Quyển 2 - Chương 46: Thế cục hổn loạn (3)
Thực Đường Bao Tử
10/04/2013
- Các ngươi tốt nhất thối lui cho nhanh, ta là tu sĩ Nam Duyệt Châu Phá Diệt Tông, sư huynh Hình Thiên của ta đang ở phụ cận, nếu các ngươi dám làm xằng bậy, huynh ấy nhất định sẽ không bỏ qua cho các ngươi!
Thanh âm Lăng Thanh Nhi vừ dức, ba đoàn độn quang phía sau nhất thời an tĩnh lại, nhưng một lát sau lại có một tiếng cười lạnh truyền đến.
- Vốn muốn trước tiên trêu chọc tiểu mỹ nhân một chút, nhưng không ngờ ngươi là tu sĩ Phá Diệt Tông. Hừ! Hình Thiên kia danh khí cũng thật lớn, chúng ta cũng không nguyện bỗng dưng trêu chọc, cho nên vì phòng ngừa vạn nhất, chỉ có thể mau chóng chấm dứt trò chơi.
- Chán ghét, sư huynh người thật đúng là mất hứng, người ta vốn đang muốn cùng nàng chơi đùa nhiều thêm chút nữa mà.
Nam tử nói chuyện thanh âm cực kỳ âm nhu, ngữ điệu mềm yếu, làm cho người ta có một loại cảm giác õng ẹo.
Từ trong đoàn độn quang cuối cùng, tu sĩ kia lặng lẽ cười hai tiếng, nói:
- Ta xem ra tam sư đệ đang ghen tị, sợ là Đại sư huynh chỉ lo sủng hạnh tiểu mỹ nhân kia mà lạnh nhạt đệ, yên tâm, nếu Đại sư huynh không đủ sức, ta sẽ thỏa mãn cho đệ.
- Đáng ghét! Chết đi, toàn nói điều ma quỷ gì đâu!
Nam tử kia hờn dỗi không thôi, liên tục phản đối.
Phía trước, Lăng Thanh Nhi được nghe ba người đối thoại, vừa thẹn vừa giận, trong miệng mắng to vô sỉ, hạ lưu, biến thái. Nhưng ba người phía sau cũng không thèm để ý, ngược lại hi hi ha ha cười đùa.
- Được rồi, không chơi đùa nữa, trước tiên động thủ đem tiểu mỹ nhân bắt lại, bốn người chúng ta sẽ tìm một chỗ bí ẩn, hảo hảo khoái hoạt một phen.
Đại sư huynh thanh âm cũng rất có từ tính, là một vị nam nhân nhưng lời nói ra rơi vào trong tai người khác, cũng đủ để khiến người buồn nôn.
Lăng Thanh Nhi nghe vậy sắc mặt nháy mắt trở nên tái nhợt không có chút huyết sắc nào, tu sĩ Âm Dương Tông am hiểu thái bổ, nếu rơi vào tay bọn chúng, kết cục tất nhiên cực kỳ bi thảm, sống không bằng chết!
Hô!
Hô!
Hô!
Vào thời khắc này, ba đoàn độn quang phía sau bỗng nhiên quang hoa đại phát, tốc độ nháy mắt đề thăng, chỉ chốc lát đã đem Lăng Thanh Nhi vây vào chính giữa, độn quang thu liễm, lộ ra ba người.
Đại sư huynh cầm đầu hơn hai mươi tuổi, mặt đẹp như ngọc, đôi mắt ẩn tình, quả nhiên là một mỹ nam tử phong lưu, thân mặc một bộ đạo bào màu hồng nhạt, không những không làm tổn hao khí khái nam tử trên người hắn, ngược lại càng lộ ra vài phần độc đáo khác thường.
Người thứ hai là một gã nam tử dáng người to lớn, y sam cực kỳ tùy tiện, lộ ra một mảng lớn trước ngực, đôi mắt chứa đầy dục vọng, ánh mắt háo hức đem Lăng Thanh Nhi bao phủ ở bên trong.
Về phần tam sư đệ, liếc mắt nhìn một cái, đúng là bộ dạng như hoa như ngọc, mày liễu mắt phượng, môi hồng mũi nhỏ, khuôn mặt trái xoan mềm mại, chiếc cằm thon gọn, giờ phút này che miệng cười, đúng là toát ra vô hạn phong tình.
(TG: Nôn, viết đến đoạn này, lão nạp cũng muốn ói ra. . )
- Tiểu mỹ nhân, giờ phút này nàng còn muốn trốn đi đâu nữa, mau mau cùng chúng ta khoái hoạt một phen, được không?
Đại sư huynh tuy rằng ngữ điệu ngả ngớn, nhưng thanh âm khàn khàn trầm thấp, lại giống như đang cùng tình nhân thỏ thẻ,rất có lực hấp dẫn.
- Tật xấu thương hoa tiếc ngọc của đại sư huynh lại tái phát rồi, đây không phải bên ngoài, tùy thời đều có nguy cơ xuất hiện, không nên tiếp tục nói nhảm, trực tiếp thi triển thủ đoạn đem nàng bắt đi, rồi cho uống hợp hoan tán, tự nhiên sẽ tùy ý chúng ta định đoạt.
Nhị sư huynh dục vọng trong mắt đại phát, có chút không kiên nhẫn nói.
- Hì hì, người ta cho rằng Nhị sư huynh nói đúng, người ta cũng muốn nếm thử mùi vị tiểu mỹ nhân này.
Khi nói chuyện, tam sư đệ khéo léo chìa đầu lưỡi liếm qua môi, nửa thân dưới rõ ràng nổi lên phản ứng, dựng lên cái đỉnh lều nho nhỏ.
- Được rồi, vậy thì đem tiểu mỹ nhân trực tiếp bắt đi.
Đại sư huynh nghe vậy hơi trầm ngâm, lập tức mỉm cười, phất tay đánh ra một đoàn khí thể hồng nhạt.
Lăng Thanh Nhi trong lòng cả kinh, dương tay tung một vật, vật ấy cực giống một chiếc khăn tay, bên trên có thêu năm ngọn núi mười con sông, dưới pháp lực thôi động, nhất thời phóng xuất ra một tầng bảo hộ màu trắng, đem nàng bao phủ ở bên trong. Vòng bảo hộ này hiển nhiên không giống bình thường, phía trên mơ hồ có hình ảnh năm núi mười sông thoáng hiện.
Đại sư huynh thấy thế, khóe miệng nhếch nhẹ lộ ra vài phần cười lạnh, vẫn không có ý định xuất thủ.
Khí thể hồng nhạt nhìn thì chầm chậm, nhưng bất quá chỉ một cái hít thở đã chạm tới vòng bảo hộ.
Vòng bảo hộ kia rõ ràng bất phàm, thế nhưng không có nửa điểm lực chống cự với khí thể hồng nhạt.
- A!
Trong miệng phát ra một tiếng hô nhỏ, trong đâi mắt đẹp của Lăng Thanh Nhi nhất thời tràn ngập vẻ kinh hoảng, chóp mũi chỉ cảm thấy đã hít vào một tia khí thể, lập tức cảm giác cả người trầm xuống, pháp lực lưu chuyển trong cơ thể đình trệ, thân ảnh cũng trở nên lắc lư.
Một cỗ lửa nóng đột nhiên ở trong lòng dâng lên, trong đầu lại càng mơ hồ hiện ra một vài bức họa nam nữ âm dương giao hợp. Tuy rằng Lăng Thanh Nhi cực lực muốn bảo trì thanh tỉnh, nhưng những hình ảnh này không ngừng lưu chuyển, từng chút từng chút đem nàng kéo vào vực sâu nhục dục.
Giờ phút này Lăng Thanh Nhi chân mày hơi nhíu lại, trong mắt đẹp tràn đầy vẻ mê ly, cái miệng nhỏ khẽ nhếch, không ngừng phát ra tiếng rên khẽ, trên khuôn mặt xinh đẹp lại càng trào ra một mảnh hồng nhạt mê người. Bộ ngực sữa cao ngất theo hơi thở không ngừng phập phồng, tấm lưng mềm mại không ngừng vặn vẹo lại càng chứa vô tận phong tình, hai cái đùi ngọc kẹp chặt cùng một chỗ, hơi cọ vào nhau, lộ ra một chút da thịt trắng như tuyết trên mắt cá chân, tản ra ánh sáng màu trắng ngà mê người.
- Đại sư huynh, đệ chịu không nổi, ta nguyện ý đem toàn bộ đỉnh lô nửa năm tới cho huynh sử dụng trước, có thể nhường lần đầu tiên của tiểu mỹ nhân này cho đệ nếm trước không?
Nhị sư huynh kia miệng liên tục nuốt nước miếng, yết hầu lăn lộn, trong miệng phát ra tiếng gầm gừ mơ hồ không rõ. Vẻ nhục dục trong mắt lại càng không che dấu chút nào, hình như hận không thể ngay lập tức đem tiểu mỹ nhân trước mặt cởi sạch y phục, tùy ý chà đạp một phen.
Đại sư huynh nghe vậy trên mặt lộ ra vẻ suy tư, một lát sau mỉm cười, nói:
- Kèm thêm ba viên Hợp Hoan Thông Huyền Đan, nếu đệ đáp ứng, ta ta liền làm chủ đem nàng tặng cho đệ hưởng dụng, thế nào?
- Tốt!
Nhị sư huynh nghe vậy vẻ mặt âm tình bất định, nhìn về phía Lăng Thanh Nhi vẫn đang lâm vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, vẻ dâm dục trong mắt phun ra nuốt vào không dứt, sau nửa ngày mới hung hăng gật đầu đáp ứng.
- Chúng ta mau mau tìm một mật địa, ta đi trước một bước, hai người các ngươi mau lên!
Nhị sư huynh gấp gáp rống lên, sau đó bước nhanh tới bên người Lăng Thanh Nhi, chìa bàn tay to không chút khách khí hướng bộ ngực sữa cao ngất mà xoa nắn, trong miệng phát ra từng trận cười dâm đãng.
Đại sư huynh kia đưa tay kéo tam sư đệ “Mỹ mạo” qua một bên, cùng tiến vào một chỗ không người, rồi bắt đầu vuốt ve lẫn nhau.
- Chúng ta cũng đi thôi, thời gian giao hoan tu luyện hôm nay cũng đã tới rồi.
Nhưng vào thời khắc này, khi nhị sư huynh kia thấy đã có thể đem Lăng Thanh Nhi ôm vào trong lòng tùy ý lăng nhục, trong không khí đột nhiên xẹt qua một đạo ánh sáng, một cái đầu lâu bay vút lên cao, con mắt vẫn che kín lửa nóng nhục dục, tới lúc chết còn có vài phần nghi hoặc. Huyết dịch phun ra như suối, thân ảnh một tu sĩ toàn thân bao phủ trong hắc bào chậm rãi hiện ra, đôi mắt băng lãnh giống như lợi kiếm, chiếu thẳng tới hai người Âm Dương Hợp Hoan Tông lúc này sắc mặt đã cuồng biến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.