Đạo Trưởng Lạnh Lùng Rơi Vào Tay Ta
Chương 46: Phu Quân (Cao H)
Thứ Nhất Cá Đào Tử
27/10/2024
Giang Sùng Ngọc ấn vào sau eo Linh Chiêu để gậy thịt bên trong lỗ nhỏ tiếp tục xuất tinh vào trong, đầu nấm vẫn chưa tiến vào hẳn bên trong tử cung nên tinh dịch bắn ra bị trộn lẫn với dâm thủy trào ra từ cơn cực khoái của Linh Chiêu cùng nhau chảy ra ngoài.
Linh Chiêu tựa như miếng thịt mềm nằm liệt trên ngực Giang Sùng Ngọc, hàm răng nàng cắn sâu vào đầu vai hắn, mùi máu tanh lập tức lan tràn khắp khoang miệng.
Yết hầu Giang Sùng Ngọc lăn lộn, hắn vừa vuốt ve eo mông của Linh Chiêu vừa nhẹ nhàng vỗ vào lưng nàng như đang dỗ dành đứa trẻ phải chịu ấm ức.
“Được rồi, được rồi mà, Chiêu Chiêu…” Hắn nghiêng đầu hôn lên đỉnh đầu Linh Chiêu, nhẹ giọng an ủi dỗ dành nàng.
Linh Chiêu nhả ra, ngẩng đầu nhìn bả vai Giang Sùng Ngọc thấy được trong dấu răng có từng đợt tơ máu đỏ tươi thấm ra.
Nàng dùng đầu lưỡi liếm lên, lẩm bẩm xin lỗi, “Xin lỗi, cắn ngươi rồi.”
“Không sao, nàng muốn cắn thì cắn đi, ta thích nàng cắn ta mà.” Giang Sùng Ngọc sờ đỉnh đầu nàng, theo tóc đen rối tung sau lưng vuốt ve sờ đến mông thịt trơn mềm.
Gậy thịt nằm sâu trong bụng Linh Chiêu được một lúc lại bắt đầu cương cứng, nguyên cây nóng rực chọc chọc bên trong lỗ nhỏ.
Linh Chiêu ngẩng mặt, bất đắc dĩ nhìn Giang Sùng Ngọc, “Sao ngươi… sao ngươi… còn có thể cứng?”
Nàng sắp hỏng mất rồi, tư thế nữ trên nam dưới khiến gậy thịt cắm vào rất sâu, nàng đã phải vặn eo nuốt gậy thịt nhiều lần, cũng cao trào nhiều lần như vậy rồi, Giang Sùng Ngọc cũng bắn hai lần rồi!
Thế mà nó còn có thể cứng lên!
Linh Chiêu nâng eo di chuyển mông muốn xuống khỏi người Giang Sùng Ngọc, nếu nàng bị làm thêm một lần nữa thì chắc sẽ lại bị làm đến mức khóc sướt mướt mất thôi.
Sắc mặt Giang Sùng Ngọc có chút mất tự nhiên, vành tai phủ một tầng đỏ ửng, hắn xoay người đè Linh Chiêu đang chuẩn bị chạy trốn xuống phía dưới.
Cuối cùng cũng có thể cử động được, Giang Sùng Ngọc sắp nghẹn đến hỏng rồi.
Linh Chiêu ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn hắn, trong mắt hiện lên vẻ đáng thương cầu xin, “Ngày mai chúng ta làm được không? Ta chịu không nổi nữa.”
Giang Sùng Ngọc cúi xuống ngậm lấy môi nàng cắn cắn, ngón tay từ sau lưng đi về phía trước, lòng bàn tay bao lấy bầu vú nàng không bỏ, còn dùng đầu ngón tay nhào nặn núm vú nàng.
“Chiêu Chiêu, một lần cuối cùng thôi, được không?” Đầu lưỡi hắn xâm nhập vào bên trong, quấn lấy đầu lưỡi nàng, quét sạch toàn bộ khoang miệng, nước miếng dọc theo khóe miệng Linh Chiêu nhỏ giọt chảy xuống.
Linh Chiêu im lặng thở dài, nàng đưa tay ôm lấy cổ Giang Sùng Ngọc, lôi kéo hắn hôn thật sâu, ngón tay không ngừng vuốt ve phía sau cổ hắn mang đến từng đợt ngứa ngáy.
