Chương 422: Ngọc Phong Môn.
Mộc Thang
20/04/2013
Kỳ Áo đúng là đã dùng không gian thuấn di trực tiếp truyền tống Lâm Khiếu Đường vào trong Nam Xuyên Giới, tiện đó cũng qua luôn vùng biên cảnh mẫn cảm.
Nam Xuyên Giới vẫn phòng vệ nghiêm cẩn như cũ, đệ tử tuần tra các phái nối liền không dứt, Lâm Khiếu Đường phi hành hồi lâu chưa bị bại lộ hành tung thế nhưng không hề dám có chút bất cẩn, bẩy ngay sau đã tiến nhập Vạn Sơn Đạo Minh.
Lâm Khiếu Đường cũng không trực tiếp trở lại môn phái mà dự định tìm một nơi khí nguyên thưa thớt trong khoảng thâm sơn ở Vạn Sơn Lâm tạm thời ẩn cư.
Bên trong thâm sơn này ngoại trừ có một ít phàm nhân làm thợ săn ngẫu nhiên tiếp vào, còn tu luyện giả khác đối với nơi này không hề có hứng thú, nhưng để an toàn, Lâm Khiếu Đường vẫn đặt nhiều kết trận xung quanh và vài ngàn Tham thị thú phân tán cảnh giới.
Lâm Khiếu Đường làm vậy mục đính chính là đang chờ đợi, chờ đợi cho cuộc chiến đến hồi kết thúc. Nếu như ngay lúc này trở lại môn phái thì chắc chắn mấy lão già Nam Xuyên Giới sẽ lại tìm hắn đi hỗ trợ cho cuộc chiến.
Hành trình đi Đại Hạ quốc lần này vốn là bí mật, mất đi liên lạc với những người khác, nên tình huống Lâm Khiếu Đường ra sao, căn bản là không người nào biết. Chỉ cần chính mình không hiện thân, mọi người tự nhiên sẽ cho rằng hắn vẫn còn trong Đại Hạ, cũng có thể là gặp nạn rồi ẩn ấp đến một địa phương an toàn nào đó.
Lâm Khiếu Đường dự liệu hẳn không có người nào biết chính mình đã vô thanh vô tức trở lại Nam Xuyên Giới, cái này cũng là do Kỳ Áo trực tiếp dùng không gian thuấn di đưa hắn trở lại, bằng không rất khó có thể giấu được mấy lão gia hỏa vẫn túc trực nơi biên cảnh.
Lâm Khiếu Đường một mặt tĩnh tâm tiêu hóa củng cố tu vi bản thân, nghiên cứu công pháp, một bên lại nghiên cứu hồ quang màu vàng bên trong cơ thể Duy Lạp. Những lôi điện màu vàng không thuộc về hạ giới này ẩn chứa một loại lực lượng thần bí nào đó.
Sau nửa năm khổ công nghiên cứu, Lâm Khiếu Đường rốt cuộc cũng phát hiện nếu trực tiếp đem chân linh dẫn độ tiến vào cơ thể Duy Lạp, sau đó lại đem thực dương phân ra bên ngoài cơ thể, lại dùng Dung hồn yêu hỏa chống lại hồ quang màu vàng đúng là có thể từng chút một hấp thu hồ quang màu vàng vào bên trong thực dương, nhưng toàn bộ quá trình lại cực kỳ chậm chạp, chậm chạp đến mệt mỏi
Lại qua một năm, linh nguyên trong cơ thể Duy Lạp cuối cùng cũng không chống đỡ được sự ăn mòn của hồ quang màu vàng, do đó đã tiêu tán mất, chỉ còn để lại một thể xác đầy đủ không có linh hồn.
Duy Lạp chết đi làm cho Lâm Khiếu Đường không khỏi đáng tiếc, nhưng cũng không thể làm gì hơn, bất luận một sinh mệnh nào mất đi cũng là điều đáng tiếc, bất quá nữ tử này mất đi cũng để lại một thân thể hoàn chỉnh không sứt mẻ.
Lâm Khiếu Đường mỗi ngày đều vào khoảng thời gian cố định hấp thu hồ quang màu vàng, lại dùng rất nhiều đan dược khí nguyên để bảo trì hoạt tính thân thể của Duy Lạp.
Cứ như vậy lại qua một năm, đến lúc này Lâm Khiếu Đường đã ẩn cư khoảng hai năm rưỡi, hồ quang màu vàng lưu lại trong cơ thể Duy Lạp cũng chỉ hấp thu được một phần tư, tiến độ vẫn vô cùng chậm chạp.
Kỳ Áo cũng thủy chung không hề tỉnh lại, qua một lần sử dụng không gian thuấn di đối với hắn mà nói tổn hao xác thực quá lớn.
Thời gian hai năm rưỡi đối với tu luyện giả mà nói thực sự không đáng tính đến, bất quá đối với một hồi chiến sự ba phương thế lực mà nói cũng đủ để phân định kết cục.
Lâm Khiếu Đường phá hủy chỗ ẩn cư, thu hồi lại toàn bộ kết trận, thân thể Duy Lạp đã không còn sức sống nên có thể thu hồi vào bên trong nhẫn trữ vật, sau đó đeo cự kiếm rời đi.
Lâm Khiếu Đường vẫn phi hành thu liễm khí tức như trước, dọc theo đường đi tuy rằng thỉnh thoảng cũng có gặp qua tu luyện giả các môn phái đi tuần tra nhưng mật độ so với hai năm trước đã giảm nhiều lần. Lâm Khiếu Đường trước tiên muốn thăm dò tình hình rồi mới quyết định có trở lại môn phái hay không.
Khu vực núi non phía nam Vạn Sơn Đạo Minh do nguyên khí rất ít nên các đại môn phái đối với khu vực này đều không có hứng thú gì, do đó nơi này trở thành nơi hoạt động của các môn phái nhỏ cũng như giới tán tu.
Phương viên gần ba vạn dặm phân bố trên trăm môn phái nhỏ, tán tu lại càng vô số kể, nghiễm nhiên nơi đây cũng có thể hình thành một tu luyện giới nhỏ yếu.
Nơi đây tuy rằng khí nguyên nghèo nàn nhưng một ít linh thảo và yêu thú cũng vẫn có, những thứ này tất nhiên sẽ trở thành mục tiêu tranh đoạt của giới tán tu và các môn phái nhỏ bản địa, về phần một ít đại sư giai đã rời khỏi động phủ tu luyện lại càng trở nên nổi tiếng.
Ngọc Phong Môn cũng là một môn phái có thực lực ở nơi đây, nhưng nếu tính toàn bộ Nam xuyên thì cũng chỉ là một hạt cát, hoàn toàn tồn tại không đáng kể, cho dù là trong Vạn Sơn Đạo Minh bất quá cũng chỉ là cát đá, căn bản không đáng để nhắc tới.
Thế nhưng tại khu vực này, Ngọc Phong Môn lại là một trong hai mươi thế lực không thể khinh thường, bên trong môn phái có một vị đại sư giai sơ kỳ tọa trấn nên danh tiếng vang lừng.
Gần đây nghe đồn khu vực phụ cận Đại Thanh Sơn xuất hiện một đầu yêu hùng cấp tám, con yêu hùng này trấn thủ tại một tòa động phủ đã bị bỏ hoang.
Tin tức này được truyền ra làm cho toàn bộ thế lực bản địa đều rục rịch, không nói đến bên trong động phủ còn có thể cất giấu vật gì, chỉ tính riêng nguyên tinh một đầu yêu thú cấp tám kia cũng đã đủ mê hoặc rồi.
Cả vùng Nam bộ sơn mạch hai ba mươi năm qua không có yêu thú trên cấp bảy, mà yêu thú cấp tám lần này xuất hiện tại động phủ bỏ hoang nơi phụ cận kia tuyệt đối không phải là điều trùng hợp. Yêu thú theo cấp bậc đề cao thì năng lực nhận biết cũng theo đó mà tăng cường, nguyên trí cũng tự nhiên dần được mở ra, vậy mới nói yêu thú càng cao sẽ tìm đến động phủ có cấp bậc càng cao.
Vì thế các thế lực ở Nam bộ sơn mạch đều phái ra đệ tử tinh anh tới nhằm mục đích tranh đoạt, tu luyện giả từ sĩ giai trở lên tại nửa tháng trước đây tập kết tại phụ cận Đại Thanh Sơn đã tới mấy trăm người.
Trong đó, đệ tử của hai mươi môn phái đứng đầu Nam bộ sơn mạch có số lượng chiếm đa số, vì vậy từ nửa tháng trước đã diến ra các cuộc tranh đấu gay gắt, có tới hai lần là đại chiến quy mô lớn, theo đó là người chết, nhân số giảm, chính vì vậy mà tám trong số hai mươi môn phái có thực lực mạnh nhất phải rút khỏi vòng tranh đấu.
Cuối cùng chỉ còn lại có hơn mười thế lực vẫn tiếp tục tìm kiếm, những người này đều là những đệ tử tinh anh đến từ các môn phái trong hai mươi thế lực dẫn đầu.
Ngọc Phong Môn cũng là một trong hai mươi thế lực dẫn đầu, bất quá lúc này vận khí của bọn họ quả thật không xấu, không gặp phải những cuộc chạm trán, cũng bởi tránh khỏi những khu vực trung tâm nên cả hai tên đầu lĩnh chấp sự thâm nhập vào Đại Thanh Sơn đều may mắn không có một người nào bị thương vong.
Phía bắc Đại Thanh Sơn là khu vực rừng rậm. Dưới tán một gốc đại thụ, bốn gã mặc đạo bào màu xanh nhạt dừng chân nơi đây đã hơn một ngày, dẫn đầu chính là một vị thanh niên mập mạp, tu vi đạt tới sư giai trung kỳ đỉnh phong.
- Sư phụ, sư tổ thực sự tới sao?
Một thiếu phụ xinh đẹp, ánh mắt lay động như có ý khiêu khích cái nhìn của một vị thanh niên mặt dài ngồi cạnh vị thanh niên mập mạp kia.
Vị thanh niên mặt dài đã có tu vi sư giai trung kỳ, so với vị thanh niên mập mạp kia kém hơn một chút, thế nhưng luận về tuổi tác thì lại kém hơn đến cả chục tuổi. Vị thanh niên mập mạp ước chừng ba mươi bẩy ba mươi tám tuổi, còn vị thanh niên mặt dài nhiều nhất chỉ tới hai mươi bẩy hai mươi tám, tư chất hai người mạnh yếu thế nào nhìn qua ai cũng có thể rõ.
Thanh niên mặt dài nhìn thiếu phụ xinh đẹp mà liên tục nuốt nước bọt, không nghĩ tới nửa đường lại thu nhận lấy một vị đồ đệ õng ẹo như thế này, lớn lên không chỉ xinh đẹp, tính cách lại rất phong tao, tư chất cũng rất được.
Mười ngày trước gặp phải hai ba cuộc giao chiến của đám tán tu, ba người Ngọc Phong Môn lúc gặp phải bọn họ thì tình hình chiến đấu đã gần tới hồi kết, hơn mười người nằm trên mặt đất, trong bốn người còn đang giao chiến có thiếu phụ này. Cái chuyện tình cháy nhà hôi của là việc mà các môn phái nhỏ từ trước tới nay vốn rất hay làm, Ngọc Phong Môn tự nhiên cũng không ngoại lệ, thấy đám tán tu này đều rất yếu nên ba người liền đồng loạt ra tay thu thập.
Vị thiếu phụ này trái lại rất thức thời, không chiến tự nhiên hàng, lại càng làm một trận khóc lóc kể lể rồi chủ động đem những vật trước đó cướp đoạt được và một ít bảo bối giao lên trên rồi yêu cầu tiến nhập vào môn phái bái sư.
Ba người Ngọc Phong Môn thấy thiếu phụ này có tư chất khá tốt, lại không có bối cảnh nên không bài xích, nhưng thu người là việc bọn họ không thể làm chủ nên chỉ có thể tạm thời đáp ứng dẫn theo.
Ai ngờ một ngày đi đường, mỹ thiếu phụ vẫn luôn nhìn trộm sang vị thanh niên mặt dài, đôi tay nhỏ bé lại thỉnh thoảng ngúng ngoảy một cái làm cho thanh niên mặt dài tâm dương (dê) khó nhịn, rốt cục tại một lần mỹ thiếu phụ cố ý làm cho thanh niên mặt dài chạm vào hai khỗi nhũ phong mềm mại kia rồi đột ngột tránh đi.
Tự lúc đó, tâm thần thanh niên mặt dài dọc theo đường đi đều không yên, thầm nghĩ muốn nhanh chóng trở về, định bụng hảo hảo “chỉ dạy” nữ tử mau chóng tu thành “đại đạo”.
Thanh niên mặt dài hung hăng nhìn thoáng qua cặp nhũ phong cao vút của mỹ thiếu phụ sau đó mới nói:
- Sư phụ lão nhân gia vừa mới xuất quan liền thu được tin tức Quỷ Lâm Môn và Trữ Sơn Phái có khả năng sẽ phái ra cao thủ nên không quá yên tâm về mấy người chúng ta, nên mới dự định tự mình đến đây hàng yêu, bởi vì đường xa cách trở nên có thể qua một hai canh giờ mới có thể chạy tới.
- Thật tốt quá, thiếp thân cho tới tận bây giờ vẫn chưa có thấy qua tu luyện giả đại sư giai, thật muốn nhanh chóng một chút nhìn thấy sư tổ lão nhân gia.
Mỹ thiếu phụ kích động nói, đôi tay nhỏ bé lại để phía sau lưng mà ưỡn thẳng cặp đại nhũ phong của mình ra, muốn làm cho vị sư phụ kia cũng phải ho khan ra vài tiếng, cái này chính là dục hỏa đốt người đó nha.
- Tới rồi!
Thanh niên mập mạp bỗng nhiên nói.
Thanh niên mặt dài và một gã đệ tử Ngọc Phong Môn cũng cảm giác được, giương mắt nhìn lên, xa xa một đạo quang mang màu xanh lao đến như tên bắn, tốc độ cực nhanh.
Sau một khắc quang mang màu xanh đã tới trước người. Đột nhiên dừng lại, một trận gió mạnh thổi qua, một gã thanh niên mặc thanh bào, phía sau lưng đeo một thanh cự kiếm màu vàng xuất hiện trước mặt mọi người.
Thanh niên mặt dài và thanh niên mập mạp vô cùng kinh ngạc, bọn họ hoàn toàn dò xét không ra thực lực người này sâu cạn như thế nào. Nguyên thức phát ra thăm dò lại như đá chìm đáy biển, một đi không hề trở lại, đây là cao thủ, tuyệt thế cao thủ.
Nhầm lẫn vị này với sư phụ cũng tuyệt đối không oan, phải biết tại Nam bộ sơn mạch số người mà hai bọn họ thăm dò không thấu cũng chỉ có đếm trên đầu ngón tay mà thôi, sư phụ bọn họ đương nhiên là một trong số đó, mặt khác đây lại là nơi bí mật tụ họp, nếu có khí nguyên bay qua mà bọn họ không thăm dò được, nên hai người đều nghĩ đó là sư phụ.
- Tu vi người này sợ rằng không dưới sư phụ.
Thanh niên mặt dài và thanh niên mập mạp tâm thần không yên. Đứng tại trước mặt cao thủ như thế này tự nhiên không dám có nhiều động tác, chỉ là đứng ở một chỗ bất động xem đối phương muốn làm gì thôi, còn chạy trốn vốn là vô dụng nên tự nhiên bọn họ cũng không thèm nghĩ đến.
- Sư tổ ở trên, xin nhận của tiểu nữ một bái!
Mỹ thiếu phụ bỗng nhiên xông lên phía trước trực tiếp quỳ xuống dập đầu nói. Trên mặt cũng tràn đầy vẻ mừng rỡ, không nghĩ tới vị sư tổ này lại còn trẻ tuổi đến như vậy.
Thanh niên mặc thanh bao lưng đeo cự kiếm chính là Lâm Khiếu Đường đã rời khỏi nơi ẩn tu được ba ngày. Lâm Khiếu Đường vẫn một mực hành động tìm kiếm mục tiêu thăm hỏi một phen, vậy mà ai ngờ một đường đi lại không hề có bóng người, hôm nay cuối cùng cũng có thể gặp được người để hỏi thăm, bởi vì hơn trăm dặm trước đó đã cảm thấy nơi đây có vài điểm khí nguyên yếu ớt.
Nhìn cảnh thiếu phụ lam y không biết làm sao lại quỳ gối trước mình, Lâm Khiếu Đường không khỏi lộ vẻ nghi hoặc, thiếu phụ này nhìn qua mới hai bẩy hai tám, tu vi bất quá chỉ là sĩ giai đỉnh phong, ngay cả tu luyện giả hình như còn chưa được tính đến.
Lâm Khiếu Đường xuất ra một cỗ lực lượng vô hình, nâng thiếu phụ đứng lên
- Tiền bối, chớ trách, đồ đệ này của vãn bối tu vi nông cạn mới nhận sai người, mong tiền bối thứ lỗi!
Thanh niên mặt dài cúi đầu nói.
Mỹ thiếu phụ vừa nghe nói thế khuôn mặt lập tức đỏ ửng, biết là mình quá nóng ruột đã nhận sai người rồi, bất quá đôi mắt đẹp chỉ khẽ di động liền khôi phục lại như thường, cho dù có nhận sai người, nhưng người này có tu vi cao thâm cũng không phải giả, cũng may là vừa rồi cũng không có gì quá đáng, chỉ là người này tuổi hẳn còn trẻ, nhìn qua cũng không hơn mình nhiều lắm.
Sắc mặt Lâm Khiếu Đường thay đổi, trên đường phi hành từ lâu đã lục soát chu vi trong vòng hai trăm dặm một phen, phía trước đúng là ẩn núp không ít khí nguyên yếu ớt, lại càng có không ít khí nguyên hướng nơi này phóng tới, xa xa cách đây khoảng ba trăm dặm lại cảm ứng được một cỗ yêu nguyên tầm cấp tám, cấp chín hiện đang cùng ba tu luyện giả đối chiến đến hồi kịch liệt.
Lâm Khiếu Đường vốn chỉ muốn hỏi một chút sự tình chiến sự Nam xuyện hiện giờ ra làm sao, cỡ chuyện lớn như vậy thì cho dù nơi đây có là thâm sơn cùng cốc hẳn cũng phải có người biết đến, bất quá sau đó lại phát hiện được một cỗ yêu nguyên làm cho Lâm Khiếu Đường hơi thay đổi chủ ý.
- Nơi đây vì sao nhiều chỗ khí nguyên lại phân bố tán loạn như vậy, tựa hồ như có chuyện gì đó phát sinh?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.