Chương 54: Ngưỡng cửa chiến thắng
NG Nguyen 1119
29/04/2024
La Tú Quỳnh và Cảnh Lân nhìn gia đình em trai mình sụp đổ hoàn toàn ngược lại rất vui vẻ. Cứ như người ngoài xem trò rồi thích thú.
Cảnh Lân bước vào trong phòng làm việc của ông nội Cảnh, tay ông ta chạm vào bàn làm việc rồi đến chiếc ghế trước mặt. Nụ cười của ông ta càng rõ ràng.
“Cuối cùng, tất cả mọi thứ đều thuộc về mình. Chỉ một chút nữa thôi. Một chút nữa.”
Bất chợt nụ cười ông ta càng thêm dữ tợn.
“Xin lỗi ba! Thay vì nằm một chỗ chịu khổ. Con sẽ giúp ba thanh thản hơn.”
Tay ông ta siết chặt lại.
La Tú Quỳnh mở cửa bước vào, trong tay là khay thức ăn nóng hổi.
Ông ta nhìn sang.
“Sau đêm nay, chỉ có chúng ta mà thôi.”
Bà ta nở nụ cười bước đến đặt khay thức ăn xuống bàn.
“Vất vả cho anh rồi. Sau này, chúng ta không cần nhìn sắc mặt ai mà sống nữa.”
“Em nói đúng.”
[…]
Giờ đã là xế chiều, Cảnh Lân bê khay đựng thức ăn nóng hổi bước vào trong phòng ông nội Cảnh.
Ông nội Cảnh mở mắt ra yếu ớt nhìn Cảnh Lân.
“Ba! Ăn một ít hẳn ngủ.”
Cảnh Lân đặt khay thức ăn xuống bàn đỡ ông nội Cảnh dậy.
Ông nội Cảnh yếu ớt, giọng nói có chút rung rẩy không rõ ràng.
“Tiểu, Lân… Tại, sao con, lại làm như, vậy…”
Ông ta khựng lại không nghĩ đến ba mình lại hỏi như vậy. Nhưng giờ thì ông ta có gì phải sợ nữa chứ.
“Ba! Không phải con luôn là người hiểu chuyện nhất à. Tất cả đều làm theo ý ba đó thôi.”
Mắt ông đỏ hoe. Rung rẩy nắm chặt tay Cảnh Lân.
“Có phải mọi chuyện đều, do con làm không?”
Ông ta bật cười, thả ông nội Cảnh ra đứng dậy.
“Ba nói không sai. Một người sắp chết, con cũng không muốn ba mang nhiều tiết nuối.”
Ông ta nhìn về phía ông nội Cảnh.
“Mẹ của Cảnh Phong chính con đã giúp nó sớm được siêu thoát. Cảnh Lâm có cái gì tốt chứ, một đứa chẳng ra gì. Chính con đã cưỡng bức bà ấy khiến bà ta xấu hổ rồi tìm đến cái chết. Vậy mà, Cảnh Lâm cứ chạy theo phù hoa trước mặt. Born quên đi người vợ tốt như vậy. Đến ba cũng vậy thôi. Không phải ba cũng tiếp tay cho con thực hiện mọi thứ suông sẻ sao.”
Ông nội Cảnh nước mắt rơi xuống. Hoá ra lời của mẹ Cảnh Phong nói là sự thật. Vậy mà ông lại tin tưởng con mình rồi cho là mẹ anh tìm cách ly gián để dành lấy tài sản. Không ngờ, mẹ anh lại chịu nhiều uất ức như vậy.
Lại nghe ông ta nói tiếp.
“Giờ ba cũng biết rồi thì con tiễn ba xuống dưới để nhận lỗi với mẹ nó vậy.”
Vừa dứt lời, ông ta liền bước đến.
Lấy bát cháo trên bàn.
“Không, ta không ăn.”
Ông nội Cảnh lắc đầu, cắn chặt răng.
Cảnh Lân ánh mắt dữ tợn bóp miệng ông đút vào miệng.
Tay ông nội Cảnh siết chặt tay Cảnh Lâm rồi từ từ buông tay, nhắm mắt.
Cảnh Lân khựng lại.
“Ba, ba…”
Ông ta gọi vài tiếng rồi lại bật cười.
“Haha… Chết rồi sao. Đúng là ba nên chết sớm một chút.”
Lúc này, La Tú Quỳnh bước vào nhìn về phía giường.
“Xong rồi sao.”
Ông ta gật đầu.
Bà ta đi đến kiểm tra nhịp thở của ông nội Cảnh một lần nữa. Xác định tất cả đều ổn thỏa.
Họ thu xếp tất cả mọi thứ sạch sẽ. Vở diễn tiếp theo lại bắt đầu.
Bà ta gào lên.
“Người đâu, gọi xe cấp cứu. Người đâu…”
Mọi người trong nhà đều nhốn nháo cả lên. Chiếc xe chở ông nội Cảnh khuất khỏi biệt thự.
Quản gia vội vàng ấn gọi đi.
[…]
Ai cũng biết Cảnh Phong bất hòa với ông nội Cảnh nên việc anh ít khi xuất hiện đều rất bình thường.
Tuy nhiên, ở tang lễ ông nội Cảnh. Anh có mặt đều rất bình thường. Dù sao nghĩa tử là nghĩa tận.
Anh nhìn ông nội Cảnh dần khuất sau nắp quan tài. Từ đầu đến cuối đều im lặng.
Chỉ có Cảnh Lân cùng La Tú Quỳnh là gào khóc không ngừng. Nhìn vào vô cùng thương tâm.
Lễ tang diễn ra chỉ một ngày vì họ Cảnh Lân nói đây là giờ tốt để ông được an nghỉ.
Anh cũng không có ý kiến gì. Dù sao, ông nội Cảnh cũng ở cùng với họ. Anh đã dọn ra ở ngoài từ rất lâu rồi.
Nhưng đều họ trong chờ nhất chính là một việc khác. Khi chôn cất xong, di chúc thừa kế sẽ được công bố. Và họ biết chắc chắn bên trong là gì. Họ chỉ mong chờ bấy nhiêu mà thôi.
Mọi việc diễn ra vô cùng suông sẻ đến bản thân họ chìm đắm trong chiến thắng.
[…]
Quay lại phía Trần Thư Di.
Cô nghe mẹ mình nói đến việc ông nội Cảnh vừa mất. Bản thân cô còn không chấp nhận được.
“Tại sao anh ấy lại không cho con biết. Con cũng muốn nhìn ông lần cuối.”
Mắt cô đỏ hoe. Tình cảm hai người vừa tốt lên một chút vậy mà…
Cánh cửa phòng mở ra.
Trần Thư Di muốn ngồi dậy.
Anh đã nhanh hơn một bước giữ cô lại, tay lau khoé mắt cô.
“Sao lại khóc? Em khó chịu ở đâu?”
Trần Thư Di mím môi, gạt tay anh ra.
“Sao anh giấu em. Em cũng muốn nhìn ông lần cuối. Ông còn chưa biết mình có chắc rồi.”
Anh ôm cô vào lòng, dỗ dành.
“Ông biết rồi.”
“Anh đừng gạt em. Ông nội… Em nghe mẹ nói rồi.”
Giọng cô nghẹn ngào.
Tuy lúc đầu ông nội đối xử không tốt với cô. Nhưng sau này, cô cảm nhận được ông đã thay đổi. Và rất quan tâm đến cô. Vì cô biết, ông nội rất thương yêu Cảnh Phong. Có thể trước kia, ông mù quáng. Nhưng ai cũng mắc sai lầm chỉ cần thật lòng sửa đổi. Ông nội đến cơ hội để sửa lỗi cũng không còn.
Anh mỉm cười.
“Thư Di ngốc! Em nhìn xem ai đến thăm em.”
[…]
Cảnh Lân bước vào trong phòng làm việc của ông nội Cảnh, tay ông ta chạm vào bàn làm việc rồi đến chiếc ghế trước mặt. Nụ cười của ông ta càng rõ ràng.
“Cuối cùng, tất cả mọi thứ đều thuộc về mình. Chỉ một chút nữa thôi. Một chút nữa.”
Bất chợt nụ cười ông ta càng thêm dữ tợn.
“Xin lỗi ba! Thay vì nằm một chỗ chịu khổ. Con sẽ giúp ba thanh thản hơn.”
Tay ông ta siết chặt lại.
La Tú Quỳnh mở cửa bước vào, trong tay là khay thức ăn nóng hổi.
Ông ta nhìn sang.
“Sau đêm nay, chỉ có chúng ta mà thôi.”
Bà ta nở nụ cười bước đến đặt khay thức ăn xuống bàn.
“Vất vả cho anh rồi. Sau này, chúng ta không cần nhìn sắc mặt ai mà sống nữa.”
“Em nói đúng.”
[…]
Giờ đã là xế chiều, Cảnh Lân bê khay đựng thức ăn nóng hổi bước vào trong phòng ông nội Cảnh.
Ông nội Cảnh mở mắt ra yếu ớt nhìn Cảnh Lân.
“Ba! Ăn một ít hẳn ngủ.”
Cảnh Lân đặt khay thức ăn xuống bàn đỡ ông nội Cảnh dậy.
Ông nội Cảnh yếu ớt, giọng nói có chút rung rẩy không rõ ràng.
“Tiểu, Lân… Tại, sao con, lại làm như, vậy…”
Ông ta khựng lại không nghĩ đến ba mình lại hỏi như vậy. Nhưng giờ thì ông ta có gì phải sợ nữa chứ.
“Ba! Không phải con luôn là người hiểu chuyện nhất à. Tất cả đều làm theo ý ba đó thôi.”
Mắt ông đỏ hoe. Rung rẩy nắm chặt tay Cảnh Lân.
“Có phải mọi chuyện đều, do con làm không?”
Ông ta bật cười, thả ông nội Cảnh ra đứng dậy.
“Ba nói không sai. Một người sắp chết, con cũng không muốn ba mang nhiều tiết nuối.”
Ông ta nhìn về phía ông nội Cảnh.
“Mẹ của Cảnh Phong chính con đã giúp nó sớm được siêu thoát. Cảnh Lâm có cái gì tốt chứ, một đứa chẳng ra gì. Chính con đã cưỡng bức bà ấy khiến bà ta xấu hổ rồi tìm đến cái chết. Vậy mà, Cảnh Lâm cứ chạy theo phù hoa trước mặt. Born quên đi người vợ tốt như vậy. Đến ba cũng vậy thôi. Không phải ba cũng tiếp tay cho con thực hiện mọi thứ suông sẻ sao.”
Ông nội Cảnh nước mắt rơi xuống. Hoá ra lời của mẹ Cảnh Phong nói là sự thật. Vậy mà ông lại tin tưởng con mình rồi cho là mẹ anh tìm cách ly gián để dành lấy tài sản. Không ngờ, mẹ anh lại chịu nhiều uất ức như vậy.
Lại nghe ông ta nói tiếp.
“Giờ ba cũng biết rồi thì con tiễn ba xuống dưới để nhận lỗi với mẹ nó vậy.”
Vừa dứt lời, ông ta liền bước đến.
Lấy bát cháo trên bàn.
“Không, ta không ăn.”
Ông nội Cảnh lắc đầu, cắn chặt răng.
Cảnh Lân ánh mắt dữ tợn bóp miệng ông đút vào miệng.
Tay ông nội Cảnh siết chặt tay Cảnh Lâm rồi từ từ buông tay, nhắm mắt.
Cảnh Lân khựng lại.
“Ba, ba…”
Ông ta gọi vài tiếng rồi lại bật cười.
“Haha… Chết rồi sao. Đúng là ba nên chết sớm một chút.”
Lúc này, La Tú Quỳnh bước vào nhìn về phía giường.
“Xong rồi sao.”
Ông ta gật đầu.
Bà ta đi đến kiểm tra nhịp thở của ông nội Cảnh một lần nữa. Xác định tất cả đều ổn thỏa.
Họ thu xếp tất cả mọi thứ sạch sẽ. Vở diễn tiếp theo lại bắt đầu.
Bà ta gào lên.
“Người đâu, gọi xe cấp cứu. Người đâu…”
Mọi người trong nhà đều nhốn nháo cả lên. Chiếc xe chở ông nội Cảnh khuất khỏi biệt thự.
Quản gia vội vàng ấn gọi đi.
[…]
Ai cũng biết Cảnh Phong bất hòa với ông nội Cảnh nên việc anh ít khi xuất hiện đều rất bình thường.
Tuy nhiên, ở tang lễ ông nội Cảnh. Anh có mặt đều rất bình thường. Dù sao nghĩa tử là nghĩa tận.
Anh nhìn ông nội Cảnh dần khuất sau nắp quan tài. Từ đầu đến cuối đều im lặng.
Chỉ có Cảnh Lân cùng La Tú Quỳnh là gào khóc không ngừng. Nhìn vào vô cùng thương tâm.
Lễ tang diễn ra chỉ một ngày vì họ Cảnh Lân nói đây là giờ tốt để ông được an nghỉ.
Anh cũng không có ý kiến gì. Dù sao, ông nội Cảnh cũng ở cùng với họ. Anh đã dọn ra ở ngoài từ rất lâu rồi.
Nhưng đều họ trong chờ nhất chính là một việc khác. Khi chôn cất xong, di chúc thừa kế sẽ được công bố. Và họ biết chắc chắn bên trong là gì. Họ chỉ mong chờ bấy nhiêu mà thôi.
Mọi việc diễn ra vô cùng suông sẻ đến bản thân họ chìm đắm trong chiến thắng.
[…]
Quay lại phía Trần Thư Di.
Cô nghe mẹ mình nói đến việc ông nội Cảnh vừa mất. Bản thân cô còn không chấp nhận được.
“Tại sao anh ấy lại không cho con biết. Con cũng muốn nhìn ông lần cuối.”
Mắt cô đỏ hoe. Tình cảm hai người vừa tốt lên một chút vậy mà…
Cánh cửa phòng mở ra.
Trần Thư Di muốn ngồi dậy.
Anh đã nhanh hơn một bước giữ cô lại, tay lau khoé mắt cô.
“Sao lại khóc? Em khó chịu ở đâu?”
Trần Thư Di mím môi, gạt tay anh ra.
“Sao anh giấu em. Em cũng muốn nhìn ông lần cuối. Ông còn chưa biết mình có chắc rồi.”
Anh ôm cô vào lòng, dỗ dành.
“Ông biết rồi.”
“Anh đừng gạt em. Ông nội… Em nghe mẹ nói rồi.”
Giọng cô nghẹn ngào.
Tuy lúc đầu ông nội đối xử không tốt với cô. Nhưng sau này, cô cảm nhận được ông đã thay đổi. Và rất quan tâm đến cô. Vì cô biết, ông nội rất thương yêu Cảnh Phong. Có thể trước kia, ông mù quáng. Nhưng ai cũng mắc sai lầm chỉ cần thật lòng sửa đổi. Ông nội đến cơ hội để sửa lỗi cũng không còn.
Anh mỉm cười.
“Thư Di ngốc! Em nhìn xem ai đến thăm em.”
[…]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.