Đấu Phá Thương Khung

Chương 451: Thắng!

Thiên Tằm Thổ Đậu

27/03/2013



Xanh tím hai màu hỏa liên trong con ngươi của La Hầu không ngừng lớn mạnh, năng lượng nóng cháy kinh khủng kia lan toả trong không khí bẳn thẳng tới , làm cho trên trán hắn mồ hôi lạnh vừa mới toát ra, thoáng chớp mắt bốc hơi thành hư vô.

Trên mặt đất, chỗ hỏa liên xẹt qua, vùng cỏ xanh tươi tốt liền ngay lập tức biến thành khô héo, cuối cùng hóa thành một màu tro tan cuốn bay theo gió.

Cảm thụ được năng lượng hủy diệt kia bùng nổ mãnh liệt ập đến, trong lòng La Hầu kinh hãi, một cảm giác vô lực kháng cự nổi lên trong lòng, cái loại lực lượng này thực sự là quá khổng lồ, hắn thậm chí cảm nhận được một loại cảm giác mơ hồ, nếu là bị cái hỏa liên xinh đẹp kia đánh trúng, thật sự, chỉ sợ hắn cũng sẽ giống như mấy đám cỏ xanh kia hóa thành tro bụi.

Hàm răng gắt gao cắn môi, một dòng máu từ bên môi chảy xuống, cảm giác đau đớn đã làm cho La Hầu từ trong trạng thái vô lực khôi phục lại một chút thanh tỉnh, hai tay nắm thật chặt Hàn thiết côn, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm đoá hỏa liên càng ngày càng gần, tốc độ như tia chớp bắn tới, làm cho hắn có muốn tránh cũng vô lực.

Phía trên Hàn thiết côn, hàn khí nhanh chóng lan toả ra, bất quá hàn khí vừa mới xuất hiện liền lập tức tiếp xúc với độ nóng , chỉ nghe “xuy xuy” vài tiếng, cuối cùng tạo thành một mảng mù sương, sương mù bao quanh đống loạn thạch khiến cho tầm nhìn của mọi người có chút bị ngăn trở.

Hít một hơi thật sâu, La Hầu hai tay nắm thật chặt Hàn thiết côn hắt xì một tiếng. Một giọt mồ hôi lạnh từ trên trán chảy vào mắt mang theo cảm giác chua xót trong lòng, làm cho La Hầu có một chút tức giận. Đường đường là một đấu linh cường giả, thế nhưng lại bị công kích của một gã đại đấu sư thiếu chút nữa không phòng ngự nổi. Loại tình huống này. Làm cho tâm tâm tính cao ngạo của hắn thật sự cảm thấy xấu hổ.

"Đến đây đi! Ta muốn nhìn xem, Tiêu Viêm ngươi đến tột cùng là mạnh đến mức độ nào? !" Một tiếng hô trầm thấp vang vọng trong lòng, cánh tay La Hầu vung lên, nhất thời dọc theo chiều dài của Hàn thiếc côn liền xuất ra vài đạo côn ảnh, đấu khí trong cơ thể điên cuồng khởi động, cuối cùng cuồn cuộn không ngừng rót vào Hàn thiết côn phát ra.

Theo đấu khí cấp tốc quán nhập vào, chỉ thấy một tầng băng xuất hiện, phía trên thanh Hàn thiết côn bắt đầu nổi lên một tầng băng sương dày đặc, hơn nữa độ nóng vây quanh thân côn lúc này nhanh chóng giảm xuống, cuối cùng rốt cục thì miễn cưỡng ngăn cách được độ nóng từ hoả liên.

Trong cơ thể đấu khí nhanh chóng tiêu hao, băng sương trên Hàn thiết côn cũng là càng ngày càng đậm, trong vài cái nháy mắt công phu. Nguyên bản độ dầy của thanh Hàn thiết côn chỉ bằng cánh tay người lớn cũng tăng thêm những nửa thước nữa, lúc này nhìn giống như là một khối băng trụ thật lớn.

Song chưởng cầm Hàn thiết côn lúc này đã hoá thành khối băng dầy, sắc mặt La Hầu đang tái nhợt cũng thoáng hồng nhuận trở lại, một tiếng quát chói tai từ trong miệng bạo rống phát ra, băng trụ trên tay phải chuyển thành chưởng đao, chợt ầm ầm giận dữ chém ra.

