Chương 9
huongbi
11/07/2013
Tiếp tục vỡ
- Em đi đây.
- Em mới chuyển đồ thôi mà. Chắc nhà còn bừa bộn. Cứ ở đây đến khi nào dọn xong đã . – Vũ hơi ngạc nhiên khi Khánh kéo vali quần áo cuối cùng ra khỏi phòng anh.
- Em ở đấy thì mới tiện cho việc dọn đồ chứ.
- Ừ nhưng… ở lại với anh vài ngày nữa đã.
- Anh phải tập quen với việc không có em bên cạnh đi. Em đang tập.Anh có thể gọi cô ta đến sống cùng nếu thấy ở một mình quá chán. Tháng sau cũng cưới rồi còn gì.
- Nhưng sau này anh vẫn có thể ở bên cạnh em cơ mà.
- Có thể. Khánh nói nhưng không quay lưng lại. Em đi đây! – Khánh bước ra cửa. – Trong tủ quần áo. Em có thứ dành cho anh.
Khánh bước vào thang máy. Một đứa bé gái đang mút kẹo ưỡn ẹo đu trên tay nắm thang máy. Nó nhìn cô cười. Cô cười lại với nó.
Trong thủ quần áo là một tờ giấy kèm theo cái phong bì rất dày.
“Anh này, Nếu chúng ta buộc phải rời xa nhau nhưng anh thì không đủ dũng cảm nói ra lời chia tay thì hãy để nó lại cho em. Để em nói câu chia xa, để em đón lấy nỗi đau này… Và để em tiễn nó đi.
Có lẽ anh sẽ hụt hẫng vài ngày. Khoảng thời gian bên nhau thành thói quen giờ sẽ rất khó bỏ. Có lẽ anh nên gọi cô ta đến ở cùng như em nói. Sự trống vắng tưởng không gì có thể lấp đầy thì đôi khi lại có thể vơi đi bằng một hình bóng khác. Và sớm muộn gì nó cũng lấp đầy anh thôi.
Ai cũng nói vì sao em không níu kéo anh lại . Em sẽ níu kéo khi anh rời xa em vì anh đã không còn yêu em. Níu giữ tình cảm thì khó khăn nhưng lại dễ dàng hơn với em. Khi yêu người ta cần cả lí trí và tình cảm. Việc anh vẫn yêu em nhưng chọn ở cạnh người con gái khác thì lại khác. Đó vừa là lí trí vừa là tình cảm rồi. Và phải níu kéo cả hai thì em nghĩ và em biết là khó . Hơn nữa điều anh cần hơn là danh vọng, tiền bạc nên em nghĩ nếu em cứ cố bắt anh chọn em và nó có lẽ anh sẽ chọn nó.
Mà đúng là em không bắt anh chọn nhưng anh cũng đã chọn rồi. Có lẽ sẽ phải mất rất nhiều nước mắt để em thấy bớt đau đớn hơn. Có lẽ cũng phải mất rất lâu để quen với việc không có anh bên cạnh. Cũng có lẽ sẽ mất rất lâu để em tìm một ai đó bên cạnh em vì giờ anh đã không còn bên em. Em không biết em có thể làm được hay không nhưng em vẫn phải làm.
Em biết em đã nói sẽ chấp nhận làm người tình của anh. Chờ anh bỏ cô ta . Nhưng em tự hỏi khi nào. Em sẽ làm người tình của anh đến khi nào. Đến khi nào anh sẽ bỏ cô ta và đưa em từ người tình thành vợ. Và đến khi nào em thôi đóng vai trò người thứ ba phá hoại hành phúc của người khác mà thực chất lẽ ra đó đã là hạnh phúc của em. Và liệu rồi khi anh có được tiền bạc có được danh vọng, khi anh sống sung sướng bên cô ta anh còn muốn quay về với em.
Cho nên em chọn giải pháp an toàn hơn ,không thực hiện lời hứa của mình. Em thấy có lẽ không cần xin lỗi anh vì việc này. Có thể quyết định này sẽ khiến em đau lòng nhưng em chọn một nỗi đau dài hơn là một nỗi đau dai dẳng. Anh nghĩ việc làm người tình của anh thì em sẽ hạnh phúc hay sau. Dài thì dù sao cũng có lúc kết thúc nhưng dai dẳng thì chưa chắc.
Vậy nên có lẽ em sẽ tạm biệt anh từ ngày hôm nay . Em bước ra khỏi cánh cửa nơi tồn tại tình yêu của em với anh thì em cũng sẽ bước ra khỏi cuộc đời anh. Em nghĩ em sẽ cố không yêu anh nữa. Em cũng không trách anh. Sẽ có người khác thay em trách anh . Nên có lẽ anh nên chuẩn bị cho điều đó.
