Đạo Sĩ Đạo Gia Du Ký

Chương 93: Thăm Bệnh

Tiểu Hỏa Long

03/01/2020

Tôi và chú Lâm đã đến thăm Hằng, cô ta sau chuyện của ngày hôm đó, cũng đã phải nằm lại bệnh viện Chợ Rẫy mê man suốt mấy ngày trời, chỉ khi tôi và chú Lâm bước vào cửa phòng, Hằng lúc này mới tỉnh lại.

Vừa thấy Hằng định cử động, ông chú nhà tôi liền vội chạy đến đỡ cô ấy dậy:

- Cô khoan hẳn vận khí, kẻo làm động đến vết thương đó.

Hằng nghe vậy cũng cười mỉm:

- Ông nói cứ như phim kiếm hiệp vậy, tui thấy không quen chút nào, khụ khụ khụ…

Nói rồi cô gái trẻ ho vài tiếng, tôi ngồi gần đó cũng gọt xong trái táo, vừa tách táo, tôi vừa nói:

- Chú Lâm nói đúng đó chứ kiếm hiệp gì đâu! Ổng có học một chút bên khí công nên cũng thông thạo về bát mạch và y thuật. Chú có dặn tôi mua táo cho cô ăn đây nè, chú của tôi nói là táo có cái gì mà vitamin, cờ lo a mi nô xi tô xít, a bê tít cái gì gì đó ý, tốt cho người bệnh lắm. Đây này, ăn được táo của Long đại thần làm cho, thì cô cũng tu được chín chín tám mươi mốt cái phước mới được đó nghe chưa!

Nghe đến đây, cô gái trẻ liếc nhìn tôi vài cái rồi trề môi:

- Xì…! Diễm phúc này tui không dám nhận đâu.

- Hì hì! Đùa với cô một chút thôi, làm gì căng dữ vậy? Thôi mau ăn đi.

Cầm trên tay đĩa táo, tôi mời chú Lâm và Hằng ăn, đúng là cái không gian dù thoáng mát đến đâu đi chăng nữa thì đối với tôi và chú Lâm khi đó, nó vẫn có cái gì đó khó chịu, có lẽ là những nơi có nhiều vong nhân qua lại như bệnh viện, thật sự không hợp với cả hai chú cháu tôi.

Nói đoạn, chú Lâm vừa ăn dở miếng táo vừa cất lời:

- Trước khi vào đây, tôi có ghé sang chỗ bác sĩ để hỏi về tình trạng của cô, người ta bảo là bị trật khớp, bong gân chút xíu thôi, nhưng không hiểu sao nội thể trong cô lại lâu lành hơn người bình thường rất nhiều, tôi tự đoán ra chắc ở nhà của cô đang có trục trặc gì đó nên mới ảnh hưởng tới bổn mệnh hiện thời.

- Ông nói mấy chuyện này với tôi thì có ích gì, tôi chẳng biết gì về chúng cả.

Chú Lâm do dự một hồi lâu rồi cũng đáp gọn:



- Cô… cô cho phép tôi vào nhà của mẹ con cô để điều tra và trấn trạch cho gia đình cô nhé! Tôi không lấy tiền gì đâu, cô gái trẻ cứ yên tâm.

Hằng bỗng nhiên trợn mắt lên nhìn tôi và chú Lâm, đôi mắt lóe lên những kim tuyến long lanh, nó như muốn rơi lệ, nhưng rồi có lẽ vẫn chưa tin tưởng, nên đã quay mặt sang chỗ khác.

- Ông có thật là muốn giúp tôi mà không nhận gì không? Gia cảnh nhà tôi chắc ông và Long cũng biết rồi đó, nó chỉ là một căn nhà lụp xụp bao gồm một phòng khách, ba phòng ngủ, một vườn hoa ở hậu viện và một cái hồ bơi rộng chục mét vuông thôi.

Cả không gian bỗng dưng im ru không một tiếng động, tôi nhìn vẻ mặt ông chú mà cảm thấy không ổn chút nào. Tôi cầm lấy con dao gọt trái cây khi nãy, nhìn cô gái trẻ với một ánh mắt như lửa đốt.

- Đậu xanh, rau má, đậu nành, sữa hột gà… *, đ,...

Chú Lâm vừa thấy thế cũng vội bước tới can tôi ra.

- Mày làm cái gì vậy con? Nghe lời chú, ở yên đó đi, mày không có chút xíu điềm tỉnh nào như chú hết trơn hà.

Nói rồi, chú Lâm quay sang chỗ cô gái trẻ, ánh mắt vui tươi, khuôn mặt niềm nở.

- Cái tổ bà dịch vật mày, con điên, nè tao nói cho mày biết nhé, không có hai chú cháu nhà này thì con bánh bèo vô dụng như mày đã chết ngay trong đêm đó rồi, giờ còn giở cái giọng chảnh cún với tao như thế à con kia!...

Nghe chú quát to quá, tôi cũng phát sợ, chỉ khi ổng vứt đôi tổ ong đang mang ra, định tát cho cô gái kia tỉnh mộng thì tôi mới can ngăn ông chú nhà tôi lại.

Cả ba người cự cãi mãi, đến chiều ra về thì Hằng mới nhận lời, giao cho tôi chìa khóa nhà cô ta, cùng lúc đó cũng giao cho tôi nhiệm vụ canh chừng ông chú, vì biết tổng cái tính nết của ổng hay phá hoại.

Tối đêm đó, hai chú cháu lại một thân một mình quay trở lại ngôi nhà hôm bữa. Trong lòng có một chút hoang mang, nhưng rồi cũng tự nhủ với lòng rằng mình phải cố gắng vượt qua được giới hạn bản thân, thì mới mau chóng đạt được kết quả tốt, hoàn cảnh hiện tại của tôi lúc đó quả đúng chỉ là một thiên sư tập sự, là một tên vô dụng mới chập chững bước vào con đường tu đạo chính tông của dòng họ Phạm, nên khi đứng ở những nơi ô uế như nhà của bà Sáu (mẹ của Hằng), tôi luôn cảnh giác từng giây từng phút.

Gần mười giờ đêm…

Đứng từ bên ngoài cổng nhìn vào ngôi nhà, nó âm u và yên ắng đến rợn người, tuy xác của bà Sáu đã được chú Lâm hỏa táng từ mấy hôm trước, nhờ đơn xin phép có sự ủy thác từ Hằng, nhưng đêm nay, đâu đó trong ngôi nhà đó, tôi vẫn cảm nhận được vong hồn của bà ta vẫn còn lãng vãng quanh ngôi nhà một cách đáng sợ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đạo Sĩ Đạo Gia Du Ký

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook