu ở trên một cái bục bằng đá, chú Lâm nhíu đôi mày lại rồi nói:
- Nè Dương! Đây chắc chắn là Dịch Gia Trang chứ? Sao nơi này vắng tanh như chùa bà Đanh vậy?
Bác Dương đáp:
- Không! Đây là Dịch Gia Thôn, Dịch Gia Trang của Dịch Tông nằm ở phía trước, mọi người cứ leo lên bậc thang này là tới.
Bác Dương vừa nói, vừa chỉ tay về hướng trước mặt, tôi và chú Lâm nhìn theo tay bác mà suýt lăn ra ngã nhào vì những bậc thang vừa rộng và vừa cao.
- Mày định giết tụi tao sao? Dài như thế này thì đi biết đến bao giờ?
Tôi chen ngang:
- Thôi ráng đi! Ai biểu chú muốn đi làm chi rồi giờ than với thở gì nữa!
Chú Lâm quát:
- Tao tán cái rớt hàm à nghen! Thằng quỷ trời đánh!
Tôi nói thầm:
"Kiếp trước chắc mình làm ông cố nội của ổng nên kiếp này mới bị nghiệp quật lại hay sao ấy, thiệt tình là khổ quá đi mà!"
Chú Lâm lại cất lời bằng một cái tông trầm đáng sợ:
- Mày lèm bèm cái gì đó thằng kia?
- Hì hì! Dạ có đâu, con đang cầu nguyện cho chú được may mắn thôi mà.
Tôi lại nói thầm:
"Ai ác với mình, nghiệp quất chết mẹ nó"
Bác Dương lúc này mới xua tay:
- Thôi đi mấy ông nội! Không ở gần thì cứ than nhớ, rồi ở gần được phút giây nào thì cứ chí chóe nhau suốt ngày vậy đó! Ráng đi, đi hết đoạn này là tới rồi, thấy vậy chứ đi có chút xíu thôi, không dài lắm đâu!
Tôi và chú Lâm nghe vậy, nên chẳng ai nói với nhau câu gì, cứ thế mà tiếp tục xách túi đồ bước lên từng nấc thang một. Phải mất gần nửa tiếng sau thì cả ba người mới đặt chân lên được tới cửa Dịch Gia Trang, đó là một cánh cửa bằng gỗ trông rất lớn và nặng.
Bác Dương và chú Lâm lúc bấy giờ đứng trước cửa nhìn vào, tôi nhận ra ngay nét mặt nghiêm trọng của hai người.
Tôi tò mò hỏi chú Lâm:
- Có chuyện gì vậy chú? Sao mình không gõ cửa đi, đợi gì nữa?
Bác Dương lên tiếng trả lời thay ông chú nhà tôi:
- Có ai đâu mà gõ!
- Á đù! Hông lẽ bọn chúng biết mình sẽ đến nên trốn hết rồi sao?
Chú Lâm đáp:
- Mày điên quá Long! Nếu người của Dịch Gia dễ đối phó vậy thì chú đâu có nhờ thằng Dương đi theo làm gì. Với lại người nhà họ Dịch có gần cả trăm người, vốn dĩ mình đi đến đây cũng chỉ để dàn xếp bằng miệng mà thôi.
Tôi ngạc nhiên:
- Thật vậy ư! Vậy mà con cứ tưởng sẽ được dịp thấy bác Dương đấu pháp với chúng nữa chứ! Hầy… xem ra lần này đi coi như là công cóc rồi…
Chú Lâm lấy chai nước vắt bên hông, uống vài ngụm rồi đưa cho tôi, chú nói:
- Thôi đi cái thằng này! Làm pháp sư, không phải chuyện gì cũng động tay động chân được, con còn phải dùng trí nữa Long à.
Trong khi hai chú cháu nói chuyện rom rả, thì bác Dương đã bước đến gần cánh cửa lớn, đưa tay lên gõ cửa.
"Cộc cộc cộc"
Sau ba hồi gõ, cánh cửa bất thình lình mở ra, chú Lâm như cảm nhận được thứ gì đó nên theo quán tính mà lấy thân che chắn cho tôi.
Bác Dương quay mặt ra đằng sau, hướng mặt về phía tôi và chú Lâm:
- Nơi này âm khí nặng lắm, không tiện ở lâu, ngày mai quay lại!
Chú Lâm nghe vậy cũng gật đầu, riêng tôi vẫn thấy khó hiểu.
"Quái lạ, Dịch Gia Trang là nơi ở của Dịch Tông thì thế nồi nào lại có âm khí được, lẽ nào nơi đó đã bị ám? Nhưng mà tại sao lại bị ám?... đúng là có quá nhiều chuyện bí ẩn ở cái nơi quái quỷ này!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.