Chương 90: Lời Đồn
Tiểu Hỏa Long
03/01/2020
Bầu không khí của cả ngày hôm đó cứ âm u lạ thường, tiếng chó ở mấy căn nhà kế bên cứ chu mỏ sang ngôi nhà có tang mà kêu lên những tiếng tru dài
da diết.
Những người đứng xem ngoài cổng nhà dù có gan mấy, khi thấy cái quan tài nhúc nhích cũng chẳng ai dám bén mảng bước nửa bước vào sân của ngôi nhà đó.
Trong đám người đứng xem, có người buông lời bàn tán:
- Trời ơi! Nhà của bà Sáu dạo này sao xảy ra nhiều chuyện kì dị quá vậy?
Một người đàn ông trung niên đứng gần đó cũng lên tiếng:
- Mấy đêm trước tui đi công tác xa về khuya, đi ngang còn thấy nhà này sáng đèn, nhưng bên trong nhà cứ hay nghe tiếng của một cô gái trẻ khóc nức nở.
Một cô gái trẻ khác trong đám người đó cũng gật đầu nói thêm vào:
- Đúng rồi đúng rồi! Nhà em sát bên cũng hay nghe tiếng của một cô gái khóc lóc hằng đêm, mà tiếng khóc đó thì lại phát ra từ trong ngôi nhà của bà Sáu. Em chơi với con Hằng, con của bà Sáu lâu nay nên cũng thừa sức nhận ra tiếng khóc đó không phải là của con Hằng.
Đám người kia lại vừa nhìn lôm lôm chú Lâm vừa nói:
- Uầy! Coi bộ cái ông đang làm phép trong nhà bà Sáu chắc cũng là thầy cao tay ấn lắm đây, mấy ông mấy bà nhìn kìa, cái quan tài của nhà bà Sáu cứ động đậy liên tục.
- Mà kể cũng lạ! Hồi tháng trước tui nghe nói là bà Sáu bã bị bệnh tim chết rồi mà, không hiểu sao giờ mới làm đám tang là sao?
Một người đàn ông trung niên khi nãy lại tiếp tục nhanh chóng tiếp lời:
- Không đâu! Bà Sáu bà ý đúng là chết cách đây hơn một tháng rồi, cũng đã làm đám tang và động quan xong xuôi hết rồi. Vậy mà mới một ngày sau, con của bã nằm mơ thấy bã hiện về kêu đào mộ bã lên vì bã vẫn chưa chết.
- Trời đất! Có chuyện này nữa sao?
Sau những câu bàn tán đó, chú Lâm và tôi mới bước ra ngoài cổng dò hỏi đám người đó.
Nói đoạn, chú Lâm ra vẻ nghiêm túc hỏi:
- Cô chú ở đây cho tôi được hỏi? Có phải là đám tang của bà Sáu chính là ngày 5 tháng 8 âm lịch đúng không?
Trong đám người vây quanh cổng nhà có tang, có vài người gật đầu lia lịa. Bản thân tôi cũng dần dần nhận ra được nguyên nhân của những chuyện kì quái mà hàng xóm quanh nhà bà Sáu gặp được.
Chú Lâm kéo người tôi quay sang chỗ khác rồi nói thì thầm:
- Bà Sáu tuổi Dần, nếu chú đoán không lầm thì bà ta chắc chắn là chết vào đêm sáng trăng, mà trùng hợp hơn là đêm đó lại là Trăng máu.
Tôi ngạc nhiên:
- Trăng máu ư! Ý chú là…
- Phải! Bà ta bị ám chết.
Tôi lại tiếp tục tò mò:
- Nhưng mà chết như thế nào?
Chú Lâm lúc này mới quay mặt trở lại, nhìn đám người trước cổng một hồi lâu, rồi lại đuổi khéo họ về hết. Bước trở vào trong, bây giờ chiếc quan tài lật úp kia cũng đã nằm im lìm, không còn bất cứ tiếng động gì nữa.
Cô con gái của người phụ nữ nằm trong quan tài kia, hẳn là tôi cũng đã kịp biết được tên của cô ấy chính là Hằng, người mà vừa rồi đám người nhiều chuyện ban nãy bàn tán. Khi mọi thứ vẫn còn đang rối bời, đột nhiên tôi và chú giật mình khi nghe thấy cô gái trẻ con gái của bà Sáu, lúc này đang đứng nấp phía sau lưng tôi bỗng dưng trợn mắt nhìn lên trời, miệng thì ú ớ không nói gì như thế cô ta vừa trông thấy một thứ gì đó khủng khiếp. Chỉ vài giây sau đó, Hằng đổ gục xuống đất, cả người lên cơn co giật dữ dội, thoáng thấy tôi phát hiện trên người của cô ấy còn xuất hiện chi chít vết cắt ở cổ tay, mà từ lúc gặp cô ta luôn mặt một cái áo khoác dài tay che kín nên tôi mới không nhận ra sớm.
- Này! Cô có sao không?
Tôi cố đỡ Hằng đứng dậy, nhưng làm cách mấy cũng không thể nhấc người cô ta lên được, chú Lâm đứng nhìn tôi và Hằng một hồi lâu rồi cũng rồi đưa tay lên bấm độn.
- Long! Khiên cái quan tài vào trong nhà, nhanh.
Chú Lâm bất ngờ giục tôi liên tục, nhưng kỳ thực là cái quan tài đó cũng khá là nặng, khó lòng một mình tôi khiên nổi, may thay lúc bấy giờ thằng Cà Lăm cũng vừa tới, nó nhìn tôi được giây lát rồi cũng chạy lẹ vào phụ tôi lật cái quan tài nằm úp ở giữa sân nhà lên, cái xác của bà Sáu vẫn nguyên vẹn, nhưng móng tay của cái xác bà ta khi đó đã mọc dài gần một đốt tay rồi, nó thâm đen lại. Thoạt nhìn, nó làm tôi nhớ lại những kiến thức mà tôi đã từng biết về một loại thi biến khác.
Suy nghĩ giữa chừng, chú Lâm mới nói:
- Xác người khi chết đi, nếu cứng thì là cương thi, còn nếu vẫn mềm nhưng nó vẫn cử động được như cương thi thì lại gọi đó là hành thi. Con nhớ ra chưa Long?
Vừa nghe đến đây, tôi liền gật đầu lia lịa, thằng Cà Lăm đứng gần đó nghe rất chăm chú, nói đoạn chú Lâm lại nói tiếp:
- Hành thi tuy da thịt mềm, nhưng dẫu sao nó cũng chỉ là một cái xác biết đi, cơ bản là không có cảm giác đau. Cà Lăm! Con mau vẽ một vòng tròn quanh cái quan tài và treo mấy con hình nhân này ra ngoài cổng cho thầy! Còn thằng Long thì bế con bé Hằng vô bàn thờ cho chú, nó bị nhập rồi.
Cậu thanh niên Cà Lăm nghe vậy cũng làm theo y như lời chú Lâm, còn tôi thì vẫn lom khom ôm cục tạ nặng hơn 40 kí, vứt nó ngay trước bàn thờ nhà bà Sáu, giờ thì chẳng còn ai ở trong ngôi nhà đó nữa. Từ khi họ chứng kiến cái cảnh quan tài bay lượn lờ rồi lật úp ở giữa sân nhà, thì chẳng còn ai dám ở lại phụ tang cho Hằng, kể cả đám đạo tì cũng sợ xanh mặt không dám nhập quan động thổ.
Những người đứng xem ngoài cổng nhà dù có gan mấy, khi thấy cái quan tài nhúc nhích cũng chẳng ai dám bén mảng bước nửa bước vào sân của ngôi nhà đó.
Trong đám người đứng xem, có người buông lời bàn tán:
- Trời ơi! Nhà của bà Sáu dạo này sao xảy ra nhiều chuyện kì dị quá vậy?
Một người đàn ông trung niên đứng gần đó cũng lên tiếng:
- Mấy đêm trước tui đi công tác xa về khuya, đi ngang còn thấy nhà này sáng đèn, nhưng bên trong nhà cứ hay nghe tiếng của một cô gái trẻ khóc nức nở.
Một cô gái trẻ khác trong đám người đó cũng gật đầu nói thêm vào:
- Đúng rồi đúng rồi! Nhà em sát bên cũng hay nghe tiếng của một cô gái khóc lóc hằng đêm, mà tiếng khóc đó thì lại phát ra từ trong ngôi nhà của bà Sáu. Em chơi với con Hằng, con của bà Sáu lâu nay nên cũng thừa sức nhận ra tiếng khóc đó không phải là của con Hằng.
Đám người kia lại vừa nhìn lôm lôm chú Lâm vừa nói:
- Uầy! Coi bộ cái ông đang làm phép trong nhà bà Sáu chắc cũng là thầy cao tay ấn lắm đây, mấy ông mấy bà nhìn kìa, cái quan tài của nhà bà Sáu cứ động đậy liên tục.
- Mà kể cũng lạ! Hồi tháng trước tui nghe nói là bà Sáu bã bị bệnh tim chết rồi mà, không hiểu sao giờ mới làm đám tang là sao?
Một người đàn ông trung niên khi nãy lại tiếp tục nhanh chóng tiếp lời:
- Không đâu! Bà Sáu bà ý đúng là chết cách đây hơn một tháng rồi, cũng đã làm đám tang và động quan xong xuôi hết rồi. Vậy mà mới một ngày sau, con của bã nằm mơ thấy bã hiện về kêu đào mộ bã lên vì bã vẫn chưa chết.
- Trời đất! Có chuyện này nữa sao?
Sau những câu bàn tán đó, chú Lâm và tôi mới bước ra ngoài cổng dò hỏi đám người đó.