Giang Sùng Ngọc nâng eo rút gậy thịt ra, miệng lỗ nhỏ lập tức chảy ra lượng lớn chất lỏng dọc theo kẽ mông Linh Chiêu chảy xuống giường bên dưới, khiến giường ướt sũng một mảng lớn.
Hắn đưa tay sờ sờ lỗ nhỏ, từ môi thịt mọng nước đến bên trong, ấn lên viên âm đế nhô lên nhéo nhéo, lại đưa một ngón tay ra moi đào dâm dịch bên trong lỗ nhỏ, đầu ngón tay trực tiếp vuốt ve thịt non bên trong vách động.
Lỗ nhỏ vừa rồi bị làm qua đang bắt đầu chậm rãi khép lại nhưng lại bị hai ngón tay xâm nhập vào căng ra, trong miệng Linh Chiêu rên rỉ còn chân lại nâng lên kẹp lấy eo Giang Sùng Ngọc để ngón tay có thể càng thêm thuận lợi di chuyển bên trong lỗ nhỏ.
“Chiêu Chiêu, thật muốn nhét nó vào bên trong nàng mãi mãi.” Giang Sùng Ngọc áp môi vào cổ Linh Chiêu, vừa nỉ non vừa dùng hàm răng cắn lấy cần cổ trắng như tuyết, để lại một dấu răng cùng vệt đỏ trên đó.
Hắn cọ gậy thịt lên cánh hoa phì nộn của Linh Chiêu, gậy thịt nóng rực cọ xát trước sau vừa ngứa vừa nóng, ngón tay ở bên trong lỗ nhỏ tác quái, lúc thì thọc vào lúc lại rút ra, lúc lại dùng xương ngón tay cọ vào vách thịt non mịn.
Linh Chiêu khó chịu vặn vẹo mông, nàng nâng eo lên muốn chủ động nuốt thân gậy khiến nàng sung sướng muốn chết kia.
Nhưng Giang Sùng Ngọc lại không để nàng được như ý nguyện, hắn hơi cong lưng lên chỉ dùng gậy thịt hôn lên hai cánh hoa, không hề có ý định đi vào bên trong.
“Giang Sùng Ngọc, cắm vào đi, cắm vào trong thân thể ta đi.” Linh Chiêu ôm cổ Giang Sùng Ngọc, hôn lung tung lên mặt hắn, nhục huyệt bên dưới không ngừng chảy nước, miệng lỗ nhỏ khẽ mấp máy, cảm giác trống rỗng làm cổ họng nàng nghẹn lại.
“Ngoan, gọi ta phu quân.” Giang Sùng Ngọc thì thầm bên tai nàng, hơi thở ấm áp phả vào khiến Linh Chiêu rụt cổ lại.
Hắn hôn lên mặt và cổ nàng, dùng sức xoa bóp thịt vú không buông, “Chiêu Chiêu, gọi đi, ta sẽ đi vào ngay.”
Linh Chiêu hung dữ trừng mắt nhìn Giang Sùng Ngọc, đạo sĩ thối keo kiệt!
Giang Sùng Ngọc có thù tất báo!
Giang Sùng Ngọc phiền phức!
Nàng dụi đùi vào eo Giang Sùng Ngọc, rầm rì cầu hoan nhưng lại không chịu mở miệng gọi một tiếng “phu quân”.
Giang Sùng Ngọc không vội, hắn cúi xuống ngậm lấy núm vú đã cương cứng vào trong miệng, dùng đầu lưỡi chậm rãi thong thả liếm láp, ngón tay vẫn không buông tha cho lỗ nhỏ tham ăn kia, đầu ngón tay nghiền áp âm đế khiến Linh Chiêu thở hổn hển lên cao trào.
Cực khoái đến nhanh mà đi cũng vội, Linh Chiêu còn chưa kịp nếm ra mùi vị gì thì cảm giác trống rỗng dâng lên trong phút chốc đã dày vò nàng đến mức xương cốt cũng bắt đầu ngứa ngáy.
“Chiêu Chiêu, gọi ta một tiếng phu quân đi.” Giang Sùng Ngọc bướng bỉnh không chịu buông tha nàng dễ dàng, cánh tay hắn chống lên giường, bao lấy Linh Chiêu ở bên dưới, nhìn thẳng vào mắt nàng.
Linh Chiêu cắn môi không chịu gọi, nàng giơ tay lên che mắt lại, trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ mơ hồ cùng tiếng nức nở.
Nàng buông hai chân đang quấn lấy eo Giang Sùng Ngọc ra, một chân đá lên vai hắn, tức giận nói, “Có làm không, không làm thì tránh ra.”
Mặt nàng đỏ bừng, không biết là thẹn quá hóa giận hay là bị dục vọng khó nhịn trong cơ thể tra tấn.
Giang Sùng Ngọc giơ tay bắt nàng trở về, nhẹ nhàng thở dài, “Không gọi thì không gọi, không được đi.”
Vừa nói vừa giam cầm nàng xuống dưới thân, “Chiêu Chiêu, xin lỗi, ta không nên ép buộc nàng.”
Hắn gục đầu xuống, hôn nhẹ lên môi Linh Chiêu.
Linh Chiêu hơi run rẩy, nàng nghiêng đầu không nhìn Giang Sùng Ngọc, ngón tay nắm chặt lấy giường đệm dưới thân.
Nàng không biết dùng biểu cảm gì để đối mặt với Giang Sùng Ngọc, cũng không biết phải đáp lại như thế nào.
“Chiêu Chiêu, đừng phớt lờ ta, nàng nhìn ta đi.” Giang Sùng Ngọc dùng cằm cọ cọ mặt Linh Chiêu, ánh mắt nóng rực nhìn nàng.
Linh Chiêu híp mắt, cau mày thật chặt, không biết đang rối rắm điều gì.
Giang Sùng Ngọc tự biết bản thân đã đi quá xa nên nhẹ nhàng hôn lên mặt và cổ Linh Chiêu, hắn nâng eo, ấn gậy thịt đang ngủ đông chờ được ra trận vào miệng lỗ nhỏ ướt đẫm.
Linh Chiêu nuốt khan, đưa tay ôm đầu Giang Sùng Ngọc, bốn mắt nhìn nhau, nàng khẽ mở đôi môi đỏ, thở dốc gọi một tiếng, “Phu quân.”
Giọng nói rất nhỏ, nếu không phải Giang Sùng Ngọc ở rất gần nàng thì tai hắn sẽ không thể nào nghe được hai chữ này.
Gọi ra xong toàn thân Linh Chiêu đều được thả lỏng, nàng ngước mắt lên, liếc Giang Sùng Ngọc, lại lần nữa ngọt ngào gọi một tiếng, “Phu quân à ~”
Yết hầu Giang Sùng Ngọc nhanh chóng lăn lộn, ánh mắt hắn dính chặt lấy khuôn mặt đôi môi nàng, khàn giọng mở miệng, “Gọi lại lần nữa.”
Linh Chiêu quay đầu không nói nữa, chỉ còn lại ánh mắt đầy mê hoặc dụ dỗ Giang Sùng Ngọc cúi xuống hôn lên đôi mắt nàng.
“Vào đi.” Linh Chiêu nâng eo đút lỗ nhỏ đến tận miệng.
Giang Sùng Ngọc vừa mãnh liệt hôn nàng vừa đẩy gậy thịt vào bên trong.
Linh Chiêu thở dốc ôm lấy Giang Sùng Ngọc, tay nàng ấn lên phần xương nổi lên sau gáy hắn, dang rộng hai chân đón lấy gậy thịt nóng bỏng, thở dốc thì thầm bên tai hắn, “Phu quân của ta, nhanh cắm vào đi, làm chết ta đi.”
Thái dương Giang Sùng Ngọc giật giật, hận không thể lấp kín đôi môi đỏ mọng này của nàng, nhưng lại luyến tiếc những lời âu yếm trong miệng nàng.
“Giang Sùng Ngọc, ngươi thật giỏi chiếm tiện nghi, không sinh lễ, không bát tự, không bà mối mà muốn nhặt được một người vợ? Da mặt thật dày.” Linh Chiêu há mồm cắn xương tai Giang Sùng Ngọc, vừa dùng hàm răng sắc nhọn nghiền nát vừa thở dốc mắng mỏ hắn.
“Chiêu Chiêu nói có lý, đợi mọi việc xong xuôi ta sẽ mang theo tam môi lục sinh đến cầu hôn nàng, chúng ta sẽ thành thân bái đường giống như phu thê ở nhân gian.” Giọng Giang Sùng Ngọc đặc biệt trầm, hắn nặng nề đè lên người Linh Chiêu, gậy thịt bên dưới cắm vào nhục huyệt nước sốt giàn giụa.
Linh Chiêu lộ ra răng nanh của hồ ly, cắn thật sâu vào dái tai hắn, xuyên thủng da thịt, máu tươi lập tức tràn ra.
Giang Sùng Ngọc ăn đau, dưới thân càng thêm dùng sức, hắn ôm chặt Linh Chiêu, gậy thịt đấu đá lung tung đi vào lại rút ra, cọ xát nghiền nát vào cổ tử cung đã đóng kín.
Linh Chiêu tựa như miếng thịt mềm nằm liệt trên ngực Giang Sùng Ngọc, hàm răng nàng cắn sâu vào đầu vai hắn, mùi máu tanh lập tức lan tràn khắp khoang miệng.
Yết hầu Giang Sùng Ngọc lăn lộn, hắn vừa vuốt ve eo mông của Linh Chiêu vừa nhẹ nhàng vỗ vào lưng nàng như đang dỗ dành đứa trẻ phải chịu ấm ức.
“Được rồi, được rồi mà, Chiêu Chiêu…” Hắn nghiêng đầu hôn lên đỉnh đầu Linh Chiêu, nhẹ giọng an ủi dỗ dành nàng.
Linh Chiêu nhả ra, ngẩng đầu nhìn bả vai Giang Sùng Ngọc thấy được trong dấu răng có từng đợt tơ máu đỏ tươi thấm ra.
Nàng dùng đầu lưỡi liếm lên, lẩm bẩm xin lỗi, “Xin lỗi, cắn ngươi rồi.”
“Không sao, nàng muốn cắn thì cắn đi, ta thích nàng cắn ta mà.” Giang Sùng Ngọc sờ đỉnh đầu nàng, theo tóc đen rối tung sau lưng vuốt ve sờ đến mông thịt trơn mềm.
Gậy thịt nằm sâu trong bụng Linh Chiêu được một lúc lại bắt đầu cương cứng, nguyên cây nóng rực chọc chọc bên trong lỗ nhỏ.
Linh Chiêu ngẩng mặt, bất đắc dĩ nhìn Giang Sùng Ngọc, “Sao ngươi… sao ngươi… còn có thể cứng?”
Nàng sắp hỏng mất rồi, tư thế nữ trên nam dưới khiến gậy thịt cắm vào rất sâu, nàng đã phải vặn eo nuốt gậy thịt nhiều lần, cũng cao trào nhiều lần như vậy rồi, Giang Sùng Ngọc cũng bắn hai lần rồi!
Thế mà nó còn có thể cứng lên!
Linh Chiêu nâng eo di chuyển mông muốn xuống khỏi người Giang Sùng Ngọc, nếu nàng bị làm thêm một lần nữa thì chắc sẽ lại bị làm đến mức khóc sướt mướt mất thôi.
Sắc mặt Giang Sùng Ngọc có chút mất tự nhiên, vành tai phủ một tầng đỏ ửng, hắn xoay người đè Linh Chiêu đang chuẩn bị chạy trốn xuống phía dưới.
Cuối cùng cũng có thể cử động được, Giang Sùng Ngọc sắp nghẹn đến hỏng rồi.
Linh Chiêu ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn hắn, trong mắt hiện lên vẻ đáng thương cầu xin, “Ngày mai chúng ta làm được không? Ta chịu không nổi nữa.”
Giang Sùng Ngọc cúi xuống ngậm lấy môi nàng cắn cắn, ngón tay từ sau lưng đi về phía trước, lòng bàn tay bao lấy bầu vú nàng không bỏ, còn dùng đầu ngón tay nhào nặn núm vú nàng.
“Chiêu Chiêu, một lần cuối cùng thôi, được không?” Đầu lưỡi hắn xâm nhập vào bên trong, quấn lấy đầu lưỡi nàng, quét sạch toàn bộ khoang miệng, nước miếng dọc theo khóe miệng Linh Chiêu nhỏ giọt chảy xuống.
Linh Chiêu im lặng thở dài, nàng đưa tay ôm lấy cổ Giang Sùng Ngọc, lôi kéo hắn hôn thật sâu, ngón tay không ngừng vuốt ve phía sau cổ hắn mang đến từng đợt ngứa ngáy.
Giang Sùng Ngọc nâng eo rút gậy thịt ra, miệng lỗ nhỏ lập tức chảy ra lượng lớn chất lỏng dọc theo kẽ mông Linh Chiêu chảy xuống giường bên dưới, khiến giường ướt sũng một mảng lớn.
Hắn đưa tay sờ sờ lỗ nhỏ, từ môi thịt mọng nước đến bên trong, ấn lên viên âm đế nhô lên nhéo nhéo, lại đưa một ngón tay ra moi đào dâm dịch bên trong lỗ nhỏ, đầu ngón tay trực tiếp vuốt ve thịt non bên trong vách động.
Lỗ nhỏ vừa rồi bị làm qua đang bắt đầu chậm rãi khép lại nhưng lại bị hai ngón tay xâm nhập vào căng ra, trong miệng Linh Chiêu rên rỉ còn chân lại nâng lên kẹp lấy eo Giang Sùng Ngọc để ngón tay có thể càng thêm thuận lợi di chuyển bên trong lỗ nhỏ.
“Chiêu Chiêu, thật muốn nhét nó vào bên trong nàng mãi mãi.” Giang Sùng Ngọc áp môi vào cổ Linh Chiêu, vừa nỉ non vừa dùng hàm răng cắn lấy cần cổ trắng như tuyết, để lại một dấu răng cùng vệt đỏ trên đó.
Hắn cọ gậy thịt lên cánh hoa phì nộn của Linh Chiêu, gậy thịt nóng rực cọ xát trước sau vừa ngứa vừa nóng, ngón tay ở bên trong lỗ nhỏ tác quái, lúc thì thọc vào lúc lại rút ra, lúc lại dùng xương ngón tay cọ vào vách thịt non mịn.
Linh Chiêu khó chịu vặn vẹo mông, nàng nâng eo lên muốn chủ động nuốt thân gậy khiến nàng sung sướng muốn chết kia.
Nhưng Giang Sùng Ngọc lại không để nàng được như ý nguyện, hắn hơi cong lưng lên chỉ dùng gậy thịt hôn lên hai cánh hoa, không hề có ý định đi vào bên trong.
“Giang Sùng Ngọc, cắm vào đi, cắm vào trong thân thể ta đi.” Linh Chiêu ôm cổ Giang Sùng Ngọc, hôn lung tung lên mặt hắn, nhục huyệt bên dưới không ngừng chảy nước, miệng lỗ nhỏ khẽ mấp máy, cảm giác trống rỗng làm cổ họng nàng nghẹn lại.
“Ngoan, gọi ta phu quân.” Giang Sùng Ngọc thì thầm bên tai nàng, hơi thở ấm áp phả vào khiến Linh Chiêu rụt cổ lại.
Hắn hôn lên mặt và cổ nàng, dùng sức xoa bóp thịt vú không buông, “Chiêu Chiêu, gọi đi, ta sẽ đi vào ngay.”
Linh Chiêu hung dữ trừng mắt nhìn Giang Sùng Ngọc, đạo sĩ thối keo kiệt!
Giang Sùng Ngọc có thù tất báo!
Giang Sùng Ngọc phiền phức!
Nàng dụi đùi vào eo Giang Sùng Ngọc, rầm rì cầu hoan nhưng lại không chịu mở miệng gọi một tiếng “phu quân”.
Giang Sùng Ngọc không vội, hắn cúi xuống ngậm lấy núm vú đã cương cứng vào trong miệng, dùng đầu lưỡi chậm rãi thong thả liếm láp, ngón tay vẫn không buông tha cho lỗ nhỏ tham ăn kia, đầu ngón tay nghiền áp âm đế khiến Linh Chiêu thở hổn hển lên cao trào.
Cực khoái đến nhanh mà đi cũng vội, Linh Chiêu còn chưa kịp nếm ra mùi vị gì thì cảm giác trống rỗng dâng lên trong phút chốc đã dày vò nàng đến mức xương cốt cũng bắt đầu ngứa ngáy.
“Chiêu Chiêu, gọi ta một tiếng phu quân đi.” Giang Sùng Ngọc bướng bỉnh không chịu buông tha nàng dễ dàng, cánh tay hắn chống lên giường, bao lấy Linh Chiêu ở bên dưới, nhìn thẳng vào mắt nàng.
Linh Chiêu cắn môi không chịu gọi, nàng giơ tay lên che mắt lại, trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ mơ hồ cùng tiếng nức nở.
Nàng buông hai chân đang quấn lấy eo Giang Sùng Ngọc ra, một chân đá lên vai hắn, tức giận nói, “Có làm không, không làm thì tránh ra.”
Mặt nàng đỏ bừng, không biết là thẹn quá hóa giận hay là bị dục vọng khó nhịn trong cơ thể tra tấn.
Giang Sùng Ngọc giơ tay bắt nàng trở về, nhẹ nhàng thở dài, “Không gọi thì không gọi, không được đi.”
Vừa nói vừa giam cầm nàng xuống dưới thân, “Chiêu Chiêu, xin lỗi, ta không nên ép buộc nàng.”
Hắn gục đầu xuống, hôn nhẹ lên môi Linh Chiêu.
Linh Chiêu hơi run rẩy, nàng nghiêng đầu không nhìn Giang Sùng Ngọc, ngón tay nắm chặt lấy giường đệm dưới thân.
Nàng không biết dùng biểu cảm gì để đối mặt với Giang Sùng Ngọc, cũng không biết phải đáp lại như thế nào.
“Chiêu Chiêu, đừng phớt lờ ta, nàng nhìn ta đi.” Giang Sùng Ngọc dùng cằm cọ cọ mặt Linh Chiêu, ánh mắt nóng rực nhìn nàng.
Linh Chiêu híp mắt, cau mày thật chặt, không biết đang rối rắm điều gì.
Giang Sùng Ngọc tự biết bản thân đã đi quá xa nên nhẹ nhàng hôn lên mặt và cổ Linh Chiêu, hắn nâng eo, ấn gậy thịt đang ngủ đông chờ được ra trận vào miệng lỗ nhỏ ướt đẫm.
Linh Chiêu nuốt khan, đưa tay ôm đầu Giang Sùng Ngọc, bốn mắt nhìn nhau, nàng khẽ mở đôi môi đỏ, thở dốc gọi một tiếng, “Phu quân.”
Giọng nói rất nhỏ, nếu không phải Giang Sùng Ngọc ở rất gần nàng thì tai hắn sẽ không thể nào nghe được hai chữ này.
Gọi ra xong toàn thân Linh Chiêu đều được thả lỏng, nàng ngước mắt lên, liếc Giang Sùng Ngọc, lại lần nữa ngọt ngào gọi một tiếng, “Phu quân à ~”
Yết hầu Giang Sùng Ngọc nhanh chóng lăn lộn, ánh mắt hắn dính chặt lấy khuôn mặt đôi môi nàng, khàn giọng mở miệng, “Gọi lại lần nữa.”
Linh Chiêu quay đầu không nói nữa, chỉ còn lại ánh mắt đầy mê hoặc dụ dỗ Giang Sùng Ngọc cúi xuống hôn lên đôi mắt nàng.
“Vào đi.” Linh Chiêu nâng eo đút lỗ nhỏ đến tận miệng.
Giang Sùng Ngọc vừa mãnh liệt hôn nàng vừa đẩy gậy thịt vào bên trong.
Linh Chiêu thở dốc ôm lấy Giang Sùng Ngọc, tay nàng ấn lên phần xương nổi lên sau gáy hắn, dang rộng hai chân đón lấy gậy thịt nóng bỏng, thở dốc thì thầm bên tai hắn, “Phu quân của ta, nhanh cắm vào đi, làm chết ta đi.”
Thái dương Giang Sùng Ngọc giật giật, hận không thể lấp kín đôi môi đỏ mọng này của nàng, nhưng lại luyến tiếc những lời âu yếm trong miệng nàng.
“Giang Sùng Ngọc, ngươi thật giỏi chiếm tiện nghi, không sinh lễ, không bát tự, không bà mối mà muốn nhặt được một người vợ? Da mặt thật dày.” Linh Chiêu há mồm cắn xương tai Giang Sùng Ngọc, vừa dùng hàm răng sắc nhọn nghiền nát vừa thở dốc mắng mỏ hắn.
“Chiêu Chiêu nói có lý, đợi mọi việc xong xuôi ta sẽ mang theo tam môi lục sinh đến cầu hôn nàng, chúng ta sẽ thành thân bái đường giống như phu thê ở nhân gian.” Giọng Giang Sùng Ngọc đặc biệt trầm, hắn nặng nề đè lên người Linh Chiêu, gậy thịt bên dưới cắm vào nhục huyệt nước sốt giàn giụa.
Linh Chiêu lộ ra răng nanh của hồ ly, cắn thật sâu vào dái tai hắn, xuyên thủng da thịt, máu tươi lập tức tràn ra.
Giang Sùng Ngọc ăn đau, dưới thân càng thêm dùng sức, hắn ôm chặt Linh Chiêu, gậy thịt đấu đá lung tung đi vào lại rút ra, cọ xát nghiền nát vào cổ tử cung đã đóng kín.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.