Chương 26: Hẹn hò
An Ni bảo bối
20/07/2013
Cô mặc chiếc áo khoác màu đen đứng đợi anh
bên cạnh cửa siêu thị. Đó là lần hẹn hò đầu tiên đơn độc của họ. Cây
thông Noel lấp lánh vẫn chưa được dọn đi. Màu trời hoàng hôn sẫm lại rất nhanh. Trên cánh cửa kính hắt đầy ánh sáng đèn phố và màu đen tuýp. Vì
trời lạnh nên trên cánh cửa kính đọng một lớp mù trắng mỏng. Anh tắc
đường tới muộn mười phút. Vội vã đẩy cửa vào, trong khi cánh cửa đang
chuyển động đã thấy cô đứng bên trong. Dáng vẻ bình thản. Một loài dương xỉ lạ mất tích trong rừng nhiệt đới. Được vẽ lại trong đá
hoá nham thạch, rồi phục hồi. Trên gương mặt cô có vết son hồng mờ mờ.
Anh tiến lại sát gần cô. Cô ngẩng đầu lên như một đứa bé con. Ánh mắt
ngây thơ và hoang vắng. Chúng mình đi ăn cơm. Đi nào. Anh đưa em đi. Cô đi bên cạnh anh. Đây là ngày đầu tiên họ bên nhau. Xuyên qua
đám người lạ, xuyên qua thời gian ngăn cách hai bên, xuyên qua biển cả.
Sát gần bên nhau, mãi cho đến khi giữa người chỉ cách nhau chừng ba
xăng-ti-mét. Lúc qua đường, tay cô khoác vào cánh tay anh, kéo anh chạy
như bay. Họ cùng chạy qua đầu đường nhấp nháy đèn xanh đỏ.
Một mùa Đông giá lạnh nhất Bắc Kinh. Trong các tiệm ăn luôn ồn ào. Họ
gọi cá nướng dâu tây, rau xanh và salad đu đủ. Cô uống một chút rượu
nếp, ngượng ngùng tới mức mặt bừng đỏ. Anh nói, Em không thể tiếp rượu
cùng anh được. Cô nói, Em luôn khát khao được hưởng lạc thú uống say.
Nhưng chỉ thấy mặt đỏ lên. Như thể nó là điều cấm kỵ của em. Không giống như thuốc lá. Có thể trở thành người tri kỷ. Khoé môi anh lộ nụ cười
nhàn nhạt. Có lẽ do anh quá mệt. Hoặc quá dịu dàng. Hơi ấm của một người thanh niên trẻ đang dần bước sang tuổi già. Họ nói những gì, phần lớn
cô không nhớ nữa. Tất cả đều đang biến động, chỉ có họ là tĩnh. Nhìn
nhau. Nói hoặc không nói. Có chút mệt mỏi. Có chút dịu dàng. Nhưng tuyệt nhiên không chán ngán. Xem một bộ phim ngắn. Gặp em năm hai
mươi tuổi. Anh sẽ yêu em. Nhưng mười năm sau, em chỉ có thể làm vợ anh.
Có một số lời không cần nói ra cũng rõ. Chúng ta đều cần một người yêu,
có thể yên tâm ngủ bên cạnh. Có thể trò chuyện hoặc yêu nhau. Trong rạp chiếu tối om, tiếng cười dâng lên như sóng. Xem một bộ phim
hài nhưng anh rất hiếm khi cười. Anh không kéo tay cô, cũng không hôn
cô. Anh giấu kín cảm xúc trong lòng. Tĩnh lặng và kiềm chế. Thậm chí
không dám nhìn thẳng vào cô quá lâu. Xem phim xong. Đã mười một giờ đêm. Cô muốn vào tiệm trà uống một cốc trà nóng pha mật ong và chanh. Lại
muốn ăn thêm cháo trắng. Cô giống hệt một đứa con nít. Ngồi xuống trước
mặt anh. Anh kiên nhẫn hút hết một điếu thuốc, nói, Chúng
mình đi dạo nhé. Anh từng bị thương ở hông, ngồi lâu lại đau. Lúc đó, cô thấy anh thật nhường nhịn cô. Giống như trong đám đông huyên náo, anh
băng qua những gương mặt và cánh tay xa lạ, cố đưa cho cô một cốc trà
nóng. Nói, Có lẽ loại này uống ngon hơn. Lúc đó, họ vẫn chưa ở bên nhau. Em nhớ tới nụ cười của anh. Phảng phất như anh vẫn đang ở bên cạnh. Tin nhắn cua anh gửi tới sau khi giã từ. Anh ngần ngừ chìa tay ra, nắm lấy
tay cô trong xe tắc xi. Anh nói, Sao lạnh thế. Nhưng tay anh cũng không
nóng lắm, chỉ hơi âm ấm. Lúc chạm phải da nhau, thậm chí cũng không thấy rung động. Trong những đêm thức chong chong. Như thể túm
chặt lấy cuộc thi thời gian từng phút từng giây. Họ ngồi trên tắc xi đi
khắp nơi. Đổi nhiều quán bar. Chỉ vì muốn tìm lấy tìm lấy một góc tối
yên tĩnh, có thể ngắm nhau cho tới tận trời sáng. Có nói chuyện hoặc
không, tất cả đều không có gì đáng ngại. Chỉ cần trong bóng tối hoặc
trong nghi ngờ, bật lửa, châm cho nhau điếu thuốc. Đó là việc có thể làm cho nhau. Có một số người khi trao thể xác cho nhau phải là
chuyện đã từng xảy ra dưới đáy biển sâu ba nghìn mét. Nó thuộc về ký ức. Nhưng không thuộc về tương lai. Lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng anh đã
thấy mình từng lại gần và ôm anh. Thậm chí mỗi một chi tiết đều rõ như
ban ngày. Ôm choàng lấy hông, úp mặt lên bờ vai vuông vức. Đã quá quen
thuộc với làn da và mùi vị của anh. Đường nét cơ thể anh cùng độ ấm nóng của da thịt. Em đều biết cả. Đều nhớ cả. Thế nên chúng ta không ân ái.
Bây giờ không cần. Sau này cũng vậy. Chuyện chúng mình cứ vờn vã nhau đã xảy ra cách đây mấy trăm năm ánh sáng. Ngay buổi đều chuyến du hành của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.