Nói đoạn, chú Lâm ra vẻ nghiêm túc hỏi:
- Cô chú ở đây cho tôi được hỏi? Có phải là đám tang của bà Sáu chính là ngày 5 tháng 8 âm lịch đúng không?
Trong đám người vây quanh cổng nhà có tang, có vài người gật đầu lia lịa. Bản thân tôi cũng dần dần nhận ra được nguyên nhân của những chuyện kì quái mà hàng xóm quanh nhà bà Sáu gặp được.
Chú Lâm kéo người tôi quay sang chỗ khác rồi nói thì thầm:
- Bà Sáu tuổi Dần, nếu chú đoán không lầm thì bà ta chắc chắn là chết vào đêm sáng trăng, mà trùng hợp hơn là đêm đó lại là Trăng máu.
Tôi ngạc nhiên:
- Trăng máu ư! Ý chú là…
- Phải! Bà ta bị ám chết.
Tôi lại tiếp tục tò mò:
- Nhưng mà chết như thế nào?
Chú Lâm lúc này mới quay mặt trở lại, nhìn đám người trước cổng một hồi lâu, rồi lại đuổi khéo họ về hết. Bước trở vào trong, bây giờ chiếc quan tài lật úp kia cũng đã nằm im lìm, không còn bất cứ tiếng động gì nữa.
Cô con gái của người phụ nữ nằm trong quan tài kia, hẳn là tôi cũng đã kịp biết được tên của cô ấy chính là Hằng, người mà vừa rồi đám người nhiều chuyện ban nãy bàn tán. Khi mọi thứ vẫn còn đang rối bời, đột nhiên tôi và chú giật mình khi nghe thấy cô gái trẻ con gái của bà Sáu, lúc này đang đứng nấp phía sau lưng tôi bỗng dưng trợn mắt nhìn lên trời, miệng thì ú ớ không nói gì như thế cô ta vừa trông thấy một thứ gì đó khủng khiếp. Chỉ vài giây sau đó, Hằng đổ gục xuống đất, cả người lên cơn co giật dữ dội, thoáng thấy tôi phát hiện trên người của cô ấy còn xuất hiện chi chít vết cắt ở cổ tay, mà từ lúc gặp cô ta luôn mặt một cái áo khoác dài tay che kín nên tôi mới không nhận ra sớm.
- Này! Cô có sao không?
Tôi cố đỡ Hằng đứng dậy, nhưng làm cách mấy cũng không thể nhấc người cô ta lên được, chú Lâm đứng nhìn tôi và Hằng một hồi lâu rồi cũng rồi đưa tay lên bấm độn.
- Long! Khiên cái quan tài vào trong nhà, nhanh.
Chú Lâm bất ngờ giục tôi liên tục, nhưng kỳ thực là cái quan tài đó cũng khá là nặng, khó lòng một mình tôi khiên nổi, may thay lúc bấy giờ thằng Cà Lăm cũng vừa tới, nó nhìn tôi được giây lát rồi cũng chạy lẹ vào phụ tôi lật cái quan tài nằm úp ở giữa sân nhà lên, cái xác của bà Sáu vẫn nguyên vẹn, nhưng móng tay của cái xác bà ta khi đó đã mọc dài gần một đốt tay rồi, nó thâm đen lại. Thoạt nhìn, nó làm tôi nhớ lại những kiến thức mà tôi đã từng biết về một loại thi biến khác.
Suy nghĩ giữa chừng, chú Lâm mới nói:
- Xác người khi chết đi, nếu cứng thì là cương thi, còn nếu vẫn mềm nhưng nó vẫn cử động được như cương thi thì lại gọi đó là hành thi. Con nhớ ra chưa Long?
Vừa nghe đến đây, tôi liền gật đầu lia lịa, thằng Cà Lăm đứng gần đó nghe rất chăm chú, nói đoạn chú Lâm lại nói tiếp:
- Hành thi tuy da thịt mềm, nhưng dẫu sao nó cũng chỉ là một cái xác biết đi, cơ bản là không có cảm giác đau. Cà Lăm! Con mau vẽ một vòng tròn quanh cái quan tài và treo mấy con hình nhân này ra ngoài cổng cho thầy! Còn thằng Long thì bế con bé Hằng vô bàn thờ cho chú, nó bị nhập rồi.
Cậu thanh niên Cà Lăm nghe vậy cũng làm theo y như lời chú Lâm, còn tôi thì vẫn lom khom ôm cục tạ nặng hơn 40 kí, vứt nó ngay trước bàn thờ nhà bà Sáu, giờ thì chẳng còn ai ở trong ngôi nhà đó nữa. Từ khi họ chứng kiến cái cảnh quan tài bay lượn lờ rồi lật úp ở giữa sân nhà, thì chẳng còn ai dám ở lại phụ tang cho Hằng, kể cả đám đạo tì cũng sợ xanh mặt không dám nhập quan động thổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.