Đạo Trưởng Lạnh Lùng Rơi Vào Tay Ta
Chương 27: Chiêu Chiêu (Cao H)
Thứ Nhất Cá Đào Tử
11/09/2024
Khoái cảm từ thân dưới lan tràn lên trên, Linh Chiêu nâng tay, ngón tay vô lực muốn nắm lấy thứ gì đó.
Giang Sùng Ngọc duỗi tay nắm lấy đầu ngón tay nàng, đưa lên môi hôn, sau đó đưa ngón tay nàng vào miệng cắn cắn, dùng hàm răng sắc nhọn gặm nhấm ngón tay mềm mại.
Tay còn lại của hắn bóp lấy bắp chân Linh Chiêu, dọc theo cẳng chân đi lên trên, nắm lấy đầu gối tách ra rồi dùng ngón tay xoa bóp thịt chân thật mạnh.
Giang Sùng Ngọc ngẩng đầu nhìn vầng trăng khuyết trên bầu trời, rồi lại cúi đầu nhìn chăm chú Linh Chiêu dưới thân, hắn thở dốc nhẹ giọng nói, “Chiêu chiêu vân đoan nguyệt, thử ý ký chiêu chiêu.”
Linh Chiêu bị hắn làm xong vẫn còn đang trong trạng thái mê man, nàng đưa tay lên che mắt, toàn thân đẫm mồ hôi, “Ngươi nói cái gì cơ?”
Giang Sùng Ngọc cười nhẹ, cúi người xuống, dùng gậy thịt chậm rãi nghiền nát, giải thích bên tai nàng, “Chiêu Chiêu, nàng giống như vầng trăng sáng treo cao trên đám mây, mà ta ký thác tâm ý của mình vào đó, giống như ký thác cho nàng vậy.”
Đôi môi đỏ cong lên của Linh Chiêu ngậm ý cười, trong mắt nàng như chứa ánh sáng, thở dốc nói, “Đừng bắt nạt ta không đọc sách.”
Giang Sùng Ngọc lắc đầu, “Chiêu Chiêu, nàng đừng làm ánh trăng, được không?”
Hắn cúi người hôn nhẹ Linh Chiêu, nỉ non bên tai nàng, “Ta chỉ muốn nàng làm tiểu hồ ly trong lòng ta mà thôi.”
Hắn thẳng lưng hung hăng vùi gậy thịt của mình vào bên trong lỗ nhỏ của Linh Chiêu, như muốn đưa cả thân thể mình dung nhập vào thân thể Linh Chiêu.
Linh Chiêu bị hắn đâm hít sâu một hơi, vòng tay ra sau gáy Giang Sùng Ngọc, lỗ nhỏ càng co rút lại, cắn lấy gậy thịt Giang Sùng Ngọc không buông.
Giàn hoa tử đằng dưới ánh trăng đặc biệt diễm lệ, nhưng so với nữ tử dưới giàn hoa lại kém ba phần.
Linh Chiêu bị Giang Sùng Ngọc nắm eo cắm vào, trên khuôn mặt quyến rũ bị tình dục chi phối, khiến khuôn mặt vốn đã mê hoặc động lòng người của nàng càng giống như đóa hoa thược dược chậm rãi nở rộ trong bóng đêm, trắng trắng, đỏ đỏ, từng giọt mồ hôi lấp lánh dọc theo thái dương nhỏ giọt xuống dưới.
Động tác của Giang Sùng Ngọc càng thêm mạnh mẽ, hung hăng cắm vào lại nhanh chóng rút ra, gậy thịt cứng nóng phá vỡ thịt mềm xông thẳng vào cổ tử cung, quy đầu va chạm liên tục cuối cùng cũng mở ra được một khe hở, hắn hạ eo hung ác cắm mạnh vào.
Linh Chiêu cong eo nâng bầu vú lên, phát ra tiếng thét chói tai ngắn ngủi, quy đầu xông thẳng vào tử cung khiến cảm giác no căng cực kỳ rõ ràng, nghiền áp lên thịt mềm non mịn trong lỗ nhỏ, khoái cảm như tia chớp xông thẳng lên đỉnh đầu, tiếng thở dốc của Linh Chiêu xen lẫn tiếng khóc nức nở vỡ vụn, nàng lại bị Giang Sùng Ngọc thao đến khóc ra.
Giang Sùng Ngọc tăng tốc độ thúc đẩy, ấn mạnh vào vòng eo thon gọn của Linh Chiêu, gậy thịt như đóng đinh nàng lên ghế bập bênh, buộc nàng phải tiếp nhận khoái cảm không ngừng vọt tới xương cốt.
Sau khi gậy thịt cắm mấy trăm cái, Giang Sùng Ngọc thẳng eo, xông vào trong tử cung, tinh dịch nóng hổi phun ra, đánh lên vách tử cung rồi lại trở về quấn chặt lấy đầu nấm còn đang phun tinh dịch.
Lồng ngực Giang Sùng Ngọc phập phồng, tiếng thở dốc quanh quẩn trong sân trống vắng, hắn cúi đầu hôn Linh Chiêu, ngậm lấy cánh môi nàng mút mát, ngón tay xoa bóp bầu vú hết lần này đến lần khác không rời.
Khóe mắt Linh Chiêu có vài giọt nước mắt, khoái cảm dâng trào khiến nàng không thể thừa nhận bị buộc phải chảy nước mắt sinh lý.
Gậy thịt sau khi bắn tinh xong vẫn chôn trong lỗ nhỏ, ngâm trong dâm thủy ấm áp chẳng mấy chốc lại nhanh chóng cứng trở lại.
Giang Sùng Ngọc nửa quỳ đứng dậy ôm Linh Chiêu lên, thân dưới hai người còn dính lấy nhau, hắn ôm nàng giống như ôm một đứa trẻ đi về phía hồ nước đằng sau tẩm điện.
Linh Chiêu gác đầu lên bả vai Giang Sùng Ngọc, hai chân vô lực buông thõng bên cạnh người hắn.
Hồ nước phía sau tẩm điện có chút lạnh, đây là nhiệt độ mà Giang Sùng Ngọc thích, nhưng hắn sợ Linh Chiêu không chịu nổi nên đưa tay thi triển pháp quyết khiến nhiệt độ trong nước cao lên, sau đó mới ôm Linh Chiêu đi vào trong hồ.
Trên người hai người vẫn còn mặc quần áo, mở rộng khoác ở trên vai, theo chuyển động là vạt áo lắc lư, lộ ra da thịt trắng như tuyết chói mắt bên dưới.
Giang Sùng Ngọc cởi váy áo trên người Linh Chiêu ra, tiện tay ném bên cạnh bờ, sau đó cởi búi tóc trên đầu nàng, lập tức một đầu tóc đen mượt như xõa tung sau lưng Linh Chiêu.
Linh Chiêu cuối cùng cũng tỉnh táo lại, nàng muốn đẩy Giang Sùng Ngọc ra, gậy thịt nhét bên trong lỗ nhỏ vừa cứng vừa nóng, khiến toàn bộ lỗ nhỏ của nàng vừa đau nhức vừa ngứa ngáy.
“Rút ra đi.” Nàng di chuyển ngón tay xuống, dọc theo điểm kết nối giữa hai người, nắm lấy gậy thịt kéo ra bên ngoài.
Giang Sùng Ngọc không muốn để nàng thực hiện được, hắn ôm chặt Linh Chiêu vào trong ngực, đưa tay nắm lấy cổ tay nàng, đè hai cổ tay mảnh khảnh của Linh Chiêu ra sau lưng rồi dùng một bàn tay giữ lấy, “Chiêu Chiêu, thêm một lần nữa đi.”
Vừa nói, Giang Sùng Ngọc vừa đẩy eo cắm gậy thịt vào bên trong.
Linh Chiêu thở dốc, nhẹ giọng nói, “Ngươi rút ra trước đi, bên trong trướng quá, bụng ta đau.”
Giang Sùng Ngọc nghe vậy lập tức rút gậy thịt ra, thân gậy cọ xát vào vách thịt khiến Linh Chiêu lại muốn chết một lần nữa.
Hắn giơ tay nắm lấy eo Linh Chiêu, nhấc nàng lên bờ, còn bản thân vẫn đứng trong hồ nước như cũ, hắn đi về phía trước một bước, chen cả người vào giữa hai chân Linh Chiêu, cúi đầu nhìn xuống thấy thịt môi vốn dĩ trắng như ngọc sau khi bị va chạm quá lâu đã chuyển sang màu đỏ tươi.
Giang Sùng Ngọc dùng ngón tay banh mở thịt môi sưng đỏ ra, duỗi một ngón tay thọc vào bên trong, moi tinh dịch và dâm thủy bên trong ra, Linh Chiêu giãy giụa, muốn thoát khỏi nanh vuốt của hắn nhưng lại bị một bàn tay còn lại của Giang Sùng Ngọc giữ chặt lại.
Hắn dùng lòng bàn tay ấn nhẹ xuống bụng dưới của Linh Chiêu, một lượng lớn dâm dịch theo mép cánh hoa chảy ra, rơi vào trong làn nước hồ trong vắt, biến thành một vết bẩn đục đục.
Linh Chiêu cong chân đá vào ngực Giang Sùng Ngọc, ngón chân trắng nõn đạp mạnh vào núm vú hắn, còn dùng mũi chân ấn xoa.
Giang Sùng Ngọc thong thả đào hết dịch trong lỗ nhỏ ra, dùng nước hồ rửa tay, sau đó nắm lấy eo Linh Chiêu nhấc nàng lên, lỗ nhỏ dưới thân nàng trong nháy mắt lại dính lấy gậy thịt Giang Sùng Ngọc.
“Còn có sức dùng chân đá ta, xem ra ta còn chưa đút nàng ăn no.” Giang Sùng Ngọc nhéo nhéo bàn chân đá lên ngực mình, đưa lên môi hôn.
Linh Chiêu nở nụ cười ngọt ngào, lắc mông rời xa gậy thịt nóng rực bên dưới, “Ta no rồi mà, phía dưới đau lắm, không muốn nữa đâu.”
Giang Sùng Ngọc cụp mắt nhìn xuống, trên lỗ nhỏ đỏ tươi có một hạt châu sung huyết sưng đỏ, lỗ thịt hiện ra màu đỏ đẹp mắt, giống như thịt đào mật căng mọng nhiều nước, nhìn thơm ngọt ngon miệng.
Cổ họng hắn nghẹn lại, gậy thịt dưới thân giật giật, lại cứng lên, thẳng tắp chọc vào eo bụng, giống như một thanh kiếm được nung đỏ.
Linh Chiêu thấy Giang Sùng Ngọc nhìn chằm chằm thân dưới nàng mà không nói lời nào, nàng càng vùng vẫy mạnh hơn, trơn trượt giống như một con cá sắp thoát khỏi vòng tay của Giang Sùng Ngọc.
Nhưng Giang Sùng Ngọc lại trở tay đè đùi nàng lại, kéo hai chân mở ra để nơi giữa hai chân nàng mở rộng, lỗ nhỏ lộ ra rõ ràng hơn trước mắt Giang Sùng Ngọc.
Hắn cúi đầu đưa mặt lại gần, một mùi ngọt tanh quyến rũ ập đến khiến hắn vô thức nuốt khan.
Linh Chiêu bị khí nóng phun vào giữa hai chân làm nóng rát, nàng vặn vẹo chân muốn thoát khỏi tay Giang Sùng Ngọc nhưng tất cả đều là vô ích, “Ngươi định làm gì? Giang Sùng Ngọc…”
Linh Chiêu gọi Giang Sùng Ngọc một tiếng, lại như mở ra một công tắc nào đó.
Hắn vươn đầu lưỡi liếm thịt mềm ở miệng lỗ nhỏ, cả người Linh Chiêu cứng đờ, không đợi nàng phản ứng lại Giang Sùng Ngọc đã đưa đầu lưỡi liếm dọc theo khe hở, đầu lưỡi thô dày cọ vào da thịt mang đến cảm giác ngứa ngáy cùng sung sướng như xương cốt hồn phách bị bào mòn.
Linh Chiêu vô thức nâng eo lên, dùng chân quấn quanh cổ Giang Sùng Ngọc, nàng đưa tay tự sờ sờ bầu vú mình nhưng lại không hài lòng, vẫn là Giang Sùng Ngọc xoa bóp vú nàng vui sướng hơn.
Giang Sùng Ngọc dùng đầu lưỡi cắn cắn âm đế đứng thẳng, hàm răng cọ xát mang đến khoái cảm kịch liệt, Linh Chiêu đột nhiên duỗi thẳng lưng lên cao trào.
Dâm thủy phun ra làm ướt khóe môi Giang Sùng Ngọc, hắn dùng đầu lưỡi quấn lấy dâm thủy nuốt xuống, một mùi tanh ngọt đọng lại trong cổ họng hắn khiến hắn hung hăng nuốt xuống.
Giang Sùng Ngọc đưa môi đến sát lỗ nhỏ, dùng môi hôn liếm thịt mềm, trằn trọc mút lấy thịt non mềm bên trong miệng lỗ nhỏ, đầu lưỡi không ngừng chọc vào vách thịt, cuốn lấy từng đợt dâm thủy.
Sống mũi cao thẳng của hắn cọ vào hạt châu sưng đỏ kia, chóp mũi thoang thoảng mùi hương của lỗ nhỏ, thơm ngọt, mềm mại, thành thục…
Thân dưới của Linh Chiêu bị Giang Sùng Ngọc ăn vào, chiếc lưỡi so với gậy thịt mềm mại hơn đang thọc vào rút ra trong lỗ nhỏ, không giống như ngón tay lạnh lẽo, đầu lưỡi mang đến cảm giác thô ráp ấm áp, giống như một cây gậy thịt khác vậy.
Nàng run rẩy leo cao trào, khoái cảm không ngừng nghiền nát thân thể và tâm trí nàng, toàn thân Linh Chiêu bắt đầu co giật, eo bụng chìm sâu xuống, tiếng thở dốc bị ngăn chặn ở trong miệng.
Giang Sùng Ngọc duỗi tay nắm lấy đầu ngón tay nàng, đưa lên môi hôn, sau đó đưa ngón tay nàng vào miệng cắn cắn, dùng hàm răng sắc nhọn gặm nhấm ngón tay mềm mại.
Tay còn lại của hắn bóp lấy bắp chân Linh Chiêu, dọc theo cẳng chân đi lên trên, nắm lấy đầu gối tách ra rồi dùng ngón tay xoa bóp thịt chân thật mạnh.
Giang Sùng Ngọc ngẩng đầu nhìn vầng trăng khuyết trên bầu trời, rồi lại cúi đầu nhìn chăm chú Linh Chiêu dưới thân, hắn thở dốc nhẹ giọng nói, “Chiêu chiêu vân đoan nguyệt, thử ý ký chiêu chiêu.”
Linh Chiêu bị hắn làm xong vẫn còn đang trong trạng thái mê man, nàng đưa tay lên che mắt, toàn thân đẫm mồ hôi, “Ngươi nói cái gì cơ?”
Giang Sùng Ngọc cười nhẹ, cúi người xuống, dùng gậy thịt chậm rãi nghiền nát, giải thích bên tai nàng, “Chiêu Chiêu, nàng giống như vầng trăng sáng treo cao trên đám mây, mà ta ký thác tâm ý của mình vào đó, giống như ký thác cho nàng vậy.”
Đôi môi đỏ cong lên của Linh Chiêu ngậm ý cười, trong mắt nàng như chứa ánh sáng, thở dốc nói, “Đừng bắt nạt ta không đọc sách.”
Giang Sùng Ngọc lắc đầu, “Chiêu Chiêu, nàng đừng làm ánh trăng, được không?”
Hắn cúi người hôn nhẹ Linh Chiêu, nỉ non bên tai nàng, “Ta chỉ muốn nàng làm tiểu hồ ly trong lòng ta mà thôi.”
Hắn thẳng lưng hung hăng vùi gậy thịt của mình vào bên trong lỗ nhỏ của Linh Chiêu, như muốn đưa cả thân thể mình dung nhập vào thân thể Linh Chiêu.
Linh Chiêu bị hắn đâm hít sâu một hơi, vòng tay ra sau gáy Giang Sùng Ngọc, lỗ nhỏ càng co rút lại, cắn lấy gậy thịt Giang Sùng Ngọc không buông.
Giàn hoa tử đằng dưới ánh trăng đặc biệt diễm lệ, nhưng so với nữ tử dưới giàn hoa lại kém ba phần.
Linh Chiêu bị Giang Sùng Ngọc nắm eo cắm vào, trên khuôn mặt quyến rũ bị tình dục chi phối, khiến khuôn mặt vốn đã mê hoặc động lòng người của nàng càng giống như đóa hoa thược dược chậm rãi nở rộ trong bóng đêm, trắng trắng, đỏ đỏ, từng giọt mồ hôi lấp lánh dọc theo thái dương nhỏ giọt xuống dưới.
Động tác của Giang Sùng Ngọc càng thêm mạnh mẽ, hung hăng cắm vào lại nhanh chóng rút ra, gậy thịt cứng nóng phá vỡ thịt mềm xông thẳng vào cổ tử cung, quy đầu va chạm liên tục cuối cùng cũng mở ra được một khe hở, hắn hạ eo hung ác cắm mạnh vào.
Linh Chiêu cong eo nâng bầu vú lên, phát ra tiếng thét chói tai ngắn ngủi, quy đầu xông thẳng vào tử cung khiến cảm giác no căng cực kỳ rõ ràng, nghiền áp lên thịt mềm non mịn trong lỗ nhỏ, khoái cảm như tia chớp xông thẳng lên đỉnh đầu, tiếng thở dốc của Linh Chiêu xen lẫn tiếng khóc nức nở vỡ vụn, nàng lại bị Giang Sùng Ngọc thao đến khóc ra.
Giang Sùng Ngọc tăng tốc độ thúc đẩy, ấn mạnh vào vòng eo thon gọn của Linh Chiêu, gậy thịt như đóng đinh nàng lên ghế bập bênh, buộc nàng phải tiếp nhận khoái cảm không ngừng vọt tới xương cốt.
Sau khi gậy thịt cắm mấy trăm cái, Giang Sùng Ngọc thẳng eo, xông vào trong tử cung, tinh dịch nóng hổi phun ra, đánh lên vách tử cung rồi lại trở về quấn chặt lấy đầu nấm còn đang phun tinh dịch.
Lồng ngực Giang Sùng Ngọc phập phồng, tiếng thở dốc quanh quẩn trong sân trống vắng, hắn cúi đầu hôn Linh Chiêu, ngậm lấy cánh môi nàng mút mát, ngón tay xoa bóp bầu vú hết lần này đến lần khác không rời.
Khóe mắt Linh Chiêu có vài giọt nước mắt, khoái cảm dâng trào khiến nàng không thể thừa nhận bị buộc phải chảy nước mắt sinh lý.
Gậy thịt sau khi bắn tinh xong vẫn chôn trong lỗ nhỏ, ngâm trong dâm thủy ấm áp chẳng mấy chốc lại nhanh chóng cứng trở lại.
Giang Sùng Ngọc nửa quỳ đứng dậy ôm Linh Chiêu lên, thân dưới hai người còn dính lấy nhau, hắn ôm nàng giống như ôm một đứa trẻ đi về phía hồ nước đằng sau tẩm điện.
Linh Chiêu gác đầu lên bả vai Giang Sùng Ngọc, hai chân vô lực buông thõng bên cạnh người hắn.
Hồ nước phía sau tẩm điện có chút lạnh, đây là nhiệt độ mà Giang Sùng Ngọc thích, nhưng hắn sợ Linh Chiêu không chịu nổi nên đưa tay thi triển pháp quyết khiến nhiệt độ trong nước cao lên, sau đó mới ôm Linh Chiêu đi vào trong hồ.
Trên người hai người vẫn còn mặc quần áo, mở rộng khoác ở trên vai, theo chuyển động là vạt áo lắc lư, lộ ra da thịt trắng như tuyết chói mắt bên dưới.
Giang Sùng Ngọc cởi váy áo trên người Linh Chiêu ra, tiện tay ném bên cạnh bờ, sau đó cởi búi tóc trên đầu nàng, lập tức một đầu tóc đen mượt như xõa tung sau lưng Linh Chiêu.
Linh Chiêu cuối cùng cũng tỉnh táo lại, nàng muốn đẩy Giang Sùng Ngọc ra, gậy thịt nhét bên trong lỗ nhỏ vừa cứng vừa nóng, khiến toàn bộ lỗ nhỏ của nàng vừa đau nhức vừa ngứa ngáy.
“Rút ra đi.” Nàng di chuyển ngón tay xuống, dọc theo điểm kết nối giữa hai người, nắm lấy gậy thịt kéo ra bên ngoài.
Giang Sùng Ngọc không muốn để nàng thực hiện được, hắn ôm chặt Linh Chiêu vào trong ngực, đưa tay nắm lấy cổ tay nàng, đè hai cổ tay mảnh khảnh của Linh Chiêu ra sau lưng rồi dùng một bàn tay giữ lấy, “Chiêu Chiêu, thêm một lần nữa đi.”
Vừa nói, Giang Sùng Ngọc vừa đẩy eo cắm gậy thịt vào bên trong.
Linh Chiêu thở dốc, nhẹ giọng nói, “Ngươi rút ra trước đi, bên trong trướng quá, bụng ta đau.”
Giang Sùng Ngọc nghe vậy lập tức rút gậy thịt ra, thân gậy cọ xát vào vách thịt khiến Linh Chiêu lại muốn chết một lần nữa.
Hắn giơ tay nắm lấy eo Linh Chiêu, nhấc nàng lên bờ, còn bản thân vẫn đứng trong hồ nước như cũ, hắn đi về phía trước một bước, chen cả người vào giữa hai chân Linh Chiêu, cúi đầu nhìn xuống thấy thịt môi vốn dĩ trắng như ngọc sau khi bị va chạm quá lâu đã chuyển sang màu đỏ tươi.
Giang Sùng Ngọc dùng ngón tay banh mở thịt môi sưng đỏ ra, duỗi một ngón tay thọc vào bên trong, moi tinh dịch và dâm thủy bên trong ra, Linh Chiêu giãy giụa, muốn thoát khỏi nanh vuốt của hắn nhưng lại bị một bàn tay còn lại của Giang Sùng Ngọc giữ chặt lại.
Hắn dùng lòng bàn tay ấn nhẹ xuống bụng dưới của Linh Chiêu, một lượng lớn dâm dịch theo mép cánh hoa chảy ra, rơi vào trong làn nước hồ trong vắt, biến thành một vết bẩn đục đục.
Linh Chiêu cong chân đá vào ngực Giang Sùng Ngọc, ngón chân trắng nõn đạp mạnh vào núm vú hắn, còn dùng mũi chân ấn xoa.
Giang Sùng Ngọc thong thả đào hết dịch trong lỗ nhỏ ra, dùng nước hồ rửa tay, sau đó nắm lấy eo Linh Chiêu nhấc nàng lên, lỗ nhỏ dưới thân nàng trong nháy mắt lại dính lấy gậy thịt Giang Sùng Ngọc.
“Còn có sức dùng chân đá ta, xem ra ta còn chưa đút nàng ăn no.” Giang Sùng Ngọc nhéo nhéo bàn chân đá lên ngực mình, đưa lên môi hôn.
Linh Chiêu nở nụ cười ngọt ngào, lắc mông rời xa gậy thịt nóng rực bên dưới, “Ta no rồi mà, phía dưới đau lắm, không muốn nữa đâu.”
Giang Sùng Ngọc cụp mắt nhìn xuống, trên lỗ nhỏ đỏ tươi có một hạt châu sung huyết sưng đỏ, lỗ thịt hiện ra màu đỏ đẹp mắt, giống như thịt đào mật căng mọng nhiều nước, nhìn thơm ngọt ngon miệng.
Cổ họng hắn nghẹn lại, gậy thịt dưới thân giật giật, lại cứng lên, thẳng tắp chọc vào eo bụng, giống như một thanh kiếm được nung đỏ.
Linh Chiêu thấy Giang Sùng Ngọc nhìn chằm chằm thân dưới nàng mà không nói lời nào, nàng càng vùng vẫy mạnh hơn, trơn trượt giống như một con cá sắp thoát khỏi vòng tay của Giang Sùng Ngọc.
Nhưng Giang Sùng Ngọc lại trở tay đè đùi nàng lại, kéo hai chân mở ra để nơi giữa hai chân nàng mở rộng, lỗ nhỏ lộ ra rõ ràng hơn trước mắt Giang Sùng Ngọc.
Hắn cúi đầu đưa mặt lại gần, một mùi ngọt tanh quyến rũ ập đến khiến hắn vô thức nuốt khan.
Linh Chiêu bị khí nóng phun vào giữa hai chân làm nóng rát, nàng vặn vẹo chân muốn thoát khỏi tay Giang Sùng Ngọc nhưng tất cả đều là vô ích, “Ngươi định làm gì? Giang Sùng Ngọc…”
Linh Chiêu gọi Giang Sùng Ngọc một tiếng, lại như mở ra một công tắc nào đó.
Hắn vươn đầu lưỡi liếm thịt mềm ở miệng lỗ nhỏ, cả người Linh Chiêu cứng đờ, không đợi nàng phản ứng lại Giang Sùng Ngọc đã đưa đầu lưỡi liếm dọc theo khe hở, đầu lưỡi thô dày cọ vào da thịt mang đến cảm giác ngứa ngáy cùng sung sướng như xương cốt hồn phách bị bào mòn.
Linh Chiêu vô thức nâng eo lên, dùng chân quấn quanh cổ Giang Sùng Ngọc, nàng đưa tay tự sờ sờ bầu vú mình nhưng lại không hài lòng, vẫn là Giang Sùng Ngọc xoa bóp vú nàng vui sướng hơn.
Giang Sùng Ngọc dùng đầu lưỡi cắn cắn âm đế đứng thẳng, hàm răng cọ xát mang đến khoái cảm kịch liệt, Linh Chiêu đột nhiên duỗi thẳng lưng lên cao trào.
Dâm thủy phun ra làm ướt khóe môi Giang Sùng Ngọc, hắn dùng đầu lưỡi quấn lấy dâm thủy nuốt xuống, một mùi tanh ngọt đọng lại trong cổ họng hắn khiến hắn hung hăng nuốt xuống.
Giang Sùng Ngọc đưa môi đến sát lỗ nhỏ, dùng môi hôn liếm thịt mềm, trằn trọc mút lấy thịt non mềm bên trong miệng lỗ nhỏ, đầu lưỡi không ngừng chọc vào vách thịt, cuốn lấy từng đợt dâm thủy.
Sống mũi cao thẳng của hắn cọ vào hạt châu sưng đỏ kia, chóp mũi thoang thoảng mùi hương của lỗ nhỏ, thơm ngọt, mềm mại, thành thục…
Thân dưới của Linh Chiêu bị Giang Sùng Ngọc ăn vào, chiếc lưỡi so với gậy thịt mềm mại hơn đang thọc vào rút ra trong lỗ nhỏ, không giống như ngón tay lạnh lẽo, đầu lưỡi mang đến cảm giác thô ráp ấm áp, giống như một cây gậy thịt khác vậy.
Nàng run rẩy leo cao trào, khoái cảm không ngừng nghiền nát thân thể và tâm trí nàng, toàn thân Linh Chiêu bắt đầu co giật, eo bụng chìm sâu xuống, tiếng thở dốc bị ngăn chặn ở trong miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.