Chương 103: Bưu kiện chết chóc 4
Miêu Tể Yếu Cật Thảo
04/01/2022
Cô Chung là một bà chủ gia đình, mỗi ngày chuyện chính sau khi thức
dậy chính là làm bữa sáng cho ông xã và con gái, thậm chí đánh thức ông
xã và con gái dậy đi làm, đi học còn đúng giờ hơn cả đồng hồ báo thức.
Chăm lo cho hai người ăn sáng thay quần áo xong ra khỏi cửa nhà, cô Chung lại không có thời gian nghỉ ngơi, cô phải đi chợ mua thức ăn, thời điểm này chính là lúc rau quả và các loại thịt còn tươi mới nhất, sau khi trở về còn tranh thủ quét dọn nhà cửa chuẩn bị cơm trưa…
Hạ Tuy cau mày, ngón tay cũng không dám động, sợ cắt đứt đường dây liên kết ký ức với đối phương.
Giữa trưa con gái sẽ ăn cơm và ngủ trưa ở nhà trẻ, đến chiều mới đón con về, sắp đến giờ ăn trưa cô Chung nhận được điện thoại của ông xã, nói là tạm thời có việc nên không về nhà ăn cơm, vì thế cô Chung cuối cùng cũng có chút thời gian, một người ăn cơm xong lau dọn nhà bếp, lúc này thì có người gọi cửa.
Bình thường cô Chung ở nhà xem phim, tin tức trên internet cũng xem không ít, lúc ở nhà một mình tính cảnh giác cũng rất cao.
Thông qua mắt mèo, cô Chung nhìn thấy bên ngoài có một người đàn ông trẻ tuổi mặc đồng phục nhân viên giao hàng.
Hạ Tuy nhắm chặt hai mắt có chuyển động rất nhỏ, hắn nhìn Trương Thuận ngoài cửa thông qua thị giác của cô Chung.
Thỉnh thoảng cô Chung cũng mua vài thứ trên mạng, đa số là cho bản thân mình dùng, còn đồ dùng của con gái và ông xã đều đến cửa hàng chuyên doanh chọn hàng giá cao mới mua, cô Chung nhìn gói hàng, tuy rằng cảm thấy địa chỉ giao hàng rất lạ, nhưng đánh dấu hàng dễ vỡ, gần đây cô có đặt mua một lọ nước hoa giá rẻ trên mạng.
Còn vì sao lại gói trong gói hàng to như vậy, cô Chung vẫn còn chút nghi ngờ, chẳng lẽ bên trong để bọt biển hoặc giấy báo chống sốc hay sao?
Hạ Tuy đột nhiên giật mình, hắn nhìn thấy cô Chung và Trương Thuận có quá trình tiếp xúc rất nhanh, cô Chung ký tên nhận hàng, đóng cửa, mà Trương Thuận cầm danh sách nhận hàng xoay người rời đi.
Chỗ này hoàn toàn khác với những gì Triệu Chấn gặp phải, Hạ Tuy suy đoán ký ức ở đây chắc có thể sẽ cho hắn biết đáp án.
Cô Chung sau khi đóng cửa thì ngồi ở ghế sô pha mở hộp, kết quả vừa mở ra lại phát hiện đó là một chiếc bình thủy tinh trong suốt rất bình thường, bình còn rất lớn, to cỡ bàn phím máy vi tính, nhưng bên trong trống rỗng.
Cô Chung sửng sốt, nghĩ nhân viên giao hàng đưa nhầm, nhưng nhìn kỹ, địa chỉ, tên, số điện thoại đều chính xác.
Đang lúc cô Chung còn đang nghi ngờ thì bình thủy tinh bên cạnh vang lên một tiếng rắc, nứt vỡ một lỗ nhỏ, giống như bên trong có một hòn đá vô hình đập nát bình thủy tinh, rồi sau đó chính là Trương Thuận đã đi xuống lầu vội lao lên mạnh mẽ phá cửa.
Cô Chung cảm thấy sợ hãi, đương nhiên không thể nào mở cửa, ai biết cửa lớn lại đột nhiên tự mở ra, sau đó là hiện trường chặt xác tàn bạo…
Cô Chung đang ngủ say tựa hồ cũng bị ảnh hưởng bởi đoạn ký ức này, sắc mặt vô cùng thấp thỏm lo âu.
Hạ Tuy động đậy ngón tay, lá bùa để trên ấn đường của cô Chung liền hóa thành tro bụi.
Hạ Tuy cũng đốt cho cô Chung một nén An hồn hương, hồn phách của cô Chung lúc này mới yên tĩnh trở lại.
Bởi vì nhìn qua ký ức của cô Chung, cho nên cô Chung nhìn thấy bình thủy tinh trống rỗng, Hạ Tuy cũng nhìn thấy trống rỗng, có điều ở bên trong có đồ vật mà người thường không nhìn thấy được, điều này là chắc chắn.
Hạ Tuy đứng lên, gọi điện thoại cho đội trưởng Dương, kể lại chuyện này, sau khi nói xong Hạ Tuy hơi do dự, “Đội trưởng Dương, có thể điều tra chồng của nạn nhân Chung Yến được hay không?”
Đội trưởng Dương là người chuyên nghiệp, chính là vừa nghe tiếng đàn đã đoán được ý chí bên trong, lập tức phản ứng lại, “Hạ trưởng phòng, cậu nghi ngờ chuyện này là do có người gây ra, chứ không phải ngẫu nhiên?”
Vốn dĩ bọn họ còn nghĩ có người đưa một lô bình thủy tinh chuyển phát nhanh đến Hải thành, sau đó kẻ sát nhân và người bị hại đều là ngẫu nhiên, nhưng Hạ Tuy lại đột nhiên hỏi đến chồng của người chết.
