Chương 2: Cơn Mưa
Melusina
28/10/2022
"Xin chào mọi người tôi là Vũ Bá Dao, vừa được chuyển đến lớp 11-1 ngày hôm nay rất mong được giúp đỡ" đôi mắt cụp xuống, miệng lộ một nụ cười nhẹ thoáng qua nếu không để ý kĩ chắc chắn sẽ không thể nào nhận ra. Hắn ta bắt đầu đứng lại tư thế nghiêm túc, chẳng có một động tác dư thừa nào. Tất cả sự chú ý của mọi người đều rơi trên người cậu ta, để miêu tả tất cả những gì đang diễn ra thì thực sự chỉ có thể nói là ngàn năm khó gặp. Ánh nắng chiếu vào gương mặt nam tính ranh mãnh, lộ ra vẻ cường hào không thể nào giấu đi. Vũ Bá Dao không phải là người đẹp xuất chúng nhất mà tôi biết nhưng chắc chắn cậu ta gây sự dao động nhiều nhất mà tôi gặp. Thân hình tiêu chuẩn của các chàng trai thường xuyên tập thể thao, bờ vai to rộng, làn da rám nắng, ánh mắt sâu và dài làm người khác chết vì sự rạo rực trong lòng. Nếu để miêu tả thì cậu ta chính là mùa hạ giữa mùa xuân, một sự tách biệt đến đặc biệt.
"Em ngồi cạnh Dương Ý đi, bàn thứ 3 dãy thứ 2" Cô Lý lên tiếng
"Vâng thưa cô"
Ánh hào quang của Vũ Bá Dao vẫn chưa tan, danh tiếng cậu ta chưa đầy 2 tiếng đã được truyền đi khắp trường, mọi người ai cũng muốn được chứng kiến vẻ đẹp và lắp đầy sự tò mò của bản thân mình, có thể nói đây là câu chuyện khiến người khác thấy hứng thú nhất. Hiếm khi nào có học sinh nào chuyển trường mà đã gây náo động cả một tháng trời mới có thể dẹp yên được. Dương Ý cũng chẳng thấy khá hơn khi mỗi ngày cậu ta đi xuống căn tin ăn trưa đều bị các chị khóa trên xin cách liên hệ với Bá Dao, nhưng với một kẻ luôn ghét đám đông như cậu ta đó chẳng khác gì cực hình. Nói cũng phải, chàng trai cuốn hút như vậy mà không có cô gái nào theo đuổi thì đó chẳng phải là việc càng kì lạ hơn sao.
"Này, nghĩ gì vậy?" Dương Ý gọi tôi
"Tớ chỉ đang nghĩ, một người xuất sắc từ thành tích học tập đến vẻ ngoài như vậy thì chuyển về một thành phố hạng 3 thì có phải là chèn ép cậu ta hay không?"
"Sao cậu biết đó là chèn ép? lỡ như cậu ta muốn như vậy, hay là do gia đình chỉ có thể chuyển đến đây thì sao? đừng nghĩ nhiều làm gì, một người tài giỏi thì ở đâu mà chẳng tỏa sáng" Dương Ý nháy mắt
"Tớ hiểu chứ, mà đúng thật cậu ta không hợp ở đây cho lắm, suốt 1 tháng vừa qua dù là mang tiếng học cùng lớp nhưng chẳng nói được với cậu ấy câu nào, thậm chí là mọi người trong lớp còn bị bơ đẹp"
"Người đẹp, người giỏi lúc nào cũng ở một vùng suy nghĩ khác, cậu làm sao hiểu hết được. Nói chung cậu ta không làm gì chúng ta, thì vẫn xem như thường ngày. Sao mà cậu cứ hỏi về Vũ Bá Dao lắm thế? để ý hay yêu thầm cậu ta rồi à?"
"Làm gì có, cậu cũng biết tớ chỉ là tò mò..." Thú thật không chỉ tôi tò mò, mà tôi còn thấy kì lạ và thấy mỗi ngày đều để ý đến Vũ Bá Dao ngày càng nhiều, sức hút của cậu ấy khiến tôi không thể rời mắt, dường như muốn tôi chủ động bắt chuyện vậy. Chẳng hiểu có phải do tâm sinh lý của thiếu nữ mới dậy thì hay không, nhưng với các nam sinh cùng lớp tôi không hề có cảm xúc này, dù một lời cũng chưa nói lại khiến tôi trằn trọc mấy đêm.
Bước vào lớp học, tiết kế tiếp là thể chất, môn học vẫn ám ảnh tôi. Dù hội thao còn cách có 1 tháng nữa nhưng thành tích chẳng thể nào được nâng cao dù một ít.
"Cố lên, Vũ Bá Dao! cố lên Vũ Bá Dao" tiếng hô to của các nữ sinh lớp tôi
Mặt trời càng lên cao càng khiến tôi chỉ muốn tìm một chỗ trống nào vừa mát vừa thoải mái để nghỉ ngơi, tiếng thét của các bạn nữ không ngừng vang lên. Đúng là tình yêu của người trẻ luôn khiến người ta phải khâm phục, dù là nắng đến cháy da đối với họ đó chính là sự ban ơn của tình yêu. Tôi dời mắt sang bên phải, đúng thật cậu ta là người nổi bật và giỏi nhất, mọi động tác rất dứt khoác và quyến rũ, mồ hôi chảy từ trán xuống cằm cũng làm người khác rung động. Bóng từ tay của đối phương chỉ trong nháy mắt đã nằm trong tay cậu ta, đôi chân dài và rắn chắc như một động cơ không biết mệt, luôn hoạt động hết công sức.
"Nhìn chân cậu ấy xem, nó không dành để chạy giành bóng nữa, mà dùng để chạy thẳng vào con tim biết yêu của cậu rồi" Dương Ý mỉa mai
"Nổi hết cả da gà" tôi vờ ôm lấy người, quay đầu.
"Này, Sơn Tâm coi chừng!!!!!!" tiếng của Nghĩa Dương vang lên
"..."
"..."
"...bịch" âm thanh chói tai của các nữ sinh vang lên, điều tôi biết rõ nhất lúc này chính là tôi đang rất đau, ánh mắt tối sầm lại chẳng hình dung được đâu là thực đâu là mơ nữa. Tôi cứ như đang trong vòng quay, mọi thứ đều xoay xoay, giật mình như vừa bước hụt trong một khoảng không nào đó, tôi nằm bất động và âm thanh dần mất đi...
"..." vài phút sau
"Sơn Tâm, Sơn Tâm, cậu sao rồi? yah, cậu tỉnh lại, tỉnh lại đi"
"Dương Ý, đừng lay nữa được không? không chết cũng bị câu lôi xuống địa ngục" tôi đau đến mức không thể mở cả đôi mắt, âm thanh dần rõ lại và tôi được mang đến phòng y tế.
"Huhuhu, cậu đừng chết mà, tớ xin lỗi, lần sau tớ sẽ không đánh, không chửi cậu nữa, huhu"
"..."
"huhu cậu phải sống tới ngày tớ đám cưới mà, nuôi con của tớ nữa huhu"
"..."
"Cậu vừa nói được mà, giờ bị đụng dây thần kinh đến mức câm luôn rồi sao huhu, tội nghiệp Sơn Tâm của tôi, huhu"
"Đừng khóc nữa, tớ mệt lắm"
"Huhuhu"
"Chuyện này...tớ xin lỗi nhé" một giọng nam truyền đến
"Là do tớ, vì tớ luôn muốn giành bóng nên đã chuyền sai hướng vì vậy khiến bóng làm cậu bị thương, tớ sẽ chịu trách nhiệm..."
"Cậu có chửi gì tớ cũng nghe, nhưng mà tha thứ cho tớ nhé..."
Không sai, là Vũ Bá Dao một kẻ chẳng thèm mở miệng với người khác nhưng hôm nay lại đứng trước mặt tôi xin lỗi, cũng đúng thôi kẻ làm sai thì phải biết điều mà lấy lòng chứ. Tôi cũng không phải kẻ nhỏ mọn, tuy nhiên với thái độ này cũng khiến tôi bất ngờ, ai mà tưởng tượng được hình ảnh mạnh mẽ ngày thường nay chẳng khác gì một chú cún đang sợ bị chủ phạt, rụt rè và sợ sệt. Làm tôi không nỡ xuống tay.
