Chương 53: Ăn táo
Ma An
19/03/2020
Đã có kết quả kiểm tra của Diệp Tô, chân trái bị rạn một mảnh xương nhỏ, trên mắt cá chân phủ một lớp thạch cao thật dày.
"Nếu không yên tâm có thể ở lại bệnh viện hai ngày để theo dõi, nhưng tình trạng của cô không ở lại cũng được, nửa tháng sau đến tháo bột, tháo bột xong nghỉ ngơi thêm khoảng hơn mười ngày nữa thì trên cơ bản là ổn, đương nhiên, cụ thể cần bao lâu để bình phục còn phải dựa vào điều kiện thân thể của cô nữa." Bệnh sĩ vừa viết bệnh án vừa dặn dò.
"Muốn nằm viện không?" Kỷ Hằng cúi đầu, hỏi Diệp Tô vẫn luôn chôn đầu trong ngực anh.
"Không biết." Diệp Tô cọ cọ vào vạt áo trước ngực Kỷ Hằng, nhỏ giọng trả lời, giọng nói vô cùng yếu ớt và không có chút sức nào.
Lúc bó bột phải nắn cho xương nằm đúng vị trí nên đau đến tận tim, Kỷ Hằng vẫn luôn ôm cô vào ngực phòng khi cô đau quá mà giãy giụa, có khi Diệp Tô không chịu nổi cắn vào vai Kỷ Hằng một cái, cô cắn rất chặt, nhưng vẫn có tiếng rên đau đớn khe khẽ phát ra từ kẽ răng, hai tay cô nắm chặt tay Kỷ Hằng.
Kỷ Hằng vừa hôn vầng trán đầy mồ hôi của cô vừa an ủi nói sắp xong rồi.
Khi xong xuôi, bàn tay anh bị cô nắm có mấy dấu tay màu trắng.
Kỷ Hằng nhìn mắc cá chân của Diệp Tô bị băng bó thành bánh chưng nói: "Hay là ở lại hai ngày đi."
Để phòng ngừa ngộ nhỡ.
Bệnh viện tư nhân có điều kiện rất tốt, mỗi người một phòng bệnh, có đầy đủ các thiết bị gia dụng thường dùng, đương nhiên chi phí của nó cũng tương đối cao.
Người phụ trách của đoàn phim《Dẫn hỏa》 cũng đến xem tình hình, nhìn chân Diệp Tô bị băng bó kín mít thì lắc đầu.
Đoàn phim không thể vì cái chân của cô mà chờ đợi, khán giả của phim truyền hình hàng tuần đều chờ xem từng tập một, cũng may đã đi được hơn phân nửa tiến độ, Diệp Tô cũng không có quá nhiều phân cảnh ở phần sau, biên kịch bèn dứt khoát viết nhân vật của Diệp Tô bị thương trong quá trình chấp hành nhiệm vụ lần này, sẽ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng ở phần sau.
"Anh nói xem tại sao em không thể đàng hoàng đóng xong một bộ phim vậy?《Trường Ca》 mới tập mười mấy đã chết, cuối cùng《Dẫn hỏa》 thì tuột dây bị thương ở chân, ông trời không muốn để em nổi tiếng sao?"
Diệp Tô đặt điện thoại xuống sau khi nói chuyện với Trần Dương, cô ngẩng đầu nhìn trần nhà vô cùng bùi ngùi.
Cái chân bó bột bị treo lên khung giường thật cao của bệnh viện.
Kỷ Hằng đang gọt táo, anh gọt rất chuyên tâm, quả táo tròn trịa từ từ xoay vòng trong tay anh, nơi tiếp xúc giữa trái táo và thân dao có một lớp vỏ vừa mỏng vừa dài dần rủ xuống, như một con rắn đang uốn éo.
"Bây giờ không phải em đang nổi tiếng sao?" Kỷ Hằng cũng không ngẩng đầu lên.
Lượng fans trên Weibo của Diệp Tô đã hơn trăm vạn, còn lập mấy cái "Hội những người hâm mộ Diệp Tô xx", ngay cả tên diễn đàn cũng có, tuy rằng số người quan tâm còn ít nhưng độ hoạt động cũng không tệ lắm.
"Ai ~" Diệp Tô ngã vào đầu giường bệnh thở dài, mở Weibo của mình ra nhìn một chút.
Có một số bình luận kỳ lạ trong các bình luận đứng đầu, tên người dùng là một chuỗi số zombie.
"Kỷ Hằng, anh có Weibo không?" Diệp Tô vừa lướt bình luận nóng gần nhất vừa hỏi.
Kỷ Hằng đã gọt quả táo đến cuối cùng, anh nhớ tới tài khoản dãy số của mình, anh dừng một chút, dùng mũi dao khoét phần đuôi, trả lời: "Không có."
"Em đăng ký cho anh một cái nha? Chơi hay không? Lúc nào cũng có thể quan tâm đến tình hình tiêu khiển của em."
Diệp Tô nhướng mày nói rồi cười hì hì, không đợi Kỷ Hằng trả lời đã bắt đầu đăng ký giùm anh.
"Anh muốn tên gọi là gì?" Diệp Tô vừa nhập mã xác minh vừa hỏi.
"Tùy em."
"Em là Diệp Tô Tô tô, anh gọi là Kỷ Hằng Hằng Hằng được không?"
"Anh cũng không phải nhân vật công chúng lấy tên thật làm tên người dùng làm gì?"
"Anh chưa từng ghi hình à?"
"..."
Kỷ Hằng cắt một miếng táo nhỏ đã gọt xong cho vào miệng Diệp Tô, tới trước màn hình điện thoại của cô xem cô đang làm trò gì.
"Xong rồi." Diệp Tô đưa cho Kỷ Hằng xem giao diện trang chính Weibo cô tạo cho anh.
Tên là "Heng Hằng Hanh", hình đại diện...
Kỷ Hằng quay đầu nhìn Diệp Tô: "Em chụp khi nào vậy?"
Hình đại diện là hình của anh, chụp rất mờ, chỉ có một bên mặt từ dưới lên trên, nhưng chất lượng hình ảnh cũng không giấu được góc cằm sắc sảo và lông mày rậm của người đàn ông, cùng với sóng mũi thẳng tựa như cầu trượt mà người ta có thể trượt xuống.
Diệp Tô cười khan hai tiếng, gác chuyện mình chụp hình anh qua một bên, dùng tài khoản Kỷ Hằng mở Weibo của cô ra, đầu tiên nhấp quan tâm, rồi chỉ vào hình đại diện của mình: "Anh xem hình đại diện của chúng ta thật xứng đôi."
Đều là gương mặt nghiêng chụp mờ, trong ảnh chụp tự sướng dường như toát lên chút ra vẻ.
Sau khi Kỷ Hằng nhìn "hình đại diện đôi" mới hài lòng gật đầu.
Diệp Tô lại dùng tài khoản của Kỷ Hằng nhấn quan tâm những blogger mà cô thích, mỹ thực, tiêu khiển, thú cưng đều có.
"Em nói mấy blogger này cũng rất thú vị, mỗi ngày lúc rảnh rỗi lướt một hồi cũng có thể cười rất đã."
Diệp Tô chỉnh sửa Weibo cho Kỷ Hằng chỉnh đến vui vẻ, bổ sung hồ sơ, mua giao diện, bận rộn đến quên cả trời đất.
Kỷ Hằng nhìn dáng vẻ tâm trạng khá tốt đang rũ mắt nói cười vui vẻ của cô, cùng với người đau đến đầu đầy mồ hôi, môi trắng bệch rúc trong ngực anh vừa rồi như hai người khác nhau.
Anh lại cắt một miếng táo nhỏ: "Ăn táo không?"
"Ha ha ăn."
Diệp Tô nhìn chằm chằm vào điện thoại, vươn cổ ra để Kỷ Hằng đút táo vào miệng.
Nhưng miếng táo này hễ Diệp Tô tiến lên thì nó lại lùi về sau, đầu Diệp Tô duỗi tới thì lùi về.
Diệp Tô cảm giác mình bị Kỷ Hằng đùa giỡn, dời ánh mắt khỏi màn hình điện thoại, vừa định nói dỗi đôi câu thì cô phải hít vào.
"Ưm ~ "
Diệp Tô nháy mắt, lông mi run run.
Kỷ Hằng lấy miếng táo đưa đến môi cô ra, đổi thành môi của mình, lấp kín lại.
Vừa rồi anh cũng ăn táo, trên môi có vị trái cây ngọt thanh.
Diệp Tô nhịn không được lè lưỡi ra liếm một chút.
Kỷ Hằng cong môi cười, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng hôn một cái, khi Diệp Tô còn chưa kịp phản ứng đã dời môi đi, nhét miếng táo kia vào miệng cô.
"Ngọt không?" Anh hỏi.
Diệp Tô nhai miếng táo trong miệng rồi gật đầu.
"Ngọt vô cùng."
"Nếu không yên tâm có thể ở lại bệnh viện hai ngày để theo dõi, nhưng tình trạng của cô không ở lại cũng được, nửa tháng sau đến tháo bột, tháo bột xong nghỉ ngơi thêm khoảng hơn mười ngày nữa thì trên cơ bản là ổn, đương nhiên, cụ thể cần bao lâu để bình phục còn phải dựa vào điều kiện thân thể của cô nữa." Bệnh sĩ vừa viết bệnh án vừa dặn dò.
"Muốn nằm viện không?" Kỷ Hằng cúi đầu, hỏi Diệp Tô vẫn luôn chôn đầu trong ngực anh.
"Không biết." Diệp Tô cọ cọ vào vạt áo trước ngực Kỷ Hằng, nhỏ giọng trả lời, giọng nói vô cùng yếu ớt và không có chút sức nào.
Lúc bó bột phải nắn cho xương nằm đúng vị trí nên đau đến tận tim, Kỷ Hằng vẫn luôn ôm cô vào ngực phòng khi cô đau quá mà giãy giụa, có khi Diệp Tô không chịu nổi cắn vào vai Kỷ Hằng một cái, cô cắn rất chặt, nhưng vẫn có tiếng rên đau đớn khe khẽ phát ra từ kẽ răng, hai tay cô nắm chặt tay Kỷ Hằng.
Kỷ Hằng vừa hôn vầng trán đầy mồ hôi của cô vừa an ủi nói sắp xong rồi.
Khi xong xuôi, bàn tay anh bị cô nắm có mấy dấu tay màu trắng.
Kỷ Hằng nhìn mắc cá chân của Diệp Tô bị băng bó thành bánh chưng nói: "Hay là ở lại hai ngày đi."
Để phòng ngừa ngộ nhỡ.
Bệnh viện tư nhân có điều kiện rất tốt, mỗi người một phòng bệnh, có đầy đủ các thiết bị gia dụng thường dùng, đương nhiên chi phí của nó cũng tương đối cao.
Người phụ trách của đoàn phim《Dẫn hỏa》 cũng đến xem tình hình, nhìn chân Diệp Tô bị băng bó kín mít thì lắc đầu.
Đoàn phim không thể vì cái chân của cô mà chờ đợi, khán giả của phim truyền hình hàng tuần đều chờ xem từng tập một, cũng may đã đi được hơn phân nửa tiến độ, Diệp Tô cũng không có quá nhiều phân cảnh ở phần sau, biên kịch bèn dứt khoát viết nhân vật của Diệp Tô bị thương trong quá trình chấp hành nhiệm vụ lần này, sẽ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng ở phần sau.
"Anh nói xem tại sao em không thể đàng hoàng đóng xong một bộ phim vậy?《Trường Ca》 mới tập mười mấy đã chết, cuối cùng《Dẫn hỏa》 thì tuột dây bị thương ở chân, ông trời không muốn để em nổi tiếng sao?"
Diệp Tô đặt điện thoại xuống sau khi nói chuyện với Trần Dương, cô ngẩng đầu nhìn trần nhà vô cùng bùi ngùi.
Cái chân bó bột bị treo lên khung giường thật cao của bệnh viện.
Kỷ Hằng đang gọt táo, anh gọt rất chuyên tâm, quả táo tròn trịa từ từ xoay vòng trong tay anh, nơi tiếp xúc giữa trái táo và thân dao có một lớp vỏ vừa mỏng vừa dài dần rủ xuống, như một con rắn đang uốn éo.
"Bây giờ không phải em đang nổi tiếng sao?" Kỷ Hằng cũng không ngẩng đầu lên.
Lượng fans trên Weibo của Diệp Tô đã hơn trăm vạn, còn lập mấy cái "Hội những người hâm mộ Diệp Tô xx", ngay cả tên diễn đàn cũng có, tuy rằng số người quan tâm còn ít nhưng độ hoạt động cũng không tệ lắm.
"Ai ~" Diệp Tô ngã vào đầu giường bệnh thở dài, mở Weibo của mình ra nhìn một chút.
Có một số bình luận kỳ lạ trong các bình luận đứng đầu, tên người dùng là một chuỗi số zombie.
"Kỷ Hằng, anh có Weibo không?" Diệp Tô vừa lướt bình luận nóng gần nhất vừa hỏi.
Kỷ Hằng đã gọt quả táo đến cuối cùng, anh nhớ tới tài khoản dãy số của mình, anh dừng một chút, dùng mũi dao khoét phần đuôi, trả lời: "Không có."
"Em đăng ký cho anh một cái nha? Chơi hay không? Lúc nào cũng có thể quan tâm đến tình hình tiêu khiển của em."
Diệp Tô nhướng mày nói rồi cười hì hì, không đợi Kỷ Hằng trả lời đã bắt đầu đăng ký giùm anh.
"Anh muốn tên gọi là gì?" Diệp Tô vừa nhập mã xác minh vừa hỏi.
"Tùy em."
"Em là Diệp Tô Tô tô, anh gọi là Kỷ Hằng Hằng Hằng được không?"
"Anh cũng không phải nhân vật công chúng lấy tên thật làm tên người dùng làm gì?"
"Anh chưa từng ghi hình à?"
"..."
Kỷ Hằng cắt một miếng táo nhỏ đã gọt xong cho vào miệng Diệp Tô, tới trước màn hình điện thoại của cô xem cô đang làm trò gì.
"Xong rồi." Diệp Tô đưa cho Kỷ Hằng xem giao diện trang chính Weibo cô tạo cho anh.
Tên là "Heng Hằng Hanh", hình đại diện...
Kỷ Hằng quay đầu nhìn Diệp Tô: "Em chụp khi nào vậy?"
Hình đại diện là hình của anh, chụp rất mờ, chỉ có một bên mặt từ dưới lên trên, nhưng chất lượng hình ảnh cũng không giấu được góc cằm sắc sảo và lông mày rậm của người đàn ông, cùng với sóng mũi thẳng tựa như cầu trượt mà người ta có thể trượt xuống.
Diệp Tô cười khan hai tiếng, gác chuyện mình chụp hình anh qua một bên, dùng tài khoản Kỷ Hằng mở Weibo của cô ra, đầu tiên nhấp quan tâm, rồi chỉ vào hình đại diện của mình: "Anh xem hình đại diện của chúng ta thật xứng đôi."
Đều là gương mặt nghiêng chụp mờ, trong ảnh chụp tự sướng dường như toát lên chút ra vẻ.
Sau khi Kỷ Hằng nhìn "hình đại diện đôi" mới hài lòng gật đầu.
Diệp Tô lại dùng tài khoản của Kỷ Hằng nhấn quan tâm những blogger mà cô thích, mỹ thực, tiêu khiển, thú cưng đều có.
"Em nói mấy blogger này cũng rất thú vị, mỗi ngày lúc rảnh rỗi lướt một hồi cũng có thể cười rất đã."
Diệp Tô chỉnh sửa Weibo cho Kỷ Hằng chỉnh đến vui vẻ, bổ sung hồ sơ, mua giao diện, bận rộn đến quên cả trời đất.
Kỷ Hằng nhìn dáng vẻ tâm trạng khá tốt đang rũ mắt nói cười vui vẻ của cô, cùng với người đau đến đầu đầy mồ hôi, môi trắng bệch rúc trong ngực anh vừa rồi như hai người khác nhau.
Anh lại cắt một miếng táo nhỏ: "Ăn táo không?"
"Ha ha ăn."
Diệp Tô nhìn chằm chằm vào điện thoại, vươn cổ ra để Kỷ Hằng đút táo vào miệng.
Nhưng miếng táo này hễ Diệp Tô tiến lên thì nó lại lùi về sau, đầu Diệp Tô duỗi tới thì lùi về.
Diệp Tô cảm giác mình bị Kỷ Hằng đùa giỡn, dời ánh mắt khỏi màn hình điện thoại, vừa định nói dỗi đôi câu thì cô phải hít vào.
"Ưm ~ "
Diệp Tô nháy mắt, lông mi run run.
Kỷ Hằng lấy miếng táo đưa đến môi cô ra, đổi thành môi của mình, lấp kín lại.
Vừa rồi anh cũng ăn táo, trên môi có vị trái cây ngọt thanh.
Diệp Tô nhịn không được lè lưỡi ra liếm một chút.
Kỷ Hằng cong môi cười, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng hôn một cái, khi Diệp Tô còn chưa kịp phản ứng đã dời môi đi, nhét miếng táo kia vào miệng cô.
"Ngọt không?" Anh hỏi.
Diệp Tô nhai miếng táo trong miệng rồi gật đầu.
"Ngọt vô cùng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.