Phong bì đi kèm là số tiền Trinh đưa cho em hôm qua . Cô ta muốn em không tiếp tục quan hệ với anh nữa. Em nhận để cô ta có thể thấy vui thấy đắc thắng một chút vì dù sao cô ta cũng cho thấy cô ta thực sự muốn ở bên anh. Và để an ủi cô ta vì ở bên người không yêu mình nhưng vẫn muốn cố gắng. Anh không cần thiết nói cho cô ta. Cứ để cô ta cho là mình đã làm được gì đó đi. Và coi như đó là số tiền em mừng đám cưới hai người.
Chào anh!
Em.
Cám ơn anh vì đã từng yêu em và giờ mình chia tay rồi anh nhé!”
Vũ chạy vụt ra khỏi phòng. Lấy ô tô lao đến căn hộ Khánh thuê. Cánh cửa mở nhưng bên trong không có đồ đạc cũng không hề có hình bóng Khánh.
Ở đầu kia thành phố. Khánh bước vào căn hộ còn ngổn ngang đồ đạc. Chỉ có chiếc giường là đã được sắp và chiếc laptop đặt giữa giường còn hầu như chưa thứ gì được gỡ ra khỏi thùng. Mai Vân và chị Lâm sẽ sang giúp cô dọn đồ. Bật máy tính, Khánh mở một bài hát. Khánh có thói quen khi nghe một bài hát mới và thấy thích nó thì sẽ nghe nó rất lâu. Cứ replay chỉ một bài như vậy đến khi nào chán thì sẽ bắt đầu nghe một bài khác .
“ This waking nightmare lingers
When will the mirror stop telling lies
I don’t know where I’ve been or where I’m going
But I can’t do it alone
I’m reaching out….
Cause I can’t believe
This is how the story end…”
Phải. Có nằm mơ Khánh cũng không nghĩ Khánh và Vũ lại kết thúc nhanh như thế. Có nằm mơ Khánh cũng không nghĩ chuyện hai đứa lại kết thúc như thế này. Khánh cũng không hiểu mình lấy nghị lực ở đâu để làm việc này.
Nói chia tay với Vũ. Khánh khóc vì chuyện này ít. Hình như chỉ đúng một lần khi Vũ bắt đầu nói việc này. Còn sau đó thì chưa bao giờ. Khánh không khóc khi tự mình đi chọn một căn hộ để sống, khi đến nơi môi giới nhà đất chỉ toàn các cặp đôi chuẩn bị sống với nhau. Khánh không khóc khi cứ ngày lại ngày mang dần đồ đạc đến nơi ở mới và cho Vũ địa chỉ giả nơi cô sẽ sống. Không khóc khi bước ra khỏi nhà Vũ và cũng không khóc khi nói chia tay với Vũ. Khánh không biết là mình mạnh mẽ được như thế cho đến hôm nay. Và giờ thì Khánh được phép khóc.
…
Trên blog của Khánh:
“ Những tưởng sẽ chẳng thể sống được khi rời xa nhau. Nhưng rồi… Có lẽ là vẫn phải sống thôi. Cứ mở mắt ra rồi lại nhắm nghiền lại. Cứ cố hít vào rồi thở ra thật khẽ. Thật khẽ để không làm mắt nước mắt vốn thường trực khóe mi rơi xuống.
Tự nhủ với lòng phải sống thôi. Vẫn phải sống thôi vì người ta không yêu mình nữa rồi. Và khóc cũng chẳng làm ướt vai người ta như trước nên khóc để làm gì. Nhưng rồi nước mắt vẫn rơi. Bao nhiêu nước mắt để đổi được một nụ cười. Hình như sự trao đổi là khập khiễng nên vẫn chưa một nụ cười nào gửi lại khi em đã cho đi quá nhiều nước mắt.
Hôm nay là thứ 7. Và mọi thứ 7 cũng như tất cả những ngày tháng sau này sẽ không còn ai bên cạnh em. Cùng em đi chơi, đi ăn tối, xem phim… hàng trăm việc khi còn bên nhau thấy chẳng thể chán nhưng giờ đến nghĩ em cũng không muốn.. Cứ trang điểm thật xinh, ăn mặc thật đẹp rồi ngồi chờ. Chợt nhận ra không còn ai đưa đi và sẽ cũng chẳng còn ai đón về. Vì người anh đưa đón giờ không phải là em. Và cứ ngồi chờ như thế. Cho đến khi mascara nhòe vì nước thì lại tẩy trang. Tẩy cả mascara, tẩy cả nước mắt và tẩy cả nỗi buồn.
Lắm lúc tự hỏi đã làm gì để nhận lại điều này. Nhưng em không có câu trả lời vì… em thấy mình có làm gì đâu. Không gì cả. Không cho đi nhưng sao lại nhận nhiều thế. Nhận nỗi đau, nỗi buồn. Nhận nước mắt… Đôi khi người ta trao đi không cần nhận lại. Và em thực sự không muốn nhận nỗi đau này.
... Mất bao nhiêu nắng để làm khô mưa. Mất bao nhiêu gió để hong khô đi những giọt nước mắt . Khánh thường an ủi người khác khi họ tìm đến Khánh lúc buồn hay đau đớn. Nhưng Khánh thì chẳng bao giờ muốn tìm đến ai khi có chuyện.
Nỗi đau được xoa dịu bằng người khác sớm muộn cũng tự trỗi dậy khi bạn chỉ còn lại một mình . Vậy nên Khánh chọn cách tự mình dỗ dành, an ủi và khóc. Khánh tập điều này lâu rồi. Khi mà cô phải xa gia đình đi học từ nhỏ và cô không mấy khi được lòng người khác cho nên Khánh rất hay chỉ có một mình .
Khánh cứ thế im lặng để cảm nhận nỗi đau của mình. Khánh thường khuyên vài người bạn khi muốn quên đi một người đừng tự bảo mình phải quên. Sẽ chẳng thể quên nổi đâu. Thay vì đó hãy nhớ. Nhớ từ việc đã hạnh phúc bên nhau thế nào cho đến đã làm tổn thương nhau ra sao.
Đừng tự nói mình có lỗi hay trách người ta có lỗi . Điều có lỗi duy nhất là có khi chúng ta không thuộc về nhau nhưng chúng ta lại chọn ở bên nhau dù chỉ tạm thời.
“ Thà làm hai đường thẳng song song không bao giờ gặp nhau. Còn hơn là hai đường thẳng giao nhau một lần rồi xa nhau mãi mãi”. – Trên facebook dạo này rất hay thấy câu đó xuất hiện. Kể ra thì cũng đúng. Khánh hay lẩm bẩm khi đọc câu đó “ Dốt nhỉ, chọn 2 đường thẳng trùng nhau có phải đơn giản không ”.
Hãy cứ nhớ về nhau như thế. Từng niềm vui nỗi buồn. Hãy nhớ đến chúng thường xuyên. Rồi đến lúc quá mệt mỏi vì chìm trong nhung nhớ và hồi tưởng, sức chịu đựng dường như không giới hạn cũng thành có. Bạn sẽ mệt đến mức không nghĩ được gì cả. Và không nghĩ được gì cả đồng nghĩa với việc bạn không thể nhớ nữa. Và không thể nhớ nữa đồng nghĩa với việc bạn đã quên được. Quên được hình bóng của một ai đó, quên được dấu ấn của một tình yêu đã từng có.
Nghe có vẻ cách này của Khánh tiêu cực và quá đỗi khó thực hiện nhưng như thuốc đắng giã tật. Có lẽ Khánh sẽ quên được nhanh hơn. Và không biết hiệu quả của việc quên được hay không ra sao nhưng hiệu quả gây mệt Khánh đã thấy tác dụng.
Khánh mở mắt. Từ tối qua đến giờ Khánh chưa ăn gì. Đúng hơn là Khánh chưa hề làm gì cả ngoài khóc. Bộ quần áo trên mặc từ hôm qua vẫn còn nguyên trên người cô. Sau khi úp mặt vào gối để khóc thì Khánh cứ nằm như thế đến tận sáng nay. Cũng không nhớ mình ngủ từ lúc nào. Khánh ngồi dậy. Chống tay giữa hai chân và nhìn quanh phòng.
Trống vắng theo đúng nghĩa đen và nghĩa bóng. Căn phòng không đồ đạc à tất nhiên trừ cái giường ra. Cũng không có ai ngoài cô. Ở một mình. Phải đến một năm rồi Khánh mới phải ở một mình.
Tít…tít…tít. Khánh có tin nhắn. Từ tối qua có rất nhiều người nhắn tin cho Khánh . Nhưng Khánh biết chỉ có của vài người. Vân, Hà, chị Lâm, sếp cô và bố mẹ. Khánh mua một cái sim mới từ hôm qua. Cũng mua một cái điện thoại khác để dùng hai sim. Sim cũ sẽ dùng một thời gian nữa vì còn công việc và khi mọi người biết số mới thì sẽ thôi dùng số cũ.
Khánh làm thế là để Vũ không liên lạc được với cô, tất nhiên. Khánh nghĩ với chuyện của cô và Vũ thì Vũ cũng chẳng đủ can đảm hỏi ai về số mới của Khánh, và dù có hỏi chắc họ cũng chẳng nói cho Vũ biết. Khánh bỏ điện thoại đấy đi tắm. Chiếc điện thoại cũ trong hộp đồ đã tắt chuông từ hôm qua cứ một chốc lại sáng.
Xả cho nước lạnh chảy thẳng từ đỉnh đầu, chảy xuống mặt. Khánh nhắm mát đứng dưới vòi nước như thế rất lâu. Bình thường Khánh hay tắm bồn. Nhưng cô cũng thích tắm vòi hoa sen. Tắm vòi hoa sen có vài tác dụng tốt cho nhan sắc và sức khỏe của người phụ nữ. Và hơn hết lúc này Khánh muốn có gì đó cuốn để chảy đi, trôi đi hay biến đi. Gì cũng được. Khánh đưa tay với lọ sữa tắm. Vẫn mùi oải hương. Và hôm nay tác dụng thư giãn của nó hình như có tác dụng, nó đang xoa dịu Khánh. Khánh quấn khăn bước ra ngoài .
Nằm ngả người, dang hai tay ra để choáng hết cái giường. Khánh nghĩ mình nên tìm ai đó ở cùng. Một con chó chẳng hạn. Khánh luôn muốn nuôi chó. Trước kia ở chung với Vũ thì Khánh không thể nuôi vì Vũ ghét những thứ luẩn quẩn quanh mình. Nó làm vướng chân anh. Ừ hình như anh luôn muốn bước đi thật thoải mái, đi những bước thật cao thật xa nên anh ghét thứ gì làm vướng chân anh. “…I found the way to…” điện thoại Khánh reo.
- Alo.
- Mấy giờ thì bọn tao sang được. – Tiếng Vân ở đầu dây bên kia.
- Sang bây giờ luôn cũng được. À mua gì sang nấu ăn nhé. Tao chưa biết chỗ đi mua đồ ăn ở đây.
- Ừ đợi bọn tao.
Khánh tắt điện thoại và đứng lên rũ tóc ra hong khô. Nửa tiếng sau Vân và Hà đến. Chị Lâm tự đến sau. Họ bắt đầu mở những chiếc thùng và lấy đồ đạc ra sắp xếp. Vì trước kia ở chung với Vũ nên đồ đạc của Khánh cũng ít. Khánh chỉ mua thêm một ít đồ gia dụng cơ bản. Khánh cũng ngại khi phải dọn dẹp quá nhiều thứ. Hơn nữa lấp đầy căn nhà bằng đồ đạc cũng không lấp đầy được sự trống vắng cho nên…cứ để như thế đi.
- Vứt đi nhé. Dán băng dính rồi lén mang ra thùng rác. – Tiếng Hà thì thầm vào tai Vân.
- Có được không. Như thế hình như hơi quá. – Vân nhăn nhó.
Hai đứa đứng trước cái thùng cacton đựng đồ của Khánh. Có vài khung ảnh của Vũ và Khánh, một ít đồ lưu niệm, vài con gấu bông. Hai cái váy Vũ mua cho Khánh khi đi công tác nước ngoài. Khá nhiều đồ trang sức trong chiếc hộp nhung màu tím.
- Giữ lại mấy con gấu để tao bày tủ cho đỡ trống, hai cái váy vì tao mới mặc vài lần và chúng đắt tiền. À cả trang sức. Còn lại bỏ đi cũng được. Phải tận dụng những thứ giá trị chứ. – Khánh nghe rõ tiếng hai đứa thì thầm. Giọng Hà hình như chỉ có một mức volume nên nói to hay nói bé gần như không khác gì nhau.
Hai đứa giật mình - Ok. – Hà nhanh nhảu để lại những thứ đó rồi cầm cái thùng phi như bay ra ngoài. Hà không có thiện cảm nhiều với Vũ từ trước chuyện này. Sau chuyện này Hà rất muốn nói với Khánh linh cảm của mình trước đó là đúng. Nhưng không phải bây giờ. Nó đang tưởng tượng ném cái thùng vào đống rác là ném Vũ thật vậy. – Giữ lại rồi lúc chán lôi ra ngắm cho chết buồn à. – Hà phủi tay bước vào nhà. Như Hà lúc này thấy không gắn bó với người đàn ông nào có khi lại hay.
Chị Lâm đến nấu ăn cho ba đứa. Đến hơn 12h thì cũng xong. Chị mua coca. Hà thắc mắc lúc này phải mua bia hay rượu chứ nhưng cũng chỉ nói vì chị Lâm không uống được đồ có cồn. Làm Khánh tự nhiên muốn uống rượu.
- Tối tao sang ngủ với mày nhé.
- Cũng được nếu đừng bắt tao để giường lại cho mày và anh giai nào đó.
Ba người bước ra ngoài. Khánh đóng cửa . Nhìn lại một lượt căn nhà đã đâu vào ấy. Tự thấy những thứ mình mua khá ưng ý. Khánh khẽ cất tiếng hát.
You’re my X-EX boyfriend
…
We don’t have to be so sorry no more…
You don’t have to take me through the fire…
I’m not crying any more…
- Sao mỗi một tối mà chị thấy nó gầy thế - chị Lâm than thở.
- Chắc khóc cho héo người rồi. - Hà hậm hực
- Ít ra là nó sớm không ở gần thằng Vũ nữa, càng ở lâu càng khó dứt
- Giờ chắc đang tất bật chuẩn bị đấy, đám cưới to thế cơ mà. Đôi đấy hợp nhau nhể. Thế gian được vợ hỏng chồng, lẽ nào lại được cả ông lẫn bà.
- Ừ. Người quen tao bảo chuẩn bị kĩ lắm. Xong gần hết rồi. Chờ ngày thôi.
- Hạnh phúc nhỉ.
... Nhưng nó không diễn ra như họ tưởng
- Em đi đây.
- Em mới chuyển đồ thôi mà. Chắc nhà còn bừa bộn. Cứ ở đây đến khi nào dọn xong đã . – Vũ hơi ngạc nhiên khi Khánh kéo vali quần áo cuối cùng ra khỏi phòng anh.
- Em ở đấy thì mới tiện cho việc dọn đồ chứ.
- Ừ nhưng… ở lại với anh vài ngày nữa đã.
- Anh phải tập quen với việc không có em bên cạnh đi. Em đang tập.Anh có thể gọi cô ta đến sống cùng nếu thấy ở một mình quá chán. Tháng sau cũng cưới rồi còn gì.
- Nhưng sau này anh vẫn có thể ở bên cạnh em cơ mà.
- Có thể. Khánh nói nhưng không quay lưng lại. Em đi đây! – Khánh bước ra cửa. – Trong tủ quần áo. Em có thứ dành cho anh.
Khánh bước vào thang máy. Một đứa bé gái đang mút kẹo ưỡn ẹo đu trên tay nắm thang máy. Nó nhìn cô cười. Cô cười lại với nó.
Trong thủ quần áo là một tờ giấy kèm theo cái phong bì rất dày.
“Anh này, Nếu chúng ta buộc phải rời xa nhau nhưng anh thì không đủ dũng cảm nói ra lời chia tay thì hãy để nó lại cho em. Để em nói câu chia xa, để em đón lấy nỗi đau này… Và để em tiễn nó đi.
Có lẽ anh sẽ hụt hẫng vài ngày. Khoảng thời gian bên nhau thành thói quen giờ sẽ rất khó bỏ. Có lẽ anh nên gọi cô ta đến ở cùng như em nói. Sự trống vắng tưởng không gì có thể lấp đầy thì đôi khi lại có thể vơi đi bằng một hình bóng khác. Và sớm muộn gì nó cũng lấp đầy anh thôi.
Ai cũng nói vì sao em không níu kéo anh lại . Em sẽ níu kéo khi anh rời xa em vì anh đã không còn yêu em. Níu giữ tình cảm thì khó khăn nhưng lại dễ dàng hơn với em. Khi yêu người ta cần cả lí trí và tình cảm. Việc anh vẫn yêu em nhưng chọn ở cạnh người con gái khác thì lại khác. Đó vừa là lí trí vừa là tình cảm rồi. Và phải níu kéo cả hai thì em nghĩ và em biết là khó . Hơn nữa điều anh cần hơn là danh vọng, tiền bạc nên em nghĩ nếu em cứ cố bắt anh chọn em và nó có lẽ anh sẽ chọn nó.
Mà đúng là em không bắt anh chọn nhưng anh cũng đã chọn rồi. Có lẽ sẽ phải mất rất nhiều nước mắt để em thấy bớt đau đớn hơn. Có lẽ cũng phải mất rất lâu để quen với việc không có anh bên cạnh. Cũng có lẽ sẽ mất rất lâu để em tìm một ai đó bên cạnh em vì giờ anh đã không còn bên em. Em không biết em có thể làm được hay không nhưng em vẫn phải làm.
Em biết em đã nói sẽ chấp nhận làm người tình của anh. Chờ anh bỏ cô ta . Nhưng em tự hỏi khi nào. Em sẽ làm người tình của anh đến khi nào. Đến khi nào anh sẽ bỏ cô ta và đưa em từ người tình thành vợ. Và đến khi nào em thôi đóng vai trò người thứ ba phá hoại hành phúc của người khác mà thực chất lẽ ra đó đã là hạnh phúc của em. Và liệu rồi khi anh có được tiền bạc có được danh vọng, khi anh sống sung sướng bên cô ta anh còn muốn quay về với em.
Cho nên em chọn giải pháp an toàn hơn ,không thực hiện lời hứa của mình. Em thấy có lẽ không cần xin lỗi anh vì việc này. Có thể quyết định này sẽ khiến em đau lòng nhưng em chọn một nỗi đau dài hơn là một nỗi đau dai dẳng. Anh nghĩ việc làm người tình của anh thì em sẽ hạnh phúc hay sau. Dài thì dù sao cũng có lúc kết thúc nhưng dai dẳng thì chưa chắc.
Vậy nên có lẽ em sẽ tạm biệt anh từ ngày hôm nay . Em bước ra khỏi cánh cửa nơi tồn tại tình yêu của em với anh thì em cũng sẽ bước ra khỏi cuộc đời anh. Em nghĩ em sẽ cố không yêu anh nữa. Em cũng không trách anh. Sẽ có người khác thay em trách anh . Nên có lẽ anh nên chuẩn bị cho điều đó.
Phong bì đi kèm là số tiền Trinh đưa cho em hôm qua . Cô ta muốn em không tiếp tục quan hệ với anh nữa. Em nhận để cô ta có thể thấy vui thấy đắc thắng một chút vì dù sao cô ta cũng cho thấy cô ta thực sự muốn ở bên anh. Và để an ủi cô ta vì ở bên người không yêu mình nhưng vẫn muốn cố gắng. Anh không cần thiết nói cho cô ta. Cứ để cô ta cho là mình đã làm được gì đó đi. Và coi như đó là số tiền em mừng đám cưới hai người.
Chào anh!
Em.
Cám ơn anh vì đã từng yêu em và giờ mình chia tay rồi anh nhé!”
Vũ chạy vụt ra khỏi phòng. Lấy ô tô lao đến căn hộ Khánh thuê. Cánh cửa mở nhưng bên trong không có đồ đạc cũng không hề có hình bóng Khánh.
Ở đầu kia thành phố. Khánh bước vào căn hộ còn ngổn ngang đồ đạc. Chỉ có chiếc giường là đã được sắp và chiếc laptop đặt giữa giường còn hầu như chưa thứ gì được gỡ ra khỏi thùng. Mai Vân và chị Lâm sẽ sang giúp cô dọn đồ. Bật máy tính, Khánh mở một bài hát. Khánh có thói quen khi nghe một bài hát mới và thấy thích nó thì sẽ nghe nó rất lâu. Cứ replay chỉ một bài như vậy đến khi nào chán thì sẽ bắt đầu nghe một bài khác .
“ This waking nightmare lingers
When will the mirror stop telling lies
I don’t know where I’ve been or where I’m going
But I can’t do it alone
I’m reaching out….
Cause I can’t believe
This is how the story end…”
Phải. Có nằm mơ Khánh cũng không nghĩ Khánh và Vũ lại kết thúc nhanh như thế. Có nằm mơ Khánh cũng không nghĩ chuyện hai đứa lại kết thúc như thế này. Khánh cũng không hiểu mình lấy nghị lực ở đâu để làm việc này.
Nói chia tay với Vũ. Khánh khóc vì chuyện này ít. Hình như chỉ đúng một lần khi Vũ bắt đầu nói việc này. Còn sau đó thì chưa bao giờ. Khánh không khóc khi tự mình đi chọn một căn hộ để sống, khi đến nơi môi giới nhà đất chỉ toàn các cặp đôi chuẩn bị sống với nhau. Khánh không khóc khi cứ ngày lại ngày mang dần đồ đạc đến nơi ở mới và cho Vũ địa chỉ giả nơi cô sẽ sống. Không khóc khi bước ra khỏi nhà Vũ và cũng không khóc khi nói chia tay với Vũ. Khánh không biết là mình mạnh mẽ được như thế cho đến hôm nay. Và giờ thì Khánh được phép khóc.
…
Trên blog của Khánh:
“ Những tưởng sẽ chẳng thể sống được khi rời xa nhau. Nhưng rồi… Có lẽ là vẫn phải sống thôi. Cứ mở mắt ra rồi lại nhắm nghiền lại. Cứ cố hít vào rồi thở ra thật khẽ. Thật khẽ để không làm mắt nước mắt vốn thường trực khóe mi rơi xuống.
Tự nhủ với lòng phải sống thôi. Vẫn phải sống thôi vì người ta không yêu mình nữa rồi. Và khóc cũng chẳng làm ướt vai người ta như trước nên khóc để làm gì. Nhưng rồi nước mắt vẫn rơi. Bao nhiêu nước mắt để đổi được một nụ cười. Hình như sự trao đổi là khập khiễng nên vẫn chưa một nụ cười nào gửi lại khi em đã cho đi quá nhiều nước mắt.
Hôm nay là thứ 7. Và mọi thứ 7 cũng như tất cả những ngày tháng sau này sẽ không còn ai bên cạnh em. Cùng em đi chơi, đi ăn tối, xem phim… hàng trăm việc khi còn bên nhau thấy chẳng thể chán nhưng giờ đến nghĩ em cũng không muốn.. Cứ trang điểm thật xinh, ăn mặc thật đẹp rồi ngồi chờ. Chợt nhận ra không còn ai đưa đi và sẽ cũng chẳng còn ai đón về. Vì người anh đưa đón giờ không phải là em. Và cứ ngồi chờ như thế. Cho đến khi mascara nhòe vì nước thì lại tẩy trang. Tẩy cả mascara, tẩy cả nước mắt và tẩy cả nỗi buồn.
Lắm lúc tự hỏi đã làm gì để nhận lại điều này. Nhưng em không có câu trả lời vì… em thấy mình có làm gì đâu. Không gì cả. Không cho đi nhưng sao lại nhận nhiều thế. Nhận nỗi đau, nỗi buồn. Nhận nước mắt… Đôi khi người ta trao đi không cần nhận lại. Và em thực sự không muốn nhận nỗi đau này.
... Mất bao nhiêu nắng để làm khô mưa. Mất bao nhiêu gió để hong khô đi những giọt nước mắt . Khánh thường an ủi người khác khi họ tìm đến Khánh lúc buồn hay đau đớn. Nhưng Khánh thì chẳng bao giờ muốn tìm đến ai khi có chuyện.
Nỗi đau được xoa dịu bằng người khác sớm muộn cũng tự trỗi dậy khi bạn chỉ còn lại một mình . Vậy nên Khánh chọn cách tự mình dỗ dành, an ủi và khóc. Khánh tập điều này lâu rồi. Khi mà cô phải xa gia đình đi học từ nhỏ và cô không mấy khi được lòng người khác cho nên Khánh rất hay chỉ có một mình .
Khánh cứ thế im lặng để cảm nhận nỗi đau của mình. Khánh thường khuyên vài người bạn khi muốn quên đi một người đừng tự bảo mình phải quên. Sẽ chẳng thể quên nổi đâu. Thay vì đó hãy nhớ. Nhớ từ việc đã hạnh phúc bên nhau thế nào cho đến đã làm tổn thương nhau ra sao.
Đừng tự nói mình có lỗi hay trách người ta có lỗi . Điều có lỗi duy nhất là có khi chúng ta không thuộc về nhau nhưng chúng ta lại chọn ở bên nhau dù chỉ tạm thời.
“ Thà làm hai đường thẳng song song không bao giờ gặp nhau. Còn hơn là hai đường thẳng giao nhau một lần rồi xa nhau mãi mãi”. – Trên facebook dạo này rất hay thấy câu đó xuất hiện. Kể ra thì cũng đúng. Khánh hay lẩm bẩm khi đọc câu đó “ Dốt nhỉ, chọn 2 đường thẳng trùng nhau có phải đơn giản không ”.
Hãy cứ nhớ về nhau như thế. Từng niềm vui nỗi buồn. Hãy nhớ đến chúng thường xuyên. Rồi đến lúc quá mệt mỏi vì chìm trong nhung nhớ và hồi tưởng, sức chịu đựng dường như không giới hạn cũng thành có. Bạn sẽ mệt đến mức không nghĩ được gì cả. Và không nghĩ được gì cả đồng nghĩa với việc bạn không thể nhớ nữa. Và không thể nhớ nữa đồng nghĩa với việc bạn đã quên được. Quên được hình bóng của một ai đó, quên được dấu ấn của một tình yêu đã từng có.
Nghe có vẻ cách này của Khánh tiêu cực và quá đỗi khó thực hiện nhưng như thuốc đắng giã tật. Có lẽ Khánh sẽ quên được nhanh hơn. Và không biết hiệu quả của việc quên được hay không ra sao nhưng hiệu quả gây mệt Khánh đã thấy tác dụng.
Khánh mở mắt. Từ tối qua đến giờ Khánh chưa ăn gì. Đúng hơn là Khánh chưa hề làm gì cả ngoài khóc. Bộ quần áo trên mặc từ hôm qua vẫn còn nguyên trên người cô. Sau khi úp mặt vào gối để khóc thì Khánh cứ nằm như thế đến tận sáng nay. Cũng không nhớ mình ngủ từ lúc nào. Khánh ngồi dậy. Chống tay giữa hai chân và nhìn quanh phòng.
Trống vắng theo đúng nghĩa đen và nghĩa bóng. Căn phòng không đồ đạc à tất nhiên trừ cái giường ra. Cũng không có ai ngoài cô. Ở một mình. Phải đến một năm rồi Khánh mới phải ở một mình.
Tít…tít…tít. Khánh có tin nhắn. Từ tối qua có rất nhiều người nhắn tin cho Khánh . Nhưng Khánh biết chỉ có của vài người. Vân, Hà, chị Lâm, sếp cô và bố mẹ. Khánh mua một cái sim mới từ hôm qua. Cũng mua một cái điện thoại khác để dùng hai sim. Sim cũ sẽ dùng một thời gian nữa vì còn công việc và khi mọi người biết số mới thì sẽ thôi dùng số cũ.
Khánh làm thế là để Vũ không liên lạc được với cô, tất nhiên. Khánh nghĩ với chuyện của cô và Vũ thì Vũ cũng chẳng đủ can đảm hỏi ai về số mới của Khánh, và dù có hỏi chắc họ cũng chẳng nói cho Vũ biết. Khánh bỏ điện thoại đấy đi tắm. Chiếc điện thoại cũ trong hộp đồ đã tắt chuông từ hôm qua cứ một chốc lại sáng.
Xả cho nước lạnh chảy thẳng từ đỉnh đầu, chảy xuống mặt. Khánh nhắm mát đứng dưới vòi nước như thế rất lâu. Bình thường Khánh hay tắm bồn. Nhưng cô cũng thích tắm vòi hoa sen. Tắm vòi hoa sen có vài tác dụng tốt cho nhan sắc và sức khỏe của người phụ nữ. Và hơn hết lúc này Khánh muốn có gì đó cuốn để chảy đi, trôi đi hay biến đi. Gì cũng được. Khánh đưa tay với lọ sữa tắm. Vẫn mùi oải hương. Và hôm nay tác dụng thư giãn của nó hình như có tác dụng, nó đang xoa dịu Khánh. Khánh quấn khăn bước ra ngoài .
Nằm ngả người, dang hai tay ra để choáng hết cái giường. Khánh nghĩ mình nên tìm ai đó ở cùng. Một con chó chẳng hạn. Khánh luôn muốn nuôi chó. Trước kia ở chung với Vũ thì Khánh không thể nuôi vì Vũ ghét những thứ luẩn quẩn quanh mình. Nó làm vướng chân anh. Ừ hình như anh luôn muốn bước đi thật thoải mái, đi những bước thật cao thật xa nên anh ghét thứ gì làm vướng chân anh. “…I found the way to…” điện thoại Khánh reo.
- Alo.
- Mấy giờ thì bọn tao sang được. – Tiếng Vân ở đầu dây bên kia.
- Sang bây giờ luôn cũng được. À mua gì sang nấu ăn nhé. Tao chưa biết chỗ đi mua đồ ăn ở đây.
- Ừ đợi bọn tao.
Khánh tắt điện thoại và đứng lên rũ tóc ra hong khô. Nửa tiếng sau Vân và Hà đến. Chị Lâm tự đến sau. Họ bắt đầu mở những chiếc thùng và lấy đồ đạc ra sắp xếp. Vì trước kia ở chung với Vũ nên đồ đạc của Khánh cũng ít. Khánh chỉ mua thêm một ít đồ gia dụng cơ bản. Khánh cũng ngại khi phải dọn dẹp quá nhiều thứ. Hơn nữa lấp đầy căn nhà bằng đồ đạc cũng không lấp đầy được sự trống vắng cho nên…cứ để như thế đi.
- Vứt đi nhé. Dán băng dính rồi lén mang ra thùng rác. – Tiếng Hà thì thầm vào tai Vân.
- Có được không. Như thế hình như hơi quá. – Vân nhăn nhó.
Hai đứa đứng trước cái thùng cacton đựng đồ của Khánh. Có vài khung ảnh của Vũ và Khánh, một ít đồ lưu niệm, vài con gấu bông. Hai cái váy Vũ mua cho Khánh khi đi công tác nước ngoài. Khá nhiều đồ trang sức trong chiếc hộp nhung màu tím.
- Giữ lại mấy con gấu để tao bày tủ cho đỡ trống, hai cái váy vì tao mới mặc vài lần và chúng đắt tiền. À cả trang sức. Còn lại bỏ đi cũng được. Phải tận dụng những thứ giá trị chứ. – Khánh nghe rõ tiếng hai đứa thì thầm. Giọng Hà hình như chỉ có một mức volume nên nói to hay nói bé gần như không khác gì nhau.
Hai đứa giật mình - Ok. – Hà nhanh nhảu để lại những thứ đó rồi cầm cái thùng phi như bay ra ngoài. Hà không có thiện cảm nhiều với Vũ từ trước chuyện này. Sau chuyện này Hà rất muốn nói với Khánh linh cảm của mình trước đó là đúng. Nhưng không phải bây giờ. Nó đang tưởng tượng ném cái thùng vào đống rác là ném Vũ thật vậy. – Giữ lại rồi lúc chán lôi ra ngắm cho chết buồn à. – Hà phủi tay bước vào nhà. Như Hà lúc này thấy không gắn bó với người đàn ông nào có khi lại hay.
Chị Lâm đến nấu ăn cho ba đứa. Đến hơn 12h thì cũng xong. Chị mua coca. Hà thắc mắc lúc này phải mua bia hay rượu chứ nhưng cũng chỉ nói vì chị Lâm không uống được đồ có cồn. Làm Khánh tự nhiên muốn uống rượu.
- Tối tao sang ngủ với mày nhé.
- Cũng được nếu đừng bắt tao để giường lại cho mày và anh giai nào đó.
Ba người bước ra ngoài. Khánh đóng cửa . Nhìn lại một lượt căn nhà đã đâu vào ấy. Tự thấy những thứ mình mua khá ưng ý. Khánh khẽ cất tiếng hát.
You’re my X-EX boyfriend
…
We don’t have to be so sorry no more…
You don’t have to take me through the fire…
I’m not crying any more…
- Sao mỗi một tối mà chị thấy nó gầy thế - chị Lâm than thở.
- Chắc khóc cho héo người rồi. - Hà hậm hực
- Ít ra là nó sớm không ở gần thằng Vũ nữa, càng ở lâu càng khó dứt
- Giờ chắc đang tất bật chuẩn bị đấy, đám cưới to thế cơ mà. Đôi đấy hợp nhau nhể. Thế gian được vợ hỏng chồng, lẽ nào lại được cả ông lẫn bà.
- Ừ. Người quen tao bảo chuẩn bị kĩ lắm. Xong gần hết rồi. Chờ ngày thôi.
- Hạnh phúc nhỉ.
... Nhưng nó không diễn ra như họ tưởng
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.