Chương 91: Đối Phó Tà Linh
Tiểu Hỏa Long
03/01/2020
- Nam mô a di đà phật! Đây là con cháu của mấy người, thì ráng mà hỗ trợ tôi, không thì gia đạo rối ren, âm u lắm đấy nhá.
Nói rồi, chú Lâm thắp vội ba nén nhang vào bát hương trên bàn thờ gia tiên nhà của bà Sáu. Tự dưng chỉ chừng vài giây sau đó, cái lư hương trên bàn thờ cũng lật ngang, những chân nhang bị đổ hết ra ngoài, lúc này chú Lâm mới ngạc nhiên khi nhìn thấy có thứ gì đó trong bát hương ấy.
Cố moi ra để nhìn cho rõ, thì con bé Hằng lúc này cũng rùng mình vài cái, rồi mở to mắt nhìn lên bàn thờ chỗ ông chú Lâm nhà tôi đang đứng mà chửi.
- Mày là thằng nào? Sao dám vào nhà tao? Mau cút ra, nếu không thì đừng trách tao dẫn mày về với âm giới!
Chú Lâm lúc này mới cúi xuống phủi hết mớ chân nhang, rồi nhặt lấy một cái nanh hổ to bằng ngón tay cái nằm lẫn trong đó, chú nhếch môi:
- Hứ!... loại cô hồn dã quỷ cấp thấp như bà mà cũng dám tác oai tác quái ở đây trước mặt ta sao? Đúng là chán sống rồi phải không?
Tôi đến gần ông chú, kéo tay:
- Chú Lâm!
- Gì?
- Bà ta chết rồi! Có còn sống nữa đâu mà chán.
Như biết mình bị hố, ông ta nhìn xa xăm rồi ấp úng:
- À ờ thì… Thôi, không nói nhiều nữa, nói tóm lại một cục tròn vo là bà muốn đánh thôi chứ gì! Vậy thì ra tay đi…
Vừa dứt lời, Hằng bỗng nhăn nhó, khuôn mặt chảy mồ hôi nhễ nhại, những sợi gân nổi cọm khắp cả người, cô ta vừa khóc vừa cười, có khi lại gào thét lên như đang chịu đựng một thứ gì đó rất khủng khiếp.
Trong phút chốc, mụ ta trong thân xác của Hằng lập tức nhảy một đoạn bay lên tận nóc nhà, bản thân một đạo sĩ có đạo hạnh cao thâm dù là đối với những loại yêu ma ngoại đạo mạnh đến mấy, chú cũng không hề tỏ ra một chút sợ hãi.
Nói đoạn, chú Lâm đưa tay chỉ về hướng cô gái trẻ:
- Đối với hạng tép riêu như bà thì bổn đạo trưởng ta, vốn dĩ không cần một chút sức lực nào cũng có thể đuổi bà đi được, nhưng tôi vẫn muốn khuyên bà rằng cái thân xác đó chính là con gái của bà đó!
- Hứ… đạo sĩ mà cũng nhiều lời với một vong hồn vất vưởng như mụ già này sao! Ông quá vội đắc ý rồi.
Vừa dứt lời, cô gái trẻ đứng trên cao nhìn xuống nhoẻn miệng cười một cách man rợ rồi huýt một tiếng sáo dài. Ngay lập tức, có một đám u linh từ đâu bay tới vây kín cả ngôi nhà, gió trời về đêm cũng thổi lòng lọng.
Những chiếc chuông gió được treo ngoài cửa nhà bà Sáu, nay cũng được dịp lắc lư qua lại, tạo ra mớ âm thanh hỗn tạp lạ thường.
Ông chú Lâm nhà tôi lúc này đã sớm nhận ra, dường như trong chiếc quan tài lúc nãy, đã bắt đầu động đậy trở lại, một đôi bàn tay gớm ghiếc chìa ra, nó cố bấu lấy miệng hòm mà hé lộ từ từ.
- Chết tiệt! Con hành thi là do ai động thủ? Sao nó lại có thể thoát ra khỏi đó được kia chứ?
Cà Lăm và tôi đứng gần đó, thấy tình hình ngày càng căng thẳng, bèn chạy đến tương trợ cho chú, cái không gian ngột ngạt này quả thật là một tình huống oái oăm nhất mà tôi gặp phải. Ngự trên nóc nhà là vong hồn của bà Sáu đang núp trong thân xác của Hằng, còn ngoài sân là hành thi từ xác của bà Sáu hóa thành, cả ba người bị kẹp lại ở giữa nên đành phải chụm lưng vào nhau để quan sát nhất cử nhất động của đám yêu ma cường địch này.
Thời khắc đó, chú Lâm vẫn ung dung cười nhếch môi một cái rồi ngay tức thì lấy đà bước lên vách tường nhà, thừa thế phóng lên tới nóc, tay phải cầm pháp khí, tay trái thủ lệnh phù nghênh chiến với đám u linh đang bay rợp bầu trời.
Cứ mỗi nhát chém là mỗi một con u linh bị chú Lâm đánh cho hồn siêu phách tán, hỏa khí trong thanh kiếm gia truyền cũng nhờ đó mà phát huy được thực lực, nó thiêu cháy tất cả những thứ dơ bẩn mà nó chạm vào.
Cùng thời điểm đó, hành thi lúc này cũng đã lộ diện hẳn, nó đứng thẳng người như một con cương thi, nhưng lại di chuyển chẳng khác gì một người bình thường cả. Tôi đứng ở đó cũng thủ thế chờ sẵn, nhưng nhìn qua bên chỗ Cà Lăm thì đã thấy cậu ta phi nhanh đến con hành thi kia tự bao giờ rồi. Trên tay cậu thanh niên chỉ cầm vỏn vẹn một cây côn nhị khúc, trên đó có khắc một loạt ấn ký của chú Lâm, khi cậu ta vung côn đánh hành thi, tôi đã vô cùng kinh ngạc trước võ lực của Cà Lăm, khí thái của cậu ta ngày hôm đó hoàn toàn khác xa một tên vô dụng hay trốn phía sau chú Lâm nhà tôi trong lần gặp mặt đầu tiên.
Quay trở lại với hiện trường, sau dòng suy nghĩ miên man, tôi cũng bắt đầu lao nhanh đến tiếp tay cho Cà Lăm, những tiếng ken két cứ phát ra liên hồi, bầy u linh trên đầu tôi lúc đó thì cứ như đám quạ cứ kêu gào thảm thiết, chú Lâm dù cố gắng rất nhiều để tiếp cận cô gái kia, nhưng đám vong hồn vất vưởng từ âm giới cứ ngày một kéo tới đông hơn, chúng khác xa so với thường ngày. Có lẽ chúng được triệu hồi đến bằng kết giới của ai đó, nhưng dù là ai đi chăng nữa thì chuyện này đã làm cho tôi và hai thầy trò chú Lâm một phen mệt mỏi.
Nói rồi, chú Lâm thắp vội ba nén nhang vào bát hương trên bàn thờ gia tiên nhà của bà Sáu. Tự dưng chỉ chừng vài giây sau đó, cái lư hương trên bàn thờ cũng lật ngang, những chân nhang bị đổ hết ra ngoài, lúc này chú Lâm mới ngạc nhiên khi nhìn thấy có thứ gì đó trong bát hương ấy.
Cố moi ra để nhìn cho rõ, thì con bé Hằng lúc này cũng rùng mình vài cái, rồi mở to mắt nhìn lên bàn thờ chỗ ông chú Lâm nhà tôi đang đứng mà chửi.
- Mày là thằng nào? Sao dám vào nhà tao? Mau cút ra, nếu không thì đừng trách tao dẫn mày về với âm giới!
Chú Lâm lúc này mới cúi xuống phủi hết mớ chân nhang, rồi nhặt lấy một cái nanh hổ to bằng ngón tay cái nằm lẫn trong đó, chú nhếch môi:
- Hứ!... loại cô hồn dã quỷ cấp thấp như bà mà cũng dám tác oai tác quái ở đây trước mặt ta sao? Đúng là chán sống rồi phải không?
Tôi đến gần ông chú, kéo tay:
- Chú Lâm!
- Gì?
- Bà ta chết rồi! Có còn sống nữa đâu mà chán.
Như biết mình bị hố, ông ta nhìn xa xăm rồi ấp úng:
- À ờ thì… Thôi, không nói nhiều nữa, nói tóm lại một cục tròn vo là bà muốn đánh thôi chứ gì! Vậy thì ra tay đi…
Vừa dứt lời, Hằng bỗng nhăn nhó, khuôn mặt chảy mồ hôi nhễ nhại, những sợi gân nổi cọm khắp cả người, cô ta vừa khóc vừa cười, có khi lại gào thét lên như đang chịu đựng một thứ gì đó rất khủng khiếp.
Trong phút chốc, mụ ta trong thân xác của Hằng lập tức nhảy một đoạn bay lên tận nóc nhà, bản thân một đạo sĩ có đạo hạnh cao thâm dù là đối với những loại yêu ma ngoại đạo mạnh đến mấy, chú cũng không hề tỏ ra một chút sợ hãi.
Nói đoạn, chú Lâm đưa tay chỉ về hướng cô gái trẻ:
- Đối với hạng tép riêu như bà thì bổn đạo trưởng ta, vốn dĩ không cần một chút sức lực nào cũng có thể đuổi bà đi được, nhưng tôi vẫn muốn khuyên bà rằng cái thân xác đó chính là con gái của bà đó!
- Hứ… đạo sĩ mà cũng nhiều lời với một vong hồn vất vưởng như mụ già này sao! Ông quá vội đắc ý rồi.
Vừa dứt lời, cô gái trẻ đứng trên cao nhìn xuống nhoẻn miệng cười một cách man rợ rồi huýt một tiếng sáo dài. Ngay lập tức, có một đám u linh từ đâu bay tới vây kín cả ngôi nhà, gió trời về đêm cũng thổi lòng lọng.
Những chiếc chuông gió được treo ngoài cửa nhà bà Sáu, nay cũng được dịp lắc lư qua lại, tạo ra mớ âm thanh hỗn tạp lạ thường.
Ông chú Lâm nhà tôi lúc này đã sớm nhận ra, dường như trong chiếc quan tài lúc nãy, đã bắt đầu động đậy trở lại, một đôi bàn tay gớm ghiếc chìa ra, nó cố bấu lấy miệng hòm mà hé lộ từ từ.
- Chết tiệt! Con hành thi là do ai động thủ? Sao nó lại có thể thoát ra khỏi đó được kia chứ?
Cà Lăm và tôi đứng gần đó, thấy tình hình ngày càng căng thẳng, bèn chạy đến tương trợ cho chú, cái không gian ngột ngạt này quả thật là một tình huống oái oăm nhất mà tôi gặp phải. Ngự trên nóc nhà là vong hồn của bà Sáu đang núp trong thân xác của Hằng, còn ngoài sân là hành thi từ xác của bà Sáu hóa thành, cả ba người bị kẹp lại ở giữa nên đành phải chụm lưng vào nhau để quan sát nhất cử nhất động của đám yêu ma cường địch này.
Thời khắc đó, chú Lâm vẫn ung dung cười nhếch môi một cái rồi ngay tức thì lấy đà bước lên vách tường nhà, thừa thế phóng lên tới nóc, tay phải cầm pháp khí, tay trái thủ lệnh phù nghênh chiến với đám u linh đang bay rợp bầu trời.
Cứ mỗi nhát chém là mỗi một con u linh bị chú Lâm đánh cho hồn siêu phách tán, hỏa khí trong thanh kiếm gia truyền cũng nhờ đó mà phát huy được thực lực, nó thiêu cháy tất cả những thứ dơ bẩn mà nó chạm vào.
Cùng thời điểm đó, hành thi lúc này cũng đã lộ diện hẳn, nó đứng thẳng người như một con cương thi, nhưng lại di chuyển chẳng khác gì một người bình thường cả. Tôi đứng ở đó cũng thủ thế chờ sẵn, nhưng nhìn qua bên chỗ Cà Lăm thì đã thấy cậu ta phi nhanh đến con hành thi kia tự bao giờ rồi. Trên tay cậu thanh niên chỉ cầm vỏn vẹn một cây côn nhị khúc, trên đó có khắc một loạt ấn ký của chú Lâm, khi cậu ta vung côn đánh hành thi, tôi đã vô cùng kinh ngạc trước võ lực của Cà Lăm, khí thái của cậu ta ngày hôm đó hoàn toàn khác xa một tên vô dụng hay trốn phía sau chú Lâm nhà tôi trong lần gặp mặt đầu tiên.
Quay trở lại với hiện trường, sau dòng suy nghĩ miên man, tôi cũng bắt đầu lao nhanh đến tiếp tay cho Cà Lăm, những tiếng ken két cứ phát ra liên hồi, bầy u linh trên đầu tôi lúc đó thì cứ như đám quạ cứ kêu gào thảm thiết, chú Lâm dù cố gắng rất nhiều để tiếp cận cô gái kia, nhưng đám vong hồn vất vưởng từ âm giới cứ ngày một kéo tới đông hơn, chúng khác xa so với thường ngày. Có lẽ chúng được triệu hồi đến bằng kết giới của ai đó, nhưng dù là ai đi chăng nữa thì chuyện này đã làm cho tôi và hai thầy trò chú Lâm một phen mệt mỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.