Chương 54: Lựa chọn giữa hôn và không được ăn
Ma An
19/03/2020
Cơm tối do bệnh viện phục vụ, Diệp Tô ăn qua loa thịt gà, cá trong
phần cơm, khá tiếc vì đồ ăn hơi mặn. Cô ôm tay Kỷ Hằng muốn anh đưa mình đi mua đồ ăn vặt.
Hiện tại cô có một cái chân không thể dùng được, phải có người đẩy xe đưa cô đi.
"Đưa em xuống lầu đi, em muốn ăn thạch trái cây, khoai tây lát, chocolate..."
Kỷ Hằng rút cánh tay ra khỏi ngực cô: "Lúc nãy không ăn nhiều cơm là vì mấy cái này?"
"Cái này ngon hơn cơm bệnh viện mà." Diệp Tô gật đầu, nói một cách đương nhiên.
Kỷ Hằng đỡ trán.
Diệp Tô lại nắm cánh tay Kỷ Hằng, có chút nũng nịu: "Đưa em xuống lầu nha, có được không có được không có được không ~ "
Giọng nói ngọt mềm trôi vào lỗ tai, Kỷ Hằng xém chút không nhịn được cười, nhưng vẫn trịnh trọng nói: "Đừng ăn mấy thứ đó, anh gọt táo cho em ăn tiếp được không?"
Cắt, Diệp Tô không ngờ ngay cả làm nũng mà anh cũng không chịu, cô buông cánh tay Kỷ Hằng ra, dựa vào đầu giường rồi lấy điện thoại trong túi áo.
Điện thoại phát ra một tràng tiếng nước ngoài xí xô xí xào.
Kỷ Hằng nhích tới nhìn vào màn hình điện thoại của Diệp Tô: "Em đang xem gì vậy?"
Diệp Tô dịch vào bên trong một chút, liếc mắt nhìn Kỷ Hằng: "Xem 《Tình thư》."
Bộ phim này cô vẫn luôn lưu trong điện thoại không hề xóa đi.
"《Tình thư》?" Kỷ Hằng suy nghĩ giây lát, hình như, anh có chút ấn tượng với bộ phim này.
"Thấy không?" Diệp Tô chỉ vào chàng trai tóc vàng khôi ngô sạch sẽ trong màn hình: "Người ta rất đẹp đúng không? Nếu không ăn đồ ăn vặt thì đành xem phim thôi, thiếu nữ động lòng xuân không được sao?"
Thiếu nữ động lòng xuân, sẵn tiện làm cho đầu anh xanh biếc một chút.
Kỷ Hằng vừa nghe Diệp Tô muốn động lòng xuân, lập tức cảm giác có một cơn gió lạnh thổi qua trên đỉnh đầu, anh vội vàng đoạt lấy điện thoại của cô.
"Đi, dẫn em đi mua."
...
Nửa giờ sau, Diệp Tô ngồi trên xe lăn, rạo rực ôm một bọc lớn đồ ăn vặt thắng lợi trở về.
Cô đang cầm một gói khoai tây chiên ăn từng miếng một, từng tiếng rộp rộp vang lên.
Đồ ăn vặt ở thế giới này ăn ngon thật, Diệp Tô vừa ăn vừa yên lặng cảm khái trong lòng, thế nào mà Kỷ Hằng lại không có hứng thú với đồ ăn ngon thế này nhỉ? Lúc nãy đi siêu thị anh chỉ lấy một chai nước khoáng đặt bên cạnh đống đồ ăn ngổn ngang trong giỏ mua hàng của Diệp Tô.
"Anh có muốn ăn không?" Diệp Tô cầm một miếng khoai tây đưa lên đỉnh đầu mình, hỏi Kỷ Hằng đang đẩy xe cho cô.
Kỷ Hằng cúi đầu ăn cô miếng khoai tây cô đưa tới, lúc ăn không biết là vô tình hay cố ý, nhẹ nhàng ngậm ngón tay cầm khoai tây của cô một lát.
Diệp Tô thu tay về, cảm thấy hơi là lạ, như là một cái bong bóng bị vỡ, dính dính sền sệt, hơi ấm bốc lên làm mặt cô đỏ ửng.
Hai người đi ngang qua phòng bệnh kế bên, động tác đẩy xe của Kỷ Hằng đột nhiên cảm nhận được một chút lực cản.
Diệp Tô thắng xe đẩy lại: "Đợi chút!"
"Hử? Để làm gì?" Kỷ Hằng hỏi.
Diệp Tô ngửi không khí xung quanh giống như chú chó nhỏ đánh hơi, cúi người như Conan: "Anh ngửi thử, có phải có một mùi vị kỳ lạ hay không."
Kỷ Hằng cũng hít hít mũi: "Ừ."
Mùi vừa thơm vừa cay, phát ra từ phòng bệnh kế bên mà họ mới đi qua.
Cửa phòng bệnh bên cạnh chỉ đóng một nửa, Diệp Tô rướn người muốn nhìn vào bên trong.
Đến cùng là cái gì thơm như vậy, nước bọt của cô sắp chảy ra tới nơi.
Kỷ Hằng: "Đi thôi."
"Không được!" Diệp Tô không ngừng nhìn vào trong: "Anh đi hỏi giùm em họ đang ăn cái gì, quá thơm, em cũng muốn ăn."
Sao cái gì em cũng muốn ăn vậy, Kỷ Hằng cúi đầu nhìn thoáng qua túi đồ ăn vặt Diệp Tô mới mua, khóe miệng khẽ giật.
Lúc này phòng bệnh kia như là nghe được tiếng của Diệp Tô, tự mở cửa rộng ra.
Diệp Tô vốn đang nhìn lén lập tức đối mắt với người bên trong.
"Chị?!"
"La Trí Vũ?!"
Kỷ Hằng nhìn thằng nhóc bên trong một cái, nó đang nằm chỏng vó trên giường, quanh miệng toàn là dầu, trong tay...
Nếu như anh đoán không sai, chắc gọi là tôm càng xanh sốt cay gì đó.
...
Phòng bệnh kế bên, La Trí Vũ rất hào phóng đưa ra một con tôm càng xanh đỏ au: "Chị có ăn không?"
"Ăn."
Kỷ Hằng nhanh tay lẹ mắt phủi cánh tay đang đưa ra của Diệp Tô: "Bác sĩ nói kiêng cay kiêng dầu mỡ, em quên rồi hả?"
"Nhưng mà..."
"Ăn mấy cái này thì anh thấy cái chân của em hai tháng nữa cũng không tốt lên được."
"Ôi ~ "
Diệp Tô hậm hực rụt tay về, cái miệng vểnh lên rất cao.
Kỷ Hằng lại nhìn La Trí Vũ: "Không phải đùi cậu may hai mũi là xuất viện rồi à? Tại sao lại chạy đến bệnh viện này?"
La Trí Vũ liếm liếm ngón tay: "Khó khăn lắm mới bị thương, em không muốn mang bệnh đến lớp trở thành tấm gương để toàn trường ca ngợi đâu. Ở bệnh viện rất tốt, không phải đi học."
Bệnh viện tư nhân giá cả đắt đỏ nên ít bệnh nhân, phòng bệnh trống rất chào đón loại bệnh nhân không cần phải nằm viện nhưng có tiền này vào ở.
Nó nhìn lướt qua cái chân bó bột của Diệp Tô: "Ha ha, chị à, chúng ta đúng là có duyên nha, một ngày không gặp đã trở thành bệnh nhân chung bệnh viện rồi."
Diệp Tô vẫn nhìn một bàn lớn tôm càng xanh mà nuốt nước miếng: "Em, ăn cái này không sợ vết thương bị nhiễm trùng sao?"
La Trí Vũ nhìn cái chân khâu hai mũi của mình: "Không hề gì, vậy em còn có thể trốn học vài ngày."
Tim Diệp Tô bị nguyên nhân thương tích của mình đâm cho một cái khá đau.
Sau cùng lúc Kỷ Hằng trở về phòng bệnh, dưới ánh mắt khẩn cầu của Diệp Tô đành phải cầm theo chiếc hộp lock & lock có mấy con tôm càng xanh.
La Trí Vũ vừa lột tôm vừa xem ti vi, thấy dáng vẻ thong dong của Diệp Tô thì rất đố kị.
Diệp Tô vừa trở lại phòng bệnh đã không nhịn nổi: "Em muốn ăn tôm càng xanh."
Kỷ Hằng nhìn lướt qua mấy con tôm càng xanh đỏ au bóng loáng trong hộp: "Anh lấy nước nóng rửa bớt sốt cay bên ngoài rồi cho em ăn."
"Rửa thì còn vị gì nữa."
Diệp Tô chép chép miệng, mặc cho Kỷ Hằng ôm cô từ xe lăn qua giường bệnh.
Diệp Tô ngồi trên giường, nhìn Kỷ Hằng loay hoay trên chiếc bàn nhỏ cạnh tường.
Anh cho nước nóng vào hộp, vị cay vốn làm cho người ta thèm thuồng đột nhiên bị hơi nóng làm tan ra, tỏa ra khắp căn phòng.
Diệp Tô nuốt vài ngụm nước miếng.
Kỷ Hằng còn đang chậm rãi rửa tôm cho cô. Anh lột vỏ tôm ra, lấy con tôm trắng tinh ra một cách hoàn chỉnh, ném vào một chén nước nóng sạch khác, rửa lại lần nữa.
"Ảnh rửa như vậy sẽ thật sự không còn mùi vị gì đâu!"
Kỷ Hằng đang rửa tôm lại càng hoảng sợ, anh quay đầu, phát hiện Diệp Tô đã tự xuống giường nhảy qua đây từ lúc nào, cái chân bó bột co lên rất cao.
"Em thèm như vậy à?!"
Kỷ Hằng không còn gì để nói, cũng không biết cô tự xuống giường nhảy tới đây bằng cách nào mà anh không hề phát hiện ra, trước đây sao lại không biết cô có bản lĩnh như thế nhỉ.
Diệp Tô nhìn mấy con tôm đã được rửa qua vỏ, kiên định gật đầu: "Ừm!"
"Anh rửa vỏ là được rồi, có thể đừng rửa luôn thịt hay không, không có vị gì sao ăn được chứ."
Diệp Tô vịn một cánh tay của Kỷ Hằng, đứng bằng một chân nên không được vững lắm, gọi tới gọi lui.
Cô tự xem thường bản thân mình, người bị thương, bây giờ chẳng có bao nhiêu khí thế.
Kỷ Hằng nhìn ánh mắt tội nghiệp của cô mà không biết nói gì, anh hít một hơi, ôm eo của người đang đứng lung lay không vững rồi bế lên, đặt cô ngồi trên chiếc bàn nhỏ trước mặt.
Cái bàn khá cao, Diệp Tô ngồi lên vừa vặn đối mắt với Kỷ Hằng.
Kỷ Hằng đút con tôm đã lột sạch vỏ vào miệng Diệp Tô.
"Vị thế nào? Ăn ngon không?"
Diệp Tô cẩn thận thưởng thức một lát rồi vội vàng gật đầu không ngừng: "Ăn ngon ăn ngon!"
Sau khi bị rửa qua nước mùi vị đã nhạt hơn rất nhiều, nhưng vẫn ăn rất ngon nha.
Trên đời sao có thể có món tôm càng xanh ngon như thế này.
Diệp Tô há hốc mồm: "Muốn nữa."
Vậy mà Kỷ Hằng lại đột nhiên cầm hết mớ tôm càng xanh còn lại, đặt ở chỗ Diệp Tô không thể với tới.
"Anh làm gì vậy?"
Kỷ Hằng quay trở lại, cười xấu xa: "Em hôn anh một cái anh sẽ cho em ăn, thế nào?"
"Anh... Anh vô sỉ!"
"Không hôn thì thôi. Anh ăn." Kỷ Hằng lại đi, cầm một con tôm đã lột vỏ, làm bộ như muốn bỏ vào miệng mình.
"Anh... Anh chờ đó! Em cho anh xanh biếc!" Diệp Tô tức giận đến mức thổi râu trợn mắt, hùng hổ sờ tới sờ lui trên người mình: "Điện thoại em đâu? Điện thoại đâu rồi?"
Bây giờ ở đây ngoại trừ Kỷ Hằng thì không có người đàn ông nào khác, cô chỉ có thể xem phim để động chút lòng xuân, làm cho Kỷ Hằng có màu xanh biếc.
"Điện thoại đâu, điện thoại của em đâu rồi?" Diệp Tô xoay người lục lọi mấy cái túi trên quần áo.
Kỷ Hằng cười đi tới, nháy mắt ra hiệu về phía giường bệnh: "Ở kia kìa."
Diệp Tô thấy điện thoại của mình đang nằm yên trên giường, vẻ mặt hơi cứng lại.
Hình như cô, bị tính kế.
Bị Kỷ Hằng bế ngồi lên cái bàn cao này, chân cách mặt đất cả một đoạn dài, dựa vào khả năng hiện tại của cô, hẳn là không thể tự mình đi xuống được.
Giống như con cừu nhỏ mặc cho người ta giết thịt.
"Có hôn hay không?" Mặt Kỷ Hằng đã rất gần Diệp Tô.
"Em không hôn thì anh tự ăn." Anh chỉ chỉ mớ tôm đã được anh bóc sạch vỏ, vừa trắng vừa mềm lại vừa thơm.
Diệp Tô chống hai tay trên bàn, cúi đầu không trả lời, trong lòng đang đấu tranh dữ dội.
Kỷ Hằng lui về sau một bước, ra vẻ chuẩn bị đi.
"Ôi ôi ôi, anh chờ một chút."
Chờ chân tôi khỏi hẳn sẽ tính sổ với anh.
Diệp Tô ôm cổ Kỷ Hằng hôn lên, cô chỉ hôn một cái đã muốn rời đi, nhưng lại bị người nào đó đè chặt gáy lại.
Kỷ Hằng hôn rất thành thạo, Diệp Tô bị anh hôn đến mơ mơ màng màng.
Nụ hôn táo vừa rồi chỉ là món điểm tâm ngọt, bây giờ mới là bữa ăn chính.
Diệp Tô cũng bắt đầu đáp lại, đang lúc khó mà dứt ra được, cửa phòng bệnh lại bị người ta đột nhiên mở ra.
Cậu nhóc chống gậy hô lên: "Chị, sao em lại thấy chị trên ti vi nữa."
Sau khi mở cửa thấy hai người bên trong thằng bé lập tức sửng sốt, âm cuối càng lúc càng nhỏ.
Gò má trắng nõn của cậu nở hai đóa hoa đỏ ửng.
Hiện tại cô có một cái chân không thể dùng được, phải có người đẩy xe đưa cô đi.
"Đưa em xuống lầu đi, em muốn ăn thạch trái cây, khoai tây lát, chocolate..."
Kỷ Hằng rút cánh tay ra khỏi ngực cô: "Lúc nãy không ăn nhiều cơm là vì mấy cái này?"
"Cái này ngon hơn cơm bệnh viện mà." Diệp Tô gật đầu, nói một cách đương nhiên.
Kỷ Hằng đỡ trán.
Diệp Tô lại nắm cánh tay Kỷ Hằng, có chút nũng nịu: "Đưa em xuống lầu nha, có được không có được không có được không ~ "
Giọng nói ngọt mềm trôi vào lỗ tai, Kỷ Hằng xém chút không nhịn được cười, nhưng vẫn trịnh trọng nói: "Đừng ăn mấy thứ đó, anh gọt táo cho em ăn tiếp được không?"
Cắt, Diệp Tô không ngờ ngay cả làm nũng mà anh cũng không chịu, cô buông cánh tay Kỷ Hằng ra, dựa vào đầu giường rồi lấy điện thoại trong túi áo.
Điện thoại phát ra một tràng tiếng nước ngoài xí xô xí xào.
Kỷ Hằng nhích tới nhìn vào màn hình điện thoại của Diệp Tô: "Em đang xem gì vậy?"
Diệp Tô dịch vào bên trong một chút, liếc mắt nhìn Kỷ Hằng: "Xem 《Tình thư》."
Bộ phim này cô vẫn luôn lưu trong điện thoại không hề xóa đi.
"《Tình thư》?" Kỷ Hằng suy nghĩ giây lát, hình như, anh có chút ấn tượng với bộ phim này.
"Thấy không?" Diệp Tô chỉ vào chàng trai tóc vàng khôi ngô sạch sẽ trong màn hình: "Người ta rất đẹp đúng không? Nếu không ăn đồ ăn vặt thì đành xem phim thôi, thiếu nữ động lòng xuân không được sao?"
Thiếu nữ động lòng xuân, sẵn tiện làm cho đầu anh xanh biếc một chút.
Kỷ Hằng vừa nghe Diệp Tô muốn động lòng xuân, lập tức cảm giác có một cơn gió lạnh thổi qua trên đỉnh đầu, anh vội vàng đoạt lấy điện thoại của cô.
"Đi, dẫn em đi mua."
...
Nửa giờ sau, Diệp Tô ngồi trên xe lăn, rạo rực ôm một bọc lớn đồ ăn vặt thắng lợi trở về.
Cô đang cầm một gói khoai tây chiên ăn từng miếng một, từng tiếng rộp rộp vang lên.
Đồ ăn vặt ở thế giới này ăn ngon thật, Diệp Tô vừa ăn vừa yên lặng cảm khái trong lòng, thế nào mà Kỷ Hằng lại không có hứng thú với đồ ăn ngon thế này nhỉ? Lúc nãy đi siêu thị anh chỉ lấy một chai nước khoáng đặt bên cạnh đống đồ ăn ngổn ngang trong giỏ mua hàng của Diệp Tô.
"Anh có muốn ăn không?" Diệp Tô cầm một miếng khoai tây đưa lên đỉnh đầu mình, hỏi Kỷ Hằng đang đẩy xe cho cô.
Kỷ Hằng cúi đầu ăn cô miếng khoai tây cô đưa tới, lúc ăn không biết là vô tình hay cố ý, nhẹ nhàng ngậm ngón tay cầm khoai tây của cô một lát.
Diệp Tô thu tay về, cảm thấy hơi là lạ, như là một cái bong bóng bị vỡ, dính dính sền sệt, hơi ấm bốc lên làm mặt cô đỏ ửng.
Hai người đi ngang qua phòng bệnh kế bên, động tác đẩy xe của Kỷ Hằng đột nhiên cảm nhận được một chút lực cản.
Diệp Tô thắng xe đẩy lại: "Đợi chút!"
"Hử? Để làm gì?" Kỷ Hằng hỏi.
Diệp Tô ngửi không khí xung quanh giống như chú chó nhỏ đánh hơi, cúi người như Conan: "Anh ngửi thử, có phải có một mùi vị kỳ lạ hay không."
Kỷ Hằng cũng hít hít mũi: "Ừ."
Mùi vừa thơm vừa cay, phát ra từ phòng bệnh kế bên mà họ mới đi qua.
Cửa phòng bệnh bên cạnh chỉ đóng một nửa, Diệp Tô rướn người muốn nhìn vào bên trong.
Đến cùng là cái gì thơm như vậy, nước bọt của cô sắp chảy ra tới nơi.
Kỷ Hằng: "Đi thôi."
"Không được!" Diệp Tô không ngừng nhìn vào trong: "Anh đi hỏi giùm em họ đang ăn cái gì, quá thơm, em cũng muốn ăn."
Sao cái gì em cũng muốn ăn vậy, Kỷ Hằng cúi đầu nhìn thoáng qua túi đồ ăn vặt Diệp Tô mới mua, khóe miệng khẽ giật.
Lúc này phòng bệnh kia như là nghe được tiếng của Diệp Tô, tự mở cửa rộng ra.
Diệp Tô vốn đang nhìn lén lập tức đối mắt với người bên trong.
"Chị?!"
"La Trí Vũ?!"
Kỷ Hằng nhìn thằng nhóc bên trong một cái, nó đang nằm chỏng vó trên giường, quanh miệng toàn là dầu, trong tay...
Nếu như anh đoán không sai, chắc gọi là tôm càng xanh sốt cay gì đó.
...
Phòng bệnh kế bên, La Trí Vũ rất hào phóng đưa ra một con tôm càng xanh đỏ au: "Chị có ăn không?"
"Ăn."
Kỷ Hằng nhanh tay lẹ mắt phủi cánh tay đang đưa ra của Diệp Tô: "Bác sĩ nói kiêng cay kiêng dầu mỡ, em quên rồi hả?"
"Nhưng mà..."
"Ăn mấy cái này thì anh thấy cái chân của em hai tháng nữa cũng không tốt lên được."
"Ôi ~ "
Diệp Tô hậm hực rụt tay về, cái miệng vểnh lên rất cao.
Kỷ Hằng lại nhìn La Trí Vũ: "Không phải đùi cậu may hai mũi là xuất viện rồi à? Tại sao lại chạy đến bệnh viện này?"
La Trí Vũ liếm liếm ngón tay: "Khó khăn lắm mới bị thương, em không muốn mang bệnh đến lớp trở thành tấm gương để toàn trường ca ngợi đâu. Ở bệnh viện rất tốt, không phải đi học."
Bệnh viện tư nhân giá cả đắt đỏ nên ít bệnh nhân, phòng bệnh trống rất chào đón loại bệnh nhân không cần phải nằm viện nhưng có tiền này vào ở.
Nó nhìn lướt qua cái chân bó bột của Diệp Tô: "Ha ha, chị à, chúng ta đúng là có duyên nha, một ngày không gặp đã trở thành bệnh nhân chung bệnh viện rồi."
Diệp Tô vẫn nhìn một bàn lớn tôm càng xanh mà nuốt nước miếng: "Em, ăn cái này không sợ vết thương bị nhiễm trùng sao?"
La Trí Vũ nhìn cái chân khâu hai mũi của mình: "Không hề gì, vậy em còn có thể trốn học vài ngày."
Tim Diệp Tô bị nguyên nhân thương tích của mình đâm cho một cái khá đau.
Sau cùng lúc Kỷ Hằng trở về phòng bệnh, dưới ánh mắt khẩn cầu của Diệp Tô đành phải cầm theo chiếc hộp lock & lock có mấy con tôm càng xanh.
La Trí Vũ vừa lột tôm vừa xem ti vi, thấy dáng vẻ thong dong của Diệp Tô thì rất đố kị.
Diệp Tô vừa trở lại phòng bệnh đã không nhịn nổi: "Em muốn ăn tôm càng xanh."
Kỷ Hằng nhìn lướt qua mấy con tôm càng xanh đỏ au bóng loáng trong hộp: "Anh lấy nước nóng rửa bớt sốt cay bên ngoài rồi cho em ăn."
"Rửa thì còn vị gì nữa."
Diệp Tô chép chép miệng, mặc cho Kỷ Hằng ôm cô từ xe lăn qua giường bệnh.
Diệp Tô ngồi trên giường, nhìn Kỷ Hằng loay hoay trên chiếc bàn nhỏ cạnh tường.
Anh cho nước nóng vào hộp, vị cay vốn làm cho người ta thèm thuồng đột nhiên bị hơi nóng làm tan ra, tỏa ra khắp căn phòng.
Diệp Tô nuốt vài ngụm nước miếng.
Kỷ Hằng còn đang chậm rãi rửa tôm cho cô. Anh lột vỏ tôm ra, lấy con tôm trắng tinh ra một cách hoàn chỉnh, ném vào một chén nước nóng sạch khác, rửa lại lần nữa.
"Ảnh rửa như vậy sẽ thật sự không còn mùi vị gì đâu!"
Kỷ Hằng đang rửa tôm lại càng hoảng sợ, anh quay đầu, phát hiện Diệp Tô đã tự xuống giường nhảy qua đây từ lúc nào, cái chân bó bột co lên rất cao.
"Em thèm như vậy à?!"
Kỷ Hằng không còn gì để nói, cũng không biết cô tự xuống giường nhảy tới đây bằng cách nào mà anh không hề phát hiện ra, trước đây sao lại không biết cô có bản lĩnh như thế nhỉ.
Diệp Tô nhìn mấy con tôm đã được rửa qua vỏ, kiên định gật đầu: "Ừm!"
"Anh rửa vỏ là được rồi, có thể đừng rửa luôn thịt hay không, không có vị gì sao ăn được chứ."
Diệp Tô vịn một cánh tay của Kỷ Hằng, đứng bằng một chân nên không được vững lắm, gọi tới gọi lui.
Cô tự xem thường bản thân mình, người bị thương, bây giờ chẳng có bao nhiêu khí thế.
Kỷ Hằng nhìn ánh mắt tội nghiệp của cô mà không biết nói gì, anh hít một hơi, ôm eo của người đang đứng lung lay không vững rồi bế lên, đặt cô ngồi trên chiếc bàn nhỏ trước mặt.
Cái bàn khá cao, Diệp Tô ngồi lên vừa vặn đối mắt với Kỷ Hằng.
Kỷ Hằng đút con tôm đã lột sạch vỏ vào miệng Diệp Tô.
"Vị thế nào? Ăn ngon không?"
Diệp Tô cẩn thận thưởng thức một lát rồi vội vàng gật đầu không ngừng: "Ăn ngon ăn ngon!"
Sau khi bị rửa qua nước mùi vị đã nhạt hơn rất nhiều, nhưng vẫn ăn rất ngon nha.
Trên đời sao có thể có món tôm càng xanh ngon như thế này.
Diệp Tô há hốc mồm: "Muốn nữa."
Vậy mà Kỷ Hằng lại đột nhiên cầm hết mớ tôm càng xanh còn lại, đặt ở chỗ Diệp Tô không thể với tới.
"Anh làm gì vậy?"
Kỷ Hằng quay trở lại, cười xấu xa: "Em hôn anh một cái anh sẽ cho em ăn, thế nào?"
"Anh... Anh vô sỉ!"
"Không hôn thì thôi. Anh ăn." Kỷ Hằng lại đi, cầm một con tôm đã lột vỏ, làm bộ như muốn bỏ vào miệng mình.
"Anh... Anh chờ đó! Em cho anh xanh biếc!" Diệp Tô tức giận đến mức thổi râu trợn mắt, hùng hổ sờ tới sờ lui trên người mình: "Điện thoại em đâu? Điện thoại đâu rồi?"
Bây giờ ở đây ngoại trừ Kỷ Hằng thì không có người đàn ông nào khác, cô chỉ có thể xem phim để động chút lòng xuân, làm cho Kỷ Hằng có màu xanh biếc.
"Điện thoại đâu, điện thoại của em đâu rồi?" Diệp Tô xoay người lục lọi mấy cái túi trên quần áo.
Kỷ Hằng cười đi tới, nháy mắt ra hiệu về phía giường bệnh: "Ở kia kìa."
Diệp Tô thấy điện thoại của mình đang nằm yên trên giường, vẻ mặt hơi cứng lại.
Hình như cô, bị tính kế.
Bị Kỷ Hằng bế ngồi lên cái bàn cao này, chân cách mặt đất cả một đoạn dài, dựa vào khả năng hiện tại của cô, hẳn là không thể tự mình đi xuống được.
Giống như con cừu nhỏ mặc cho người ta giết thịt.
"Có hôn hay không?" Mặt Kỷ Hằng đã rất gần Diệp Tô.
"Em không hôn thì anh tự ăn." Anh chỉ chỉ mớ tôm đã được anh bóc sạch vỏ, vừa trắng vừa mềm lại vừa thơm.
Diệp Tô chống hai tay trên bàn, cúi đầu không trả lời, trong lòng đang đấu tranh dữ dội.
Kỷ Hằng lui về sau một bước, ra vẻ chuẩn bị đi.
"Ôi ôi ôi, anh chờ một chút."
Chờ chân tôi khỏi hẳn sẽ tính sổ với anh.
Diệp Tô ôm cổ Kỷ Hằng hôn lên, cô chỉ hôn một cái đã muốn rời đi, nhưng lại bị người nào đó đè chặt gáy lại.
Kỷ Hằng hôn rất thành thạo, Diệp Tô bị anh hôn đến mơ mơ màng màng.
Nụ hôn táo vừa rồi chỉ là món điểm tâm ngọt, bây giờ mới là bữa ăn chính.
Diệp Tô cũng bắt đầu đáp lại, đang lúc khó mà dứt ra được, cửa phòng bệnh lại bị người ta đột nhiên mở ra.
Cậu nhóc chống gậy hô lên: "Chị, sao em lại thấy chị trên ti vi nữa."
Sau khi mở cửa thấy hai người bên trong thằng bé lập tức sửng sốt, âm cuối càng lúc càng nhỏ.
Gò má trắng nõn của cậu nở hai đóa hoa đỏ ửng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.