Đầu Bếp Tác Quái - Cút Chiên Bơ
Chương 17: Yêu Trứng Thối.
Nguyên Trường Bạch
25/05/2023
Yêu quái xảo quyệt trốn một cái là tìm mỗi "háng" luôn cũng không gặp.
Nhưng được cái từ nhỏ Khinh Thiếu đã được rèn luyện lòng kiên trì, chưa
có con yêu nào mà thoát khỏi y được.
Tiếp tục con đường ăn xin của mình, lúc này Khinh Thiếu mới nhớ lại lời của vị đại thẩm đó nói. Đúng là xung quanh thành này không thấy có ăn xin nào. Thành này giàu dữ, không hổ danh là một trong những thành trì trù phú nhất Thái Bình Quốc.
Hắn đúng là tên ngốc, đâu có biết cả thành này được Doãn Gia "bao nuôi", ngày nào cũng thịt cá ê hề thì làm gì còn ăn mày nữa chứ. Đang ngồi suy nghĩ thì tên nha sai của nha môn hối hả chạy đến.
- Hoành huynh đệ \,Hoành huynh đệ tìm được huynh ta mừng quá.
Khinh Thiếu nghe gọi liền quay lại nhìn tên nha sai. Mấy hôm trước gặp hắn ở trong tửu quán gần đây, lúc đó hắn say khướt nên mới đỡ giúp hắn về nhà. Khinh Thiếu gặp lại người quen liền đứng lên chào hỏi:
- Nha sai đại ca... Huynh tìm ta à?
Tên nha sai thở hổn hển vì phải chạy đi khắp nơi tìm Khinh Thiếu. Hắn vừa thở vừa nói cho lão quan huyện muốn hắn đến nha môn trừ yêu. Khinh Thiếu nghe trừ yêu, còn được tặng tiền liền mừng rỡ nhận lời ngay. Theo chân vị sai nha lập tức đến nha môn.
Cùng lúc đó tại cửa lớn của Doãn Gia,
Doãn phu nhân Mai Hạ ngồi trong mái hiên ở cửa lớn nhìn ra bên ngoài xem gia đinh trong phủ phát thức ăn từ thiện cho bá tánh. Mai Hạ nhìn ra dòng người đang xếp hàng lấy thức ăn rồi nói:
- Doãn quản gia\, sao hôm nay ta thấy người đến nhận thức ăn ít như vậy?
Doãn quản gia đứng kế bên nghe hỏi liền đáp:
- Thưa phu nhân\, không hiểu vì sao mà dạo gần đây người trong thành đến đây nhận thức ăn ngày càng ít đi.
Mai Hạ khẽ nhíu mày suy nghĩ một lát rồi nói:
- Ngày mai lão cho thêm người đi thông báo khắp thành bảo Doãn phủ sẽ thêm thức ăn phát miễn phí mời bá tánh trong thành đến nhận. Những người nào không tiện đến lấy thì lão cho gia đinh đến tận nơi phát cho họ.
Doãn quản gia nghe như vậy liền gật đầu nhận lệnh. Mai Hạ còn dặn dò thêm lão ta phải chú ý tìm ra nguyên nhân vì sao người đến nhận thức ăn ngày càng ít. Doãn quản gia răm rắp làm theo, lão ta sẽ cho vài người trong Doãn phủ đi dò la tin tức khắp nơi xem thế nào, rồi sẽ báo lại với Mai Hạ.
Ngồi một lát thì Mai Hạ chợt ngửi được mùi thức ăn thơm phức. Mùi vị của bơ béo khiến cho chiếc bụng của bà ta kêu lên “rột rột” .Liền hỏi quản gia xem mùi hương này đến từ đâu. Lão quản gia kể vanh vách nơi xuất phát mùi hương này nằm ở đường nhỏ bên cạnh.
Quán lề đường bán món ăn đặt biệt có tên gọi là cút chiên bơ. Món này ngon vô cùng, ăn một lần là nhớ mãi, muốn ăn hoài. Mai Hạ nghe nói vậy thì tỏ ra rất hứng thú, tò mò. Trên đời này còn có món nào mà ngon hơn món “thịt người” thơm béo nữa sao?
Về phần Khinh Thiếu, hắn nhanh chóng đến nha môn nhận việc. Sau khi nhìn sơ qua các nạn nhân ốm đói thì khẳng định là do yêu pháp gây ra. Điều đặc biệt là những nạn nhân này trên người đã không còn yêu khí vây ám, có người giúp họ loại yêu khí, nên tính mạng của họ mới được giữ.
Lão quan huyện nghe nói có yêu quái trong lòng rất lo lắng. Thêm mấy người sai nha cứ nói vào những vài lời thị phi, nên lão quan huyện không còn cách nào đành phải hứa là sẽ trả giá cao cho Khinh Thiếu đi bắt yêu quái. Khinh Thiếu nghe nói “giá cao” nên đồng ý nhận lời ngay, việc bắt yêu là nghề của hắn, cứ giao cho hắn.
Trước khi bắt yêu, lão quan huyện còn bảo nha sai mang cho Khinh Thiếu ít bánh bao của nha môn. Nãy giờ đứng nói chuyện mà cái bụng của hắn cứ kêu rột rột, làm lão quan huyện cũng đói bụng theo.
Ăn no rồi, Khinh Thiếu bắt tay ngay vào công việc. Hắn đoán là mục tiêu của yêu quái là những bá tánh đang ở trong nha môn này. Yêu quái chắc chắn sẽ đến tìm họ. Lão quan huyện cũng nhiệt tình, ra lệnh cho nha sai hỗ trợ cho cho hắn.
Thế là tối hôm đó sai nha đưa những người ốm trơ xương gom lại một chỗ. Còn Khinh Thiếu thì cùng sai nha mai phục bên ngoài. Bẫy trận cũng được dọn ra sẵn.
Khinh Thiếu dùng một sợi chỉ đỏ nối vào cửa và hành lang xung quanh căn phòng có bá tánh ở bên trong. Trên mỗi đoạn dây Khinh Thiếu có treo một chiếc chuông nhỏ, rồi truyền một ít nội pháp vào dây đỏ. Dây đỏ sáng lên, kéo theo chuông kêu leng keng một lúc thì trở nên vô hình. Mắt thường đã không nhìn thấy nữa.
Nha sai mai phục xung quanh khá ngạc nhiên với pháp thuật kỳ diệu của Khinh Thiếu. Ai nấy cũng trố mắt ra ngơ ngác một phen. Bày trận xong Khinh Thiếu nhanh chóng nép mình vào phong cảnh giả sơn nằm đối diện, chờ đợi yêu quái.
Mặt trời nhanh chóng xuống núi, màn đêm bao trùm lấy thành Bình An. Hôm nay trong thành nhộn nhịp hơn ngày thường, nam thanh nữ tú cùng nhau mang đèn đến bờ hồ lớn trong thành để tham dự lễ hội thả đèn cầu an. Một tục lệ đẹp của bá tánh thành Bình An được tổ chức hằng năm.
Tiếp tục con đường ăn xin của mình, lúc này Khinh Thiếu mới nhớ lại lời của vị đại thẩm đó nói. Đúng là xung quanh thành này không thấy có ăn xin nào. Thành này giàu dữ, không hổ danh là một trong những thành trì trù phú nhất Thái Bình Quốc.
Hắn đúng là tên ngốc, đâu có biết cả thành này được Doãn Gia "bao nuôi", ngày nào cũng thịt cá ê hề thì làm gì còn ăn mày nữa chứ. Đang ngồi suy nghĩ thì tên nha sai của nha môn hối hả chạy đến.
- Hoành huynh đệ \,Hoành huynh đệ tìm được huynh ta mừng quá.
Khinh Thiếu nghe gọi liền quay lại nhìn tên nha sai. Mấy hôm trước gặp hắn ở trong tửu quán gần đây, lúc đó hắn say khướt nên mới đỡ giúp hắn về nhà. Khinh Thiếu gặp lại người quen liền đứng lên chào hỏi:
- Nha sai đại ca... Huynh tìm ta à?
Tên nha sai thở hổn hển vì phải chạy đi khắp nơi tìm Khinh Thiếu. Hắn vừa thở vừa nói cho lão quan huyện muốn hắn đến nha môn trừ yêu. Khinh Thiếu nghe trừ yêu, còn được tặng tiền liền mừng rỡ nhận lời ngay. Theo chân vị sai nha lập tức đến nha môn.
Cùng lúc đó tại cửa lớn của Doãn Gia,
Doãn phu nhân Mai Hạ ngồi trong mái hiên ở cửa lớn nhìn ra bên ngoài xem gia đinh trong phủ phát thức ăn từ thiện cho bá tánh. Mai Hạ nhìn ra dòng người đang xếp hàng lấy thức ăn rồi nói:
- Doãn quản gia\, sao hôm nay ta thấy người đến nhận thức ăn ít như vậy?
Doãn quản gia đứng kế bên nghe hỏi liền đáp:
- Thưa phu nhân\, không hiểu vì sao mà dạo gần đây người trong thành đến đây nhận thức ăn ngày càng ít đi.
Mai Hạ khẽ nhíu mày suy nghĩ một lát rồi nói:
- Ngày mai lão cho thêm người đi thông báo khắp thành bảo Doãn phủ sẽ thêm thức ăn phát miễn phí mời bá tánh trong thành đến nhận. Những người nào không tiện đến lấy thì lão cho gia đinh đến tận nơi phát cho họ.
Doãn quản gia nghe như vậy liền gật đầu nhận lệnh. Mai Hạ còn dặn dò thêm lão ta phải chú ý tìm ra nguyên nhân vì sao người đến nhận thức ăn ngày càng ít. Doãn quản gia răm rắp làm theo, lão ta sẽ cho vài người trong Doãn phủ đi dò la tin tức khắp nơi xem thế nào, rồi sẽ báo lại với Mai Hạ.
Ngồi một lát thì Mai Hạ chợt ngửi được mùi thức ăn thơm phức. Mùi vị của bơ béo khiến cho chiếc bụng của bà ta kêu lên “rột rột” .Liền hỏi quản gia xem mùi hương này đến từ đâu. Lão quản gia kể vanh vách nơi xuất phát mùi hương này nằm ở đường nhỏ bên cạnh.
Quán lề đường bán món ăn đặt biệt có tên gọi là cút chiên bơ. Món này ngon vô cùng, ăn một lần là nhớ mãi, muốn ăn hoài. Mai Hạ nghe nói vậy thì tỏ ra rất hứng thú, tò mò. Trên đời này còn có món nào mà ngon hơn món “thịt người” thơm béo nữa sao?
Về phần Khinh Thiếu, hắn nhanh chóng đến nha môn nhận việc. Sau khi nhìn sơ qua các nạn nhân ốm đói thì khẳng định là do yêu pháp gây ra. Điều đặc biệt là những nạn nhân này trên người đã không còn yêu khí vây ám, có người giúp họ loại yêu khí, nên tính mạng của họ mới được giữ.
Lão quan huyện nghe nói có yêu quái trong lòng rất lo lắng. Thêm mấy người sai nha cứ nói vào những vài lời thị phi, nên lão quan huyện không còn cách nào đành phải hứa là sẽ trả giá cao cho Khinh Thiếu đi bắt yêu quái. Khinh Thiếu nghe nói “giá cao” nên đồng ý nhận lời ngay, việc bắt yêu là nghề của hắn, cứ giao cho hắn.
Trước khi bắt yêu, lão quan huyện còn bảo nha sai mang cho Khinh Thiếu ít bánh bao của nha môn. Nãy giờ đứng nói chuyện mà cái bụng của hắn cứ kêu rột rột, làm lão quan huyện cũng đói bụng theo.
Ăn no rồi, Khinh Thiếu bắt tay ngay vào công việc. Hắn đoán là mục tiêu của yêu quái là những bá tánh đang ở trong nha môn này. Yêu quái chắc chắn sẽ đến tìm họ. Lão quan huyện cũng nhiệt tình, ra lệnh cho nha sai hỗ trợ cho cho hắn.
Thế là tối hôm đó sai nha đưa những người ốm trơ xương gom lại một chỗ. Còn Khinh Thiếu thì cùng sai nha mai phục bên ngoài. Bẫy trận cũng được dọn ra sẵn.
Khinh Thiếu dùng một sợi chỉ đỏ nối vào cửa và hành lang xung quanh căn phòng có bá tánh ở bên trong. Trên mỗi đoạn dây Khinh Thiếu có treo một chiếc chuông nhỏ, rồi truyền một ít nội pháp vào dây đỏ. Dây đỏ sáng lên, kéo theo chuông kêu leng keng một lúc thì trở nên vô hình. Mắt thường đã không nhìn thấy nữa.
Nha sai mai phục xung quanh khá ngạc nhiên với pháp thuật kỳ diệu của Khinh Thiếu. Ai nấy cũng trố mắt ra ngơ ngác một phen. Bày trận xong Khinh Thiếu nhanh chóng nép mình vào phong cảnh giả sơn nằm đối diện, chờ đợi yêu quái.
Mặt trời nhanh chóng xuống núi, màn đêm bao trùm lấy thành Bình An. Hôm nay trong thành nhộn nhịp hơn ngày thường, nam thanh nữ tú cùng nhau mang đèn đến bờ hồ lớn trong thành để tham dự lễ hội thả đèn cầu an. Một tục lệ đẹp của bá tánh thành Bình An được tổ chức hằng năm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.