Đạo Trưởng Lạnh Lùng Rơi Vào Tay Ta
Chương 25: Lý Do
Thứ Nhất Cá Đào Tử
11/09/2024
Giang Sùng Ngọc đi vào phòng bếp nhỏ làm cao vải thiều ướp lạnh cho Linh Chiêu, hắn xắn ống tay áo, cho ô mai, quế, gừng, đinh hương vào nồi đun sôi rồi ép lấy nước, sau đó lại đổ hỗn hợp vào một chung sứ xinh đẹp, thêm đường phèn vào nấu cho đến khi hỗn hợp sệt lại, cuối cùng đổ hỗn hợp đã đặc lại vào chén sứ trắng như tuyết.
Hắn giơ tay lên, lấy bình đựng hoa tử đằng phơi khô trên ngăn tủ bên cạnh, dùng muỗng múc một vài cánh hoa rắc lên cao vải thiều ướp lạnh.
Linh Chiêu khoanh tay dựa vào khung cửa, ngẩng đầu nhìn gian phòng được gọi là phòng bếp nhỏ này, rất sạch sẽ, không có khói bụi, như thể chưa từng được nhóm lửa nấu cơm lần nào.
Nàng tập trung ánh mắt vào Giang Sùng Ngọc, xem biểu cảm cùng động tác khi làm việc của hắn, trời sinh đã đẹp, làm cái gì cũng đẹp mắt.
Hắn làm rất thuần thục, vừa nhìn đã biết là làm rất nhiều lần.
Chỉ là không biết trước kia làm ra cao vải thiều ướp lạnh là hắn ăn, hay là đều đổ hết đi.
Giang Sùng Ngọc bưng chén sứ đi tới trước mặt Linh Chiêu, cầm muỗng múc một miếng đưa đến bên miệng nàng.
Linh Chiêu há miệng ăn xuống, hương vị đậm đà thoang thoảng mùi hoa tử đằng, là cao vải thiều ướp lạnh ngon nhất mà nàng từng được ăn.
“Cao vải thiều ướp lạnh trước kia ngươi làm xong thì xử lý như thế nào?” Linh Chiêu vừa nuốt xuống miếng hắn đút cho, vừa hỏi hắn.
Giang Sùng Ngọc cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói, “Ta ăn.”
Linh Chiêu kinh ngạc, “Không phải ngươi không thích ăn cao vải thiều ướp lạnh sao?”
“Ừm, nhưng đây là món nàng thích nhất.” Giọng của hắn rất nhẹ nhàng, trên khuôn mặt mang theo vẻ lãnh đạm, chỉ là trong mắt có vài phần đắng chát.
Linh Chiêu thấy thế bỗng dưng mềm giọng xuống, “Được rồi, ta không hỏi nữa, trước kia ta nói dối là ta không đúng, ta không nên dối gạt ngươi.”
Giang Sùng Ngọc lắc đầu, hắn đút miếng cuối cùng cho Linh Chiêu, sau đó nói, “Linh Chiêu, ta đã nói rồi, ta chưa bao giờ trách nàng, chờ đợi và tra tấn đều là ta tình nguyện chịu đựng, ta vui vẻ chịu đựng.”
Hắn giơ tay lên, uốn cong đốt ngón tay, lau khóe môi Linh Chiêu, chậm rãi nói, “Chỉ có hai trăm năm thôi mà, hai trăm năm để đổi lại nàng quay trở về bên ta, ta rất vui vẻ.”
Linh Chiêu nhất thời im lặng, trong lòng nàng hốt hoảng, muốn mở miệng hỏi hắn: Vì sao lại yêu nàng sâu đậm như vậy? Nàng có điểm nào đáng để hắn thích cơ chứ?
Nàng có chút mê man, hơn cả là nàng không hiểu được.
Nhưng Linh Chiêu không muốn mở miệng hỏi, một khi nàng hỏi vấn đề này thì đồng nghĩa với việc nàng muốn tiến thêm một bước thân mật với hắn để tìm hiểu nhau kĩ hơn.
Cho nên đây không phải là điều mà nàng nên hỏi.
Linh Chiêu lại cúi đầu im lặng, nàng nhìn chăm chú vạt áo đạo bào của Giang Sùng Ngọc, ánh mắt vẫn như thường lệ, chỉ là khóe môi mím chặt đã tiết lộ cảm xúc trong lòng nàng.
Giang Sùng Ngọc khẽ chạm vào má Linh Chiêu, nhẹ giọng nói, “Linh Chiêu, không sao cả, chỉ cần nàng có thể ở bên ta là ta đã rất vui vẻ rồi, ta không cần nàng phải nói gì cả, đặc biệt là bảo đảm nào đó.”
Ánh mắt Giang Sùng Ngọc dán chặt vào đỉnh đầu Linh Chiêu, trong mắt dần dần có một tia đen tối không rõ ràng.
Ngón tay Giang Sùng Ngọc chậm rãi vuốt ve gò má non mịn của nàng, trong lòng trầm tư: Chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, hắn không thể để nàng rời đi lần nữa, Giang Sùng Ngọc hơn hai trăm tuổi đã không còn là Khương Tuy đơn thuần dễ bị lừa gạt trước kia.
Linh Chiêu cố ý chuyển chủ đề, ngẩng mặt lên hỏi Giang Sùng Ngọc, “Tại sao con phượng hoàng mới mọc lông Thanh Diên kia lại vào Thượng Thanh Cung? Cô cô nàng ta cũng ở đây, nàng ta còn vào Thượng Thanh Cung, tộc Phượng Hoàng Ngọc Dao Sơn sao lại cho phép chứ?”
Vấn đề này vốn dĩ Linh Chiêu định hỏi Mẫu Đơn, nhưng kết quả lại bị Tạ Tòng làm gián đoạn nên vẫn chưa hỏi được.
“Đó là bởi vì nàng ta căn bản chưa từng thật sự vào Thượng Thanh Cung, nàng ta chỉ lấy danh nghĩa đệ tử để tu hành thôi.” Giang Sùng Ngọc giải thích với nàng.
“Tức là sao?”
“Tức là nàng ta không phải đệ tử chân chính của Thượng Thanh Cung, cuộc chiến một trăm năm trước đã lan đến Ngọc Dao Sơn, tộc Phượng Hoàng bị cuốn vào cuộc chiến, thân thể mẹ nàng ta bị ảnh hưởng khiến cho nàng ta vừa sinh ra linh thể đã yếu ớt, tộc Phượng Hoàng hao hết sức chín trâu hai hổ mới có thể bảo vệ nàng ta, chưởng môn sư huynh áy náy trong lòng nên mới lấy Cửu Chuyển Ngọc Liên của Thượng Thanh Cung để cứu nàng ta, cũng đặc biệt cho phép nàng ta ở lại Thượng Thanh Cung để tu hành mà không cần lấy thân phận đệ tử.”
Giang Sùng Ngọc dùng vài ba câu đã giải thích xong lý do, Linh Chiêu nghe xong thì gật đầu, “Nghe cũng có lý, nhưng mà con phượng hoàng mới mọc lông này thật sự không coi mình là người ngoài gì cả.”
“Linh thể trời sinh của tộc Phượng Hoàng chỉ cần tu hành chăm chỉ một chút sẽ tiến bộ rất nhanh, mà linh mạch của Thượng Thanh Cung lại thâm hậu, linh khí dư thừa, nhưng nàng ta đã tu hành gần trăm năm mà tu vi lại chẳng tiến bộ được bao nhiêu.” Giang Sùng Ngọc hiếm khi nói nhảm một chút.
Linh Chiêu nghe vậy cười cười, “Không ngờ tới ngươi lại để ý tới người ta như vậy?”
Vẻ mặt Giang Sùng Ngọc cứng đờ, hắn không thể nào hiểu được mạch não của Linh Chiêu, thở dài, “Bởi vì chưởng môn sư huynh từng muốn ta hướng dẫn nàng ta tu hành.”
“Vậy vì sao ngươi lại từ chối.” Linh Chiêu mỉm cười nhìn hắn, tựa hồ rất tò mò.
Giang Sùng Ngọc lắc đầu, “Ta không thích.”
Linh Chiêu cười lớn, nàng kiễng chân đến gần Giang Sùng Ngọc, duỗi tay ôm lấy eo hắn, ngẩng mặt trêu chọc, “Hóa ra những nữ tu tiếp cận Giang đạo trưởng của chúng ta đều bị ngươi hung hăng từ chối như vậy? Vậy thì ngươi đã bỏ lỡ rất nhiều lộc rồi.”
Giang Sùng Ngọc cúi đầu nhìn nàng, “Linh Chiêu, có phải nàng muốn nói cái gì không?”
Linh Chiêu sửng sốt, vội vàng lắc đầu phủ nhận, “Không có, đúng rồi, Giang Sùng Ngọc, lần này đi ra ngoài rèn luyện ngươi thật sự muốn đi cùng sao?”
“Ừ, trước kia ta cũng thường xuyên đi cùng các đệ tử ra ngoài rèn luyện.”
“Vậy Giáng Thần Chú trên người ngươi phải làm sao bây giờ? Đến lúc đó phát tác, rời xa Thượng Thanh Cung chẳng phải càng khó chịu hơn sao?”
Giang Sùng Ngọc im lặng một lúc rồi nói, “Hai trăm năm qua sư phụ và chưởng môn sư huynh đã tìm rất nhiều cách để ức chế Giáng Thần Chú phát tác, ban đầu cũng khá hữu dụng, nhưng một khi áp chế quá mức sẽ bị phản phệ… cho nên ta đã không còn chấp nhất với việc giải trừ Giáng Thần Chú nữa, chỉ cần ta còn tu đạo thì ta vẫn còn mạng để sống, chẳng qua mỗi tháng sẽ phải chịu thống khổ một hai ngày thôi.”
Giọng điệu của hắn không hề dao động, khi Giáng Thần Chú phác tác rõ ràng đau đớn như vậy nhưng hắn luôn thể hiện mọi thứ rất nhẹ nhàng, như thể có thể chịu đựng được.
Chỉ có Linh Chiêu tận mắt nhìn thấy vài lần nàng mới biết rõ, sự tra tấn của Giáng Thần Chú đối với Giang Sùng Ngọc là tàn nhẫn và vô tình đến mức nào.
Trong khoảng thời gian ngắn cả hai người đều im lặng.
Mặt trời ngả về phía tây, ánh nắng chiếu xiên vào trong sân, chiếu lên giàn hoa tử đằng tạo thêm vài phần chói lóa cho những đóa hoa.
Linh Chiêu nhàn rỗi không có việc gì, không biết kiếm đâu ra một chiếc ghế bập bênh đặt dưới giàn hoa, vừa tận hưởng thời tiết mát mẻ vừa ngắm cảnh quả là điều không tồi.
Hai ngày nay Giang Sùng Ngọc có chút bận rộn, mấy ngày nữa sẽ phải ra ngoài rèn luyện, cần phải chuẩn bị rất nhiều thứ, nhưng Linh Chiêu lại đặc biệt nhàn rỗi, thậm chí còn bỏ bê việc tu hành, mỗi ngày đều nằm trên ghế bập bênh xem sách linh tinh.
Khi ngày xuất phát càng đến gần Thanh Diên lại càng trở nên lo lắng, nàng ta đã đi tìm cô cô Thanh Miên và chưởng môn Vệ Thương Xuyên, muốn bọn họ ngăn cản Linh Chiêu đi ra ngoài rèn luyện nhưng đều bị từ chối, bởi vì nàng ta không thể nghĩ ra được lý do nào chính đáng.
Thanh Diên cắn răng đi đến Phồn Hoa Lâu để tìm Linh Chiêu, ý đồ muốn thuyết phục nàng không đi rèn luyện.
Thời điểm Linh Chiêu nhìn thấy Thanh Diên tới tìm mình, nàng còn có chút giật mình, tưởng rằng Thanh Diên tới cửa tìm mình đánh nhau.
“Ngươi nói cái gì? Bảo ta không đi rèn luyện? Tại sao?” Linh Chiêu dựa vào khung cửa lớn của Phồn Hoa Lâu, mỉm cười hỏi nàng ta.
“Còn có thể vì cái gì chứ, hồ yêu, ngươi đi theo chẳng phải là kéo chân bọn ta sao? Đến lúc đó bọn ta vừa phải chăm sóc ngươi vừa phải xử lý mọi việc, người đâu ra mà làm hết được?” Thanh Diên trưng ra vẻ mặt ngươi không nên đi là điều đuong nhiên.
Linh Chiêu càng cười khinh thường, “Con phượng hoàng mới mọc lông kia, ta cứ nhất định đi đấy, ngươi có thể làm gì?”
Sắc mặt Thanh Diên khó coi, nàng ta cắn chặt răng, không tìm ra được cách nào, chỉ hận ‘Lục Nhậm’ chết tiệt kia cố tình cho nàng ta cái đề khó này, quan hệ giữa nàng ta với hồ yêu kia như nước với lửa, cho dù nàng ta có nói thế nào thì hồ yêu kia cũng không chịu không đi rèn luyện!
Linh Chiêu nhìn sắc mặt Thanh Diên thay đổi liên tục cuối cùng trở nên tái nhợt, trong lòng càng cảm thấy quái lạ, tự dưng vô cớ lại muốn ngăn cản nàng đi rèn luyện, rốt cuộc là vì sao?
Linh Chiêu hỏi ra tiếng.
Nào ngờ Thanh Diên sau khi nghe được sắc mặt càng trở nên khó coi, nàng ta muốn nói lại thôi, Linh Chiêu nhìn càng thêm cau mày.
“Rốt cuộc là vì sao? Phượng hoàng mới mọc lông kia, nhất định không cho ta đi cũng phải có lý do chứ?” Linh Chiêu cúi người, nhìn chằm chằm Thanh Diên.
Thanh Diên ngẩng đầu nhìn nàng thật sâu, cuối cùng mím chặt môi quay người rời đi.
Linh Chiêu nhìn bóng dáng nàng ta biến mất ở phía xa, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.
Hắn giơ tay lên, lấy bình đựng hoa tử đằng phơi khô trên ngăn tủ bên cạnh, dùng muỗng múc một vài cánh hoa rắc lên cao vải thiều ướp lạnh.
Linh Chiêu khoanh tay dựa vào khung cửa, ngẩng đầu nhìn gian phòng được gọi là phòng bếp nhỏ này, rất sạch sẽ, không có khói bụi, như thể chưa từng được nhóm lửa nấu cơm lần nào.
Nàng tập trung ánh mắt vào Giang Sùng Ngọc, xem biểu cảm cùng động tác khi làm việc của hắn, trời sinh đã đẹp, làm cái gì cũng đẹp mắt.
Hắn làm rất thuần thục, vừa nhìn đã biết là làm rất nhiều lần.
Chỉ là không biết trước kia làm ra cao vải thiều ướp lạnh là hắn ăn, hay là đều đổ hết đi.
Giang Sùng Ngọc bưng chén sứ đi tới trước mặt Linh Chiêu, cầm muỗng múc một miếng đưa đến bên miệng nàng.
Linh Chiêu há miệng ăn xuống, hương vị đậm đà thoang thoảng mùi hoa tử đằng, là cao vải thiều ướp lạnh ngon nhất mà nàng từng được ăn.
“Cao vải thiều ướp lạnh trước kia ngươi làm xong thì xử lý như thế nào?” Linh Chiêu vừa nuốt xuống miếng hắn đút cho, vừa hỏi hắn.
Giang Sùng Ngọc cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói, “Ta ăn.”
Linh Chiêu kinh ngạc, “Không phải ngươi không thích ăn cao vải thiều ướp lạnh sao?”
“Ừm, nhưng đây là món nàng thích nhất.” Giọng của hắn rất nhẹ nhàng, trên khuôn mặt mang theo vẻ lãnh đạm, chỉ là trong mắt có vài phần đắng chát.
Linh Chiêu thấy thế bỗng dưng mềm giọng xuống, “Được rồi, ta không hỏi nữa, trước kia ta nói dối là ta không đúng, ta không nên dối gạt ngươi.”
Giang Sùng Ngọc lắc đầu, hắn đút miếng cuối cùng cho Linh Chiêu, sau đó nói, “Linh Chiêu, ta đã nói rồi, ta chưa bao giờ trách nàng, chờ đợi và tra tấn đều là ta tình nguyện chịu đựng, ta vui vẻ chịu đựng.”
Hắn giơ tay lên, uốn cong đốt ngón tay, lau khóe môi Linh Chiêu, chậm rãi nói, “Chỉ có hai trăm năm thôi mà, hai trăm năm để đổi lại nàng quay trở về bên ta, ta rất vui vẻ.”
Linh Chiêu nhất thời im lặng, trong lòng nàng hốt hoảng, muốn mở miệng hỏi hắn: Vì sao lại yêu nàng sâu đậm như vậy? Nàng có điểm nào đáng để hắn thích cơ chứ?
Nàng có chút mê man, hơn cả là nàng không hiểu được.
Nhưng Linh Chiêu không muốn mở miệng hỏi, một khi nàng hỏi vấn đề này thì đồng nghĩa với việc nàng muốn tiến thêm một bước thân mật với hắn để tìm hiểu nhau kĩ hơn.
Cho nên đây không phải là điều mà nàng nên hỏi.
Linh Chiêu lại cúi đầu im lặng, nàng nhìn chăm chú vạt áo đạo bào của Giang Sùng Ngọc, ánh mắt vẫn như thường lệ, chỉ là khóe môi mím chặt đã tiết lộ cảm xúc trong lòng nàng.
Giang Sùng Ngọc khẽ chạm vào má Linh Chiêu, nhẹ giọng nói, “Linh Chiêu, không sao cả, chỉ cần nàng có thể ở bên ta là ta đã rất vui vẻ rồi, ta không cần nàng phải nói gì cả, đặc biệt là bảo đảm nào đó.”
Ánh mắt Giang Sùng Ngọc dán chặt vào đỉnh đầu Linh Chiêu, trong mắt dần dần có một tia đen tối không rõ ràng.
Ngón tay Giang Sùng Ngọc chậm rãi vuốt ve gò má non mịn của nàng, trong lòng trầm tư: Chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, hắn không thể để nàng rời đi lần nữa, Giang Sùng Ngọc hơn hai trăm tuổi đã không còn là Khương Tuy đơn thuần dễ bị lừa gạt trước kia.
Linh Chiêu cố ý chuyển chủ đề, ngẩng mặt lên hỏi Giang Sùng Ngọc, “Tại sao con phượng hoàng mới mọc lông Thanh Diên kia lại vào Thượng Thanh Cung? Cô cô nàng ta cũng ở đây, nàng ta còn vào Thượng Thanh Cung, tộc Phượng Hoàng Ngọc Dao Sơn sao lại cho phép chứ?”
Vấn đề này vốn dĩ Linh Chiêu định hỏi Mẫu Đơn, nhưng kết quả lại bị Tạ Tòng làm gián đoạn nên vẫn chưa hỏi được.
“Đó là bởi vì nàng ta căn bản chưa từng thật sự vào Thượng Thanh Cung, nàng ta chỉ lấy danh nghĩa đệ tử để tu hành thôi.” Giang Sùng Ngọc giải thích với nàng.
“Tức là sao?”
“Tức là nàng ta không phải đệ tử chân chính của Thượng Thanh Cung, cuộc chiến một trăm năm trước đã lan đến Ngọc Dao Sơn, tộc Phượng Hoàng bị cuốn vào cuộc chiến, thân thể mẹ nàng ta bị ảnh hưởng khiến cho nàng ta vừa sinh ra linh thể đã yếu ớt, tộc Phượng Hoàng hao hết sức chín trâu hai hổ mới có thể bảo vệ nàng ta, chưởng môn sư huynh áy náy trong lòng nên mới lấy Cửu Chuyển Ngọc Liên của Thượng Thanh Cung để cứu nàng ta, cũng đặc biệt cho phép nàng ta ở lại Thượng Thanh Cung để tu hành mà không cần lấy thân phận đệ tử.”
Giang Sùng Ngọc dùng vài ba câu đã giải thích xong lý do, Linh Chiêu nghe xong thì gật đầu, “Nghe cũng có lý, nhưng mà con phượng hoàng mới mọc lông này thật sự không coi mình là người ngoài gì cả.”
“Linh thể trời sinh của tộc Phượng Hoàng chỉ cần tu hành chăm chỉ một chút sẽ tiến bộ rất nhanh, mà linh mạch của Thượng Thanh Cung lại thâm hậu, linh khí dư thừa, nhưng nàng ta đã tu hành gần trăm năm mà tu vi lại chẳng tiến bộ được bao nhiêu.” Giang Sùng Ngọc hiếm khi nói nhảm một chút.
Linh Chiêu nghe vậy cười cười, “Không ngờ tới ngươi lại để ý tới người ta như vậy?”
Vẻ mặt Giang Sùng Ngọc cứng đờ, hắn không thể nào hiểu được mạch não của Linh Chiêu, thở dài, “Bởi vì chưởng môn sư huynh từng muốn ta hướng dẫn nàng ta tu hành.”
“Vậy vì sao ngươi lại từ chối.” Linh Chiêu mỉm cười nhìn hắn, tựa hồ rất tò mò.
Giang Sùng Ngọc lắc đầu, “Ta không thích.”
Linh Chiêu cười lớn, nàng kiễng chân đến gần Giang Sùng Ngọc, duỗi tay ôm lấy eo hắn, ngẩng mặt trêu chọc, “Hóa ra những nữ tu tiếp cận Giang đạo trưởng của chúng ta đều bị ngươi hung hăng từ chối như vậy? Vậy thì ngươi đã bỏ lỡ rất nhiều lộc rồi.”
Giang Sùng Ngọc cúi đầu nhìn nàng, “Linh Chiêu, có phải nàng muốn nói cái gì không?”
Linh Chiêu sửng sốt, vội vàng lắc đầu phủ nhận, “Không có, đúng rồi, Giang Sùng Ngọc, lần này đi ra ngoài rèn luyện ngươi thật sự muốn đi cùng sao?”
“Ừ, trước kia ta cũng thường xuyên đi cùng các đệ tử ra ngoài rèn luyện.”
“Vậy Giáng Thần Chú trên người ngươi phải làm sao bây giờ? Đến lúc đó phát tác, rời xa Thượng Thanh Cung chẳng phải càng khó chịu hơn sao?”
Giang Sùng Ngọc im lặng một lúc rồi nói, “Hai trăm năm qua sư phụ và chưởng môn sư huynh đã tìm rất nhiều cách để ức chế Giáng Thần Chú phát tác, ban đầu cũng khá hữu dụng, nhưng một khi áp chế quá mức sẽ bị phản phệ… cho nên ta đã không còn chấp nhất với việc giải trừ Giáng Thần Chú nữa, chỉ cần ta còn tu đạo thì ta vẫn còn mạng để sống, chẳng qua mỗi tháng sẽ phải chịu thống khổ một hai ngày thôi.”
Giọng điệu của hắn không hề dao động, khi Giáng Thần Chú phác tác rõ ràng đau đớn như vậy nhưng hắn luôn thể hiện mọi thứ rất nhẹ nhàng, như thể có thể chịu đựng được.
Chỉ có Linh Chiêu tận mắt nhìn thấy vài lần nàng mới biết rõ, sự tra tấn của Giáng Thần Chú đối với Giang Sùng Ngọc là tàn nhẫn và vô tình đến mức nào.
Trong khoảng thời gian ngắn cả hai người đều im lặng.
Mặt trời ngả về phía tây, ánh nắng chiếu xiên vào trong sân, chiếu lên giàn hoa tử đằng tạo thêm vài phần chói lóa cho những đóa hoa.
Linh Chiêu nhàn rỗi không có việc gì, không biết kiếm đâu ra một chiếc ghế bập bênh đặt dưới giàn hoa, vừa tận hưởng thời tiết mát mẻ vừa ngắm cảnh quả là điều không tồi.
Hai ngày nay Giang Sùng Ngọc có chút bận rộn, mấy ngày nữa sẽ phải ra ngoài rèn luyện, cần phải chuẩn bị rất nhiều thứ, nhưng Linh Chiêu lại đặc biệt nhàn rỗi, thậm chí còn bỏ bê việc tu hành, mỗi ngày đều nằm trên ghế bập bênh xem sách linh tinh.
Khi ngày xuất phát càng đến gần Thanh Diên lại càng trở nên lo lắng, nàng ta đã đi tìm cô cô Thanh Miên và chưởng môn Vệ Thương Xuyên, muốn bọn họ ngăn cản Linh Chiêu đi ra ngoài rèn luyện nhưng đều bị từ chối, bởi vì nàng ta không thể nghĩ ra được lý do nào chính đáng.
Thanh Diên cắn răng đi đến Phồn Hoa Lâu để tìm Linh Chiêu, ý đồ muốn thuyết phục nàng không đi rèn luyện.
Thời điểm Linh Chiêu nhìn thấy Thanh Diên tới tìm mình, nàng còn có chút giật mình, tưởng rằng Thanh Diên tới cửa tìm mình đánh nhau.
“Ngươi nói cái gì? Bảo ta không đi rèn luyện? Tại sao?” Linh Chiêu dựa vào khung cửa lớn của Phồn Hoa Lâu, mỉm cười hỏi nàng ta.
“Còn có thể vì cái gì chứ, hồ yêu, ngươi đi theo chẳng phải là kéo chân bọn ta sao? Đến lúc đó bọn ta vừa phải chăm sóc ngươi vừa phải xử lý mọi việc, người đâu ra mà làm hết được?” Thanh Diên trưng ra vẻ mặt ngươi không nên đi là điều đuong nhiên.
Linh Chiêu càng cười khinh thường, “Con phượng hoàng mới mọc lông kia, ta cứ nhất định đi đấy, ngươi có thể làm gì?”
Sắc mặt Thanh Diên khó coi, nàng ta cắn chặt răng, không tìm ra được cách nào, chỉ hận ‘Lục Nhậm’ chết tiệt kia cố tình cho nàng ta cái đề khó này, quan hệ giữa nàng ta với hồ yêu kia như nước với lửa, cho dù nàng ta có nói thế nào thì hồ yêu kia cũng không chịu không đi rèn luyện!
Linh Chiêu nhìn sắc mặt Thanh Diên thay đổi liên tục cuối cùng trở nên tái nhợt, trong lòng càng cảm thấy quái lạ, tự dưng vô cớ lại muốn ngăn cản nàng đi rèn luyện, rốt cuộc là vì sao?
Linh Chiêu hỏi ra tiếng.
Nào ngờ Thanh Diên sau khi nghe được sắc mặt càng trở nên khó coi, nàng ta muốn nói lại thôi, Linh Chiêu nhìn càng thêm cau mày.
“Rốt cuộc là vì sao? Phượng hoàng mới mọc lông kia, nhất định không cho ta đi cũng phải có lý do chứ?” Linh Chiêu cúi người, nhìn chằm chằm Thanh Diên.
Thanh Diên ngẩng đầu nhìn nàng thật sâu, cuối cùng mím chặt môi quay người rời đi.
Linh Chiêu nhìn bóng dáng nàng ta biến mất ở phía xa, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.