Quyển 2 - Chương 47: Âm Dương Hợp Hoan Tông
Thực Đường Bao Tử
10/04/2013
- Ẩn hình pháp bảo!
Đại sư huynh đồng tử kịch liệt co rút lại, nhịn không được sinh lòng sợ hãi,
- Tại hạ Âm Dương Hợp Hoan Tông Tịch Mịch Nhiên, nếu đạo hữu nhìn trúng nữ tu này, tại hạ cùng sư đệ lập tức thối lui, hơn nữa có thể lấy tâm ma thề, tuyệt không hướng người thứ hai lộ ra việc hôm nay!
Tịch Mịch Nhiên cảm thấy sợ hải!
Hắn tuy rằng bái nhập làm môn hạ Âm Dương Hoan Hợp Tông, nhưng lúc trước từng vô tình thu được trong tay của một tán tu một quyển pháp quyết đặc thù, sau khi tu luyện đối với các loại nguy hiểm có cảnh giác cực cao, dựa vào phần năng lực này, hắn có thể thật cẩn thận sống sót ở Âm Dương Hợp Hoan Tông đầy hỗn loạn âm độc, hơn nữa lại có được địa vị như hiện giờ.
Giờ phút này, đối mặt hắc bào tu sĩ, lông tơ sau lưng của hắn dựng đứng lên, toàn thân lạnh toát, khiến hắn rùng mình. Loại cảm giác này, chỉ có khi đối mặt với tu sĩ trên Kim Đan, mới xuất hiện.
- Người này không ngờ là một gã Kim Đan tu sĩ, đáng chết, lấy tu vi của hắn bằng cách nào lại lừa được Mộc gia, chui vào Thí Luyện Giới.
- Tuy rằng trong tay ta có Thí Luyện Thạch, đem bóp nát sẽ lập tức mở ra Truyền Tống Trận, nhưng khả năng hơn phân nửa có thể trong nháy sẽ bị người này diệt sát! Hiện giờ ta chỉ có thể cố hết sức làm cho người này buông bỏ sát khí, nếu không hôm nay nguy rồi!
Tịch Mịch Nhiên trán toát mồ hôi, về phần tam sư đệ “tuyệt mỹ” kia, "Thân thể mềm mại" lại càng run bần bật, trong mắt hiện ra một tầng hơi nước, hay cho một bộ dạng "Lê hoa đái vũ".
Hắc bào tu sĩ nghe vậy cũng không lập tức trả lời, hơi trầm ngâm, hình như là đang tự hỏi việc này nên như thế nào.
Đại sư huynh thấy thế trong lòng khẽ buông lỏng, vội vàng lấy lòng nói:
- Tiền bối có lẽ không biết, vãn bối lúc trước lấy bí pháp tông môn xem qua, nàng này không chỉ xinh đẹp như hoa, lại còn có được “Danh khí” hiếm có như “Thiềm Thừ khẩu”, khi giao - hợp, như “nhập môn” lần thứ hai, mềm yếu kẹp chặt tuyệt không thể tả.
- Hơn nữa nàng này thân là tu sĩ, thể chất linh hoạt vượt xa thường nhân, phối hợp thêm các loại tằng thú diệu pháp, càng làm người khác tiêu hồn, quả thực là thượng phẩm trong thiên hạ. Nếu tiền bối đáp ứng thả hai người bọn ta rời đi, vãn bối có thể thi triển bí pháp Hợp Hoan Tông sửa đổi trí nhớ lúc trước của nàng, hơn nữa khiến nàng sau này cam nguyện trở thành thị thiếp của ngài, mặc ngài định đoạt, thế nào?
- Nga, ngươi nói nghe được đấy.
Hắc bào tu sĩ kia nghe vậy chậm rãi mở miệng, thanh âm khàn khàn, nhưng có vài phần háo hức trong đó, cũng cực kỳ rõ ràng,
- Nếu ngươi dám gạt ta, bản tôn hôm nay nhất định phải lấy tính mệnh của ngươi!
- Tôn Giả yên tâm, vãn bối cho dù có gan to bằng trời, cũng tuyệt đối không dám lừa ngài.
Thấy hắc bào tu sĩ kia có vẻ xiêu lòng, Tịch Mịch Nhiên trong lòng nhất thời sinh ra vài phần vui mừng, đưa tay vỗ túi trữ vật lấy ra một bạch sắc ngọc giản, cung kính giao ra,
- Bên trong ngọc giản này là bí pháp của Hợp Hoan Tông, thật giả thế nào, tiền chỉ cần nhìn sẽ biết.
- Ân.
Hắc bào tu sĩ thản nhiên gật đầu, đưa tay đón lấy ngọc giản.
Tịch Mịch Nhiên thấy thế, trong lòng nhất thời nhẹ nhàng thở ra, xem ra hôm nay một kiếp này có thể thoát được.
Nhưng ý nghĩ này vừa mới dâng lên, hắn đột nhiên cảm giác ngón tay hơi đau, mặt không còn huyết sắc, thân thể trong nháy mắt cứng ngắc, chậm rãi ngã trên mặt đất.
- A!
"Tuyệt mỹ" tam sư đệ trong miệng phát ra một tiếng kêu to “duyên dáng ", trên người độn quang chợt lóe, điên cuồng hướng phương xa bỏ chạy. Đồng thời vỗ túi trữ vật lấy Thí Luyện Thạch ra, trên tay linh quang chợt lóe, đem nó hung hăng bóp nát.
- Hừ!
