Chương 83: Quỷ Hồn Mượn Xác
Tiểu Hỏa Long
03/01/2020
Tôi cố dụi mắt để nhìn cho rõ người đang đứng ngay trước cửa phòng cô Lý,
rồi tôi cũng không khỏi ngỡ ngàng và không tin vào mắt mình.
- Trời đất!... Bác Dương, … sao… sao bác lại ở đây vậy?
Ông bác suốt bao nhiêu năm không gặp, giờ lại có duyên gặp ngay ở cái chốn quái quỷ này nên cũng vui mừng khôn xiết:
- May là tao đến kịp, chứ nếu không là quy tiên rồi đó thằng nhóc con.
Tôi vội đừng dậy ông bác Dương thật chặt một hồi lâu, bất giác tôi sực nhớ ra một chuyện rồi nhanh chóng nói ngay với bác Dương:
- À quên nữa! Còn chú Lâm ở dưới nhà kho nữa đó bác, bác mau xuống cứu ổng đi, con e là ổng cũng không cầm cự với con quỷ nữ ấy được lâu đâu.
- Cái gì,... nó mạnh lắm hay sao mà thằng Lâm diệt không được? Cái thằng… lại làm xấu mặt nhà họ Phạm nữa rồi.
Vừa dứt câu, từ ngay bên dưới nhà kho tiếng đồ rơi vỡ, tiếng đánh bắt đầu ngày càng dữ dội hơn, bác Dương và tôi thấy thế nên mới tức tốc chạy xuống nhà kho xem sao, trước khi đi bác Dương còn kịp thiêu đốt sợi dây thòng lọng, lấy ra một lá bùa phi vào 4 góc tường, ở giữa phòng còn đặt thêm một cái lệnh bài khắc ấn của tổ sư gia nhà họ Phạm để phong tỏa căn phòng.
Sau khi xuống đến nơi, bác Dương phá cửa nhà kho và tiến thẳng vào bên trong trước để xem tình hình, còn riêng tôi thì lấy con điện thoại ra rọi đèn pin theo sau. Thoạt đầu cứ nghĩ cái nhà kho ấy cũng nhỏ thôi, nhưng khi tôi rọi đèn và đảo quanh một lượt thì tôi mới biết… nó nhỏ xíu xiu thiệt.
Loáng thoáng tôi thấy chú Lâm ngồi dựa lưng vào vách tường cách tôi và bác Dương tầm 2 mét, lúc đó theo quán tính tôi cứ thế mà chạy thẳng về phía chú Lâm mà vẫn không biết rằng con quỷ nữ ấy vẫn còn trong căn nhà kho này, vẫn là bác Dương vội kịp nắm lấy tay tôi và kéo ghì lại, ngay lúc đó chú Lâm mới nói to.
- Đứng yên ở đó đi… khụ khụ khụ.
- Mày sao rồi Lâm?
- Thằng Dương đó à!... khụ khụ, chú đến từ khi nào thế, bùa của tao bị mất linh nghiệm rồi mày ạ… khụ khụ..
Chú Lâm vừa nói vừa ho sặc sụa, bác Dương thấy thế nên cũng vội chen ngang lời:
- Thôi mau thu pháp khí lại đi, để tao diệt nó là được rồi.
Vừa dứt lời căn nhà kho bắt đầu rung chuyển, bên ngoài tiếng khóc của trẻ con bắt đầu vang lên nghe rất to, tôi cố bám lấy vách tường vì cơn địa chấn, bàn ghế cũ trong nhà kho lần lượt bay tứ tung và hất văng vào người cả ba người một cách dữ dội, ngay cả khi chú Lâm bị thương đi nữa thì chú vẫn cố gắng dùng pháp khí đánh trả lại, bác Dương cũng vậy nhưng bác còn đỡ giúp tôi trong lúc đó nữa, tâm trí tôi lúc bấy giờ mới thực sự sợ hãi vì cũng đã lâu lắm rồi tôi chưa thấy chú Lâm khổ sở đến như vậy.
Trở lại hiện trường lúc này, cả nhà kho sau một hồi lâu vật vã với đống đồ đổ nát trong đó thì nó cũng đã dừng lại, chỉ có mỗi bác Dương là nhanh chóng thu pháp khi về và dặn dò tôi tỉ mỉ.
- Con ở đây với thằng Lâm nghe chưa, đóng kín cửa nhà kho này lại, dù có chuyện gì, hay bất cứ tiếng động nào bên ngoài cũng tuyệt đối không được phép mở cửa ra cho đến khi bác quay trở lại, rõ chưa. Còn bây giờ thì tao phải đuổi theo nó ra ngoài vườn.
Tôi gật đầu lia lịa ngay sau khi bác Dương vừa dứt lời, lúc ấy bác mới yên tâm mà phi thân ra ngoài, dán một lá bùa và treo lên cửa một cái gương bát quái, bác Dương lại còn cắn tay trích máu vẽ vào giữa gương một kí hiệu gì đó, hình như là bùa chú gì đó mà trước giờ tôi chưa từng thấy qua, xong rồi bác Dương mới đóng cửa nhà kho lại.
Được một lát sau, tôi lại nghe tiếng dậm chân rầm rầm ngay bên ngoài nhưng không biết ngoài kia đã xảy ra chuyện gì, tôi ngồi nép sát ngay bên chú Lâm run cầm cập, tiếng thét xé tan bầu trời của cô gái hồi nãy lại vang lên, nó như lấn át tất cả mọi thứ, không hiểu tại sao chú Lâm thấy trong người đỡ hơn một tí thì chú Lâm kéo tay tôi lại gần hơn rồi nói.
- Cái xác của con quỷ nữ ấy ngay bên dưới, con mau đào và lấy cái xác ấy lên mau đi Long… khụ khụ…
Tôi do dự rồi đáp:
- Nhưng… nhưng mà làm sao con biết chính xác chỗ của nó đây?
- Khụ khụ… thế bây giờ có đào hay là không? Một là đào, còn không là tao nhét tỏi vào mồm mày đấy thằng trời đánh.
- Dạ, dạ… con biết rồi, chú cứ căng như dây nịt thế thì ai chịu được ạ?
- Đào nhanh đi, thằng Dương ngoài đấy cũng chưa chắc đã diệt nó dễ dàng vậy đâu, tao bảo cứ đào thì đào đi, cù nhây làm gì thế không biết…! Khụ khụ… khụ khụ…
Ông chú nhà tôi vừa nói xong là ổng lại ho đến độ ói cả mật xanh, tôi hoảng quá nên cũng lấy một thanh gỗ gần đó mà đập nát gạch vào đào bới một cách quyết liệt, hên là khu đất trong cái nhà kho của biệt thự này không có đổ nền xi măng hay sao ấy chứ nếu mà có đổ thì coi như tạch nhiệm vụ con mợ nó rồi.
Phải mất đến gần nửa tiếng sau tôi mới đào đụng đến một cái hòm bằng gỗ, lúc này chú Lâm mới chịu phụ tôi đưa cái quan tài ấy lên, vừa mới cạy nắp quan tài ra, chính tôi mới là người ngạc nhiên nhất khi bên trong quan tài vẫn là một cái xác còn nguyên vẹn, đầu tóc, móng tay dường như vẫn còn mọc dài ra nữa luôn ý, nhưng chỉ có hơi rờn rợn vì móng tay của cái xác đều là màu đen, môi thâm và da tái xanh nhợt nhạt, nhìn kiểu gì cũng giống y như đám xác sống trên phim vậy, tôi quay mặt sang nhìn chú thì đã thấy chú ngước nhìn cái xác ấy rồi ra bộ đâm chiêu khó tả.
- Bây giờ mình phải thiêu hủy nó hay sao đây chú Lâm?
- Khoan đã! Tẩy uế cái xác này trước đã, nhưng cả khu đất này đều bị nhiễm phèn, … à không nhiễm tà khí rất là nặng, nên vẫn phải làm sạch nó trước rồi mới nên thiêu cái xác này đi.
Vậy là không bàn luận gì thêm chú đặt cái xác ấy trở lại quan tài, rồi như cố tình chú quay sang đấm tôi tới tấp, làm tôi ngã nhào xuống liền sau đó.
- Chú ...Chú… Lâm,... chú bị sao vậy?
Từ trong người chú Lâm, bỗng dưng có một giọng nói lạ lùng phát ra, tiếng nói đặc quánh lại và có phần thon thả hơn như một cô gái.
- Giờ xác của thằng thầy pháp này đã là của tao rồi, mày có kêu cũng vô ích, sớm muộn rồi nó cũng sẽ bị như con nhỏ kia thôi… hahaha.
Con quỷ ấy vừa nói xong là nó cười lên một tràn lớn, lúc đó từ bên ngoài, bác Dương cũng mở cửa ra và trở vào, khuôn mặt của ông bác lộ rõ vẻ mặt nghiêm trọng khi biết được chú Lâm đã bị quỷ nhập:
- Lần này nguy to thật rồi, làm sao mà nó lại có thể nhập được vào người thằng Lâm được kia chứ?
Tôi nằm bẹp dưới đất cố gắng gượng dậy, đi về phía bác Dương rồi nói:
- Tình hình bây giờ là cực kì… cực kì… ui da ổng đấm con đau quá bác Dương.
- Thôi không cần nói, bác biết rồi, lần này chắc phải dùng đến nó thôi.
- Dùng đến cái gì hở bác?
- Bùa Thâu Hồn.
Ngay tức thì, bác Dương vội kéo túi đồ xuống lấy ra một cuộn vải màu đỏ, lấy bút ra vẽ bùa lên đó, trong khi vẽ bác còn nói với tôi rằng hãy cố gắng giữ chân lão Lâm để bác có thể thi triển đạo thuật, kéo hồn con quỷ ấy ra khỏi người ông chú.
- Trời đất!... Bác Dương, … sao… sao bác lại ở đây vậy?
Ông bác suốt bao nhiêu năm không gặp, giờ lại có duyên gặp ngay ở cái chốn quái quỷ này nên cũng vui mừng khôn xiết:
- May là tao đến kịp, chứ nếu không là quy tiên rồi đó thằng nhóc con.
Tôi vội đừng dậy ông bác Dương thật chặt một hồi lâu, bất giác tôi sực nhớ ra một chuyện rồi nhanh chóng nói ngay với bác Dương:
- À quên nữa! Còn chú Lâm ở dưới nhà kho nữa đó bác, bác mau xuống cứu ổng đi, con e là ổng cũng không cầm cự với con quỷ nữ ấy được lâu đâu.
- Cái gì,... nó mạnh lắm hay sao mà thằng Lâm diệt không được? Cái thằng… lại làm xấu mặt nhà họ Phạm nữa rồi.
Vừa dứt câu, từ ngay bên dưới nhà kho tiếng đồ rơi vỡ, tiếng đánh bắt đầu ngày càng dữ dội hơn, bác Dương và tôi thấy thế nên mới tức tốc chạy xuống nhà kho xem sao, trước khi đi bác Dương còn kịp thiêu đốt sợi dây thòng lọng, lấy ra một lá bùa phi vào 4 góc tường, ở giữa phòng còn đặt thêm một cái lệnh bài khắc ấn của tổ sư gia nhà họ Phạm để phong tỏa căn phòng.
Sau khi xuống đến nơi, bác Dương phá cửa nhà kho và tiến thẳng vào bên trong trước để xem tình hình, còn riêng tôi thì lấy con điện thoại ra rọi đèn pin theo sau. Thoạt đầu cứ nghĩ cái nhà kho ấy cũng nhỏ thôi, nhưng khi tôi rọi đèn và đảo quanh một lượt thì tôi mới biết… nó nhỏ xíu xiu thiệt.
Loáng thoáng tôi thấy chú Lâm ngồi dựa lưng vào vách tường cách tôi và bác Dương tầm 2 mét, lúc đó theo quán tính tôi cứ thế mà chạy thẳng về phía chú Lâm mà vẫn không biết rằng con quỷ nữ ấy vẫn còn trong căn nhà kho này, vẫn là bác Dương vội kịp nắm lấy tay tôi và kéo ghì lại, ngay lúc đó chú Lâm mới nói to.
- Đứng yên ở đó đi… khụ khụ khụ.
- Mày sao rồi Lâm?
- Thằng Dương đó à!... khụ khụ, chú đến từ khi nào thế, bùa của tao bị mất linh nghiệm rồi mày ạ… khụ khụ..
Chú Lâm vừa nói vừa ho sặc sụa, bác Dương thấy thế nên cũng vội chen ngang lời:
- Thôi mau thu pháp khí lại đi, để tao diệt nó là được rồi.
Vừa dứt lời căn nhà kho bắt đầu rung chuyển, bên ngoài tiếng khóc của trẻ con bắt đầu vang lên nghe rất to, tôi cố bám lấy vách tường vì cơn địa chấn, bàn ghế cũ trong nhà kho lần lượt bay tứ tung và hất văng vào người cả ba người một cách dữ dội, ngay cả khi chú Lâm bị thương đi nữa thì chú vẫn cố gắng dùng pháp khí đánh trả lại, bác Dương cũng vậy nhưng bác còn đỡ giúp tôi trong lúc đó nữa, tâm trí tôi lúc bấy giờ mới thực sự sợ hãi vì cũng đã lâu lắm rồi tôi chưa thấy chú Lâm khổ sở đến như vậy.
Trở lại hiện trường lúc này, cả nhà kho sau một hồi lâu vật vã với đống đồ đổ nát trong đó thì nó cũng đã dừng lại, chỉ có mỗi bác Dương là nhanh chóng thu pháp khi về và dặn dò tôi tỉ mỉ.
- Con ở đây với thằng Lâm nghe chưa, đóng kín cửa nhà kho này lại, dù có chuyện gì, hay bất cứ tiếng động nào bên ngoài cũng tuyệt đối không được phép mở cửa ra cho đến khi bác quay trở lại, rõ chưa. Còn bây giờ thì tao phải đuổi theo nó ra ngoài vườn.
Tôi gật đầu lia lịa ngay sau khi bác Dương vừa dứt lời, lúc ấy bác mới yên tâm mà phi thân ra ngoài, dán một lá bùa và treo lên cửa một cái gương bát quái, bác Dương lại còn cắn tay trích máu vẽ vào giữa gương một kí hiệu gì đó, hình như là bùa chú gì đó mà trước giờ tôi chưa từng thấy qua, xong rồi bác Dương mới đóng cửa nhà kho lại.
Được một lát sau, tôi lại nghe tiếng dậm chân rầm rầm ngay bên ngoài nhưng không biết ngoài kia đã xảy ra chuyện gì, tôi ngồi nép sát ngay bên chú Lâm run cầm cập, tiếng thét xé tan bầu trời của cô gái hồi nãy lại vang lên, nó như lấn át tất cả mọi thứ, không hiểu tại sao chú Lâm thấy trong người đỡ hơn một tí thì chú Lâm kéo tay tôi lại gần hơn rồi nói.
- Cái xác của con quỷ nữ ấy ngay bên dưới, con mau đào và lấy cái xác ấy lên mau đi Long… khụ khụ…
Tôi do dự rồi đáp:
- Nhưng… nhưng mà làm sao con biết chính xác chỗ của nó đây?
- Khụ khụ… thế bây giờ có đào hay là không? Một là đào, còn không là tao nhét tỏi vào mồm mày đấy thằng trời đánh.
- Dạ, dạ… con biết rồi, chú cứ căng như dây nịt thế thì ai chịu được ạ?
- Đào nhanh đi, thằng Dương ngoài đấy cũng chưa chắc đã diệt nó dễ dàng vậy đâu, tao bảo cứ đào thì đào đi, cù nhây làm gì thế không biết…! Khụ khụ… khụ khụ…
Ông chú nhà tôi vừa nói xong là ổng lại ho đến độ ói cả mật xanh, tôi hoảng quá nên cũng lấy một thanh gỗ gần đó mà đập nát gạch vào đào bới một cách quyết liệt, hên là khu đất trong cái nhà kho của biệt thự này không có đổ nền xi măng hay sao ấy chứ nếu mà có đổ thì coi như tạch nhiệm vụ con mợ nó rồi.
Phải mất đến gần nửa tiếng sau tôi mới đào đụng đến một cái hòm bằng gỗ, lúc này chú Lâm mới chịu phụ tôi đưa cái quan tài ấy lên, vừa mới cạy nắp quan tài ra, chính tôi mới là người ngạc nhiên nhất khi bên trong quan tài vẫn là một cái xác còn nguyên vẹn, đầu tóc, móng tay dường như vẫn còn mọc dài ra nữa luôn ý, nhưng chỉ có hơi rờn rợn vì móng tay của cái xác đều là màu đen, môi thâm và da tái xanh nhợt nhạt, nhìn kiểu gì cũng giống y như đám xác sống trên phim vậy, tôi quay mặt sang nhìn chú thì đã thấy chú ngước nhìn cái xác ấy rồi ra bộ đâm chiêu khó tả.
- Bây giờ mình phải thiêu hủy nó hay sao đây chú Lâm?
- Khoan đã! Tẩy uế cái xác này trước đã, nhưng cả khu đất này đều bị nhiễm phèn, … à không nhiễm tà khí rất là nặng, nên vẫn phải làm sạch nó trước rồi mới nên thiêu cái xác này đi.
Vậy là không bàn luận gì thêm chú đặt cái xác ấy trở lại quan tài, rồi như cố tình chú quay sang đấm tôi tới tấp, làm tôi ngã nhào xuống liền sau đó.
- Chú ...Chú… Lâm,... chú bị sao vậy?
Từ trong người chú Lâm, bỗng dưng có một giọng nói lạ lùng phát ra, tiếng nói đặc quánh lại và có phần thon thả hơn như một cô gái.
- Giờ xác của thằng thầy pháp này đã là của tao rồi, mày có kêu cũng vô ích, sớm muộn rồi nó cũng sẽ bị như con nhỏ kia thôi… hahaha.
Con quỷ ấy vừa nói xong là nó cười lên một tràn lớn, lúc đó từ bên ngoài, bác Dương cũng mở cửa ra và trở vào, khuôn mặt của ông bác lộ rõ vẻ mặt nghiêm trọng khi biết được chú Lâm đã bị quỷ nhập:
- Lần này nguy to thật rồi, làm sao mà nó lại có thể nhập được vào người thằng Lâm được kia chứ?
Tôi nằm bẹp dưới đất cố gắng gượng dậy, đi về phía bác Dương rồi nói:
- Tình hình bây giờ là cực kì… cực kì… ui da ổng đấm con đau quá bác Dương.
- Thôi không cần nói, bác biết rồi, lần này chắc phải dùng đến nó thôi.
- Dùng đến cái gì hở bác?
- Bùa Thâu Hồn.
Ngay tức thì, bác Dương vội kéo túi đồ xuống lấy ra một cuộn vải màu đỏ, lấy bút ra vẽ bùa lên đó, trong khi vẽ bác còn nói với tôi rằng hãy cố gắng giữ chân lão Lâm để bác có thể thi triển đạo thuật, kéo hồn con quỷ ấy ra khỏi người ông chú.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.