Chương 29: Cự ly 17 cm
Mộ Thành Tuyết
18/04/2022
Văn Già La đã tiếp xúc với Từ Thời Thê trở lại.
Gần đây hai người thường xuyên dùng bữa ở những thời điểm khác nhau, thế mà sáng sớm hôm nay đã ngồi cùng một bàn. Có điều còn những người khác nữa, ngay cả Văn Dục cũng có mặt.
Bởi vì có một phụ nữ có thai và một người mắc bệnh dạ dày cho nên bữa sáng vô cùng phong phú cùng dinh dưỡng. Tuy nhiên Từ Thời Thê lại chẳng rõ mùi vị khi đồ ăn vào miệng nó như thế nào. Nàng còn không ngẩng đầu, tận lực tránh né cặp mắt thi thoảng đặt lên người nàng kia. Sau một đêm, nàng vẫn hãm sâu vào sự thật về mối quan hệ giữa hai người, ngay cả lúc thức dậy bước đi nàng cũng như người đang giẫm lên mây.
Có một số thứ ta mong muốn mãi mà vẫn chưa thấy đâu, cho nên mới sốt ruột đến phát ốm; song khi nó không hẹn mà tới thì lại hoảng hốt lo sợ không biết phải đối diện ra sao. Sự do dự thiếu quyết đoán đầy xót xa ấy làm Từ Thời Thê tự căm ghét bản thân mình, vì thế nên nàng mới không dám nhìn người nọ.
Ăn sáng xong, Văn Già La rời nhà trước, Từ Thời Thê cố gắng không để ý đến, nhưng vẫn để ánh mắt mình dõi theo cô một đoạn đường. Chỉ có điều không ngờ chờ đến lúc nàng bước ra khỏi cửa, chiếc xe của cô gái kia lại đang ở ngay trước mặt, cửa xe còn rộng mở.
Vừa cúi đầu đã trông thấy gương mặt quen thuộc, lần này Từ Thời Thê không từ chối, nàng vào xe, ngửa lên nhìn trời, có chút nghĩ ngợi.
"Hôm nay có cần thiết phải quay về tiệm ăn không?" Văn Già La chưa bắt đầu lái, cô hỏi nàng.
Từ Thời Thê quay đầu lại.
Ngón tay Văn Già La vuốt ve vô lăng, đưa ánh mắt đi nơi khác, "Em biết có một quán cà phê không tồi, chị có muốn vào ngồi một lát không?"
"... Không phải mới vừa ăn sáng xong sao?" Cô gái kia hình như có hơi khẩn trương, cái khẩn trương đó lại lây sang Từ Thời Thê. Nàng thầm ngạc nhiên, cái con người bình tĩnh thản nhiên tối hôm qua khiến cho sóng lòng mình nhấp nhô điên đảo là em ấy ư?
"Ừ nhỉ." Văn Già La nhẹ giọng đáp, lại chậm rãi hỏi, "Vậy chúng ta đi đâu giờ?"
Miệng Từ Thời Thê có hơi khô, "Vẫn nên... về tiệm ăn nhà chị đi."
Văn Già La mím môi một cái, không nói gì.
Lúc xe dừng trước cửa tiệm, Từ Thời Thê định hỏi cô gái kia là giờ em định làm gì, có điều lời còn chưa kịp thốt khỏi mồm thì chiếc xe đã "vút" một cái tiếp tục lăn bánh đi xa.
Từ Thời Thê ngơ ngác nhìn, trong lòng còn như đồng thời có một ngọn núi lửa phun trào. Nhưng nàng có thể trách cô gái kia sao? Hôm qua nàng còn có thể mượn cớ nói này nói nọ để giải tỏa ưu tư của mình, tuy nhiên hôm nay thì không.
Ngọn lửa đang thiêu đốt tất cả, để rồi cuối cùng tro tàn cũng sẽ tan biến.
Văn Già La thích mình ư?
Câu hỏi đó khiến Từ Thời Thê tức thì mất hồn lạc vía. Vấn đề này từ từ thổi phồng lên trong đầu nàng, nàng đột nhiên đã chẳng còn để tâm đến những chuyện khác, chỉ ngồi hồi tưởng lại mỗi cử chỉ thân mật của cô gái kia, từng ánh mắt, những gì mình chưa từng trông thấy, hoặc giả bộ như không nhận ra.
Hóa ra là như vậy. Cũng vì thế nên mình mới không cam lòng. Mình mong muốn không phải chỉ riêng bản thân mình sa lưới, mà hy vọng cả hai giống nhau. Cứ thế, mình chỉ biết tốc độ hãm sâu của mình ngày càng tăng, đến nỗi hiện tại giờ khắc nào cũng có thể làm cho trái tim nàng đập rộn ràng tới mức mất trật tự.
Mặc dù buổi sáng đã từ chối lời mời của Văn Già La, song Từ Thời Thê vẫn ôm mong đợi rằng có thể trông thấy cô đẩy cửa bước vào, hoặc dỏng tai chờ tiếng chuông điện thoại reo, song đến tận chiều, nàng chỉ trông thấy người tài xế riêng nọ xuất hiện. Xách túi, giày cao gót kêu "cộp cộp" vang dội, người tài xế cũng sợ hết hồn, thầm nhủ không biết ai chọc giận vị tiểu thư này rồi, khiến cho ngay cả sắc mặt nàng cũng trở nên u ám.