Hắc bào tu sĩ bên dưới truyền đến một tiếng hừ lạnh, hư ảnh tam sư đệ từ trong Truyền Tống Trận đột nhiên phát ra một tiếng kêu thảm, trong miệng mũi nhất tề phun ra tiên huyết, thân thể lập tức mềm nhũn té trên mặt đất.
- Tiền bối đừng giết nô gia, nô gia nguyện ý cả đời hầu hạ ngài.
Hắc bào tu sĩ nghe vậy thân thể cứng lại, lập tức phất tay tung ra một con dấu vuông màu vàng đất, liền biến lớn hơn ba mươi trượng ầm ầm hạ xuống đem người này hoàn toàn dập chết.
Sau khi diệt sát người này, Tiêu Thần đi đến thi thể cứng ngắc của Đại sư huynh kia, vẫy tay, một điểm thanh mang nháy mắt rơi vào trong tay hắn, nhìn thật kỹ, hóa ra là một thanh sắc tiểu xà lớn không đủ một tấc nhìn thoáng như chiếc phi châm.
Vật này, chính là Anh Biến Xà hắn thu được tại nơi phong ấn kia! Sau khi được Ngu Cơ chỉ điểm, Tiêu Thần đã đem con rắn này thuần phục trở thành Linh Thú, hôm nay lần đầu ra tay, quả nhiên xuất kỳ bất ý nháy mắt đem Đại sư huynh tu vi không kém kia độc sát đương trường!
Tiêu Thần vừa lòng gật đầu, đem Anh Biến Xà thu vào trong túi ngự linh. Động tác thành thạo đem túi trữ vật pháp bảo trên thân ba người toàn bộ đều lấy đi, tiếp theo phóng thích Tu La cốt đem huyết nhục tinh hoa ba người thôn phệ, rồi đánh ra hỏa cầu hủy thi diệt tích.
Nhìn về phía Lăng Thanh Nhi sớm đã nằm trên mặt đất, kiều mị kêu rên từng trận, Tiêu Thần khẽ lắc đầu, lập tức ôm lấy nàng, thanh mang chợt lóe biến mất vào rừng sâu.
. . . . .
Nơi nào đó trong khe núi sâu, một đạo độn quang từ đằng xa bay tới. Đột nhiên, từ hai bên trên vách đá bay ra vô số bóng đen. Nhìn thật kỹ những bóng đen này, hóa ra là những con vật cánh có màng thịt, mỏ nhọn răng nanh, đôi mắt đỏ bừng màu máu, tản mát ra vẻ tà ác lạnh như băng, yêu thú Biên Bức.
Trong tiếng kêu chi chi, đám Biên Bức yêu thú điên cuồng hướng độn quang kia đánh tới.
- Hừ!
Một tiếng hừ lạnh từ trong độn quang phát ra, lập tức vô số đạo hắc sắc Phong Nhận hình bán nguyệt từ giữa ầm ầm phát ra, đem hơn mười yêu thú nháy mắt chém làm hai nửa. Về phần những con tránh được phong nhận chạm được phía trên độn quang, cũng bị vòng bảo hộ bên ngoài cơ thể tu sĩ kia nháy mắt đụng cho thịt nát.
Một đường huyết vũ phiêu sái, bên trong độn quang tu sĩ kia đúng là không thèm tránh né, thẳng một mạch mở đường máu trong sơn cốc.
Đột nhiên, độn quang dừng lại ở chỗ sâu trong sơn cốc. Anh mắt đảo khắp, lập tức tập trung lại một chỗ, đáy mắt lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.
Chỉ thấy ngoài trăm trượng phía trước, một thanh sắc Tiểu Kiếm tản ra ánh huỳnh quang sáng chói, chiếu rọi phạm vi hơn mười trượng. Mà cách Tiểu Kiếm này không xa, một con vượn lớn đang ngủ say, nằm sấp trên mặt đất. Con vật này cao chừng một trượng, toàn thân lông vàng, giờ phút này hình như đã nhận ra tu sĩ từ bên ngoài đến, đôi tay to lớn đang nắm lại nháy mắt hung hăng mở ra, nắm lấy cây Huyết Ô Hắc Thạch Bổng bên người, ngửa đầu phát ra một tiếng rít gào phẫn nộ.
. . . . .
Trên đỉnh một tòa núi nhỏ, một đạo độn quang đột nhiên thu liễm, lộ ra trong đó một thiếu nữ xinh đẹp, nhưng nữ tử này này môi mỏng, cằm nhọn, điểm thêm một nốt ruồi đen, làm cho người ta cảm giác bạc tình bạc nghĩa.
Nữ tử này, chính là Tử Vi Tông Lý Thanh Liễu.
Ánh mắt nữ tử này cẩn thận đảo qua tứ phía, lập tức đưa tay vỗ túi trữ vật, xuất ra một mai tử sắc ngọc phù, trên ngọc phù có hai điểm nhỏ màu trắng, giờ phút này vừa vặn dung hợp cùng nhau.
- Sư huynh quả nhiên đang ở chỗ này.
Ánh mắt nữ tử lộ vẻ kinh hỉ, đưa tay đánh vô số đạo pháp quyết lên trên ngọn núi nhỏ này.
- Đi!
Pháp quyết hạ xuống, nhất thời giống như cục đá ném xuống mặt nước, kích phát từng mảnh sóng gợn. Không gian vặn vẹo, thân ảnh hai người Dương Vĩ cùng Tử Tinh Nguyệt chậm rãi hiện ra, khóe miệng mỉm cười nhìn về phía nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.