Chương 72: Truyền Thuyết Đài Nguyên Lâm
Tiểu Hỏa Long
03/01/2020
Một ngày sau, tôi và chú Lâm mới quyết định băng qua con sông ven
làng bằng chiếc thuyền gỗ của anh Đông làm nghề đánh cá trên sông. Tôi
và chú đã phải thức từ rất sớm để lên đường, vì thời gian gấp rút nên
cũng không thể chần chừ lâu hơn được, bảy giờ sáng bước lên thuyền, phải mất tận hai mươi phút sau thì mới đến được bờ bên kia, điều đó nói lên
một điều rằng con sông ấy không hề nhỏ đâu mấy thím.
Cho đến khi qua được tới bờ bên kia, chào tạm biệt anh Men Đông xong xuôi, quay đầu lại là thấy cả một khu rừng rộng lớn trải dài dọc ven sông, trước mặt tôi và chú chỉ có duy nhất một con đường mòn dẫn lối vào bên trong khu rừng, ngập ngừng tôi quay qua nhìn ông chú, tôi thấy ánh mắt của chú nhìn thẳng vào con đường phía trước với một ánh nhìn xa xăm, lúc đó tôi mới đưa tay lên vỗ vai chú rồi lại nhìn theo ánh mắt đó mà hỏi.
- Vậy ra đây chính là khu rừng Đài Nguyên mà trong truyền thuyết đã nhắc đến có phải không chú?
- Hừm… Nó đó, khu rừng này luôn luôn bao trùm bởi một màu sắc tang thương khó tả, trước khi vào trong đó, con hãy đưa tay đây cho chú.
- Hả? Để làm gì vậy chú?
- Thì cứ đưa đi, chú mày hỏi nhiều làm gì.
Vừa dứt lời, ông chú vớ ngay cánh tay của tôi rồi kéo về phía ổng, rạch đầu ngón trỏ, chấm vào một lá linh phù, từ lá bùa ấy, chú lại đặt vào giữa lá bùa một nhánh cỏ bốn lá to bằng ngón tay cái và còn kèm theo một ít bột màu trắng, thoáng nhìn tôi còn tưởng là hê rô in luôn ý.
Ổng gói tất cả và xếp lá linh phù lại thật gọn gàng rồi bỏ vào trong một chiếc túi vải nhỏ màu đen, sau đó ổng mới đưa nó cho tôi giữ bên mình, trước khi đưa cho tôi, chú còn dặn tôi rất kỹ càng.
- Cất nó vào chỗ nào đó cho kín trong người biết chưa, đó là bùa may mắn mà theo công thức của lão sư để lại cho chú lúc sinh thời đó, nhờ nó mà chú của mày mới giữ được mạng mỗi khi đi những chuyến đi khu tà như vậy đó.
- Wow… bá cháy quá ha chú, rồi giờ nhét đâu bây giờ chú?
- Thôi giờ mày nhét đại vô miệng luôn đi, cái gì cũng hỏi hết, mệt mày chết đi được.
Nói rồi chú giành lấy cái túi bùa lại rồi nhét vào túi áo sơ mi của tôi và còn may miệng túi áo lại luôn, đề phòng nó bị đánh rơi, bởi vì đặc điểm của loại bùa may mắn này đó chính là một khi đã rơi xuống đất thì không còn tác dụng nữa.
Xong xuôi, cả hai người mới bắt đầu bước thẳng vào bên trong rừng Đài Nguyên. Tôi và chú không biết đã đi sâu đến đâu nhưng nhìn lại đồng hồ thì lúc đó cũng đã quá trưa rồi, cả hai ngồi lại nghỉ mệt bên một tảng đá to bên đường mòn, bất ngờ chú phát hiện ra trên đá có khắc chữ, tôi cũng kịp phản ứng theo mà lau nhanh những vết rêu bám trên đá, cả hai người đều tròn mắt đọc dòng chữ trên tảng đá ấy một cách chăm chú.
“Đài Nguyên Lâm (Rừng Đài Nguyên)”
Bên dưới dòng chữ đó còn có một dòng chú thích khác.
“Âm dương cách biệt, lưỡng bất tiện, duyên phận ngắn ngủi chớ cưỡng cầu, phàm nhân lạc lối vào chốn này,
chắc chắn tất sát, họa vào thân”
Khi đọc đến đây, tay chân tôi bắt đầu run rẩy, không hiểu sao nhưng lúc đi được đến đây, tôi không có một chút sợ sệt và chú ý đến cảnh quan xung quanh, cho đến khi đọc xong những dòng chữ ấy, nhìn lại khung cảnh trong khu rừng, tôi mới bất giác nhận ra rằng, đằng sau một số cây cổ thụ to bản chính là những cái xác chết khô nằm dựa vào gốc cây, có những cái xác còn treo cổ lơ lửng trên đầu tôi mà từ lúc đi vào đây tôi đã không hề hay biết. Từ giây phút đó, tôi mới nhận ra rằng đó chính là lý do vì sao mà khu rừng này lại có cái tên như vậy, những người chết ở đây không phải là vì bị giết, mà thực tế là họ không tìm ra lối thoát nào trong cái nơi quỷ quái này, để rồi họ tuyệt vọng và tự tìm đến cái chết.
Lúc bấy giờ, nhìn ánh mắt của chú, tôi như cảm nhận được chú Lâm thật sự đã thấy lo lắng ngay từ khi bước vào đến tận đây, ánh mắt của ông chú xa xăm vô cùng, chú không thể buộc miệng mà cười đùa như những lần trước nữa, trong phút chốc chú cầm chặt tay tôi và bỏ qua tảng đá đó rồi tiếp tục đi tiếp.
Khi đi được thêm một đoạn nữa thì trước mắt tôi hiện ra một cái giếng khá to, nó được đặt trên một khoảng đất riêng biệt, tôi và chú Lâm đã phải leo hơn 15 bậc thang bằng đá thì mới đến được chỗ cái giếng kia. Cho đến khi đã đứng trước cái giếng, cách tầm hai mét, chú Lâm ngước mắt nhìn rồi nói.
- Đây chính là “Đường âm” mà theo truyền thuyết đã kể.
Tôi định bước đến gần hơn nhưng lại bị chú Lâm ngăn lại.
- Đừng lại gần!
- Sao vậy chú?
- Người thường ngang nhiên chạm vào sẽ bị nó hút mất hồn phách mà rơi xuống âm giới.
- Á đu đủ xanh! Hú hồn cái bồn còn nguyên, chú mà không nhắc sớm chắc con cũng ham hố sờ mó rồi bị nó hút con mợ nó xuống dưới rồi.
Nói xong, tôi lấy tay quẹt nhanh mồ hôi trên trán rồi thở phào.
Cho đến khi qua được tới bờ bên kia, chào tạm biệt anh Men Đông xong xuôi, quay đầu lại là thấy cả một khu rừng rộng lớn trải dài dọc ven sông, trước mặt tôi và chú chỉ có duy nhất một con đường mòn dẫn lối vào bên trong khu rừng, ngập ngừng tôi quay qua nhìn ông chú, tôi thấy ánh mắt của chú nhìn thẳng vào con đường phía trước với một ánh nhìn xa xăm, lúc đó tôi mới đưa tay lên vỗ vai chú rồi lại nhìn theo ánh mắt đó mà hỏi.
- Vậy ra đây chính là khu rừng Đài Nguyên mà trong truyền thuyết đã nhắc đến có phải không chú?
- Hừm… Nó đó, khu rừng này luôn luôn bao trùm bởi một màu sắc tang thương khó tả, trước khi vào trong đó, con hãy đưa tay đây cho chú.
- Hả? Để làm gì vậy chú?
- Thì cứ đưa đi, chú mày hỏi nhiều làm gì.
Vừa dứt lời, ông chú vớ ngay cánh tay của tôi rồi kéo về phía ổng, rạch đầu ngón trỏ, chấm vào một lá linh phù, từ lá bùa ấy, chú lại đặt vào giữa lá bùa một nhánh cỏ bốn lá to bằng ngón tay cái và còn kèm theo một ít bột màu trắng, thoáng nhìn tôi còn tưởng là hê rô in luôn ý.
Ổng gói tất cả và xếp lá linh phù lại thật gọn gàng rồi bỏ vào trong một chiếc túi vải nhỏ màu đen, sau đó ổng mới đưa nó cho tôi giữ bên mình, trước khi đưa cho tôi, chú còn dặn tôi rất kỹ càng.
- Cất nó vào chỗ nào đó cho kín trong người biết chưa, đó là bùa may mắn mà theo công thức của lão sư để lại cho chú lúc sinh thời đó, nhờ nó mà chú của mày mới giữ được mạng mỗi khi đi những chuyến đi khu tà như vậy đó.
- Wow… bá cháy quá ha chú, rồi giờ nhét đâu bây giờ chú?
- Thôi giờ mày nhét đại vô miệng luôn đi, cái gì cũng hỏi hết, mệt mày chết đi được.
Nói rồi chú giành lấy cái túi bùa lại rồi nhét vào túi áo sơ mi của tôi và còn may miệng túi áo lại luôn, đề phòng nó bị đánh rơi, bởi vì đặc điểm của loại bùa may mắn này đó chính là một khi đã rơi xuống đất thì không còn tác dụng nữa.
Xong xuôi, cả hai người mới bắt đầu bước thẳng vào bên trong rừng Đài Nguyên. Tôi và chú không biết đã đi sâu đến đâu nhưng nhìn lại đồng hồ thì lúc đó cũng đã quá trưa rồi, cả hai ngồi lại nghỉ mệt bên một tảng đá to bên đường mòn, bất ngờ chú phát hiện ra trên đá có khắc chữ, tôi cũng kịp phản ứng theo mà lau nhanh những vết rêu bám trên đá, cả hai người đều tròn mắt đọc dòng chữ trên tảng đá ấy một cách chăm chú.
“Đài Nguyên Lâm (Rừng Đài Nguyên)”
Bên dưới dòng chữ đó còn có một dòng chú thích khác.
“Âm dương cách biệt, lưỡng bất tiện, duyên phận ngắn ngủi chớ cưỡng cầu, phàm nhân lạc lối vào chốn này,
chắc chắn tất sát, họa vào thân”
Khi đọc đến đây, tay chân tôi bắt đầu run rẩy, không hiểu sao nhưng lúc đi được đến đây, tôi không có một chút sợ sệt và chú ý đến cảnh quan xung quanh, cho đến khi đọc xong những dòng chữ ấy, nhìn lại khung cảnh trong khu rừng, tôi mới bất giác nhận ra rằng, đằng sau một số cây cổ thụ to bản chính là những cái xác chết khô nằm dựa vào gốc cây, có những cái xác còn treo cổ lơ lửng trên đầu tôi mà từ lúc đi vào đây tôi đã không hề hay biết. Từ giây phút đó, tôi mới nhận ra rằng đó chính là lý do vì sao mà khu rừng này lại có cái tên như vậy, những người chết ở đây không phải là vì bị giết, mà thực tế là họ không tìm ra lối thoát nào trong cái nơi quỷ quái này, để rồi họ tuyệt vọng và tự tìm đến cái chết.
Lúc bấy giờ, nhìn ánh mắt của chú, tôi như cảm nhận được chú Lâm thật sự đã thấy lo lắng ngay từ khi bước vào đến tận đây, ánh mắt của ông chú xa xăm vô cùng, chú không thể buộc miệng mà cười đùa như những lần trước nữa, trong phút chốc chú cầm chặt tay tôi và bỏ qua tảng đá đó rồi tiếp tục đi tiếp.
Khi đi được thêm một đoạn nữa thì trước mắt tôi hiện ra một cái giếng khá to, nó được đặt trên một khoảng đất riêng biệt, tôi và chú Lâm đã phải leo hơn 15 bậc thang bằng đá thì mới đến được chỗ cái giếng kia. Cho đến khi đã đứng trước cái giếng, cách tầm hai mét, chú Lâm ngước mắt nhìn rồi nói.
- Đây chính là “Đường âm” mà theo truyền thuyết đã kể.
Tôi định bước đến gần hơn nhưng lại bị chú Lâm ngăn lại.
- Đừng lại gần!
- Sao vậy chú?
- Người thường ngang nhiên chạm vào sẽ bị nó hút mất hồn phách mà rơi xuống âm giới.
- Á đu đủ xanh! Hú hồn cái bồn còn nguyên, chú mà không nhắc sớm chắc con cũng ham hố sờ mó rồi bị nó hút con mợ nó xuống dưới rồi.
Nói xong, tôi lấy tay quẹt nhanh mồ hôi trên trán rồi thở phào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.