Băng trụ ẩn chứa kình khí cực kỳ mạnh mẻ, bên trong cự ly ngắn, không khí liên miên không ngừng phát ra tiếng bạo chấn trầm thấp, theo tiếng bạo chấn từ băng trụ phát ra lan trong không khí, lúc này, khối băng cách mặt đất mấy thước, hội tụ trên toàn thân lực lượng của La Hầu xuyên qua không khí, làm cho từng mảng nham thạch trên mặt đất chấn liệt ra thành vô số đường nứt, bởi vậy có thể thấy được, lần công kích này của La Hầu là liều mạng đánh cược, cũng là một kích quyết thắng bại.

Thanh tử hỏa liên xé rách không gian đánh thẳng tới La Hầu. Tại khoảng cách chỉ còn không đến hai ba thước nữa là tới, một bóng nhân ảnh như từ trên trời giáng xuống phát một kích nặng nề tại phía trên hỏa liên. Nhất thời , trong chớp mắt không gian đều là ngưng đọng . Ngay sau đó, giống như tiếng sấm lôi đình nổ ầm ầm bên trong đống loạn thạch vang vọng lên. Một ít người không kịp phòng bị, thậm chí hai lỗ tai đều là bị tiếng nổ này làm cho chấn động kêu lên “ong ong”.

Tiếng nổ lôi đình vang lên, một lúc sau, không giống như mọi người dự đoán, năng lượng va chạm sinh ra ba động cũng không có xuất hiện, tại nơi hỏa cùng băng va chạm tựa hồ bị một mảng sương trắng nhàn nhạt bao phủ mà tự triệt tiêu lẫn nhau, bên trong khu loạn thạch vẫn không hề có nửa điểm bạo lực chấn phá truyền ra, cảnh tượng này có vài phần quỷ dị làm cho rất nhiều người không tránh khỏi kinh ngạc, quay mặt nhìn nhau, đều là vẻ mặt mờ mịt.



Tại tầm mắt mọi người không thể nhìn thấy, bên trong màn sương trắng khuôn mặt La Hầu đỏ rực lên, song chưởng run rẩy cố nắm chết chặt Hàn thiết côn không thôi, lúc này lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ lớp băng sương đang tan rã. Mà bởi vì bàn tay tiếp xúc với thân côn cho nên La Hầu có thể cảm giác được một luồng nóng cháy cường đại đang ở bên trong màn sương trắng mông lung, không ngừng ăn mòn dần dần Hàn thiết côn, La Hầu có thể tưởng tượng. Chỉ một chốc nữa, đấu khí để ngưng kết ra băng sương tiêu hao hết, luồng khí nóng kia hoàn toàn sẽ bùng nổ tức khắc!

Mặc dù trong lòng hiểu được điểm này, mà La Hầu lại không có một chút biện pháp, bởi vậy, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn lớp băng trên Hàn thiết côn đang nhanh chóng tan rã, mà độ nóng từ trên chỗ đỉnh thiết côn truyền đến cũng là càng lúc càng tăng cao. . .

Lớp băng sương ở trên thân Hàn thiết côn chỉ duy trì được một thời gian không đến mười giây đồng hồ, liền hoàn toàn tan rã, theo lớp băng sương hoàn toàn tiêu tán, chỉ thấy toàn thân thanh Hàn thiết côn đỏ rực lên, lấy một tốc độ cực kỳ mau lẹ những điểm trắng trên thân côn còn sót lại hoàn toàn chuyển thành màu rực lửa.

"Xuy. . ."

La Hầu song chưởng cố nắm thật chặt Hàn thiết côn, nhưng trong giây một luồng khói trắng đục bốc lên mang theo tiếng vang khác thường. Ngay sau đó, liền nghe được La Hầu bật kêu lên tiếng rên ẩn chứa đau đớn, nắm tay cũng vội vàng buông ra, Hàn thiết côn lúc này đã biến thành thanh than rực lửa đỏ . . .

Hàn thiết côn rơi xuống nện thật mạnh trên mỏm đá, trong lúc nhất thời đất đá bay vung tung tóe, màu lửa đỏ trên thân thiết côn dần dần biến mất, thiết côn trở về trạng thái bình thường, nhưng tại phía trên thân thiết côn hiện rõ vô số vết nứt lan tràn, hiển nhiên, lúc này giá trị của thanh Hàn thiết côn vốn được chế tạo xa xỉ đã hoàn toàn biến thành một đống sắt vụn.

Lúc này La Hầu căn bản không kịp đau lòng về vũ khí của mình biến thành đống sắt vụn, ứng với thanh Hàn thiết côn rời tay là một luồng tia chớp xoẹt qua trong mắt, hắn liền thấy rõ ràng. Một luồng lửa xanh tím hình thành như một mũi nhọn đột nhiên từ bên trong làn sương trắng mạnh mẽ bắn đến, khí thế mang theo luồng hơi nóng bỏng, đem màn sương trắng chung quanh đốt cháy thành hư vô.

Sương trắng bị đốt cháy tan đi một ít, La Hầu rốt cục cũng nhìn thấy hình dáng ánh lửa xanh tím kia, lập tức trong lòng không khỏi thoáng dâng một tia hoảng sợ, cùng lúc hắn phát hiện, chính mình vừa rồi gần như vận dụng hết toàn lực hợp lại một kích, không ngờ cũng chỉ là làm cho đóa hỏa liên xinh đẹp kia ảm đạm đi một chút mà thôi, xem hình dáng lúc này, thực chất nó cũng không hề có một chút dao động !

"Cuối cùng cái này là đấu kỹ cấp bậc gì? Sao có thể có năng lượng cường đại đến thế này?" Trong lòng kinh hãi rất nhiều, căn bản không có thời gian tránh né, La Hầu đành cắn răng một cái, vội vàng điều động số lượng đấu khí còn xót lại trong cơ thể vốn không còn nhiều lắm, sau đó tại bên ngoài toàn thân ngưng tụ thành hộ thể đấu khí áo giáp đơn bạc, xem bộ dáng của hắn là tính chuẩn bị trực tiếp ngạnh kháng.

Ở bên ngoài đống loạn thạch, khuôn mặt Tiêu Viêm đồng dạng cũng tái nhợt, ánh mắt lạng lùng nhìn khu vực bị làn sương trắng bao phủ kia, bàn tay nâng lên, thoáng dừng lại, chợt đột nhiên nắm chặt, nhất thời khuôn mặt vốn tái nhợt lại tái thêm giống như một tờ giấy trắng, thân thể cũng nhịn không được run rẩy một hồi, ngay tại khi bàn tay của Tiêu Viêm nắm chặt lại, bên trong bãi đá khuôn mặt của Tô trưởng lão cùng Khánh trưởng lão đồng thời biến sắc, Tô trưởng lão thoáng cái đã đứng dậy, thân hình run lên, chợt thân hình liền quỷ dị biến mất ở tại bên trong bãi đá.

"Ầm!"

Một tiếng nổ mạnh trầm thấp tại bên trong đống loạn thạch vang lên, chợt một vòng năng lượng khủng bố hình dạng như sóng lan toả cuồn cuộn khuếch tán ra, những chỗ ba động đi qua, nham thạch văng lên tung tóe chấn nát thành phấn bột, cảnh tượng như vậy làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, làm cho mấy tên lão sinh kia ở trên sườn núi cũng dại ra không ngớt trừng to mắt kinh hoàng. Chợt một tiếng hét kinh hoảng vang lên, cả đám giống như kẹo đường bị dốc ra trong hồ lô, cực kỳ chật vật chen chúc từ trườn núi nhảy xuống, trong lúc nhất thời, toàn bộ khu vực trở nên cực kỳ hỗn loạn.

Năng lượng gợn sóng đến cũng nhanh, đi cũng rất nhanh, khi tiếp xúc với sườn núi, lưu lại trên mặt một cái khe dài đến nửa tấc sau đó mới dần dần tiêu tán, cứ nhiều lần như thế, một lúc sau không còn nghe tiếng động tĩnh gì nữa, phía sau sườn núi kia những khuôn mặt mới cẩn thận ngó ra nhìn về phía giữa sân đã trở thành một mảnh đống hỗn độn, không khỏi âm thầm hít một hơi thật mạnh.

Lúc này đống loạn thạch…. có lẽ không nên gọi là đống loạn thạch, bởi vì hiện tại nơi này đã không còn là một khối nham thạch, có chăng, chỉ là bị phủ kín phía trên mặt đất dày đặc đất và bụi, lúc trước ở đó mấy cái tảng đá lớn tựa hồ cũng bị lực đạo hình sóng kia phá hoại đều biến thành bụi phấn.

"Này. . . đây là do Tiêu Viêm tạo thành?"



