Chương 53: Kí ức
NG Nguyen 1119
25/04/2024
Nhà họ Tần sau một thời gian dài bị tẩy chay khỏi thương trường thì toàn bộ tài sản đều biến mất. Ngược lại còn mang một số nợ khổng lồ không thể nào cứu vãn được. Tần Vĩ Khang trốn chui trốn nhủi vì nợ nần. Cuộc sống còn khổ sở hơn là cái chết. Nhiều lúc, anh ta cứ gặp ảo giác điên điên khùng khùng bị mọi người đuổi xô.
Anh ta nhìn đứa trẻ đang ăn bánh nuốt nước bọt.
Đứa bé hoảng sợ khóc rống lên.
“Mẹ ơi! Anh đó đáng sợ quá… Huhu…”
Không chờ đợi lâu, anh ta liền lao đến giật mẫu bánh trong tay đứa trẻ.
“Đồ bẩn thỉu. Cút khỏi đây.”
Bà ta vớ lấy cây chổi đánh tới tấp.
Anh ta bỏ chạy thục mạng trốn trong góc tường, vừa ăn vừa cười.
“Ta là vua. Ta chính là vua.”
Bên kia đường, chiếc xe đỗ lại gần đó cũng bắt đầu lăn bánh.
Lê Phúc nhìn qua kính chiếu hậu.
“Boss! Tiếp theo làm thế nào?”
“Họ muốn mượn nước đẩy thuyền. Chúng ta bồi cho họ thêm chút gió.”
“…” Lê Phúc. Chút gió của boss là sẽ lật thuyền luôn quá.
[…]
***
Quay lại phía Cảnh gia.
Ông nội Cảnh sức khỏe ngày càng yếu đi đúng như ý họ muốn. Như ngọt đèn có thể tắt bất cứ lúc nào.
Phương Ngọc Ái dạo gần đây đều sắm hàng hiệu, nữ trang cao cấp. Cô ta thật sự cho mình sắp trở thành phú bà đến nơi rồi. Ngồi ngắm mình trong gương để xem vòng cổ cô ta vừa mua về.
Bất ngờ, phía sau một bóng người xuất hiện.
Cô ta chưa kịp phản ứng đã bị bịt kín miệng, ánh mắt trở nên mơ màng rồi bất tỉnh.
[…]
Trường đại học S.
Cảnh Phong đứng ở con phố nhỏ rất lâu. Rất lâu. Anh nhìn dòng người bước vào cổng trường đùa giỡn, chuyện trò vô cùng náo nhiệt.
Anh mỉm cười.
[…]
“Thư Di! Cậu có bạn trai chưa?”
Cô bạn bên cạnh vui vẻ hỏi.
Cô gái ăn mặc sang trọng với mái tóc dài xõa xuống. Cô mỉm cười trêu cô bạn.
“Người mà tớ gặp đầu tiên ngày hôm nay sẽ là bạn trai tớ.”
Vừa dứt lời, cô đã va phải ai đó.
“Á…”
Bàn tay thon dài ôm lấy eo cô giữ lại.
Trần Thư Di ngẩng mặt lên, mắt chớp chớp.
Cô bạn bên cạnh cũng há hốc mồm. Thật sự vi diệu. Anh chàng này cũng quá soái rồi nha.
“Em có sao không?”
Anh buông tay ra.
Chính là Cảnh Phong lúc chưa trở về nhà họ Cảnh. Anh ăn mặc vô cùng giản dị, tính tình ôn hòa. Anh chính là tín ngưỡng của tất cả nữ sinh và kể cả Trần Thư Di.
Cô máy móc lắc đầu.
Vội vàng xoay người bỏ chạy.
“…” Cảnh Phong khẽ cười nhìn theo. Anh muốn hỏi cô. Câu vừa rồi có tính không nhưng vô đã chạy mất rồi.
Cô bạn cũng gật đầu chào anh rồi đuổi theo.
“Đợi tớ với Thư Di.”
Anh học trên cô một khóa. Còn Tần Vĩ Khang là bạn học cùng lớp còn là vị hôn phu của cô. Lúc đó, anh không hề biết.
Đến một hôm, anh lấy hết can đảm cầm bó hoa đến gặp cô. Anh muốn hỏi có tính câu trước đây cô nói hay không. Nhưng vừa đến nơi. Anh đã thấy Tần Vĩ Khang nắm lấy tay cô kể cả cái đồng ý làm bạn gái anh ta.
Bó hoa trong tay anh rơi xuống, lẳng lặng quay người đi.
Nghĩ lại anh có cái gì để xứng đáng ở cạnh cô. Anh cái gì cũng không có…
Ầm! Chiếc xe lao thẳng về phía anh.
[…]
Quay lại hiện tại.
Anh xoa xoa chiếc nhẫn trong tay mình.
“Hoá ra, câu nói đó đã thành sự thật. Chỉ là hơi muộn một chút.”
Tống Vụ không ngờ lại nhìn thấy Cảnh Phong ở đây liền chạy nhanh đến.
“Cảnh Phong! Tôi có thể mói chuyện với cậu một chút không?”
Cảnh Phong nhìn Tống Vụ đưa tay ra.
Tống Vụ khựng lại rất nhanh liền nắm chặt tay đưa lên.
Tay chạm tay… Cảnh Phong trước kia đã trở về rồi sao. Đó là lời chào riêng biệt của họ.
“Cậu nhớ tớ rồi sao?”
Cảnh Phong gật đầu.
“Xin lỗi! Đã không nhận ra cậu.”
“Không sao, không sao. Người anh em.”
Anh ta lau nước mắt.
[…]
Hai người nói chuyện một lúc.
Cuối cùng, Tống Vụ cũng hỏi đến một người.
“Cậu kết hôn rồi à.”
“Ừm! Kết hôn rồi.”
“Cậu vì cô ấy tên giống… Như vậy có công bằng không?”
Anh lắc đầu.
“Là cô ấy. Không ai khác cả.”
“Hả? Sao lại có thể?”
Tống Vụ kinh ngạc hỏi.
“Duyên phận. Đánh một vòng lớn cuối cùng cũng để chúng tôi gần nhau. Tôi không nhớ cô ấy nhưng cảm giác lại không thể nào quên được. Vừa nhìn thấy cô ấy, trái tim tôi lại rung động.”
Tống Vụ đưa ngón tay lên.
“Lợi hại. Mối tình đầu thầm kín của cậu cũng được đền đáp rồi.”
Anh nhìn thời gian.
“Để dịp khác nói chuyện. Tôi phải về rồi.”
Sao lại gấp như vậy. Chúng ta làm vài ly đi.”
“Để dịp khác.”
“Được rồi! Không làm phiền cậu.”
Tống Vụ thật sự vui mừng thay cho anh bạn thân của mình. Lúc hai người quen biết nhau. Anh ta cũng cho rằng Cảnh Phong gia đình nghèo khó các kiểu. Nhưng đến khi, ông nội Cảnh xuất hiện trước mặt Cảnh Phong mới biết được thân phận anh cao quý đến nỗi ngước lên nhìn mỏi cả cổ. Ông nhiều lần khiến cho hai người không thể gặp nhau. Dù là chỉ cách vài bước. Nếu không Cảnh Phong sẽ không thay đổi nhiều như vậy.
[…]
Anh ta nhìn đứa trẻ đang ăn bánh nuốt nước bọt.
Đứa bé hoảng sợ khóc rống lên.
“Mẹ ơi! Anh đó đáng sợ quá… Huhu…”
Không chờ đợi lâu, anh ta liền lao đến giật mẫu bánh trong tay đứa trẻ.
“Đồ bẩn thỉu. Cút khỏi đây.”
Bà ta vớ lấy cây chổi đánh tới tấp.
Anh ta bỏ chạy thục mạng trốn trong góc tường, vừa ăn vừa cười.
“Ta là vua. Ta chính là vua.”
Bên kia đường, chiếc xe đỗ lại gần đó cũng bắt đầu lăn bánh.
Lê Phúc nhìn qua kính chiếu hậu.
“Boss! Tiếp theo làm thế nào?”
“Họ muốn mượn nước đẩy thuyền. Chúng ta bồi cho họ thêm chút gió.”
“…” Lê Phúc. Chút gió của boss là sẽ lật thuyền luôn quá.
[…]
***
Quay lại phía Cảnh gia.
Ông nội Cảnh sức khỏe ngày càng yếu đi đúng như ý họ muốn. Như ngọt đèn có thể tắt bất cứ lúc nào.
Phương Ngọc Ái dạo gần đây đều sắm hàng hiệu, nữ trang cao cấp. Cô ta thật sự cho mình sắp trở thành phú bà đến nơi rồi. Ngồi ngắm mình trong gương để xem vòng cổ cô ta vừa mua về.
Bất ngờ, phía sau một bóng người xuất hiện.
Cô ta chưa kịp phản ứng đã bị bịt kín miệng, ánh mắt trở nên mơ màng rồi bất tỉnh.
[…]
Trường đại học S.
Cảnh Phong đứng ở con phố nhỏ rất lâu. Rất lâu. Anh nhìn dòng người bước vào cổng trường đùa giỡn, chuyện trò vô cùng náo nhiệt.
Anh mỉm cười.
[…]
“Thư Di! Cậu có bạn trai chưa?”
