Đạo Sĩ Đạo Gia Du Ký

Chương 87: Ly Kỳ Ngôi Nhà Có Tang Lễ

Tiểu Hỏa Long

03/01/2020

Tôi và chú Lâm dựng xe lại bên kia đường và chuẩn bị bước gần đến bên ngôi nhà bên kia đường, càng đến gần hơn tôi càng thấy nhiều cô hồn đang tụ tập quanh cổng nhà của ngôi nhà đó, nó đông đúc y như một phiên chợ.

“Không ngờ là mới đây mà họ đã nhập quan xong rồi, có chuyện gì lạ lắm đây?”

Phút lơ là, chú Lâm quơ tay ra dấu chỉ về hướng ngôi nhà đó.

- Con có thấy gì chưa Long?

Nhìn theo hướng mắt của chú, lúc này tôi mới để ý thấy một con mèo đen đang bò trên nắp quan tài của người đàn bà kia, lúc này thì linh hồn của bà ta cũng đã biến mất hẳn mà không còn thấy đâu nữa.

Tôi ngạc nhiên hỏi:

- Vía của bà ấy đâu mất rồi, chú có còn nhìn thấy bà ta không?

Chú Lâm vẫn hướng mắt về phía ngôi nhà đang có tang sự, khuôn mặt ra vẻ như đang suy nghĩ mông lung gì đó, rồi lại lắc đầu nói:

- Quỷ nhập tràng rồi!

Vừa nghe đến đây, tôi không khỏi giật mình khi biết được chuyện đó, tương truyền rằng hiện tượng này cực kỳ hiếm gặp và rất là bí ẩn. Trên thực tế thì độ nguy hiểm nếu có cao, thì chắc cũng không sao, vì tôi tin vào tài nghệ của ông chú nhà tôi.

Tôi hỏi:

- Có phải đây chính là nguyên nhân khiến cho họ đem xác của người phụ nữ đó nhập quan sớm như vậy không chú Lâm?

Ông chú lại lắc đầu:

- Không hẳn là như vậy! Nguyên nhân chính là xác của bà ta lúc vừa tắc thở, căn đồng đã khép lại, nhưng chỉ khép một bên, còn bên kia đã bị linh miêu ăn mất.

- Trời đất! Thật vậy sao?

Lúc này chú Lâm mới lục lọi tìm trong túi đồ nghề, chú lấy ra một pho tượng quan thánh nho nhỏ rồi dẫn tôi theo sau, đi đến gần bên cổng nhà của người đàn bà đó rồi đặt tượng xuống bên cạnh cổng, lấy một sợi chỉ đỏ căn ngang, để sát dưới mặt đất ngay cổng ra vào của ngôi nhà.

Giữa chừng, chú lay người tôi:



- Ở yên đây nhé! Chú đi ra sau nhà bày trận, trấn yểm lại cho chắc ăn, con cầm cây nhang và lá bùa này, khi nào chú a lô thì ngậm cây nhang vào, rõ chưa!

Tôi gật đầu lia lịa:

- Dạ! Con biết rồi.

Vài phút sau…

Tiếng chuông điện thoại reo lên đột ngột, tôi vội bấm tắt máy rồi ngậm liền cây nhang mà khi nãy ông chú đưa. Liền ngay lập tức, tôi như bị ai đó điều khiển, cánh tay tự động kết ấn một cách bài bản rồi dán nó vào tượng quan thánh đang đặt dưới đất. Xong xuôi, được một lát sau thì chú Lâm mới chạy đến lấy cây nhang ra khỏi miệng của tôi, lúc này thì tôi mới có thể cử động theo ý muốn của mình được.

Ông chú nhìn tôi cười:

- Xong rồi đó! Thu dọn đồ về thôi.

Tôi tò mò:

- Vừa rồi chú làm gì con vậy?

- Mượn xác để làm việc chút thôi, đừng lo, chưa bị phá tem đâu mà sợ, còn nguyên xi! Bùa vừa rồi là bùa ẩn hình, đề phòng trộm thôi ý mà!

Tôi ngạc nhiên:

- Đừng nói là chú sợ ăn trộm nó lấy cái pho tượng bé tí này của chú đó nhá?

Chú Lâm gật đầu, mặt vênh váo, tôi nói tiếp:

- Cái pho tượng này thì đáng giá được bao nhiêu mà chú lo!

- Thôi đi! Thời buổi này kinh tế khó khăn, cái gì cũng có thể bị trộm, nhiều thằng chạy ét xi tơ còn trộm nội y kia kìa.

Nghe lão già nói thế nên tôi cũng cứng họng, chẳng thể nói thêm được câu gì, vừa rón rén trở lại chỗ chiếc xe máy đậu bên kia đường, chú Lâm nói nhỏ:

- Hừm! Thật ra thì chú lo là lo tượng bị xê dịch đi chỗ khác hoặc bị ai đó phá, vậy thì trận pháp sẽ mất linh, như thế thì nơi đó sẽ gặp họa lớn.

Tôi dần hiểu ra nên cũng đáp:



- Vậy ra, đây chỉ mới là biện pháp thu nhỏ thiệt hại lại, trong vòng bán kính của trận pháp mà chú đã tạo ra thôi sao?

Chú Lâm gật đầu:

- Ừm! Chú giải quyết cái này cũng lẹ lắm, nhưng vẫn là muốn cho mày được tận mắt mà học hỏi thêm vài thứ thôi.

Tôi nghe ông chú nói vậy, nên cũng thấy vui trong lòng, liền cười tít mắt:

- Hì hì! Chú Lâm là số một.

Tối đến…

Lật lại đồng hồ, kim đã sắp điểm đến quá khuya, chú Lâm dậy từ rất lâu trước đó, sớm cũng đã chuẩn bị xong những thứ cần thiết cho thời khắc này, bước qua phòng tôi, vẫn thấy tôi nằm ngủ ngon lành, chú nhẹ nhàng đưa tay lên mơn trớn vai tôi.

- Long ơi! Dậy đi con, đi với chú ra chỗ đó nhanh đi, sắp không kịp giờ rồi… Long...

Tôi lúc đó vẫn còn đang ngủ mớ:

- Ki mô chi… ki mô chi…!

Chú Lâm giận tím mặt, liền tát thẳng vào mặt tôi một cái thật mạnh rồi quát:

- Cái tổ bà mày chứ mà ki mô chi, có dậy chưa?

- Dạ… dạ… con dậy rồi nè!

Tôi thầm nghĩ:

“Đang ngủ ngon trớn mà tự nhiên dựng đầu người ta dậy làm gì giờ này cũng không biết nữa, hầy… thiệt tình à!”

Chú Lâm quơ tay với lấy chiếc túi đồ rồi giục tôi:

- Dắt xe ra nhanh đi, trễ một chút thì mọi hậu quả mày chịu nhé, chú nói trước rồi đấy, thằng trời đánh!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đạo Sĩ Đạo Gia Du Ký

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook