Chương 82: Thoát Chết
Tiểu Hỏa Long
03/01/2020
Mọi thứ dần trở lại với im lặng, tôi thầm nghĩ chắc có lẽ con quỷ ấy đã rời khỏi căn phòng của cô Lý. Đột nhiên tiếng cười khanh khách từ đâu đó
vang lên trong màn đêm tỉnh mịt, tôi định dìu chú Lâm đứng dậy, thế
nhưng chú vội xua tay tôi ra rồi nói:
- Chú không sao! Con hãy cẩn thận quan sát mọi thứ đi Long, nó vẫn còn ở đây.
- Bây giờ chúng ta đi đâu đây?
Chú Lâm ho vài tiếng rồi đáp lời tôi:
- Qua phòng bên cạnh.
Trước khi chuẩn bị qua đó, chú Lâm cẩn thận dán một lá bùa trấn yêu ngay trước cửa phòng cô Lý, xong rồi mới cùng tôi bước sang căn phòng ngay bên cạnh...
Thoạt đầu tôi cứ nghĩ rằng tiếng cười khi nãy phát ra ngay bên dưới cầu thang hay ở dưới nhà kho, nhưng rồi chú chỉ tay vào phòng ông Đại rồi đinh ninh với tôi rằng âm khí vẫn còn tích tụ trong căn phòng đó.
Lại một lần nữa, cả tay tôi run rẩy và ướt đẫm mồ hôi khi phải chạm vào khóa cửa, lần này cả tôi và chú Lâm đều hết sức cảnh giác, bởi trên hơn hết là chú Lâm cũng đang bị thương, dù không sao nhưng hiện tại bùa của chú vẫn chưa thể dùng lại được, chỉ còn lại một thanh pháp khí Liệt Dương kiếm để phòng thủ thôi.
Không nghĩ ngợi gì nhiều nữa, tôi quyết định đặt tay lên và mở cửa phòng của ông Đại ra. Tiếp sau đó, chú Lâm mới bước từng bước một di chuyển vào bên trong phòng, tôi cũng theo sát ngay bên cạnh chú Lâm không rời nữa bước, cả hai cùng đước tựa lưng vào nhau, hai mắt đảo khắp căn phòng.
“Xoảng…”
Tiếng bóng đèn trên trần nhà rơi vỡ, làm tôi và chú Lâm giật thót cả tim, tiếp theo đó là những tiếng khóc vang vọng từ một nơi nào trong ngôi biệt thự, đêm đó tôi thực sự vẫn không thể nào tin được bằng mắt mình khi đã phải chứng kiến những hiện tượng siêu linh ấy, tôi cảm giác được trái tim của mình đang đập rất nhanh và hối hả vội vàng. Cảm giác sợ hãi đôi khi không phải từ một thứ gì đó kinh dị, mà có khi nó chỉ đơn giản là những thứ rất gần gũi và tưởng chừng như vô hại. Khi mọi thứ dần trở nên yên ắng lại, chú Lâm mới tiếp tục ra hiệu cho tôi rời khỏi căn phòng và trở ngược xuống lầu dưới.
Lần này chú Lâm trở lại cái nhà kho bên dưới bậc thang, cũng không ngạc nhiên lắm khi chú Lâm nghĩ rằng cái xác được chôn bên dưới nơi địa thế thấp và ẩm mốc như thế. Nhìn lại đồng hồ cũng đã gần 12 giờ đêm, tức có nghĩa là hai chú cháu đã ở trong đó suốt mấy tiếng đồng hồ rồi, ánh đèn leo lét từ chiếc đèn pin của tôi cũng bắt đầu yếu đi trông thấy, có lẽ nó đã cạn pin từ trước đó.
Ngay sau khi cánh cửa nhà kho được mở ra, tôi lập tức đảo nhanh ánh đèn pin qua một lượt khắp căn nhà kho ấy một cách từ tốn, mùi hôi tanh cực kì khủng khiếp cứ thế chạy sọc thẳng vào mũi tôi không sao tả được, khoảnh khi chú chỉ vừa mới bước vào thì bất ngờ tôi như bị ai đó xô ngã ra sau và bị hất lên không trung, nó kéo tôi lê lết một lượt một lên tận phòng cô Lý khi nãy, lúc này những cái xác ấy đã biến mất không một vết tích, cánh cửa nhà kho từ đó cũng đóng sầm lại, lúc bấy giờ tôi ở trên tầng lầu trong căn phòng của cô Lý và cũng bị khóa trái cửa, tôi cứ tưởng là khi nãy chú Lâm đã phá cánh cửa ấy đi rồi, nhưng không hiểu sao giờ nó vẫn còn có thể đóng kín và khóa lại được như thế, cái đèn pin của tôi lúc này cầm đã bị làm rơi mất trong lúc bị một thứ vô hình nào đó kéo lên phòng cô Lý.
“Cọc, cọc, cọc…”
“Kéttt….”
“hức hức ...Hu hu… ư ư,... ớ...”
Tiếng bước chân, tiếng móng tay va chạm vào một vật sắc nhọn, kèm theo đó là tiếng rên khóc thảm thiết của một cô gái kì lạ lúc nãy, tất cả như quyện vào nhau tạo nên một dàn hợp âm rùng rợn khó tả, nghe tiếng cô gái đó khóc tôi như cảm giác được rằng cô ta đang đau đẻ và phải sinh khó lắm thì phải, tiếng rên cực kì khiếp đảm và rất là khó nghe.
- Tôi… chết rất là oan… uổng…
Tiếng nói thì thào ngay bên tai của tôi, thoáng chốc làm tim tôi như thắt lại và vô cùng loạn nhịp, nước mắt không biết từ đâu nhưng đã dần dần ứa ra từng nhịp trên mí mắt của tôi.
- Tôi… tôi không biết cô là ai, quan có đầu, nợ có chủ … cô hãy tránh xa tôi ra.
- Anh rất hợp tuổi với tôi… ở lại đây với tôi đi,... có được không…
- Mình hợp nhau đến như vậy, thế nhưng không phải là yêu.
Mình thực sự cũng không nghĩ rằng lúc đó mình lại lầy đến như vậy luôn đó các bác:
- Khôngggg…. Tôi muốn anh ở lại đây, tôi muốn anh ở lại đây….
Tiếng nói ngày càng dồn dập hơn, rồi bỗng dưng cô ta hét lớn và ngay lúc đó tôi liền bị ai đó bóp cổ thật chặt, nó kéo tôi về hướng dây thòng lọng được thả xuống giữa phòng, rồi cứ thế đưa đầu tôi qua dây rồi thả tôi xuống, cái cảm giác nghẹt thở chạy dọc cái thân thể tôi, tôi cố vùng vẫy ra nhưng không tài nào làm được.
- Ch… ch… chú… Lâm…. Con… con…
Tôi nghẹt thở đến độ không thể thốt ra câu nói nào nên lời cả, cho đến khi đôi mắt thật sự nhắm nghiền lại, tôi bắt đầu cạn dần oxi và tắt thở thì lúc đó cánh cửa phòng mới bị bung ra, một thanh niên ăn mặc khá là đơn giản đến cắt dây và cứu tôi xuống.
Tôi ho lấy ho để vì cơn nghẹt thở vừa rồi, lại một lần nữa tôi được thoát chết trong gang tấc, mặt tôi tái xanh như thể những người chết bị treo cổ vậy, nhưng dù sao vẫn may là lúc ấy lại có người đến giúp, sự choáng ngợp lại đến với tôi lần nữa, khi ngước mặt lên nhìn và đã tôi nhận ra người đó là người quen.
- Chú không sao! Con hãy cẩn thận quan sát mọi thứ đi Long, nó vẫn còn ở đây.
- Bây giờ chúng ta đi đâu đây?
Chú Lâm ho vài tiếng rồi đáp lời tôi:
- Qua phòng bên cạnh.
Trước khi chuẩn bị qua đó, chú Lâm cẩn thận dán một lá bùa trấn yêu ngay trước cửa phòng cô Lý, xong rồi mới cùng tôi bước sang căn phòng ngay bên cạnh...
Thoạt đầu tôi cứ nghĩ rằng tiếng cười khi nãy phát ra ngay bên dưới cầu thang hay ở dưới nhà kho, nhưng rồi chú chỉ tay vào phòng ông Đại rồi đinh ninh với tôi rằng âm khí vẫn còn tích tụ trong căn phòng đó.
Lại một lần nữa, cả tay tôi run rẩy và ướt đẫm mồ hôi khi phải chạm vào khóa cửa, lần này cả tôi và chú Lâm đều hết sức cảnh giác, bởi trên hơn hết là chú Lâm cũng đang bị thương, dù không sao nhưng hiện tại bùa của chú vẫn chưa thể dùng lại được, chỉ còn lại một thanh pháp khí Liệt Dương kiếm để phòng thủ thôi.
Không nghĩ ngợi gì nhiều nữa, tôi quyết định đặt tay lên và mở cửa phòng của ông Đại ra. Tiếp sau đó, chú Lâm mới bước từng bước một di chuyển vào bên trong phòng, tôi cũng theo sát ngay bên cạnh chú Lâm không rời nữa bước, cả hai cùng đước tựa lưng vào nhau, hai mắt đảo khắp căn phòng.
“Xoảng…”
Tiếng bóng đèn trên trần nhà rơi vỡ, làm tôi và chú Lâm giật thót cả tim, tiếp theo đó là những tiếng khóc vang vọng từ một nơi nào trong ngôi biệt thự, đêm đó tôi thực sự vẫn không thể nào tin được bằng mắt mình khi đã phải chứng kiến những hiện tượng siêu linh ấy, tôi cảm giác được trái tim của mình đang đập rất nhanh và hối hả vội vàng. Cảm giác sợ hãi đôi khi không phải từ một thứ gì đó kinh dị, mà có khi nó chỉ đơn giản là những thứ rất gần gũi và tưởng chừng như vô hại. Khi mọi thứ dần trở nên yên ắng lại, chú Lâm mới tiếp tục ra hiệu cho tôi rời khỏi căn phòng và trở ngược xuống lầu dưới.
Lần này chú Lâm trở lại cái nhà kho bên dưới bậc thang, cũng không ngạc nhiên lắm khi chú Lâm nghĩ rằng cái xác được chôn bên dưới nơi địa thế thấp và ẩm mốc như thế. Nhìn lại đồng hồ cũng đã gần 12 giờ đêm, tức có nghĩa là hai chú cháu đã ở trong đó suốt mấy tiếng đồng hồ rồi, ánh đèn leo lét từ chiếc đèn pin của tôi cũng bắt đầu yếu đi trông thấy, có lẽ nó đã cạn pin từ trước đó.
Ngay sau khi cánh cửa nhà kho được mở ra, tôi lập tức đảo nhanh ánh đèn pin qua một lượt khắp căn nhà kho ấy một cách từ tốn, mùi hôi tanh cực kì khủng khiếp cứ thế chạy sọc thẳng vào mũi tôi không sao tả được, khoảnh khi chú chỉ vừa mới bước vào thì bất ngờ tôi như bị ai đó xô ngã ra sau và bị hất lên không trung, nó kéo tôi lê lết một lượt một lên tận phòng cô Lý khi nãy, lúc này những cái xác ấy đã biến mất không một vết tích, cánh cửa nhà kho từ đó cũng đóng sầm lại, lúc bấy giờ tôi ở trên tầng lầu trong căn phòng của cô Lý và cũng bị khóa trái cửa, tôi cứ tưởng là khi nãy chú Lâm đã phá cánh cửa ấy đi rồi, nhưng không hiểu sao giờ nó vẫn còn có thể đóng kín và khóa lại được như thế, cái đèn pin của tôi lúc này cầm đã bị làm rơi mất trong lúc bị một thứ vô hình nào đó kéo lên phòng cô Lý.
“Cọc, cọc, cọc…”
“Kéttt….”
“hức hức ...Hu hu… ư ư,... ớ...”
Tiếng bước chân, tiếng móng tay va chạm vào một vật sắc nhọn, kèm theo đó là tiếng rên khóc thảm thiết của một cô gái kì lạ lúc nãy, tất cả như quyện vào nhau tạo nên một dàn hợp âm rùng rợn khó tả, nghe tiếng cô gái đó khóc tôi như cảm giác được rằng cô ta đang đau đẻ và phải sinh khó lắm thì phải, tiếng rên cực kì khiếp đảm và rất là khó nghe.
- Tôi… chết rất là oan… uổng…
Tiếng nói thì thào ngay bên tai của tôi, thoáng chốc làm tim tôi như thắt lại và vô cùng loạn nhịp, nước mắt không biết từ đâu nhưng đã dần dần ứa ra từng nhịp trên mí mắt của tôi.
- Tôi… tôi không biết cô là ai, quan có đầu, nợ có chủ … cô hãy tránh xa tôi ra.
- Anh rất hợp tuổi với tôi… ở lại đây với tôi đi,... có được không…
- Mình hợp nhau đến như vậy, thế nhưng không phải là yêu.
Mình thực sự cũng không nghĩ rằng lúc đó mình lại lầy đến như vậy luôn đó các bác:
- Khôngggg…. Tôi muốn anh ở lại đây, tôi muốn anh ở lại đây….
Tiếng nói ngày càng dồn dập hơn, rồi bỗng dưng cô ta hét lớn và ngay lúc đó tôi liền bị ai đó bóp cổ thật chặt, nó kéo tôi về hướng dây thòng lọng được thả xuống giữa phòng, rồi cứ thế đưa đầu tôi qua dây rồi thả tôi xuống, cái cảm giác nghẹt thở chạy dọc cái thân thể tôi, tôi cố vùng vẫy ra nhưng không tài nào làm được.
- Ch… ch… chú… Lâm…. Con… con…
Tôi nghẹt thở đến độ không thể thốt ra câu nói nào nên lời cả, cho đến khi đôi mắt thật sự nhắm nghiền lại, tôi bắt đầu cạn dần oxi và tắt thở thì lúc đó cánh cửa phòng mới bị bung ra, một thanh niên ăn mặc khá là đơn giản đến cắt dây và cứu tôi xuống.
Tôi ho lấy ho để vì cơn nghẹt thở vừa rồi, lại một lần nữa tôi được thoát chết trong gang tấc, mặt tôi tái xanh như thể những người chết bị treo cổ vậy, nhưng dù sao vẫn may là lúc ấy lại có người đến giúp, sự choáng ngợp lại đến với tôi lần nữa, khi ngước mặt lên nhìn và đã tôi nhận ra người đó là người quen.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.