Chương 25: Anh
An Ni bảo bối
20/07/2013
Anh đã từng kể, năm mười sáu tuổi, anh đem
lòng yêu một người phụ nữ ba mươi mốt tuổi. Người ta đã lấy chồng có
con, nhưng anh vẫn chết mê chết mệt. Không rõ tại sao lại cam tâm tình
nguyện như thế, trao tặng cho cô ta cả thể xác lẫn tinh hồn, trở thành
vật chất và hình thức mà cô ta cần. Mãi cho đến khi cô ta muốn rũ bỏ.
Anh chui ra khỏi cái vỏ yếu ớt của mình, vươn rộng đôi cánh đẹp, trở
thành một chàng trai trầm cảm. Vì thế anh luôn thích các cô
nhiều tuổi. Anh nói. Thậm chí sau đó anh còn định yêu một cô hơn anh hai mươi tuổi. Cô ta đã tắt kinh, nhưng được cái rất duyên dáng. Anh kể.
Anh biến thành một chàng trai từng trải sớm, thông minh dị thường. Vì
trí tuệ và tình dục của anh khác với những người bằng tuổi khác nên luôn cần một cô có năng lượng vượt xa hơn anh để dẫn đường, trực tiếp xuyên
vượt giới hạn của thời gian. Cứ trưởng thành như vậy, anh trở thành một
người đàn ông rất xuất sắc. Năm ba mươi mốt tuổi, anh gặp cô. Cô biết lúc đó thể xác và linh hồn anh đã hoàn toàn thuộc về anh. Vì
anh có thể chất và hình thái thuộc riêng anh. Mãi cho đến khi anh và cô
chia tay nhau. Không ngừng già đi. Thời gian giữa họ là một khoảng cách
của sao chổi tới mặt đất. Đúng cái khoảnh khắc cô nhìn thấy anh, cả hai
đã cách xa nhau hàng trăm năm ánh sáng. Thứ ánh sáng của anh
mà cô nhìn thấy được là cuộc hành trình mà anh đã xuất phát từ lâu. Đậu
lên trán cô, không co hơi ấm, chỉ có ký ức. Họ chưa từng kể cho nhau
nghe về thời thơ ấu. Thời con trẻ và trưởng thành. Như thể chỉ là phút
giây lướt qua nhau, roạt một tiếng. Cái bóng của cả hai lướt qua nhau.
Âm thanh mảnh và khẽ, như bụi bặm thời gian đổ xuống. Nhưng, ở đâu? Anh đã gặp em. Cô thấy anh nhỏm đứng dậy, tay cầm chiếc di động,
đi ra ngoài cửa, gọi điện thoại. Bữa tiệc huyên náo. Cuộc hội tụ của
những người lạ mừng năm mới. Rất nhiều người đang hát karaoke. Anh vận
bộ đồ đen. Chàng trai gầy gò. Cái dáng nhô cao trĩu buồn khiến người ta
muốn lại gần, vây xung quanh anh, rồi áp mặt lên bờ vai vuông bức. Sự trầm lắng của anh đem tới khả năng vô hạn. Một chàng trai trầm cảm
mang khả năng vô hạn. Giống như ánh mắt anh lặng lẽ quan sát cô. (Như
thể cuộc gặp dưới đáy biển sâu ba nghìn mét của chúng ta âm thầm và lặng lẽ. Rong biển mềm như tơ, ánh nắng xiên rọi. Em phô trái tim mình trơ
trụi, lướt qua người anh). Đúng giây khắc đó, cô không còn nhìn thấy
được thứ ánh sáng của anh. Nếu chúng ta gặp gỡ nhau dưới đáy
biển sâu ba nghìn mét, anh làm sao có thể bày trái tim mình cho em xem.
Em quan sát nó như một hình giải phẫu, như một ký ức cần phải đuổi theo. Rong biển mềm như tơ, ánh nắng xiên rọi. Anh phô bày trái tim mình trơ
trụi, lướt qua người em. Nếu đúng như vậy, là cuộc gặp giữa chúng ta. Anh đứng sau cô. Cô đứng trên thang máy đang từ từ đi xuống, nhìn thấy
bóng mình trong gương. Cô mặc áo khoác ngoài, quàng khăn và đội mũ, đứng ngoài cửa đợi tắc xi. Một mùa Đông rất lạnh. Ban đêm, chiếc đài trên xe tắc xi thông báo đây là trận rét ghê gớm nhất suốt mười chín năm qua
tại Bắc Kinh. Gió lớn rít lên, lạnh thấu xương. Cô ngồi trong xe, bình
thản thông báo địa chỉ cần đến cho anh lái xe. Chiếc xe mà cô vừa lên
biết rõ phải đưa cô đi đâu. Cô biết nhà ở đâu. Biển cả trong tim cô ở
đâu. Như có thể ra vào bất kỳ lúc nào. Trong gương, cô nhìn
thấy nụ cười của mình. Trấn tĩnh như vậy. Một người đã bị dao chém vào
tận xương tuỷ nhưng đi trong đám đông vẫn thường giữ được nụ cười như
vậy. Bốn giờ sáng, cô về nhà, cầm tấm thẻ mở cửa, đặt vào nơi nhận thẻ.
Tách. Em đi vào thế giới an toàn đây. Tạm biệt anh nhé. Em phơi bày ruột gan. Chỉ sợ anh chiếm mất em. Hoặc sợ anh đưa tay ra vuốt ve em. Em
thấy thực sự khiếp sợ, không đủ an toàn. Vì thế em mới tĩnh lặng đến
vậy. Và tự cười với mình. Vì phút giây ngưng lặng này, nghe
thấy tiếng tách một cái. Tinh tế rõ ràng. Em biết mình đã đi vào biên
giới của sự huyền hoặc, đứng sau anh, cùng chia sẻ với anh những cảnh
đẹp và sự im lặng của cái thế giới bao la mờ mịt này.Eric Anh đến từ Paris. Cô đã đi qua thành phố của anh. Cô luôn thấy đàn ông
châu Âu đẹp trai. Lông mi dài vàng rượm rợp bóng, cứ lấp lánh sáng dưới
ánh nắng. Mắt xanh thăm thẳm. Không thể hiểu được họ đang nghĩ gì. Nhưng Eric chỉ là một chàng trai thuộc chòm sao Song Ngư, tính tình vui vẻ.
Anh sống ở đây một tháng, làm một bộ phim trong cái khách sạn mini này.
Cảnh phim là những thứ anh dùng điện thoại di động chụp được và sưu tầm
lại, sau đó dựng phim, lồng nhạc và độc thoại. Anh dùng máy
tính hiệu Apple cho cô xem những đoạn phim ngắn này. Anh ở Hồng Kông,
Tokyo, New York, Thượng Hải, Bắc Kinh... Di chuyển đủ các thành phố khác nhau. Trong cảnh có cả sân bay, đường phố, siêu thị, các toà cao ốc,
cột điện, bầu trời, đám mây, các cô gái trẻ tóc dài ở các tiệm
karaoke... Anh nói, Đây chỉ là một dạng ghi chép lại từ bờ bên này tới
bờ bên kia. Bao gồm cả các cô gái đó. Di chuyển giữa lồng ngực của các
cô gái khác nhau. Những quá trình khác nhau. Anh dùng thứ tiếng Hoa rất rõ ràng, khó nhọc diễn đạt ý tứ của mình. Quá độ. Đúng vậy. Như một kiểu quá độ. Cô đeo tai nghe. Khe khẽ nín thở trước màn hình màu xanh của anh. Âm
nhạc được anh phối vào là nhịp trống rất đơn giản. Cô không nói cho anh
biết lúc đó cô bị rung động bởi chính thứ độc thoại của anh bằng tiếng
Pháp. Những tràng dài phát âm mà cô hoàn toàn không hiểu. Những âm thanh trầm lắng cứ tuôn ra như bay. Đó là thứ ngôn ngữ mà cô thấy rất dịu
dàng, thanh nhã. Giống như một giấc mơ lớn úp chụp lấy con người. Cô yêu thứ âm thanh này ngay trong khoảnh khắc. Mặc dầu hoàn toàn không hiểu. Cũng giống như chúng ta phải lòng một người nào đó tuy không thể lý giải nổi. Chuyện này rất dễ dàng. Cô thường gặp anh ở trên đường. Anh cưỡi trên chiếc xe đạp thuê phóng
đi phóng lại. Có lúc cô ngồi trong tiệm ăn nhỏ, anh phóng xe qua, nhìn
thấy cô, dừng ngay lại chào cô. Anh đi đôi giày vải đen. Lại tìm thấy
vải sợi đay màu trắng, tự thiết kế kiểu, ra hiệu đặt may. Cô luôn thấy
anh như một đứa trẻ rất nhỏ. Nhưng thật ra anh chỉ ít hơn cô bốn tuổi.
Hồi nhỏ, anh là một ngôi sao. Vì thế anh rất xinh. Lúc đi lại hoặc chạy
chơi, khẽ lắc lư cái eo, nhẹ nhàng như một chú hươu non. Anh
hỏi, Này, đang làm gì thế? Cô đáp, Em đói. Ăn thôi. Anh nói, Tôi vừa
đánh cờ tướng với ông chủ khách sạn. Chuẩn bị đi tìm Anna.
Anna là cô gái sống trong khách sạn mà anh rất thích. Chừng hai mươi
tuổi. Mắt một mí, hơi mập, vẽ tranh sơn dầu. Tai trái đeo một chiếc
khuyên bạc rất dài. Anh tuyên bố với mọi người, Tôi rất thích Anna. Vì
thế muốn biết cô ấy ở đâu? Nếu tìm được, anh rất vui, cho cô
ấy xem máy tính của anh. Đặt tay lên vai cô ấy, khẽ vuốt ve cô ấy. Cô đi tới đâu, mắt anh cũng dõi theo. Trông đôi mắt xanh lam đầy vẻ dịu dàng. Luôn muốn tìm cơ hội để hôn cô. Cô nói, Anh đi đi. Anna vừa từ trên núi về. Anh nói, Em phải vui vẻ đi chứ. Anh sắp phải đi Tây Tạng rồi còn gì.
Bao nhiêu là thứ hay. Em còn phải yêu nữa chứ. Em biết không, khi yêu
một người, chúng ta sẽ rất vui vẻ.Cô mỉm cười. Vâng, tất nhiên là em biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.