Đầu Bếp Tác Quái - Cút Chiên Bơ
Chương 16: Cháo Của Ma Bếp.
Nguyên Trường Bạch
25/05/2023
Ninh Lạc đỏ mặt, nàng ta bối rối, định nhặt hài sao giờ lại nắm luôn nguyên
cả bàn tay của Bạch Hiên. Bây giờ phải làm sao mới đúng đây. Còn Bạch
Hiên nữa chàng ta là nam nhân mà nên phản ứng gì đi. Cớ sao lại im lặng
như thế.
Cử chỉ Ninh Lạc có phần lúng túng, hai má ửng hồng, nhìn kiểu này Bạch Hiên dù đui mù cũng đoán ra được tình ý của Ninh Lạc. Chàng ta vội rút tay lại, miệng ấp úng ngại ngùng.
- Đệ... Đệ đến nha môn.
Nói rồi Bạch Hiên đứng lên, nhanh chóng rời đi, cả hài cũng không lấy luôn. Cái rút tay vội vàng làm Ninh Lạc hụt hẫng một chút. Nàng ta buồn bã nhìn theo bóng lưng của Bạch Hiên giọng buồn bã nói:
- Thúc chưa lấy hài nữa mà...
Suốt cả chặn đường đi đến nha môn, Bạch Hiên cứ suy nghĩ về cử chỉ và nét mặt ban nãy của Ninh Lạc thấy sao mà kỳ lạ. Những tưởng một mình Vị Y có sự thay đổi thôi không ngờ cả Ninh Lạc dạo gần đây cũng có phần thay đổi.
Dám chắc Bạch Hiên không để ý, chứ Ninh Lạc gần đây đã ăn mặc , trang điểm kỹ hơn, trâm cài cũng có thêm mấy cây để thay đổi thêm màu sắc. Xem ra là Ninh Lạc đã nghĩ thông rồi. Nàng ta quyết định vượt lễ giáo, chấp nhận thử bước đi thêm một bước nữa sẽ thế nào. Giờ phần còn lại là Bạch Hiên nghĩ sao thôi.
Nồi cháo Vị Y nấu khá lớn nên Bạch Hiên phải nhờ đến nha sai của nha môn mang cháo đi. Nha sai nhanh chóng phát cháo cho bá tánh ở nha môn, quả nhiên sau khi ăn vào cơ thể nhanh chóng lấy lại sức, nét mặt hồng hào hơn. Nhớ mấy ngày trước những bá tánh này ốm yếu, đến nỗi thức ăn bình thường họ cũng không thể ăn được, cứ ăn vào là nôn ói ra. Thuốc thang cũng không uống được.
Tề huyện quan thấy vậy cũng an tâm phần nào. Nhưng chuyện kỳ lạ này đã khiến cho bá tánh trong thành ngày nào cũng bàn tán khắp nơi. Cả mấy người nha sai cũng tin có yêu quái trong thành, thủ thỉ với lão huyện quan rằng có thể những người này giống như bị yêu ma quấy nhiễu, thành Bình An không chừng là có yêu quái thật.
Ban đầu cái chết của cả nhà người bán thịt heo đã ẩn chứa nhiều điều khó hiểu. Ngọ tác kiểm tra thi thể báo cáo nguyên nhân cái chết là do đói mà chết. Trong nhà thì toàn thức ăn, thi thể không có dấu hiệu nào là bị bắt trói, giam giữ thì việc tiếp cận thức ăn đâu khó.
Lạ một cái là trước ngày chết đói đó người ta vẫn thấy gả bán thịt heo thân hình vẫn to béo. Sau cái chết của người bán thịt heo thì trong thành đã rộ lên tin đồn ma quỷ lộng hành nhưng lão huyện quan chỉ cười khẩy, cho rằng bá tánh hay thêu dệt chuyện quỷ thần không quan tâm.
Nhưng đến khi tận mắt chứng kiến những người đến báo án từ khỏe mạnh chỉ trong nháy mắt trở thành kẻ ốm yếu thì câu chuyện quỷ thần, không tin không được rồi.
Nhớ đến lời của một tên nha sai, hắn nói mấy ngày trước đi tuần thấy có một tên trừ yêu hình như là hậu nhân của Hoành gia gì đó. Nghe tên nha sai này hết lời khen ngợi người này tài giỏi, võ công rất cao. Vậy là hôm nay lão quan huyện quyết định mời thử người này xem. Nếu đúng thật trong thành có yêu tác quái thì để hắn ra tay trừ yêu. Còn không thì cũng có thể an lòng dân.
Tên nha sai được lệnh quan vội vàng chạy đi tìm Khinh Thiếu. Còn Khinh Thiếu lúc này thì tệ hại vô cùng.
Bắt ma cái kiểu gì, hậu nhân hậu duệ cái gì mà bây giờ giật luôn chén cơm của ăn mày. Ngồi một góc bên vệ đường, hai ngày nay rồi hắn chẳng có món gì bỏ bụng cả. Bộ y phục trên người của Khinh Thiếu đã cũ kỹ, mục nát nhiều nơi. Đôi hài cũng đã lủng một lỗ lớn, lòi cả ngón chân cái ra bên ngoài, làn da thì trám nắng, chỉ có gương mặt thì còn chút sáng sủa tinh anh, trông cũng còn có cái coi được.
Toàn thân của y chỉ có cây Long Kỳ kiếm là đáng giá thôi. Nhìn dáng vẻ hắn như ăn mày đáng thương, vị đại thẩm đi ngang đường nói với hắn:
- Này tiểu huynh đệ\, cả cái thành Bình An này chỉ có một mình huynh đệ là ăn xin thôi đó. Tận tụy với nghề\, chăm chỉ như thế là tốt. Ta cho tiểu huynh đệ một ít bạc nè.
Khinh Thiếu thấy vị đại thẩm đặt nén bạc trước mặt chàng ta thì liền mừng rỡ nói:
- Đại thẩm cám ơn đại thẩm. Sau này nhà của thẩm có yêu ma gì thì cứ đến đây tìm ta\, ta sẽ bắt yêu miễn phí cho thẩm...
Vị đại thẩm nghe Khinh Thiếu nói như thế thì tức giận:
- Xui xui cái miệng quạ của ngươi\, trù gia đình ta gặp yêu quái hả?
- Trả bạc lại đây.
Vừa nói vị đại thẩm vừa đưa tay giật nén bạc lại rồi tức giận quay lưng bỏ đi. Để lại cho Khinh Thiếu một nỗi ngơ ngác.
- Ớ... Đại... Đại thẩm... Bà..
Khinh Thiếu cạn lời luôn, ánh mắt u uất nhìn theo nén bạc trên tay của đại thẩm ấy rời đi trong lòng có phần quá đau xót. Thà là không cho thì thôi, cho rồi lấy lại sống "vội" như vậy ai chịu nổi. Nghĩ lại cũng vì tìm tung tích con yêu trứng thối kia nên Khinh Thiếu mới như ma vất vưởng bay là đà quanh thành An Bình này.
Cử chỉ Ninh Lạc có phần lúng túng, hai má ửng hồng, nhìn kiểu này Bạch Hiên dù đui mù cũng đoán ra được tình ý của Ninh Lạc. Chàng ta vội rút tay lại, miệng ấp úng ngại ngùng.
- Đệ... Đệ đến nha môn.
Nói rồi Bạch Hiên đứng lên, nhanh chóng rời đi, cả hài cũng không lấy luôn. Cái rút tay vội vàng làm Ninh Lạc hụt hẫng một chút. Nàng ta buồn bã nhìn theo bóng lưng của Bạch Hiên giọng buồn bã nói:
- Thúc chưa lấy hài nữa mà...
Suốt cả chặn đường đi đến nha môn, Bạch Hiên cứ suy nghĩ về cử chỉ và nét mặt ban nãy của Ninh Lạc thấy sao mà kỳ lạ. Những tưởng một mình Vị Y có sự thay đổi thôi không ngờ cả Ninh Lạc dạo gần đây cũng có phần thay đổi.
Dám chắc Bạch Hiên không để ý, chứ Ninh Lạc gần đây đã ăn mặc , trang điểm kỹ hơn, trâm cài cũng có thêm mấy cây để thay đổi thêm màu sắc. Xem ra là Ninh Lạc đã nghĩ thông rồi. Nàng ta quyết định vượt lễ giáo, chấp nhận thử bước đi thêm một bước nữa sẽ thế nào. Giờ phần còn lại là Bạch Hiên nghĩ sao thôi.
Nồi cháo Vị Y nấu khá lớn nên Bạch Hiên phải nhờ đến nha sai của nha môn mang cháo đi. Nha sai nhanh chóng phát cháo cho bá tánh ở nha môn, quả nhiên sau khi ăn vào cơ thể nhanh chóng lấy lại sức, nét mặt hồng hào hơn. Nhớ mấy ngày trước những bá tánh này ốm yếu, đến nỗi thức ăn bình thường họ cũng không thể ăn được, cứ ăn vào là nôn ói ra. Thuốc thang cũng không uống được.
Tề huyện quan thấy vậy cũng an tâm phần nào. Nhưng chuyện kỳ lạ này đã khiến cho bá tánh trong thành ngày nào cũng bàn tán khắp nơi. Cả mấy người nha sai cũng tin có yêu quái trong thành, thủ thỉ với lão huyện quan rằng có thể những người này giống như bị yêu ma quấy nhiễu, thành Bình An không chừng là có yêu quái thật.
Ban đầu cái chết của cả nhà người bán thịt heo đã ẩn chứa nhiều điều khó hiểu. Ngọ tác kiểm tra thi thể báo cáo nguyên nhân cái chết là do đói mà chết. Trong nhà thì toàn thức ăn, thi thể không có dấu hiệu nào là bị bắt trói, giam giữ thì việc tiếp cận thức ăn đâu khó.
Lạ một cái là trước ngày chết đói đó người ta vẫn thấy gả bán thịt heo thân hình vẫn to béo. Sau cái chết của người bán thịt heo thì trong thành đã rộ lên tin đồn ma quỷ lộng hành nhưng lão huyện quan chỉ cười khẩy, cho rằng bá tánh hay thêu dệt chuyện quỷ thần không quan tâm.
Nhưng đến khi tận mắt chứng kiến những người đến báo án từ khỏe mạnh chỉ trong nháy mắt trở thành kẻ ốm yếu thì câu chuyện quỷ thần, không tin không được rồi.
Nhớ đến lời của một tên nha sai, hắn nói mấy ngày trước đi tuần thấy có một tên trừ yêu hình như là hậu nhân của Hoành gia gì đó. Nghe tên nha sai này hết lời khen ngợi người này tài giỏi, võ công rất cao. Vậy là hôm nay lão quan huyện quyết định mời thử người này xem. Nếu đúng thật trong thành có yêu tác quái thì để hắn ra tay trừ yêu. Còn không thì cũng có thể an lòng dân.
Tên nha sai được lệnh quan vội vàng chạy đi tìm Khinh Thiếu. Còn Khinh Thiếu lúc này thì tệ hại vô cùng.
Bắt ma cái kiểu gì, hậu nhân hậu duệ cái gì mà bây giờ giật luôn chén cơm của ăn mày. Ngồi một góc bên vệ đường, hai ngày nay rồi hắn chẳng có món gì bỏ bụng cả. Bộ y phục trên người của Khinh Thiếu đã cũ kỹ, mục nát nhiều nơi. Đôi hài cũng đã lủng một lỗ lớn, lòi cả ngón chân cái ra bên ngoài, làn da thì trám nắng, chỉ có gương mặt thì còn chút sáng sủa tinh anh, trông cũng còn có cái coi được.
Toàn thân của y chỉ có cây Long Kỳ kiếm là đáng giá thôi. Nhìn dáng vẻ hắn như ăn mày đáng thương, vị đại thẩm đi ngang đường nói với hắn:
- Này tiểu huynh đệ\, cả cái thành Bình An này chỉ có một mình huynh đệ là ăn xin thôi đó. Tận tụy với nghề\, chăm chỉ như thế là tốt. Ta cho tiểu huynh đệ một ít bạc nè.
Khinh Thiếu thấy vị đại thẩm đặt nén bạc trước mặt chàng ta thì liền mừng rỡ nói:
- Đại thẩm cám ơn đại thẩm. Sau này nhà của thẩm có yêu ma gì thì cứ đến đây tìm ta\, ta sẽ bắt yêu miễn phí cho thẩm...
Vị đại thẩm nghe Khinh Thiếu nói như thế thì tức giận:
- Xui xui cái miệng quạ của ngươi\, trù gia đình ta gặp yêu quái hả?
- Trả bạc lại đây.
Vừa nói vị đại thẩm vừa đưa tay giật nén bạc lại rồi tức giận quay lưng bỏ đi. Để lại cho Khinh Thiếu một nỗi ngơ ngác.
- Ớ... Đại... Đại thẩm... Bà..
Khinh Thiếu cạn lời luôn, ánh mắt u uất nhìn theo nén bạc trên tay của đại thẩm ấy rời đi trong lòng có phần quá đau xót. Thà là không cho thì thôi, cho rồi lấy lại sống "vội" như vậy ai chịu nổi. Nghĩ lại cũng vì tìm tung tích con yêu trứng thối kia nên Khinh Thiếu mới như ma vất vưởng bay là đà quanh thành An Bình này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.