Ánh mắt vẫn mang theo vài phần ngây dại nhìn đống loạn thạch bị biến thành hình dáng hoang tàn như vậy, đứng ở phía sườn núi Sa Thiết nhịn không được nuốt nước miếng một cái lẩm bẩm nói, khuôn mặt đám người Tô Tiếu cũng cứng ngắc gục gặc đầu, ánh mắt quét về phía thân hình gầy yếu của thanh niên hắc bào đang đứng ở giữa sân, trong lòng nhịn không được tưởng tượng, nếu ở trong rừng rậm kia, bọn họ trong lúc chiến đấu, người kia đem ngọn lửa xanh tím đó trực tiếp nhắm vào bọn họ, như vậy đội ngũ ba người bọn họ còn có thể sống sót được mấy người?

Nghĩ đến đây, ba người bọn họ toàn thân liền không ngớt đổ mồ hôi lạnh, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Viêm giống như đang nhìn một loại quái vật nào đó, người nầy thực sự là cấp bậc đại đấu sư sao ?

"Người này thực sự là cấp bậc đại đấu sư sao? Loại lực phá hoại này, ít nhất cũng phải là lục tinh, thất tinh cường giả của cấp bậc đấu linh . . ." Sa Thiết từ bên trong rung động dần hồi tỉnh thần lại, cười khổ chậm rãi nói, đem suy nghĩ trong lòng nói với ba người bọn Tô Tiếu.

Nghe vậy, bọn Tô Tiếu ba người cũng là tràn đầy cảm khái gật gật đầu.

"Đúng rồi, La Hầu đâu rồi ?"

Đột nhiên có một đạo thanh âm ở trên sườn núi vang lên. Chợt tất cả ánh mắt đột nhiên đều nhìn về hướng màn sương trắng vẫn như cũ lượn lờ hỗn loạn ở mảnh đất khu vực giữa sân

Theo ánh mắt mọi người đều di chuyển đến, làn sương trắng ở khu vực kia lúc này cũng dần dần tiêu tán đi, cuối cùng, tại tất cả ánh mắt *** mói, thân hình La Hầu cũng xuất hiện ra . . . Lúc này La Hầu đang đặt mông ngồi bệt trên mặt đất, bộ mặt vốn luôn lạnh lùng giờ phút này chỉ còn vẻ duy nhất cứng ngắc . Bất quá xem ra, vẫn là chưa bị thương tổn gì?

Nhìn thấy La Hầu không có chút gì thương tổn, trên sườn núi không ngớt vang lên tiếng xì xào bàn tán, vừa rồi năng lượng ba động khuếch tán ra có lực phá hoại đến mức độ như thế nào? Bằng vào thực lực La Hầu, cả lông tóc cũng không có tổn thất gì là sao?

Nhưng mà, ngay lúc trong lòng một số người còn đang tràn đầy nghi hoặc, màn sương trắng cũng hoàn toàn tiêu tán hết, theo sương trắng tan đi, chỉ thấy một thân ảnh già nua đã đứng phía trước La Hầu từ khi nào. . .

"Tô . . . Trưởng lão?" nhìn thân ảnh già nua kia, nhất thời trên sườn núi truyền đến từng tiếng kinh hô

Thân ảnh già nua kia chính là Tô trưởng lão, tư thế bàn tay vẫn còn giữ trạng thái đưa ra phía trước, mà phía trước mặt lão cũng lộ rõ một cái hố to, có vẻ vừa rồi thế công của hỏa liên là bị lão ngăn trở lại, khó trách La Hầu không có nửa điểm tổn thương gì.

Thân hình Tô trưởng lão giống như cây cột gỗ đứng sững , một lúc sau, trên khuôn mặt lạnh nhạt khẽ động , thủ chưởng đưa ra cũng chậm rãi thu hồi, bàn tay thu về cũng lập tức thu vào trong tay áo bào, có chút không nhịn được khẽ run rẩy , trong con mắt đục ngầu xẹt qua một tia ngưng trọng.

Tô trưởng lão ngẩng đầu , ánh mắt quét nhìn khuôn mặt đang tái nhợt của Tiêu Viêm. Trầm mặt một lát, tại đống đổ nát của bãi chiến trường sau trận chiến, thanh âm nhẹ nhàng vang lên:

"Tiểu tử kia, năm nay “cuộc săn hoả năng", coi như nhóm tân sinh của các ngươi thắng.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đấu Phá Thương Khung

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook