Chương 423: Điểm hóa cùng cơ duyên.
Mộc Thang
20/04/2013
Nghe hỏi, thanh niên mặt dài và thanh niên mập mạp liếc mắt trao đổi với nhau! Đều thấy trong mắt đối phương hiện ra vẻ không có ý định nói ra bí mật Yêu hùng trấn thủ trong một động khẩu cho một gã tu luyện giả xa lạ.
Tuy nói thanh niên trước mặt có tu vi thâm hậu, nhưng trong mắt thanh niên mặt dài và thanh niên mập mạp nhiều nhất cũng chỉ là ngang hàng với sư phụ bọn họ chứ không khác biệt lắm.
Đến nay sư phụ đã bế quan mười lần, rất có khả năng đột phá đại sư giai sơ kỳ tiến vào đại sư giai trung kỳ, chỉ cần kéo dài tới lúc sư phụ đến thì không cần phải lo lắng đến người này.
Nghĩ vậy, thanh niên mập mạp cẩn thận trả lời:
- Bản phái Ngọc Phong Môn tụ tập nơi này chỉ là đàm kinh luận đạo bình thường mà thôi, về khí nguyên phần tán loạn bốn phía vãn bối cũng không biết là chuyện gì xảy ra.
Lâm Khiếu Đường nhìn ra trong mắt đối phương có ý cảnh giác nên tự nhiên có thể nhìn ra việc đối phương đang tận lực giấu diếm, ngược lại cũng không thèm để ý, đã tới cấp độ như Lâm Khiếu Đường, cũng không muốn tranh cãi với mấy tiểu bối này.
Mỹ thiếu phụ vẫn dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn Lâm Khiếu Đường, trong mắt nổi lên cả tầng phong ba, tuyệt đối không che dấu vẻ kiều mị, thanh niên mặt dài bên cạnh thấy vậy không khỏi nhíu chặt lông mày lại.
Bốn tên tu luyện giả cấp thấp này trước mắt Lâm Khiếu Đường đích thực không đáng nhắc đến, ngay cả tâm ý cưỡng ép đối phương cũng lười, làm cho mấy người này biến mất khỏi thế gian ngay tại đây bất quá chỉ là cái nhấc tay mà thôi.
Kỳ thực lời nói dối của thanh niên mập mạp đã làm cho Lâm Khiếu Đường đã hiện lên một tia sát khí, nhưng cũng chỉ là một chút, với tính cách của Lâm Khiếu Đường tự nhiên không phải là một ma vương, nên cũng không lòng quản đến mấy tiểu bối này.
Sắc mặt mấy người đều hiện lên trong mắt Lâm Khiếu Đường, thấy hỏi không ra một nguyên do, đang chuẩn bị rời đi, tự mình đến phía trước xem xét, đến tột cùng là có chuyện gì. Đúng lúc này, một cỗ khí nguyên rất mạnh bay đến nơi này rất nhanh.
Thần sắc Lâm Khiếu Đường khẽ động, lại bỏ ý định rời đi, đi tới dưới tàng cây rồi cứ huyền phù giữa không trung ngồi xếp bằng, nhắm mắt dưỡng thần.
Thanh niên mặt dài và thanh niên mập mạp thầm thở ra một hơi dài, người này tựa hồ cũng không đến nỗi độc ác, chỉ cần chờ tới khi sư phụ đến thì không phải lo lắng điều gì nữa.
Ước chừng thời gian một chén trà nhỏ, phía xa xuất hiện một đạo thiểm quang, đột nhiên lóe lên, tiếp đến một lão giả mặc lục bào từ trên trời hạ xuống.
- Sư phụ!
Ngoại trừ mỹ thiếu phụ, ba người Ngọc Phong Môn đều cùng lên tiếng nói.
Sắc mặt lão giả lại bất định, từ lúc hạ xuống vẫn nhìn thanh niên đang huyền tọa dưới tàng cây, đối với ba tên đồ đệ như không thấy.
Thấy thanh niên mặt dài kêu lão giả tầm bẩy tám mươi tuổi này là sư phụ, trên mặt mỹ thiếu phụ lại hiện lên một tia thất vọng, nhưng vẫn lập tức quỳ xuống.
Lão giả phảng phất như không hề thấy, trực tiếp đi tới về phía thanh niên đang huyền tọa dưới tàng cây. Trước đó, cách mười dặm, lão giả đã cảm thấy được bên người mấy tên đồ đệ còn có một cỗ khí nguyên kỳ quái mà chính mình không dò xét được sâu cạn ra sao.
Lúc này tới gần người, lão giả vừa nhìn nhất thời lưng đã đại lạnh, kinh hãi không ngớt, thân thể cũng có chút cứng ngắc đứng lên, thế nào cũng không hiểu vì sao tại nơi thâm sơn cùng cốc thế này lại có thể gặp được thượng vị tu luyện giả.
Lão giả thấp thỏm bất an, lặng lẽ đến một chỗ cách thanh niên kia hơn trượng, cực kỳ cung kính hành lễ rồi cẩn thận nói:
- Vãn bối không biết tiền bối nơi này, liều lĩnh đến đây, mong rằng tiền bối không nên trách cứ. Không biết tính danh của tiền bối, xin được chỉ giáo?
Ba người Ngọc Phong Môn và mỹ thiếu phụ đang quỳ dưới đất mạnh mẽ run rẩy, sắc mặt vô cùng hoảng hốt, hai chân thanh niên mập mạp mềm nhũn thiếu chút nữa phịch mông xuống đất, mồ hôi lạnh cứ thế tuôn ra.
Mỹ thiếu phụ còn có thể không rõ một chút, thế nhưng ba người Ngọc Phong Môn vốn là ba nội chấp sự lại rất rõ ràng, sư phụ bọn họ đã là đại sư giai, mà để cho sư phụ bọn họ kêu một tiếng tiền bối thì rõ ràng đối phương ít nhất cũng là linh hồn giai. Đã là tồn tại như vậy tùy tiện hắt hơi một cái cũng có thể phun chết hoàn toàn Nam bộ sơn mạch.
Lâm Khiếu Đường chậm rãi mở hai mắt quan sát lão giả một hồi, liếc mắt liền nhận ra lão nhân này đã là đại sư giai sơ kỳ đỉnh phong tu vi, chỉ tiếc là đang vướng mắc tại đột phá bình cảnh, sợ là tầng này cũng đã đình trệ thật lâu. Đợi da đầu đối phương tê dại, Lâm Khiếu Đường mới mỉm cười nói:
- Vừa mới rồi đệ tử của ngươi nói quý phái ở đây đàm kinh luận đạo, ta có vài phần hiếu kỳ.
Trong lòng lão giả đương nhiên biết mấy đồ đệ tính toán cái gì, bất quá đối với tu luyện giả thượng vị trước mặt, tất cả chống cự cũng chỉ là phí công vô ích, ngược lại còn có thể mang tai họa sát thân đến cho môn phái. Vị tiền bối này rõ ràng đã sớm nhìn thấu mấy tên đồ đệ tự coi mình là thông minh kia, nhưng phỏng chừng tâm tình cũng tốt nên mới không thèm tính toán.
Lão giả ngay lập tức xuất hiện tâm ý muốn quỳ xuống cầu xin tha thứ. Người này không chỉ có tu vi thâm tàng, hơn nữa tuổi tác lại còn trẻ như vậy, chỉ sợ là tại toàn bộ Nam xuyên tu luyện giới cũng là người có danh khí cực lớn, tuyệt đối không phải là loại mà Ngọc Phong Môn có thể trêu chọc được, lão giả nhịn không được hít mạnh một hơi quay người xuống quát nói:
- Là ai nói như vậy?
Đôi môi thanh niên mập mạp run run, chỉ còn kém bước nữa là khóc rống lên nói:
- Sư phụ, là con!
- Nghiệt đồ, còn không mau quỳ xuống, ngươi cho là với chút thông minh của mình có thể giấu diếm qua pháp nhãn của tiền bối sao?
Lão giả hận không tát một cái chết tên mập mạp này.
Mập mạp sớm đã mất đi cái tư thái một cao nhân vẫn có thường ngày, không cần suy nghĩ nhiều liền trực tiếp hạ mình, nhưng lại bị một kim thủ nâng thân mình lên, cái này cũng chẳng khác gì cảnh diều hâu bắt gà con.
Nhìn kim thủ được ngưng tụ ra trong nháy mắt, lão giả căn bản một điểm cũng không nhận thấy được, trong lúc nhất thời không biết làm thế nào cho phải, bất quá cho dù vị tiền bối này có làm gì mập mạp kia trước mặt mình thì cũng bó tay không có biện pháp can thiệp, nhưng nếu như hi sinh một tên mập mạp mà có thể làm cho vị tiền bối này bớt giận thì cũng đáng. Lão giả không biết làm thế nào đành tự an ủi bản thân.
- Tiền bối tha mạng, tiền bối tha mạng a. Vãn bối có mắt như mù, thỉnh tiền bối bỏ qua cho tính mệnh nhỏ của tiểu nhân.
Mập mạp sợ đến hồn phi phách tán, khẩn thiết cầu xin tha thứ.
Thanh niên mặt dài và gã chấp sự vẫn đang kinh hãi lập tức tỏ bộ dáng không đếm xỉa gì đến, tựa hồ việc này không hề có chút quan hệ nào với chính mình, mà mỹ thiếu phụ tuy là có kinh hãi nhưng trên mặt cũng lộ ra biểu tình kinh hỉ, không nghĩ tới ở chỗ này, chính mình cư nhiên có thể gặp được loại tồn tại cao cao tại thượng kia, là họa hay là phúc đã sớm bị nàng quên mất.
Lâm Khiếu Đường đối với lời cầu xin tha thứ của mập mạp như mắt điếc tai ngơ, thản nhiên nói:
- Ta bế quan mới ra, không biết trong hai năm gần đây bên ngoài có đại sự tình gì phát sinh, mấy đạo hữu có thể nói qua một chút hay không?
- Đương nhiên có thể! Vãn bối mặc dù chỉ là một phần tử nhỏ bé nhưng đối với chuyện bên ngoài cũng biết không ít, không biết tiền bối quan tâm đến chuyện nào đây?
Lão giả vội hỏi.
- Nam Xuyên Giới và Đại Hạ phát sinh xung đột hẳn là ngươi phải biết, hiện lúc này tranh đấu giữa hai giới đã phát sinh đến đâu rồi?
Lâm Khiếu Đường hỏi thẳng vào vấn đề.
Lão giả đã chuẩn bị thật kỹ câu trả lời, lại tỏ bộ dáng không gì biết không nói, nhưng lại không ngờ tới đối phương lại hỏi ra một vấn đề đơn giản đến như vậy.
- Ba năm trước đây hai giới phát sinh xung đột, Đại Hạ đã vài lần có âm mưu với Nam Xuyên Giới nhưng đều không thực hiện được, cuối cùng hai bên ước chiến tại Vọng Nguyệt Pha, trận chiến ấy đúng là thiên hôn địa ám, song phương đều phái mấy trăm vị tu luyện giả từ đại sư giai tham chiến, trong đó lại có thêm hơn mười linh hồn giai và địa vương giai, đánh nhau sống chết hơn ba tháng liền, song phương cùng tử vong đến quá nửa, đến cả địa vương giai cũng đã ngã xuống.
- Lúc đó Nam Xuyên Giới vỡ tâm hoảng sợ, không ít tu luyện giả cấp thấp đều đã chuẩn bị thật tốt cho việc chạy nạn. Thế nhưng tại Vọng Nguyệt Pha vẫn còn đại chiến, hai giới đột nhiên thu tay lại, chiến sự cũng theo đó kết thúc từ hai năm về trước. Vãn bối nghe được là hình như có thêm liên minh Thảo nguyên tham gia, hai giới đều không muốn đánh nhau sống chết rồi để cho một bên được lợi bởi vậy cùng dừng tay.
Lão giả một hơi nói ra tất cả mọi chuyện một cách đơn giản.
Chiến sự diễn ra theo xu thế mà Lâm Khiếu Đường đã dự định trước đó, Liên minh thảo nguyên tham gia tất nhiên sẽ làm cho hai giới ngừng tay. Tuy là thực lực không thể sánh bằng Đại Hạ, nhưng tình thế bấy giờ thì Đại Hạ cũng không thể không cân nhắc kỹ càng.
Lâm Khiếu Đường khẽ gật đầu nói:
- Hai giới từ đó cho đến nay chưa từng có hoạt động gì sao?
- Vãn bối chưa từng nghe nói phát sinh ra bất kỳ xung đột nào, chí ít bên ngoài truyền lại hẳn là không có. Lúc này các thế lực khắp nơi đều đang chờ đợi trăm năm một lần thần khí hiện thế, thế lực lớn thì có người nói là đang tìm cái gì là thánh khí viễn cổ, hẳn là trong thời gian ngắn sẽ không phát sinh bất kỳ xung đột nào.
Lão giả cẩn thận trả lời.
Lâm Khiếu Đường hờ hững cười nói:
- Nơi này lẽ nào xuất hiện thần khí, các ngươi chuẩn bị đi tranh đoạt?
Lão giả cúi đầu nói:
- Lấy thực lực vãn bối làm sao lại có thể tham gia đến cấp bậc tranh đoạt như vậy, chỉ là gần đây tại Nam Bộ sơn mạch Đại Thanh Sơn có xuất hiện một đầu yêu hùng cấp tám. Có người nói yêu thú lại trấn thủ tại một động phủ hoang phế. Lúc này toàn bộ các thế lực Nam Bộ sơn mạch đều là hướng ánh mắt tới đầu yêu hùng cấp tám kia.
Yêu thú cấp tám nếu là dưới tình huống bình thường Lâm Khiếu Đường tự nhiên không hề hứng thú, bất quá mấy ngày gần đây thân thể Duy Lạp bỗng nhiên xuất hiện sự bất ổn, mất đi linh hồn thì thân thể nếu không cưỡng chế bảo tồn rất có thể biến thành cương thi, nếu được ngâm trong yêu khí từ thú nguyên tinh mà nói cũng có thể hóa giả được một chút.
Thú nguyên tinh hơi cấp tám kém một chút ít, Lâm Khiếu Đường vốn định tìm yêu thú cấp mười rồi diệt sát nhưng tìm kiếm được lại tương đối khó khăn, hơn nữa yêu thú cấp tám này lại đang bảo vệ một tòa động phủ, ngược lại cũng đáng để đến đó một chuyến.
- Tòa động phủ hoang phế kia vì sao lại bị phát hiện?
Lâm Khiếu Đường tùy ý hỏi.
- Theo vãn bối được biết, đấy là một mảnh địa vực khí nguyên cực độ loãng, có khu vực thậm chí còn không hề có chút khí nguyen nào, căn bản không hề thích hợp cho tu luyện giả tu luyện. Tại trước lúc yêu hùng xuất hiện chưa từng có người nào biết nơi đó có động phủ, vãn bối cũng đã từng qua đó vài lần nhưng không hề gặp một động phủ nào.
Lão giả thành thật trả lời, nói ra tình hình thực tế mà trong lòng lại đau xót đến cực điểm nhưng cũng biết là không thể tránh được. Phải biết rằng bất luận là ai đã vượt quá tồn tại đại sư giai thì hắn đều không có khả năng trêu chọc.
- A, có điểm ý tứ!
Lâm Khiếu Đường mỉm cười nói.
Bỗng nhiên một đạo thân ảnh nhỏ bé chạy lên. Đông một tiếng quỳ gối trước người Lâm Khiếu Đường, người này chính là mỹ thiếu phụ sau một hồi tranh đấu tư tưởng mới có dũng khí tiến tới.
- Tiền bối tại thượng, xin người hãy nhận lấy tiểu nữ làm đồ đệ, tiểu nữ nguyện làm trâu làm ngựa hầu hạ người suốt đời.
Ngoại trừ những âm thanh bên ngoài, Lâm Khiếu Đường còn nghe được một loại âm thanh giống như là truyền âm nhập mật, nói một chút ẩn ý rõ ràng.
Mà mỹ thiếu phụ khi quỳ xuống cổ áo lại có phần mở rộng ra, rõ ràng là cố ý, làm cho Lâm Khiếu Đường dễ dàng có thể nhìn thấy cảnh xuân vô hạn, hai khối non bộ đại bạch thỏ như ẩn như hiện làm động lòng người.(cái này ta thích a.)
Biểu tình Lâm Khiếu Đường trong nháy mắt phát lạnh, ngón tay điểm ra, thần sắc mỹ thiếu phụ đột nhiên mạnh mẽ ngưng lại, thân hình phảng phất như nhập định, tròng mắt cũng co rút lại, tựa hồ như đang nhìn thấy một vật gì rất đáng sợ.
Không đợi lão giả phản ứng, một đạo quang mang đã bay lên trời, chớp mắt liền biến mất không thấy. Kim thủ phía sau thanh niên mập mạp lúc này hóa thành tinh điểm kim quang tán loạn biến mất làm cho hắn rơi bịch một tiếng thật mạnh trên mặt đất, thần tình vẫn còn vô cùng hoảng hốt.
Mỹ thiếu phụ toàn thân nhễ nhại mồ hôi, lại như có chút tuyệt vọng, trong miệng nỉ non nói:
- Con đường tu luyện thật là đáng sợ, không tu cũng được!
Nói xong liền từ mặt đất bò lên, lảo đảo một mình một người xuống núi.
Thanh niên mặt dài vốn muốn kéo mỹ thiếu phụ trở lại, nhưng vừa nghĩ đến mỹ thiếu phụ bỗng nhiên biến thành như vậy, nguyên nhân lại là do vị tiền bối kia gây nên, chính mình đa sự vạn nhất làm vị tiền bối đó tức giận sợ là khó giữ được cái mạng nhỏ, nghĩ vậy nên cũng đành bỏ qua mỹ thiếu phụ mà tuyển trạch người khác.
- Sư phụ, chúng ta nếu là còn lãng phí thời gian, chỉ sợ là Quỷ Lâm Môn và Trữ Sơn Phái sẽ đi trước chúng ta mất.
Thanh niên mặt dài cuối cùng cũng dứt ánh mắt lưu luyến nhìn nơi mỹ thiếu phụ biến mất, phấn chấn tinh thần lại, nói.
- Hồi phái!
Lão giả lại không hề lưu luyến nói.
- Sư phụ, vì sao lại hồi phái?
Thanh niên mặt dài không hiểu được, hỏi lại.
- Đồ ăn hại. Nếu là người nọ đã muốn tham dự, ngươi tự hỏi xem chúng ta còn có bao nhiêu cơ hội? Quỷ Lâm Môn và Trữ Sơn Phái nếu như hôm nay còn không biết thân biết phận, sợ rằng gặp phải họa diệt môn!
Lão giả trừng mắt tức giận nhìn tên đồ đệ mà quát mắng.
- Sư phụ!
Lão giả vừa muốn bay lên trời rời đi thì lại nghe một thanh âm chán ghét lọt vào tai. Hôm nay đúng là một ngày không may mắn, Nam Bộ sơn mạnh bao nhiêu năm mới có được một thứ tốt, cứ như vậy liền bị người đoạt đi, tâm tình tự nhiên không thể tốt cho được. Đối mặt với cấp tiền bối tự nhiên không thể phát tác, nên lúc này lão mới xuất ra bộ dáng của một người sư phụ, cả giận nói:
- Có chuyện gì thì trở về hãy tính sau, lúc đó xem ta thu thập các ngươi thế nào!
- Sư phụ, nơi này có thứ gì đó!
- Thứ gì đó? Cái *ứt gì vậy?
Lão giả tức giận nói. Thế nhưng khi lão nhìn theo ánh mắt tên đệ tử liền thấy được một bình nhỏ và một chiếc túi nơi trước đó mỹ thiếu phụ đã từng quỳ xuống, quang hoa trong mắt nhất thời chợt lóe, vội vàng xông lên kiểm tra như nhìn thấy được trân bảo.
Bên trong túi chứa mười khối nguyên thạch trung cấp, trong bình nhỏ còn có hơn mười viên đan dược trân quý, trong đó Nhập sư đan, Đại sư đan có đến sáu, bẩy viên, lão lấy được liền coi như chí bảo, lập tức hướng phương xa nơi quang mang biến mất cúi người thi lễ.
Lúc này phía bên trong bình nhỏ chợt lóe ra lời truyền âm phù vang lên một tiếng bình thản:
“Nữ tử vừa rồi nếu có thể trong ảo cảnh mà vẫn bảo trì hướng tu chi tâm liền như cũ, đưa một nửa đan dược trong này cho nàng, nếu là không thể chẳng bằng cứ làm một phàm nhân mà sống nốt quãng đời còn lại.”
Lão giả như có sở ngộ, nhìn liếc mắt hướng thân ảnh mỹ thiếu phụ đang thất thần một mình xuống núi lẩm bẩm nói:
- Có được cơ duyên chính mình phải nắm chặt!
Lão giả lập tức mang theo ba gã đồ đệ trở lại môn phái, lúc này lại mệnh lệnh toàn bộ đệ tử đóng cửa khổ tu.
Mấy ngày sau, Nam Bộ sơn mạch lại khôi phục lại sự bình yên vốn có. Chuyện Yêu hùng và động phủ hoang phế lại biến mất như chưa hề có tại thế gian, hơn hai mươi môn phái thế lực đứng đầu nơi đây không hẹn mà cùng ăn ý đóng cửa bế môn.
Thời gian hai giới giao chiến, Thiên Hà Tông dù là không trực tiếp tham gia chiến sự, nhưng lại là môn phái cung cấp lượng hậu cần khổng lồ cho chiến dịch nên tổn hao không hề nhỏ. Để chăm lo cho việc củng cố môn phái, Lạc Trần Tử và Thiên Kiều Lão Nhân đều bận rộn sử lý mọi việc trong ngoài, không hề được rảnh tâm tu luyện.
Thời gian hai năm cũng đủ làm cho môn phái phục hồi phần nào, tuy là không bằng được phân nửa thời kỳ đỉnh phong nhưng chung quy cũng đã dần đi vào ổn định.
Chỉ là hai năm nay, không khí môn nhân Thiên Hà Tông từ trên xuống dưới vẫn nặng nề đến cực điểm. Nguyên nhân chính là vị đệ tam nguyên lão vẫn còn chưa biết tung tích, thấy có lời đồn rằng vị đệ tam nguyên lão tại Đại Hạ đã gặp phải bất trắc mà ngã xuống, cũng có tin đồn nói đệ tam nguyên lão bị trọng thương đã rời khỏi đại lục Kỳ Đông ra hải ngoại trị thương, trong vòng trăm năm tới sẽ không xuất hiện, nhưng đây cũng chỉ là hai tin đồn lan rộng mà thôi, nếu chăm chú nghe ra thì còn rất nhiều những tin đồn cổ quái nhiều không kể xiết.
Thiên Hà Tông đã từng bởi vì vị đệ tam nguyên lão ngang trời xuất thế này mà mơ hồ sánh ngang với các siêu cấp đại môn phái. Cũng bởi danh khí vị đệ tam nguyên lão này nhiều lần đại triển thần uy, tạo thành những bút tích tinh thần to lớn nên chúng tu luyện giả đến xin gia nhập cũng càng ngày càng đông.
Thế nhưng đi theo việc đệ tam nguyên lão thất tung thì Thiên Hà Tông cùng từ từ yên tĩnh trở lại, nhưng cũng phải nói nếu như môn nhân đệ tử quá nhiều mà địa cảnh môn phái không hề tăng thêm mơ hồ lại làm bên trong cánh cửa tu luyện càng có chút căng thẳng do thiếu hụt tài nguyên.
Bên trong Thiên Hà Tông còn có duy nhất một nơi vẫn duy trì được thái độ tích cực hàng ngày nhưng cũng chỉ có một vài người mới có thể tiến vào nơi này, đây cũng chính là nơi động phủ mà vị đệ tam nguyên lão đã một tay tạo dựng nên.
Lúc đầu nơi đây vốn rất ít dấu tích con người sau đó lại nghiễm nhiên trở thành cấm địa môn phái. Nhưng rồi lại lục tục có người mang theo tín vật của đệ tam nguyên lão đến ở nơi này nên dần dần đã trở thành nơi phồn hoa nhất bên trong Thiên Hà Tông. Nơi đây tuy là không cho phép đệ tử tùy tiện đi vào, thế nhưng vẫn như cũ không thể ảnh hưởng đến nhân khí nơi này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.