Chương 71: Đường Âm Và Rừng Đài Nguyên
Tiểu Hỏa Long
03/01/2020
Hai canh giờ sau, kể từ khoảng thời gian rời khỏi ngôi biệt thự ma ám của
ông Đại, tôi vẫn cứ có cảm giác như ai đó đang nhìn mình vậy, ngó qua
chú Lâm và chị Bối thì hai người họ vẫn đứng trước cửa, nhìn ra ngoài
cổng nhà nói to nói nhỏ gì đó với nhau, đến đoạn ông Đại không chịu đựng được nữa thì ông ấy mới quát chú Lâm.
- Rốt cuộc thì cậu có giúp tôi được hay không? Cậu cứ đứng đó ậm ừ rồi ngựa ngựa với cô gái ấy hoài là sao?
Chú Lâm lúc này mới giật mình rồi quay lại thản nhiên đáp:
- Ông nên bình tỉnh lại thì hơn, ở ngoài cổng cả đám bọn nó đang canh me kia kìa, may mắn là trước khi vào đây tôi có vẽ một đạo bùa trước cổng chứ nếu không nó đã có thể vào được tận đây rồi.
Vừa nghe xong, ông Đại tái mặt, miệng lắp bắp:
- Cái... cái gì... nó... nó nó đuổi theo đến tận nơi rồi sao?
Chú Lâm lúc bấy giờ lại đưa tay lên bấm độn một hồi lâu rồi nói tiếp:
- Hiện tại hồn phách của cô gái này đang lạc trôi đến âm giới, nếu may mắn có thể kéo hồn cô ta trở về nhập vào xác trước ba ngày thì coi như cô ta phúc lớn mạng lớn.
- Thưa tiên sinh! Vậy giờ tôi phải làm gì?
- À ờ thì... cái này chắc là không cần ông giúp gì đâu, cứ bung tiền ra để mua đồ cúng và lộ phí di chuyển là được.
- Ơ tiên sinh không định lập đàn tại đây sao?
- Lập cái nồi gì được ở đây chứ ba. Nghe này! Con của ông nếu muốn kéo hồn về thì chỉ còn cách là nhờ người có mệnh ngũ hành để xuất hồn ra và đi xuống âm giới lôi cô ấy về.
- Vậy tìm đâu ra người mang mệnh này mà xuất đây chứ?
Nghe đến đây chú Lâm hướng mắt sang chị Bối, từ chị Bối lại chỉ tay thẳng về hướng tôi.
Khoảnh khắc đó tôi ngơ ngác nhìn mọi người bằng một ánh mắt ngây thơ vô số tội, trong khi đó thì mọi người lại nhìn tôi bằng một ánh mắt sắc lẻm, nhìn ông chú nhà tôi là ám ảnh nhất, vì tôi cứ cảm giác như tấm thân mơn mởn này lại sắp bị ổng đem ra cưỡng bức,... à không, phải gọi là cưỡng chế mới đúng, bởi vậy đời trai, mười hai bến nước là vậy đó các bác, lỡ trao thân nhầm người là hối hận cả đời.
Quay trở lại hiện trường, lúc này chú Lâm mới ngồi vào bàn hớp tí nước trà rồi nói tiếp:
- Nghe nói trên thế gian có một vài nơi được gọi là "Đường Âm", và theo sự hiểu biết của tôi thì ở Việt Nam cũng từng xuất hiện một số nơi như thế.
Tôi ngạc nhiên hỏi:
- Nó là gì thế chú?
- Hừm...! Nó là một nơi có liên kết giữa thế giới của người sống và âm gian, nó là cầu nối giữa hai thế giới, bình thường thì những nơi đó sẽ bị phong ấn lại, cho đến những ngày nhất định trong năm thì nó sẽ lại mở ra, nó tương tự như ngày mở cửa mả vậy, nếu có thể thì cứ gọi nôm na là "Cổng Vong Hồn" cũng được, vì nó giúp người âm có thể bước qua trần gian từ âm giới một cách dễ dàng hoặc ngược lại.
Nghe chú nói, tôi càng thấy tò mò hơn về cái nơi được gọi là "Đường Âm" hơn, nó bắt đầu hối thúc tôi phải đi đến nơi đó để tận mắt chứng kiến, đột nhiên ông Đại lại lên tiếng hỏi:
- Theo tiên sinh nói là nó chỉ mở vào những ngày nhất định thôi, mà con Lý nhà tôi nó chỉ có thời hạn là ba ngày thì làm sao mà đem hồn nó về kịp đây chứ?
Chị Bối cũng cứ thế mà chen lời:
- Đừng quá lo lắng, trong giấc mơ tôi thấy được con gái của ông chỉ đang ở đâu đó gần với một "Cổng Linh Hồn" đang mở thôi, và như anh Lâm đã nói thì ngoài những cổng đã đóng hoặc mở theo thời điểm nhất định thì vẫn có một số cổng lại mở vĩnh viễn không bao giờ đóng lại, và... tôi tin rằng con gái của ông cũng đang vật vờ ở những cái cổng như thế.
- Mà vấn đề bây giờ là tìm ra nơi đó ở đâu?
Chị Bối lại ngất xỉu, đến một lúc sau tỉnh lại rồi thì chị mới bắt đầu chị bước ra khỏi cửa tay chỉ về hướng con sông ven ngôi làng.
- Băng qua con sông này sẽ đến được một khu rừng có tên là rừng Đài Nguyên, nó không nằm trên bản đồ của bất cứ đâu cả, bởi vì nó là một khu rừng có truyền thuyết rất bí ẩn, đa số những người bước vào thì hầu như đều không thể nào trở ra được, vì linh hồn của họ bị lôi kéo và đi xuống âm gian.
Sau cuộc nói chuyện đó, tôi và chú Lâm đã bàn với nhau rất nhiều về chuyến đi may rủi này, liệu rằng không biết đây có phải là một chuyện liều lĩnh nhất mà tôi sắp phải làm hay không, nhưng thực trong thâm tâm tôi không hiểu sao lại rất muốn thử, ông chú lúc đó đã có ý định sẽ đi một mình đến đó nhưng rồi chị Bối lại không cho chú đi một mình vì "Đường Âm" nằm rất sâu trong rừng Đài Nguyên, cho nên nó thực sự không phải là chuyện đơn giản, một mình chú Lâm nhà tôi thì quả thực không thể nào tự mình làm được mà phải có trợ thủ đi theo, nhưng mà cái đáng nói ở đây là trợ thủ cho ông chú thì có ai khác ngoài tôi đâu, à quên! còn thằng thanh niên cà lăm nữa, nhưng mà lần này cậu ta không có ở đây. Sở dĩ chị Bối kỳ vọng ở tôi nhiều như vậy là cũng bởi vì tôi và chú Lâm đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện rồi, cho nên độ ăn ý cũng đạt đến tầm thượng thừa rồi, không phải bàn cãi gì thêm nữa.
- Rốt cuộc thì cậu có giúp tôi được hay không? Cậu cứ đứng đó ậm ừ rồi ngựa ngựa với cô gái ấy hoài là sao?
Chú Lâm lúc này mới giật mình rồi quay lại thản nhiên đáp:
- Ông nên bình tỉnh lại thì hơn, ở ngoài cổng cả đám bọn nó đang canh me kia kìa, may mắn là trước khi vào đây tôi có vẽ một đạo bùa trước cổng chứ nếu không nó đã có thể vào được tận đây rồi.
Vừa nghe xong, ông Đại tái mặt, miệng lắp bắp:
- Cái... cái gì... nó... nó nó đuổi theo đến tận nơi rồi sao?
Chú Lâm lúc bấy giờ lại đưa tay lên bấm độn một hồi lâu rồi nói tiếp:
- Hiện tại hồn phách của cô gái này đang lạc trôi đến âm giới, nếu may mắn có thể kéo hồn cô ta trở về nhập vào xác trước ba ngày thì coi như cô ta phúc lớn mạng lớn.
- Thưa tiên sinh! Vậy giờ tôi phải làm gì?
- À ờ thì... cái này chắc là không cần ông giúp gì đâu, cứ bung tiền ra để mua đồ cúng và lộ phí di chuyển là được.
- Ơ tiên sinh không định lập đàn tại đây sao?
- Lập cái nồi gì được ở đây chứ ba. Nghe này! Con của ông nếu muốn kéo hồn về thì chỉ còn cách là nhờ người có mệnh ngũ hành để xuất hồn ra và đi xuống âm giới lôi cô ấy về.
- Vậy tìm đâu ra người mang mệnh này mà xuất đây chứ?
Nghe đến đây chú Lâm hướng mắt sang chị Bối, từ chị Bối lại chỉ tay thẳng về hướng tôi.
Khoảnh khắc đó tôi ngơ ngác nhìn mọi người bằng một ánh mắt ngây thơ vô số tội, trong khi đó thì mọi người lại nhìn tôi bằng một ánh mắt sắc lẻm, nhìn ông chú nhà tôi là ám ảnh nhất, vì tôi cứ cảm giác như tấm thân mơn mởn này lại sắp bị ổng đem ra cưỡng bức,... à không, phải gọi là cưỡng chế mới đúng, bởi vậy đời trai, mười hai bến nước là vậy đó các bác, lỡ trao thân nhầm người là hối hận cả đời.
Quay trở lại hiện trường, lúc này chú Lâm mới ngồi vào bàn hớp tí nước trà rồi nói tiếp:
- Nghe nói trên thế gian có một vài nơi được gọi là "Đường Âm", và theo sự hiểu biết của tôi thì ở Việt Nam cũng từng xuất hiện một số nơi như thế.
Tôi ngạc nhiên hỏi:
- Nó là gì thế chú?
- Hừm...! Nó là một nơi có liên kết giữa thế giới của người sống và âm gian, nó là cầu nối giữa hai thế giới, bình thường thì những nơi đó sẽ bị phong ấn lại, cho đến những ngày nhất định trong năm thì nó sẽ lại mở ra, nó tương tự như ngày mở cửa mả vậy, nếu có thể thì cứ gọi nôm na là "Cổng Vong Hồn" cũng được, vì nó giúp người âm có thể bước qua trần gian từ âm giới một cách dễ dàng hoặc ngược lại.
Nghe chú nói, tôi càng thấy tò mò hơn về cái nơi được gọi là "Đường Âm" hơn, nó bắt đầu hối thúc tôi phải đi đến nơi đó để tận mắt chứng kiến, đột nhiên ông Đại lại lên tiếng hỏi:
- Theo tiên sinh nói là nó chỉ mở vào những ngày nhất định thôi, mà con Lý nhà tôi nó chỉ có thời hạn là ba ngày thì làm sao mà đem hồn nó về kịp đây chứ?
Chị Bối cũng cứ thế mà chen lời:
- Đừng quá lo lắng, trong giấc mơ tôi thấy được con gái của ông chỉ đang ở đâu đó gần với một "Cổng Linh Hồn" đang mở thôi, và như anh Lâm đã nói thì ngoài những cổng đã đóng hoặc mở theo thời điểm nhất định thì vẫn có một số cổng lại mở vĩnh viễn không bao giờ đóng lại, và... tôi tin rằng con gái của ông cũng đang vật vờ ở những cái cổng như thế.
- Mà vấn đề bây giờ là tìm ra nơi đó ở đâu?
Chị Bối lại ngất xỉu, đến một lúc sau tỉnh lại rồi thì chị mới bắt đầu chị bước ra khỏi cửa tay chỉ về hướng con sông ven ngôi làng.
- Băng qua con sông này sẽ đến được một khu rừng có tên là rừng Đài Nguyên, nó không nằm trên bản đồ của bất cứ đâu cả, bởi vì nó là một khu rừng có truyền thuyết rất bí ẩn, đa số những người bước vào thì hầu như đều không thể nào trở ra được, vì linh hồn của họ bị lôi kéo và đi xuống âm gian.
Sau cuộc nói chuyện đó, tôi và chú Lâm đã bàn với nhau rất nhiều về chuyến đi may rủi này, liệu rằng không biết đây có phải là một chuyện liều lĩnh nhất mà tôi sắp phải làm hay không, nhưng thực trong thâm tâm tôi không hiểu sao lại rất muốn thử, ông chú lúc đó đã có ý định sẽ đi một mình đến đó nhưng rồi chị Bối lại không cho chú đi một mình vì "Đường Âm" nằm rất sâu trong rừng Đài Nguyên, cho nên nó thực sự không phải là chuyện đơn giản, một mình chú Lâm nhà tôi thì quả thực không thể nào tự mình làm được mà phải có trợ thủ đi theo, nhưng mà cái đáng nói ở đây là trợ thủ cho ông chú thì có ai khác ngoài tôi đâu, à quên! còn thằng thanh niên cà lăm nữa, nhưng mà lần này cậu ta không có ở đây. Sở dĩ chị Bối kỳ vọng ở tôi nhiều như vậy là cũng bởi vì tôi và chú Lâm đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện rồi, cho nên độ ăn ý cũng đạt đến tầm thượng thừa rồi, không phải bàn cãi gì thêm nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.