Chương 249: Đánh cuộc cửu tử nhất sinh (thượng.
Mộc Thang
20/04/2013
Hoa Tiên Tử dừng lại trước “ngự thú ma pháp trận”, trong đôi mắt đen láy hiên lên một loại tự tin mạnh mẽ, đồng thời đối với loại khiêu chiến như thế này, Hoa Tiên Tử lại coi đó là lạc thú trong cuộc đời.
- Muốn đi qua trận này cũng không khó lắm, chỉ cần tất cả các vị ở đây hợp tác với nhau là được, ba người một tổ, mỗi tổ dựa theo vị trí nhất định để di chuyển, xuyên qua trận này không có vấn đề, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có nguy hiểm, nếu như kinh động đến ma thú mười bốn cấp vậy thì không hay rồi.
Hoa Tiên Tử buồn bã nói.
- Ý tiền bối chính là mọi người xếp thành trận hình cùng trợ giúp nhau vượt qua trận?
Áo Phỉ Khắc truy vấn nói, lúc này đây bị đại cao thủ nổi danh một cõi của Minh Tây đại lục, đầu lĩnh cơ cấu bạo lực Lai Đặc giáo hội này này nhìn qua giống như một gã hài đồng hồn nhiên khát cầu đáp án.
- Có thể lý giải như vậy, các vị ở đây đều là những người có tu vi cực kỳ cao thâm, ta chỉ cần hơi chút điểm thông, các vị nhất định sẽ hiểu rõ ý tứ của ta, đây chính là một loại trận pháp tổ hợp phòng ngự trong lúc nhãn rỗi ta lĩnh ngộ ra, có khả năng làm cho năng lực của mỗi người trong phạm vi nhất định tăng lên tới cực hạn, theo như ta suy tính, với tu vi của các vị, chỉ cần tất cả đồng lòng, xuyên qua trận này hẳn là không có vấn đề gì.
Hoa Tiên Tử thản nhiên nói.
Lúc đầu mọi người có điểm không tin tưởng cho lắm, dù sao đối với hơn hai trăm khôi lỗi ma thú mười ba cấp, cho dù là ai cũng không thể bình tâm tĩnh khí, bất quá sau khi mọi người nghe được lời giải thích cẩn thận về trận hình của Hoa Tiên Tử, hơn phân nửa người ở đây phát ra một loại dị quang nào đó trong mắt, trận pháp người này nói ra tuyệt đối là thần trận, đơn giản về đến phòng ngự của trận pháp có thể nói là cực kỳ kín kẽ.
Càng xảo diệu hơn chính là, vừa vặn hợp với đặc thù chức nghiệp của mỗi người ở đây, có người đột nhiên hoài nghi có phải thiếu nữ này vừa mới nghĩ ra, nếu như vậy thì thực là đáng sợ.
Tất cả mọi người đang đứng ở đây, ngoài trừ hai đại sư giai ra thì đều là cao thủ linh hồn giai trở lên, phối hợp với trận hình này, có thể nói là tường đồng vách sắt, coi như phải đối mặt với địch thủ siêu cường, tuyệt đối có thể bảo đảm an toàn trong thời gian tương đối dài.
Ải nhân Hồng Hồ Tử và Lô Tạp Tư thương lượng một hồi, hai người quyết định buông tha sấm trận, tuy rằng bọn họ cũng hiếu kỳ tầng thứ năm rốt cuộc là cất giấu bảo bồi gì, thế nhưng bọn họ đối với người của hai đại giáo hội lại không có nhiều tín nhiệm cho lắm, cho dù là trận pháp vị thiếu nữ vừa nói kia cực kỳ tinh diệu đi nữa, nhưng dù sao cũng còn phải xem người nào phối hợp, then chốt lớn nhất của trận hình này chính là tâm tính của mọi người trong tổ hợp trận.
Nhìn hai đại giáo hội người lừa ta gạt lẫn nhau, tuy ải nhân Hồng Hồ Tử và Lô Tạp Tu có đủ tự tin với trận hình, nhưng đối với nhân tâm của hai đại giáo hội lại thiếu thốt một cách trầm trọng, huống hồ bọn họ đã lấy được thứ mà mình muốn, bởi vậy không cần thiết phải tiếp tục mạo hiểm.
Ải nhân Hồng Hồ Tử và Lô Tạp Tư trực tiếp từ truyền tống trận siêu nhỏ giữa tầng bốn và tầng năm rời đi, truyền tống trận có thể trực tiếp đưa bọn họ đến vùng đất sát ngoại tầng, từ nơi đó đến cửa ra gần phi thường.
Thiếu đi hai người tuy rằng đáng tiếc, nhưng cũng không ảnh hưởng gì nhiều đến sự hoàn chỉnh của trận hình, Hoa Tiên Tử tự đánh giá một hồi rồi nói:
- Hai đại giáo hội các ngươi vừa vặn mỗi bên ba người, ta mang theo dâm tặc và tiểu cô nương này, pháp sư và Bỉ Mông một tổ, tổng cộng là bốn tổ, bảo trì trận hình tam giác là được. Pháp sư nhất định phải thủ vững vùng trung tâm của tam giác, tốc độ của mọi người phải đảm bảo ổn định, vận chuyển qua lại, lấy vị trí pháp sư làm trục xoay quanh, nhưng thủy chung phải bảo trì hình tam giác. Bỉ Mông, ngươi nhất định phải bảo đảm sự an toàn cho pháp sư.
Đối với xưng hô chính mình là âm tặc của vị Hoa Tiên Tử này, Lâm Khiếu Đường dở khóc dở cười. Hoa Tiên Tử mất đi ký ức tựa hồ như tính cách đã trở lại mấy trăm năm trước, thế nhưng về ký ức phương diện tài nghệ tu vi lại một điểm cũng không thiếu. Một thiếu nữ có tính cách hài đồng, thực lực vô cùng cường hãn của cao thủ địa vương giai cứ như vậy mà sinh ra.
Ý tứ của Hoa Tiên Tử mọi người đều đã rõ ràng, mỗi người đều chăm chú gặt đầu, thế nhưng thủy chung trên mặt một số người vẫn hiện lên nét không hợp tác, tuy nhiên đã có sự hấp dẫn vô cùng lớn của các bảo bối tầng thứ năm làm cho biểu hiện của mọi người không đến nỗi quá xấu.
Một khi sấm trận là phải chịu mạo hiểm, thế nhưng một khi xông qua được thì mới có thể đột phá quan khẩu tu vi tiến nhanh, thậm chí trở thành tồn tại chí cao. Đối với các tu luyện giả khô tu từ trước đến này, tuyệt đối đáng giá để thử một lần.
Mọi người dựa theo lời Hoa Tiên Tử tại không trung đứng vào vị trí, Hoa Tiên Tử mang theo Lâm Khiếu Đường và Nạp Lan U xuất hiện lại một mũi nhọn hình tam giác, hai đại giáo hội phân biệt đứng tại hai góc đáy tam giác, Ốc Trát lặng lẽ phiêu phù tại trung ương. Thuật phi hành của Khăn Long tuy rằng rất kém cỏi, cũng may có Ốc Trát là một ma pháp sư, thi triển một cái cao đẳng phiêu phù thuật làm cho hắn có thể phi hành dễ dàng hơn.
Vì vậy vị Bỉ Mông này lần đầu tiên được nếm thử cảm giác phi hành tự do nhẹ nhàng, vững vàng thủ hộ bên người Ốc Trát, tùy thời bảo vệ khỏi sự công kích từ bên ngoài.
Không biết đã có bao nhiêu năm không có người tiến vào nơi này, nhưng mà bán thành phẩm “ngự thú ma pháp trân” vẫn hết sức vận chuyển là đúng phận sự của nó, khôi lỗi thú càng thêm thận trọng thủ hộ những vật phẩm phía sau chúng, cho dù chúng căn bản không hề có ý thức, so với bất tử tộc không khác nhau nhiều cho lắm, thế nhưng chúng hơn bất tử tộc ở chỗ vô cùng quật cường.
Lâm Khiếu Đường đối với chuyện Hoa Tiên Tử không hề hỏi một câu đã mang theo hắn sấm trận có điểm không hiểu, dựa theo thái độ lúc trước, hẳn là một cước đem gã dâm tặc hắn đá bay mới đúng, có lẽ tiếp tục hành động đào mắt, bất quá vị thiếu nữ mỹ lệ này ngoại trừ việc xưng hô dâm tặc ra thì đã đem những chuyện trước kia quên hết không còn đến một mảnh, đôi mắt đẹp thú vị liên tục lóe lên, tựa như một thiếu nữ ngây thơ sắp được đi vào vùng đất mộng tưởng, mừng rỡ không ngớt.
Ngay trong lúc Lâm Khiếu Đường còn đang phân thân, một âm thanh thản nhiên truyền đến:
- Dâm tặc, dùng nguyên sa của ngươi thủy chung bảo vệ bên trái của ta, còn thanh cự kiếm của ngươi nữa, đừng đeo sau người mà hãy cầm trong tay tùy thời chuẩn bị công kích, còn nữa, kim thủ của ngươi đừng để nhàn rỗi, nếu như để cho ta phát hiện ngươi lười biếng, xem ta thu thập ngươi thế nào.
Lâm Khiếu Đường bỗng nhiên có cảm giác trở lại một đời trước đây, nhỡ kỹ một nữ hài nào đó rất thích sử dụng loại ngữ khí như thế này.
- Đừng ngây người, xuất phát rồi.
Hoa Tiên Tử trừng mắt liếc nhìn Lâm Khiếu Đường, Lâm Khiếu Đường bĩu môi theo sau.
Một trận hình do mười người phối hợp tạo thành bắt đầu vận chuyển nhanh chóng, bước qua trận bích tiến nhập vào trong ma pháp trận thủ hộ cường đại.
Cảm ứng được có người xâm nhập, những khôi lỗi với con mắt vẫn trong trạng thái bàng hoàng vô thần, đột nhiên mạnh mẽ bắn ra đạo đạo tinh quang, không khí trầm lặng suốt bao nhiêu năm nhất thời sống động hẳn lên.
Mấy vạn con ma thú khôi lỗi phảng phất như tìm được mục tiêu nhân sinh của mình, điên cuồng xông vào những sinh vật can đảm dám tiến vào nơi này.
Hoa Tiên Tử, Lâm Khiếu Đường và Nạp Lan U đứng trên đầu cao nhất hình tam giác, lập tức cảm tháy áp lực tăng vọt.
Nhìn đám ma thú khôi lỗi giống như nước thủy triều, sâu trong nội tâm của Lâm Khiếu Đường không hiểu sao lại có chút giật mình, dưới tình cảnh đồ sộ như thế này, lại ẩn chứa nguy cơ thật lớn, hơi chút không chú ý có thể gặp phải tình cảnh thôn phệ hoàn toàn đến xương cốt cũng không lưu lại.
Đây là một lần đánh bạc, lấy tính mệnh ra làm vốn đánh bạc, Lâm Khiếu Đường không biết bản thân có chọn cửa chính xác hay không, bất quá nếu đã vào rồi, vậy thì đã đoạn tuyệt đường lui lại, việc có thể làm chính là đi tới mà thôi.
Ma thú điên cuồng, mà khôi lỗi ma thú lại không có ý thức mạng sống, ma thú có linh hồn chí ít còn biết sợ hãi, còn biết rút lui, nhưng khôi lỗi ma thú lại hoàn toàn không có huyết thống tốt đẹp này, trong những ánh mắt đỏ sậm của chúng, chỉ có giết chóc và hủy diệt, đối với sinh tử của bản thân hoàn toàn không có cảm giác.
Bởi vì đang ở trên không trung, vì vậy đòn tấn công từ có thể từ rất nhiều phương hướng, không giống với chiến đấu trên mặt đất, trên dưới, phải trái toàn bộ là khôi lỗi ma thú.
Lâm Khiếu Đường chủ yếu phụ tránh công kích đến từ bên trái, Hoa Tiên Tử sẽ phụ trách bên phải, Nạp Lan U là người có tu vi thấp nhất trong ba người, thủ đoạn cũng ít nhất, bởi vậy bị hai người đẩy vào giữa, chủ yếu phụ trách cá lọt lướt rải rác.
Ma thú khôi lỗi tấn công từ nhiều mặt, phác, giảo, trảo… các loại công kích vật lý, phối hợp với các loại thiểm điện, hỏa cầu băng nhận… cục kỳ đa dạng.
Lâm Khiếu Đường hầu như một khắc cũng không đình chỉ huy vũ cự kiếm trong tay, kiếm thuật tu luyện trong chín năm bế quan vừa rồi lúc này phát huy ra tác dụng trọng yếu của nó, một kiếm bổ ra, kiếm khí vô hình giao nhau có thể trong nháy mắt cắt nát mấy con khôi lỗi ma thú đẳng cấp tương đối thấp.
Qua một đoạn thời gian, Lâm Khiếu Đường cảm giác hình như Hoa Tiên Tử tận lực cản lại hết ma thú cấp cao hơn, còn lại những ma thú cấp thấp thì để lại cho hắn thu thập.
Lâm Khiếu Đường phải thừa nhận rằng, Hoa Tiên Tử đã chống lại đến bẩy thành áp lực của ba người, hắn hơi cảm kích nhìn về phía Hoa Tiên Tử đang chăm chú chống lại ma thú khôi lỗi điên cuồng công kích.
Bốn phía vạn hoa bay lượn, Hoa Tiên Tử vô luận là tấn công hay phòng thủ đều không ly khai khỏi chữ “hoa”, thậm chí ngay cả pháp bảo của nàng cũng có hình hoa, chí ít phải có quan hệ đến hoa, tất cả tài nghệ đều lấy hình thức của hoa mà hình thành, nữ nhân như hoa, vị thiếu nữ cao thủ địa vương giai này chính là ví dụ cao nhất, càng lấy hình thức thực thể để biểu hiện vô cùng tinh tế, đột nhiên Lâm Khiếu Đường cảm thấy vô cùng hiếu kỳ đối với nữ nhân này.
Ngay khi Lâm Khiếu Đường có cảm giác ăn không tiêu, tầng phòng ngự của Ốc Trát thình lình xuất hiện, giúp hắn giải vây.
Trận hình tam giác này một mực vận chuyển, góc cao nhất phải chịu áp lực lớn nhất, nhưng hai góc đáy cũng không dễ chịu, nhưng bởi vì phía trước mặt đã thừa nhận công kích trực tiếp, đồng thời đem hàng ngũ ma thú tách ra, bởi vậy đám ma thú trôi xuống phía sau có ít nhiều có điểm kém hơn, áp lực tự nhiên nhỏ đi khá nhiều.
Ốc Trát chính là nhân vật trung tâm trận hình, cũng là đại não, chỉ cần nhìn thấy phía nào đó không chịu nổi hắn lập tức đến chi viện, mà Khăn Long vẫn thủ hộ bên cạnh hắn thì phụ trách giải quyết đám ma thú lọt lướt chạy vào trong trận hình.
Bình thường khoảng cách này có thể qua trong nháy mắt, thế nhưng khi mọi người sấm trận mới cảm thấy xa xôi như chân trời góc bể.
Mông Tạp vốn đang định âm thầm sử dụng độc thủ, lúc này đã sớm thành thật đem âm mưu quỷ kế vứt sau đầu, nếu như thực sự làm như vậy, hắn không phải là quấy rối người khác mà đơn giản là tự sát, hiện tại tất cả mọi người chỉ có thể đồng tâm hiệp lực mà thôi.
Lần này, vốn để đánh bạc của mọi người chính là tính mệnh, mọi người hiện tại coi như cùng hội cùng thuyền.
Rốt cuộc tại thời điểm đỉnh góc xoay chuyển, ba người Đạt Khắc giáo theo thứ tự xoay tròn đã xuống góc đáy, áp lực lên mấy người Mông Tạp nhất thời nhẹ hơn một chút, vừa rồi quả thực kinh tâm, cuối cùng cung có thể hơi chậm lại thở một hơi.
- Mông Tạp hội trưởng, bản chấp giáo rốt cuộc cũng hiểu vì sao nữ tử kia lại mang theo đám người xa lạ chúng ta vào sấm trận, hiện tại căn bản không có một ai dám hành động ám hại người khác.
Hắc ám mục sư Na Li có điểm lĩnh ngộ nói.
- Ni La chấp sự, không nên phân tâm, hiện tại không phải thời điểm nói chuyện phiếm như vậy!
Áo La Lạp đánh tan sau con nham tương thú lạnh lùng nói.
Bên kia!
Tạp Tây Lị Á liếc mắt nhìn Áo La Lạp đang ở một góc đáy chống lại công kích của ma thú khôi lỗi, thần sắc hiện lên một tia độc ác
- Áo Phỉ Khắc, nếu như hiện tại ta phóng thần thánh thúc phược thuật lên người Áo La Lạp sẽ dẫn đến kết quả gì đây? Có thể giết chết nàng ta hay không?
Toàn thân đấu khi tử kim của Áo Phỉ Khắc bùng phát dữ dội, phảng phất giống như một vị tử kim chiến thần dùng các loại công kích nguyên lực đấu khí cực kỳ mạnh mẽ, chỉ một đòn cũng có thể giết chết tới mấy con ma thú dám can đảm đến gần, tử kim đấu khí cường đại hình thành nên một vòng bảo hộ xung quanh người làm cho ma thú khôi lỗ căn bản không đến gần người được, sau khi đánh ra một đòn sát thương phạm vi lớn, Áo Phỉ Khắc mới lãnh đạm trả lời:
- Có thể giết chết nàng ta, bất quá chúng ta cũng theo đó chôn cùng.
Tạp Tây Lị Á cười cười:
- Lạc Lạc…, chôn cùng thực không đáng, vậy thì để nàng ta sống lâu hơn một chút đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.