Trở lại lão trạch, vừa vào phòng, nàng đã nghe thấy thanh âm Văn Bảo Hoa.
Mở cửa, trước mắt liền xuất hiện một quả táo, Văn Bảo Hoa cười bảo, "Cái này là để tạ tội với cậu."
Từ Thời Thê nhận lấy quả táo, thắc mắc, "Tạ tội gì cơ?"
"Già La nói cậu chỉ đi giày cao gót nên nó mới muốn giúp cậu thả lỏng cho đôi chân, thế mà tớ lại tước đoạt mất đãi ngộ dành cho cậu."
"Con bé nói bừa đấy." Từ Thời Thê bật cười, cùng cô vào phòng.
Một tay khác của Văn Bảo Hoa lại đưa tới một chiếc hộp giày, "Đây, thành quả cả ngày hôm nay dạo phố của hai đứa tớ đấy, cậu nhận đi."
Từ Thời Thê mở hộp quà, quả nhiên trông giống đôi trước đó, có điều tăng thêm một hình vẽ tay.
Văn Bảo Hoa chỉ về phía đóa hoa nhìn na ná hoa hướng dương ấy, "Đây là nỗ lực một ngày của Già La đó, con bé ngại không dám mang tới nên tớ thay mặt con bé đưa cho cậu."
"Tự nó vẽ à?" Từ Thời Thê kinh ngạc, đưa tay chạm vào cánh hoa kia, trước mắt đột nhiên hiện lên cảnh tượng cô gái kia vụng về cúi đầu chăm chú. Ôi, phải nhịn cười...
"Nghĩ lại vẫn thấy quái lạ." Văn Bảo Hoa nghiêng đầu nhìn nàng, "Mới hồi đầu tớ còn tưởng hai người không hợp nhau cơ, sao giờ tự dưng lại thân thiết như thế?"
"... Nào có đâu?" Ánh mắt Từ Thời Thê lóe lên, gặm quả táo trả lời bừa, "Cậu không nhận thấy tớ và người nhà cậu rất hữu duyên sao?"
"Cái này thì đúng thật." Văn Bảo Hoa tỏ ra mệt mỏi, kiếm chỗ ngồi xuống, "Đáng lẽ tớ nên dẫn cậu về đây chơi sớm hơn."
Từ Thời Thê nghe xong hơi thất thần, không biết nếu nàng được gặp Văn Già La sớm hơn một chút thì liệu mọi chuyện có khác đi hay không.
Ăn xong quả táo, Từ Thời Thê đổi đôi giày mới. Nàng còn tò mò chuyện rõ ràng từ trước đến giờ chưa từng thấy Văn Già La tìm hiểu qua về cỡ chân nàng, sao có thể hết lần này đến lần khác mua quà vừa vặn như thế. Giày mới nên hơi cứng, nàng đi vài vòng trong phòng mới phát hiện gót chân đã hơi nhức mỏi, có điều nó cũng không quấy rối được tâm trạng hiện tại của nàng, mỗi bước chân ngày càng trở nên êm ái.
Cảm giác khác hẳn khi đi đôi giày trước. Hẳn là bởi vì cảm xúc đã chuyển biến nhỉ.
Cùng Văn Bảo Hoa tới phòng cụ nhà, Văn Già La cũng đang ở đó. Ánh mắt cô lập tức đặt lên chân Từ Thời Thê, trêu chọc, "Giày xấu như thế mà chị cũng chịu đi à?"
Từ Thời Thê mở to mắt, "Giày xấu như thế mà em còn dám tặng, sao chị lại không dám đi chứ?"
"Ha ha." Văn Bảo Hoa đứng bên phì cười, "Tớ còn tưởng hai người đã hòa hợp rồi cơ, hóa ra là vẫn có thể đấu khẩu như vậy."
"Ai đấu khẩu với em ấy?"
"Nào có đấu khẩu đâu?"
Từ Thời Thê và Văn Già La đồng thanh cất tiếng, sau đó cùng nở nụ cười.
Nhìn Văn Già La quay đầu thủ thỉ nói chuyện với cụ nhà, trái tim Từ Thời Thê dần an tĩnh lại. Những vấn đề làm cho nàng khốn đốn chậm rãi biến mất, nàng cũng không còn muốn ngăn cản. Bây giờ có thể coi là tình huống gì đây? Rõ ràng không phải đang trong trạng thái yêu đương, thế mà vẫn rất ngọt ngào. Nàng biết bản thân mình vẫn chưa chuẩn bị xong, nhưng tựa hồ như đã đón nhận. Cũng may tất cả mọi phản ứng của cô gái kia vẫn vô cùng tự nhiên, nếu không nàng thật sự không biết phải làm gì.
Cụ nhà cũng vô cùng hứng thú đối với đôi giày của Từ Thời Thê, bảo nàng tiến lại gần nâng chân lên ngắm thử. Đứng kiểu một chân tương đối khó, nhất là khi khả năng giữ thăng bằng của nàng còn bị nhiều người chê bai. May thay ngay lúc nàng đang xiêu xiêu vẹo vẹo thì Văn Già La có lòng tốt đưa tay ra đỡ lấy nàng. Bàn tay ấy cứ như lắp nam châm vậy, tiếp xúc khăng khít không chừa ra một khoảng trống. Từ Thời Thê không dứt khoát rút tay ra, nàng chỉ đành để nó bị giữ lấy thật chặt.
Đây không phải do chị giữ, mà hoàn toàn là em chủ động... Từ Thời Thê tự giằng co, nhưng chẳng biết từ lúc nào sức lực đã ngày càng thu bé lại, đến lúc nhận ra thì đã mất đi sự chống cự.
Văn Bảo Hoa luôn ngủ sớm nên rời đi trước. Cụ nhà ngủ xong thì Từ Thời Thê với Văn Già La cũng lùi ra ngoài, sau đó hai người lại đứng trước cửa phòng không di chuyển nửa bước chân.
Nhịp tim Từ Thời Thê có hơi vội vàng, lời nói giữ trên môi, có một số thứ không tài nào che giấu được nữa. Trước kia Văn Già La còn khá là kín kẽ, có điều bây giờ lại thoải mái như đã chọc thủng được lớp cửa, chẳng còn gì ngăn cản cô rồi. Rõ ràng bữa đấy còn đảm bảo thề thốt là sẽ đứng yên chờ đợi, vậy mà bây giờ mỗi một hành động đều mang theo nhịp điệu xâm nhập. Từ Thời Thê hiểu cô, cho nên mở cửa phòng cho cô bước vào.
Văn Già La vừa vào đã rất tùy hứng ngồi lên mép giường, "Chị cứ làm việc của chị đi, em ngồi đây một lát rồi đi."
Từ Thời Thê không nói gì, cũng thật sự không để ý đến cô, tự mình lấy quần áo để tắm. Nàng vừa hy vọng lúc quay về thì cô gái kia đã quay trở lại phòng của cô, vừa mong rằng cô sẽ không đi. Loại mâu thuẫn đấy khiến cho ngay cả bản thân Từ Thời Thê cũng không dám đối diện, ngửa đầu hướng về phía vòi hoa sen, song vẫn chẳng thể xóa bỏ đống suy nghĩ loạn như ma trong đầu.
Mặc đồ ngủ cotton, Từ Thời Thê sấy khô tóc mới về phòng, mở cửa ra đã chạm một mảng tối đen, nàng đứng đó ngẩn người giây lát mới cất bước, nhưng cứ như từng bước từng bước tiến về phía hư vô vậy.
Tuy nhiên bên trong phòng rất ấm áp, giúp cho nàng cảm thấy dễ chịu hơn chút đỉnh.
Có điều ngay khi nàng bật đèn lên thì đã thấy bóng người nằm trên giường, lòng dạ như có hàng trăm loại cảm xúc ngổn ngang quay cuồng.
Nàng nhẹ nhàng tiến tới, thấy một bên má Văn Già La áp lên chăn, nằm phủ phục như đã ngủ từ lâu. Dù nhìn từ góc độ nào cũng không thấy bất kỳ một đường cong cơ thể nào. Từ Thời Thê thầm hỏi tại sao mình lại có thể bị người này làm cho say mê được. Nghĩ một hồi, khi cảm giác kia mới chỉ mon men một chút xíu đã khiến nàng cảnh giác trở mình. Chỉ là không ngờ thứ tình cảm này càng giãy dụa thì càng bị trói chặt, cho đến khi không thể hít thở, sốt sắng và khát vọng.
Ngón tay Từ Thời Thê hơi ngưa ngứa, nàng thật sự rất muốn đo lường từng tấc trên người cô gái kia, muốn biết rốt cuộc thì ngày trước cô đã tự hành hạ mình ra sao. Bây giờ nàng đã không còn tin vào nguyên nhân thầm mến một đàn anh rồi, thú thực, nàng đã mơ hồ đoán ra được lí do chân chính.
"Già La à..." Từ Thời Thê cúi xuống, khẽ gọi.
Cô gái kia vẫn ngủ say, hồn nhiên không hay biết có người đang quấy rầy.
Từ Thời Thê nín thở. Nàng và cô gái kia đang ở quá gần, trao đổi hô hấp, cũng trao đổi mùi hương. Nàng nhẹ nhàng quỵ đầu gối bên người Văn Già La, nửa nằm xuống, cơ hồ bao bọc cả cô gái kia vào trong lồng ngực.
Dường như một vài sợi tóc rũ xuống của nàng đã chạm vào gò má Văn Già La, dung nhan sau giấc hơi nhíu mày, đột nhiên trở mình, hướng về phía thoải mái hơn, toàn bộ những gì tốt đẹp đều hiện lên trong mắt Từ Thời Thê.
Từ Thời Thê hơi run người, lúc cô cử động, nàng đã định rút lui, song đôi mắt lại phản bội nàng, nó chỉ kiên quyết nhìn chằm chằm người nọ.
Hạ xuống một chút nữa thôi, là đã có thể hôn em ấy. Đôi môi mỏng nhạt lại hơi cong lên tạo thành một đường cung ưu mỹ.
Từ Thời Thê cảm thấy hơi nong nóng, nàng nghiêng đầu liếc nhìn điều hòa, mượn cớ để xóa bỏ đi ý định vừa xuất hiện trong đầu.
"Già La..." Từ Thời Thê lại gọi cô.
Người bị gọi vẫn đang ngủ.
Từ Thời Thê lại xoay người, ngồi lên chân mình, lẳng lặng nhìn cô.
Gần như vậy, gần đến thế... Nàng không còn dám nghiêm túc nghĩ về đầu đề cô gái kia để lại nữa, muốn cái gì, không muốn cái gì, không cần nghĩ thêm, từ rất lâu trước đây nàng đã hạ quyết tâm rồi. Nhưng bây giờ hình như nàng lại đang tìm mọi cách để lật lại, tâm trí nàng đã không còn thực tế như xưa. Nàng lớn tuổi hơn cô gái kia, có lẽ vì vậy cho nên mới thiếu đi dũng khí để thử rất nhiều việc, nàng khát vọng, song lại không thể theo đuổi.
Nếu như có thể mãi mãi không gần không xa như bây giờ thì thật tốt, Từ Thời Thê chậm rãi cúi người, một lần nữa tiếp tục tiến lại gần. Liếc mắt nhìn, cùng lắm cũng chỉ là khoảng cách từ ngón cái đến ngón trỏ, chỉ là ước hẹn về cự ly 17 cm.
Đáng tiếc, ai có thể bất định như nước tù, tụ tán ly hợp âm quang tròn khuyết, không gần thì xa, đời người là vậy đấy.
"Về phòng ngủ đi." Từ Thời Thê ngẩn người ngồi yên, rồi nhẹ giọng nói.
Người đang nằm không nhúc nhích, thật lâu sau mới đột nhiên trở mình, quay lưng về phía nàng.
Nhìn nàng chiếm diện tích trên giường như thế, Từ Thời Thê cũng không biết phải làm gì. Quả nhiên, giống như trò lừa bịp trẻ nhỏ vậy. Cô gái kia chỉ mặc một chiếc áo mỏng, phơi bày cơ thể yếu ớt không giữ lại chút gì trước mặt nàng. Bộ xương quai xanh từng khiến nàng động lòng kia khiến nàng phải hết sức khống chế xung động muốn hôn xuống; vậy mà bây giờ chỉ có tấm lưng hơi cuộn lại, cong như một sợi dây cung.
Từ Thời Thê ép ánh mắt mình rời khỏi đường dây cung ấy, nín thở hỏi, "Chẳng lẽ em muốn qua đêm ở đây sao?"
Câu trả lời của cô gái là lấy hai chân kéo chăn dưới người, sau đó xoay một cái, đưa tay kéo khiến cho toàn thân biến mất giữa lớp chăn.
Không phải đã quay trở lại làm cô gái không chút lưu tình vứt bỏ nàng ngủ trên ghế salon đấy chứ?
Dở khóc dở cười dõi theo hành động ngây thơ của cô gái kia, trái tim Từ Thời Thê vẫn trở nên mềm mại dịu êm như một mảnh nước hồ.
Trong lòng vẫn còn một bức tường ngăn chắn, song nàng đã không còn tự dày vò bản thân nữa. Nghiêng đầu suy nghĩ, dù sao cũng không phải chưa từng chung giường, mà có ngủ cùng giường cũng chẳng có nghĩa lí gì hết. Nàng bèn đi xuống tắt đèn, sau đó lại leo lên giường.
Đầu vừa mới đặt lên gối thì một luồng hơi thở lập tức tiến sát bên tai nàng. Có điều chỉ thế thôi, cô gái giảo hoạt da mặt dày chỉ dựa vào nàng, không nói gì, cũng không làm gì nữa, tựa hồ như hết thảy mọi thứ đều không thể bước qua một cự ly nào đấy.
Thân thể Từ Thời Thê hơi cương cứng, nàng chờ đợi, rồi từ từ tâm trạng cũng được thả lỏng, đến nỗi rốt cuộc nàng ngủ tự lúc nào, nàng cũng không còn nhớ. Chỉ là nửa đêm tỉnh dậy bật đèn đầu giường lên, trông thấy bên cạnh là gương mặt cô gái kia đang say ngủ thì lập tức cảm thấy cõi lòng đầy ắp một thứ hạnh phúc trước nay nàng chưa từng cảm nhận.
- ----------
Với tình trạng 1 tuần 1 chương thế này, sao bảo bối có thể kịp xong trước Tết nhở (o≧口≦)o
=))))) Không sao hết <(  ̄ ∇ ̄)ゞ Bảo bối sẽ lo được hết thôi <(  ̄ ∇  ̄)ゞ =)))))
Lại quăng hàng đêm muộn, ai còn thức xin hãy thả tim tim (ღ˘⌣˘ღ) Ai ngủ rồi thì chúc các bạn buổi sáng tốt lành =)))
Chờ mãi mới đến ngày cuối tuần để được nghỉ ngơi hơ hơ XD
Gần đây hai người thường xuyên dùng bữa ở những thời điểm khác nhau, thế mà sáng sớm hôm nay đã ngồi cùng một bàn. Có điều còn những người khác nữa, ngay cả Văn Dục cũng có mặt.
Bởi vì có một phụ nữ có thai và một người mắc bệnh dạ dày cho nên bữa sáng vô cùng phong phú cùng dinh dưỡng. Tuy nhiên Từ Thời Thê lại chẳng rõ mùi vị khi đồ ăn vào miệng nó như thế nào. Nàng còn không ngẩng đầu, tận lực tránh né cặp mắt thi thoảng đặt lên người nàng kia. Sau một đêm, nàng vẫn hãm sâu vào sự thật về mối quan hệ giữa hai người, ngay cả lúc thức dậy bước đi nàng cũng như người đang giẫm lên mây.
Có một số thứ ta mong muốn mãi mà vẫn chưa thấy đâu, cho nên mới sốt ruột đến phát ốm; song khi nó không hẹn mà tới thì lại hoảng hốt lo sợ không biết phải đối diện ra sao. Sự do dự thiếu quyết đoán đầy xót xa ấy làm Từ Thời Thê tự căm ghét bản thân mình, vì thế nên nàng mới không dám nhìn người nọ.
Ăn sáng xong, Văn Già La rời nhà trước, Từ Thời Thê cố gắng không để ý đến, nhưng vẫn để ánh mắt mình dõi theo cô một đoạn đường. Chỉ có điều không ngờ chờ đến lúc nàng bước ra khỏi cửa, chiếc xe của cô gái kia lại đang ở ngay trước mặt, cửa xe còn rộng mở.
Vừa cúi đầu đã trông thấy gương mặt quen thuộc, lần này Từ Thời Thê không từ chối, nàng vào xe, ngửa lên nhìn trời, có chút nghĩ ngợi.
"Hôm nay có cần thiết phải quay về tiệm ăn không?" Văn Già La chưa bắt đầu lái, cô hỏi nàng.
Từ Thời Thê quay đầu lại.
Ngón tay Văn Già La vuốt ve vô lăng, đưa ánh mắt đi nơi khác, "Em biết có một quán cà phê không tồi, chị có muốn vào ngồi một lát không?"
"... Không phải mới vừa ăn sáng xong sao?" Cô gái kia hình như có hơi khẩn trương, cái khẩn trương đó lại lây sang Từ Thời Thê. Nàng thầm ngạc nhiên, cái con người bình tĩnh thản nhiên tối hôm qua khiến cho sóng lòng mình nhấp nhô điên đảo là em ấy ư?
"Ừ nhỉ." Văn Già La nhẹ giọng đáp, lại chậm rãi hỏi, "Vậy chúng ta đi đâu giờ?"
Miệng Từ Thời Thê có hơi khô, "Vẫn nên... về tiệm ăn nhà chị đi."
Văn Già La mím môi một cái, không nói gì.
Lúc xe dừng trước cửa tiệm, Từ Thời Thê định hỏi cô gái kia là giờ em định làm gì, có điều lời còn chưa kịp thốt khỏi mồm thì chiếc xe đã "vút" một cái tiếp tục lăn bánh đi xa.
Từ Thời Thê ngơ ngác nhìn, trong lòng còn như đồng thời có một ngọn núi lửa phun trào. Nhưng nàng có thể trách cô gái kia sao? Hôm qua nàng còn có thể mượn cớ nói này nói nọ để giải tỏa ưu tư của mình, tuy nhiên hôm nay thì không.
Ngọn lửa đang thiêu đốt tất cả, để rồi cuối cùng tro tàn cũng sẽ tan biến.
Văn Già La thích mình ư?
Câu hỏi đó khiến Từ Thời Thê tức thì mất hồn lạc vía. Vấn đề này từ từ thổi phồng lên trong đầu nàng, nàng đột nhiên đã chẳng còn để tâm đến những chuyện khác, chỉ ngồi hồi tưởng lại mỗi cử chỉ thân mật của cô gái kia, từng ánh mắt, những gì mình chưa từng trông thấy, hoặc giả bộ như không nhận ra.
Hóa ra là như vậy. Cũng vì thế nên mình mới không cam lòng. Mình mong muốn không phải chỉ riêng bản thân mình sa lưới, mà hy vọng cả hai giống nhau. Cứ thế, mình chỉ biết tốc độ hãm sâu của mình ngày càng tăng, đến nỗi hiện tại giờ khắc nào cũng có thể làm cho trái tim nàng đập rộn ràng tới mức mất trật tự.
Mặc dù buổi sáng đã từ chối lời mời của Văn Già La, song Từ Thời Thê vẫn ôm mong đợi rằng có thể trông thấy cô đẩy cửa bước vào, hoặc dỏng tai chờ tiếng chuông điện thoại reo, song đến tận chiều, nàng chỉ trông thấy người tài xế riêng nọ xuất hiện. Xách túi, giày cao gót kêu "cộp cộp" vang dội, người tài xế cũng sợ hết hồn, thầm nhủ không biết ai chọc giận vị tiểu thư này rồi, khiến cho ngay cả sắc mặt nàng cũng trở nên u ám.
Trở lại lão trạch, vừa vào phòng, nàng đã nghe thấy thanh âm Văn Bảo Hoa.
Mở cửa, trước mắt liền xuất hiện một quả táo, Văn Bảo Hoa cười bảo, "Cái này là để tạ tội với cậu."
Từ Thời Thê nhận lấy quả táo, thắc mắc, "Tạ tội gì cơ?"
"Già La nói cậu chỉ đi giày cao gót nên nó mới muốn giúp cậu thả lỏng cho đôi chân, thế mà tớ lại tước đoạt mất đãi ngộ dành cho cậu."
"Con bé nói bừa đấy." Từ Thời Thê bật cười, cùng cô vào phòng.
Một tay khác của Văn Bảo Hoa lại đưa tới một chiếc hộp giày, "Đây, thành quả cả ngày hôm nay dạo phố của hai đứa tớ đấy, cậu nhận đi."
Từ Thời Thê mở hộp quà, quả nhiên trông giống đôi trước đó, có điều tăng thêm một hình vẽ tay.
Văn Bảo Hoa chỉ về phía đóa hoa nhìn na ná hoa hướng dương ấy, "Đây là nỗ lực một ngày của Già La đó, con bé ngại không dám mang tới nên tớ thay mặt con bé đưa cho cậu."
"Tự nó vẽ à?" Từ Thời Thê kinh ngạc, đưa tay chạm vào cánh hoa kia, trước mắt đột nhiên hiện lên cảnh tượng cô gái kia vụng về cúi đầu chăm chú. Ôi, phải nhịn cười...
"Nghĩ lại vẫn thấy quái lạ." Văn Bảo Hoa nghiêng đầu nhìn nàng, "Mới hồi đầu tớ còn tưởng hai người không hợp nhau cơ, sao giờ tự dưng lại thân thiết như thế?"
"... Nào có đâu?" Ánh mắt Từ Thời Thê lóe lên, gặm quả táo trả lời bừa, "Cậu không nhận thấy tớ và người nhà cậu rất hữu duyên sao?"
"Cái này thì đúng thật." Văn Bảo Hoa tỏ ra mệt mỏi, kiếm chỗ ngồi xuống, "Đáng lẽ tớ nên dẫn cậu về đây chơi sớm hơn."
Từ Thời Thê nghe xong hơi thất thần, không biết nếu nàng được gặp Văn Già La sớm hơn một chút thì liệu mọi chuyện có khác đi hay không.
Ăn xong quả táo, Từ Thời Thê đổi đôi giày mới. Nàng còn tò mò chuyện rõ ràng từ trước đến giờ chưa từng thấy Văn Già La tìm hiểu qua về cỡ chân nàng, sao có thể hết lần này đến lần khác mua quà vừa vặn như thế. Giày mới nên hơi cứng, nàng đi vài vòng trong phòng mới phát hiện gót chân đã hơi nhức mỏi, có điều nó cũng không quấy rối được tâm trạng hiện tại của nàng, mỗi bước chân ngày càng trở nên êm ái.
Cảm giác khác hẳn khi đi đôi giày trước. Hẳn là bởi vì cảm xúc đã chuyển biến nhỉ.
Cùng Văn Bảo Hoa tới phòng cụ nhà, Văn Già La cũng đang ở đó. Ánh mắt cô lập tức đặt lên chân Từ Thời Thê, trêu chọc, "Giày xấu như thế mà chị cũng chịu đi à?"
Từ Thời Thê mở to mắt, "Giày xấu như thế mà em còn dám tặng, sao chị lại không dám đi chứ?"
"Ha ha." Văn Bảo Hoa đứng bên phì cười, "Tớ còn tưởng hai người đã hòa hợp rồi cơ, hóa ra là vẫn có thể đấu khẩu như vậy."
"Ai đấu khẩu với em ấy?"
"Nào có đấu khẩu đâu?"
Từ Thời Thê và Văn Già La đồng thanh cất tiếng, sau đó cùng nở nụ cười.
Nhìn Văn Già La quay đầu thủ thỉ nói chuyện với cụ nhà, trái tim Từ Thời Thê dần an tĩnh lại. Những vấn đề làm cho nàng khốn đốn chậm rãi biến mất, nàng cũng không còn muốn ngăn cản. Bây giờ có thể coi là tình huống gì đây? Rõ ràng không phải đang trong trạng thái yêu đương, thế mà vẫn rất ngọt ngào. Nàng biết bản thân mình vẫn chưa chuẩn bị xong, nhưng tựa hồ như đã đón nhận. Cũng may tất cả mọi phản ứng của cô gái kia vẫn vô cùng tự nhiên, nếu không nàng thật sự không biết phải làm gì.
Cụ nhà cũng vô cùng hứng thú đối với đôi giày của Từ Thời Thê, bảo nàng tiến lại gần nâng chân lên ngắm thử. Đứng kiểu một chân tương đối khó, nhất là khi khả năng giữ thăng bằng của nàng còn bị nhiều người chê bai. May thay ngay lúc nàng đang xiêu xiêu vẹo vẹo thì Văn Già La có lòng tốt đưa tay ra đỡ lấy nàng. Bàn tay ấy cứ như lắp nam châm vậy, tiếp xúc khăng khít không chừa ra một khoảng trống. Từ Thời Thê không dứt khoát rút tay ra, nàng chỉ đành để nó bị giữ lấy thật chặt.
Đây không phải do chị giữ, mà hoàn toàn là em chủ động... Từ Thời Thê tự giằng co, nhưng chẳng biết từ lúc nào sức lực đã ngày càng thu bé lại, đến lúc nhận ra thì đã mất đi sự chống cự.
Văn Bảo Hoa luôn ngủ sớm nên rời đi trước. Cụ nhà ngủ xong thì Từ Thời Thê với Văn Già La cũng lùi ra ngoài, sau đó hai người lại đứng trước cửa phòng không di chuyển nửa bước chân.
Nhịp tim Từ Thời Thê có hơi vội vàng, lời nói giữ trên môi, có một số thứ không tài nào che giấu được nữa. Trước kia Văn Già La còn khá là kín kẽ, có điều bây giờ lại thoải mái như đã chọc thủng được lớp cửa, chẳng còn gì ngăn cản cô rồi. Rõ ràng bữa đấy còn đảm bảo thề thốt là sẽ đứng yên chờ đợi, vậy mà bây giờ mỗi một hành động đều mang theo nhịp điệu xâm nhập. Từ Thời Thê hiểu cô, cho nên mở cửa phòng cho cô bước vào.
Văn Già La vừa vào đã rất tùy hứng ngồi lên mép giường, "Chị cứ làm việc của chị đi, em ngồi đây một lát rồi đi."
Từ Thời Thê không nói gì, cũng thật sự không để ý đến cô, tự mình lấy quần áo để tắm. Nàng vừa hy vọng lúc quay về thì cô gái kia đã quay trở lại phòng của cô, vừa mong rằng cô sẽ không đi. Loại mâu thuẫn đấy khiến cho ngay cả bản thân Từ Thời Thê cũng không dám đối diện, ngửa đầu hướng về phía vòi hoa sen, song vẫn chẳng thể xóa bỏ đống suy nghĩ loạn như ma trong đầu.
Mặc đồ ngủ cotton, Từ Thời Thê sấy khô tóc mới về phòng, mở cửa ra đã chạm một mảng tối đen, nàng đứng đó ngẩn người giây lát mới cất bước, nhưng cứ như từng bước từng bước tiến về phía hư vô vậy.
Tuy nhiên bên trong phòng rất ấm áp, giúp cho nàng cảm thấy dễ chịu hơn chút đỉnh.
Có điều ngay khi nàng bật đèn lên thì đã thấy bóng người nằm trên giường, lòng dạ như có hàng trăm loại cảm xúc ngổn ngang quay cuồng.
Nàng nhẹ nhàng tiến tới, thấy một bên má Văn Già La áp lên chăn, nằm phủ phục như đã ngủ từ lâu. Dù nhìn từ góc độ nào cũng không thấy bất kỳ một đường cong cơ thể nào. Từ Thời Thê thầm hỏi tại sao mình lại có thể bị người này làm cho say mê được. Nghĩ một hồi, khi cảm giác kia mới chỉ mon men một chút xíu đã khiến nàng cảnh giác trở mình. Chỉ là không ngờ thứ tình cảm này càng giãy dụa thì càng bị trói chặt, cho đến khi không thể hít thở, sốt sắng và khát vọng.
Ngón tay Từ Thời Thê hơi ngưa ngứa, nàng thật sự rất muốn đo lường từng tấc trên người cô gái kia, muốn biết rốt cuộc thì ngày trước cô đã tự hành hạ mình ra sao. Bây giờ nàng đã không còn tin vào nguyên nhân thầm mến một đàn anh rồi, thú thực, nàng đã mơ hồ đoán ra được lí do chân chính.
"Già La à..." Từ Thời Thê cúi xuống, khẽ gọi.
Cô gái kia vẫn ngủ say, hồn nhiên không hay biết có người đang quấy rầy.
Từ Thời Thê nín thở. Nàng và cô gái kia đang ở quá gần, trao đổi hô hấp, cũng trao đổi mùi hương. Nàng nhẹ nhàng quỵ đầu gối bên người Văn Già La, nửa nằm xuống, cơ hồ bao bọc cả cô gái kia vào trong lồng ngực.
Dường như một vài sợi tóc rũ xuống của nàng đã chạm vào gò má Văn Già La, dung nhan sau giấc hơi nhíu mày, đột nhiên trở mình, hướng về phía thoải mái hơn, toàn bộ những gì tốt đẹp đều hiện lên trong mắt Từ Thời Thê.
Từ Thời Thê hơi run người, lúc cô cử động, nàng đã định rút lui, song đôi mắt lại phản bội nàng, nó chỉ kiên quyết nhìn chằm chằm người nọ.
Hạ xuống một chút nữa thôi, là đã có thể hôn em ấy. Đôi môi mỏng nhạt lại hơi cong lên tạo thành một đường cung ưu mỹ.
Từ Thời Thê cảm thấy hơi nong nóng, nàng nghiêng đầu liếc nhìn điều hòa, mượn cớ để xóa bỏ đi ý định vừa xuất hiện trong đầu.
"Già La..." Từ Thời Thê lại gọi cô.
Người bị gọi vẫn đang ngủ.
Từ Thời Thê lại xoay người, ngồi lên chân mình, lẳng lặng nhìn cô.
Gần như vậy, gần đến thế... Nàng không còn dám nghiêm túc nghĩ về đầu đề cô gái kia để lại nữa, muốn cái gì, không muốn cái gì, không cần nghĩ thêm, từ rất lâu trước đây nàng đã hạ quyết tâm rồi. Nhưng bây giờ hình như nàng lại đang tìm mọi cách để lật lại, tâm trí nàng đã không còn thực tế như xưa. Nàng lớn tuổi hơn cô gái kia, có lẽ vì vậy cho nên mới thiếu đi dũng khí để thử rất nhiều việc, nàng khát vọng, song lại không thể theo đuổi.
Nếu như có thể mãi mãi không gần không xa như bây giờ thì thật tốt, Từ Thời Thê chậm rãi cúi người, một lần nữa tiếp tục tiến lại gần. Liếc mắt nhìn, cùng lắm cũng chỉ là khoảng cách từ ngón cái đến ngón trỏ, chỉ là ước hẹn về cự ly 17 cm.
Đáng tiếc, ai có thể bất định như nước tù, tụ tán ly hợp âm quang tròn khuyết, không gần thì xa, đời người là vậy đấy.
"Về phòng ngủ đi." Từ Thời Thê ngẩn người ngồi yên, rồi nhẹ giọng nói.
Người đang nằm không nhúc nhích, thật lâu sau mới đột nhiên trở mình, quay lưng về phía nàng.
Nhìn nàng chiếm diện tích trên giường như thế, Từ Thời Thê cũng không biết phải làm gì. Quả nhiên, giống như trò lừa bịp trẻ nhỏ vậy. Cô gái kia chỉ mặc một chiếc áo mỏng, phơi bày cơ thể yếu ớt không giữ lại chút gì trước mặt nàng. Bộ xương quai xanh từng khiến nàng động lòng kia khiến nàng phải hết sức khống chế xung động muốn hôn xuống; vậy mà bây giờ chỉ có tấm lưng hơi cuộn lại, cong như một sợi dây cung.
Từ Thời Thê ép ánh mắt mình rời khỏi đường dây cung ấy, nín thở hỏi, "Chẳng lẽ em muốn qua đêm ở đây sao?"
Câu trả lời của cô gái là lấy hai chân kéo chăn dưới người, sau đó xoay một cái, đưa tay kéo khiến cho toàn thân biến mất giữa lớp chăn.
Không phải đã quay trở lại làm cô gái không chút lưu tình vứt bỏ nàng ngủ trên ghế salon đấy chứ?
Dở khóc dở cười dõi theo hành động ngây thơ của cô gái kia, trái tim Từ Thời Thê vẫn trở nên mềm mại dịu êm như một mảnh nước hồ.
Trong lòng vẫn còn một bức tường ngăn chắn, song nàng đã không còn tự dày vò bản thân nữa. Nghiêng đầu suy nghĩ, dù sao cũng không phải chưa từng chung giường, mà có ngủ cùng giường cũng chẳng có nghĩa lí gì hết. Nàng bèn đi xuống tắt đèn, sau đó lại leo lên giường.
Đầu vừa mới đặt lên gối thì một luồng hơi thở lập tức tiến sát bên tai nàng. Có điều chỉ thế thôi, cô gái giảo hoạt da mặt dày chỉ dựa vào nàng, không nói gì, cũng không làm gì nữa, tựa hồ như hết thảy mọi thứ đều không thể bước qua một cự ly nào đấy.
Thân thể Từ Thời Thê hơi cương cứng, nàng chờ đợi, rồi từ từ tâm trạng cũng được thả lỏng, đến nỗi rốt cuộc nàng ngủ tự lúc nào, nàng cũng không còn nhớ. Chỉ là nửa đêm tỉnh dậy bật đèn đầu giường lên, trông thấy bên cạnh là gương mặt cô gái kia đang say ngủ thì lập tức cảm thấy cõi lòng đầy ắp một thứ hạnh phúc trước nay nàng chưa từng cảm nhận.
- ----------
Với tình trạng 1 tuần 1 chương thế này, sao bảo bối có thể kịp xong trước Tết nhở (o≧口≦)o
=))))) Không sao hết <(  ̄ ∇ ̄)ゞ Bảo bối sẽ lo được hết thôi <(  ̄ ∇  ̄)ゞ =)))))
Lại quăng hàng đêm muộn, ai còn thức xin hãy thả tim tim (ღ˘⌣˘ღ) Ai ngủ rồi thì chúc các bạn buổi sáng tốt lành =)))
Chờ mãi mới đến ngày cuối tuần để được nghỉ ngơi hơ hơ XD
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.