Đạo Trưởng Lạnh Lùng Rơi Vào Tay Ta
Chương 17: Váy Đỏ (H Nhẹ)
Thứ Nhất Cá Đào Tử
11/09/2024
Ngón tay với khớp xương rõ ràng cắm vào lỗ nhỏ, moi toàn bộ hỗn hợp chất lỏng trắng đục lẫn vài sợi tơ máu ra.
Linh Chiêu nằm trong lồng ngực Giang Sùng Ngọc, hai mắt mở to mê man, vẫn chưa hồi phục lại.
Đầu ngón tay tiến vào, cọ xát vách thịt nhạy cảm khiến lỗ nhỏ sinh ra đau đớn, nàng khẽ rít lên.
Giang Sùng Ngọc nghiêng đầu hôn lên mắt nàng, “Xin lỗi, vừa rồi ta quá thô lỗ.”
Linh Chiêu cười lớn, nàng giơ tay vòng qua cổ Giang Sùng Ngọc, vùi mặt vào một bên cổ hắn. “Nhưng ta thích.”
Giang Sùng Ngọc lập tức cứng lên, nguyên cây thẳng tắp chọc vào eo Linh Chiêu.
Linh Chiêu vội nói, “Không được, không làm được nữa, chờ ta bình phục đã.”
Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên của nàng, lần đầu tiên hoa huyệt non mềm tiếp xúc với gậy thịt thô cứng vẫn có cảm giác trúc trắc.
Linh Chiêu thầm thề trong lòng: Chờ đến khi nàng bình phục lại nhất định sẽ hung hăng thao Giang Sùng Ngọc một lần! Đè hắn xuống bên dưới mà thao.
Vành tai Giang Sùng Ngọc đỏ bừng, hắn nhanh chóng rửa sạch sẽ cho Linh Chiêu, sau đó ôm nàng trở lại giường.
Sau khi giơ tay làm một pháp quyết thay đổi chăn nệm sạch sẽ, Giang Sùng Ngọc nhẹ nhàng đặt nàng xuống.
Linh Chiêu ngước mắt nhìn ra thấy bầu trời bên ngoài đã tối sầm.
“Giờ nào rồi?” Linh Chiêu hỏi Giang Sùng Ngọc.
Giang Sùng Ngọc vung tay lên, trong tay xuất hiện một bộ váy đỏ, hắn vừa mặc quần áo cho Linh Chiêu vừa nhỏ giọng đáp lại, “Sắp qua Dậu rồi.”
Linh Chiêu gật đầu, “Mặc quần áo làm gì? Lát nữa cũng phải đi ngủ, ta mệt muốn chết rồi, ngươi nhanh lên giường đi.”
Nàng kéo Giang Sùng Ngọc lên giường, cởi bộ váy mới mặc được một nửa ra.
Giang Sùng Ngọc bị Linh Chiêu ấn lên giường, sau đó nàng trực tiếp chui vào lồng ngực hắn, Linh Chiêu kéo tay Giang Sùng Ngọc qua vòng qua eo nàng, còn nàng cọ tới cọ lui tìm một tư thế thoải mái nằm trong lòng hắn.
Giang Sùng Ngọc giơ tay mặc một bộ đồ ngủ cho mình rồi mới dám ôm chặt lấy Linh Chiêu.
“Ngươi mặc quần áo làm gì?” Linh Chiêu rất thích cảm giác da thịt dính lấy nhau.
“Bởi vì ta sẽ không nhịn được.” Giang Sùng Ngọc bất đắc dĩ khẽ thở dài.
Linh Chiêu phì cười, “Vậy ngươi mặc cho ta đi, ta muốn ôm ngươi.”
Nàng đưa tay lột đồ ngủ trên người Giang Sùng Ngọc ra, sau đó mặc lên người mình.
Giang Sùng Ngọc nhìn nàng mặc đồ ngủ của hắn, trong mắt đột nhiên nhiễm một tầng sắc dục, hắn kéo Linh Chiêu vào lòng, đưa tay chậm rãi xoa lưng nàng.
Linh Chiêu bị hơi thở trên người Giang Sùng Ngọc vây lấy, nàng ngửa mặt lên hôn lên cằm Giang Sùng Ngọc.
Giang Sùng Ngọc ấn đầu nàng vào ngực, dùng cằm cọ đỉnh đầu nàng, trầm giọng nói, “Có chịu đi ngủ hay không? Không ngủ thì thêm lần nữa.”
“Ngủ, ta lập tức ngủ đây.” Linh Chiêu vùi mặt vào ngực hắn, không dám lộn xộn nữa.
Giang Sùng Ngọc đặt tay lên lưng nàng, vỗ nhẹ như đang dỗ dành một đứa trẻ.
Chẳng bao lâu Linh Chiêu đã ngủ thiếp đi, nàng quá mệt mỏi.
Giang Sùng Ngọc cảm nhận được hơi thở đều đều của người trong lòng, hắn bèn lùi lại một chút, ánh mắt nóng rực nhìn khuôn mặt Linh Chiêu, đưa tay vén lọn tóc ra sau tai nàng, sau đó dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nàng.
“Linh Chiêu, Linh Chiêu… Chiêu Chiêu…” Giang Sùng Ngọc nhẹ nhàng gọi tên nàng.
Hắn đã sống hơn hai trăm năm, dường như đột nhiên có cảm giác thân thuộc, trái tim trống rỗng lại được Linh Chiêu lấp đầy.
…
Ngày hôm sau Linh Chiêu thức dậy cực kỳ muộn, chờ đến khi nàng mở mắt ra đã cảm thấy ngột ngạt như bị giam cầm, Giang Sùng Ngọc ôm chặt nàng vào lòng, khiến khuôn mặt nàng không còn chỗ để thở.
Linh Chiêu giơ tay đẩy Giang Sùng Ngọc ra, nàng nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài, “Đã muộn như vậy rồi! Giang Sùng Ngọc, sao ngươi vẫn còn ngủ thế? Không dậy đi cho nai ăn à?”
Nàng bám vào tai Giang Sùng Ngọc, đánh thức hắn.
Giang Sùng Ngọc vừa tỉnh dậy đã đưa tay cuốn lấy Linh Chiêu vào trong lòng.
Linh Chiêu chống lên ngực hắn, cười hỏi, “Giang Sùng Ngọc, sao ngươi còn ngủ nướng thế?”
Bản thân nàng thuộc kiểu người thích ngủ nướng, không ngờ tới Giang Sùng Ngọc so với nàng chỉ có hơn chứ không kém.
Giang Sùng Ngọc sẽ không nói cho nàng biết cả đêm qua hắn thức trắng nhìn nàng, cho đến khi ánh bình minh bắt đầu ló dạng phía chân trời mới bắt đầu ngủ.
“… bởi vì nàng ở đây.” Hắn hôn lên thái dương Linh Chiêu, khuôn mặt hiếm khi không thấy biểu cảm lạnh lùng nghiêm túc, mà thay vào đó là cảm giác mê mang vừa tỉnh ngủ.
Linh Chiêu đẩy hắn ra, ngồi dậy, cởi bộ đồ ngủ trên người ném cho Giang Sùng Ngọc, toàn thân trần trụi đi lấy bộ váy đỏ bị vứt trên giường.
Ánh mắt Giang Sùng Ngọc tối lại, hắn nhìn từ bờ vai trắng nõn mịn màng của Linh Chiêu đến vòng eo mảnh khảnh, cuối cùng là cặp mông tròn trịa.
“A, ngươi làm ta sợ chết khiếp.” Linh Chiêu bị Giang Sùng Ngọc đột nhiên phủ lên dọa sợ.
Hắn ôm nàng từ phía sau, úp mặt vào tấm lưng nhô lên.
Giang Sùng Ngọc vây quanh Linh Chiêu, một tay ôm chặt eo nàng, tay còn lại chậm rãi xoa nắn bộ ngực mềm mại, dùng môi hôn lên làn da mịn màng sau lưng nàng.
Linh Chiêu giơ tay che mu bàn tay hắn, quay đầu liếc nhìn Giang Sùng Ngọc, trêu đùa, “Đạo trưởng, ngươi muốn ban ngày tuyên dâm sao?”
Giang Sùng Ngọc cười nhạt, hắn tiến lên, triền miên hôn lên cổ Linh Chiêu, dùng bàn tay ôm lấy bộ ngực tròn trịa của nàng, dùng các khớp nhô ra cọ xoa núm vú săn chắc.
Linh Chiêu ngửa mặt tinh tế thở dốc, nàng nắm lấy cánh tay Giang Sùng Ngọc, ngả người về phía sau, nép vào trong lòng hắn.
Giang Sùng Ngọc dùng răng nhẹ nhàng cắn nàng, để lại dấu vết rõ ràng, Linh Chiêu giơ tay đẩy đầu hắn ra, “Đừng cắn, đau.”
Từ cổ đến ngực, trên làn da trắng đầy rẫy vết đỏ và vết cắn, tất cả đều là kiệt tác của Giang Sùng Ngọc.
Giang Sùng Ngọc nghe lời buông lỏng hàm răng, đổi thành dùng đầu lưỡi dịu dàng liếm láp những dấu vết đó.
Linh Chiêu khó nhịn hừ một tiếng, muốn lấy nắm gậy thịt của Giang Sùng Ngọc nhưng lại bị hắn dùng tay cản lại.
Giang Sùng Ngọc buông nàng ra, giơ tay cầm lấy váy, bắt đầu mặc quần áo cho Linh Chiêu.
Linh Chiêu tức giận trừng mắt nhìn hắn.
Nàng được Giang Sùng Ngọc mặc cho một bộ váy áo đỏ tươi, nàng cau mày hỏi hắn, “Ngươi xác định ta có thể mặc như này đi dạo trong Thượng Thanh Cung sao?”
Giang Sùng Ngọc gật đầu, hắn còn muốn chải tóc cho Linh Chiêu, nhưng tay chân lại vụng về kéo tóc khiến Linh Chiêu bị đau.
Linh Chiêu giật lấy chiếc lược trong tay hắn ném sang một bên, sau đó búng tay một cái sửa sang lại chỉnh tề.
Giang Sùng Ngọc nhướng mày, khôi phục lại vẻ mặt và thần sắc thường ngày, cả người lại biến trở về bộ dáng lạnh lùng cao cao không thể với tới kia.
“Ta sẽ nói với chưởng môn sư huynh để nàng tới Phồn Hoa Lâu.” Hắn giơ tay vén lọn tóc xõa bên tai Linh Chiêu ra sau tai nàng, dùng ngón tay cái xoa xoa một bên mặt nàng.
Linh Chiêu hừ lạnh một tiếng, trong mắt mang theo ý cười, “Không cần, ta không muốn vào Phồn Hoa Lâu nữa.”
“Vì sao?”
“Bởi vì không muốn nữa chứ sao, trước kia ta cầu xin ngươi cho ta vào, ngươi không cho, bây giờ ngươi muốn ta vào, nhưng ta lại không muốn vào.” Linh Chiêu hất tay Giang Sùng Ngọc ra, trên mặt lộ ra vẻ vui tươi mỉm cười.
Giang Sùng Ngọc khẽ cau mày, “Vậy được rồi, chỉ cần nàng vui vẻ là được.”
Linh Chiêu nghe vậy bĩu môi, không nói chuyện với hắn nữa, quay người đi ra ngoài.
Giang Sùng Ngọc nhìn Linh Chiêu đột nhiên thay đổi cảm xúc, hắn trở tay không kịp, cho đến khi bóng dáng Linh Chiêu biến mất bên ngoài cửa mới chậm rãi buông tay xuống.
Linh Chiêu nghĩ đến vẻ mặt ngơ ngác vừa rồi của Giang Sùng Ngọc không nhịn được bật cười.
Nàng đi vòng qua hành lang, đi về phòng của mình, các đệ tử của Thượng Thanh Cung đã bắt đầu tu luyện, đi khắp nơi đều có thể nhìn thấy bọn họ, nhưng không có ngoại lệ, tất cả đều mặc đạo bạo màu trắng đơn giản, bộ dạng quy củ chỉnh tề.
Linh Chiêu mặc bộ váy màu đỏ, giống như một con quạ vàng bị ném lên mây, vừa chói mắt lại bắt mắt.
Bản thân nàng cũng không cảm thấy có gì không ổn, nhưng có một nữ đệ tử mặc váy hồng nhạt đi về phía nàng lại không chịu nổi.
“Này, ngươi là đệ tử của cung nào? Ai cho phép ngươi mặc màu sắc sặc sỡ như vậy?” Thanh Diên khoanh tay, vẻ mặt không có thiện cảm.
Linh Chiêu dừng lại, ngước mắt nhìn thoáng qua nữ tử đang chặn trước mặt mình.
Là một nữ tử có khuôn mặt rất diễm lệ, đôi mắt phượng phần đuôi nhướng lên với đôi lông mày mỏng, chỉ là biểu cảm trên mặt lại quá ngang ngược khiến cả người nàng ta trông có vẻ hung dữ.
Linh Chiêu nằm trong lồng ngực Giang Sùng Ngọc, hai mắt mở to mê man, vẫn chưa hồi phục lại.
Đầu ngón tay tiến vào, cọ xát vách thịt nhạy cảm khiến lỗ nhỏ sinh ra đau đớn, nàng khẽ rít lên.
Giang Sùng Ngọc nghiêng đầu hôn lên mắt nàng, “Xin lỗi, vừa rồi ta quá thô lỗ.”
Linh Chiêu cười lớn, nàng giơ tay vòng qua cổ Giang Sùng Ngọc, vùi mặt vào một bên cổ hắn. “Nhưng ta thích.”
Giang Sùng Ngọc lập tức cứng lên, nguyên cây thẳng tắp chọc vào eo Linh Chiêu.
Linh Chiêu vội nói, “Không được, không làm được nữa, chờ ta bình phục đã.”
Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên của nàng, lần đầu tiên hoa huyệt non mềm tiếp xúc với gậy thịt thô cứng vẫn có cảm giác trúc trắc.
Linh Chiêu thầm thề trong lòng: Chờ đến khi nàng bình phục lại nhất định sẽ hung hăng thao Giang Sùng Ngọc một lần! Đè hắn xuống bên dưới mà thao.
Vành tai Giang Sùng Ngọc đỏ bừng, hắn nhanh chóng rửa sạch sẽ cho Linh Chiêu, sau đó ôm nàng trở lại giường.
Sau khi giơ tay làm một pháp quyết thay đổi chăn nệm sạch sẽ, Giang Sùng Ngọc nhẹ nhàng đặt nàng xuống.
Linh Chiêu ngước mắt nhìn ra thấy bầu trời bên ngoài đã tối sầm.
“Giờ nào rồi?” Linh Chiêu hỏi Giang Sùng Ngọc.
Giang Sùng Ngọc vung tay lên, trong tay xuất hiện một bộ váy đỏ, hắn vừa mặc quần áo cho Linh Chiêu vừa nhỏ giọng đáp lại, “Sắp qua Dậu rồi.”
Linh Chiêu gật đầu, “Mặc quần áo làm gì? Lát nữa cũng phải đi ngủ, ta mệt muốn chết rồi, ngươi nhanh lên giường đi.”
Nàng kéo Giang Sùng Ngọc lên giường, cởi bộ váy mới mặc được một nửa ra.
Giang Sùng Ngọc bị Linh Chiêu ấn lên giường, sau đó nàng trực tiếp chui vào lồng ngực hắn, Linh Chiêu kéo tay Giang Sùng Ngọc qua vòng qua eo nàng, còn nàng cọ tới cọ lui tìm một tư thế thoải mái nằm trong lòng hắn.
Giang Sùng Ngọc giơ tay mặc một bộ đồ ngủ cho mình rồi mới dám ôm chặt lấy Linh Chiêu.
“Ngươi mặc quần áo làm gì?” Linh Chiêu rất thích cảm giác da thịt dính lấy nhau.
“Bởi vì ta sẽ không nhịn được.” Giang Sùng Ngọc bất đắc dĩ khẽ thở dài.
Linh Chiêu phì cười, “Vậy ngươi mặc cho ta đi, ta muốn ôm ngươi.”
Nàng đưa tay lột đồ ngủ trên người Giang Sùng Ngọc ra, sau đó mặc lên người mình.
Giang Sùng Ngọc nhìn nàng mặc đồ ngủ của hắn, trong mắt đột nhiên nhiễm một tầng sắc dục, hắn kéo Linh Chiêu vào lòng, đưa tay chậm rãi xoa lưng nàng.
Linh Chiêu bị hơi thở trên người Giang Sùng Ngọc vây lấy, nàng ngửa mặt lên hôn lên cằm Giang Sùng Ngọc.
Giang Sùng Ngọc ấn đầu nàng vào ngực, dùng cằm cọ đỉnh đầu nàng, trầm giọng nói, “Có chịu đi ngủ hay không? Không ngủ thì thêm lần nữa.”
“Ngủ, ta lập tức ngủ đây.” Linh Chiêu vùi mặt vào ngực hắn, không dám lộn xộn nữa.
Giang Sùng Ngọc đặt tay lên lưng nàng, vỗ nhẹ như đang dỗ dành một đứa trẻ.
Chẳng bao lâu Linh Chiêu đã ngủ thiếp đi, nàng quá mệt mỏi.
Giang Sùng Ngọc cảm nhận được hơi thở đều đều của người trong lòng, hắn bèn lùi lại một chút, ánh mắt nóng rực nhìn khuôn mặt Linh Chiêu, đưa tay vén lọn tóc ra sau tai nàng, sau đó dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nàng.
“Linh Chiêu, Linh Chiêu… Chiêu Chiêu…” Giang Sùng Ngọc nhẹ nhàng gọi tên nàng.
Hắn đã sống hơn hai trăm năm, dường như đột nhiên có cảm giác thân thuộc, trái tim trống rỗng lại được Linh Chiêu lấp đầy.
…
Ngày hôm sau Linh Chiêu thức dậy cực kỳ muộn, chờ đến khi nàng mở mắt ra đã cảm thấy ngột ngạt như bị giam cầm, Giang Sùng Ngọc ôm chặt nàng vào lòng, khiến khuôn mặt nàng không còn chỗ để thở.
Linh Chiêu giơ tay đẩy Giang Sùng Ngọc ra, nàng nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài, “Đã muộn như vậy rồi! Giang Sùng Ngọc, sao ngươi vẫn còn ngủ thế? Không dậy đi cho nai ăn à?”
Nàng bám vào tai Giang Sùng Ngọc, đánh thức hắn.
Giang Sùng Ngọc vừa tỉnh dậy đã đưa tay cuốn lấy Linh Chiêu vào trong lòng.
Linh Chiêu chống lên ngực hắn, cười hỏi, “Giang Sùng Ngọc, sao ngươi còn ngủ nướng thế?”
Bản thân nàng thuộc kiểu người thích ngủ nướng, không ngờ tới Giang Sùng Ngọc so với nàng chỉ có hơn chứ không kém.
Giang Sùng Ngọc sẽ không nói cho nàng biết cả đêm qua hắn thức trắng nhìn nàng, cho đến khi ánh bình minh bắt đầu ló dạng phía chân trời mới bắt đầu ngủ.
“… bởi vì nàng ở đây.” Hắn hôn lên thái dương Linh Chiêu, khuôn mặt hiếm khi không thấy biểu cảm lạnh lùng nghiêm túc, mà thay vào đó là cảm giác mê mang vừa tỉnh ngủ.
Linh Chiêu đẩy hắn ra, ngồi dậy, cởi bộ đồ ngủ trên người ném cho Giang Sùng Ngọc, toàn thân trần trụi đi lấy bộ váy đỏ bị vứt trên giường.
Ánh mắt Giang Sùng Ngọc tối lại, hắn nhìn từ bờ vai trắng nõn mịn màng của Linh Chiêu đến vòng eo mảnh khảnh, cuối cùng là cặp mông tròn trịa.
“A, ngươi làm ta sợ chết khiếp.” Linh Chiêu bị Giang Sùng Ngọc đột nhiên phủ lên dọa sợ.
Hắn ôm nàng từ phía sau, úp mặt vào tấm lưng nhô lên.
Giang Sùng Ngọc vây quanh Linh Chiêu, một tay ôm chặt eo nàng, tay còn lại chậm rãi xoa nắn bộ ngực mềm mại, dùng môi hôn lên làn da mịn màng sau lưng nàng.
Linh Chiêu giơ tay che mu bàn tay hắn, quay đầu liếc nhìn Giang Sùng Ngọc, trêu đùa, “Đạo trưởng, ngươi muốn ban ngày tuyên dâm sao?”
Giang Sùng Ngọc cười nhạt, hắn tiến lên, triền miên hôn lên cổ Linh Chiêu, dùng bàn tay ôm lấy bộ ngực tròn trịa của nàng, dùng các khớp nhô ra cọ xoa núm vú săn chắc.
Linh Chiêu ngửa mặt tinh tế thở dốc, nàng nắm lấy cánh tay Giang Sùng Ngọc, ngả người về phía sau, nép vào trong lòng hắn.
Giang Sùng Ngọc dùng răng nhẹ nhàng cắn nàng, để lại dấu vết rõ ràng, Linh Chiêu giơ tay đẩy đầu hắn ra, “Đừng cắn, đau.”
Từ cổ đến ngực, trên làn da trắng đầy rẫy vết đỏ và vết cắn, tất cả đều là kiệt tác của Giang Sùng Ngọc.
Giang Sùng Ngọc nghe lời buông lỏng hàm răng, đổi thành dùng đầu lưỡi dịu dàng liếm láp những dấu vết đó.
Linh Chiêu khó nhịn hừ một tiếng, muốn lấy nắm gậy thịt của Giang Sùng Ngọc nhưng lại bị hắn dùng tay cản lại.
Giang Sùng Ngọc buông nàng ra, giơ tay cầm lấy váy, bắt đầu mặc quần áo cho Linh Chiêu.
Linh Chiêu tức giận trừng mắt nhìn hắn.
Nàng được Giang Sùng Ngọc mặc cho một bộ váy áo đỏ tươi, nàng cau mày hỏi hắn, “Ngươi xác định ta có thể mặc như này đi dạo trong Thượng Thanh Cung sao?”
Giang Sùng Ngọc gật đầu, hắn còn muốn chải tóc cho Linh Chiêu, nhưng tay chân lại vụng về kéo tóc khiến Linh Chiêu bị đau.
Linh Chiêu giật lấy chiếc lược trong tay hắn ném sang một bên, sau đó búng tay một cái sửa sang lại chỉnh tề.
Giang Sùng Ngọc nhướng mày, khôi phục lại vẻ mặt và thần sắc thường ngày, cả người lại biến trở về bộ dáng lạnh lùng cao cao không thể với tới kia.
“Ta sẽ nói với chưởng môn sư huynh để nàng tới Phồn Hoa Lâu.” Hắn giơ tay vén lọn tóc xõa bên tai Linh Chiêu ra sau tai nàng, dùng ngón tay cái xoa xoa một bên mặt nàng.
Linh Chiêu hừ lạnh một tiếng, trong mắt mang theo ý cười, “Không cần, ta không muốn vào Phồn Hoa Lâu nữa.”
“Vì sao?”
“Bởi vì không muốn nữa chứ sao, trước kia ta cầu xin ngươi cho ta vào, ngươi không cho, bây giờ ngươi muốn ta vào, nhưng ta lại không muốn vào.” Linh Chiêu hất tay Giang Sùng Ngọc ra, trên mặt lộ ra vẻ vui tươi mỉm cười.
Giang Sùng Ngọc khẽ cau mày, “Vậy được rồi, chỉ cần nàng vui vẻ là được.”
Linh Chiêu nghe vậy bĩu môi, không nói chuyện với hắn nữa, quay người đi ra ngoài.
Giang Sùng Ngọc nhìn Linh Chiêu đột nhiên thay đổi cảm xúc, hắn trở tay không kịp, cho đến khi bóng dáng Linh Chiêu biến mất bên ngoài cửa mới chậm rãi buông tay xuống.
Linh Chiêu nghĩ đến vẻ mặt ngơ ngác vừa rồi của Giang Sùng Ngọc không nhịn được bật cười.
Nàng đi vòng qua hành lang, đi về phòng của mình, các đệ tử của Thượng Thanh Cung đã bắt đầu tu luyện, đi khắp nơi đều có thể nhìn thấy bọn họ, nhưng không có ngoại lệ, tất cả đều mặc đạo bạo màu trắng đơn giản, bộ dạng quy củ chỉnh tề.
Linh Chiêu mặc bộ váy màu đỏ, giống như một con quạ vàng bị ném lên mây, vừa chói mắt lại bắt mắt.
Bản thân nàng cũng không cảm thấy có gì không ổn, nhưng có một nữ đệ tử mặc váy hồng nhạt đi về phía nàng lại không chịu nổi.
“Này, ngươi là đệ tử của cung nào? Ai cho phép ngươi mặc màu sắc sặc sỡ như vậy?” Thanh Diên khoanh tay, vẻ mặt không có thiện cảm.
Linh Chiêu dừng lại, ngước mắt nhìn thoáng qua nữ tử đang chặn trước mặt mình.
Là một nữ tử có khuôn mặt rất diễm lệ, đôi mắt phượng phần đuôi nhướng lên với đôi lông mày mỏng, chỉ là biểu cảm trên mặt lại quá ngang ngược khiến cả người nàng ta trông có vẻ hung dữ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.