Chương 1: Mùa Xuân
Melusina
28/10/2022
Nếu kể về cuộc đời của mỗi người bạn sẽ bắt đầu từ chương thứ mấy, có người sẽ là từ lúc mới sinh ra có người thì bắt đầu nhận thức được thế giới quan, cũng có người là khi trải qua những điều không bao giờ quên. Riêng tôi, sẽ là từ lúc cuộc sống tôi bắt đầu thay đổi hoàn toàn, tuổi 16.
Cơn gió mùa xuân làm tôi run người, mới đầu năm thôi mà chúng tôi phải chạy ra sân để tập thể dục theo sự hướng dẫn của thầy bộ môn. Tiếng nói cười rôm rả pha lẫn sự khóc than trong tâm trí tôi đang gào thét.
"Lưu Sơn Tâm! cậu ra đây, trốn trong cái xó nào rồi?" tiếng thét chứa đầy cơn thịnh nộ từ phía xa vọng lại
"Tớ đây, có chạy trốn đâu, chỉ là trời lạnh quá nên muốn tìm chỗ nào ấm áp một chút thôi, có cần phải thét tên to đến vậy không?"
"Đúng nhỉ, không trốn chỉ là bắt cặp chuyền bóng thôi, nhưng ai đó lại vắng mặt hại tôi phải ngồi bày đủ lý do với cái vị cao cao tại thượng ban phát thánh chỉ phải tập thể thao giữa mùa gió lạnh thế này đây!"
"Tớ có muốn thế đâu" vừa dứt lời tiếng còi tập trung liền phát lên
Dương Ý vừa chạy vừa thúc vào eo tôi còn kèm thêm cả thái độ bĩu môi, tôi cũng không chấp cô ấy bởi tôi đâu phải là người đúng. Vừa dứt suy nghĩ đã chia thành đủ 4 hàng dọc tập hợp.
Chất giọng hùng hồn vang "Nghiêm! Các em hôm nay đã vất vả rồi, hội thao sắp tới lớp chúng ta nhất định phải giành được hạng 1, tôi tin năng lực và sự kiên trì của mỗi người, chỉ cần có quyết tâm chắc chắn sẽ thành công. Đồng thời cũng phải chỉnh lại một số nguyên tắc của chính mình, hôm nay đã có một vài em trốn tiết làm việc riêng coi như là lần đầu nhắc nhở tôi không phạt, lần sau mà tái phạm, thì chắc chắn cái tên Lê Duy Hùng của tôi không phải là để khoa trương!"
Đó là lý do của những ngày khổ cực của tôi bắt đầu, chỉ số thông minh thể chất vô cùng kém. Không có đủ tự tin để đạt được MVP hội thao lần này, cũng là nguyên nhân khiến Dương Ý vô cùng giận khi đi tìm tôi. Chỉ biết thở dài trong vô vọng, thẩn thờ bước vào lớp học.
Sau 2 tiết cuối cùng tâm hồn của thiếu nữ được trả về tự do, tôi bám chân Dương Ý xin tha lỗi "Đừng giận tớ nữa mà, hứa sẽ không bỏ trốn nữa, tớ đãi cậu kem nha phần đặc biệt luôn" trông chẳng khác gì con cún sợ chủ của mình bỏ đi.
"Coi như cậu còn lương tâm" cậu ấy mỉm cười nhảy chân sáo bước ra khỏi cổng trường.
Đến trước quầy quen thuộc, mỉm cười với cô chủ quán "cho con 2 phần đặc biệt nha cô"
"Được được, có ngay luôn!" hai con mắt cười của cô luôn khiến tôi phải chú tâm mỗi khi đến quầy, xung quanh có nhiều chỗ bán kem rẻ hơn, cũng đông hơn duy chỉ nơi của cô Trần là tôi thường xuyên ghé thăm, không hẳn là đặc biệt hơn mọi quầy khác mà chỉ ở đây mới có cảm giác hưởng thụ nhất. Đúng là không gì sánh bằng, tôi há miệng cắn một miếng to, vị Vani chảy khắp khoan miệng, không ngọt quá nhiều, có vị thanh của dừa và thơm của Vani. Sợi dây thần kinh bắt đầu cảm nhận được vị lạnh đến tê đầu khiến tôi co rúm người lại. Cô Trần thấy thế liền trêu tôi "Con bé này, vẫn háu ăn như ngày nào đã là thiếu nữ rồi sau này chẳng có ai thèm ngó đâu"
Dương Ý quay sang cười nhếch "Lưu Sơn Tâm ngày nào mà có người để ý, thì Dương Ý này mỗi ngày sẽ bao cậu một cây kem"
"Này, chỉ là tôi không phô bày sức hút của bản thân mình ra với mọi người thôi, chứ đám con trai mà va phải ánh mắt đầy mị lực này thì cũng phải bám chân tớ như kiến thôi" Tràn đầy sự tự tin
"Để xem, mà nói đến con trai thì nghe đâu mai lớp mình có một người chuyển đến đấy, hình như là từ thành phố khác đến đây" Dương Ý đột nhiên chuyển giọng
"Ừm, tớ cũng có nghe nói."
"Thôi đi về, muộn rồi! mẹ tớ đấm tớ mất" cậu ấy cắt ngang suy nghĩ của tôi về chàng trai sắp đến đây.
Thú thật tôi cũng không thực sự quan tâm người đó là ai cho lắm, bởi vì trường tôi là trường điểm cho nên việc học sinh từ nơi khác đến cũng không phải điều lạ, mỗi năm nhận 4-5 học sinh cũng là việc bình thường. Tuy vậy đây là lần đầu lớp tôi có ai đó chuyển đến, cũng khiến sự tò mò nổi dậy rồi biến mất để lại suy nghĩ không rõ ràng trong đầu đang là gì. Tôi cũng lủi thủi chạy về nhà.
Sáng ngày hôm sau.
"Mẹeeeeeeeeeeeeeeeee ơiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii sao không gọi con dậy, đêm qua con quên cài báo thức" sự hoảng hốt này chắc chắn ai cũng sẽ hiểu khi tiết đầu là giáo viên chủ nhiệm, tôi lại đi trễ thế này chắc chắn cái kết cũng chẳng tốt lành gì.
"Làm sao mà biết là con có quên cài báo thức hay không, chẳng phải đêm qua có đứa nào đó cày phim cả đêm rồi khóc thút thít đấy sao? giờ lại kêu trời oán đất" Mẹ vừa nói vừa nhìn tôi tay phải đánh răng, tay trái mặc đồ, chân mang giày, chỉ vỏn vẹn 10 phút khiến bà ấy phải thét lên "đúng là tuổi trẻ nhiệt huyết"
"Thức ăn sáng đấy, mang theo mà ăn" mẹ vọng tiếng
"Con biết rồi" chạy thoắt ra ngoài, tôi dùng hết sức lực với chỉ số thông minh thể chất tính toán xem làm sao đến trường một cách nhanh nhất mà không chạm mặt với chủ nhiệm.
Tôi vừa chạy vừa gào trong tuyệt vọng, cũng chẳng quan tâm xung quanh của mình đang diễn ra cái gì, cũng chẳng biết ánh mắt của mọi người nhìn tôi kì quái đến mức nào. Nếu như biết sau mình có một người ngồi trên chiếc xe màu đen đang theo dõi từng hành động của tôi thì khi đó nếu có chết cũng phải cài báo thức!
Cũng may vừa vào đến cổng trường là chuông đã reo, không đụng mặt chủ nhiệm đã là một ân huệ lớn cho tôi rồi, tôi thở như suốt 16 năm chưa từng được đụng không khí của trái đất. Khiến cả nhóm người phải vừa tránh vừa nhìn tôi sợ hãi.
"Cậu mới từ địa ngục lên à?" cái giọng ngọt ngào đến muốn đấm này không là ai khác ngoài Dương Ý
"Hừ hừ" tôi không ngừng thở
"Cậu là chó à?" ánh mắt đầy dò xét
"Dương Ý, hôm nay cậu mà mở miệng nói nữa tôi đây sẽ nhét phân vào miệng cậu" tôi trừng mắt
"..."
"Hừ hừ" tôi từ từ tiến vào bàn
Tiếng chuông reo vào tiết đầu tiên
Mùa xuân vào tháng 2 thật sự biết khiến người khác khó hiểu, hôm qua vừa đầy gió lạnh hôm nay lại nóng khiến người ta muốn phát điên. Mùi hoa đào từ cửa sổ thoang thoảng cũng giảm sự khó chịu của tôi lại phần nào. Âm thanh ồn ào dần biến mất, khung cảnh hỗn loạn nay trở nên thật ngăn nắp. Tiếng bước chân của giáo viên chủ nhiệm dần tiến lại gần với tiếng thở của cậu nam sinh cuối lớp. Tưởng chừng âm thanh nhỏ nhất trong phòng lúc này có thể khiến tất cả mọi người trở nên hồi hộp hơn bao giờ hết. Cơn gió thổi tung bức màn cửa, làm ánh mắt của tôi trở nên mơ hồ hơn hằng ngày, ánh mắt buổi sáng trở nên trong trẻo hơn bao giờ hết, mùi nắng bên ngoài trở nên nồng hơn. Có vẻ hôm nay là một ngày rất nóng. Trong đầu tôi vang lên bài hát nào đó từ lâu đã quên, hình này này chắc có lẽ là trong các tác phẩm văn học hay là âm nhạc thường nói đến thanh xuân hay tuổi trẻ, khiến bạn chẳng thể nào quên được.
"Nghiêm, cả lớp chào" âm thanh to lớn làm tim tôi dừng đi một nhịp
"Chào các em, các em ngồi xuống đi" giọng nhẹ nhàng của một người phụ nữ trưởng thành, tuy nhiên đó không phải là thứ khiến tôi bất ngờ, tất cả sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào chiếc váy của chủ nhiệm. Màu xanh nhạt của lá cây tôn lên dáng vẻ đã đi qua năm tháng tuổi trẻ, mang đến tư vị thanh lịch không kém phần dịu dàng. Tôi đã trải qua một năm cùng với chủ nhiệm Lý, và đây cũng là lần đầu tôi thấy cô ăn mặc đẹp đến như vậy. Không khoa trương lắm đâu, bởi vì trước đến giờ trên người đều là màu trắng hoặc đen rất giản dị, khiến các học sinh luôn gào thét vì ánh mắt lạnh như dao của chủ nhiệm. Chiếc váy màu xanh đã đem lại cho tôi đúng một màu sắc của mùa xuân.
"Hôm nay lớp chúng ta đi học rất đầy đủ, từ năm 1 đến năm 2 đều đi với con số 42 thành viên, và cô xin thông báo với tất cả mọi người, nay 42 không chỉ là 42. Mà nó sẽ là 43! các em chào đón thành viên mới của chúng ta nào" Cô Lý dẫn đầu cái vỗ tay đầu tiên, và chúng tôi cũng theo cô mà vỗ tay không ngừng.
Mùa xuân mang nhiều hơi thở của những khởi đầu mới, mùa xuân mang đến những âm thanh tốt lành, mùa xuân năm 16 tuổi đã đem đến cho tôi một người, người ấy đã khiến cả cuộc đời của tôi biến thành một câu chuyện đầy sự thử thách, đó là may mắn hay là bi ai?
Cơn gió mùa xuân làm tôi run người, mới đầu năm thôi mà chúng tôi phải chạy ra sân để tập thể dục theo sự hướng dẫn của thầy bộ môn. Tiếng nói cười rôm rả pha lẫn sự khóc than trong tâm trí tôi đang gào thét.
"Lưu Sơn Tâm! cậu ra đây, trốn trong cái xó nào rồi?" tiếng thét chứa đầy cơn thịnh nộ từ phía xa vọng lại
"Tớ đây, có chạy trốn đâu, chỉ là trời lạnh quá nên muốn tìm chỗ nào ấm áp một chút thôi, có cần phải thét tên to đến vậy không?"
"Đúng nhỉ, không trốn chỉ là bắt cặp chuyền bóng thôi, nhưng ai đó lại vắng mặt hại tôi phải ngồi bày đủ lý do với cái vị cao cao tại thượng ban phát thánh chỉ phải tập thể thao giữa mùa gió lạnh thế này đây!"
"Tớ có muốn thế đâu" vừa dứt lời tiếng còi tập trung liền phát lên
Dương Ý vừa chạy vừa thúc vào eo tôi còn kèm thêm cả thái độ bĩu môi, tôi cũng không chấp cô ấy bởi tôi đâu phải là người đúng. Vừa dứt suy nghĩ đã chia thành đủ 4 hàng dọc tập hợp.
Chất giọng hùng hồn vang "Nghiêm! Các em hôm nay đã vất vả rồi, hội thao sắp tới lớp chúng ta nhất định phải giành được hạng 1, tôi tin năng lực và sự kiên trì của mỗi người, chỉ cần có quyết tâm chắc chắn sẽ thành công. Đồng thời cũng phải chỉnh lại một số nguyên tắc của chính mình, hôm nay đã có một vài em trốn tiết làm việc riêng coi như là lần đầu nhắc nhở tôi không phạt, lần sau mà tái phạm, thì chắc chắn cái tên Lê Duy Hùng của tôi không phải là để khoa trương!"
Đó là lý do của những ngày khổ cực của tôi bắt đầu, chỉ số thông minh thể chất vô cùng kém. Không có đủ tự tin để đạt được MVP hội thao lần này, cũng là nguyên nhân khiến Dương Ý vô cùng giận khi đi tìm tôi. Chỉ biết thở dài trong vô vọng, thẩn thờ bước vào lớp học.
Sau 2 tiết cuối cùng tâm hồn của thiếu nữ được trả về tự do, tôi bám chân Dương Ý xin tha lỗi "Đừng giận tớ nữa mà, hứa sẽ không bỏ trốn nữa, tớ đãi cậu kem nha phần đặc biệt luôn" trông chẳng khác gì con cún sợ chủ của mình bỏ đi.
"Coi như cậu còn lương tâm" cậu ấy mỉm cười nhảy chân sáo bước ra khỏi cổng trường.
Đến trước quầy quen thuộc, mỉm cười với cô chủ quán "cho con 2 phần đặc biệt nha cô"
"Được được, có ngay luôn!" hai con mắt cười của cô luôn khiến tôi phải chú tâm mỗi khi đến quầy, xung quanh có nhiều chỗ bán kem rẻ hơn, cũng đông hơn duy chỉ nơi của cô Trần là tôi thường xuyên ghé thăm, không hẳn là đặc biệt hơn mọi quầy khác mà chỉ ở đây mới có cảm giác hưởng thụ nhất. Đúng là không gì sánh bằng, tôi há miệng cắn một miếng to, vị Vani chảy khắp khoan miệng, không ngọt quá nhiều, có vị thanh của dừa và thơm của Vani. Sợi dây thần kinh bắt đầu cảm nhận được vị lạnh đến tê đầu khiến tôi co rúm người lại. Cô Trần thấy thế liền trêu tôi "Con bé này, vẫn háu ăn như ngày nào đã là thiếu nữ rồi sau này chẳng có ai thèm ngó đâu"
Dương Ý quay sang cười nhếch "Lưu Sơn Tâm ngày nào mà có người để ý, thì Dương Ý này mỗi ngày sẽ bao cậu một cây kem"
"Này, chỉ là tôi không phô bày sức hút của bản thân mình ra với mọi người thôi, chứ đám con trai mà va phải ánh mắt đầy mị lực này thì cũng phải bám chân tớ như kiến thôi" Tràn đầy sự tự tin
"Để xem, mà nói đến con trai thì nghe đâu mai lớp mình có một người chuyển đến đấy, hình như là từ thành phố khác đến đây" Dương Ý đột nhiên chuyển giọng
"Ừm, tớ cũng có nghe nói."
"Thôi đi về, muộn rồi! mẹ tớ đấm tớ mất" cậu ấy cắt ngang suy nghĩ của tôi về chàng trai sắp đến đây.
Thú thật tôi cũng không thực sự quan tâm người đó là ai cho lắm, bởi vì trường tôi là trường điểm cho nên việc học sinh từ nơi khác đến cũng không phải điều lạ, mỗi năm nhận 4-5 học sinh cũng là việc bình thường. Tuy vậy đây là lần đầu lớp tôi có ai đó chuyển đến, cũng khiến sự tò mò nổi dậy rồi biến mất để lại suy nghĩ không rõ ràng trong đầu đang là gì. Tôi cũng lủi thủi chạy về nhà.
Sáng ngày hôm sau.
"Mẹeeeeeeeeeeeeeeeee ơiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii sao không gọi con dậy, đêm qua con quên cài báo thức" sự hoảng hốt này chắc chắn ai cũng sẽ hiểu khi tiết đầu là giáo viên chủ nhiệm, tôi lại đi trễ thế này chắc chắn cái kết cũng chẳng tốt lành gì.
"Làm sao mà biết là con có quên cài báo thức hay không, chẳng phải đêm qua có đứa nào đó cày phim cả đêm rồi khóc thút thít đấy sao? giờ lại kêu trời oán đất" Mẹ vừa nói vừa nhìn tôi tay phải đánh răng, tay trái mặc đồ, chân mang giày, chỉ vỏn vẹn 10 phút khiến bà ấy phải thét lên "đúng là tuổi trẻ nhiệt huyết"
"Thức ăn sáng đấy, mang theo mà ăn" mẹ vọng tiếng
"Con biết rồi" chạy thoắt ra ngoài, tôi dùng hết sức lực với chỉ số thông minh thể chất tính toán xem làm sao đến trường một cách nhanh nhất mà không chạm mặt với chủ nhiệm.
Tôi vừa chạy vừa gào trong tuyệt vọng, cũng chẳng quan tâm xung quanh của mình đang diễn ra cái gì, cũng chẳng biết ánh mắt của mọi người nhìn tôi kì quái đến mức nào. Nếu như biết sau mình có một người ngồi trên chiếc xe màu đen đang theo dõi từng hành động của tôi thì khi đó nếu có chết cũng phải cài báo thức!
Cũng may vừa vào đến cổng trường là chuông đã reo, không đụng mặt chủ nhiệm đã là một ân huệ lớn cho tôi rồi, tôi thở như suốt 16 năm chưa từng được đụng không khí của trái đất. Khiến cả nhóm người phải vừa tránh vừa nhìn tôi sợ hãi.
"Cậu mới từ địa ngục lên à?" cái giọng ngọt ngào đến muốn đấm này không là ai khác ngoài Dương Ý
"Hừ hừ" tôi không ngừng thở
"Cậu là chó à?" ánh mắt đầy dò xét
"Dương Ý, hôm nay cậu mà mở miệng nói nữa tôi đây sẽ nhét phân vào miệng cậu" tôi trừng mắt
"..."
"Hừ hừ" tôi từ từ tiến vào bàn
Tiếng chuông reo vào tiết đầu tiên
Mùa xuân vào tháng 2 thật sự biết khiến người khác khó hiểu, hôm qua vừa đầy gió lạnh hôm nay lại nóng khiến người ta muốn phát điên. Mùi hoa đào từ cửa sổ thoang thoảng cũng giảm sự khó chịu của tôi lại phần nào. Âm thanh ồn ào dần biến mất, khung cảnh hỗn loạn nay trở nên thật ngăn nắp. Tiếng bước chân của giáo viên chủ nhiệm dần tiến lại gần với tiếng thở của cậu nam sinh cuối lớp. Tưởng chừng âm thanh nhỏ nhất trong phòng lúc này có thể khiến tất cả mọi người trở nên hồi hộp hơn bao giờ hết. Cơn gió thổi tung bức màn cửa, làm ánh mắt của tôi trở nên mơ hồ hơn hằng ngày, ánh mắt buổi sáng trở nên trong trẻo hơn bao giờ hết, mùi nắng bên ngoài trở nên nồng hơn. Có vẻ hôm nay là một ngày rất nóng. Trong đầu tôi vang lên bài hát nào đó từ lâu đã quên, hình này này chắc có lẽ là trong các tác phẩm văn học hay là âm nhạc thường nói đến thanh xuân hay tuổi trẻ, khiến bạn chẳng thể nào quên được.
"Nghiêm, cả lớp chào" âm thanh to lớn làm tim tôi dừng đi một nhịp
"Chào các em, các em ngồi xuống đi" giọng nhẹ nhàng của một người phụ nữ trưởng thành, tuy nhiên đó không phải là thứ khiến tôi bất ngờ, tất cả sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào chiếc váy của chủ nhiệm. Màu xanh nhạt của lá cây tôn lên dáng vẻ đã đi qua năm tháng tuổi trẻ, mang đến tư vị thanh lịch không kém phần dịu dàng. Tôi đã trải qua một năm cùng với chủ nhiệm Lý, và đây cũng là lần đầu tôi thấy cô ăn mặc đẹp đến như vậy. Không khoa trương lắm đâu, bởi vì trước đến giờ trên người đều là màu trắng hoặc đen rất giản dị, khiến các học sinh luôn gào thét vì ánh mắt lạnh như dao của chủ nhiệm. Chiếc váy màu xanh đã đem lại cho tôi đúng một màu sắc của mùa xuân.
"Hôm nay lớp chúng ta đi học rất đầy đủ, từ năm 1 đến năm 2 đều đi với con số 42 thành viên, và cô xin thông báo với tất cả mọi người, nay 42 không chỉ là 42. Mà nó sẽ là 43! các em chào đón thành viên mới của chúng ta nào" Cô Lý dẫn đầu cái vỗ tay đầu tiên, và chúng tôi cũng theo cô mà vỗ tay không ngừng.
Mùa xuân mang nhiều hơi thở của những khởi đầu mới, mùa xuân mang đến những âm thanh tốt lành, mùa xuân năm 16 tuổi đã đem đến cho tôi một người, người ấy đã khiến cả cuộc đời của tôi biến thành một câu chuyện đầy sự thử thách, đó là may mắn hay là bi ai?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.