Chương 69: Ma Trinh Nữ
Tiểu Hỏa Long
03/01/2020
Tiếng la hét bắt đầu dữ dội hơn, tưởng chừng như những sợi dây thừng quấn
chặt hai tay của cô ta sắp bị tuột ra, chú Lâm mới lập tức gọi tôi và
chị Bối vào trong phụ chú giữ cô gái kia lại, ông chú Lâm lấy hết sức
vận khí và niệm chú kéo vong hồn đang ẩn trú trong người cô gái thêm lần nữa nhưng rồi vẫn không thể kéo ra được, lúc bấy giờ cô gái kia mới cất lên những tiếng nói ghê rợn.
- Nó chết rồi… bọn mày không thể làm được gì tao đâu, thằng đạo sĩ chết tiệt, khôn hồn thì mày hãy bỏ chạy như những đứa thầy pháp trước đây thì hơn, nếu không thì… thì mày sẽ là đứa kế tiếp bị tao xé xác ra thành từng mảnh…. Grrrr….
Giọng nói khàn khàn đặc quánh lại phát ra từ miệng của cô gái đó làm cho ông bác Đại nghe thấy cũng tái xanh mặt, ngay cả tôi đang kèm chặt tay của cô ta cũng phải rợn tóc gáy khi nghe cô ta vừa nói vừa gầm gừ dữ dội. Lúc bấy giờ! Chú Lâm tay thu lại chú ấn, miệng dõng dạc trả lời.
- Yêu nghiệt! Đường đường là một đạo sĩ, ta thà chết quyết sẽ tiêu diệt được ngươi.
- Hahaha… với đạo hạnh bao nhiêu đó mà đòi đấu với ta sao… đúng là không biết tự lượng sức mà, mau chịu chết đi… graaa….
Cô gái bật tung hết dây thừng quấn quanh người rồi đẩy tôi và chị Bối ngã nhào xuống đất, những đường mạch máu gân guốc lại bắt đầu hiện rõ lên trên mặt của cô ta, đôi mắt đỏ tươi như máu liếc nhìn xung quanh rồi thoáng chốc cô ta đu người bám lên trần nhà, ngoái cổ ngược ra sau nhìn xuống chỗ chú Lâm mà gào thét in ỏi, lúc này ông Đại mới kịp hoàn hồn mà cất tiếng gọi.
- Lý, con có còn ở đó không…? con trả lời cho bố biết đi con,... gia đinh đâu hết rồi mau lên phụ tôi ngăn con bé lại nhanh lênnn…
Tiếng gọi của ông Đại vang lên không ngừng nhưng đến khi đám gia nhân tới nơi, vừa thấy cảnh tượng khủng khiếp đó, ai nấy cũng run sợ mà chạy thoát khỏi đó, bỏ lại một mình ông Đại nằm vật vờ dưới đất bên ngoài cửa phòng. Cùng khoảng thời gian đó, chú Lâm tay cầm sẵn thanh kiếm gỗ nhảy thẳng đến cô con gái của ông Đại mà đánh trực diện, cô ta không những không né mà cứ thế thân bám từ trần nhà lao xuống chỗ chú Lâm, hai tay gân guốc nổi lên kèm theo tiếng tru dài như một con quỷ khát máu cố vồ lấy tay ông chú, khoảnh khắc những tiếng va chạm ken két giữa bộ móng vuốt từ cô gái kia càng khiến cho không gian càng trở nên hoảng loạn.
Tôi và chị Bối nằm dưới đất cố gắng lê thân ra đến cửa phòng và dìu dắt nhau ra khỏi đó, lúc bước chân cuối cùng đi qua cánh cửa thì cũng là lúc nó đột ngột đóng sầm lại, chỉ còn lại mỗi chú Lâm và cô con gái của ông bác Đại bên trong căn phòng kín.
Giữa chừng ông chú Lâm thu kiếm lại, tay chỉ về phía con cô gái quát to:
- Yêu nghiệt! Còn không mau hiện nguyên hình?
- Hừ… hừ… Im đi tên thầy pháp chết tiệt, đây là chuyện của ta, vốn dĩ nước sông không phạm nước giếng, khôn hồn thì mau cút khỏi đây, nếu không thì đừng trách ta cho ngươi chung số phận với con bé này, gừ… hahaha…
Vừa nói xong, con quỷ ở trong người cô gái kia cười một tràn lớn, áp đảo cả không gian đó.
- Quỷ tha ma bắt ngươi, con quỷ đê tiện, giờ ta không biết nước lu nước ao hồ gì sất, ta thích phạm đấy thì sao nào, có bản lĩnh thì cứ phô ra đây hết đi.
Nét mặt của cô gái tỏ ra vô cùng giận dữ, rồi bất ngờ cô ta ngất lịm xuống sàn nhà, từ trong cơ thể một làn khói bốc lên và hiện nguyên hình là một con “Ma Trinh Nữ”. Vừa nhìn thấy chân thân của con quỷ, chú Lâm vội đưa tay lên bấm độn lẩm bẩm.
- Hừm! Thì ra người chính là cô gái đã chết vào ba mươi năm trước, cứ tưởng là đại hạn ngàn năm, ai dè chỉ là một vong nữ yếu xìu, trận này cô mà đánh thì xác định là bị tôi cho ngậm hành sấp mặt đấy.
- Ý đù! Lạnh lùng dữ hen, đồ đạo sĩ thúi, ông đừng vội đắc ý.
Vừa nói dứt lời, cả hai liền xong đến tả xung hữu đột, khoảnh khắc ngàn cân treo sợi bún khi vong trinh nữ dẫm lên máu chó mực quanh giường, khói bốc lên bên dưới sàn nhà làm cô ta thét gào đau đớn thụt lùi lại vào vách tường, cô ta ném mọi thứ về phía ông chú Lâm nhà tôi nhưng đều bị chú đánh vỡ tan tành.
- Nó chết rồi… bọn mày không thể làm được gì tao đâu, thằng đạo sĩ chết tiệt, khôn hồn thì mày hãy bỏ chạy như những đứa thầy pháp trước đây thì hơn, nếu không thì… thì mày sẽ là đứa kế tiếp bị tao xé xác ra thành từng mảnh…. Grrrr….
Giọng nói khàn khàn đặc quánh lại phát ra từ miệng của cô gái đó làm cho ông bác Đại nghe thấy cũng tái xanh mặt, ngay cả tôi đang kèm chặt tay của cô ta cũng phải rợn tóc gáy khi nghe cô ta vừa nói vừa gầm gừ dữ dội. Lúc bấy giờ! Chú Lâm tay thu lại chú ấn, miệng dõng dạc trả lời.
- Yêu nghiệt! Đường đường là một đạo sĩ, ta thà chết quyết sẽ tiêu diệt được ngươi.
- Hahaha… với đạo hạnh bao nhiêu đó mà đòi đấu với ta sao… đúng là không biết tự lượng sức mà, mau chịu chết đi… graaa….
Cô gái bật tung hết dây thừng quấn quanh người rồi đẩy tôi và chị Bối ngã nhào xuống đất, những đường mạch máu gân guốc lại bắt đầu hiện rõ lên trên mặt của cô ta, đôi mắt đỏ tươi như máu liếc nhìn xung quanh rồi thoáng chốc cô ta đu người bám lên trần nhà, ngoái cổ ngược ra sau nhìn xuống chỗ chú Lâm mà gào thét in ỏi, lúc này ông Đại mới kịp hoàn hồn mà cất tiếng gọi.
- Lý, con có còn ở đó không…? con trả lời cho bố biết đi con,... gia đinh đâu hết rồi mau lên phụ tôi ngăn con bé lại nhanh lênnn…
Tiếng gọi của ông Đại vang lên không ngừng nhưng đến khi đám gia nhân tới nơi, vừa thấy cảnh tượng khủng khiếp đó, ai nấy cũng run sợ mà chạy thoát khỏi đó, bỏ lại một mình ông Đại nằm vật vờ dưới đất bên ngoài cửa phòng. Cùng khoảng thời gian đó, chú Lâm tay cầm sẵn thanh kiếm gỗ nhảy thẳng đến cô con gái của ông Đại mà đánh trực diện, cô ta không những không né mà cứ thế thân bám từ trần nhà lao xuống chỗ chú Lâm, hai tay gân guốc nổi lên kèm theo tiếng tru dài như một con quỷ khát máu cố vồ lấy tay ông chú, khoảnh khắc những tiếng va chạm ken két giữa bộ móng vuốt từ cô gái kia càng khiến cho không gian càng trở nên hoảng loạn.
Tôi và chị Bối nằm dưới đất cố gắng lê thân ra đến cửa phòng và dìu dắt nhau ra khỏi đó, lúc bước chân cuối cùng đi qua cánh cửa thì cũng là lúc nó đột ngột đóng sầm lại, chỉ còn lại mỗi chú Lâm và cô con gái của ông bác Đại bên trong căn phòng kín.
Giữa chừng ông chú Lâm thu kiếm lại, tay chỉ về phía con cô gái quát to:
- Yêu nghiệt! Còn không mau hiện nguyên hình?
- Hừ… hừ… Im đi tên thầy pháp chết tiệt, đây là chuyện của ta, vốn dĩ nước sông không phạm nước giếng, khôn hồn thì mau cút khỏi đây, nếu không thì đừng trách ta cho ngươi chung số phận với con bé này, gừ… hahaha…
Vừa nói xong, con quỷ ở trong người cô gái kia cười một tràn lớn, áp đảo cả không gian đó.
- Quỷ tha ma bắt ngươi, con quỷ đê tiện, giờ ta không biết nước lu nước ao hồ gì sất, ta thích phạm đấy thì sao nào, có bản lĩnh thì cứ phô ra đây hết đi.
Nét mặt của cô gái tỏ ra vô cùng giận dữ, rồi bất ngờ cô ta ngất lịm xuống sàn nhà, từ trong cơ thể một làn khói bốc lên và hiện nguyên hình là một con “Ma Trinh Nữ”. Vừa nhìn thấy chân thân của con quỷ, chú Lâm vội đưa tay lên bấm độn lẩm bẩm.
- Hừm! Thì ra người chính là cô gái đã chết vào ba mươi năm trước, cứ tưởng là đại hạn ngàn năm, ai dè chỉ là một vong nữ yếu xìu, trận này cô mà đánh thì xác định là bị tôi cho ngậm hành sấp mặt đấy.
- Ý đù! Lạnh lùng dữ hen, đồ đạo sĩ thúi, ông đừng vội đắc ý.
Vừa nói dứt lời, cả hai liền xong đến tả xung hữu đột, khoảnh khắc ngàn cân treo sợi bún khi vong trinh nữ dẫm lên máu chó mực quanh giường, khói bốc lên bên dưới sàn nhà làm cô ta thét gào đau đớn thụt lùi lại vào vách tường, cô ta ném mọi thứ về phía ông chú Lâm nhà tôi nhưng đều bị chú đánh vỡ tan tành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.