Chương 3: Yêu nhau là màu hồng
Nịnh Mông Khắc Lị Khí Phao Thuỷ
11/11/2021
Buổi chiều ngày hôm sau, Cố Tinh Trần mang theo đồ ngọt vị xoài đứng trước cửa nhà Ôn tiên sinh, nhẹ nhàng nhấn chuông cửa.
Cũng giống như ngày hôm qua, Ôn tiên sinh mở cửa ra, cầm lấy đồ ngọt trong tay hắn, pha chế cho hắn một phần sữa lắc dâu tây. Bọn họ cùng nhau ngồi vào bàn ăn, hưởng thụ một bữa mỹ vị, sau đó là buổi trà chiều vui vẻ, hôm nay là vị của xoài.
Cứ như vậy, từ hẹn buổi trà chiều, đến hẹn cơm trưa cơm chiều, hơn một tuần ngắn ngủi, Cố Tinh Trần cùng Ôn Hủ ở chung ngày càng thân mật hơn. Cố Tinh Trần cảm thấy càng tiếp xúc với Ôn Hủ, càng cảm thấy vô cùng ăn nhịp, khi ở bên cạnh anh, dường như không cảm thấy mất tự nhiên một chút nào.
Hôm nay, Ôn Hủ lại hẹn Cố Tinh Trần ăn cơm chiều, trải qua hơn một tuần ở chung này, Cố Tinh Trần thả lỏng hơn rất nhiều khi ở trước mặt Ôn Hủ, thậm chí còn phát triển theo chiều hướng chiều riết hư luôn.
Hiện tại, Cố Tinh Trần đang nằm trên sofa nhà Ôn Hủ xem TV, trên sofa ấm áp chuẩn bị mâm trái cây, cùng nước ép lựu đỏ tươi, còn Ôn Hủ đang bận rộn trong nhà bếp.
Thật ra, ban đầu Cố Tinh Trần vẫn luôn cực kỳ câu nệ. Lúc Ôn Hủ bận rộn, Cố Tinh Trần cũng luôn theo sau mông anh giúp chút việc. Khi nào trở thành như thế này, Cố Tinh Trần nhớ không rõ nữa.
Đồ ăn được bưng lên bàn phát ra tiếng bang bang, “Tinh Trần, ăn cơm.” Cố Tinh Trần quay đầu, thấy Ôn Hủ đang mặc tạp dề làm bằng vải lanh, trông vừa dịu dạng vừa điềm tĩnh. Ngón tay thon dài có lực đặt trên mâm sứ trắng, canh sườn chua ngọt đỏ tươi cùng đôi tay trắng trẻo tạo thành một bức tranh ấm áp, theo mâm thức ăn cùng tiếng gõ lên mặt bàn, gõ vào trong lòng Cố Tinh Trần.
Sao lại có người tốt như Ôn tiên sinh thế này, mỗi một chỗ trên người anh hắn đều rất thích. Nếu có thể được chung sống như thế này mãi với Ôn tiên sinh thì tốt rồi.
Khi đang ăn cơm, ngoài phòng mưa to như trút nước. Nước mưa như cả tổ chui ra*, muốn giội rửa sạch sẽ thế giới này, đặc biệt là những thứ dở bẩn ẩn giấu ở trong bóng đêm.
Cả tổ chui ra: bật ra toàn bộ sức mạnh
“Ầy, trời mưa rồi, mong là đợi đến lúc tôi về trời tạnh mưa là được. Mùa hè đúng là phiền phức thiệt, nhưng mùa hè lại là mùa của đồ ngọt.” Cố Tinh Trần chống cằm, buồn rầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Nếu trời mưa rồi, vậy đêm nay ở lại nhà tôi đi. Nói không chừng, đây là do trời cao an bài đấy.” Ôn tiên sinh cười tủm tỉm nhìn Cố Tinh Trần, trong giọng nói là sự vui vẻ không thể tả.
Dưới ánh nhìn trực tiếp của Ôn Hủ, Cố Tinh Trần đỏ hết cả tai, khuôn mặt như say. Hắn gục đầu xuống, đôi mắt nhìn chằm chằm nước lựu đỏ trước mắt, đầu óc cảm thấy choáng váng, gần như say trong một mảng màu đỏ.
Một lúc sau, mới nhỏ giọng trả lời một tiếng, “Ừm.”
Tuy rằng giọng nói của hắn rất nhỏ, nhưng Ôn Hủ vẫn luôn chú ý đến hắn ngay lập tức nghe thấy câu trả lời của hắn. Sự điềm tĩnh cùng dịu dàng vốn có trên gương mặt, bây giờ lại nhiều thêm chút cười thầm cùng giảo hoạt của cáo già.
Trong phòng tắm, lòng Cố Tinh Trần lo sợ bất an, mặt đỏ tai hồng, vừa chờ mong vừa sợ hãi.
Trong phòng tắm, sương khói lượn lờ, che khuất tầm mắt Cố Tinh Trần, tiếng nước chảy tí tách giống như trái tim đang đập thình thịch.
Cuối cùng, Cố Tinh Trần mở cửa phòng tắm ra, ánh đèn vàng ánh ấm áp dường như hơi chói mắt. “Ôn tiên sinh, tôi chuẩn bị xong rồi.”
Ôn Hủ đi lên phía trước, nhẹ nhàng ôm lấy Cố Tinh Trần, chụt một cái trên môi hắn, “Gọi em là A Hủ đi, em muốn nghe anh gọi em thân mật hơn.”
(Vì tác giả khum để niên nạ hay niên thượng hết nên mình để xưng hô vậy nha)
Cố Tinh Trần đỏ mặt, nhẹ nhàng nói: “A Hủ.”
Tầm mắt vừa chuyển, hai người đã nằm ở trên giường, Ôn Hủ nói, “Yên tâm, em sẽ không làm anh đau.”
Trong từng bước nhấp nhô, Cố Tinh Trần cảm thấy được sự ấm áp cùng an tâm. Trong hay ngoài của Ôn tiên sinh đều rất ấm áp, cơ bắp của Ôn tiên sinh rất linh hoạt, thiệt là thoải mái ghê, đúng là tất cả mọi thứ của Ôn tiên sinh đều rất ăn nhịp với mình.
Trong mảnh ký ức cuối cùng, Cố Tinh Trần chỉ nhớ rõ ánh đèn lay động trước mắt, đang đong đưa, đong đưa, đong thành một mảnh màu hồng, ấm áp lại an tâm, đó là màu hồng của tình yêu.
Cũng giống như ngày hôm qua, Ôn tiên sinh mở cửa ra, cầm lấy đồ ngọt trong tay hắn, pha chế cho hắn một phần sữa lắc dâu tây. Bọn họ cùng nhau ngồi vào bàn ăn, hưởng thụ một bữa mỹ vị, sau đó là buổi trà chiều vui vẻ, hôm nay là vị của xoài.
Cứ như vậy, từ hẹn buổi trà chiều, đến hẹn cơm trưa cơm chiều, hơn một tuần ngắn ngủi, Cố Tinh Trần cùng Ôn Hủ ở chung ngày càng thân mật hơn. Cố Tinh Trần cảm thấy càng tiếp xúc với Ôn Hủ, càng cảm thấy vô cùng ăn nhịp, khi ở bên cạnh anh, dường như không cảm thấy mất tự nhiên một chút nào.
Hôm nay, Ôn Hủ lại hẹn Cố Tinh Trần ăn cơm chiều, trải qua hơn một tuần ở chung này, Cố Tinh Trần thả lỏng hơn rất nhiều khi ở trước mặt Ôn Hủ, thậm chí còn phát triển theo chiều hướng chiều riết hư luôn.
Hiện tại, Cố Tinh Trần đang nằm trên sofa nhà Ôn Hủ xem TV, trên sofa ấm áp chuẩn bị mâm trái cây, cùng nước ép lựu đỏ tươi, còn Ôn Hủ đang bận rộn trong nhà bếp.
Thật ra, ban đầu Cố Tinh Trần vẫn luôn cực kỳ câu nệ. Lúc Ôn Hủ bận rộn, Cố Tinh Trần cũng luôn theo sau mông anh giúp chút việc. Khi nào trở thành như thế này, Cố Tinh Trần nhớ không rõ nữa.
