Chương 85: Kỳ Duyên Đạo Sĩ
Tiểu Hỏa Long
03/01/2020
Một thời gian sau...
Ngày đầu tiên dọn dẹp lại ngôi nhà của chú Lâm, tôi đã ngỡ ngàng trước sự ngổn ngang bề bộn của nó, mọi thứ đều xáo trộn, những lá bùa, những con hình nhân bằng giấy nằm phơi đầy dưới sàn nhà. Trong khi đó, ông chú Lâm thì vẫn còn đang ngủ gục trên một cái nắp quan tài trong góc nhà.
Thằng Cà Lăm đang làm đồ ăn ở sau nhà, hắn nghe tiếng động ở phòng khách nên liền chạy nhanh ra nhà trước coi tình hình. Lúc này hắn mới thấy tôi đang sắp xếp lại đồ đạc ở đó.
Vừa thấy cậu bạn thân quen, cậu Cà Lăm vui mừng nói:
- Long… đó… đó phải… phải… phải không?
- Ừ! Lâu quá không gặp ông, coi bộ giờ ông vẫn còn cà lăm như xưa nhỉ.
Vừa nghe đến đây, thằng Cà Lăm xụ mặt lại, cáu gắt:
- Nè… nè… nè… đừng… đừng… có… có… có mà dìm hàng nữa… nữa nghe chưa, tui đđ đá… đáaa…
Lúc này tôi mới nói chen vào:
- Đá gãy giò!
Thằng Cà Lăm lắc đầu:
- Đđđ… đá… đá vỡ mồm ông bay giờ!
Long xua tay:
- Thôi đi! Đã cà lăm rồi còn nói nhiều nữa, tránh ra một bên đi, chỗ này để tui dọn cho, ông làm gì làm đi.
Nghe tôi nói vậy nên Cà Lăm cũng không nói gì, rồi lại chạy tọt trở ra sau nhà, tiếp tục hì hục nấu ăn.
Được một lúc sau…
Đang lau dọn bàn thờ tổ, tôi vô tình nhìn thấy một thanh pháp khí sáng choang, nó được vắt ngang trên một cái giá đỡ kiếm được làm bằng gỗ màu nâu sẫm, trông như đã rất lâu đời. Nó được đặt ngay giữa bàn thờ gia tiên nhà họ Phạm, những món đồ vật khác đặt bên cạnh dù đẹp nhưng vẫn chỉ là khung hình cho thanh pháp bảo ấy, một cây kiếm với những hoa văn đẹp mỹ miều.
Tôi vừa nhìn vừa đưa tay lên chạm vào thanh pháp khí đó:
- Đúng là bảo vật của ông Lâm đây chứ không đâu, lâu quá không nhớ tên… hình như là Liệt Dương cái gì đó Kiếm thì phải!
Vừa nói vừa suy nghĩ mông lung, tay tôi vô tình bị thanh kiếm tỏa ra hồn khí làm chảy máu, một đường cắt nhỏ trên đầu ngón tay từ từ lộ ra, máu chảy từng giọt rơi xuống kiếm, nó như bị thanh pháp bảo hút sạch mà không để lại một dấu vết nào, đúng lúc thằng Cà Lăm lại từ sau chạy lên lần nữa. Hắn ngơ ngác hỏi:
- Có… có… có chuyện gì vậy?
Tôi cố xuýt xoa ngón tay đang rỉ máu rồi đáp:
- Không có gì… tui chỉ bị thương ngoài da thôi!
Đang mơ màng, như vừa cảm nhận được chuyện gì đó, chú Lâm lập tức bật dậy, trợn mắt nhìn về phía tôi, ông ta cuống cuồng chạy nhanh đến chỗ cây pháp bảo đang rung lên trên giá đỡ.
Chú Lâm mặt nghiêm trọng:
- Vừa rồi có chuyện gì vậy Long? Sao tay con lại chảy máu?
Tôi hơi sợ sệt khi nhìn vào ông chú, nhưng vẫn bình tĩnh trả lời:
- Dạ… dạ con bị cây pháp bảo này làm quẹt trúng tay thôi ạ! Con không sao đâu chú.
Cậu thanh niên Cà Lăm nghe vậy cũng liền gật đầu lia lịa.
- Ờ… để… để… để con đi… mua… mua… mua cho nó băng keo cá nhân!
Quay mặt trở lại nhìn vào thanh pháp khí Liệt Dương Kiếm, chú Lâm định chạm vào nó nhưng chú cảm nhận được luồng khí tức bao quanh nó đang ngày một dày hơn, cho nên chú vội mới rút tay trở lại, nét mặt nhăn nhó khó tả.
- Chết tiệt! Sao lại có thể xảy ra được chuyện này chứ?
Tôi ngạc nhiên hỏi:
- Có chuyện gì sao chú Lâm?
Ông ta gật đầu, ngước mặt nhìn lên bàn thờ gia tiên nhà họ Phạm lẩm bẩm gì đó, rồi đáp:
- Thanh pháp khí tổ truyền này đã trải qua bao đời, nó được tôi luyện từ sương, máu và cả nước mắt của dòng họ. Chú là người ngoại tộc đầu tiên được pháp khí chọn làm người thừa kế đạo thuật bí cấp của họ Phạm, hàng yêu trừ ma bao đời giờ lại nghiễm nhiên vô tình chọn thêm con, đúng là ý trời!
Tôi bất ngờ tột độ khi nghe chú Lâm nói thế:
- Trời ơi tin được không?
Ngày đầu tiên dọn dẹp lại ngôi nhà của chú Lâm, tôi đã ngỡ ngàng trước sự ngổn ngang bề bộn của nó, mọi thứ đều xáo trộn, những lá bùa, những con hình nhân bằng giấy nằm phơi đầy dưới sàn nhà. Trong khi đó, ông chú Lâm thì vẫn còn đang ngủ gục trên một cái nắp quan tài trong góc nhà.
Thằng Cà Lăm đang làm đồ ăn ở sau nhà, hắn nghe tiếng động ở phòng khách nên liền chạy nhanh ra nhà trước coi tình hình. Lúc này hắn mới thấy tôi đang sắp xếp lại đồ đạc ở đó.
Vừa thấy cậu bạn thân quen, cậu Cà Lăm vui mừng nói:
- Long… đó… đó phải… phải… phải không?
- Ừ! Lâu quá không gặp ông, coi bộ giờ ông vẫn còn cà lăm như xưa nhỉ.
Vừa nghe đến đây, thằng Cà Lăm xụ mặt lại, cáu gắt:
- Nè… nè… nè… đừng… đừng… có… có… có mà dìm hàng nữa… nữa nghe chưa, tui đđ đá… đáaa…
Lúc này tôi mới nói chen vào:
- Đá gãy giò!
Thằng Cà Lăm lắc đầu:
- Đđđ… đá… đá vỡ mồm ông bay giờ!
Long xua tay:
- Thôi đi! Đã cà lăm rồi còn nói nhiều nữa, tránh ra một bên đi, chỗ này để tui dọn cho, ông làm gì làm đi.
Nghe tôi nói vậy nên Cà Lăm cũng không nói gì, rồi lại chạy tọt trở ra sau nhà, tiếp tục hì hục nấu ăn.
Được một lúc sau…
Đang lau dọn bàn thờ tổ, tôi vô tình nhìn thấy một thanh pháp khí sáng choang, nó được vắt ngang trên một cái giá đỡ kiếm được làm bằng gỗ màu nâu sẫm, trông như đã rất lâu đời. Nó được đặt ngay giữa bàn thờ gia tiên nhà họ Phạm, những món đồ vật khác đặt bên cạnh dù đẹp nhưng vẫn chỉ là khung hình cho thanh pháp bảo ấy, một cây kiếm với những hoa văn đẹp mỹ miều.
Tôi vừa nhìn vừa đưa tay lên chạm vào thanh pháp khí đó:
- Đúng là bảo vật của ông Lâm đây chứ không đâu, lâu quá không nhớ tên… hình như là Liệt Dương cái gì đó Kiếm thì phải!
Vừa nói vừa suy nghĩ mông lung, tay tôi vô tình bị thanh kiếm tỏa ra hồn khí làm chảy máu, một đường cắt nhỏ trên đầu ngón tay từ từ lộ ra, máu chảy từng giọt rơi xuống kiếm, nó như bị thanh pháp bảo hút sạch mà không để lại một dấu vết nào, đúng lúc thằng Cà Lăm lại từ sau chạy lên lần nữa. Hắn ngơ ngác hỏi:
- Có… có… có chuyện gì vậy?
Tôi cố xuýt xoa ngón tay đang rỉ máu rồi đáp:
- Không có gì… tui chỉ bị thương ngoài da thôi!
Đang mơ màng, như vừa cảm nhận được chuyện gì đó, chú Lâm lập tức bật dậy, trợn mắt nhìn về phía tôi, ông ta cuống cuồng chạy nhanh đến chỗ cây pháp bảo đang rung lên trên giá đỡ.
Chú Lâm mặt nghiêm trọng:
- Vừa rồi có chuyện gì vậy Long? Sao tay con lại chảy máu?
Tôi hơi sợ sệt khi nhìn vào ông chú, nhưng vẫn bình tĩnh trả lời:
- Dạ… dạ con bị cây pháp bảo này làm quẹt trúng tay thôi ạ! Con không sao đâu chú.
Cậu thanh niên Cà Lăm nghe vậy cũng liền gật đầu lia lịa.
- Ờ… để… để… để con đi… mua… mua… mua cho nó băng keo cá nhân!
Quay mặt trở lại nhìn vào thanh pháp khí Liệt Dương Kiếm, chú Lâm định chạm vào nó nhưng chú cảm nhận được luồng khí tức bao quanh nó đang ngày một dày hơn, cho nên chú vội mới rút tay trở lại, nét mặt nhăn nhó khó tả.
- Chết tiệt! Sao lại có thể xảy ra được chuyện này chứ?
Tôi ngạc nhiên hỏi:
- Có chuyện gì sao chú Lâm?
Ông ta gật đầu, ngước mặt nhìn lên bàn thờ gia tiên nhà họ Phạm lẩm bẩm gì đó, rồi đáp:
- Thanh pháp khí tổ truyền này đã trải qua bao đời, nó được tôi luyện từ sương, máu và cả nước mắt của dòng họ. Chú là người ngoại tộc đầu tiên được pháp khí chọn làm người thừa kế đạo thuật bí cấp của họ Phạm, hàng yêu trừ ma bao đời giờ lại nghiễm nhiên vô tình chọn thêm con, đúng là ý trời!
Tôi bất ngờ tột độ khi nghe chú Lâm nói thế:
- Trời ơi tin được không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.