Đạo Trưởng Lạnh Lùng Rơi Vào Tay Ta
Chương 45: Tỷ tỷ (cao H)
Thứ Nhất Cá Đào Tử
27/10/2024
Cơ bắp ở vai và cổ Giang Sùng Ngọc banh chặt, hắn ngửa cổ thở dốc, gậy thịt được thịt mềm ẩm ướt ấm áp trong lỗ nhỏ bao bọc, từng luồng mật dịch cọ rửa đầu nấm nhạy cảm khiến hắn không ngừng nuốt nước bọt để giảm bớt khoái cảm cực lớn ở dưới thân.
“Chiêu Chiêu, nàng, nàng động đi.” Giang Sùng Ngọc cắn chặt khớp hàm nhẫn nhịn, mồ hôi trên trán dọc theo gân xanh chảy vào mái tóc đen bên thái dương.
Linh Chiêu lắc eo qua lại tượng trưng, nàng cúi xuống, ngón tay sờ vào sườn mặt Giang Sùng Ngọc, dọc theo miệng vết thương kia đi xuống chạm vào ngực và cánh tay bị linh khí cào xước của hắn, “Hồ Vương thối tha, dám làm ngươi bị thương, đợi lát nữa ta sẽ đi tìm ông ta tính sổ!”
Giọng của nàng phẫn nộ, dù sao trên làn da như ngọc này lại vẽ ra mấy vệt vết thương đỏ tươi là việc tàn nhẫn cỡ nào.
Thái dương Giang Sùng Ngọc giật giật, hắn muốn ngưng tụ linh khí trong cơ thể để phá tan xiềng xích của mị chú, nhưng bây giờ hai người đang giao hợp cũng chính là lúc mị chú phát huy hiệu lực lớn nhất, điều này khiến hắn không thể tìm được khoảng trống để phá giải.
“Chiêu Chiêu ---“ Giang Sùng Ngọc thấy Linh Chiêu chỉ lo sờ soạng vết thương trên người hắn mà không có ý định tiếp tục ‘đè’ hắn liền không nhịn được nữa.
Gậy thịt phồng lên bị lỗ nhỏ ngậm lấy muốn đẩy lên trên cắm vào nhưng lại bị mông Linh Chiêu ngồi xuống ngăn chặn đã mất đi vẻ kiêu ngạo và cuồng vọng thường ngày.
“Giang Sùng Ngọc, gọi tỷ tỷ ~” Linh Chiêu mặt đầy ý cười, nàng cong eo, cúi người hôn lên ngực Giang Sùng Ngọc, dùng môi ngậm lấy viên núm vú hồng hồng của hắn.
Toàn thân Giang Sùng Ngọc sắp nổ tung, hắn cắn môi, chịu đựng cơn ngứa ngáy tê dại từ lồng ngực truyền đến, “… Tỷ tỷ, Chiêu Chiêu tỷ tỷ.”
Đầu hắn đã có thể cử động được, kêu một tiếng xong liền nhắm mắt lại nghiêng đầu đi không nhìn Linh Chiêu.
Linh Chiêu vừa ăn núm vú Giang Sùng Ngọc vừa nâng mông lên bắt đầu nuốt lấy gậy thịt thô cứng kia, lỗ nhỏ ăn rất vất vả, mỗi lần đầu ăn vào toàn bộ rồi lại rút ra nguyên cây.
Liên tục thọc vào rút ra mấy chục cái eo Linh Chiêu đã mềm xuống, cả người dán lên ngực Giang Sùng Ngọc, hai người trần trụi dính lấy nhau, nàng dùng bầu vú trơn nhẵn mềm mại cọ xát ngực Giang Sùng Ngọc, núm vú hai người chọc vào nhau mang đến khoái cảm kịch liệt.
“Giang Sùng Ngọc, mị chú trên người ngươi chưa được giải trừ sao? Ta tự mình di chuyển mệt mỏi quá.” Linh Chiêu vừa rên rỉ vừa ngậm lấy da thịt trên cổ hắn, rầm rì không muốn nâng eo lên nữa.
Giang Sùng Ngọc khẽ thở dài, hắn thử cử động, cánh tay đã thả lỏng hơn một chút, rất nhanh sẽ có thể tự do cử động.
“Chiêu Chiêu, trước, trước tiên nàng để ta bắn một lần đã, được không?” Giang Sùng Ngọc cụp mắt xuống nhìn chằm chằm mặt Linh Chiêu, trong giọng nói có chút tủi thân.
Linh Chiêu không còn cách nào, chỉ có thể ngồi dậy chống tay lên bụng hắn, đung đưa vòng eo giống như đang cưỡi ngựa, nông nông sâu sâu nuốt lấy gậy thịt Giang Sùng Ngọc.
Nàng nắm lấy tay Giang Sùng Ngọc bao lấy bầu vú mình, dùng đầu ngón tay dẫn dắt ngón tay hắn xoa bóp bầu vú đầy đặn.
Miệng lỗ nhỏ đỏ tươi mở rộng, giống như vực sâu có thể hút lấy linh hồn của người ta, lúc này nó đang ngậm chặt lấy thân gậy không buông, thịt non ở miệng huyệt mấp máy nuốt lấy gậy thịt cứng nóng vào rồi lại nhổ ra.
Gậy thịt thọc vào rút ra phát ra tiếng nước dính nhớp, hỗn hợp chất lỏng và dâm thủy dọc theo gậy thịt Giang Sùng Ngọc nhỏ giọt xuống, thấm ướt hai túi trứng dái ở bên dưới.
Tròng mắt Giang Sùng Ngọc đỏ ngầu, yết hầu hắn nhanh chóng trượt lên xuống, khoái cảm từ gậy thịt truyền thẳng đến tim và sau gáy hắn khiến hắn hận không thể xoay người đè Linh Chiêu xuống tàn nhẫm đâm thọc.
Linh Chiêu ngửa đầu, eo bụng thon gọn cong lên như dây cung, nàng lắc eo nhanh hơn, không ngừng nuốt lấy gậy thịt, đầu nấm mỗi lúc lại va chạm mạnh hơn vào khối thịt mềm bên trong vách thịt.
Đột nhiên nàng co rút mút lấy thân gậy, bụng nhỏ không ngừng run rẩy leo lên cao trào, gậy thịt bên dưới bị tầng tầng lớp lớp thịt mềm siết lấy, buộc mã mắt phải mở ra, bắn ra một lượng lớn tinh dịch đậm đặc.
Linh Chiêu bị tinh dịch nóng bắn phá cả người run rẩy, nàng thở hổn hển gục trên người Giang Sùng Ngọc, cánh tay ôm chặt lấy eo hắn.
Giang Sùng Ngọc đưa tay ôm lấy eo nhỏ của Linh Chiêu, nửa người trên cuối cùng cũng có thể cử động được.
“Mị chú được giải rồi?” Giọng Linh Chiêu khàn khàn, toàn thân mềm nhũn ngã vào trong ngực Giang Sùng Ngọc.
“Chưa, nàng không cảm nhận được sao?” Giang Sùng Ngọc dùng ngón tay vuốt mái tóc đen của Linh Chiêu, dọc theo sợi tóc dài mềm mại sờ lên mông thịt non mịn.
Tay hắn xoa bóp đùi Linh Chiêu, nhào nặn cặp mông đầy đặn để lại những vệt đỏ trên đó.
Linh Chiêu đã cảm nhận được đồ vật to lớn trong cơ thể mình lại thức tỉnh lần nữa, cương cứng bên trong lỗ thịt kêu gào muốn được xỏ xuyên qua toàn bộ lối đi.
Nàng lười không muốn cử động, vươn đầu lưỡi ra bắt đầu liếm láp ngực Giang Sùng Ngọc, dọc theo xương quai xanh hôn lên khóe môi hắn, “Ngươi động đi, ta không muốn động đâu, mệt lắm rồi.”
Giang Sùng Ngọc nghe vậy khẽ cười thành tiếng, hắn ngậm lấy đầu lưỡi Linh Chiêu không buông, triền miên nuốt xuống chất lỏng trong miệng hai người, sau khi nụ hôn mãnh liệt đến mức hít thở không thông kết thúc, hắn cũng trở nên hụt hơi, “Đồ lười biếng.”
“Ngươi mới là đồ lười biếng, ta không phải đồ lười biếng.” Linh Chiêu trừng mắt cãi lại, nàng hơi giật giật mông, muốn nhổ gậy thịt ra.
Nhưng lại bị Giang Sùng Ngọc nắm lấy eo lần nữa đút vào trong, tay hắn rất lớn, ngón tay lại dài, một đôi tay đã có thể ôm trọn vòng eo Linh Chiêu.
“Ngày thường đều là ta động nàng đã không chịu nổi, hôm nay để nàng làm chủ thì nàng lại lười động.” Giang Sùng Ngọc cong môi cười, trong mắt hắn vẫn còn làn hơi nước như sương mù chưa tan, mờ mịt vờn quanh đôi con ngươi xinh đẹp kia, trông đặc biệt dịu dàng.
Linh Chiêu hừ nhẹ, lúc nàng thèm thuồng thì hận không thể nuốt chửng cây đồ vật bên dưới của Giang Sùng Ngọc vào bụng, nhưng sau khi được lên đỉnh một lần thì nàng lại lười biếng không muốn làm nữa, chỉ muốn ôm chặt lấy Giang Sùng Ngọc nhẹ nhàng triền miên ở bên nhau.
Giang Sùng Ngọc nâng đầu Linh Chiêu lên ngậm lấy môi nàng gặm cắn, tay còn lại nắm lấy vòng eo ấn xuống để nuốt chửng hoàn toàn gậy thịt hắn vào bên trong.
Hai người hôn nhau, Giang Sùng Ngọc buông lỏng bàn tay đặt sau gáy nàng ra, lại lần nữa vòng qua vòng eo thon gọn của Linh Chiêu, bàn tay dùng sức hung hăng ấn lỗ nhỏ vào gậy thịt, sau đó nhanh chóng rút ra như đang chơi đùa với thân dưới nàng, hắn khống chế lỗ nhỏ ngày càng hạ xuống sâu hơn để nuốt trọn thân gậy bên dưới.
Sức lực quá mạnh khiến cho vách thịt bên trong lỗ nhỏ tê dại, nàng rầm rì muốn rời khỏi môi Giang Sùng Ngọc, tựa mặt vào vai hắn thở dốc.
“A --- nhẹ thôi.” Linh Chiêu giật mình, bụng nhỏ run lên, lỗ nhỏ bị gậy thịt đâm mạnh vào khiến nàng vừa đau vừa sung sướng.
“Chiêu Chiêu, nàng có thể nuốt trôi mà, ta bảo nàng di chuyển chính là muốn nàng nhét nó vào bên trong tử cung.” Giang Sùng Ngọc liếm láp vành tai Linh Chiêu, vừa dùng đầu lưỡi liếm dọc vành tai nàng rồi cắn nhẹ vừa thì thầm bên tai.
Giọng nói yếu ớt của Linh Chiêu như bị bóp nghẹt trong cổ họng, ngón tay nàng nắm chặt lấy tay hắn, lỗ nhỏ bị kéo mở, nửa người bên dưới bị Giang Sùng Ngọc bắt ép cắn nuốt căn gậy thịt kia của hắn.
Cảm giác no căng khó chịu khiến da đầu nàng tê dại sắp thét lên đến nơi, cả người nàng giống như con cá bị vớt ra khỏi nước, không ngừng giãy giụa trên người Giang Sùng Ngọc.
Lỗ nhỏ dưới thân tham ăn không biết mệt mỏi, khoái cảm dâng lên từng đợt, mật dịch bên trong ào ạt trào dâng phun lên gậy thịt nhằm làm giảm bớt cảm giác trướng đau.
“A, Giang Sùng Ngọc, đau quá.” Linh Chiêu đánh vào ngực Giang Sùng Ngọc, nàng không thể thoát khỏi sự kìm kẹp của hắn, cả người đều bị hắn khống chế ép ngồi xuống gậy thịt rồi lại nhấc lên.
“Nàng cắn ta đi.” Tiếng thở dốc nặng nề của Giang Sùng Ngọc bật ra khỏi miệng, hắn hôn lên sườn mặt Linh Chiêu, trên tay không hề thương xót, chỉ biết nắm lấy eo nàng đâm gậy thịt vào sâu bên trong.
Linh Chiêu khép chân kẹp lấy eo Giang Sùng Ngọc, một lượng lớn dâm thủy phun trào, nàng run rẩy, bụng co rút lại, lỗ nhỏ cắn chặt lấy thân gậy.
Cao trào kịch liệt khiến nàng rên rỉ không kìm được bật khóc nức nở, toàn thân đều bám chặt lấy Giang Sùng Ngọc, giống như ôm lấy khúc gỗ trôi dạt giữa con sóng lớn.
Bàn tay Giang Sùng Ngọc nắm chặt eo nàng, gậy thịt bị nuốt lấy vận sức chờ xuất tinh, cổ tử cung hơi hé mở mút đầu nấm vào trong khiến mã mắt mở rộng, bắn ra từng đợt tinh dịch.
“Chiêu Chiêu, nàng, nàng động đi.” Giang Sùng Ngọc cắn chặt khớp hàm nhẫn nhịn, mồ hôi trên trán dọc theo gân xanh chảy vào mái tóc đen bên thái dương.
Linh Chiêu lắc eo qua lại tượng trưng, nàng cúi xuống, ngón tay sờ vào sườn mặt Giang Sùng Ngọc, dọc theo miệng vết thương kia đi xuống chạm vào ngực và cánh tay bị linh khí cào xước của hắn, “Hồ Vương thối tha, dám làm ngươi bị thương, đợi lát nữa ta sẽ đi tìm ông ta tính sổ!”
Giọng của nàng phẫn nộ, dù sao trên làn da như ngọc này lại vẽ ra mấy vệt vết thương đỏ tươi là việc tàn nhẫn cỡ nào.
Thái dương Giang Sùng Ngọc giật giật, hắn muốn ngưng tụ linh khí trong cơ thể để phá tan xiềng xích của mị chú, nhưng bây giờ hai người đang giao hợp cũng chính là lúc mị chú phát huy hiệu lực lớn nhất, điều này khiến hắn không thể tìm được khoảng trống để phá giải.
“Chiêu Chiêu ---“ Giang Sùng Ngọc thấy Linh Chiêu chỉ lo sờ soạng vết thương trên người hắn mà không có ý định tiếp tục ‘đè’ hắn liền không nhịn được nữa.
Gậy thịt phồng lên bị lỗ nhỏ ngậm lấy muốn đẩy lên trên cắm vào nhưng lại bị mông Linh Chiêu ngồi xuống ngăn chặn đã mất đi vẻ kiêu ngạo và cuồng vọng thường ngày.
“Giang Sùng Ngọc, gọi tỷ tỷ ~” Linh Chiêu mặt đầy ý cười, nàng cong eo, cúi người hôn lên ngực Giang Sùng Ngọc, dùng môi ngậm lấy viên núm vú hồng hồng của hắn.
Toàn thân Giang Sùng Ngọc sắp nổ tung, hắn cắn môi, chịu đựng cơn ngứa ngáy tê dại từ lồng ngực truyền đến, “… Tỷ tỷ, Chiêu Chiêu tỷ tỷ.”
Đầu hắn đã có thể cử động được, kêu một tiếng xong liền nhắm mắt lại nghiêng đầu đi không nhìn Linh Chiêu.
Linh Chiêu vừa ăn núm vú Giang Sùng Ngọc vừa nâng mông lên bắt đầu nuốt lấy gậy thịt thô cứng kia, lỗ nhỏ ăn rất vất vả, mỗi lần đầu ăn vào toàn bộ rồi lại rút ra nguyên cây.
Liên tục thọc vào rút ra mấy chục cái eo Linh Chiêu đã mềm xuống, cả người dán lên ngực Giang Sùng Ngọc, hai người trần trụi dính lấy nhau, nàng dùng bầu vú trơn nhẵn mềm mại cọ xát ngực Giang Sùng Ngọc, núm vú hai người chọc vào nhau mang đến khoái cảm kịch liệt.
“Giang Sùng Ngọc, mị chú trên người ngươi chưa được giải trừ sao? Ta tự mình di chuyển mệt mỏi quá.” Linh Chiêu vừa rên rỉ vừa ngậm lấy da thịt trên cổ hắn, rầm rì không muốn nâng eo lên nữa.
Giang Sùng Ngọc khẽ thở dài, hắn thử cử động, cánh tay đã thả lỏng hơn một chút, rất nhanh sẽ có thể tự do cử động.
“Chiêu Chiêu, trước, trước tiên nàng để ta bắn một lần đã, được không?” Giang Sùng Ngọc cụp mắt xuống nhìn chằm chằm mặt Linh Chiêu, trong giọng nói có chút tủi thân.
Linh Chiêu không còn cách nào, chỉ có thể ngồi dậy chống tay lên bụng hắn, đung đưa vòng eo giống như đang cưỡi ngựa, nông nông sâu sâu nuốt lấy gậy thịt Giang Sùng Ngọc.
Nàng nắm lấy tay Giang Sùng Ngọc bao lấy bầu vú mình, dùng đầu ngón tay dẫn dắt ngón tay hắn xoa bóp bầu vú đầy đặn.
Miệng lỗ nhỏ đỏ tươi mở rộng, giống như vực sâu có thể hút lấy linh hồn của người ta, lúc này nó đang ngậm chặt lấy thân gậy không buông, thịt non ở miệng huyệt mấp máy nuốt lấy gậy thịt cứng nóng vào rồi lại nhổ ra.
Gậy thịt thọc vào rút ra phát ra tiếng nước dính nhớp, hỗn hợp chất lỏng và dâm thủy dọc theo gậy thịt Giang Sùng Ngọc nhỏ giọt xuống, thấm ướt hai túi trứng dái ở bên dưới.
Tròng mắt Giang Sùng Ngọc đỏ ngầu, yết hầu hắn nhanh chóng trượt lên xuống, khoái cảm từ gậy thịt truyền thẳng đến tim và sau gáy hắn khiến hắn hận không thể xoay người đè Linh Chiêu xuống tàn nhẫm đâm thọc.
Linh Chiêu ngửa đầu, eo bụng thon gọn cong lên như dây cung, nàng lắc eo nhanh hơn, không ngừng nuốt lấy gậy thịt, đầu nấm mỗi lúc lại va chạm mạnh hơn vào khối thịt mềm bên trong vách thịt.
Đột nhiên nàng co rút mút lấy thân gậy, bụng nhỏ không ngừng run rẩy leo lên cao trào, gậy thịt bên dưới bị tầng tầng lớp lớp thịt mềm siết lấy, buộc mã mắt phải mở ra, bắn ra một lượng lớn tinh dịch đậm đặc.
Linh Chiêu bị tinh dịch nóng bắn phá cả người run rẩy, nàng thở hổn hển gục trên người Giang Sùng Ngọc, cánh tay ôm chặt lấy eo hắn.
Giang Sùng Ngọc đưa tay ôm lấy eo nhỏ của Linh Chiêu, nửa người trên cuối cùng cũng có thể cử động được.
“Mị chú được giải rồi?” Giọng Linh Chiêu khàn khàn, toàn thân mềm nhũn ngã vào trong ngực Giang Sùng Ngọc.
“Chưa, nàng không cảm nhận được sao?” Giang Sùng Ngọc dùng ngón tay vuốt mái tóc đen của Linh Chiêu, dọc theo sợi tóc dài mềm mại sờ lên mông thịt non mịn.
Tay hắn xoa bóp đùi Linh Chiêu, nhào nặn cặp mông đầy đặn để lại những vệt đỏ trên đó.
Linh Chiêu đã cảm nhận được đồ vật to lớn trong cơ thể mình lại thức tỉnh lần nữa, cương cứng bên trong lỗ thịt kêu gào muốn được xỏ xuyên qua toàn bộ lối đi.
Nàng lười không muốn cử động, vươn đầu lưỡi ra bắt đầu liếm láp ngực Giang Sùng Ngọc, dọc theo xương quai xanh hôn lên khóe môi hắn, “Ngươi động đi, ta không muốn động đâu, mệt lắm rồi.”
Giang Sùng Ngọc nghe vậy khẽ cười thành tiếng, hắn ngậm lấy đầu lưỡi Linh Chiêu không buông, triền miên nuốt xuống chất lỏng trong miệng hai người, sau khi nụ hôn mãnh liệt đến mức hít thở không thông kết thúc, hắn cũng trở nên hụt hơi, “Đồ lười biếng.”
“Ngươi mới là đồ lười biếng, ta không phải đồ lười biếng.” Linh Chiêu trừng mắt cãi lại, nàng hơi giật giật mông, muốn nhổ gậy thịt ra.
Nhưng lại bị Giang Sùng Ngọc nắm lấy eo lần nữa đút vào trong, tay hắn rất lớn, ngón tay lại dài, một đôi tay đã có thể ôm trọn vòng eo Linh Chiêu.
“Ngày thường đều là ta động nàng đã không chịu nổi, hôm nay để nàng làm chủ thì nàng lại lười động.” Giang Sùng Ngọc cong môi cười, trong mắt hắn vẫn còn làn hơi nước như sương mù chưa tan, mờ mịt vờn quanh đôi con ngươi xinh đẹp kia, trông đặc biệt dịu dàng.
Linh Chiêu hừ nhẹ, lúc nàng thèm thuồng thì hận không thể nuốt chửng cây đồ vật bên dưới của Giang Sùng Ngọc vào bụng, nhưng sau khi được lên đỉnh một lần thì nàng lại lười biếng không muốn làm nữa, chỉ muốn ôm chặt lấy Giang Sùng Ngọc nhẹ nhàng triền miên ở bên nhau.
Giang Sùng Ngọc nâng đầu Linh Chiêu lên ngậm lấy môi nàng gặm cắn, tay còn lại nắm lấy vòng eo ấn xuống để nuốt chửng hoàn toàn gậy thịt hắn vào bên trong.
Hai người hôn nhau, Giang Sùng Ngọc buông lỏng bàn tay đặt sau gáy nàng ra, lại lần nữa vòng qua vòng eo thon gọn của Linh Chiêu, bàn tay dùng sức hung hăng ấn lỗ nhỏ vào gậy thịt, sau đó nhanh chóng rút ra như đang chơi đùa với thân dưới nàng, hắn khống chế lỗ nhỏ ngày càng hạ xuống sâu hơn để nuốt trọn thân gậy bên dưới.
Sức lực quá mạnh khiến cho vách thịt bên trong lỗ nhỏ tê dại, nàng rầm rì muốn rời khỏi môi Giang Sùng Ngọc, tựa mặt vào vai hắn thở dốc.
“A --- nhẹ thôi.” Linh Chiêu giật mình, bụng nhỏ run lên, lỗ nhỏ bị gậy thịt đâm mạnh vào khiến nàng vừa đau vừa sung sướng.
“Chiêu Chiêu, nàng có thể nuốt trôi mà, ta bảo nàng di chuyển chính là muốn nàng nhét nó vào bên trong tử cung.” Giang Sùng Ngọc liếm láp vành tai Linh Chiêu, vừa dùng đầu lưỡi liếm dọc vành tai nàng rồi cắn nhẹ vừa thì thầm bên tai.
Giọng nói yếu ớt của Linh Chiêu như bị bóp nghẹt trong cổ họng, ngón tay nàng nắm chặt lấy tay hắn, lỗ nhỏ bị kéo mở, nửa người bên dưới bị Giang Sùng Ngọc bắt ép cắn nuốt căn gậy thịt kia của hắn.
Cảm giác no căng khó chịu khiến da đầu nàng tê dại sắp thét lên đến nơi, cả người nàng giống như con cá bị vớt ra khỏi nước, không ngừng giãy giụa trên người Giang Sùng Ngọc.
Lỗ nhỏ dưới thân tham ăn không biết mệt mỏi, khoái cảm dâng lên từng đợt, mật dịch bên trong ào ạt trào dâng phun lên gậy thịt nhằm làm giảm bớt cảm giác trướng đau.
“A, Giang Sùng Ngọc, đau quá.” Linh Chiêu đánh vào ngực Giang Sùng Ngọc, nàng không thể thoát khỏi sự kìm kẹp của hắn, cả người đều bị hắn khống chế ép ngồi xuống gậy thịt rồi lại nhấc lên.
“Nàng cắn ta đi.” Tiếng thở dốc nặng nề của Giang Sùng Ngọc bật ra khỏi miệng, hắn hôn lên sườn mặt Linh Chiêu, trên tay không hề thương xót, chỉ biết nắm lấy eo nàng đâm gậy thịt vào sâu bên trong.
Linh Chiêu khép chân kẹp lấy eo Giang Sùng Ngọc, một lượng lớn dâm thủy phun trào, nàng run rẩy, bụng co rút lại, lỗ nhỏ cắn chặt lấy thân gậy.
Cao trào kịch liệt khiến nàng rên rỉ không kìm được bật khóc nức nở, toàn thân đều bám chặt lấy Giang Sùng Ngọc, giống như ôm lấy khúc gỗ trôi dạt giữa con sóng lớn.
Bàn tay Giang Sùng Ngọc nắm chặt eo nàng, gậy thịt bị nuốt lấy vận sức chờ xuất tinh, cổ tử cung hơi hé mở mút đầu nấm vào trong khiến mã mắt mở rộng, bắn ra từng đợt tinh dịch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.