Đấu Y

Chương 250: Đánh cuộc cửu tử nhất sinh (hạ).

Mộc Thang

20/04/2013



Càng đến gần trung tâm trận pháp, đẳng cấp của ma thú khôi lỗi càng cao, áp lực lên tất cả mọi người cũng theo đó tăng lên.

- Cẩn thận, ma thú khôi lỗi mười ba cấp sẽ xuất hiện!

Sắc mặt của Hoa Tiên Tử ngưng trọng, đột nhiên lên tiếng nhắc nhở.

Lâm Khiếu Đường đã sớm sử dụng mười hai thế võ để chống đỡ đám ma thú điện cuồng này, thế nhưng số lượng ma thú thực sự quá nhiều, mà càng đi vào trong cấp bậc ma thú lại càng cao.

Ngay khi Lâm Khiếu Đường chém chết hai con phì đà thú, bên người đột nhiên không còn, đám ma thú điên cuồng vừa rồi không biết vì sao lại lui hết bước.

Một bóng đen như thiểm điện chợt lóe, chỉ lay động trong nháy mắt đã biến mất không thấy đâu, trái tim của Lâm Khiếu Đường mạnh mẽ co lại, ám tập thú, mười ba cấp ma thú, hình dạng bên ngoài đã gần tiếp cận với hình người, chỉ là trên thân thể còn có chút lông đen biểu hiện còn có chút dã tính, trên đầu cũng có thêm một chiếc sừng, trừ những thứ đó ra thì hoàn toàn giống với con người, có mũi có mắt.

Ma thú từ mười bốn cấp trở lên có thể thành tinh, ma tinh có thể biến ảo thành hình người, chỉ nhìn bề ngoài không khác con người bao nhiêu, đã sơm đột phá giới hạn ma thú.

Bất quá mười ba cấp vẫn còn chưa tiến hóa triệt để, rốt cuộc vẫn còn lưu lại một số đặc điểm đặc thù của ma thú, bởi vì tu vi không đủ, vô pháp hoàn toàn biến hóa thành hình người.

Da của ám tập thú giống như hắc giáp, cứng rắn không gì sánh được, đao thương bất nhập, đối với ma pháp dưới mười ba cấp hoàn toàn miễn dịch, bản thân không có kỹ năng gì đặc thù, chỉ có tốc độ cực kỳ nhanh, vũ khí là bộ móng vuốt sắc nhọn, có thể đơn giản đem binh khí bình thường bóp nát.

Lâm Khiếu Đường phóng xuất toàn bộ nguyên thức cũng không thể điều tra được vị trí của ám tập thú, súc sinh này căn bản duy trì trạng thái liên tục di động trong không gian.

Trên người bỗng nhiên căng thẳng, Lâm Khiếu Đường theo bản năng giơ kiếm lên, đương, một tiếng vang thanh thúy, ám tập thú bỗng nhiên xuất hiện, móng vuốt trảo tới, va chạm với ngân tinh, lực lượng cực lớn, hổ khẩu của Lâm Khiếu Đường cảm thấy tê dại, ma thú khôi lỗi mười ba cấp quả nhiên cường hãn.

Lâm Khiếu Đường nhất thời lạnh toát sống lưng, vừa rồi chống lại được đòn công kích của ám tập thú hoàn toàn dựa vào bản năng, bản thân kỳ thực không hề phát hiện ra ám tập thú đến gần, tốc độ của súc sinh này căn bản có thể so sánh được với Hoa Tiên Tử.

Lâm Khiếu Đường không dám chậm trễ, nhanh chóng phóng ra ba mươi sáu trảo long thủ bao quanh thân hình.

Nếu như “tham thị thú” có thể thoát khỏi trứng mà nói, không biết có thể đem đám ma thú khôi lỗi này toàn bộ ăn tươi, trong đầu Lâm Khiếu Đường đột nhiên hiện lên một suy nghĩ vô cùng lớn mật.

Đám khôi lỗi ma thú trước mắt này đại đa số là ma thú thượng cổ, trong các tư liệu ghi chép lại thì “tham thị thú” thuộc về loại ma thú có đẳng cấp khá thấp, thế nhưng lại là ác mộng của tất cả sinh vật thượng cổ, thậm chí ngay cả thượng cổ đại thần cũng đau đầu không thôi.

Bất quá Lâm Khiếu Đường hơi có chút kỳ quái, đám “tham thị thú” mà hắn sở hữu lại không giống như trong ghi chép, tuy rằng bộ dáng không sai biệt lắm, nhưng tựa hồ như thể hình lớn hơn mọt chút, màu sắc cũng không giống. Theo như tư liệu ghi chép lịch sử thì “tham thị thú” đúng ra có màu vàng bạc giao nhau, lân phiến trên người chúng có những đốm sao nho nhỏ, có lân giáp màu bạc cũng có lân giáp màu vàng, hai màu giao nhau, cực kỳ chói mắt.

Thế nhưng đám “tham thị thú” Lâm Khiếu Đường sở hữu hiện nay lại hoàn toàn là màu xanh, nhìn qua cực kỳ non nớt, chẳng lẽ lại là thể không hoàn toàn.

Ngay trong lúc Lâm Khiếu Đường đang tự đánh giá thì ám tập thú lại xuất hiện lần thứ hai, lần này so với lần trước còn mạnh hơn rất nhiều, không hề nhìn thấy thân hình, chỉ nghe thấy âm thanh.

Nếu như không phải ba mươi sau trảo long thủ luôn luôn bảo hộ xung quanh, lúc này hẳn là Lâm Khiếu Đường đã phải ăn nhiều quả đắng, thế nhưng trảo long thủ vẫn không thể hoàn toàn chống đỡ, một trảo đầy móng vuốt sắc nhọn đã xuyên qua tầng tầng trảo long thủ, phóng thẳng tới Lâm Khiếu Đường.

Lâm Khiếu Đương dựa vào kim thủ lùi lại, cuối cùng cũng đã nhìn thấy độc thủ công kích đến, toàn bộ nguyên lực tụ tập vào tay phải, ngân tinh chém xuống, đương… ca.

Va chạm cường đại, thiếu chút nữa làm cho Lâm Khiếu Đường không chống đỡ nổi lực phản chấn, suýt nữa rời khỏi trận hình, may là bốn phía tràn ngập hộ thể chân khí của Hoa Tiên Tử, miễn cưỡng đỡ lấy Lâm Khiếu Đường.

Nhưng mà, ngân tinh đã xuất hiện vết rạn nứt!



Thanh cự kiếm này mặc dù không phải là tuyệt thế thần binh gì, nhưng tuyệt đối được liệt vào hàng binh khí thượng phẩm, khoáng thạch chế tạo cũng cực kỳ hiếm thấy, trong thời gian bế quan chín năm đã thừa nhận được không biết bao nhiêu xung lực khi Lâm Khiếu Đường tu luyện, chưa từng xuất hiện một chút tỳ vết nào.

Ám tập thú chỉ dùng trảo của nó đã có thể làm cho thanh cự kiếm thượng phẩm này xuất hiện vết nứt, đây là loại uy lực cường đại đến mức nào.

Ma thú mười ba cấp đã không thể dùng tiêu chuẩn bình thương để đánh giá, chúng thực sự quá mạnh mẽ.

Lâm Khiếu Đường hết sức tập trung, ám tập thú biết được vũ khí của đối thủ xuất hiện kẽ hở, tần xuất công kích lập tức tăng lên nhiều.

Toa toa toa toa toa…, mỗi một tiếng xé gió đều ứng với một đòn công kích mãnh liệt, Lâm Khiếu Đường thi triển toàn bộ mười hai thế võ và ngân tinh phối hợp chống lại, thế nhưng mỗi một lần va chạm thì ngân tinh lại thêm một vết thương.

Đương…, lại thêm một lần va chạm, ngân tinh rốt cuộc cũng không chịu nổi lực lượng xung kích quá mạnh mẽ, sau một tiếng vang thanh thúy, hoàn toàn vỡ vụn.

Nhìn chuôi kiếm trong tay, khuôn mặt Lâm Khiếu Đường cực kỳ nghiêm trọng, một thanh trường thương màu vàng kim đã hình thành trên tay, đây chính là điểm dựa dẫm cuối cùng.

Nguy cơ mười phần, ngược lại làm cho Lâm Khiếu Đường triệt để tỉnh táo, tâm pháp đấu luyện trong nguyên thức cấp tốc vận chuyển, kẽ hở, chỉ cần tìm được kẽ hở của ám tập thú, nhất định có thể lợi dụng để chém chết nó.

Trong mắt Lâm Khiếu Đường hiện lên một màn kim quang nhàn nhạt, hình ảnh trong không gian trong nháy mắt đột nhiên như đình chỉ lại, thấy rồi, tuy rằng chỉ là bóng đên không rõ ràng lắm, thế nhưng ít nhất cũng đã biết nó ở chỗ nào.

Ám tập thú lần thứ hai phóng tới, Lâm Khiếu Đường nhìn thấy vị trí nó xuất hiện trong khoảng khắc, bất quá chỉ cần dựa vào phương hướng di chuyển của nó thì có thể suy đoán được góc cạnh nó sẽ xuất hiện công kích, trảm liệt thương mạnh mẽ đâm tới, lại một lần nữa cùng ám tập thú va chạm.

Nhiều làn lặp lại, Lâm Khiếu Đường một mực điên cuồng vận chuyển đấu luyện, dần dần nắm giữ được thói quen công kích của ám tập thú, khôi lỗi ma thú mười ba cấp tuy rằng cường hãn, thế nhưng thực tế chúng không bằng ma thú mười ba cấp chân chính, dù sao thì chúng đã không còn linh hồn, động tác vô cùng cứng nhắc.

Khi ám tập thú khởi động đợt công kích thứ mười chín, kim quang trong mắt Lâm Khiếu Đường đột nhiên chợt hiện, mạnh mẽ đâm trảm liệt thương trong tay ra, abng, một âm thanh bén nhọn kích thích vang lên, ám tập thú bị đâm trúng ngực, thế nhưng mũi thương chỉ đâm vào được nửa tấc, ám tập thú lại một lần nữa biến mất không thấy.

Đã trải qua nhiều hiệp đấu như vậy, thời gian cũng không dùng bao nhiêu, tốc độ của ám tập thú thực sự quá nhanh.

Bị đánh trúng, thế nhưng ám tập thú lại không hề có bất luận cảm giác gì, lại tiếp tục công kích như cũ, tốc độ tiếp tục tăng lên một bậc.

Tới, trong lòng Lâm Khiếu Đường thầm kêu một tiếng, vô tung quyết vận chuyển tới cực hạn, thân hình từ trong quang mang hộ thể của Hoa Tiên Tử trong nháy mắn biến mất.

Ám tập thủ đánh vào khoảng không, tựa hồ như không biết phải làm sao, ba mươi sáu trảo long thủ đồng thời xuất hiện, đem ám tập thú vững vàng nắm chắc.

Bị không chế, âm tập thú đột nhiên thét lên chói tai, muốn giãy giụa tránh thoát, một thanh trường thương màu vàng nhạt đã hóa thành mũi tên bắn thẳng vào trong miệng của ám tập thú, phốc, từ trong miệng tiến vào, từ sau đầu đi ra, lại thêm hai đạo quang mang phóng tới, phân biệt đánh thẳng vào hai mắt của ám tập thú.

Biểu tình của ám tập thú hoàn toàn trống rỗng không tiếng động, thân thể từ trong không trung rơi xuống phía dưới.

Lâm Khiếu Đường xuất hiện tại một vị trí cách trận hình tam giác hơn mười trượng, trong nháy mắt lại bị hơn mười con ma thú khôi lỗi vây quanh.

Để chém chết ám tập thú, Lâm Khiếu Đường đã sử dụng một chiêu nguy hiểm, tuy rằng đã thành công, thế nhưng bản thân lại rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục.

Mỗi người lúc này ít nhất phải chịu sự công kích của hơn mười ma thú khôi lỗi mười ba cấp, tuy rằng có điểm chống đỡ không xuể, nhưng dù sao cũng là cao thủ linh hồn giai, con chưa đến mức luống cuống tay chân, đối với mọi chuyện xung quanh vẫn còn chú ý ít nhiều.

Ai cũng không ngờ tới người đầu tiên giết chết một con ma thú khôi lỗi mười ba cấp lại là gã thanh niên chỉ có tu vi đại sư giai, sau một hồi kinh ngạc loại chuyển biến sang loại nhãn thần như nhìn người chết, gã thanh niên trong nháy mắt đã bị mười mấy con ma thú khôi lỗi vây quanh, điều này so với cái chết thực sự không khác nhau nhiều lắm.

- Lỗ mãng!

Hoa Tiên Tử yêu kiều kêu lên, một đóa hoa đã xuất hiện nơi tay, bay đi.



Nụ hoa trong nháy mắt đã xuất hiện bên người Lâm Khiếu Đường, trong sát na mở tung huyễn lệ, miệng đóa hoa lập tức bao phủ lấy Lâm Khiếu Đường, hơn mười con ma thú khôi lỗi đánh vào đoa hoa, đóa hoa nhìn như nhu nhược đến cực điểm lại cứng rắn như bàn thạch, đem toàn bộ mười mấy con ma thú khôi lỗi đánh văng ra ngoài.

Cánh tay của Hoa Tiên Tử thu lại, nụ hoa lại mạnh mẽ mở ra rồi bay về phía Hoa Tiên Tử.

Lâm Khiếu Đường vốn cho rằng bản thân phải chết không hề nghi ngờ, tinh thần vẫn chưa ổn định từ trong đóa hoa đi ra, Lâm Khiếu Đường cho rằng vận chuyển vô tung quyết là có thể phản hồi đúng lúc, không nghĩ tới không gian bên ngoài trận hình tam giác cực kỳ trầm trọng, tràn ngập các loại tỏa định của ma thú khôi lỗi xung quanh, chậm chạm, nặng nề, căn bản là nửa bước cũng khó đi.

Vừa rồi, Lâm Khiếu Đường hầu như đã cho rằng bản thân chết đi, trong sự khác thường cảm kích nhìn hoa tiên tử nói:

- Cảm ơn tiền bối đã trợ giúp một tay.

Hoa Tiên Tử tung chiêu vạn hoa tề phóng, đem mấy chục con ma thú tạm thời ngăn cản lại, trợn mắt nói:

- Gã dâm tặc ngươi, thế nào tới bây giờ vẫn không chịu thành thật, bản cô nương không phải đơn giản cứu ngươi, chỉ là để bảo toàn trận hình này mà thôi, nếu như thiếu đi một người thì trận hình không còn hoàn chỉnh, khi vào vùng trung tâm thì tình hình đặc biệt nguy hiểm.

Lâm Khiếu Đường hiểu ý cười cười, không nói cái gì nữa, nhìn bốn phía thấy ma thú nhiều không đếm xuể có điểm uể oải, quãng đường này đến bao giờ mới vượt qua đây!

Xuyên qua vùng trung tâm so với tưởng tượng còn muốn dễ dàng hơn rất nhiều, con ma thú khôi lỗi mười bốn cấp không thấy xuất hiện nơi này.

Dưới sự dẫn dắt của Hoa Tiên Tử, nhóm mười một người, một tiếng trống làm tinh thần thêm hăng hái xuyên qua vị trí trung tâm, hướng về phía bên kia “ngự thú ma pháp trận” cấp tốc phóng đi.

Ánh rạng đông ngay trước mắt, mỗi người đối với thiếu nữ lĩnh ngộ được trận hình tổ hợp nhiều người này bội phục không ngớt, nếu giống như một đám lỗ mãng chạy nước rút mà nói, hiện tại chỉ sợ là đã chết hết rồi.

Hầu như đã nhìn thấy đích đến bên kia ma pháp trận, nhìn sơ qua chỉ khoảng trăm trượng mà thôi.

Đúng lúc này, hai góc hình tam giác, đồng thời phóng ra ba đạo công kích không giống nhau, cùng nhau bắn về phía vị trí của Hoa Tiên Tử.

Toàn bộ trận hình, Ốc Trát giữa vị trí phối hợp, mà Hoa Tiên Tử là người hầu như lúc nào cũng gánh chịu nhiều áp lực công kích của ma thú khôi lỗi nhất, cho dù tu vi của nàng có tinh thâm hơn nữa, lúc này cũng tổn hao rất nhiều.

Hoa Tiên Tử nhướng mày, sáu đóa hoa đồng thời bắn ra, cùng với sau đạo công kích va chạm một chỗ, sáu bông hoa vỡ nát, thế nhưng sáu đạo công kích lại không hề biến mất, vẫn như cũ phóng tới.

Hoa Tiên Tử giận dữ, hai đại giáo hội cư nhiên đồng thời sử dụng quyển trục cấm chú để công kích nàng, rõ ràng là muốn lợi dụng thời điểm mấu chốt này để kết liễu tính mạng của nàng.

Lâm Khiếu Đường và Nạp Lan U cũng vì thế mà bị hại lây, hai người vô cùng tức giận nhưng vô kế khả thi, Lâm Khiếu Đường sớm đã dốc hết khả năng của mình.

Sáu đạo công kích này, mỗi một đạo đều có đặc tính uy năng riêng biệt, một quyển trục cấm chú có giá trị vượt quá ba vạn nguyên thạch, có thể phóng xuất ra hiệu quả đặc thù của các chức nghiệp mười một cấp trở lên, uy lực cực lớn, nhưng hiển nhiên không phải là người bình thường có thể tiêu phí nổi.

- Hừ, các ngươi thực sự là bỏ ra được nhiều huyết!

Hoa Tiên Tử hừ lạnh một tiếng, chín tầng nụ hoa trùng trùng điệp điệp tạo thành cái lồng, đem ba người hoàn toàn bao vây bên trong.

Đám người của hai đại giáo hội tuy rằng cực kỳ đáng ghét, hận không thể đem đối phương bầm thây vạn đoạn, thế nhưng nếu muốn xuyên qua được “ngự thú ma pháp trận” này, thiếu bọn họ quả thực là không thể.

Thực tế thiếu nữ có tu vi địa vương giai, một khi xuyên qua được “ngự thú ma pháp trận” tiến vào khu vực an toàn tầng thứ năm, thiếu nữ và Ốc Trát liệu có hảo tâm phân chia một chén canh cho bọn họ?

Người của hai đại giáo hội hiển nhiên không muốn bị người khác áp chế, vì vậy đã lợi dụng quyển trục cấm chú, đạt thành hiệp ước tiêu diệt địch nhân chung trước, vì vậy đã có một màn vừa rồi…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đấu Y

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook