Đạo Trưởng Lạnh Lùng Rơi Vào Tay Ta
Chương 26: Ánh Trăng (Cao H)
Thứ Nhất Cá Đào Tử
11/09/2024
Chờ đến buổi tối Giang Sùng Ngọc trở về, Linh Chiêu kể cho hắn nghe chuyện này.
“Ngươi nói xem, vì sao nàng ta lại muốn ngăn cản ta đi theo các ngươi rèn luyện chứ?” Linh Chiêu ném thoại bản sang một bên, quay đầu nhìn Giang Sùng Ngọc.
“Không biết, có lẽ đang tính toán cái gì đó.” Giang Sùng Ngọc cau mày, trong lòng cũng có chút khó hiểu.
Hôm nay thời tiết rất tốt, đêm xanh thẳm, không một gợn mây, để lại một vầng trăng khuyết treo cao trên bầu trời.
Ngày hôm đó hai người tan rã trong không vui, hai ngày nay Linh Chiêu và Giang Sùng Ngọc cũng ít nói chuyện, nếu Linh Chiêu không chủ động tìm Giang Sùng Ngọc nói chuyện thì hắn cũng không có lời nào để nói, chỉ có thể nhìn ngây người nhìn Linh Chiêu.
Lúc này Linh Chiêu im lặng, Giang Sùng Ngọc cũng im lặng theo, hắn đứng sau ghế bập bênh, ánh mắt dán chặt lên người nàng, khiến trong lòng Linh Chiêu nhũn ra.
Nàng ngẩng mặt lên liếc nhìn Giang Sùng Ngọc, giơ tay nắm lấy đai lưng hắn, kéo hắn ngồi xuống mép ghế bập bênh, “Giang Sùng Ngọc, sao ngươi ít nói vậy?”
Giang Sùng Ngọc ngẩn người, hắn quy củ ngồi bên cạnh Linh Chiêu, hai tay đặt lên đầu ngồi, nắm chặt lấy đạo bào nguyệt bạch trên đùi không buông, “Có lẽ là do thói quen hình thành từ khi còn bé… Khi đó sinh bệnh, mẹ cả ngày đều dùng nước mắt để rửa mặt, trong lòng cha chán ghét ta, nói nhiều sẽ chọc người càng khó chịu hơn.”
Giọng điệu của hắn luôn nhạt nhẽo như vậy, không có chút lên xuống nào, giống như không có gì có thể khiến cảm xúc của hắn dao động, ngoại trừ Linh Chiêu.
Linh Chiêu chậm rãi ngồi dậy, nàng không rõ cảm xúc đọng lại lòng Giang Sùng Ngọc là gì chỉ cảm thấy muốn ôm hắn một cái.
Nàng ôm mặt Giang Sùng Ngọc từ bên cạnh, cánh tay vòng qua ngực hắn, dùng tay giữ lấy xương vai hắn.
Giang Sùng Ngọc nghiêng đầu dùng cằm cọ vào đầu vai Linh Chiêu, “Linh Chiêu, ta muốn hôn nàng…”
Hai ngày nay hắn không được thân mật với Linh Chiêu, lòng tham trong lòng như Phệ Hồn Chú nuốt sống hắn.
Linh Chiêu nâng mặt lên, môi hai người trong nháy mắt chạm vào nhau, nàng vươn đầu lưỡi tiến vào trong miệng Giang Sùng Ngọc, cùng lưỡi hắn triền miên quấn lấy.
Giang Sùng Ngọc vuốt ve gáy Linh Chiêu, động tác dịu dàng chậm rãi.
Ánh trăng như nước bao phủ hai người ngồi dưới giàn hoa tử đằng, như phủ lên tấm màn ánh sáng mờ ảo.
Linh Chiêu thở hổn hển đẩy Giang Sùng Ngọc ra, nàng áp trán vào xương vai hắn, nheo mắt ngửi mùi mộc hương thanh đạm trên người Giang Sùng Ngọc.
Giang Sùng Ngọc vươn tay muốn bế Linh Chiêu đi vào trong tẩm điện lại bị nàng ngăn lại.
“Ánh trăng đẹp như vậy, đi vào làm sao có thể thưởng thức được cảnh đẹp.” Linh Chiêu gạt tay Giang Sùng Ngọc ra, nhướng mày lên mê hoặc.
Yết hầu Giang Sùng Ngọc lăn lộn, một tầng ham muốn dày đặc xông lên đáy mắt hắn, hắn dùng một tay ôm lấy khuôn mặt Linh Chiêu, hôn đặc biệt mãnh liệt.
Một tay khác xoa bóp bầu vú Linh Chiêu qua lớp váy áo, sức lực rất lớn khiến Linh Chiêu không nhịn được ngửa về phía sau để tránh né ngón tay hắn.
Giang Sùng Ngọc buông tay ra, theo đường cong cơ thể bên dưới lớp quần áo đi đến nút thắt, váy của Linh Chiêu rất dễ cởi, sau khi cởi bỏ đai lưng và nút thắt, hắn giơ tay lên đã có thể mở lớp cửa bảo vệ kia ra, toàn bộ bầu vú xuất hiện trước mắt hắn.
Giang Sùng Ngọc cúi đầu ngậm lấy xương quai xanh của Linh Chiêu vào trong miệng, dùng hàm răng sắc nhọn cắn cắn làn da, gây ra từng đợt ngứa ngáy, Linh Chiêu giơ tay cởi đai lưng Giang Sùng Ngọc ra, theo eo bụng đi xuống, chào hỏi gậy thịt đã nửa cứng.
Bây giờ nàng đã thành thạo việc dùng sức để vuốt sục trụ thịt cứng rắn nóng rực kia, đầu tiên dùng ngón tay ấn lên đầu nấm cực đại, dính dịch chảy ra trên mã mắt để bôi trơn, sau đó dùng ngón tay mảnh khoảnh nắm lấy thân gậy, vuốt ve từ trên xuống dưới, mới chỉ vài cái nguyên cây gậy thịt đã trở nên cứng nóng như bàn ủi.
Giang Sùng Ngọc thở dốc, hắn giơ tay nắm lấy vú Linh Chiêu, xúc cảm mềm mại non mịn khiến ngón tay hắn chìm sâu vào thịt mềm, mỗi lần đều dùng thêm sức, như muốn hoàn toàn hấp thu bầu vú Linh Chiêu vào lòng bàn tay.
Môi hắn dọc theo làn da mịn màng đi xuống, dùng răng cắn núm vú đã cương cứng, vươn đầu lưỡi cẩn thận liếm láp quầng vú đỏ tươi cùng thịt vú bên sườn.
Linh Chiêu ngửa đầu rên rỉ thành tiếng, động tác trên tay nàng chưa dừng lại, bị gậy thịt Giang Sùng Ngọc làm nóng phỏng tay, đầu nấm bắt đầu phun ra một đợt tiền tinh, dọc theo thân gậy đi xuống, làm ướt ngón tay Linh Chiêu.
Giang Sùng Ngọc để Linh Chiêu nằm lên ghế bập bênh, bao phủ lấy cơ thể nàng, da thịt dính lấy nhau, bầu vú tròn trịa của Linh Chiêu bị ngực Giang Sùng Ngọc đè ép, núm vú chạm nhau, hai người không khỏi hít sâu một hơi.
Linh Chiêu buông bàn tay đang nắm gậy thịt ra, thay vào đó ôm lấy eo Giang Sùng Ngọc, nàng dang rộng hai chân, để lỗ nhỏ đang chảy dâm thủy nhẹ nhàng hôn lên gậy thịt thô cứng nóng rực, “Cắm vào đi…”
Giang Sùng Ngọc cúi đầu hôn môi Linh Chiêu, dọc theo khóe môi đến cổ, ngón tay hắn đi xuống, tách thịt môi ra thăm dò bên trong, xoa xoa âm đế nhô ra, sau đó dọc theo mép thịt nhét ngón tay vào bên trong miệng lỗ nhỏ, hai ngón tay khép lại, nhợt nhạt thọc vào rút ra, dọc theo vách thịt non mềm đi về phía trước, khi thì moi đào, khi thì nghiền nát.
Tiếng thở dốc của Linh Chiêu trở nên lớn hơn, nàng nằm ngửa trên ghế bập bênh, trên vú dính nước miếng, còn có vết hôn và vết cắn trải rộng.
Giang Sùng Ngọc rất thích hôn nàng, đôi môi mỏng áp lên làn da trắng nõn mềm mại, dọc theo đường đi để lại dấu vết liếm cắn hồng hồng, mút lấy thịt non, dùng răng cảm nhận sự trơn mềm và non nớt của Linh Chiêu.
Hắn cho thêm một ngón tay nữa, ba ngón tay cắm vào lỗ nhỏ liền bị siết chặt thêm, vách thịt chặt chẽ cắn lấy ngón tay không buông, vừa nuốt vừa chảy dâm thủy ào ạt, dọc theo đáy chậu đi xuống rãnh mông, nhỏ giọt xuống chiếc váy bên dưới, để lại vệt nước sẫm màu đang loang ra.
Linh Chiêu không chịu được nữa, nàng cong đùi, cọ xát eo sườn Giang Sùng Ngọc, quấn lấy tấm lưng gầy gò của hắn, “Nhanh cắm vào đi, Giang Sùng Ngọc…”
Nghe được giọng nói khó nhịn của Linh Chiêu, Giang Sùng Ngọc nặng nề cắn lên vú nàng, đầu lưỡi liếm vòng, hắn rút ngón tay ra, bôi dâm thủy dính đầy tay lên chân Linh Chiêu.
Hắn cúi người ôm chặt lấy Linh Chiêu, môi mỏng dán vào bên tai hỏi nàng, “Nàng làm từ nước à?”
Linh Chiêu trừng mắt liếc hắn, hờn dỗi nói, “Ta làm từ thịt, sẽ ăn thịt người đấy.”
Nàng nâng eo lên, ấn lỗ nhỏ của mình vào gậy thịt Giang Sùng Ngọc, lắc mông chậm rãi cọ xát, dâm thủy không ngừng trào ra làm ướt lớp lông ở gốc gậy thịt.
Giang Sùng Ngọc nghe vậy mỉm cười, thẳng lưng nhét quy đầu to lớn vào miệng huyệt nửa mở của Linh Chiêu, thở dốc đáp lại nàng, “Đúng lúc ta đây có thể đút cho nàng ăn.”
Vừa nói vừa dùng lực ở eo, hung hăng nhét gậy thịt vào trong lỗ nhỏ, khe thịt chặt hẹp cắn lấy thân gậy thịt không buông, mở rộng phần bụng ra nuốt nó thật sâu vào trong cơ thể mình.
Giang Sùng Ngọc không ngừng thúc vào, dùng lưỡi thịt chọc mở tầng tầng lớp lớp thịt non, dọc theo vách thịt chứa nếp uốn đi về phía trước, gậy thịt thô cứng nóng bỏng giống như một chiếc đinh lớn, cắm vào trong lỗ nhỏ, căng đầy toàn bộ lối đi, muốn thọc vào hay rút ra đều phải dùng hết sức.
Hắn giơ tay vuốt ve khuôn mặt Linh Chiêu, theo cần cổ mảnh mai đi xuống nắm lấy bầu vú trắng nõn, đầu ngón tay theo sự xâm nhập của gậy thịt dưới thân mà từng chút xoa nắn vú Linh Chiêu.
Linh Chiêu bị Giang Sùng Ngọc đâm đẩy về phía trước, chiếc ghế bập bênh dưới thân cũng theo động tác mà lắc lư, khiến nàng có cảm giác như đang ngồi trên lưng ngựa, tiếng rên rỉ khe khẽ thoát ra khỏi miệng nàng, ngón tay nắm chặt lấy tay vịn của ghế bập bênh, theo đưa đẩy của Giang Sùng Ngọc mà thở dốc.
Giang Sùng Ngọc ngước mắt nhìn lên, cơ thể Linh Chiêu dưới ánh trăng trở nên phát sáng, trên mặt ửng hồng phủ lớp mồ hôi mỏng, môi hơi hé ra để lộ đầu lưỡi đỏ tươi bên trong, hắn đẩy mạnh một cái, gậy thịt đánh vào một chỗ thịt mềm bên trong lỗ nhỏ, Linh Chiêu lập tức siết chặt eo, hai chân quấn quanh eo Giang Sùng Ngọc càng dùng sức xoắn lấy.
Không đợi nàng phản ứng lại Giang Sùng Ngọc đã rút ra rồi lại xỏ xuyên vào, dùng quy đầu tàn nhẫn nghiền áp khối thịt mềm kia, sâu trong lỗ nhỏ trào ra một đợt dâm thủy ấm áp, ngâm gậy thịt của mình trong đó khiến Giang Sùng Ngọc khó có thể ức chế được bản thân thở hắt ra một tiếng.
Hắn nắm lấy vòng eo mảnh khảnh của Linh Chiêu, thẳng lưng cắm mạnh vào bên trong rồi lại rút ra, gân xanh nhô lên trên thân gậy thịt cào lên phần thịt đỏ mọng, mang đến từng trận khoái cảm dâng trào.
Khi gậy thịt đi vào, ghế bập bênh bị ấn xuống, khi gậy thịt rút ra, ghế bập bênh lại nảy lên, lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác khiến linh hồn Linh Chiêu gần như rời khỏi cơ thể.
“Ngươi nói xem, vì sao nàng ta lại muốn ngăn cản ta đi theo các ngươi rèn luyện chứ?” Linh Chiêu ném thoại bản sang một bên, quay đầu nhìn Giang Sùng Ngọc.
“Không biết, có lẽ đang tính toán cái gì đó.” Giang Sùng Ngọc cau mày, trong lòng cũng có chút khó hiểu.
Hôm nay thời tiết rất tốt, đêm xanh thẳm, không một gợn mây, để lại một vầng trăng khuyết treo cao trên bầu trời.
Ngày hôm đó hai người tan rã trong không vui, hai ngày nay Linh Chiêu và Giang Sùng Ngọc cũng ít nói chuyện, nếu Linh Chiêu không chủ động tìm Giang Sùng Ngọc nói chuyện thì hắn cũng không có lời nào để nói, chỉ có thể nhìn ngây người nhìn Linh Chiêu.
Lúc này Linh Chiêu im lặng, Giang Sùng Ngọc cũng im lặng theo, hắn đứng sau ghế bập bênh, ánh mắt dán chặt lên người nàng, khiến trong lòng Linh Chiêu nhũn ra.
Nàng ngẩng mặt lên liếc nhìn Giang Sùng Ngọc, giơ tay nắm lấy đai lưng hắn, kéo hắn ngồi xuống mép ghế bập bênh, “Giang Sùng Ngọc, sao ngươi ít nói vậy?”
Giang Sùng Ngọc ngẩn người, hắn quy củ ngồi bên cạnh Linh Chiêu, hai tay đặt lên đầu ngồi, nắm chặt lấy đạo bào nguyệt bạch trên đùi không buông, “Có lẽ là do thói quen hình thành từ khi còn bé… Khi đó sinh bệnh, mẹ cả ngày đều dùng nước mắt để rửa mặt, trong lòng cha chán ghét ta, nói nhiều sẽ chọc người càng khó chịu hơn.”
Giọng điệu của hắn luôn nhạt nhẽo như vậy, không có chút lên xuống nào, giống như không có gì có thể khiến cảm xúc của hắn dao động, ngoại trừ Linh Chiêu.
Linh Chiêu chậm rãi ngồi dậy, nàng không rõ cảm xúc đọng lại lòng Giang Sùng Ngọc là gì chỉ cảm thấy muốn ôm hắn một cái.
Nàng ôm mặt Giang Sùng Ngọc từ bên cạnh, cánh tay vòng qua ngực hắn, dùng tay giữ lấy xương vai hắn.
Giang Sùng Ngọc nghiêng đầu dùng cằm cọ vào đầu vai Linh Chiêu, “Linh Chiêu, ta muốn hôn nàng…”
Hai ngày nay hắn không được thân mật với Linh Chiêu, lòng tham trong lòng như Phệ Hồn Chú nuốt sống hắn.
Linh Chiêu nâng mặt lên, môi hai người trong nháy mắt chạm vào nhau, nàng vươn đầu lưỡi tiến vào trong miệng Giang Sùng Ngọc, cùng lưỡi hắn triền miên quấn lấy.
Giang Sùng Ngọc vuốt ve gáy Linh Chiêu, động tác dịu dàng chậm rãi.
Ánh trăng như nước bao phủ hai người ngồi dưới giàn hoa tử đằng, như phủ lên tấm màn ánh sáng mờ ảo.
Linh Chiêu thở hổn hển đẩy Giang Sùng Ngọc ra, nàng áp trán vào xương vai hắn, nheo mắt ngửi mùi mộc hương thanh đạm trên người Giang Sùng Ngọc.
Giang Sùng Ngọc vươn tay muốn bế Linh Chiêu đi vào trong tẩm điện lại bị nàng ngăn lại.
“Ánh trăng đẹp như vậy, đi vào làm sao có thể thưởng thức được cảnh đẹp.” Linh Chiêu gạt tay Giang Sùng Ngọc ra, nhướng mày lên mê hoặc.
Yết hầu Giang Sùng Ngọc lăn lộn, một tầng ham muốn dày đặc xông lên đáy mắt hắn, hắn dùng một tay ôm lấy khuôn mặt Linh Chiêu, hôn đặc biệt mãnh liệt.
Một tay khác xoa bóp bầu vú Linh Chiêu qua lớp váy áo, sức lực rất lớn khiến Linh Chiêu không nhịn được ngửa về phía sau để tránh né ngón tay hắn.
Giang Sùng Ngọc buông tay ra, theo đường cong cơ thể bên dưới lớp quần áo đi đến nút thắt, váy của Linh Chiêu rất dễ cởi, sau khi cởi bỏ đai lưng và nút thắt, hắn giơ tay lên đã có thể mở lớp cửa bảo vệ kia ra, toàn bộ bầu vú xuất hiện trước mắt hắn.
Giang Sùng Ngọc cúi đầu ngậm lấy xương quai xanh của Linh Chiêu vào trong miệng, dùng hàm răng sắc nhọn cắn cắn làn da, gây ra từng đợt ngứa ngáy, Linh Chiêu giơ tay cởi đai lưng Giang Sùng Ngọc ra, theo eo bụng đi xuống, chào hỏi gậy thịt đã nửa cứng.
Bây giờ nàng đã thành thạo việc dùng sức để vuốt sục trụ thịt cứng rắn nóng rực kia, đầu tiên dùng ngón tay ấn lên đầu nấm cực đại, dính dịch chảy ra trên mã mắt để bôi trơn, sau đó dùng ngón tay mảnh khoảnh nắm lấy thân gậy, vuốt ve từ trên xuống dưới, mới chỉ vài cái nguyên cây gậy thịt đã trở nên cứng nóng như bàn ủi.
Giang Sùng Ngọc thở dốc, hắn giơ tay nắm lấy vú Linh Chiêu, xúc cảm mềm mại non mịn khiến ngón tay hắn chìm sâu vào thịt mềm, mỗi lần đều dùng thêm sức, như muốn hoàn toàn hấp thu bầu vú Linh Chiêu vào lòng bàn tay.
Môi hắn dọc theo làn da mịn màng đi xuống, dùng răng cắn núm vú đã cương cứng, vươn đầu lưỡi cẩn thận liếm láp quầng vú đỏ tươi cùng thịt vú bên sườn.
Linh Chiêu ngửa đầu rên rỉ thành tiếng, động tác trên tay nàng chưa dừng lại, bị gậy thịt Giang Sùng Ngọc làm nóng phỏng tay, đầu nấm bắt đầu phun ra một đợt tiền tinh, dọc theo thân gậy đi xuống, làm ướt ngón tay Linh Chiêu.
Giang Sùng Ngọc để Linh Chiêu nằm lên ghế bập bênh, bao phủ lấy cơ thể nàng, da thịt dính lấy nhau, bầu vú tròn trịa của Linh Chiêu bị ngực Giang Sùng Ngọc đè ép, núm vú chạm nhau, hai người không khỏi hít sâu một hơi.
Linh Chiêu buông bàn tay đang nắm gậy thịt ra, thay vào đó ôm lấy eo Giang Sùng Ngọc, nàng dang rộng hai chân, để lỗ nhỏ đang chảy dâm thủy nhẹ nhàng hôn lên gậy thịt thô cứng nóng rực, “Cắm vào đi…”
Giang Sùng Ngọc cúi đầu hôn môi Linh Chiêu, dọc theo khóe môi đến cổ, ngón tay hắn đi xuống, tách thịt môi ra thăm dò bên trong, xoa xoa âm đế nhô ra, sau đó dọc theo mép thịt nhét ngón tay vào bên trong miệng lỗ nhỏ, hai ngón tay khép lại, nhợt nhạt thọc vào rút ra, dọc theo vách thịt non mềm đi về phía trước, khi thì moi đào, khi thì nghiền nát.
Tiếng thở dốc của Linh Chiêu trở nên lớn hơn, nàng nằm ngửa trên ghế bập bênh, trên vú dính nước miếng, còn có vết hôn và vết cắn trải rộng.
Giang Sùng Ngọc rất thích hôn nàng, đôi môi mỏng áp lên làn da trắng nõn mềm mại, dọc theo đường đi để lại dấu vết liếm cắn hồng hồng, mút lấy thịt non, dùng răng cảm nhận sự trơn mềm và non nớt của Linh Chiêu.
Hắn cho thêm một ngón tay nữa, ba ngón tay cắm vào lỗ nhỏ liền bị siết chặt thêm, vách thịt chặt chẽ cắn lấy ngón tay không buông, vừa nuốt vừa chảy dâm thủy ào ạt, dọc theo đáy chậu đi xuống rãnh mông, nhỏ giọt xuống chiếc váy bên dưới, để lại vệt nước sẫm màu đang loang ra.
Linh Chiêu không chịu được nữa, nàng cong đùi, cọ xát eo sườn Giang Sùng Ngọc, quấn lấy tấm lưng gầy gò của hắn, “Nhanh cắm vào đi, Giang Sùng Ngọc…”
Nghe được giọng nói khó nhịn của Linh Chiêu, Giang Sùng Ngọc nặng nề cắn lên vú nàng, đầu lưỡi liếm vòng, hắn rút ngón tay ra, bôi dâm thủy dính đầy tay lên chân Linh Chiêu.
Hắn cúi người ôm chặt lấy Linh Chiêu, môi mỏng dán vào bên tai hỏi nàng, “Nàng làm từ nước à?”
Linh Chiêu trừng mắt liếc hắn, hờn dỗi nói, “Ta làm từ thịt, sẽ ăn thịt người đấy.”
Nàng nâng eo lên, ấn lỗ nhỏ của mình vào gậy thịt Giang Sùng Ngọc, lắc mông chậm rãi cọ xát, dâm thủy không ngừng trào ra làm ướt lớp lông ở gốc gậy thịt.
Giang Sùng Ngọc nghe vậy mỉm cười, thẳng lưng nhét quy đầu to lớn vào miệng huyệt nửa mở của Linh Chiêu, thở dốc đáp lại nàng, “Đúng lúc ta đây có thể đút cho nàng ăn.”
Vừa nói vừa dùng lực ở eo, hung hăng nhét gậy thịt vào trong lỗ nhỏ, khe thịt chặt hẹp cắn lấy thân gậy thịt không buông, mở rộng phần bụng ra nuốt nó thật sâu vào trong cơ thể mình.
Giang Sùng Ngọc không ngừng thúc vào, dùng lưỡi thịt chọc mở tầng tầng lớp lớp thịt non, dọc theo vách thịt chứa nếp uốn đi về phía trước, gậy thịt thô cứng nóng bỏng giống như một chiếc đinh lớn, cắm vào trong lỗ nhỏ, căng đầy toàn bộ lối đi, muốn thọc vào hay rút ra đều phải dùng hết sức.
Hắn giơ tay vuốt ve khuôn mặt Linh Chiêu, theo cần cổ mảnh mai đi xuống nắm lấy bầu vú trắng nõn, đầu ngón tay theo sự xâm nhập của gậy thịt dưới thân mà từng chút xoa nắn vú Linh Chiêu.
Linh Chiêu bị Giang Sùng Ngọc đâm đẩy về phía trước, chiếc ghế bập bênh dưới thân cũng theo động tác mà lắc lư, khiến nàng có cảm giác như đang ngồi trên lưng ngựa, tiếng rên rỉ khe khẽ thoát ra khỏi miệng nàng, ngón tay nắm chặt lấy tay vịn của ghế bập bênh, theo đưa đẩy của Giang Sùng Ngọc mà thở dốc.
Giang Sùng Ngọc ngước mắt nhìn lên, cơ thể Linh Chiêu dưới ánh trăng trở nên phát sáng, trên mặt ửng hồng phủ lớp mồ hôi mỏng, môi hơi hé ra để lộ đầu lưỡi đỏ tươi bên trong, hắn đẩy mạnh một cái, gậy thịt đánh vào một chỗ thịt mềm bên trong lỗ nhỏ, Linh Chiêu lập tức siết chặt eo, hai chân quấn quanh eo Giang Sùng Ngọc càng dùng sức xoắn lấy.
Không đợi nàng phản ứng lại Giang Sùng Ngọc đã rút ra rồi lại xỏ xuyên vào, dùng quy đầu tàn nhẫn nghiền áp khối thịt mềm kia, sâu trong lỗ nhỏ trào ra một đợt dâm thủy ấm áp, ngâm gậy thịt của mình trong đó khiến Giang Sùng Ngọc khó có thể ức chế được bản thân thở hắt ra một tiếng.
Hắn nắm lấy vòng eo mảnh khảnh của Linh Chiêu, thẳng lưng cắm mạnh vào bên trong rồi lại rút ra, gân xanh nhô lên trên thân gậy thịt cào lên phần thịt đỏ mọng, mang đến từng trận khoái cảm dâng trào.
Khi gậy thịt đi vào, ghế bập bênh bị ấn xuống, khi gậy thịt rút ra, ghế bập bênh lại nảy lên, lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác khiến linh hồn Linh Chiêu gần như rời khỏi cơ thể.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.