Đồ ăn được bưng lên bàn phát ra tiếng bang bang, “Tinh Trần, ăn cơm.” Cố Tinh Trần quay đầu, thấy Ôn Hủ đang mặc tạp dề làm bằng vải lanh, trông vừa dịu dạng vừa điềm tĩnh. Ngón tay thon dài có lực đặt trên mâm sứ trắng, canh sườn chua ngọt đỏ tươi cùng đôi tay trắng trẻo tạo thành một bức tranh ấm áp, theo mâm thức ăn cùng tiếng gõ lên mặt bàn, gõ vào trong lòng Cố Tinh Trần.
Sao lại có người tốt như Ôn tiên sinh thế này, mỗi một chỗ trên người anh hắn đều rất thích. Nếu có thể được chung sống như thế này mãi với Ôn tiên sinh thì tốt rồi.
Khi đang ăn cơm, ngoài phòng mưa to như trút nước. Nước mưa như cả tổ chui ra*, muốn giội rửa sạch sẽ thế giới này, đặc biệt là những thứ dở bẩn ẩn giấu ở trong bóng đêm.
Cả tổ chui ra: bật ra toàn bộ sức mạnh
“Ầy, trời mưa rồi, mong là đợi đến lúc tôi về trời tạnh mưa là được. Mùa hè đúng là phiền phức thiệt, nhưng mùa hè lại là mùa của đồ ngọt.” Cố Tinh Trần chống cằm, buồn rầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Nếu trời mưa rồi, vậy đêm nay ở lại nhà tôi đi. Nói không chừng, đây là do trời cao an bài đấy.” Ôn tiên sinh cười tủm tỉm nhìn Cố Tinh Trần, trong giọng nói là sự vui vẻ không thể tả.
Dưới ánh nhìn trực tiếp của Ôn Hủ, Cố Tinh Trần đỏ hết cả tai, khuôn mặt như say. Hắn gục đầu xuống, đôi mắt nhìn chằm chằm nước lựu đỏ trước mắt, đầu óc cảm thấy choáng váng, gần như say trong một mảng màu đỏ.
Một lúc sau, mới nhỏ giọng trả lời một tiếng, “Ừm.”
Tuy rằng giọng nói của hắn rất nhỏ, nhưng Ôn Hủ vẫn luôn chú ý đến hắn ngay lập tức nghe thấy câu trả lời của hắn. Sự điềm tĩnh cùng dịu dàng vốn có trên gương mặt, bây giờ lại nhiều thêm chút cười thầm cùng giảo hoạt của cáo già.
Trong phòng tắm, lòng Cố Tinh Trần lo sợ bất an, mặt đỏ tai hồng, vừa chờ mong vừa sợ hãi.
Trong phòng tắm, sương khói lượn lờ, che khuất tầm mắt Cố Tinh Trần, tiếng nước chảy tí tách giống như trái tim đang đập thình thịch.
Cuối cùng, Cố Tinh Trần mở cửa phòng tắm ra, ánh đèn vàng ánh ấm áp dường như hơi chói mắt. “Ôn tiên sinh, tôi chuẩn bị xong rồi.”
Ôn Hủ đi lên phía trước, nhẹ nhàng ôm lấy Cố Tinh Trần, chụt một cái trên môi hắn, “Gọi em là A Hủ đi, em muốn nghe anh gọi em thân mật hơn.”
(Vì tác giả khum để niên nạ hay niên thượng hết nên mình để xưng hô vậy nha)
Cố Tinh Trần đỏ mặt, nhẹ nhàng nói: “A Hủ.”
Tầm mắt vừa chuyển, hai người đã nằm ở trên giường, Ôn Hủ nói, “Yên tâm, em sẽ không làm anh đau.”
Trong từng bước nhấp nhô, Cố Tinh Trần cảm thấy được sự ấm áp cùng an tâm. Trong hay ngoài của Ôn tiên sinh đều rất ấm áp, cơ bắp của Ôn tiên sinh rất linh hoạt, thiệt là thoải mái ghê, đúng là tất cả mọi thứ của Ôn tiên sinh đều rất ăn nhịp với mình.
Trong mảnh ký ức cuối cùng, Cố Tinh Trần chỉ nhớ rõ ánh đèn lay động trước mắt, đang đong đưa, đong đưa, đong thành một mảnh màu hồng, ấm áp lại an tâm, đó là màu hồng của tình yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.