Chương 86: Khởi Đầu Của Tôi
Tiểu Hỏa Long
03/01/2020
Vài ngày sau, vẫn như mọi ngày, tôi đều phụ chú Lâm chăm chút nhà cửa, lau
dọn bàn ghế, và chuẩn bị đồ cúng hàng ngày để cho chú hành pháp, khao
quân khiển tướng âm binh. Hầu như cứ đến một lúc nào đó thì chú Lâm cũng lại phải gấp rút dặn tôi và thằng Cà Lăm đi mua cái này, đi tìm cái kia về để cho ông chú làm lễ, riết rồi lại thành quen.
- Chuyện về DMI, chú có dự định gì chưa?
Tôi vừa lau dọn bàn ghế vừa cất giọng, chú Lâm ngồi xếp bằng, tọa thiền tịnh tâm, nghe vậy cũng điềm đạm đáp lời:
- Từ chối rồi!
Tôi ngạc nhiên:
- Sao vậy chú?
- Cục Tâm Linh Miền Bắc… hừm! Nơi đó thật quá gò bó, ta thích tự do hơn, mày đi theo chú biết bao lâu nay mà còn không hiểu rõ tính tình gì của chú sao Long?
Tôi liền xụ mặt lại khi nghe chú Lâm nói thế, liền lầm bầm trong miệng:
“Ổng làm như mình là má của ổng không bằng vậy, cái gì cũng biết!”
Vừa suy nghĩ, tôi vừa lau mạnh tay hơn, chú Lâm đang yên tĩnh đưa mắt nhìn qua chỗ tôi, thấy thế nên liền trợn mắt quát:
- Này này, thì thầm to nhỏ cái gì đấy, tính tạo phản à?
Giật mình, tôi nhìn về phía chú Lâm đang mặt đỏ bừng, lúc này tôi mới nghỉ tay, miệng cười xuề xòa.
- Hề hề! Dạ con nào dám động thủ trên đầu thái giám được ạ.
- Mày nói cái gì?
Sực nhớ ra là mình vừa lỡ lời, tôi ấp úng:
- Dạ thưa… hì hì dạ không phải ạ, ý con là con nào dám làm trái ý của một ẩn sĩ bắt ma bá đạo như chú, có gan to bằng trời cũng không dám.
Chú Lâm nghe vậy cũng xuôi theo:
Ờ được, tưởng mày tính lật ngay vàng là tối nay chú gửi mày về bệnh viện Đồng Nai, cho mày biết thân… nghe chưa!
Tôi lại thầm nghĩ trong bụng:
“Xí, ổng mà không giỏi đạo thuật như vậy thì mình đã Ân Phờ Ren (Unfriend) từ lâu rồi!”
Một lát sau…
Khi đang còn phụ chú Lâm vác đồ ra sân sau thì từ ngoài sân, thằng Cà Lăm chạy sòng sọc vào, mặt nó hớt hải:
- Sư phụ ơi!... ngoài… ngoài… ngoài chợ vừa xảy ra… ra ra… ra chuyện rồi.
Chú Lâm và tôi lật đật chạy từ sau nhà ra cửa trước, chú ngạc nhiên hỏi:
- Có chuyện gì mà con thở dữ vậy, nói chầm chậm thôi!
- dạ… dạ… dạ… con đang… đang… đi… đi… mua đồ về… chuẩn bị… bị… cúng thì con… con… thấy nhiều người bu… bu đông quá… nên… nên… nnn…
Nghe đến đây, chú Lâm tức quá liền quát lớn:
- Mày cà lăm thì nói vào trọng tâm luôn đi, cứ bắn rap vậy thì chắc người ta đã làm lễ động quan luôn rồi đó Cà Lăm!
Cậu thanh niên lúc này mới điềm tĩnh trở lại:
- Có một… người… người… đàn bà nằm ngất xỉu giữa… giữa… giữa đường, nhưng nhưng… nhưng con thấy ấn… ấn đường của người đó rất… rất… rất đen! Con… con đoán là có điềm… điềm… không hay với bổn mệnh… mệnh của người đó.
Chú Lâm vừa nghe đến đây, liền đưa tay lên bấm độn một hồi lâu rồi đáp:
- Được rồi! Ta hiểu rồi, giờ con ở nhà lo việc nhà cho ta, chuyện này khá là tốt.
Tôi ngạc nhiên:
- Sao lại là tốt chứ, người ta bị vậy mà tốt là sao chú Lâm?
Lúc này ông chú mới quay mặt nhìn sang chỗ tôi rồi nói:
- Bây giờ con đã là một thầy pháp bất đắc dĩ của tông gia nhà họ Phạm rồi, nên nhân dịp này chú cũng muốn dạy cho con biết được vài thứ, cho đến khi nào chú cắt được duyên tu đạo của con rồi thì lúc đó chú mới yên tâm.
Nghe chú chốt hai chữ cuối, tôi lại mường tượng ra được điều gì đó rất khủng khiếp sẽ sắp đến với mình, nó thật là bí ẩn.
Tôi lại hỏi tiếp:
- Tại sao lại phải cắt hở chú, có gì đó không tốt sao?
Chú Lâm thở dài:
- Hầy… chú nói mày khờ thì mày lại không chịu, bộ tưởng làm nghề thầy phù thủy là dễ lắm sao con! Một khi con đã mang danh đạo sĩ rồi thì quanh con lúc nào cũng sẽ có cô hồn dã quỷ quanh quẩn rình rập, nhất là đối với những lứa đạo sĩ tân binh như con, hiểu chưa Long?
Tôi cố gắng nói ra suy nghĩ của mình:
- Vậy… vậy còn thằng Cà Lăm thì sao? Nó cũng đang theo chú học đạo mà!
Chú Lâm quay mặt nhìn về phía thằng Cà Lăm rồi nói:
- Đối với ai thì chú còn lo, chứ nó thì không có gì phải lo lắng cả, vì nó có kim thân hộ thể, còn con thì không… ! Thôi bây giờ cũng không phải là lúc để nói mấy chuyện này, con theo chú đi ra ngoài kia xem người bị nạn trước cái đã.
Tôi nghe thế cũng gật đầu:
- Dạ!
Ngồi trên chiếc xe dream như mọi lần, tôi chở chú Lâm chòng chành băng qua mấy con hẻm, khi đi ngang qua một ngôi nhà có tang, chú Lâm liền bảo tôi dừng lại, tôi tò mò:
- Ủa tới rồi hả chú? Sao thằng Cà Lăm nói ở ngoài chợ?
Chú Lâm vừa ngồi trên xe từ bên kia đường đưa mắt nhìn qua ngôi nhà đó, chú đáp:
- Người đàn bà đó chết rồi!
- Quát đờ heo! Sao chú biết?
Chú Lâm không nói gì, vội lấy trong túi đồ bên hông ra một lọ nước rồi xịt thẳng vào mắt tôi:
- Chú mày quên là mày mất con mắt âm dương từ lâu rồi nên chưa hiểu sự tình, giờ thì thử nhìn lại một lần nữa xem!
Từ từ mở mắt ra, tôi như không còn tin được vào mắt mình nữa, một người phụ nữ mặc đúng một bộ đồ bộ màu nâu đen, đôi mắt u buồn của bà ta ánh lên một vẻ gì đó rất khác lạ, bà ta cứ loanh quanh cái quan tài của mình một cách khó hiểu, giống như bà ta đang tìm kiếm thứ gì đó vậy. Tôi đã bắt đầu thấy được len lỏi một chút gì đó của chuyến phiêu lưu sắp tới.
- Chuyện về DMI, chú có dự định gì chưa?
Tôi vừa lau dọn bàn ghế vừa cất giọng, chú Lâm ngồi xếp bằng, tọa thiền tịnh tâm, nghe vậy cũng điềm đạm đáp lời:
- Từ chối rồi!
Tôi ngạc nhiên:
- Sao vậy chú?
- Cục Tâm Linh Miền Bắc… hừm! Nơi đó thật quá gò bó, ta thích tự do hơn, mày đi theo chú biết bao lâu nay mà còn không hiểu rõ tính tình gì của chú sao Long?
Tôi liền xụ mặt lại khi nghe chú Lâm nói thế, liền lầm bầm trong miệng:
“Ổng làm như mình là má của ổng không bằng vậy, cái gì cũng biết!”
Vừa suy nghĩ, tôi vừa lau mạnh tay hơn, chú Lâm đang yên tĩnh đưa mắt nhìn qua chỗ tôi, thấy thế nên liền trợn mắt quát:
- Này này, thì thầm to nhỏ cái gì đấy, tính tạo phản à?
Giật mình, tôi nhìn về phía chú Lâm đang mặt đỏ bừng, lúc này tôi mới nghỉ tay, miệng cười xuề xòa.
- Hề hề! Dạ con nào dám động thủ trên đầu thái giám được ạ.
- Mày nói cái gì?
Sực nhớ ra là mình vừa lỡ lời, tôi ấp úng:
- Dạ thưa… hì hì dạ không phải ạ, ý con là con nào dám làm trái ý của một ẩn sĩ bắt ma bá đạo như chú, có gan to bằng trời cũng không dám.
Chú Lâm nghe vậy cũng xuôi theo:
Ờ được, tưởng mày tính lật ngay vàng là tối nay chú gửi mày về bệnh viện Đồng Nai, cho mày biết thân… nghe chưa!
Tôi lại thầm nghĩ trong bụng:
“Xí, ổng mà không giỏi đạo thuật như vậy thì mình đã Ân Phờ Ren (Unfriend) từ lâu rồi!”
Một lát sau…
Khi đang còn phụ chú Lâm vác đồ ra sân sau thì từ ngoài sân, thằng Cà Lăm chạy sòng sọc vào, mặt nó hớt hải:
- Sư phụ ơi!... ngoài… ngoài… ngoài chợ vừa xảy ra… ra ra… ra chuyện rồi.
Chú Lâm và tôi lật đật chạy từ sau nhà ra cửa trước, chú ngạc nhiên hỏi:
- Có chuyện gì mà con thở dữ vậy, nói chầm chậm thôi!
- dạ… dạ… dạ… con đang… đang… đi… đi… mua đồ về… chuẩn bị… bị… cúng thì con… con… thấy nhiều người bu… bu đông quá… nên… nên… nnn…
Nghe đến đây, chú Lâm tức quá liền quát lớn:
- Mày cà lăm thì nói vào trọng tâm luôn đi, cứ bắn rap vậy thì chắc người ta đã làm lễ động quan luôn rồi đó Cà Lăm!
Cậu thanh niên lúc này mới điềm tĩnh trở lại:
- Có một… người… người… đàn bà nằm ngất xỉu giữa… giữa… giữa đường, nhưng nhưng… nhưng con thấy ấn… ấn đường của người đó rất… rất… rất đen! Con… con đoán là có điềm… điềm… không hay với bổn mệnh… mệnh của người đó.
Chú Lâm vừa nghe đến đây, liền đưa tay lên bấm độn một hồi lâu rồi đáp:
- Được rồi! Ta hiểu rồi, giờ con ở nhà lo việc nhà cho ta, chuyện này khá là tốt.
Tôi ngạc nhiên:
- Sao lại là tốt chứ, người ta bị vậy mà tốt là sao chú Lâm?
Lúc này ông chú mới quay mặt nhìn sang chỗ tôi rồi nói:
- Bây giờ con đã là một thầy pháp bất đắc dĩ của tông gia nhà họ Phạm rồi, nên nhân dịp này chú cũng muốn dạy cho con biết được vài thứ, cho đến khi nào chú cắt được duyên tu đạo của con rồi thì lúc đó chú mới yên tâm.
Nghe chú chốt hai chữ cuối, tôi lại mường tượng ra được điều gì đó rất khủng khiếp sẽ sắp đến với mình, nó thật là bí ẩn.
Tôi lại hỏi tiếp:
- Tại sao lại phải cắt hở chú, có gì đó không tốt sao?
Chú Lâm thở dài:
- Hầy… chú nói mày khờ thì mày lại không chịu, bộ tưởng làm nghề thầy phù thủy là dễ lắm sao con! Một khi con đã mang danh đạo sĩ rồi thì quanh con lúc nào cũng sẽ có cô hồn dã quỷ quanh quẩn rình rập, nhất là đối với những lứa đạo sĩ tân binh như con, hiểu chưa Long?
Tôi cố gắng nói ra suy nghĩ của mình:
- Vậy… vậy còn thằng Cà Lăm thì sao? Nó cũng đang theo chú học đạo mà!
Chú Lâm quay mặt nhìn về phía thằng Cà Lăm rồi nói:
- Đối với ai thì chú còn lo, chứ nó thì không có gì phải lo lắng cả, vì nó có kim thân hộ thể, còn con thì không… ! Thôi bây giờ cũng không phải là lúc để nói mấy chuyện này, con theo chú đi ra ngoài kia xem người bị nạn trước cái đã.
Tôi nghe thế cũng gật đầu:
- Dạ!
Ngồi trên chiếc xe dream như mọi lần, tôi chở chú Lâm chòng chành băng qua mấy con hẻm, khi đi ngang qua một ngôi nhà có tang, chú Lâm liền bảo tôi dừng lại, tôi tò mò:
- Ủa tới rồi hả chú? Sao thằng Cà Lăm nói ở ngoài chợ?
Chú Lâm vừa ngồi trên xe từ bên kia đường đưa mắt nhìn qua ngôi nhà đó, chú đáp:
- Người đàn bà đó chết rồi!
- Quát đờ heo! Sao chú biết?
Chú Lâm không nói gì, vội lấy trong túi đồ bên hông ra một lọ nước rồi xịt thẳng vào mắt tôi:
- Chú mày quên là mày mất con mắt âm dương từ lâu rồi nên chưa hiểu sự tình, giờ thì thử nhìn lại một lần nữa xem!
Từ từ mở mắt ra, tôi như không còn tin được vào mắt mình nữa, một người phụ nữ mặc đúng một bộ đồ bộ màu nâu đen, đôi mắt u buồn của bà ta ánh lên một vẻ gì đó rất khác lạ, bà ta cứ loanh quanh cái quan tài của mình một cách khó hiểu, giống như bà ta đang tìm kiếm thứ gì đó vậy. Tôi đã bắt đầu thấy được len lỏi một chút gì đó của chuyến phiêu lưu sắp tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.