Chương 10
huongbi
11/07/2013
Trở lại với hiện tại. Tự nhiên.
- Em đang làm gì thế.
- Em đang tìm bắt con Lavin để tắm cho nó. Sao trời nóng thế này ai cũng chỉ muốn tắm muốn ngâm nước cho mát mẻ mà chỉ mình nó thì không. Nó lại trốn rồi. Bây giờ nó nặng em chẳng bê được vào nhà tắm nữa. – Khánh áp điện thoại vào vai. Tay Khánh đang ướt vì pha nước cho nó tắm.
- Anh đến bê hộ cho nhé.
- Anh không phải đi làm à?
- Hết giờ làm rồi mà. Mở cửa cho anh.
- Ô anh ở đấy từ bao giờ đấy. – Khánh nói rồi lật đật chạy ra mở cửa. – Thế em mà không ở nhà thì anh quay về à. Gọi điện trước rồi đến chứ.
- Tắm cho chó đê – Bảo đuổi theo con Lavin. Và tất nhiên là nó chạy. Khánh nhìn theo hai người. À một người một chó và tự bật cười. Khánh thấy Bảo giống trẻ con. Đáng yêu…cũng như trẻ con.
Sau khoảng thời gian khá lâu để đưa được con Lavin vào nhà tắm thì việc tắm cho nó dễ hơn . Khi đã bị bắt thì đối tượng đành phải chịu trận thôi. Người nó vốn lắm lông màu trắng và giờ thì nó càng phình lên trắng muốt bởi bọt xà phòng mùi chanh.
- Nhìn như kem ấy nhỉ. Kem chanh. – Bảo hớn hở nói với Khánh .
- Anh nói khẽ thôi không nó nghe thấy đấy. Nó thích ăn kem.
- À há.
- Mà anh đến đây làm gì thế?
- Anh đến chơi với em. Anh nhớ em .
- Mới gặp mấy hôm trước mà.
- Người ta yêu nhau thì mấy giây không gặp cũng nhớ.
- Yêu nhau?
- Uh. Anh yêu em.
- Em biết.
- Em biết á? Sao em biết . – Mặt Bảo ngơ ngác.
- Anh có xem phim không? Lúc có nhân vật được thổ lộ tình cảm mà cứ ngẩn ra không hiểu lâu nay mình được người ta yêu mà không biết là chi tiết em thấy vớ vẩn nhất. Với em chỉ có ngốc thì mới không biết mình yêu và được yêu.
- Thế em có yêu anh không?
- Anh nói xem. Lavin đứng lại. – Khánh quát khi con Lavin vừa được bế khỏi bồn tắm thì chạy vụt ra ngoài.
Bảo theo sau. Mỉm cười một mình.
- Tối rồi. Anh đói rồi. Lavin cũng đói .
- Anh về nhà ăn đi còn em cho nó ăn bây giờ.
- Sao không phải em cho cả hai ăn?
- Anh là chó giống nó à?
- Không nhưng là thú cưng nhé. – Bảo cười. Lăn ra ghế salon phòng khách.
- Thú cưng người ta nuôi chứ có thả rông đâu.
- Thế anh đến đây ở nhé
Khánh nhìn Bảo thoáng chút ngạc nhiên nhưng rồi quay đi.
- Anh muốn ăn gì? Lavin…thôi không cần hỏi mày. – Khánh nói và con Lavin cụp tai xuống.
- Anh mua đồ mang đến để em nấu cho anh ăn.
- Anh mang đến? Anh tự mua à? Đâu?
- Trên xe trên xe
- Đi ra lấy.
- Ok ok…
Khánh lần lượt lôi đống thức ăn ra khỏi túi.
- Sao anh nghĩ là em sẽ nấu cho anh ăn mà mua đến.
- Em phải nấu cho em ăn mà. Có anh thì em chỉ nấu nhiều hơn thôi. – Bảo nói vọng từ phòng khách vào.
Sau khi ra xe lấy đồ anh vào xem TV cùng Lavin. Khánh tự hỏi sao nó lại thích anh đến thế. Hay Lavin là cái chứ không phải đực. Và nó thích trai đẹp . Nhưng chính xác thì Lavin của cô là một con chó đực. Bảo mua rất nhiều thứ, nhiều thành mức linh tinh và không liên qua đến nhau.
Cuối cùng Khánh cũng nghĩ ra nấu gì từ số đồ Bảo mua đến. Canh riêu cá, thịt quay, súp lơ xào. Đang thái cà chua cho riêu cá Khánh khựng lại như nhớ ra điều gì. Lâu lắm rồi Khánh mới có cảm giác nấu ăn cho ai đó là như thế nào. À tất nhiên thỉnh thoảng vẫn nấu cho tứ đại mỹ nhân và khi về nhà với bố mẹ Khánh. Nhưng cảm giác ấy không phải cảm giác này. Lắc đầu rồi Khánh lại tiếp tục nấu.
- Anh cũng biết nấu ăn đấy. - Bảo nói khi hai đứa đang ăn.
- Anh biết nấu ăn?
- Uh thật mà. Đi du học mà anh không quen ăn đồ lạ.
- Anh biết nấu mì hả.
- Với mấy món nữa, nhìn ăn có đến nỗi đâu.
- Thế từ giờ anh sang đây ăn thì phải tự nấu lấy nhé, em chỉ nấu cho em thôi.
- Ơ
Khánh rất thích trêu Bảo.
Khi cả hai đã ăn xong và con Lavin cũng no lê đang lăn qua lăn lại ngoài phòng khách. Nhìn nó lúc này giống tấm lông thú bị lấy làm thảm. Bảo đang giúp Khánh rửa bát.
- Sao anh lại yêu em? – Đột nhiên Khánh hỏi.
Bảo quay sang nhìn Khánh.
- Anh thích cái cách em khinh khỉnh quay lưng đi với người em không thích lần đầu gặp em, thích cái cách em muốn giúp đỡ hai vợ chồng quán đồ nướng nhưng không phải bố thí, thích khi em luôn chỉ gọi 1 loại cocktail, thích khi em nấu ăn cho anh. Và thích cách em chăm sóc Lavin. Như thế cho thấy em cũng chăm sóc người khác rất tốt.
- Toàn thấy thích nhỉ.
- Thích nhiều thì thành yêu đấy.
- Thế là anh yêu em từ cái nhìn đầu tiên?
- Ừ người ta gọi là tình yêu sét đánh đấy. Anh rất tin vào tình yêu sét đánh
- Người ta nói nhận định đầu tiên có thể sai lầm mà.
- Sai thì sửa chứ sao.
Khánh ngạc nhiên vì câu nói này của Bảo. Lavin liếc nhìn khi hai người bước ra từ phòng khách. Khánh và Bảo ngồi xuống salon. Khánh thở phào. Đột nhiên quay ra nhìn Bảo.
- Anh trẻ con thế này có yêu được em không? Khổ lắm đấy.
- Không anh chững chạc, đứng đắn mà.
- Lại chững chạc, đứng đắn. - Khánh cười.
- Anh biết em có nỗi đau riêng. Anh sẽ chữa cho em. Đi học một khóa y dược sĩ là được
Khánh nhìn Bảo. Ngả người xuống gối lên đùi Bảo và nhắm mắt “ Mình cũng yêu anh ấy. Hay chỉ là đã quá cô đơn nên cần người ở bên?” Khánh tự hỏi mình. Khánh thiếp đi một lúc. 22h10 Khánh mở mắt. Bảo vẫn ngồi im cho Khánh gối lên đùi. Anh đang đọc báo.
- Anh về nhà đi. Sáng mai còn đi làm. Ngủ muộn mai không dậy được đâu.
- Ừ. Anh tưởng em ngủ không dậy nữa luôn . – Bảo trêu Khánh.
- Anh về nhé. – Khánh tiễn anh ra cửa.
- Mà này. Anh ở lại thì mình làm gì mà ngủ muộn. Mình chỉ ngủ với nhau thôi mà .– Bảo cười ranh mãnh trước khi đi.
- Về rồi mà còn cố trêu nữa. – Khánh gắt lên.
- Ha ha ha.
Bảo đi và Khánh đóng cửa lại. Đặt mình xuống giường Khánh từ từ mở mắt. Đã lâu Khánh không có cảm giác như thế với một người con trai. Cũng đã lâu Khánh không thấy vui như thế khi ở cạnh ai. Bảo vui tính, anh biết cách chăm sóc cô và anh nói yêu cô. Điều Khánh băn khoăn là anh yêu cô thật hay không và cô cũng có yêu anh không.
Cô đơn quá lâu khiến con người ta khép mình lại và cảnh giác với tình yêu. Sự cảnh giác ấy càng tạo nên những phản xạ đề phòng khi mối tình trước đó tan vỡ và người ta đang đứng trước một mối quan hệ mới. Khánh biết giờ cũng đến lúc tìm một tình yêu mới. Khánh cũng có quyền yêu và được yêu sau khi đã thất bại một lần chứ.
Nhưng thứ khiến Khánh không dám tiến đến nhanh chóng với Bảo phải chăng vì Khánh sợ . Sợ anh không yêu Khánh thật lòng, sợ chính Khánh cũng không yêu anh, và sợ nếu khi Khánh đã quen với sự có mặt của Bảo thì sẽ đến lúc nào đó lại phải bỏ đi một thói quen.
- Cứ từ từ đi. – Khánh tự nói một mình. Rồi bỗng nhiên Khánh bật dậy. Hình như mà chính xác là Khánh chưa biết gì về Bảo. Trừ cái tên. Còn không biết anh ấy bao nhiêu tuổi, làm gì,… Wow .
Không hiểu ở cạnh anh cô làm gì mà lại không hề thắc mắc gì ở anh. Như là ở bên anh có điều gì đó rất tự nhiên. Anh cứ thế xuất hiện, cứ thế bước lại phía cô và cứ thế tiến vào cuộc sống khép kín lâu nay của Khánh . Tự nhiên Khánh nghĩ. “ Có khi hai người có duyên với nhau thật.” Khánh mỉm cười. Và lại một lần nữa khựng lại. “Anh vừa nói lúc nãy là anh biết cô có nỗi đau riêng. Có khi nào… nếu đúng có lẽ Khánh ăn thịt được Hà không biết chừng.”
…
Bảo đi công tác một tuần. Ngày nào anh cũng gọi về cho Khánh. Nghiễm nhiên họ có thói quen nói chuyện với nhau trước khi đi ngủ. Như những cặp đôi yêu nhau bình thường khác . Bảo còn đòi nói chuyện với Lavin . Tất nhiên Khánh chiều theo ý Bảo, chỉ có điều toàn Bảo độc thoại. Còn suốt cuộc nói chuyện mặt con Lavin như thế này . Khánh nghe được một câu của Bảo nói với nó " Trông chị Khánh cẩn thận nhé".Khánh thấy Bảo đúng là trẻ con thật . Người ta nói yêu một người có tính trẻ con đôi khi lại rất tốt. Vì như trẻ con, tình cảm của họ bộc lộ rất chân thật và đôi khi hơi ngố
Tuần này Khánh cũng bận. Chị Lâm đang có em bé. Mà cả nhà chị lẫn nhà chồng đều ở xa. Nên trừ việc đưa đi khám chồng chị đảm nhiệm thì việc mua sắm, đến lớp tập yoga cho bà bầu hay tư vấn lớp đón con đầu lòng Khánh, Hà hoặc Vân đều đi cùng .Khánh thấy việc có con bận rộn nhưng cũng mới mẻ. Hà thì tất nhiên là thấy phiền Nhưng khi nhìn đống đồ trẻ con thời trang không kém của người lớn thì nó kết luận luôn sau này chắc chắn sẽ sinh con gái .
Tối nay Hà với Khánh hẹn nhau đi uống gì đó. Lâu rồi hai đứa không hẹn hò với nhau. Hà lại có bạn trai mới. Mà đúng ra bạn trai Hà luôn mới. Khánh đến trước vì quán bar gần nhà Khánh. Ngồi luôn tại quầy bar thay vì chọn một bàn. Quán bar này là quán bar kiểu không khí lãng mạn, yên ắng chứ không phải những quán bar quay cuồng với người và nhạc
- Một Inllusion anh nhé. – Khánh nói với anh phục vụ đang nhìn mình rất tươi.
Lôi điện thoại ra khỏi túi xách. Khánh nhắn tin cho Hà. Hôm nay Khánh mặc sơ mi trắng rộng và quần sooc. Khi nhìn vào gương trước khi đi Khánh thấy có vẻ nhìn như cô chỉ mặc độc một chiếc áo sơ mi rộng của nam. Hôm nay Khánh đánh mắt đậm và tô son nude. Cô thử hộp màu mắt chị Lâm mới mua cho.
- Có người theo em vào và nhìn em nãy giờ . – Anh phục vụ vừa lắc chiếc bình vừa nói với Khánh.
- Thật sao. – Khánh cười với anh phục vụ.
Quay người lại theo hướng ánh mắt của anh ta. Quán bar hơi tối và khá nhiều bàn theo hướng đó có người ngồi. Mắt Khánh dừng lại ở một chiếc bàn. Mất vài giây để Khánh quay lại với hiện tại. Người đó tiến dần đến phía Khánh.
- Em tưởng đã nói anh đừng xuất hiện trước mặt em nữa. - Khánh chau mày khó hiểu
- Anh cũng đã nghĩ thế. Em vẫn luôn chỉ gọi một loại cocktail
- Em đang làm gì thế.
- Em đang tìm bắt con Lavin để tắm cho nó. Sao trời nóng thế này ai cũng chỉ muốn tắm muốn ngâm nước cho mát mẻ mà chỉ mình nó thì không. Nó lại trốn rồi. Bây giờ nó nặng em chẳng bê được vào nhà tắm nữa. – Khánh áp điện thoại vào vai. Tay Khánh đang ướt vì pha nước cho nó tắm.
- Anh đến bê hộ cho nhé.
- Anh không phải đi làm à?
- Hết giờ làm rồi mà. Mở cửa cho anh.
- Ô anh ở đấy từ bao giờ đấy. – Khánh nói rồi lật đật chạy ra mở cửa. – Thế em mà không ở nhà thì anh quay về à. Gọi điện trước rồi đến chứ.
- Tắm cho chó đê – Bảo đuổi theo con Lavin. Và tất nhiên là nó chạy. Khánh nhìn theo hai người. À một người một chó và tự bật cười. Khánh thấy Bảo giống trẻ con. Đáng yêu…cũng như trẻ con.
Sau khoảng thời gian khá lâu để đưa được con Lavin vào nhà tắm thì việc tắm cho nó dễ hơn . Khi đã bị bắt thì đối tượng đành phải chịu trận thôi. Người nó vốn lắm lông màu trắng và giờ thì nó càng phình lên trắng muốt bởi bọt xà phòng mùi chanh.
- Nhìn như kem ấy nhỉ. Kem chanh. – Bảo hớn hở nói với Khánh .
- Anh nói khẽ thôi không nó nghe thấy đấy. Nó thích ăn kem.
- À há.
- Mà anh đến đây làm gì thế?
- Anh đến chơi với em. Anh nhớ em .
- Mới gặp mấy hôm trước mà.
- Người ta yêu nhau thì mấy giây không gặp cũng nhớ.
- Yêu nhau?
- Uh. Anh yêu em.
- Em biết.
- Em biết á? Sao em biết . – Mặt Bảo ngơ ngác.
- Anh có xem phim không? Lúc có nhân vật được thổ lộ tình cảm mà cứ ngẩn ra không hiểu lâu nay mình được người ta yêu mà không biết là chi tiết em thấy vớ vẩn nhất. Với em chỉ có ngốc thì mới không biết mình yêu và được yêu.
- Thế em có yêu anh không?
- Anh nói xem. Lavin đứng lại. – Khánh quát khi con Lavin vừa được bế khỏi bồn tắm thì chạy vụt ra ngoài.
Bảo theo sau. Mỉm cười một mình.
- Tối rồi. Anh đói rồi. Lavin cũng đói .
- Anh về nhà ăn đi còn em cho nó ăn bây giờ.
- Sao không phải em cho cả hai ăn?
- Anh là chó giống nó à?
- Không nhưng là thú cưng nhé. – Bảo cười. Lăn ra ghế salon phòng khách.
- Thú cưng người ta nuôi chứ có thả rông đâu.
- Thế anh đến đây ở nhé
Khánh nhìn Bảo thoáng chút ngạc nhiên nhưng rồi quay đi.
- Anh muốn ăn gì? Lavin…thôi không cần hỏi mày. – Khánh nói và con Lavin cụp tai xuống.
- Anh mua đồ mang đến để em nấu cho anh ăn.
- Anh mang đến? Anh tự mua à? Đâu?
- Trên xe trên xe
- Đi ra lấy.
- Ok ok…
Khánh lần lượt lôi đống thức ăn ra khỏi túi.
- Sao anh nghĩ là em sẽ nấu cho anh ăn mà mua đến.
- Em phải nấu cho em ăn mà. Có anh thì em chỉ nấu nhiều hơn thôi. – Bảo nói vọng từ phòng khách vào.
Sau khi ra xe lấy đồ anh vào xem TV cùng Lavin. Khánh tự hỏi sao nó lại thích anh đến thế. Hay Lavin là cái chứ không phải đực. Và nó thích trai đẹp . Nhưng chính xác thì Lavin của cô là một con chó đực. Bảo mua rất nhiều thứ, nhiều thành mức linh tinh và không liên qua đến nhau.
Cuối cùng Khánh cũng nghĩ ra nấu gì từ số đồ Bảo mua đến. Canh riêu cá, thịt quay, súp lơ xào. Đang thái cà chua cho riêu cá Khánh khựng lại như nhớ ra điều gì. Lâu lắm rồi Khánh mới có cảm giác nấu ăn cho ai đó là như thế nào. À tất nhiên thỉnh thoảng vẫn nấu cho tứ đại mỹ nhân và khi về nhà với bố mẹ Khánh. Nhưng cảm giác ấy không phải cảm giác này. Lắc đầu rồi Khánh lại tiếp tục nấu.
- Anh cũng biết nấu ăn đấy. - Bảo nói khi hai đứa đang ăn.
- Anh biết nấu ăn?
- Uh thật mà. Đi du học mà anh không quen ăn đồ lạ.
- Anh biết nấu mì hả.
- Với mấy món nữa, nhìn ăn có đến nỗi đâu.
- Thế từ giờ anh sang đây ăn thì phải tự nấu lấy nhé, em chỉ nấu cho em thôi.
- Ơ
Khánh rất thích trêu Bảo.
Khi cả hai đã ăn xong và con Lavin cũng no lê đang lăn qua lăn lại ngoài phòng khách. Nhìn nó lúc này giống tấm lông thú bị lấy làm thảm. Bảo đang giúp Khánh rửa bát.
- Sao anh lại yêu em? – Đột nhiên Khánh hỏi.
Bảo quay sang nhìn Khánh.
- Anh thích cái cách em khinh khỉnh quay lưng đi với người em không thích lần đầu gặp em, thích cái cách em muốn giúp đỡ hai vợ chồng quán đồ nướng nhưng không phải bố thí, thích khi em luôn chỉ gọi 1 loại cocktail, thích khi em nấu ăn cho anh. Và thích cách em chăm sóc Lavin. Như thế cho thấy em cũng chăm sóc người khác rất tốt.
- Toàn thấy thích nhỉ.
- Thích nhiều thì thành yêu đấy.
- Thế là anh yêu em từ cái nhìn đầu tiên?
- Ừ người ta gọi là tình yêu sét đánh đấy. Anh rất tin vào tình yêu sét đánh
- Người ta nói nhận định đầu tiên có thể sai lầm mà.
- Sai thì sửa chứ sao.
Khánh ngạc nhiên vì câu nói này của Bảo. Lavin liếc nhìn khi hai người bước ra từ phòng khách. Khánh và Bảo ngồi xuống salon. Khánh thở phào. Đột nhiên quay ra nhìn Bảo.
- Anh trẻ con thế này có yêu được em không? Khổ lắm đấy.
- Không anh chững chạc, đứng đắn mà.
- Lại chững chạc, đứng đắn. - Khánh cười.
- Anh biết em có nỗi đau riêng. Anh sẽ chữa cho em. Đi học một khóa y dược sĩ là được
Khánh nhìn Bảo. Ngả người xuống gối lên đùi Bảo và nhắm mắt “ Mình cũng yêu anh ấy. Hay chỉ là đã quá cô đơn nên cần người ở bên?” Khánh tự hỏi mình. Khánh thiếp đi một lúc. 22h10 Khánh mở mắt. Bảo vẫn ngồi im cho Khánh gối lên đùi. Anh đang đọc báo.
- Anh về nhà đi. Sáng mai còn đi làm. Ngủ muộn mai không dậy được đâu.
- Ừ. Anh tưởng em ngủ không dậy nữa luôn . – Bảo trêu Khánh.
- Anh về nhé. – Khánh tiễn anh ra cửa.
- Mà này. Anh ở lại thì mình làm gì mà ngủ muộn. Mình chỉ ngủ với nhau thôi mà .– Bảo cười ranh mãnh trước khi đi.
- Về rồi mà còn cố trêu nữa. – Khánh gắt lên.
- Ha ha ha.
Bảo đi và Khánh đóng cửa lại. Đặt mình xuống giường Khánh từ từ mở mắt. Đã lâu Khánh không có cảm giác như thế với một người con trai. Cũng đã lâu Khánh không thấy vui như thế khi ở cạnh ai. Bảo vui tính, anh biết cách chăm sóc cô và anh nói yêu cô. Điều Khánh băn khoăn là anh yêu cô thật hay không và cô cũng có yêu anh không.
Cô đơn quá lâu khiến con người ta khép mình lại và cảnh giác với tình yêu. Sự cảnh giác ấy càng tạo nên những phản xạ đề phòng khi mối tình trước đó tan vỡ và người ta đang đứng trước một mối quan hệ mới. Khánh biết giờ cũng đến lúc tìm một tình yêu mới. Khánh cũng có quyền yêu và được yêu sau khi đã thất bại một lần chứ.
Nhưng thứ khiến Khánh không dám tiến đến nhanh chóng với Bảo phải chăng vì Khánh sợ . Sợ anh không yêu Khánh thật lòng, sợ chính Khánh cũng không yêu anh, và sợ nếu khi Khánh đã quen với sự có mặt của Bảo thì sẽ đến lúc nào đó lại phải bỏ đi một thói quen.
- Cứ từ từ đi. – Khánh tự nói một mình. Rồi bỗng nhiên Khánh bật dậy. Hình như mà chính xác là Khánh chưa biết gì về Bảo. Trừ cái tên. Còn không biết anh ấy bao nhiêu tuổi, làm gì,… Wow .
Không hiểu ở cạnh anh cô làm gì mà lại không hề thắc mắc gì ở anh. Như là ở bên anh có điều gì đó rất tự nhiên. Anh cứ thế xuất hiện, cứ thế bước lại phía cô và cứ thế tiến vào cuộc sống khép kín lâu nay của Khánh . Tự nhiên Khánh nghĩ. “ Có khi hai người có duyên với nhau thật.” Khánh mỉm cười. Và lại một lần nữa khựng lại. “Anh vừa nói lúc nãy là anh biết cô có nỗi đau riêng. Có khi nào… nếu đúng có lẽ Khánh ăn thịt được Hà không biết chừng.”
…
Bảo đi công tác một tuần. Ngày nào anh cũng gọi về cho Khánh. Nghiễm nhiên họ có thói quen nói chuyện với nhau trước khi đi ngủ. Như những cặp đôi yêu nhau bình thường khác . Bảo còn đòi nói chuyện với Lavin . Tất nhiên Khánh chiều theo ý Bảo, chỉ có điều toàn Bảo độc thoại. Còn suốt cuộc nói chuyện mặt con Lavin như thế này . Khánh nghe được một câu của Bảo nói với nó " Trông chị Khánh cẩn thận nhé".Khánh thấy Bảo đúng là trẻ con thật . Người ta nói yêu một người có tính trẻ con đôi khi lại rất tốt. Vì như trẻ con, tình cảm của họ bộc lộ rất chân thật và đôi khi hơi ngố
Tuần này Khánh cũng bận. Chị Lâm đang có em bé. Mà cả nhà chị lẫn nhà chồng đều ở xa. Nên trừ việc đưa đi khám chồng chị đảm nhiệm thì việc mua sắm, đến lớp tập yoga cho bà bầu hay tư vấn lớp đón con đầu lòng Khánh, Hà hoặc Vân đều đi cùng .Khánh thấy việc có con bận rộn nhưng cũng mới mẻ. Hà thì tất nhiên là thấy phiền Nhưng khi nhìn đống đồ trẻ con thời trang không kém của người lớn thì nó kết luận luôn sau này chắc chắn sẽ sinh con gái .
Tối nay Hà với Khánh hẹn nhau đi uống gì đó. Lâu rồi hai đứa không hẹn hò với nhau. Hà lại có bạn trai mới. Mà đúng ra bạn trai Hà luôn mới. Khánh đến trước vì quán bar gần nhà Khánh. Ngồi luôn tại quầy bar thay vì chọn một bàn. Quán bar này là quán bar kiểu không khí lãng mạn, yên ắng chứ không phải những quán bar quay cuồng với người và nhạc
- Một Inllusion anh nhé. – Khánh nói với anh phục vụ đang nhìn mình rất tươi.
Lôi điện thoại ra khỏi túi xách. Khánh nhắn tin cho Hà. Hôm nay Khánh mặc sơ mi trắng rộng và quần sooc. Khi nhìn vào gương trước khi đi Khánh thấy có vẻ nhìn như cô chỉ mặc độc một chiếc áo sơ mi rộng của nam. Hôm nay Khánh đánh mắt đậm và tô son nude. Cô thử hộp màu mắt chị Lâm mới mua cho.
- Có người theo em vào và nhìn em nãy giờ . – Anh phục vụ vừa lắc chiếc bình vừa nói với Khánh.
- Thật sao. – Khánh cười với anh phục vụ.
Quay người lại theo hướng ánh mắt của anh ta. Quán bar hơi tối và khá nhiều bàn theo hướng đó có người ngồi. Mắt Khánh dừng lại ở một chiếc bàn. Mất vài giây để Khánh quay lại với hiện tại. Người đó tiến dần đến phía Khánh.
- Em tưởng đã nói anh đừng xuất hiện trước mặt em nữa. - Khánh chau mày khó hiểu
- Anh cũng đã nghĩ thế. Em vẫn luôn chỉ gọi một loại cocktail
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.