Hạ Tuy "Ừ" một tiếng, "Ở chỗ cô Chung rõ ràng nhân viên giao hàng Trương Thuận đã rời khỏi, nhưng bình thủy tinh bị vỡ, Trương Thuận đột nhiên quay lại, còn ra tay sát hại nạn nhân, rất rõ ràng trên gói hàng ghi tên người nhận chính là người sẽ chết, mà người thực hiện lại ngẫu nhiên, đơn hàng do ai đưa đi thì người đó sẽ trở thành kẻ sát nhân."
"Chồng của cô Chung có vấn đề, đây là nghi ngờ của tôi, tôi chỉ là xem qua ký ức của cô Chung, phát hiện buổi sáng lúc chồng của cô ấy ra cửa có biểu hiện không bình thường, mọi người có thể thuận tiện điều tra một chút."
Cuộc sống hằng ngày của cô Chung đều xoay quanh chồng và con gái, toàn tâm toàn ý yêu thương bonjhoj, đương nhiên sẽ không vì một vài chi tiết nhỏ mà nghĩ nhiều, nhưng Hạ Tuy là người ngoài cuộc, lại còn là một người đàn ông trưởng thành chính chắn, đương nhiên có thể nhìn ra được.
Buổi sáng ngày xảy ra án mạng, lúc chồng của cô Chung ra cửa có chần chờ một chút, cuối cùng cúi người xuống ôm con gái, trên mặt có chút áy náy hôn lên má con, rồi sau đó dặn dò cô Chung hôm nay nếu có thể thì đừng ra ngoài, buổi trưa hắn muốn ăn món hầm.
Làm món hầm phải tốn thời gian khá lâu, đối phương rõ ràng hi vọng hôm nay vợ mình nếu không có gì bất ngờ thì phải ở nhà.
Ở nhà làm gì? Có lẽ chính là để chờ đơn hàng đó?
Nhưng tất cả vẫn còn là suy đoán của Hạ Tuy, cho nên tạm thời hắn không tỏ thái độ với bất cứ chuyện gì.
Thu cô Chung vào một viên âm ngọc khác, Hạ Tuy nhìn đồng hồ, đã hơn năm giờ, ra khỏi phòng làm việc trực tiếp lên lầu thay quần áo, cầm Thanh Tuyền kiếm.
Lý Hải Sinh cũng đúng giờ xuống giường mặc đồ luyện võ, nhếch môi cười gọi Hạ Tuy một tiếng “sư phụ”, lúc này mới đi theo Hạ Tuy xuống lầu luyện công.
Từ sau lần trước đánh nhau với đạo nhân, Hạ Tuy phát hiện ra luyện võ là điều rất cần thiết, bởi vì hắn cũng không dám chắc lúc nào thì bản thân sẽ không thể sử dụng được bùa chú thậm chí là dẫn “khí” để giúp đỡ, chỉ có thể dựa vào bản lĩnh của mình bắt đầu trận chiến với đối thủ.
Điểm này Hạ Tuy cũng đã kể hết cho Lý Hải Sinh, hy vọng cậu có thể từ kinh nghiệm của mình mà rút ra được một bài học.
Rất may Lý Hải Sinh vốn thích luyện võ, lại hi vọng một ngày nào đó mình có thể lợi hại giống như sư phụ vậy, già Lý lại càng đồng ý không bàn cãi, dù sao luyện võ cũng có thể rèn luyện thân thể, bởi vậy bây giờ mỗi ngày Lý Hải Sinh ngoài tập luyện buổi sáng sẽ còn luyện võ với Hạ Tuy nữa.
Có điều Hạ Tuy cũng không cho phép Lý Hải Sinh tập luyện quá sức, với những bài tập hiện giờ của hắn, đối với Lý Hải Sinh mà nói đã có phần hơi cố sức, nếu không phải mỗi lần kết thúc bài tập Hạ Tuy đều giúp Lý Hải Sinh dẫn khí điều hòa cơ thể, sợ rằng cơ thể đã bị tổn thương rồi.
Hôm nay phải đi cùng Giang Húc đến dự tiệc tối, nhưng đó là chuyện buổi chiều, Giang Húc biết Hạ Tuy đồng ý tham dự tiệc tối cùng với cô là đã rất nể mặt, nên cũng không làm mấy chuyện đi sớm trang điểm tạo hình gì đó làm phiền hắn, buổi sáng đã phái người đến đưa lễ phục, quần áo cũng được là ủi thẳng thớm treo trên giá, chờ lúc Hạ Tuy ra ngoài cứ trực tiếp mặc vào là đi thôi.
Dự phòng trường hợp ngoài ý muốn cần đổi bộ lễ phục khác, Giang Húc cũng đã có chuẩn bị trong phòng nghỉ chuyên dụng của mình ở khách sạn của rồi.
Buổi sáng Hạ Tuy còn đang ăn sáng thì đã có người đưa quần áo tới, những nhân viên công tác cũng không làm phiền Hạ Tuy, chỉ cung kính hỏi thăm một tiếng, rồi hỏi nên giá áo ở đâu, sau khi già Lý chỉ đường đến gian phòng nhỏ dùng nghỉ ngơi ở văn phòng, những người kia cũng tự làm việc còn lại không làm phiền họ nữa.
Bận bịu xong những người kia chào Hạ Tuy một tiếng rồi rời đi, thời gian trước sau không quá nửa tiếng, trong quá trình này không quấy rầy, không nghe ngóng, cũng không dòm ngó lung tung.
Tóm lại phục vụ như vậy, Hạ Tuy cảm giác rất thoải mái .
Hơn tám giờ sáng Hạ Đông và Tiểu Uông cuối cùng cũng mang theo Tiểu Hắc và Hạ Dạ trở về, đi cùng còn có đội trưởng Dương, hôm qua ông ấy chính là một tay chạy việc, vụ án hôm nay đã được đội trưởng Hách chuyển giao cho Văn phòng hỗ trợ xã hội, toàn bộ quá trình đội trưởng Hách sẽ phối hợp vô điều kiện với Văn phòng để thuận tiện cho công tác điều tra.
"Tình huống thế nào? Tìm được bao nhiêu?"
Già Lý vội vàng vào bếp nấu mì làm bữa sáng cho bọn họ, Tiểu Uông và Hạ Đông mỗi người ôm một gói hàng để lên bàn, sau đó quen cửa quen nẻo nằm nhoài lên sô pha trong văn phòng.
Hạ Đông quay đầu nhìn thoáng qua Tiểu Uông, Tiểu Uông đang nhắm hai mắt giả vờ ngủ. Hạ Đông buồn bực liếc mắt xem thường, vừa vặn nhìn thấy Chu Khải và Ô huynh đi xuống lầu, “A Khải, làm phiền lấy cho tôi cốc nước!”
Chu Khải còn đứng trên cầu thang, nghe vậy cũng không cần liếc mắt nhìn nhiều, máy lọc nước và cốc uống nước của từng người đều được già Lý rửa sạch để cùng một chỗ.
Chu Khải nâng nâng tay, chiếc cốc có hình con ngựa của Hạ Đông tự động rót đầy nước sau đó bay tới bên người Hạ Đông, Hạ Đông vươn tay đón lấy, uống một hớp lớn lúc này mới cảm giác cổ họng của mình có thể nói chuyện được, “Chúng tôi chạy suốt một đêm, tìm được bốn gói hàng, chạy khắp Hải thành luôn, mệt đến mức mỗi người đều sắp thành cá mặn đến nơi.”
Bên Hạ Đông còn đỡ, dù sao những người khác không nhìn thấy Hạ Dạ, Hạ Đông nóng đến không chịu được, liền nhỏ giọng nhờ Hạ Dạ giúp hạ nhiệt độ, còn chỗ Tiểu Uông mới thảm, bây giờ đem rũ quần áo trên người là có thể rũ ra được mấy cân muối luôn.
Nhưng chạy khắp nơi cũng không có gì, mệt nhất chính là phải bước vào các kho hàng chấc đầy những kiện hàng to nhỏ, cho dù có Hạ Dạ và Tiểu Hắc, mọi người không cần phải lục tung mọi thứ một cách vô bổ, nhưng thật sự có những đồ vật được để trong góc nhỏ khó lòng moi ra.
Cho dù trên gói hàng có viết hàng dễ vỡ, nhưng dễ gì lại không bị chất chồng bên dưới những kiện hàng khác.
Đội trưởng Dương thì tốt hơn, tối hôm qua sau khi nhận được điện thoại của Hạ Tuy, ông ấy suốt đêm điều tra chồng của nạn nhân Chung Yến.
Đội trưởng Dương cần một túi hồ sơ đưa cho Hạ Tuy, bản thân thì tự đến kéo ghế dựa ngồi xuống, từ chối ngồi cùng hai con cá mặn hôi rình trên sô pha, “Bành Từ, chồng của Chung Yến quả thật có vấn đề, hắn ta đã ngoại tình gần hai năm, tình nhân là một quản lý làm cùng công ty, trước khi vụ án xảy ra Bành Từ có dẫn tình nhân đến khám ở khoa phụ sản, ngày hôm sau hai người cùng đi gặp một người tên là Mã Phúc bàn chuyện làm ăn, đội trưởng Hách đã thuận theo việc này điều tra Mã Phúc, mặc khách bên phía nạn nhân Triệu Chấn đội trưởng Hách cũng có phái người đi điều tra theo hướng này, rất nhanh thôi sẽ có kết quả.”
Nói xong nói đột nhiên nhìn thấy cách đó không xa trong gian phòng nghỉ được bồn cây ngăn cách có một bộ tây trang thẳng thớm treo trên giá áo, bên cạnh còn có một cái khay, trên khay đựng nguyên bộ nơ, đồng hồ đeo tay, khuy măng set và dây lưng.
Tuy rằng đội trưởng Dương chưa từng tiếp xúc với đồ hiệu các thứ, nhưng có những món đồ, chỉ cần yên lặng nằm ở đó, cho dù khiêm tốn cũng sẽ tản mát ra khí tức lấp lánh chỉ có ở những thứ hàng xa xỉ phẩm.
"Ồ, là lễ phục? Đây là phải đi tham gia tiệc tối gì sao?"
Vừa nói như thế, Hạ Đông Chu Khải bọn họ sôi nổi nhìn qua.
Chu Khải vừa mới dạo một vòng quanh nhà bếp, bưng mấy bát mì lên giúp bọn người Hạ Đông, Ô huynh yên lặng đi phía sau quan sát, có vẻ là đang nghiêm túc cân nhắc xem làm thế nào khống chế năng lực của mình để làm những việc là người đọc sách chạm tay vào sẽ rất mất mặt.
"Lão đại, có phải anh sẽ tham gia tiệc tối với Giang tổng hay không? Lần trước cô ấy lại đây em đã nhìn ra rồi, hê hê."
Hai tiếng cười cuối cùng thật sự rất đáng khinh.
Hạ Tuy vịnh ghế dựa đứng lên, "Mọi người ăn sáng nhanh lên, chút nữa tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, có thể nhanh thôi sẽ lại bận việc rồi."
Hạ Tuy tự mình ôm hai gói hàng, Hạ Dạ bay đến giúp hắn ôm hai gói còn lại, Tiểu Hắc sủa gâu gâu muốn đi theo, “Tiểu Hắc, ngươi cũng đi ăn cơm đi, ông Lý chắc cũng đã làm bữa sáng cho ngươi rồi, một lát nữa Tiểu Dạ cũng sẽ đi ra.”
Nói xong đi hai bước, đột nhiên nghĩ đến cái gì, quay đầu nhíu mày nhìn Chu Khải, "Website quýt bồ đào kia là cái gì? Cậu đăng ký thành viên?"
Bởi vì làm thẻ ngân hàng hay bất cứ gì cũng đều dùng thẻ căn cước của Hạ Tuy, di động của Chu Khải cũng không có số điện thoại có thể gọi được, cho nên nếu muốn đăng ký thông tin gì đó, tất cả đều dùng di động của Hạ Tuy.
Sáng nay Hạ Tuy tâm huyết dâng trào tùy tiện tìm tòi, kết quả nhận được một loạt những thông báo kỳ lạ, hoan nghênh ngài trở thành thành viên của Quýt bồ đào, đây là đề cử hot nhất tháng, vân vân và mây mây, đủ loại đủ kiểu, tiếng chuông thông báo vang lên không ngừng, tin dài tin ngắn cũng có đến hơn hai mươi mấy tin..
Hạ Đông và Tiểu Uông cùng với đội trưởng Dương bên cạnh nghe được Hạ Tuy đột nhiên nghiêm trang chững chạc nói nên của trang web này, nhất thời nhịn không được “Phốc” phun ra hết, mà Tiểu Uông ngược lại bị nghẹn, bị sặc ho khan không ngừng.
Hạ Tuy nghi ngờ quay đầu nhìn ba người bọn họ, không rõ vì sao đột nhiên lại phản ứng lớn như vậy.
Ô huynh cũng đi theo Chu Khải cùng nhau “Giám định và thưởng thức” loại hình nghệ thuật này bèn giả vờ đứng đắn, bưng mặt nhanh như chớp chạy đến nhà bếp để ăn cơm.
Người đọc sách mà, đương nhiên không thể giống những “Nha dịch” như đội trưởng Dương ngồi ở chỗ kia bưng mì ăn kiểu đó được.
Chu Khải ú ớ không biết nói gì, cuối cùng chỉ có thể cúi đầu nhận sai, “Phải, trên đó có mấy bộ phim muốn xem, ở các trang khác đều không tìm được bản gốc.”
Hạ Tuy biết cái gọi là "Bản gốc" chính là sách lậu, ngẫm nghĩ, cũng không nói gì, "Ủng hộ bản gốc là điều tốt, cậu muốn xem thì cứ xem đi."
Tiếng nói vừa dứt, bên cạnh lại có người ho, nhưng cố tình mỗi người đều đang vùi đầu cố gắng nhồi nhét mì sợi vào miệng, làm ra vẻ bản thân mình đang cố gắng nghiêm túc ăn cơm.
Hạ Tuy liếc nhìn ba người đội trưởng Dương, cũng không nhìn ra có gì bất thường, thời gian gấp rút, cũng không có cơ hội nói chuyện phiếm, Hạ Tuy ôm gói hàng đi thẳng vào phòng làm việc, chuẩn bị nhìn xem đồ vật bên trong.
Chu Khải thấy lão đại đi rồi, vẻ mặt "Em sai rồi" lập tức biến đổi.
Hạ Đông và đội trưởng Dương lúc này mới lên tiếng cười ha hả, Tiểu Uông cũng không thể nhịn được cười.
"A Khải này, đã có bản gốc, nhất định phải chia sẻ."
Chu Khải vỗ ngực cam đoan không thành vấn đề, còn Tiểu Uông và đội trưởng Dương giả vờ đứng đắn bên cạnh, nếu vừa nghe đã biết trang web đó là gì, có thể thấy mọi người đều là người chung chí hướng mà.
Hạ Tuy không biết những người này còn có thể rảnh rỗi nói mấy chuyện không đứng đắn, bản thân vào phòng làm việc để gói hàng xuống, cũng không mở vội, bảo Hạ Dạ ra ngoài ăn sáng với Tiểu Hắc.
"Cháu không cần ăn cơm."
Hạ Dạ không muốn đi.
Hạ Tuy xoa xoa đầu của nó, "Ông Lý đã làm cho cháu rồi, đừng phụ lòng ông. Yên tâm, chú chuẩn bị trước một chút, chờ cháu và Tiểu Hắc ăn xong rồi lại đây chúng ta cùng nhau mở."
Tuy rằng ba con quỷ và một con chó trong nhà thật sự đều không cần ăn cơm, nhưng trong tiềm thức già Lý vẫn xem bọn họ như người thường, mỗi ngày đều sẽ rất cẩn thận chuẩn bị đồ ăn cho họ, còn chăm sóc quan tâm đến từng người, thậm chí quan tâm tới sở thích của Tiểu Hắc nữa.
Hạ Dạ đương nhiên biết chuyện này, cũng không nói gì thêm nữa, xoay người ra ngoài ăn sáng.
Tuy rằng không biết trong hộp đó là thứ gì, nhưng hôm qua Hạ Dạ nói ngửi được khí tức của tiểu quỷ xa lạ, hẳn đó là tiểu quỷ không thể nghi ngờ rồi, Hạ Tuy cũng bố trí trận pháp trong gian phòng phù hợp với tình huống sẽ thả tiểu quỷ ra ngoài.
Chờ đến khi Hạ Dạ và Tiểu Hắc đi vào, lúc này Hạ Tuy mới cẩn thận dùng khí che bàn tay lại mở gói hàng ra, bên trong có một chiếc bình thủy tinh trong suốt.
Trong mắt cô Chung là một chiếc bình rỗng, nhưng Hạ Tuy, Hạ Dạ và Tiểu Hắc có thể nhìn thấy được bên trong chiếc bình có một tiểu quỷ trần trụi còn nguyên dây rốn đang nằm yên.
Tiểu quỷ an tĩnh trôi nổi trong chiếc bình, Hạ Tuy nghĩ nghĩ, không tụ khí vào bàn tay nữa, dùng ngón tay gõ gõ vào bình thủy tinh, tiểu quỷ bên trong giống như một con cá bị giật mình đột nhiên giật giật sau đó mở ra đôi mắt đem ngòm.
Tiểu quỷ va chạm cái bình muốn làm vỡ bình để chui ra, nhưng bình lại không vỡ.
Hạ Tuy trong lòng vừa động, cầm thùng hàng lên kiểm tra thông tin, “Triệu Khai Quốc?”
Tiểu quỷ giống như nghe được mệnh lệnh gì đó, đột nhiên thần sắc biến đổi, từ coi như nghe thấy được cái gì mệnh lệnh, đột nhiên thần sắc biến đổi, từ một con cá nhỏ bị hoảng loạn đột nhiên nhe nanh trợn mắt như biến thành một con cá mập đầy răng sắc nhọn.
"Dùng tiểu quỷ giết người?"
Nhưng có vẻ có điểm khác biệt so với những gì Hạ Tuy từng được biết.
Chăm lo cho hai người ăn sáng thay quần áo xong ra khỏi cửa nhà, cô Chung lại không có thời gian nghỉ ngơi, cô phải đi chợ mua thức ăn, thời điểm này chính là lúc rau quả và các loại thịt còn tươi mới nhất, sau khi trở về còn tranh thủ quét dọn nhà cửa chuẩn bị cơm trưa…
Hạ Tuy cau mày, ngón tay cũng không dám động, sợ cắt đứt đường dây liên kết ký ức với đối phương.
Giữa trưa con gái sẽ ăn cơm và ngủ trưa ở nhà trẻ, đến chiều mới đón con về, sắp đến giờ ăn trưa cô Chung nhận được điện thoại của ông xã, nói là tạm thời có việc nên không về nhà ăn cơm, vì thế cô Chung cuối cùng cũng có chút thời gian, một người ăn cơm xong lau dọn nhà bếp, lúc này thì có người gọi cửa.
Bình thường cô Chung ở nhà xem phim, tin tức trên internet cũng xem không ít, lúc ở nhà một mình tính cảnh giác cũng rất cao.
Thông qua mắt mèo, cô Chung nhìn thấy bên ngoài có một người đàn ông trẻ tuổi mặc đồng phục nhân viên giao hàng.
Hạ Tuy nhắm chặt hai mắt có chuyển động rất nhỏ, hắn nhìn Trương Thuận ngoài cửa thông qua thị giác của cô Chung.
Thỉnh thoảng cô Chung cũng mua vài thứ trên mạng, đa số là cho bản thân mình dùng, còn đồ dùng của con gái và ông xã đều đến cửa hàng chuyên doanh chọn hàng giá cao mới mua, cô Chung nhìn gói hàng, tuy rằng cảm thấy địa chỉ giao hàng rất lạ, nhưng đánh dấu hàng dễ vỡ, gần đây cô có đặt mua một lọ nước hoa giá rẻ trên mạng.
Còn vì sao lại gói trong gói hàng to như vậy, cô Chung vẫn còn chút nghi ngờ, chẳng lẽ bên trong để bọt biển hoặc giấy báo chống sốc hay sao?
Hạ Tuy đột nhiên giật mình, hắn nhìn thấy cô Chung và Trương Thuận có quá trình tiếp xúc rất nhanh, cô Chung ký tên nhận hàng, đóng cửa, mà Trương Thuận cầm danh sách nhận hàng xoay người rời đi.
Chỗ này hoàn toàn khác với những gì Triệu Chấn gặp phải, Hạ Tuy suy đoán ký ức ở đây chắc có thể sẽ cho hắn biết đáp án.
Cô Chung sau khi đóng cửa thì ngồi ở ghế sô pha mở hộp, kết quả vừa mở ra lại phát hiện đó là một chiếc bình thủy tinh trong suốt rất bình thường, bình còn rất lớn, to cỡ bàn phím máy vi tính, nhưng bên trong trống rỗng.
Cô Chung sửng sốt, nghĩ nhân viên giao hàng đưa nhầm, nhưng nhìn kỹ, địa chỉ, tên, số điện thoại đều chính xác.
Đang lúc cô Chung còn đang nghi ngờ thì bình thủy tinh bên cạnh vang lên một tiếng rắc, nứt vỡ một lỗ nhỏ, giống như bên trong có một hòn đá vô hình đập nát bình thủy tinh, rồi sau đó chính là Trương Thuận đã đi xuống lầu vội lao lên mạnh mẽ phá cửa.
Cô Chung cảm thấy sợ hãi, đương nhiên không thể nào mở cửa, ai biết cửa lớn lại đột nhiên tự mở ra, sau đó là hiện trường chặt xác tàn bạo…
Cô Chung đang ngủ say tựa hồ cũng bị ảnh hưởng bởi đoạn ký ức này, sắc mặt vô cùng thấp thỏm lo âu.
Hạ Tuy động đậy ngón tay, lá bùa để trên ấn đường của cô Chung liền hóa thành tro bụi.
Hạ Tuy cũng đốt cho cô Chung một nén An hồn hương, hồn phách của cô Chung lúc này mới yên tĩnh trở lại.
Bởi vì nhìn qua ký ức của cô Chung, cho nên cô Chung nhìn thấy bình thủy tinh trống rỗng, Hạ Tuy cũng nhìn thấy trống rỗng, có điều ở bên trong có đồ vật mà người thường không nhìn thấy được, điều này là chắc chắn.
Hạ Tuy đứng lên, gọi điện thoại cho đội trưởng Dương, kể lại chuyện này, sau khi nói xong Hạ Tuy hơi do dự, “Đội trưởng Dương, có thể điều tra chồng của nạn nhân Chung Yến được hay không?”
Đội trưởng Dương là người chuyên nghiệp, chính là vừa nghe tiếng đàn đã đoán được ý chí bên trong, lập tức phản ứng lại, “Hạ trưởng phòng, cậu nghi ngờ chuyện này là do có người gây ra, chứ không phải ngẫu nhiên?”
Vốn dĩ bọn họ còn nghĩ có người đưa một lô bình thủy tinh chuyển phát nhanh đến Hải thành, sau đó kẻ sát nhân và người bị hại đều là ngẫu nhiên, nhưng Hạ Tuy lại đột nhiên hỏi đến chồng của người chết.
Hạ Tuy "Ừ" một tiếng, "Ở chỗ cô Chung rõ ràng nhân viên giao hàng Trương Thuận đã rời khỏi, nhưng bình thủy tinh bị vỡ, Trương Thuận đột nhiên quay lại, còn ra tay sát hại nạn nhân, rất rõ ràng trên gói hàng ghi tên người nhận chính là người sẽ chết, mà người thực hiện lại ngẫu nhiên, đơn hàng do ai đưa đi thì người đó sẽ trở thành kẻ sát nhân."
"Chồng của cô Chung có vấn đề, đây là nghi ngờ của tôi, tôi chỉ là xem qua ký ức của cô Chung, phát hiện buổi sáng lúc chồng của cô ấy ra cửa có biểu hiện không bình thường, mọi người có thể thuận tiện điều tra một chút."
Cuộc sống hằng ngày của cô Chung đều xoay quanh chồng và con gái, toàn tâm toàn ý yêu thương bonjhoj, đương nhiên sẽ không vì một vài chi tiết nhỏ mà nghĩ nhiều, nhưng Hạ Tuy là người ngoài cuộc, lại còn là một người đàn ông trưởng thành chính chắn, đương nhiên có thể nhìn ra được.
Buổi sáng ngày xảy ra án mạng, lúc chồng của cô Chung ra cửa có chần chờ một chút, cuối cùng cúi người xuống ôm con gái, trên mặt có chút áy náy hôn lên má con, rồi sau đó dặn dò cô Chung hôm nay nếu có thể thì đừng ra ngoài, buổi trưa hắn muốn ăn món hầm.
Làm món hầm phải tốn thời gian khá lâu, đối phương rõ ràng hi vọng hôm nay vợ mình nếu không có gì bất ngờ thì phải ở nhà.
Ở nhà làm gì? Có lẽ chính là để chờ đơn hàng đó?
Nhưng tất cả vẫn còn là suy đoán của Hạ Tuy, cho nên tạm thời hắn không tỏ thái độ với bất cứ chuyện gì.
Thu cô Chung vào một viên âm ngọc khác, Hạ Tuy nhìn đồng hồ, đã hơn năm giờ, ra khỏi phòng làm việc trực tiếp lên lầu thay quần áo, cầm Thanh Tuyền kiếm.
Lý Hải Sinh cũng đúng giờ xuống giường mặc đồ luyện võ, nhếch môi cười gọi Hạ Tuy một tiếng “sư phụ”, lúc này mới đi theo Hạ Tuy xuống lầu luyện công.
Từ sau lần trước đánh nhau với đạo nhân, Hạ Tuy phát hiện ra luyện võ là điều rất cần thiết, bởi vì hắn cũng không dám chắc lúc nào thì bản thân sẽ không thể sử dụng được bùa chú thậm chí là dẫn “khí” để giúp đỡ, chỉ có thể dựa vào bản lĩnh của mình bắt đầu trận chiến với đối thủ.
Điểm này Hạ Tuy cũng đã kể hết cho Lý Hải Sinh, hy vọng cậu có thể từ kinh nghiệm của mình mà rút ra được một bài học.
Rất may Lý Hải Sinh vốn thích luyện võ, lại hi vọng một ngày nào đó mình có thể lợi hại giống như sư phụ vậy, già Lý lại càng đồng ý không bàn cãi, dù sao luyện võ cũng có thể rèn luyện thân thể, bởi vậy bây giờ mỗi ngày Lý Hải Sinh ngoài tập luyện buổi sáng sẽ còn luyện võ với Hạ Tuy nữa.
Có điều Hạ Tuy cũng không cho phép Lý Hải Sinh tập luyện quá sức, với những bài tập hiện giờ của hắn, đối với Lý Hải Sinh mà nói đã có phần hơi cố sức, nếu không phải mỗi lần kết thúc bài tập Hạ Tuy đều giúp Lý Hải Sinh dẫn khí điều hòa cơ thể, sợ rằng cơ thể đã bị tổn thương rồi.
Hôm nay phải đi cùng Giang Húc đến dự tiệc tối, nhưng đó là chuyện buổi chiều, Giang Húc biết Hạ Tuy đồng ý tham dự tiệc tối cùng với cô là đã rất nể mặt, nên cũng không làm mấy chuyện đi sớm trang điểm tạo hình gì đó làm phiền hắn, buổi sáng đã phái người đến đưa lễ phục, quần áo cũng được là ủi thẳng thớm treo trên giá, chờ lúc Hạ Tuy ra ngoài cứ trực tiếp mặc vào là đi thôi.
Dự phòng trường hợp ngoài ý muốn cần đổi bộ lễ phục khác, Giang Húc cũng đã có chuẩn bị trong phòng nghỉ chuyên dụng của mình ở khách sạn của rồi.
Buổi sáng Hạ Tuy còn đang ăn sáng thì đã có người đưa quần áo tới, những nhân viên công tác cũng không làm phiền Hạ Tuy, chỉ cung kính hỏi thăm một tiếng, rồi hỏi nên giá áo ở đâu, sau khi già Lý chỉ đường đến gian phòng nhỏ dùng nghỉ ngơi ở văn phòng, những người kia cũng tự làm việc còn lại không làm phiền họ nữa.
Bận bịu xong những người kia chào Hạ Tuy một tiếng rồi rời đi, thời gian trước sau không quá nửa tiếng, trong quá trình này không quấy rầy, không nghe ngóng, cũng không dòm ngó lung tung.
Tóm lại phục vụ như vậy, Hạ Tuy cảm giác rất thoải mái .
Hơn tám giờ sáng Hạ Đông và Tiểu Uông cuối cùng cũng mang theo Tiểu Hắc và Hạ Dạ trở về, đi cùng còn có đội trưởng Dương, hôm qua ông ấy chính là một tay chạy việc, vụ án hôm nay đã được đội trưởng Hách chuyển giao cho Văn phòng hỗ trợ xã hội, toàn bộ quá trình đội trưởng Hách sẽ phối hợp vô điều kiện với Văn phòng để thuận tiện cho công tác điều tra.
"Tình huống thế nào? Tìm được bao nhiêu?"
Già Lý vội vàng vào bếp nấu mì làm bữa sáng cho bọn họ, Tiểu Uông và Hạ Đông mỗi người ôm một gói hàng để lên bàn, sau đó quen cửa quen nẻo nằm nhoài lên sô pha trong văn phòng.
Hạ Đông quay đầu nhìn thoáng qua Tiểu Uông, Tiểu Uông đang nhắm hai mắt giả vờ ngủ. Hạ Đông buồn bực liếc mắt xem thường, vừa vặn nhìn thấy Chu Khải và Ô huynh đi xuống lầu, “A Khải, làm phiền lấy cho tôi cốc nước!”
Chu Khải còn đứng trên cầu thang, nghe vậy cũng không cần liếc mắt nhìn nhiều, máy lọc nước và cốc uống nước của từng người đều được già Lý rửa sạch để cùng một chỗ.
Chu Khải nâng nâng tay, chiếc cốc có hình con ngựa của Hạ Đông tự động rót đầy nước sau đó bay tới bên người Hạ Đông, Hạ Đông vươn tay đón lấy, uống một hớp lớn lúc này mới cảm giác cổ họng của mình có thể nói chuyện được, “Chúng tôi chạy suốt một đêm, tìm được bốn gói hàng, chạy khắp Hải thành luôn, mệt đến mức mỗi người đều sắp thành cá mặn đến nơi.”
Bên Hạ Đông còn đỡ, dù sao những người khác không nhìn thấy Hạ Dạ, Hạ Đông nóng đến không chịu được, liền nhỏ giọng nhờ Hạ Dạ giúp hạ nhiệt độ, còn chỗ Tiểu Uông mới thảm, bây giờ đem rũ quần áo trên người là có thể rũ ra được mấy cân muối luôn.
Nhưng chạy khắp nơi cũng không có gì, mệt nhất chính là phải bước vào các kho hàng chấc đầy những kiện hàng to nhỏ, cho dù có Hạ Dạ và Tiểu Hắc, mọi người không cần phải lục tung mọi thứ một cách vô bổ, nhưng thật sự có những đồ vật được để trong góc nhỏ khó lòng moi ra.
Cho dù trên gói hàng có viết hàng dễ vỡ, nhưng dễ gì lại không bị chất chồng bên dưới những kiện hàng khác.
Đội trưởng Dương thì tốt hơn, tối hôm qua sau khi nhận được điện thoại của Hạ Tuy, ông ấy suốt đêm điều tra chồng của nạn nhân Chung Yến.
Đội trưởng Dương cần một túi hồ sơ đưa cho Hạ Tuy, bản thân thì tự đến kéo ghế dựa ngồi xuống, từ chối ngồi cùng hai con cá mặn hôi rình trên sô pha, “Bành Từ, chồng của Chung Yến quả thật có vấn đề, hắn ta đã ngoại tình gần hai năm, tình nhân là một quản lý làm cùng công ty, trước khi vụ án xảy ra Bành Từ có dẫn tình nhân đến khám ở khoa phụ sản, ngày hôm sau hai người cùng đi gặp một người tên là Mã Phúc bàn chuyện làm ăn, đội trưởng Hách đã thuận theo việc này điều tra Mã Phúc, mặc khách bên phía nạn nhân Triệu Chấn đội trưởng Hách cũng có phái người đi điều tra theo hướng này, rất nhanh thôi sẽ có kết quả.”
Nói xong nói đột nhiên nhìn thấy cách đó không xa trong gian phòng nghỉ được bồn cây ngăn cách có một bộ tây trang thẳng thớm treo trên giá áo, bên cạnh còn có một cái khay, trên khay đựng nguyên bộ nơ, đồng hồ đeo tay, khuy măng set và dây lưng.
Tuy rằng đội trưởng Dương chưa từng tiếp xúc với đồ hiệu các thứ, nhưng có những món đồ, chỉ cần yên lặng nằm ở đó, cho dù khiêm tốn cũng sẽ tản mát ra khí tức lấp lánh chỉ có ở những thứ hàng xa xỉ phẩm.
"Ồ, là lễ phục? Đây là phải đi tham gia tiệc tối gì sao?"
Vừa nói như thế, Hạ Đông Chu Khải bọn họ sôi nổi nhìn qua.
Chu Khải vừa mới dạo một vòng quanh nhà bếp, bưng mấy bát mì lên giúp bọn người Hạ Đông, Ô huynh yên lặng đi phía sau quan sát, có vẻ là đang nghiêm túc cân nhắc xem làm thế nào khống chế năng lực của mình để làm những việc là người đọc sách chạm tay vào sẽ rất mất mặt.
"Lão đại, có phải anh sẽ tham gia tiệc tối với Giang tổng hay không? Lần trước cô ấy lại đây em đã nhìn ra rồi, hê hê."
Hai tiếng cười cuối cùng thật sự rất đáng khinh.
Hạ Tuy vịnh ghế dựa đứng lên, "Mọi người ăn sáng nhanh lên, chút nữa tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, có thể nhanh thôi sẽ lại bận việc rồi."
Hạ Tuy tự mình ôm hai gói hàng, Hạ Dạ bay đến giúp hắn ôm hai gói còn lại, Tiểu Hắc sủa gâu gâu muốn đi theo, “Tiểu Hắc, ngươi cũng đi ăn cơm đi, ông Lý chắc cũng đã làm bữa sáng cho ngươi rồi, một lát nữa Tiểu Dạ cũng sẽ đi ra.”
Nói xong đi hai bước, đột nhiên nghĩ đến cái gì, quay đầu nhíu mày nhìn Chu Khải, "Website quýt bồ đào kia là cái gì? Cậu đăng ký thành viên?"
Bởi vì làm thẻ ngân hàng hay bất cứ gì cũng đều dùng thẻ căn cước của Hạ Tuy, di động của Chu Khải cũng không có số điện thoại có thể gọi được, cho nên nếu muốn đăng ký thông tin gì đó, tất cả đều dùng di động của Hạ Tuy.
Sáng nay Hạ Tuy tâm huyết dâng trào tùy tiện tìm tòi, kết quả nhận được một loạt những thông báo kỳ lạ, hoan nghênh ngài trở thành thành viên của Quýt bồ đào, đây là đề cử hot nhất tháng, vân vân và mây mây, đủ loại đủ kiểu, tiếng chuông thông báo vang lên không ngừng, tin dài tin ngắn cũng có đến hơn hai mươi mấy tin..
Hạ Đông và Tiểu Uông cùng với đội trưởng Dương bên cạnh nghe được Hạ Tuy đột nhiên nghiêm trang chững chạc nói nên của trang web này, nhất thời nhịn không được “Phốc” phun ra hết, mà Tiểu Uông ngược lại bị nghẹn, bị sặc ho khan không ngừng.
Hạ Tuy nghi ngờ quay đầu nhìn ba người bọn họ, không rõ vì sao đột nhiên lại phản ứng lớn như vậy.
Ô huynh cũng đi theo Chu Khải cùng nhau “Giám định và thưởng thức” loại hình nghệ thuật này bèn giả vờ đứng đắn, bưng mặt nhanh như chớp chạy đến nhà bếp để ăn cơm.
Người đọc sách mà, đương nhiên không thể giống những “Nha dịch” như đội trưởng Dương ngồi ở chỗ kia bưng mì ăn kiểu đó được.
Chu Khải ú ớ không biết nói gì, cuối cùng chỉ có thể cúi đầu nhận sai, “Phải, trên đó có mấy bộ phim muốn xem, ở các trang khác đều không tìm được bản gốc.”
Hạ Tuy biết cái gọi là "Bản gốc" chính là sách lậu, ngẫm nghĩ, cũng không nói gì, "Ủng hộ bản gốc là điều tốt, cậu muốn xem thì cứ xem đi."
Tiếng nói vừa dứt, bên cạnh lại có người ho, nhưng cố tình mỗi người đều đang vùi đầu cố gắng nhồi nhét mì sợi vào miệng, làm ra vẻ bản thân mình đang cố gắng nghiêm túc ăn cơm.
Hạ Tuy liếc nhìn ba người đội trưởng Dương, cũng không nhìn ra có gì bất thường, thời gian gấp rút, cũng không có cơ hội nói chuyện phiếm, Hạ Tuy ôm gói hàng đi thẳng vào phòng làm việc, chuẩn bị nhìn xem đồ vật bên trong.
Chu Khải thấy lão đại đi rồi, vẻ mặt "Em sai rồi" lập tức biến đổi.
Hạ Đông và đội trưởng Dương lúc này mới lên tiếng cười ha hả, Tiểu Uông cũng không thể nhịn được cười.
"A Khải này, đã có bản gốc, nhất định phải chia sẻ."
Chu Khải vỗ ngực cam đoan không thành vấn đề, còn Tiểu Uông và đội trưởng Dương giả vờ đứng đắn bên cạnh, nếu vừa nghe đã biết trang web đó là gì, có thể thấy mọi người đều là người chung chí hướng mà.
Hạ Tuy không biết những người này còn có thể rảnh rỗi nói mấy chuyện không đứng đắn, bản thân vào phòng làm việc để gói hàng xuống, cũng không mở vội, bảo Hạ Dạ ra ngoài ăn sáng với Tiểu Hắc.
"Cháu không cần ăn cơm."
Hạ Dạ không muốn đi.
Hạ Tuy xoa xoa đầu của nó, "Ông Lý đã làm cho cháu rồi, đừng phụ lòng ông. Yên tâm, chú chuẩn bị trước một chút, chờ cháu và Tiểu Hắc ăn xong rồi lại đây chúng ta cùng nhau mở."
Tuy rằng ba con quỷ và một con chó trong nhà thật sự đều không cần ăn cơm, nhưng trong tiềm thức già Lý vẫn xem bọn họ như người thường, mỗi ngày đều sẽ rất cẩn thận chuẩn bị đồ ăn cho họ, còn chăm sóc quan tâm đến từng người, thậm chí quan tâm tới sở thích của Tiểu Hắc nữa.
Hạ Dạ đương nhiên biết chuyện này, cũng không nói gì thêm nữa, xoay người ra ngoài ăn sáng.
Tuy rằng không biết trong hộp đó là thứ gì, nhưng hôm qua Hạ Dạ nói ngửi được khí tức của tiểu quỷ xa lạ, hẳn đó là tiểu quỷ không thể nghi ngờ rồi, Hạ Tuy cũng bố trí trận pháp trong gian phòng phù hợp với tình huống sẽ thả tiểu quỷ ra ngoài.
Chờ đến khi Hạ Dạ và Tiểu Hắc đi vào, lúc này Hạ Tuy mới cẩn thận dùng khí che bàn tay lại mở gói hàng ra, bên trong có một chiếc bình thủy tinh trong suốt.
Trong mắt cô Chung là một chiếc bình rỗng, nhưng Hạ Tuy, Hạ Dạ và Tiểu Hắc có thể nhìn thấy được bên trong chiếc bình có một tiểu quỷ trần trụi còn nguyên dây rốn đang nằm yên.
Tiểu quỷ an tĩnh trôi nổi trong chiếc bình, Hạ Tuy nghĩ nghĩ, không tụ khí vào bàn tay nữa, dùng ngón tay gõ gõ vào bình thủy tinh, tiểu quỷ bên trong giống như một con cá bị giật mình đột nhiên giật giật sau đó mở ra đôi mắt đem ngòm.
Tiểu quỷ va chạm cái bình muốn làm vỡ bình để chui ra, nhưng bình lại không vỡ.
Hạ Tuy trong lòng vừa động, cầm thùng hàng lên kiểm tra thông tin, “Triệu Khai Quốc?”
Tiểu quỷ giống như nghe được mệnh lệnh gì đó, đột nhiên thần sắc biến đổi, từ coi như nghe thấy được cái gì mệnh lệnh, đột nhiên thần sắc biến đổi, từ một con cá nhỏ bị hoảng loạn đột nhiên nhe nanh trợn mắt như biến thành một con cá mập đầy răng sắc nhọn.
"Dùng tiểu quỷ giết người?"
Nhưng có vẻ có điểm khác biệt so với những gì Hạ Tuy từng được biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.