Đạo Sĩ Đạo Gia Du Ký

Chương 88: Xác Biết Đi

Tiểu Hỏa Long

03/01/2020

Chiếc xe máy lăn bánh, chạy một mạch đến gần sát cổng của ngôi nhà đang có tang sự thì dừng lại, bầu trời đêm tối mịt, chỉ còn lại những ánh đèn đường leo lét chiếu sáng cách đó chừng vài chục mét. Tôi và chú Lâm rón rén núp vào một góc nhỏ rồi đưa mắt nhìn qua hàng rào.

Chú Lâm điềm tĩnh nói:

- May là vẫn còn kịp!

Tôi tò mò:

- Ủa mà kịp cái gì?

- Chú còn chưa vội, mày vội làm gì, cứ ngồi đây mà trực đi!

Chú Lâm vừa dứt lời, lúc này tôi mới bất ngờ khi nhìn thấy chiếc quan tài đặt gần ngay cửa nhà bắt đầu động đậy, nó từ từ hé mở ra một cách kỳ lạ. Bên trong chính là hình dáng của người đàn bà, mà hồi sáng này tôi đã nhìn thấy vong hồn của bà ta đi loanh quanh quan tài.

Tôi thốt lên trong kinh ngạc:

- Ch… chuyện quái quỷ gì vậy? Bà ta vừa sống lại thật sao chú Lâm?

Chú không nói gì mà chỉ im lặng ra dấu cho tôi tiếp tục quan sát, hướng mắt tiếp tục nhìn vào chỗ chiếc quan tài, người phụ nữ lúc này đã leo ra khỏi đó, bà ta ưỡn người qua lại rồi bắt đầu bước đi như một người vô hồn.

Chú Lâm nheo mắt vừa nhìn vừa nói:

- Giữ khoảng cách với bà ta, càng xa càng tốt nếu con không muốn bị bà ta hút hết dương khí!

Tiếp tục quan sát thêm một hồi lâu, chú Lâm vỗ vai tôi:

- Đi theo chú, lần này chú sẽ cho mày nhìn rõ ràng hơn!

Chưa kịp trả lời thì ông chú già đã vội kéo tay tôi leo qua hàng rào của ngôi nhà ấy, men theo sát gờ tường mà đi, may mắn là lúc đó cũng đã khuya nên cũng chỉ còn lại le hoe vài người ngồi túc trực ngoài cửa, đôi mắt lờ đờ cố gượng để chờ đến lúc tụng kinh.



- Con núp sau chậu cây này đi, chú lên nóc nhà canh, nếu bà ta có động tĩnh gì thì chú sẽ đánh nó!

Nghe chú Lâm nói thế, tôi liền gật đầu và trốn sau một cái chậu cây kiểng trong khuôn viên của ngôi nhà có đám tang. Tôi tự nhũ, thật quái lạ làm sao, khi nhà có tang vậy mà chẳng thấy con cháu gì ra canh trực quan tài cả, để cho cái xác biết đi ấy cứ loanh quanh trong nhà mà không ai biết.

Đứng quan sát một hồi lâu, tôi bắt đầu kinh ngạc khi thấy người đàn bà đó đang đứng lù lù phía sau một người trong đám người đưa tiễn.

Chẳng ai hay biết, chẳng ai nghe hay thấy cái thứ đang lượn lờ sau lưng họ, chỉ trong chốc lát, từng người một đổ sập xuống nền gạch, lúc này tôi mới để ý thấy được đôi mắt đỏ ngầu như máu của cái xác của người phụ nữ.

Cho đến khi bà ta nhìn thấy tôi, thì lúc này tôi mới nhận ra mối nguy hiểm đang sắp cận kề.

Tôi ngước nhìn lên nóc nhà nhìn bao quát xung quanh để tìm tung tích của chú Lâm, nhưng chú đã biến đâu mất.

Tôi nói nhỏ:

- Chú Lâm… chú đâu rồi… chú… chú…!

Mới chớp mắt, cái xác biết đi ấy đã đứng ngay trước mặt tôi, khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt đỏ tươi như, máu chảy ở khóe mắt phải cứ tuôn mãi không ngừng, vòm miệng há hốc ra vừa định áp sát vào mặt tôi thì từ sau lưng, chú Lâm nhảy đến cắn tay chích máu chấm một chấm lên trán của người đàn bà đó. Lúc bấy giờ, tôi mới thở phào nhẹ nhõm khi thấy cái xác đó đứng yên bất động.

- Này hai người là ai mà xông vào nhà tôi thế?

Từ xa xa tiếng nói của một cô gái trẻ vang lên rõ to, thoáng nhìn từ trên xuống dưới, cô ta đang mặc một bộ trang phục để đội tang, thoạt nhìn tôi đã đoán ra cô gái đó chính là người nhà của bà thím đang bị chú Lâm phong ấn.

Chú Lâm vội thu thế trở lại, sau đó kéo tay tôi đứng sát vào nhau rồi nói:

- Chào gia chủ! Chẳng qua là hai chú cháu vô tình đi ngang đây, thấy chuyện bất bình nên ra tay tương trợ mà thôi.

- Các người là ai? Mấy người đã làm gì với xác của mẹ tôi vậy, đúng thật là quá đáng mà!

Cô gái trẻ tức tốc chạy đến ôm xác người phụ nữ đang cứng đơ như tượng trước mà tôi, khoảnh khắc đó đã khiến cho tôi vô cùng áy náy, bức rức rạo rực.



- Cô… cô…!

Tôi tỏ ra cảm giác đê mê khó tả, nói đoạn cô gái nhìn tôi rồi hỏi:

- Mặt của anh như vậy là sao? Muốn dụ tui hay gì?

Tôi cười xuề xòa:

- Hề hề!... cô đang nằm mơ đó à, gót giày của cô đang cưỡng hôn chân tôi đây này… đau chết đi được.

- Ấy! Xin lỗi anh…

Chú Lâm lúc này mới chen ngang:

- Thôi thôi! Hiểu lầm thôi, trước hết thì mau đưa xác mẹ của cô trở lại quan tài đi, rồi hai chú cháu tôi sẽ giải thích cho cô nghe tường tận sự việc.

Cô gái trẻ nhíu mày:

- Hừ! Làm sao tôi biết được hai người đàn ông các người đêm hôm khuya khoắt, tự dưng đột nhập vào nhà của người ta là để làm gì? Trong khi nhà lại có tang sự nữa!

- Thế cô có muốn biết tại sao mẹ cô chết bất đắc kỳ tử hay không? Ta tin chắc là cô cũng vẫn chưa biết được lý do vì sao mà mẹ cô lại ra đi đột ngột như vậy.

Vừa nghe đến đây, tôi ghì tay chú lại:

- Nè chú! Nói vậy có ổn không?

Chú Lâm mặt cười nhẹ nhàng, lịch sự nói nhỏ lại với tôi:

- Mày không tin vào chú thì cũng tin vào đạo thuật của tông gia chứ! Cái thằng này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đạo Sĩ Đạo Gia Du Ký

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook