Chương 30: Cà phê rồi cũng sẽ nguội
Mộ Thành Tuyết
18/04/2022
Ngày hôm sau khi tỉnh dậy thì bên cạnh đã chẳng còn ai. Từ Thời Thê cứ thế nằm ngẩn người, càng lúc càng không muốn rời khỏi giường nữa.
Không biết Văn Già La đi từ lúc nào, lúc đi đã ra sao. Khi ấy nàng vẫn đang trong cơn mộng đẹp, chẳng biết gì hết, giống như việc rốt cuộc thì cô gái kia thích nàng nhiều cỡ nào, nàng cũng không biết. Đối với chuyện tình cảm, có người bảo không nên yêu quá nhiều, chỉ cần một chút xíu thôi là được rồi. Nhưng có thật như thế không? Chỉ một chút xíu đã là đủ sao? Từ Thời Thê cảm thấy mờ mịt, cõi lòng cũng có cảm giác trống rỗng, hình như chỉ vì nàng đã mất đi chiếc gối giữ nhiệt bên mình.
Tấm chăn còn ấm, vẫn còn giữ lại được một ít ấm áp, Từ Thời Thê tự nói chuyện với bản thân cho đến khi có tiếng gõ cửa.
Nàng chưa kịp lên tiếng, cửa đã bị đẩy ra, Văn Bảo Hoa bước vào trước, theo sau là Văn Già La.
"Thập Thất, sao cậu còn chưa dậy nữa?" Văn Bảo Hoa tới bên mép giường trêu nàng.
Còn cô gái không biết rời khỏi căn phòng này từ bao giờ kia lại ngồi lên ghế salon, sau đó cúi đầu lật tờ tạp chí trên tay.
Từ Thời Thê ngồi dậy, khoác một cái áo khoác. Giọng điệu nàng lúc mới tỉnh rất mềm mại, uyển chuyển hơn nhiều so với bình thường, "Tối qua tớ mơ một giấc mơ. Có một con hồ ly không mời mà đến, ở lì bên người không chịu đi," Nàng hơi tức giận, "Đuổi thế nào cũng không chịu đi, cho nên mới phải đấu tranh cả đêm."
Văn Già La đang đọc tạp chí chợt dùng báo che mặt, không biết đang cười hay làm gì. Có điều Văn Bảo Hoa không nhìn thấy, cô trợn to mắt, "Hồ ly á? Cậu đọc lắm "Liêu Trai" quá à? Chẳng lẽ bà bắt cậu đọc chuyện ma?"
"Không có đâu," Từ Thời Thê bật cười, "Cậu biết tớ thích ngủ mà, không dậy nổi thì đương nhiên phải tìm một cái cớ chứ."
Văn Già La bấy giờ mới đứng lên, "Hôm nay hạ nhiệt, nhớ mặc nhiều đồ hơn." Dứt lời, cô bèn ra ngoài, cứ như thể cô vào đây chỉ để nói câu ấy vậy.
Rất hợp với tình huống hiện tại, Từ Thời Thê hắt xì hai lần, sau đó bắt đầu mặc quần áo. Văn Bảo Hoa muốn tán dóc, vừa ra ngoài lại ló đầu vào, cô thấy Từ Thời Thê đang nghiêng eo để mặc áo lông, chỉ một động tác đơn giản như vậy cũng tạo ra đường cong, "Chị, chị ra đi."
"Làm sao?" Văn Bảo Hoa thắc mắc, xoay người ra ngoài. Còn không quên ngoảnh mặt lại nói với người còn đang mặc quần áo, "Thập Thất này, hôm nay bọn tớ định ra ngoài sắm đồ Tết, cậu đi cùng không?"
Từ Thời Thê chui đầu ra khỏi áo lông, "Không đi đâu, tớ đã hứa sẽ đi cùng mẹ rồi."
"Vậy cũng đúng lúc, không phải cậu bảo mẹ cậu thích ăn hạt dưa treo à, trong nhà có nhiều đồ biếu lắm, lát cậu mang ít về cho cô nhé." Văn Bảo Hoa nói xong thì cũng bị em họ mình kéo ra ngoài, chỉ kịp nghe thấy người trong phòng đáp một tiếng "được", cửa đã bị em họ khép vào.
"Sao thế?"
"... Hạt dưa treo để đâu, em mang lên xe trước." Văn Già La nói, "Lát nữa em đưa chị ấy quay về tiệm."
"Hình như để đâu ấy, chị quên rồi." Văn Bảo Hoa nhìn cô từ trên xuống dưới, "Có phải em đã đắc tội với bạn học của chị không đấy, sao dạo gần đây em lại đối xử đặc biệt với cậu ấy như vậy?"
Văn Già La sững sốt giây lát, cuối cùng mỉm cười đặt tay lên vai chị mình, "Chị, chẳng lẽ chị ghen?"
Văn Bảo Hoa cũng giật mình, đã lâu rồi cô không còn nghe thấy giọng điệu thoải mái như vậy từ đứa em họ mình... Cứ như thể, cô gái đã từng mất hồn lạc phách kia đã biến mất.
Thấy Văn Già La lại tiếp tục đưa đón nàng, Từ Thời Thê không có ý kiến gì hết.
Vừa lên xe xong liền nghe thấy cô gái kia nói, "Hạt dưa treo ở băng ghế sau."
Từ Thời Thê quay đầu, trong lúc ấy, nàng trông thấy cô gái kia trưng vẻ mặt suy tư đắn đo, "Sao thế?"
"Lần đầu tiên em mời chị đi ăn cơm là lần chị theo dõi em, có phải lần đó em đã mua hạt dưa treo không?"
Đề tài chuyện xưa khiến Từ Thời Thê hơi ngượng ngùng. Vốn dĩ nàng chưa từng theo dõi ai, mới theo dõi lần đầu tiên đã bị phát hiện, "Em còn nhớ à?"
"Chẳng lẽ ngay từ khi đấy chị đã_" Văn Già La nhìn nàng chằm chằm.
Từ Thời Thê vội cắt ngang cô, "Không có đâu!"
Cả hai đồng thời im bặt.
Có một số chuyện thực ra không cần phải quá rõ ràng, như đường ranh giới vậy, từ đầu chí cuối chỉ cần vượt qua một cánh cửa khẩu. Từ Thời Thê đang mắt nhìn mũi, mũi nhìn ngực, ngực nhìn đất, không dám nhìn cô gái kia, cho đến khi nghe thấy tiếng xe khởi động, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Chờ xe lái ra ngoài, Từ Thời Thê mới phát hiện hướng đi của xe lại nằm trong tay cô gái kia rồi. Biết cô lái xe vô cùng tập trung, Từ Thời Thê cũng chẳng nói gì nữa, mặc cô lựa chọn mục tiêu. Nghĩ thế thì khó tránh khỏi giận dỗi trong lòng, có điều tốc độ vững vàng ấy, hay dòng nhạc êm ái tựa nước chảy quanh tai thật sự giúp nàng bình tĩnh lại.
Văn Già La thật đã đưa nàng đến một quán cà phê. Người khác vừa mới mở cửa, tường kính còn nhiễm một lớp khí lạnh đã bị cô làm tan mất.
Hình như cô rất quen thuộc với nơi này, trực tiếp tìm ông chủ muốn gọi phòng riêng, đi vào xong còn đóng cửa lại.
Thể loại phòng kín như bưng kết hợp với cô gái khí thế bừng bừng kia khiến cho Từ Thời Thê hơi khẩn trương. Nàng còn nghĩ không biết có nên hỏi cô gái kia xem rốt cuộc vì sao tối hôm qua lại muốn đến phòng nàng ngủ hay không, nàng vẫn muốn giữ vững cự ly 17cm. Có điều hiển nhiên là cô gái kia không nghĩ như vậy.
Nơi đây bốn bề là tường, nhìn an toàn hơn cái công viên ven sông nọ nhiều, có lẽ chính bởi vì không biết bên ngoài bức tường là thứ gì, cho nên mới sản sinh ra một loại cảnh giác.
Văn Già La thấy nàng trông như lâm đại dịch thì khẽ thở dài, "Chỗ này cách âm tốt lắm, dù chúng ta có nói gì cũng không bị người khác nghe thấy."
"Chúng ta... nói gì?" Từ Thời Thê không thể làm gì khác ngoài ngồi kiểu đoan chính, sau đó thử thăm dò.
"Nói chuyện gì à?" Văn Già La hơi cong môi, "Chị đừng làm như thể chị không có chút bán tín bán nghi em. Em biết chị có thắc mắc. Nếu chị không mở lời, sợ rằng sẽ có một tấm chắn ngăn giữ chúng ta mất." Cô bình tĩnh nói, "Có gì muốn hỏi, chị hỏi đi. Rồi... em cũng sẽ trả lời thành thật."
Luôn cho rằng bản thân hẳn đã che giấu rất tốt, kết quả vẫn là bị cô gái kia nhìn thấu toàn bộ. Từ Thời Thê im lặng hồi lâu, cho đến khi có người gõ cửa, đưa vào hai tách cà phê thơm lừng, nàng mới hỏi vấn đề thứ nhất, "Em nhận ra mình thích phụ nữ từ khi nào?"
Văn Già La nhướng mày, "Chị còn nhớ câu chuyện thầm mến của em không?"
Từ Thời Thê vỡ lẽ, "Quả nhiên đúng vậy à? Không phải là đàn anh, mà là đàn chị?" Nàng cố khống chế không để mùi vị chua nào đó ngập tràn không gian. Nàng cảm thấy bản thân mình là người rất không chịu thua kém, chuyện quá khứ không đáng để lưu luyến, huống chi nàng còn không biết chính mình phát hiện ra mình thích người cùng giới từ lúc nào.
"Thật ra cũng không quan trọng lắm." Văn Già La tựa hồ không cảm giác được gì từ giọng điệu của Từ Thời Thê, cô chỉ khẽ lắc đầu, suy nghĩ có chút xuất thần.
"Lời nói dối tốt nhất là lời nói dối chứa một nửa sự thật. Trong lời nói dối của em có chứa một phần sự thật nhỏ bé nhất, còn lại đều là giả, có điều cái phần bé nhỏ ấy lại là điều quan trọng nhất." Cô thấy Từ Thời Thê chớp mắt như thể rất muốn nghe cho hết chuyện, bèn nói tiếp, "Cô gái khiến cho em nhận ra sở thích tính hướng của mình không cùng trường với em. Vào năm hai đại học, trong một hoạt động giao lưu giữa hai trường, em mới gặp chị ấy. Biết nói thế nào được, cảm giác rất vi diệu." Cô hồi tưởng lại, "Trước kia em chưa từng thích ai, cho nên có thể gọi đó là mối tình đầu. Em với chị ấy gặp nhau thêm vài lần, chị ấy thoạt trông vô cùng hoàn mỹ, có điều giờ ngẫm lại, chị ấy cũng chỉ như một người đại diện cho toàn thể phái nữ mà thôi." Dường như tự cảm thấy liên tưởng của mình buồn cười, Văn Già La ngừng một lát, rồi bảo, "Có thể nói, chị ấy chỉ cho em một cảm giác, để em biết hóa ra nguyên nhân mình không thấy hứng thú với con trai nằm ở chuyện tính hướng. Cái ý nghĩa đó tựa hồ còn quan trọng hơn việc chị ấy làm em động tâm. Thứ gọi là mối tình đầu, cũng không ảnh hưởng quá lớn với em như vậy."
"Nhưng những tình tiết trong câu chuyện thầm mến của em quá mức chân thật." Từ Thời Thê không nhịn nổi, nàng nói.
Văn Già La mỉm cười, "Cái đấy thì có gì khó, toàn là tình tiết thường thấy trong mấy cuốn tiểu thuyết tình cảm." Trong lời nói của cô còn có chút khoe khoang, "Lúc ấy em còn có thể tự thôi miên chính bản thân mình nữa là, sao, khả năng diễn của em có phải đã đủ để nhận giải Oscar rồi không?"
Từ Thời Thê ngẩn người, song lại không có tâm trạng đùa giỡn. Nàng nhìn thân hình gầy gò của cô gái kia, lại nhớ về con người rạng rỡ như ánh mặt trời tháng tư trong căn phòng ấy, "Nếu đã chắc chắn như thế, làm gì phải khiến bản thân thảm hại như thế này? Diễn xuất quan trọng nhất là tâm, chứ không phải hình dáng vẻ ngoài."
"Cho nên em cũng cảm thấy rất kỳ quái_" Văn Già La đột nhiên dịch lại gần Từ Thời Thê, mắt đối mắt, mũi đối mũi.
"Em làm gì đấy?" Từ Thời Thê hơi cương sống lưng, trợn mắt nhìn cô.
"Chị vẫn luôn khổ não vì em, đúng không?" Văn Già La thấp giọng hỏi, không hùng hổ dọa người một chút nào, "Chị cũng đau khổ vì em mà, đúng không?"
Từ Thời Thê đờ người, lòng bàn tay hơi lạnh, nàng nâng tách cà phê lên, dùng sức hít lấy mùi hương đang quanh quẩn. Xem kìa, chỉ mới bị nhìn như vậy mà đã như chìm đắm trong tình thâm, nàng cũng chưa có dũng khí để tránh né. Đâu chỉ khổ não và đau đớn không thôi, nàng như đã không còn là chính mình nữa.
Ánh mắt Văn Già La vẫn dõi theo nàng, tựa như đang tìm kiếm một dấu vết, có lẽ cuối cùng cũng không thu được kết quả nên cô lùi lại một chút, "Chị lại nhát gan như vậy, mỗi lần gặp em lại do dự bất quyết; dù trong mắt có khát vọng đủ để em cũng cảm nhận được, chị cũng không dám bước thêm một bước. Chị như vậy, trước đây khi mới biết mình thích người cùng giới chẳng lẽ chưa đau khổ qua hay sao?"
Từ Thời Thê nhẹ thở phào, sau đó mới có thể cười được, "Em nói cũng đúng lắm. Con người không biết sẽ không sợ, chị căn bản là đã quyết định ngay từ ban đầu rằng sẽ không thích ai, cho nên mới chặt đứt hết toàn bộ ý nghĩ. Thật ra một đường tận lực trốn tránh là muốn để cho bản thân mình được an hưởng bình tĩnh." Có điều rốt cuộc cũng không tránh nổi lưới tình, để mình vùi lấp nơi đây. Từ Thời Thê cúi đầu nhấp một ngụm cà phê, không nói ra điều ấy. Tuy nhiên nàng đã thừa nhận tâm tư của mình. Mặt nàng hơi nóng, bởi vì ánh mắt cô gái kia đặt lên người nàng hình như cũng đã hơi nóng.
"Em lại ngược lại với chị." Văn Già La nhẹ giọng, "Lúc mới ban đầu thì em đã rất bực bội. Thời điểm chị nhận ra chị khác biệt với đại đa số, dĩ nhiên sẽ có cả hoài nghi. Đầu tiên là có chút chán đời, chẳng cảm thấy hứng thú với bất kỳ thứ gì hết, cho nên cũng chẳng buồn ăn uống, đợi đến lúc phát hiện mình đang không thể khống chế bản thân thì đã không còn kịp nữa rồi."
"Bởi cái vấn đề này, em để bản thân mình ăn một đống trái đắng, chuyện trôi qua thì cũng hối hận đủ, cảm thấy lúc đó tuổi còn trẻ, không biết cách quý trọng bản thân. Có điều sau đấy bởi vì đã nói dối quá nhiều, ngay cả chính em cũng sắp tin rồi." Cô vuốt tay, "Cũng chỉ có cơ thể là cái cớ tốt nhất, em vẫn dùng nó làm tấm khiên."
Khi nói những lời này, biểu cảm của Văn Già La có chút bi ai, Từ Thời Thê là người đã không tham dự vào đoạn thời gian đấy, cho nên nàng không mở miệng, không dám hỏi về loại đau đớn đó. Có người có thể coi nhẹ chính mình, thì nhất định cũng sẽ có kẻ không chịu nhìn thẳng vào mấu chốt vấn đề. Thế gian này có hàng nghìn, hàng vạn loại người, mình và em ấy không phải cũng đang đứng ở hai chiều đối lập hay sao?
"Cho nên, sau đó em nghĩ_" Giọng Văn Già La đột nhiên thay đổi, "Ăn nhiều khổ như vậy rồi, nếu không có người nào đáng để em trả giá, vậy chẳng thà em cứ biên theo kịch bản, sống cuộc sống độc thân cũng không tệ; mà nếu như thật sự nhân duyên có tồn tại, để em gặp được một cô gái như thế, vậy em tuyệt đối sẽ không bỏ qua." Cô nhìn Từ Thời Thê, "Dù tất cả mọi người đều không thể hiểu cho em, và đều không tha thứ, em cũng phải giữ thật chặt."
Từ Thời Thê nín thở, cô gái kia nhìn nàng khiến nàng không tài nào nhúc nhích. Trong chớp mắt, nàng cảm thấy mình như con mồi đã mất đi hết sức lực, chỉ có thể mặc cho bị xé thành từng mảnh vụn.
Rất kỳ lạ, ý nghĩ bạo lực ấy lại càng khiến cho Từ Thời Thê không ngừng được trái tim đập cuồng loạn của mình. Nàng không ngờ một người gầy yếu như cô gái kia lại có thể sở hữu ánh mắt đầy xâm lược như vậy, còn có thể cưỡng ép cho nàng xuất hiện một lòng tin mạnh mẽ.
Đồng thời cũng nhận ra tâm tư của chính mình, ngay cả khi nàng không nhìn thấy, cũng đã bị cô gái kia thấu hết rồi. Lòng Từ Thời Thê có chút đau xót nhàn nhạt, nàng biết thứ tình cảm này một khi đã giao phó ra thì sẽ không còn đường lui nữa. Còn cô gái kia sau khi nói hết câu chót đã quyết tâm không để ý hết thảy, chỉ còn sót lại một nguyên nhân khiến cô trù trừ không dám tiến lên.
Mình thì nhất mực không mở lời, cô gái kia tựa hồ cũng đang chờ nàng tỏ thái độ. Sự hèn nhát này sẽ bị căm ghét phải không, liệu có ai biết một người vẫn luôn trưng ra vẻ lãnh đạm thong dong như mình thì ra cũng có một khía cạnh kém cỏi như vậy không.
Sự yên tĩnh trong căn phòng lại bị tiếng chuông phá vỡ, Văn Già La nhìn Từ Thời Thê, chậm rãi tiếp điện thoại.
"A lô..."
...
"Tôi biết rồi, tôi về ngay đây."
"Bà em về rồi." Văn Già La đứng dậy, trong mắt cũng có vẻ xót xa như nàng, "Nếu như chỉ có mình em dũng cảm, vậy chẳng giải quyết được gì. Có điều em đã hứa với chị, bất kể quyết định của chị là gì," Cô bình tĩnh nói, Từ Thời Thê không dám ngẩng đầu, chỉ mơ hồ nhận thấy trong thanh âm kia có chút nghẹn ngào, "Em vẫn luôn ở đây."
Cô gái mở cửa đi ra ngoài, bên trong căn phòng, dòng nước ấm áp nọ cũng biến mất, Từ Thời Thê ngồi im.
Cà phê rồi cũng sẽ nguội, lòng người nếu không được ấp ủ bằng những lời nói, liệu cũng sẽ dần lạnh đi chứ?
- -------
Bạn editor giữ lời cố gắng tuần 1 chương: Nhà tớ ở Hà Nội, chị tớ có một cửa hàng cho thuê/đặt may váy cưới, tớ cũng rất hay ra đấy để quản lí thay chị. Tất nhiên là trong một cửa hàng đặc thù như vậy, sẽ thấy được một đống chuyện trên đời này. Từ một ông chồng dịu dàng đến cả việc chọn váy cưới cũng muốn giúp vợ từ đầu chí cuối cho đến chị mang bầu một thân một mình đi thử váy hai bận, cũng có cả những cặp đôi đồng tính đến thăm, đương nhiên, tớ thì chưa từng thấy cp nam-nam nào hết =))) Không cần hỏi tớ những câu kiểu "liệu có phải tóc dài x tóc dài hay không", tớ không thích trả lời.
Câu chuyện mới đây nhất tớ được nghe là từ một bạn cô dâu, bạn này sắp cưới, bố mẹ chồng thì thân với bố mẹ bạn ấy từ nhỏ, cho nên hai bạn coi như thanh mai trúc mã. Bạn ấy được cái hay nói hài, kể nhiều thứ lắm, trong đấy có cả câu chuyện về "cô em chồng" mà bạn ấy dự định đưa đến cửa hàng tớ để chọn váy phù dâu.
Bạn đoán đúng rồi đấy, bạn cô dâu kể tớ nghe rằng cô em chồng của bạn ấy là les, không những vậy mà còn là một cô nàng "nếu em ấy không les và tính không quá công chúa thì ối thằng theo" cơ =))) Nghe giọng bạn cô dâu thì rất hài hước, bạn ấy kể lại mấy chuyện vụn vặt của bên nhà chồng khi cả nhà đều xoay quanh cô em "hạch sách hay nổi nóng" kia thôi, nhưng cũng không có tí phản cảm nào, đại để có lẽ thời thế thay đổi thật rồi; chiều nọ tớ rảnh quá rủ một chị xem phim, chị ấy còn bảo tớ, "chị không xem phim đồng tính đâu nhé". Tớ mới giật mình, đáp là "sao chị lại nghĩ em rủ chị xem phim đồng tính", thì chị ấy trả lời, "chị sao biết đám trẻ bọn em bây giờ thích xem cái gì" =)))
Ở đời rất lắm những mẩu chuyện thú vị mà, phải không XD
Không biết Văn Già La đi từ lúc nào, lúc đi đã ra sao. Khi ấy nàng vẫn đang trong cơn mộng đẹp, chẳng biết gì hết, giống như việc rốt cuộc thì cô gái kia thích nàng nhiều cỡ nào, nàng cũng không biết. Đối với chuyện tình cảm, có người bảo không nên yêu quá nhiều, chỉ cần một chút xíu thôi là được rồi. Nhưng có thật như thế không? Chỉ một chút xíu đã là đủ sao? Từ Thời Thê cảm thấy mờ mịt, cõi lòng cũng có cảm giác trống rỗng, hình như chỉ vì nàng đã mất đi chiếc gối giữ nhiệt bên mình.
Tấm chăn còn ấm, vẫn còn giữ lại được một ít ấm áp, Từ Thời Thê tự nói chuyện với bản thân cho đến khi có tiếng gõ cửa.
Nàng chưa kịp lên tiếng, cửa đã bị đẩy ra, Văn Bảo Hoa bước vào trước, theo sau là Văn Già La.
"Thập Thất, sao cậu còn chưa dậy nữa?" Văn Bảo Hoa tới bên mép giường trêu nàng.
Còn cô gái không biết rời khỏi căn phòng này từ bao giờ kia lại ngồi lên ghế salon, sau đó cúi đầu lật tờ tạp chí trên tay.
Từ Thời Thê ngồi dậy, khoác một cái áo khoác. Giọng điệu nàng lúc mới tỉnh rất mềm mại, uyển chuyển hơn nhiều so với bình thường, "Tối qua tớ mơ một giấc mơ. Có một con hồ ly không mời mà đến, ở lì bên người không chịu đi," Nàng hơi tức giận, "Đuổi thế nào cũng không chịu đi, cho nên mới phải đấu tranh cả đêm."
Văn Già La đang đọc tạp chí chợt dùng báo che mặt, không biết đang cười hay làm gì. Có điều Văn Bảo Hoa không nhìn thấy, cô trợn to mắt, "Hồ ly á? Cậu đọc lắm "Liêu Trai" quá à? Chẳng lẽ bà bắt cậu đọc chuyện ma?"
"Không có đâu," Từ Thời Thê bật cười, "Cậu biết tớ thích ngủ mà, không dậy nổi thì đương nhiên phải tìm một cái cớ chứ."
Văn Già La bấy giờ mới đứng lên, "Hôm nay hạ nhiệt, nhớ mặc nhiều đồ hơn." Dứt lời, cô bèn ra ngoài, cứ như thể cô vào đây chỉ để nói câu ấy vậy.
Rất hợp với tình huống hiện tại, Từ Thời Thê hắt xì hai lần, sau đó bắt đầu mặc quần áo. Văn Bảo Hoa muốn tán dóc, vừa ra ngoài lại ló đầu vào, cô thấy Từ Thời Thê đang nghiêng eo để mặc áo lông, chỉ một động tác đơn giản như vậy cũng tạo ra đường cong, "Chị, chị ra đi."
"Làm sao?" Văn Bảo Hoa thắc mắc, xoay người ra ngoài. Còn không quên ngoảnh mặt lại nói với người còn đang mặc quần áo, "Thập Thất này, hôm nay bọn tớ định ra ngoài sắm đồ Tết, cậu đi cùng không?"
Từ Thời Thê chui đầu ra khỏi áo lông, "Không đi đâu, tớ đã hứa sẽ đi cùng mẹ rồi."
"Vậy cũng đúng lúc, không phải cậu bảo mẹ cậu thích ăn hạt dưa treo à, trong nhà có nhiều đồ biếu lắm, lát cậu mang ít về cho cô nhé." Văn Bảo Hoa nói xong thì cũng bị em họ mình kéo ra ngoài, chỉ kịp nghe thấy người trong phòng đáp một tiếng "được", cửa đã bị em họ khép vào.
"Sao thế?"
"... Hạt dưa treo để đâu, em mang lên xe trước." Văn Già La nói, "Lát nữa em đưa chị ấy quay về tiệm."
"Hình như để đâu ấy, chị quên rồi." Văn Bảo Hoa nhìn cô từ trên xuống dưới, "Có phải em đã đắc tội với bạn học của chị không đấy, sao dạo gần đây em lại đối xử đặc biệt với cậu ấy như vậy?"
Văn Già La sững sốt giây lát, cuối cùng mỉm cười đặt tay lên vai chị mình, "Chị, chẳng lẽ chị ghen?"
Văn Bảo Hoa cũng giật mình, đã lâu rồi cô không còn nghe thấy giọng điệu thoải mái như vậy từ đứa em họ mình... Cứ như thể, cô gái đã từng mất hồn lạc phách kia đã biến mất.
Thấy Văn Già La lại tiếp tục đưa đón nàng, Từ Thời Thê không có ý kiến gì hết.
Vừa lên xe xong liền nghe thấy cô gái kia nói, "Hạt dưa treo ở băng ghế sau."
Từ Thời Thê quay đầu, trong lúc ấy, nàng trông thấy cô gái kia trưng vẻ mặt suy tư đắn đo, "Sao thế?"
"Lần đầu tiên em mời chị đi ăn cơm là lần chị theo dõi em, có phải lần đó em đã mua hạt dưa treo không?"
Đề tài chuyện xưa khiến Từ Thời Thê hơi ngượng ngùng. Vốn dĩ nàng chưa từng theo dõi ai, mới theo dõi lần đầu tiên đã bị phát hiện, "Em còn nhớ à?"
"Chẳng lẽ ngay từ khi đấy chị đã_" Văn Già La nhìn nàng chằm chằm.
Từ Thời Thê vội cắt ngang cô, "Không có đâu!"
Cả hai đồng thời im bặt.
Có một số chuyện thực ra không cần phải quá rõ ràng, như đường ranh giới vậy, từ đầu chí cuối chỉ cần vượt qua một cánh cửa khẩu. Từ Thời Thê đang mắt nhìn mũi, mũi nhìn ngực, ngực nhìn đất, không dám nhìn cô gái kia, cho đến khi nghe thấy tiếng xe khởi động, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Chờ xe lái ra ngoài, Từ Thời Thê mới phát hiện hướng đi của xe lại nằm trong tay cô gái kia rồi. Biết cô lái xe vô cùng tập trung, Từ Thời Thê cũng chẳng nói gì nữa, mặc cô lựa chọn mục tiêu. Nghĩ thế thì khó tránh khỏi giận dỗi trong lòng, có điều tốc độ vững vàng ấy, hay dòng nhạc êm ái tựa nước chảy quanh tai thật sự giúp nàng bình tĩnh lại.
Văn Già La thật đã đưa nàng đến một quán cà phê. Người khác vừa mới mở cửa, tường kính còn nhiễm một lớp khí lạnh đã bị cô làm tan mất.
Hình như cô rất quen thuộc với nơi này, trực tiếp tìm ông chủ muốn gọi phòng riêng, đi vào xong còn đóng cửa lại.
Thể loại phòng kín như bưng kết hợp với cô gái khí thế bừng bừng kia khiến cho Từ Thời Thê hơi khẩn trương. Nàng còn nghĩ không biết có nên hỏi cô gái kia xem rốt cuộc vì sao tối hôm qua lại muốn đến phòng nàng ngủ hay không, nàng vẫn muốn giữ vững cự ly 17cm. Có điều hiển nhiên là cô gái kia không nghĩ như vậy.
Nơi đây bốn bề là tường, nhìn an toàn hơn cái công viên ven sông nọ nhiều, có lẽ chính bởi vì không biết bên ngoài bức tường là thứ gì, cho nên mới sản sinh ra một loại cảnh giác.
Văn Già La thấy nàng trông như lâm đại dịch thì khẽ thở dài, "Chỗ này cách âm tốt lắm, dù chúng ta có nói gì cũng không bị người khác nghe thấy."
"Chúng ta... nói gì?" Từ Thời Thê không thể làm gì khác ngoài ngồi kiểu đoan chính, sau đó thử thăm dò.
"Nói chuyện gì à?" Văn Già La hơi cong môi, "Chị đừng làm như thể chị không có chút bán tín bán nghi em. Em biết chị có thắc mắc. Nếu chị không mở lời, sợ rằng sẽ có một tấm chắn ngăn giữ chúng ta mất." Cô bình tĩnh nói, "Có gì muốn hỏi, chị hỏi đi. Rồi... em cũng sẽ trả lời thành thật."
Luôn cho rằng bản thân hẳn đã che giấu rất tốt, kết quả vẫn là bị cô gái kia nhìn thấu toàn bộ. Từ Thời Thê im lặng hồi lâu, cho đến khi có người gõ cửa, đưa vào hai tách cà phê thơm lừng, nàng mới hỏi vấn đề thứ nhất, "Em nhận ra mình thích phụ nữ từ khi nào?"
Văn Già La nhướng mày, "Chị còn nhớ câu chuyện thầm mến của em không?"
Từ Thời Thê vỡ lẽ, "Quả nhiên đúng vậy à? Không phải là đàn anh, mà là đàn chị?" Nàng cố khống chế không để mùi vị chua nào đó ngập tràn không gian. Nàng cảm thấy bản thân mình là người rất không chịu thua kém, chuyện quá khứ không đáng để lưu luyến, huống chi nàng còn không biết chính mình phát hiện ra mình thích người cùng giới từ lúc nào.
"Thật ra cũng không quan trọng lắm." Văn Già La tựa hồ không cảm giác được gì từ giọng điệu của Từ Thời Thê, cô chỉ khẽ lắc đầu, suy nghĩ có chút xuất thần.
"Lời nói dối tốt nhất là lời nói dối chứa một nửa sự thật. Trong lời nói dối của em có chứa một phần sự thật nhỏ bé nhất, còn lại đều là giả, có điều cái phần bé nhỏ ấy lại là điều quan trọng nhất." Cô thấy Từ Thời Thê chớp mắt như thể rất muốn nghe cho hết chuyện, bèn nói tiếp, "Cô gái khiến cho em nhận ra sở thích tính hướng của mình không cùng trường với em. Vào năm hai đại học, trong một hoạt động giao lưu giữa hai trường, em mới gặp chị ấy. Biết nói thế nào được, cảm giác rất vi diệu." Cô hồi tưởng lại, "Trước kia em chưa từng thích ai, cho nên có thể gọi đó là mối tình đầu. Em với chị ấy gặp nhau thêm vài lần, chị ấy thoạt trông vô cùng hoàn mỹ, có điều giờ ngẫm lại, chị ấy cũng chỉ như một người đại diện cho toàn thể phái nữ mà thôi." Dường như tự cảm thấy liên tưởng của mình buồn cười, Văn Già La ngừng một lát, rồi bảo, "Có thể nói, chị ấy chỉ cho em một cảm giác, để em biết hóa ra nguyên nhân mình không thấy hứng thú với con trai nằm ở chuyện tính hướng. Cái ý nghĩa đó tựa hồ còn quan trọng hơn việc chị ấy làm em động tâm. Thứ gọi là mối tình đầu, cũng không ảnh hưởng quá lớn với em như vậy."
"Nhưng những tình tiết trong câu chuyện thầm mến của em quá mức chân thật." Từ Thời Thê không nhịn nổi, nàng nói.
Văn Già La mỉm cười, "Cái đấy thì có gì khó, toàn là tình tiết thường thấy trong mấy cuốn tiểu thuyết tình cảm." Trong lời nói của cô còn có chút khoe khoang, "Lúc ấy em còn có thể tự thôi miên chính bản thân mình nữa là, sao, khả năng diễn của em có phải đã đủ để nhận giải Oscar rồi không?"
Từ Thời Thê ngẩn người, song lại không có tâm trạng đùa giỡn. Nàng nhìn thân hình gầy gò của cô gái kia, lại nhớ về con người rạng rỡ như ánh mặt trời tháng tư trong căn phòng ấy, "Nếu đã chắc chắn như thế, làm gì phải khiến bản thân thảm hại như thế này? Diễn xuất quan trọng nhất là tâm, chứ không phải hình dáng vẻ ngoài."
"Cho nên em cũng cảm thấy rất kỳ quái_" Văn Già La đột nhiên dịch lại gần Từ Thời Thê, mắt đối mắt, mũi đối mũi.
"Em làm gì đấy?" Từ Thời Thê hơi cương sống lưng, trợn mắt nhìn cô.
"Chị vẫn luôn khổ não vì em, đúng không?" Văn Già La thấp giọng hỏi, không hùng hổ dọa người một chút nào, "Chị cũng đau khổ vì em mà, đúng không?"
Từ Thời Thê đờ người, lòng bàn tay hơi lạnh, nàng nâng tách cà phê lên, dùng sức hít lấy mùi hương đang quanh quẩn. Xem kìa, chỉ mới bị nhìn như vậy mà đã như chìm đắm trong tình thâm, nàng cũng chưa có dũng khí để tránh né. Đâu chỉ khổ não và đau đớn không thôi, nàng như đã không còn là chính mình nữa.
Ánh mắt Văn Già La vẫn dõi theo nàng, tựa như đang tìm kiếm một dấu vết, có lẽ cuối cùng cũng không thu được kết quả nên cô lùi lại một chút, "Chị lại nhát gan như vậy, mỗi lần gặp em lại do dự bất quyết; dù trong mắt có khát vọng đủ để em cũng cảm nhận được, chị cũng không dám bước thêm một bước. Chị như vậy, trước đây khi mới biết mình thích người cùng giới chẳng lẽ chưa đau khổ qua hay sao?"
Từ Thời Thê nhẹ thở phào, sau đó mới có thể cười được, "Em nói cũng đúng lắm. Con người không biết sẽ không sợ, chị căn bản là đã quyết định ngay từ ban đầu rằng sẽ không thích ai, cho nên mới chặt đứt hết toàn bộ ý nghĩ. Thật ra một đường tận lực trốn tránh là muốn để cho bản thân mình được an hưởng bình tĩnh." Có điều rốt cuộc cũng không tránh nổi lưới tình, để mình vùi lấp nơi đây. Từ Thời Thê cúi đầu nhấp một ngụm cà phê, không nói ra điều ấy. Tuy nhiên nàng đã thừa nhận tâm tư của mình. Mặt nàng hơi nóng, bởi vì ánh mắt cô gái kia đặt lên người nàng hình như cũng đã hơi nóng.
"Em lại ngược lại với chị." Văn Già La nhẹ giọng, "Lúc mới ban đầu thì em đã rất bực bội. Thời điểm chị nhận ra chị khác biệt với đại đa số, dĩ nhiên sẽ có cả hoài nghi. Đầu tiên là có chút chán đời, chẳng cảm thấy hứng thú với bất kỳ thứ gì hết, cho nên cũng chẳng buồn ăn uống, đợi đến lúc phát hiện mình đang không thể khống chế bản thân thì đã không còn kịp nữa rồi."
"Bởi cái vấn đề này, em để bản thân mình ăn một đống trái đắng, chuyện trôi qua thì cũng hối hận đủ, cảm thấy lúc đó tuổi còn trẻ, không biết cách quý trọng bản thân. Có điều sau đấy bởi vì đã nói dối quá nhiều, ngay cả chính em cũng sắp tin rồi." Cô vuốt tay, "Cũng chỉ có cơ thể là cái cớ tốt nhất, em vẫn dùng nó làm tấm khiên."
Khi nói những lời này, biểu cảm của Văn Già La có chút bi ai, Từ Thời Thê là người đã không tham dự vào đoạn thời gian đấy, cho nên nàng không mở miệng, không dám hỏi về loại đau đớn đó. Có người có thể coi nhẹ chính mình, thì nhất định cũng sẽ có kẻ không chịu nhìn thẳng vào mấu chốt vấn đề. Thế gian này có hàng nghìn, hàng vạn loại người, mình và em ấy không phải cũng đang đứng ở hai chiều đối lập hay sao?
"Cho nên, sau đó em nghĩ_" Giọng Văn Già La đột nhiên thay đổi, "Ăn nhiều khổ như vậy rồi, nếu không có người nào đáng để em trả giá, vậy chẳng thà em cứ biên theo kịch bản, sống cuộc sống độc thân cũng không tệ; mà nếu như thật sự nhân duyên có tồn tại, để em gặp được một cô gái như thế, vậy em tuyệt đối sẽ không bỏ qua." Cô nhìn Từ Thời Thê, "Dù tất cả mọi người đều không thể hiểu cho em, và đều không tha thứ, em cũng phải giữ thật chặt."
Từ Thời Thê nín thở, cô gái kia nhìn nàng khiến nàng không tài nào nhúc nhích. Trong chớp mắt, nàng cảm thấy mình như con mồi đã mất đi hết sức lực, chỉ có thể mặc cho bị xé thành từng mảnh vụn.
Rất kỳ lạ, ý nghĩ bạo lực ấy lại càng khiến cho Từ Thời Thê không ngừng được trái tim đập cuồng loạn của mình. Nàng không ngờ một người gầy yếu như cô gái kia lại có thể sở hữu ánh mắt đầy xâm lược như vậy, còn có thể cưỡng ép cho nàng xuất hiện một lòng tin mạnh mẽ.
Đồng thời cũng nhận ra tâm tư của chính mình, ngay cả khi nàng không nhìn thấy, cũng đã bị cô gái kia thấu hết rồi. Lòng Từ Thời Thê có chút đau xót nhàn nhạt, nàng biết thứ tình cảm này một khi đã giao phó ra thì sẽ không còn đường lui nữa. Còn cô gái kia sau khi nói hết câu chót đã quyết tâm không để ý hết thảy, chỉ còn sót lại một nguyên nhân khiến cô trù trừ không dám tiến lên.
Mình thì nhất mực không mở lời, cô gái kia tựa hồ cũng đang chờ nàng tỏ thái độ. Sự hèn nhát này sẽ bị căm ghét phải không, liệu có ai biết một người vẫn luôn trưng ra vẻ lãnh đạm thong dong như mình thì ra cũng có một khía cạnh kém cỏi như vậy không.
Sự yên tĩnh trong căn phòng lại bị tiếng chuông phá vỡ, Văn Già La nhìn Từ Thời Thê, chậm rãi tiếp điện thoại.
"A lô..."
...
"Tôi biết rồi, tôi về ngay đây."
"Bà em về rồi." Văn Già La đứng dậy, trong mắt cũng có vẻ xót xa như nàng, "Nếu như chỉ có mình em dũng cảm, vậy chẳng giải quyết được gì. Có điều em đã hứa với chị, bất kể quyết định của chị là gì," Cô bình tĩnh nói, Từ Thời Thê không dám ngẩng đầu, chỉ mơ hồ nhận thấy trong thanh âm kia có chút nghẹn ngào, "Em vẫn luôn ở đây."
Cô gái mở cửa đi ra ngoài, bên trong căn phòng, dòng nước ấm áp nọ cũng biến mất, Từ Thời Thê ngồi im.
Cà phê rồi cũng sẽ nguội, lòng người nếu không được ấp ủ bằng những lời nói, liệu cũng sẽ dần lạnh đi chứ?
- -------
Bạn editor giữ lời cố gắng tuần 1 chương: Nhà tớ ở Hà Nội, chị tớ có một cửa hàng cho thuê/đặt may váy cưới, tớ cũng rất hay ra đấy để quản lí thay chị. Tất nhiên là trong một cửa hàng đặc thù như vậy, sẽ thấy được một đống chuyện trên đời này. Từ một ông chồng dịu dàng đến cả việc chọn váy cưới cũng muốn giúp vợ từ đầu chí cuối cho đến chị mang bầu một thân một mình đi thử váy hai bận, cũng có cả những cặp đôi đồng tính đến thăm, đương nhiên, tớ thì chưa từng thấy cp nam-nam nào hết =))) Không cần hỏi tớ những câu kiểu "liệu có phải tóc dài x tóc dài hay không", tớ không thích trả lời.
Câu chuyện mới đây nhất tớ được nghe là từ một bạn cô dâu, bạn này sắp cưới, bố mẹ chồng thì thân với bố mẹ bạn ấy từ nhỏ, cho nên hai bạn coi như thanh mai trúc mã. Bạn ấy được cái hay nói hài, kể nhiều thứ lắm, trong đấy có cả câu chuyện về "cô em chồng" mà bạn ấy dự định đưa đến cửa hàng tớ để chọn váy phù dâu.
Bạn đoán đúng rồi đấy, bạn cô dâu kể tớ nghe rằng cô em chồng của bạn ấy là les, không những vậy mà còn là một cô nàng "nếu em ấy không les và tính không quá công chúa thì ối thằng theo" cơ =))) Nghe giọng bạn cô dâu thì rất hài hước, bạn ấy kể lại mấy chuyện vụn vặt của bên nhà chồng khi cả nhà đều xoay quanh cô em "hạch sách hay nổi nóng" kia thôi, nhưng cũng không có tí phản cảm nào, đại để có lẽ thời thế thay đổi thật rồi; chiều nọ tớ rảnh quá rủ một chị xem phim, chị ấy còn bảo tớ, "chị không xem phim đồng tính đâu nhé". Tớ mới giật mình, đáp là "sao chị lại nghĩ em rủ chị xem phim đồng tính", thì chị ấy trả lời, "chị sao biết đám trẻ bọn em bây giờ thích xem cái gì" =)))
Ở đời rất lắm những mẩu chuyện thú vị mà, phải không XD
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.