Chương 73: Vong Xuyên Đường
Tiểu Hỏa Long
03/01/2020
Đảo quanh cái giếng cũ, chú Lâm mới chọn hướng mà lập ra một đạo đàn, bao
gồm một cái lư hương, trước nó là một cái chuông gọi hồn và một lá bùa
khắc chữ “Nhẫn”, không những thế mà bên trên bùa còn có thêm một cái
hình nhân và một cây đinh bạc.
Ban đầu tôi cũng thấy tò mò và ngạc nhiên lắm, nhưng rồi nhìn chú tập trung làm mọi thứ đâu ra đó một cách gọn gàng tỉ mỉ nên tôi cũng không dám hỏi gì nhiều, vì sợ làm chú phân tâm.
Không vòng vo lâu hơn nữa, chú Lâm đứng trước miệng giếng, nơi thông với âm giới, đưa tay lên bấm độn một hồi lâu rồi ngắm chừng đến đúng thời khắc thì ông chú mới kêu tôi mau ngồi xuống đối diện với cái giếng, mắt tôi bắt đầu nhắm lại ngay khi nghe tiếng chú Lâm đọc một tràn tiếng tàu, khoảnh khắc như sắp được bay khỏi nơi đó thì tôi còn kịp cảm nhận được rằng chú vừa nhét vào người tôi một món đồ.
Ngay sau khi xuất hồn, tôi đã bị chính cái giếng ấy hút xuống bên dưới, lúc đó tôi chỉ còn nghe văng vẳng tiếng gọi của chú Lâm ở phía trên.
“Con chỉ có thời gian là ba nén hương thôi đó, hãy cố gắng kéo cô gái kia trở về nghe chưa Long!...”
Âm thanh nhỏ dần khi cơ thể, à không lúc này phải gọi là hồn phách của tôi cảm giác được như bị rơi từ trên cao xuống vậy, nó như muốn hút lấy cả người tôi xuống phía dưới, cái cảm giác đó đã khiến tôi khóc thét trong nỗi sợ hãi.
Cho đến khi mọi thứ trở lại như bình thường, tôi mới lấy lại thăng bằng và đứng dậy. Ngay lập tức, đập vào mắt tôi đó chính là một không gian âm u lạnh lẽo, tôi nghe rõ những tiếng kêu khóc thảm thiết luôn loáng thoáng bên tai tôi không sao dứt được.
“Ơn giời! Xuống dưới thiệt con mợ nó rồi, không khí thật là yomost”
Gạt bỏ dòng cảm xúc lẫn lộn, tôi vội lần mò và đi đến một con đường dài vô tận, bên cạnh đường vào cũng có một tấm bảng có khắc chữ, nhưng đó lại là chữ tàu, tôi đến gần hơn và sờ thử thì nó lập tức đổi thành chữ việt.
“Vong Xuyên Đường”
- Ôi đệt! Ở ngoài, con đường này còn đẹp hơn mình nghĩ nữa.
Tôi bắt đầu đặt những bước chân đầu tiên trên con đường kì diệu ấy, lúc đó cứ cảm giác như mình sắp được về với tổ tiên vậy, cảm giác hạnh phúc miên man lắm các thím ạ, nhưng rồi cố gắng trấn an và bình tỉnh lại thì tôi mới tập trung hơn và bắt đầu chạy ráo riết đi tìm linh hồn của cô gái kia để mang về. Chạy suốt dọc đường, tôi hầu như chẳng để ý gì đến xung quanh ngoài phía trước cả, đi đến đoạn trải dài hai bên là một thảm hoa màu đỏ tươi như máu, lúc đó tôi mới nhớ lại những điều mà tôi đã từng đọc qua trên sách báo, đó chính là hoa Bỉ Ngạn, loài hoa chỉ xuất hiện ở âm gian, nó đẹp hơn nhiều so với sự tưởng tượng của tôi về nó, điều đó lại càng làm tôi trở nên lạc lõng hơn giữa con đường dài ấy vậy. Cho đến khi tôi gặp một lối đi nhỏ bên đường, lối đi ấy còn có cả một cửa hàng nho nhỏ, lúc này tôi mới ghé lại và tính hỏi thăm.
- Thưa cụ! Cho cháu hỏi?...
Đang bận bịu bán những quyển sách, khi ông ta ngước mắt lên nhìn tôi thì cùng lúc đó, như có tiếng sét nổ ngang tai vậy, cả tôi và ông bác ấy nhận ra nhau.
- Trời đất! Là Long đó phải không con?
- Ông T…!
Tôi cất tiếng gọi cái tên quen thuộc ấy thật to trong khi nước mắt lúc ấy cũng vừa đúng lúc ứa ra từng nhịp, hai ông bác cháu ôm nhau khóc nức nở, làm cho những vong hồn đang mua sách ở đó thấy vậy nên cũng rời đi.
Hai ông cháu ôm mặt khóc được một lúc thì ông T mới bình tỉnh lại:
- Mà nè! Sao con lại xuống được đây? Ta không tin rằng dương thọ của con ngắn như vậy đâu, mau nói cho ta biết là tại sao con lại đến đây đi.
- Dạ! Chuyện dài dòng lắm, nhất thời con hỗng kể cho ông nghe được đâu ạ, con chỉ là phụng mệnh của chú Lâm mà xuất hồn xuống đây để kéo hồn của một cô gái xấu số bị quỷ ám chết thôi ạ.
Nghe đến đây, ông T hết sức giận dữ:
- Cái gì? Lại là ý của thằng trời đánh ấy nữa à, nó dám làm vậy với cháu của nó sao hả Long?
- Ông T ơi, ông hãy bớt nóng đi ạ, con không sao đâu thưa ông, dù sao thì đây cũng là do con tự nguyện bán thân,... ý nhầm trao thân để cứu người thôi ạ, nên ông T đừng có lo. À mà quên nữa, sao ông lại ở đây bán sách vậy?
- Hahaha… ta được ngài Địa Tạng Vương Bồ Tát miễn làm tiên vì lúc sinh thời có công diệt trừ yêu ma cho dân lành, nhưng ta thì muốn ở lại đây để tu cho nên ngài đã đồng ý và đưa ta đến đây.
- Vậy ông T ở đây còn bán sách nữa sao ạ?
Ông T lại cười lớn rồi địa đôi mắt nhìn tôi nói:
- Hahaha… con thử nhìn xem có quen thuộc không?
Lúc bấy giờ tôi mới giật mình khi nhận ra đây chính là những bộ truyện linh dị hay nhất mà hồi xưa tôi từng đọc.
- What đờ con heo mập ú! Đạo Gia Du Ký, Thi Vương Cuối Cùng, lại còn có cả Tiền Kiếp và Tôi Là Đạo Sĩ nữa…. Làm sao… làm sao mà ông có thể có được những bộ truyện này ở đây vậy ông T.
Tôi sáng mắt cầm trên tay những quyển sách như vớ được vàng vậy, bởi vì những bộ truyện này đối với trên dương gian đều là hàng hiếm, cho nên nó làm cho một người yêu thích tâm linh như tôi rất là bất ngờ. Mải mê đọc lại những quyển sách, tôi mới sực nhớ ra chuyện chính vẫn còn chưa xong nên đã vội cáo từ lão T sớm rồi tiếp tục lên đường Vong Xuyên tìm người.
Ban đầu tôi cũng thấy tò mò và ngạc nhiên lắm, nhưng rồi nhìn chú tập trung làm mọi thứ đâu ra đó một cách gọn gàng tỉ mỉ nên tôi cũng không dám hỏi gì nhiều, vì sợ làm chú phân tâm.
Không vòng vo lâu hơn nữa, chú Lâm đứng trước miệng giếng, nơi thông với âm giới, đưa tay lên bấm độn một hồi lâu rồi ngắm chừng đến đúng thời khắc thì ông chú mới kêu tôi mau ngồi xuống đối diện với cái giếng, mắt tôi bắt đầu nhắm lại ngay khi nghe tiếng chú Lâm đọc một tràn tiếng tàu, khoảnh khắc như sắp được bay khỏi nơi đó thì tôi còn kịp cảm nhận được rằng chú vừa nhét vào người tôi một món đồ.
Ngay sau khi xuất hồn, tôi đã bị chính cái giếng ấy hút xuống bên dưới, lúc đó tôi chỉ còn nghe văng vẳng tiếng gọi của chú Lâm ở phía trên.
“Con chỉ có thời gian là ba nén hương thôi đó, hãy cố gắng kéo cô gái kia trở về nghe chưa Long!...”
Âm thanh nhỏ dần khi cơ thể, à không lúc này phải gọi là hồn phách của tôi cảm giác được như bị rơi từ trên cao xuống vậy, nó như muốn hút lấy cả người tôi xuống phía dưới, cái cảm giác đó đã khiến tôi khóc thét trong nỗi sợ hãi.
Cho đến khi mọi thứ trở lại như bình thường, tôi mới lấy lại thăng bằng và đứng dậy. Ngay lập tức, đập vào mắt tôi đó chính là một không gian âm u lạnh lẽo, tôi nghe rõ những tiếng kêu khóc thảm thiết luôn loáng thoáng bên tai tôi không sao dứt được.
“Ơn giời! Xuống dưới thiệt con mợ nó rồi, không khí thật là yomost”
Gạt bỏ dòng cảm xúc lẫn lộn, tôi vội lần mò và đi đến một con đường dài vô tận, bên cạnh đường vào cũng có một tấm bảng có khắc chữ, nhưng đó lại là chữ tàu, tôi đến gần hơn và sờ thử thì nó lập tức đổi thành chữ việt.
“Vong Xuyên Đường”
- Ôi đệt! Ở ngoài, con đường này còn đẹp hơn mình nghĩ nữa.
Tôi bắt đầu đặt những bước chân đầu tiên trên con đường kì diệu ấy, lúc đó cứ cảm giác như mình sắp được về với tổ tiên vậy, cảm giác hạnh phúc miên man lắm các thím ạ, nhưng rồi cố gắng trấn an và bình tỉnh lại thì tôi mới tập trung hơn và bắt đầu chạy ráo riết đi tìm linh hồn của cô gái kia để mang về. Chạy suốt dọc đường, tôi hầu như chẳng để ý gì đến xung quanh ngoài phía trước cả, đi đến đoạn trải dài hai bên là một thảm hoa màu đỏ tươi như máu, lúc đó tôi mới nhớ lại những điều mà tôi đã từng đọc qua trên sách báo, đó chính là hoa Bỉ Ngạn, loài hoa chỉ xuất hiện ở âm gian, nó đẹp hơn nhiều so với sự tưởng tượng của tôi về nó, điều đó lại càng làm tôi trở nên lạc lõng hơn giữa con đường dài ấy vậy. Cho đến khi tôi gặp một lối đi nhỏ bên đường, lối đi ấy còn có cả một cửa hàng nho nhỏ, lúc này tôi mới ghé lại và tính hỏi thăm.
- Thưa cụ! Cho cháu hỏi?...
Đang bận bịu bán những quyển sách, khi ông ta ngước mắt lên nhìn tôi thì cùng lúc đó, như có tiếng sét nổ ngang tai vậy, cả tôi và ông bác ấy nhận ra nhau.
- Trời đất! Là Long đó phải không con?
- Ông T…!
Tôi cất tiếng gọi cái tên quen thuộc ấy thật to trong khi nước mắt lúc ấy cũng vừa đúng lúc ứa ra từng nhịp, hai ông bác cháu ôm nhau khóc nức nở, làm cho những vong hồn đang mua sách ở đó thấy vậy nên cũng rời đi.
Hai ông cháu ôm mặt khóc được một lúc thì ông T mới bình tỉnh lại:
- Mà nè! Sao con lại xuống được đây? Ta không tin rằng dương thọ của con ngắn như vậy đâu, mau nói cho ta biết là tại sao con lại đến đây đi.
- Dạ! Chuyện dài dòng lắm, nhất thời con hỗng kể cho ông nghe được đâu ạ, con chỉ là phụng mệnh của chú Lâm mà xuất hồn xuống đây để kéo hồn của một cô gái xấu số bị quỷ ám chết thôi ạ.
Nghe đến đây, ông T hết sức giận dữ:
- Cái gì? Lại là ý của thằng trời đánh ấy nữa à, nó dám làm vậy với cháu của nó sao hả Long?
- Ông T ơi, ông hãy bớt nóng đi ạ, con không sao đâu thưa ông, dù sao thì đây cũng là do con tự nguyện bán thân,... ý nhầm trao thân để cứu người thôi ạ, nên ông T đừng có lo. À mà quên nữa, sao ông lại ở đây bán sách vậy?
- Hahaha… ta được ngài Địa Tạng Vương Bồ Tát miễn làm tiên vì lúc sinh thời có công diệt trừ yêu ma cho dân lành, nhưng ta thì muốn ở lại đây để tu cho nên ngài đã đồng ý và đưa ta đến đây.
- Vậy ông T ở đây còn bán sách nữa sao ạ?
Ông T lại cười lớn rồi địa đôi mắt nhìn tôi nói:
- Hahaha… con thử nhìn xem có quen thuộc không?
Lúc bấy giờ tôi mới giật mình khi nhận ra đây chính là những bộ truyện linh dị hay nhất mà hồi xưa tôi từng đọc.
- What đờ con heo mập ú! Đạo Gia Du Ký, Thi Vương Cuối Cùng, lại còn có cả Tiền Kiếp và Tôi Là Đạo Sĩ nữa…. Làm sao… làm sao mà ông có thể có được những bộ truyện này ở đây vậy ông T.
Tôi sáng mắt cầm trên tay những quyển sách như vớ được vàng vậy, bởi vì những bộ truyện này đối với trên dương gian đều là hàng hiếm, cho nên nó làm cho một người yêu thích tâm linh như tôi rất là bất ngờ. Mải mê đọc lại những quyển sách, tôi mới sực nhớ ra chuyện chính vẫn còn chưa xong nên đã vội cáo từ lão T sớm rồi tiếp tục lên đường Vong Xuyên tìm người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.