Cô bạn bên cạnh vui vẻ hỏi.
Cô gái ăn mặc sang trọng với mái tóc dài xõa xuống. Cô mỉm cười trêu cô bạn.
“Người mà tớ gặp đầu tiên ngày hôm nay sẽ là bạn trai tớ.”
Vừa dứt lời, cô đã va phải ai đó.
“Á…”
Bàn tay thon dài ôm lấy eo cô giữ lại.
Trần Thư Di ngẩng mặt lên, mắt chớp chớp.
Cô bạn bên cạnh cũng há hốc mồm. Thật sự vi diệu. Anh chàng này cũng quá soái rồi nha.
“Em có sao không?”
Anh buông tay ra.
Chính là Cảnh Phong lúc chưa trở về nhà họ Cảnh. Anh ăn mặc vô cùng giản dị, tính tình ôn hòa. Anh chính là tín ngưỡng của tất cả nữ sinh và kể cả Trần Thư Di.
Cô máy móc lắc đầu.
Vội vàng xoay người bỏ chạy.
“…” Cảnh Phong khẽ cười nhìn theo. Anh muốn hỏi cô. Câu vừa rồi có tính không nhưng vô đã chạy mất rồi.
Cô bạn cũng gật đầu chào anh rồi đuổi theo.
“Đợi tớ với Thư Di.”
Anh học trên cô một khóa. Còn Tần Vĩ Khang là bạn học cùng lớp còn là vị hôn phu của cô. Lúc đó, anh không hề biết.
Đến một hôm, anh lấy hết can đảm cầm bó hoa đến gặp cô. Anh muốn hỏi có tính câu trước đây cô nói hay không. Nhưng vừa đến nơi. Anh đã thấy Tần Vĩ Khang nắm lấy tay cô kể cả cái đồng ý làm bạn gái anh ta.
Bó hoa trong tay anh rơi xuống, lẳng lặng quay người đi.
Nghĩ lại anh có cái gì để xứng đáng ở cạnh cô. Anh cái gì cũng không có…
Ầm! Chiếc xe lao thẳng về phía anh.
[…]
Quay lại hiện tại.
Anh xoa xoa chiếc nhẫn trong tay mình.
“Hoá ra, câu nói đó đã thành sự thật. Chỉ là hơi muộn một chút.”
Tống Vụ không ngờ lại nhìn thấy Cảnh Phong ở đây liền chạy nhanh đến.
“Cảnh Phong! Tôi có thể mói chuyện với cậu một chút không?”
Cảnh Phong nhìn Tống Vụ đưa tay ra.
Tống Vụ khựng lại rất nhanh liền nắm chặt tay đưa lên.
Tay chạm tay… Cảnh Phong trước kia đã trở về rồi sao. Đó là lời chào riêng biệt của họ.
“Cậu nhớ tớ rồi sao?”
Cảnh Phong gật đầu.
“Xin lỗi! Đã không nhận ra cậu.”
“Không sao, không sao. Người anh em.”
Anh ta lau nước mắt.
[…]
Hai người nói chuyện một lúc.
Cuối cùng, Tống Vụ cũng hỏi đến một người.
“Cậu kết hôn rồi à.”
“Ừm! Kết hôn rồi.”
“Cậu vì cô ấy tên giống… Như vậy có công bằng không?”
Anh lắc đầu.
“Là cô ấy. Không ai khác cả.”
“Hả? Sao lại có thể?”
Tống Vụ kinh ngạc hỏi.
“Duyên phận. Đánh một vòng lớn cuối cùng cũng để chúng tôi gần nhau. Tôi không nhớ cô ấy nhưng cảm giác lại không thể nào quên được. Vừa nhìn thấy cô ấy, trái tim tôi lại rung động.”
Tống Vụ đưa ngón tay lên.
“Lợi hại. Mối tình đầu thầm kín của cậu cũng được đền đáp rồi.”
Anh nhìn thời gian.
“Để dịp khác nói chuyện. Tôi phải về rồi.”
Sao lại gấp như vậy. Chúng ta làm vài ly đi.”
“Để dịp khác.”
“Được rồi! Không làm phiền cậu.”
Tống Vụ thật sự vui mừng thay cho anh bạn thân của mình. Lúc hai người quen biết nhau. Anh ta cũng cho rằng Cảnh Phong gia đình nghèo khó các kiểu. Nhưng đến khi, ông nội Cảnh xuất hiện trước mặt Cảnh Phong mới biết được thân phận anh cao quý đến nỗi ngước lên nhìn mỏi cả cổ. Ông nhiều lần khiến cho hai người không thể gặp nhau. Dù là chỉ cách vài bước. Nếu không Cảnh Phong sẽ không thay đổi nhiều như vậy.
[…]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.