"Tớ không sao đâu, cậu đừng xin lỗi nữa" tôi nhỏ giọng
"Hôm nay tớ đưa cậu về nhé?" Ánh mắt cụp xuống nay lại nhìn lên, tư thế không thể khép nép hơn
"Có Dương Ý rồi, nên cậu yên tâm đi" tôi trấn an
"Không được, tớ nói phải chịu trách nhiệm với cậu mà"
"..."
"Lưu Sơn Tâm, có chuyện hay để nói rồi"
"Muốn cả tháng ăn cháo không?" tôi dọa
"Hẹn cậu cổng trường nhé" Vũ Bá Dao nhanh chân chạy ra khỏi phòng
"Cậu nghĩ xem, đây có phải cú ném của tình duyên không? mới làm cậu bị thương thôi thì đã đòi chịu này chịu kia, đưa này đón nọ rồi. Lỡ như làm hơn cái gì thì....hehe" cậu ta mặt không thể đáng ghét hơn
"Xin cậu đấy, tôi chỉ muốn được yên" tôi năn nỉ
Trời đúng thật sự là rất nóng, đã là chiều rồi mà vẫn không giảm đi đáng kể, xung quanh mọi người đều đi vào vỉa hè tránh ánh nắng chiếu vào người, tôi thì ôm cái đầu băng bó để về nhà. Đúng thật là một chuyện đáng để nhớ, mùi thơm thoang thoảng của hoa đào lại khiến tôi dễ chịu hơn hẳn, dù là cuối tháng 2 rồi nhưng hoa vẫn còn thơm đến vậy, cũng coi như trong cái nắng có hoa đẹp cũng đủ an ủi cho tâm hồn đang đau khổ. Ngẫm đi, từ trước đến nay tôi cũng chẳng trải qua cái gì biến cố quá lớn, không có khó khăn thì cũng có ai đó giúp đỡ tôi, sinh ra trong gia đình được bảo bọc và lớn với tình yêu cho nên tư tưởng của tôi cũng rất thoáng và tích cực, dù là chuyện gì cũng không khiến tôi buồn quá 3 ngày. Càng nghĩ càng thấy vui lên rất nhiều, vừa đi vừa ngâm nga bài hát quen thuộc...
"Cậu đến rồi, tớ đưa cậu về nha?" chẳng biết cậu ta đã đợi ở đây được bao lâu rồi
"À, tớ không sao đâu mà tự chạy về được mà, đừng lo lắng quá" tôi cười bù trừ
"Không được, tớ phải hộ tống cậu về, dù sao lỗi cũng là tớ..." Giọng gắt hơn
"...thôi được rồi, cậu đi cùng tớ thôi" tôi thỏa hiệp
Lúc này tim tôi nhịp đập rất bình thường, bao suy nghĩ tò mò trước đây dần được biến mất với hình ảnh này của cậu ta, cũng khá là khó cho tôi trong tình cảnh này, càng lúc càng muốn nhìn cậu ấy nhiều thêm. Quả thực mùa hè là một diễn tả thật sự đẹp đẽ và hợp nhất với Vũ Bá Dao, sự mạnh mẽ của tuổi trẻ, nhiệt huyết của thanh xuân đã làm tâm hồn tôi dao động nhiều lần, mà mỗi tần số dao động đều là khác nhau. Khiến sự bối rối đột ngột xuất hiện.
"Ừm, nhà cậu có xa không?" tôi lên tiếng phá vỡ sự im lặng
"Tôi ở cách đây không xa lắm, nên thường đi bộ" cậu ta cũng phối hợp
"Cậu thường ngắm cảnh không?"
"Có, tớ thích nhất là hàng cây bàng ven đường, rất mát khi đi vào mùa nóng thế này" cậu ta giải thích
"Cậu thích hoa gì?"
"Chẳng rõ, tớ không rành lắm cũng không để tâm, còn cậu?"
"Sau mưa có một loài hoa rất đẹp"
"..."
"Là Cẩm Tú Cầu, nó rất hay là màu sắc có thể thay đổi theo nồng độ pH trong đất, cậu muốn màu gì thì sẽ bỏ các vật có thể thay đổi nồng độ, tuy nhiên nó cũng được xem là loài hoa của sự hoài niệm. Người ta nói sau mưa sẽ có cầu vòng, tượng trưng cho mọi thứ đều tốt đẹp sau khó khăn. Thì Cẩm Tú Cầu là sự đại diện cho những gì đã qua, vẻ đẹp của đau thương và nỗi buồn cũng mang lại sự nuối tiếc của con người"
"À xin lỗi, tớ nói hơi nhiều rồi..." tôi giải thích
"Không sao, cậu thích hoa nhỉ? có vẻ cậu am hiểu rất nhiều"
"Không hẳn, tớ thích tìm hiểu những gì tớ để ý và quan tâm, nó khiến tớ hiểu hơn về bản thân mình, thậm chí là giải quyết nỗi buồn trong sự tích cực"
"Lưu Sơn Tâm...." thì thào
"Sao thế?"
"Cái tên rất hay"
"Tớ cũng thấy hay, cũng thấy vất vả"
"Tại sao?" cụp mắt
"Tâm vững như núi, hay là Tâm sâu như núi? thực ra tớ cũng không biết được tớ có thật sự như cái tên của mình không?"
"Cậu có chuyện buồn à?" dò xét
"Không, sao cậu lại hỏi thế. Tớ đang giải thích tên của mình mà" tôi tỏ vẻ khó hiểu với câu hỏi của Vũ Bá Dao, thú thật chưa từng có ai mang vẻ mặt đẹp rạng ngời này đứng trước mặt tôi và hỏi "Cậu có chuyện buồn à" khiến tôi áp lực hơn hẳn
"Nghe câu trả lời của Lưu Sơn Tâm cậu khiến tôi càng thấy khó hiểu và muốn biết nhiều hơn về cậu, vì dù nghe nó rất tích cực và vui vẻ nhưng liệu có điều gì đó khiến tôi khó chịu không thể diễn tả được bằng lời, nội tâm cậu đúng là phức tạp, có thể là Tâm sâu hơn núi hay là Vững đến mức không cho ai đó hiểu được cậu nghĩ gì. Không quan trọng lắm, vì tôi sẽ là người khai phá và tìm hiểu cậu đang nghĩ gì. Tôi thực sự tò mò!" Vũ Bá Dao nói những lời này quả thật mới chính là cậu ta hằng ngày mà tôi biết, không có dịu dàng, càng không có sự tinh tế, chỉ là sự bá đạo và muốn khẳng định bản thân mình. Tôi cũng hiểu được người như cậu ấy thì mới xưng với cái tên Lưu Sơn Tâm của tôi hơn.
"Em ngồi cạnh Dương Ý đi, bàn thứ 3 dãy thứ 2" Cô Lý lên tiếng
"Vâng thưa cô"
Ánh hào quang của Vũ Bá Dao vẫn chưa tan, danh tiếng cậu ta chưa đầy 2 tiếng đã được truyền đi khắp trường, mọi người ai cũng muốn được chứng kiến vẻ đẹp và lắp đầy sự tò mò của bản thân mình, có thể nói đây là câu chuyện khiến người khác thấy hứng thú nhất. Hiếm khi nào có học sinh nào chuyển trường mà đã gây náo động cả một tháng trời mới có thể dẹp yên được. Dương Ý cũng chẳng thấy khá hơn khi mỗi ngày cậu ta đi xuống căn tin ăn trưa đều bị các chị khóa trên xin cách liên hệ với Bá Dao, nhưng với một kẻ luôn ghét đám đông như cậu ta đó chẳng khác gì cực hình. Nói cũng phải, chàng trai cuốn hút như vậy mà không có cô gái nào theo đuổi thì đó chẳng phải là việc càng kì lạ hơn sao.
"Này, nghĩ gì vậy?" Dương Ý gọi tôi
"Tớ chỉ đang nghĩ, một người xuất sắc từ thành tích học tập đến vẻ ngoài như vậy thì chuyển về một thành phố hạng 3 thì có phải là chèn ép cậu ta hay không?"
"Sao cậu biết đó là chèn ép? lỡ như cậu ta muốn như vậy, hay là do gia đình chỉ có thể chuyển đến đây thì sao? đừng nghĩ nhiều làm gì, một người tài giỏi thì ở đâu mà chẳng tỏa sáng" Dương Ý nháy mắt
"Tớ hiểu chứ, mà đúng thật cậu ta không hợp ở đây cho lắm, suốt 1 tháng vừa qua dù là mang tiếng học cùng lớp nhưng chẳng nói được với cậu ấy câu nào, thậm chí là mọi người trong lớp còn bị bơ đẹp"
"Người đẹp, người giỏi lúc nào cũng ở một vùng suy nghĩ khác, cậu làm sao hiểu hết được. Nói chung cậu ta không làm gì chúng ta, thì vẫn xem như thường ngày. Sao mà cậu cứ hỏi về Vũ Bá Dao lắm thế? để ý hay yêu thầm cậu ta rồi à?"
"Làm gì có, cậu cũng biết tớ chỉ là tò mò..." Thú thật không chỉ tôi tò mò, mà tôi còn thấy kì lạ và thấy mỗi ngày đều để ý đến Vũ Bá Dao ngày càng nhiều, sức hút của cậu ấy khiến tôi không thể rời mắt, dường như muốn tôi chủ động bắt chuyện vậy. Chẳng hiểu có phải do tâm sinh lý của thiếu nữ mới dậy thì hay không, nhưng với các nam sinh cùng lớp tôi không hề có cảm xúc này, dù một lời cũng chưa nói lại khiến tôi trằn trọc mấy đêm.
Bước vào lớp học, tiết kế tiếp là thể chất, môn học vẫn ám ảnh tôi. Dù hội thao còn cách có 1 tháng nữa nhưng thành tích chẳng thể nào được nâng cao dù một ít.
"Cố lên, Vũ Bá Dao! cố lên Vũ Bá Dao" tiếng hô to của các nữ sinh lớp tôi
Mặt trời càng lên cao càng khiến tôi chỉ muốn tìm một chỗ trống nào vừa mát vừa thoải mái để nghỉ ngơi, tiếng thét của các bạn nữ không ngừng vang lên. Đúng là tình yêu của người trẻ luôn khiến người ta phải khâm phục, dù là nắng đến cháy da đối với họ đó chính là sự ban ơn của tình yêu. Tôi dời mắt sang bên phải, đúng thật cậu ta là người nổi bật và giỏi nhất, mọi động tác rất dứt khoác và quyến rũ, mồ hôi chảy từ trán xuống cằm cũng làm người khác rung động. Bóng từ tay của đối phương chỉ trong nháy mắt đã nằm trong tay cậu ta, đôi chân dài và rắn chắc như một động cơ không biết mệt, luôn hoạt động hết công sức.
"Nhìn chân cậu ấy xem, nó không dành để chạy giành bóng nữa, mà dùng để chạy thẳng vào con tim biết yêu của cậu rồi" Dương Ý mỉa mai
"Nổi hết cả da gà" tôi vờ ôm lấy người, quay đầu.
"Này, Sơn Tâm coi chừng!!!!!!" tiếng của Nghĩa Dương vang lên
"..."
"..."
"...bịch" âm thanh chói tai của các nữ sinh vang lên, điều tôi biết rõ nhất lúc này chính là tôi đang rất đau, ánh mắt tối sầm lại chẳng hình dung được đâu là thực đâu là mơ nữa. Tôi cứ như đang trong vòng quay, mọi thứ đều xoay xoay, giật mình như vừa bước hụt trong một khoảng không nào đó, tôi nằm bất động và âm thanh dần mất đi...
"..." vài phút sau
"Sơn Tâm, Sơn Tâm, cậu sao rồi? yah, cậu tỉnh lại, tỉnh lại đi"
"Dương Ý, đừng lay nữa được không? không chết cũng bị câu lôi xuống địa ngục" tôi đau đến mức không thể mở cả đôi mắt, âm thanh dần rõ lại và tôi được mang đến phòng y tế.
"Huhuhu, cậu đừng chết mà, tớ xin lỗi, lần sau tớ sẽ không đánh, không chửi cậu nữa, huhu"
"..."
"huhu cậu phải sống tới ngày tớ đám cưới mà, nuôi con của tớ nữa huhu"
"..."
"Cậu vừa nói được mà, giờ bị đụng dây thần kinh đến mức câm luôn rồi sao huhu, tội nghiệp Sơn Tâm của tôi, huhu"
"Đừng khóc nữa, tớ mệt lắm"
"Huhuhu"
"Chuyện này...tớ xin lỗi nhé" một giọng nam truyền đến
"Là do tớ, vì tớ luôn muốn giành bóng nên đã chuyền sai hướng vì vậy khiến bóng làm cậu bị thương, tớ sẽ chịu trách nhiệm..."
"Cậu có chửi gì tớ cũng nghe, nhưng mà tha thứ cho tớ nhé..."
Không sai, là Vũ Bá Dao một kẻ chẳng thèm mở miệng với người khác nhưng hôm nay lại đứng trước mặt tôi xin lỗi, cũng đúng thôi kẻ làm sai thì phải biết điều mà lấy lòng chứ. Tôi cũng không phải kẻ nhỏ mọn, tuy nhiên với thái độ này cũng khiến tôi bất ngờ, ai mà tưởng tượng được hình ảnh mạnh mẽ ngày thường nay chẳng khác gì một chú cún đang sợ bị chủ phạt, rụt rè và sợ sệt. Làm tôi không nỡ xuống tay.
"Tớ không sao đâu, cậu đừng xin lỗi nữa" tôi nhỏ giọng
"Hôm nay tớ đưa cậu về nhé?" Ánh mắt cụp xuống nay lại nhìn lên, tư thế không thể khép nép hơn
"Có Dương Ý rồi, nên cậu yên tâm đi" tôi trấn an
"Không được, tớ nói phải chịu trách nhiệm với cậu mà"
"..."
"Lưu Sơn Tâm, có chuyện hay để nói rồi"
"Muốn cả tháng ăn cháo không?" tôi dọa
"Hẹn cậu cổng trường nhé" Vũ Bá Dao nhanh chân chạy ra khỏi phòng
"Cậu nghĩ xem, đây có phải cú ném của tình duyên không? mới làm cậu bị thương thôi thì đã đòi chịu này chịu kia, đưa này đón nọ rồi. Lỡ như làm hơn cái gì thì....hehe" cậu ta mặt không thể đáng ghét hơn
"Xin cậu đấy, tôi chỉ muốn được yên" tôi năn nỉ
Trời đúng thật sự là rất nóng, đã là chiều rồi mà vẫn không giảm đi đáng kể, xung quanh mọi người đều đi vào vỉa hè tránh ánh nắng chiếu vào người, tôi thì ôm cái đầu băng bó để về nhà. Đúng thật là một chuyện đáng để nhớ, mùi thơm thoang thoảng của hoa đào lại khiến tôi dễ chịu hơn hẳn, dù là cuối tháng 2 rồi nhưng hoa vẫn còn thơm đến vậy, cũng coi như trong cái nắng có hoa đẹp cũng đủ an ủi cho tâm hồn đang đau khổ. Ngẫm đi, từ trước đến nay tôi cũng chẳng trải qua cái gì biến cố quá lớn, không có khó khăn thì cũng có ai đó giúp đỡ tôi, sinh ra trong gia đình được bảo bọc và lớn với tình yêu cho nên tư tưởng của tôi cũng rất thoáng và tích cực, dù là chuyện gì cũng không khiến tôi buồn quá 3 ngày. Càng nghĩ càng thấy vui lên rất nhiều, vừa đi vừa ngâm nga bài hát quen thuộc...
"Cậu đến rồi, tớ đưa cậu về nha?" chẳng biết cậu ta đã đợi ở đây được bao lâu rồi
"À, tớ không sao đâu mà tự chạy về được mà, đừng lo lắng quá" tôi cười bù trừ
"Không được, tớ phải hộ tống cậu về, dù sao lỗi cũng là tớ..." Giọng gắt hơn
"...thôi được rồi, cậu đi cùng tớ thôi" tôi thỏa hiệp
Lúc này tim tôi nhịp đập rất bình thường, bao suy nghĩ tò mò trước đây dần được biến mất với hình ảnh này của cậu ta, cũng khá là khó cho tôi trong tình cảnh này, càng lúc càng muốn nhìn cậu ấy nhiều thêm. Quả thực mùa hè là một diễn tả thật sự đẹp đẽ và hợp nhất với Vũ Bá Dao, sự mạnh mẽ của tuổi trẻ, nhiệt huyết của thanh xuân đã làm tâm hồn tôi dao động nhiều lần, mà mỗi tần số dao động đều là khác nhau. Khiến sự bối rối đột ngột xuất hiện.
"Ừm, nhà cậu có xa không?" tôi lên tiếng phá vỡ sự im lặng
"Tôi ở cách đây không xa lắm, nên thường đi bộ" cậu ta cũng phối hợp
"Cậu thường ngắm cảnh không?"
"Có, tớ thích nhất là hàng cây bàng ven đường, rất mát khi đi vào mùa nóng thế này" cậu ta giải thích
"Cậu thích hoa gì?"
"Chẳng rõ, tớ không rành lắm cũng không để tâm, còn cậu?"
"Sau mưa có một loài hoa rất đẹp"
"..."
"Là Cẩm Tú Cầu, nó rất hay là màu sắc có thể thay đổi theo nồng độ pH trong đất, cậu muốn màu gì thì sẽ bỏ các vật có thể thay đổi nồng độ, tuy nhiên nó cũng được xem là loài hoa của sự hoài niệm. Người ta nói sau mưa sẽ có cầu vòng, tượng trưng cho mọi thứ đều tốt đẹp sau khó khăn. Thì Cẩm Tú Cầu là sự đại diện cho những gì đã qua, vẻ đẹp của đau thương và nỗi buồn cũng mang lại sự nuối tiếc của con người"
"À xin lỗi, tớ nói hơi nhiều rồi..." tôi giải thích
"Không sao, cậu thích hoa nhỉ? có vẻ cậu am hiểu rất nhiều"
"Không hẳn, tớ thích tìm hiểu những gì tớ để ý và quan tâm, nó khiến tớ hiểu hơn về bản thân mình, thậm chí là giải quyết nỗi buồn trong sự tích cực"
"Lưu Sơn Tâm...." thì thào
"Sao thế?"
"Cái tên rất hay"
"Tớ cũng thấy hay, cũng thấy vất vả"
"Tại sao?" cụp mắt
"Tâm vững như núi, hay là Tâm sâu như núi? thực ra tớ cũng không biết được tớ có thật sự như cái tên của mình không?"
"Cậu có chuyện buồn à?" dò xét
"Không, sao cậu lại hỏi thế. Tớ đang giải thích tên của mình mà" tôi tỏ vẻ khó hiểu với câu hỏi của Vũ Bá Dao, thú thật chưa từng có ai mang vẻ mặt đẹp rạng ngời này đứng trước mặt tôi và hỏi "Cậu có chuyện buồn à" khiến tôi áp lực hơn hẳn
"Nghe câu trả lời của Lưu Sơn Tâm cậu khiến tôi càng thấy khó hiểu và muốn biết nhiều hơn về cậu, vì dù nghe nó rất tích cực và vui vẻ nhưng liệu có điều gì đó khiến tôi khó chịu không thể diễn tả được bằng lời, nội tâm cậu đúng là phức tạp, có thể là Tâm sâu hơn núi hay là Vững đến mức không cho ai đó hiểu được cậu nghĩ gì. Không quan trọng lắm, vì tôi sẽ là người khai phá và tìm hiểu cậu đang nghĩ gì. Tôi thực sự tò mò!" Vũ Bá Dao nói những lời này quả thật mới chính là cậu ta hằng ngày mà tôi biết, không có dịu dàng, càng không có sự tinh tế, chỉ là sự bá đạo và muốn khẳng định bản thân mình. Tôi cũng hiểu được người như cậu ấy thì mới xưng với cái tên Lưu Sơn Tâm của tôi hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.