Chương 309: Khi cần xuất thủ liền xuất thủ.
Mộc Thang
20/04/2013
Mục Tình mắt lệ rưng rưng nhưng vẫn còn nói được vài lời, Mộ Dung San quỳ gối ở một bên thì lại khóc không thành tiếng, tóc tai tán loạn, dọc theo khóe miệng vẫn còn một tia máu chảy ra, giống như đã bị người đả thương.
Lâm Khiếu Đường nhìn thấy hai người như vậy, trong lòng không biết sao lại bốc lên một cơn giận giữ, đặc biệt khi nghe được Linh Nguyệt Tiên Tử bị đả thương lại càng không biết vì nguyên cớ gì liền động nộ.
Từ khi đến Linh Nguyệt Phong, Lâm Khiếu Đường tự vấn thấy thầy trò họ đối với mình không hề tệ, tịnh không vì thân phận mình thấp mà tỏ ra bài xích, Mộ Dung San kia tuy đối với mình có chút lãnh đạm, bất quá nàng tựa hồ đối với ai cũng là như thế, không phải có ý hướng mũi nhọn về phía mình.
- Đứng lên nói đi!
Lâm Khiếu Đường trong lòng đã bắt đầu tức giận, nhưng nét mặt vẫn như cũ bình tĩnh không hề gợn sóng.
Nhị nữ ngược lại cố ý không đứng dậy, trầm mặc không nói một lời nào nhưng ý tứ lại muốn sự giúp đỡ, như là đang nói: "Nếu như sư tổ không ra mặt chủ trì công đạo, hai người chúng ta liền quỳ ở đây không đứng dậy."
Lâm Khiếu Đường có tâm muốn hỗ trợ, nhưng khi thấy hai người như vậy ngược lại hắn không muốn mình bị người khác ép buộc, lạnh lùng nói:
- Ta nếu gia nhập Thiên Hà tông về làm môn hạ của Linh Nguyệt Tiên Tử, coi như đã là người của Linh Nguyệt Phong, cho dù hôm nay thân là nguyên lão, nhưng vẫn coi các ngươi là người trong nhà, Linh Nguyệt Tiên Tử gặp nạn ta sẽ hỗ trợ, nhưng hai người các ngươi muốn dùng cách bức bách để nói chuyện cùng ta, đừng trách ta trực tiếp đem hai người các ngươi đuổi khỏi nơi này!
Vừa nghe thấy vậy, nhị nữ sắc mặt chấn động, hai nàng thầm nhìn nhau, trong lòng biết cách xử sự lúc này cực kỳ không ổn, bèn cuống quýt đứng lên. Mục Tình vội nói:
- Sư tổ bớt giận, hai người chúng ta chỉ nóng lòng cứu sư phụ, cũng không có ý gì khác, mong sư tổ tha thứ cho sự tùy tiện của chúng ta!
Ánh mắt Lâm Khiếu Đường lạnh lùng băng lãnh, thế nhưng biểu tình cũng dần hòa hoãn lại, nói:
- Nói đi, rốt cuộc là kẻ nào dám đả thương Linh Nguyệt? Lý do sự tình cũng nói cùng một lần luôn đi!
Mộ Dung San chỉ đứng ở một bên khóc lóc nói không nên lời, Mục Tình thấy thế cũng đành phải cất lời:
- Nói ra thì rất dài dòng, hơn ba mươi năm trước, một trong ngũ đại gia tộc tu luyện là Hầu gia cùng với gia tộc tu luyện Mộ Dung gia có một cuộc hôn ước quy mô lớn. Vào lúc đó, Hầu Tử Kiện - Hầu sư huynh coi trọng Mộ Dung sư muội, đáng lẽ hôn ước của hai gia tộc vốn không có Mộ Dung sư muội trong số đó, thế nhưng Hầu Tử Kiện ỷ vào mình là cháu trai của Hầu gia đệ nhất cao thủ, trưởng lão Phi Tiên Môn - Hầu Đính Thiên, xúi giục gia tộc ghép thêm một số hôn ước nữa, Hầu gia cảm thấy việc này cũng không đáng lo ngại, liền đem Mộ Dung sư muội ghép vào trong số đó, Mộ Dung sư muội sống chết không muốn, thái độ cường ngạnh, nói ra những lời không nên nói, gia sư cũng có lòng che chở bênh vực, đem việc này kéo dài thời gian, vì thế Hầu Tử Kiện ghi hận trong lòng, cuối cùng ở Vạn Sơn tân nhân đại hội hơn ba mươi năm trước đã liên thủ cùng với ma tông muốn hạ độc thủ với Mộ Dung sư muội!
Nghe thế, Lâm Khiếu Đường như có điều suy nghĩ, Mục Tình nhìn thoáng qua sư muội đôi mắt sưng đỏ đứng ở bên cạnh, lại nói:
- Lúc đó Mộ Dung sư muội thiếu chút nữa gặp phải bất trắc, rơi vào cảnh ngộ vạn kiếp bất phục, cũng may sư muội phúc lớn mạng lớn, đã được cao nhân tương trợ tránh qua một kiếp, cao thủ này không những đem thân thể trưởng lão ma tông Cốt Hồn Quỷ Đạo đánh nát chỉ còn mỗi nguyên linh chạy trốn được, mà còn đem gã Hầu Tử Kiện âm hiểm tiểu nhân đánh gần như tàn phế, tu vi đại giảm.
Mục Tình lần thứ hai dừng lại liếc mắt nhìn Lâm Khiếu Đường rồi nói thêm một câu:
- Chuyện sau đó nghĩ rằng Lâm sư tổ hẳn đã nghe rồi mới phải!
Lâm Khiếu Đường gật đầu nói:
- Cũng biết một chút, có phải sau đó San Nhi đã đem việc này vạch trần làm lý do từ hôn, cuối cùng được đáp ứng, Hầu Tử Kiện bị tộc quy xử trí, môn phái cũng giáng xuống làm đệ tử phổ thông, tên này hiện nay hình như đang làm khuân vác ở trong môn phái có phải không? Thế nhưng sự tình đến đây hẳn phải chấm dứt rồi mới đúng, việc này cùng với việc Linh Nguyệt bị đả thương có liên hệ gì hả?
Một tiếng San Nhi cũng đủ khiến cho Mộ Dung cùng Mục Tình lặng đi một chút, bất quá gần như trong nháy mắt hai người liền khôi phục lại như thường. Lấy tu vi cùng địa vị Lâm Khiếu Đường hôm nay, gọi nàng một tiếng San Nhi cũng là chuyện đương nhiên, không có chỗ nào không ổn, mà luận về bối phận cũng chẳng có điểm nào sai cả.
Mục Tình thở dài một hơi, nói:
- Những việc lúc sau xảy ra trong khi sư tổ đang bế quan nên cũng không biết được. Sai lầm lớn nhất của sư muội là đã đem việc tai tiếng Hầu Tử Kiện liên hợp với ma tông hãm hại đồng môn vạch trần ra, khiến tất cả mọi người đều biết, Hầu gia không giữ được mặt mũi, liền đem toàn bộ mọi oán hận đổ hết lên người sư muội. Hầu gia đệ nhất cao thủ Hầu Đính Thiên không có con cái, bởi vậy đối với Hầu Tử Kiện cực kỳ yêu thương, mà Hầu Tử Kiện cũng là một trong những đệ tử mà Thanh Vân sư thúc của bổn tông tương đối coi trọng. Thanh Vân sư thúc cũng bởi chuyện này mà tổn hại thể diện, từ đó đối với Mộ Dung sư muội rất có thành kiến. Hôm nay Hầu Tử Kiện rơi vào kết cuộc như vậy, tuy là gieo gió gặt bão, nhưng đứng vào góc độ của Hầu Đính Thiên cùng Thanh Vân sư thúc cũng không thể nào thiếp thụ được, hai kẻ này một lòng muốn làm khó Mộ Dung sư muội, liền đem hôn sự của Hầu Tử Kiện cùng sư muội chuyển sang cho một gã đệ tử Hầu gia khác. Gia sư cũng có phần tức giận, vẫn luôn giúp Mộ Dung sư muội từ chối. Đối với việc này, Hầu Đính Thiên rất là bất mãn, mấy ngày trước khi sư tổ xuất quan, Hầu gia cùng với Thanh Vân sư thúc đã hướng sư muội truyền đạt lần cuối cùng, nếu như nàng không thực hiện hôn ước thì liền đem nàng chiêu hồi trở về tộc môn!
Lâm Khiếu Đường giờ này đã biết được chân tướng sự tình, ánh mắt khẽ động, nói:
- Chẳng lẽ lại là Hầu Đính Thiên đả thương Linh Nguyệt sao?
Mục Tình trên mặt trầm xuống:
- Hầu Đính Thiên nào có lá gan như vậy, dù hắn có muốn động thủ cùng sư phụ cũng chưa chắc đã là đối thủ, luận tu vi Hầu Đính Thiên tuy hơn một bậc, thế nhưng luận tới trình độ tinh xảo của kỹ nghệ thì sư phụ lại chiếm ưu thế, hai người phải là không phân cao thấp mới đúng.
Lâm Khiếu Đường bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, trên mặt hơi kinh hãi, nói:
- Chẳng lẽ lại là người của ma tông nhúng tay vào sao?
Mục Tình sắc mặt hơi động, lộ ra một chút tán thán:
- Sư tổ liệu sự như thần, chỉ nghe những lời phiến diện từ đệ tử mà đã đoán ra được điểm mấu chốt. Chính là nguyên lão Âm La điện Hắc Ngục Ma Quân đã đả thương sư phụ. Một ngày trước, Hầu Đính Thiên cùng với Hắc Ngục Ma Quân đồng thời đến phái ta, đều tự nhận là đại biểu Phi Tiên môn cùng Âm La điện, muốn hướng tới phái ta đòi công đạo!
- Đòi công đạo?
Lâm Khiếu Đường hơi nheo nheo con mắt.
- Đúng, Cốt Hồn Quỷ Đạo vào hơn ba mươi năm trước bị cao nhân vô danh hủy diệt thân thể nay đã được sư phụ Hắc Ngục Ma Quân trợ giúp đoạt xá thành công, chiếm lấy thân thể một gã đệ tử Âm La điện bị tán đi nguyên linh, tu vi tuy rằng có giảm đi đôi chút, nhưng với sự dốc sức ủng hộ của sư phụ Hắc Ngục Ma Quân cùng nguồn tài nguyên tu luyện dồi dào, cộng thêm luyện thành được tâm pháp ma kỹ "Hắc Hồn Quyết", sau khi trải qua ba mươi năm khổ tu, hôm nay không chỉ khôi phục lại như lúc ban đầu hơn nữa tu vi còn tăng thêm một tầng, đã đạt được tu vi đại sư giai trung kỳ! Việc năm đó thân thể bị diệt, Cốt Hồn Quỷ Đạo vẫn luôn ghi hận trong lòng, ba năm trước hắn liền bắt đầu đi khắp nơi tìm kiếm cao nhân vô danh muốn báo thù, thế nhưng vẫn không tìm ra được tung tích. Mãi không có kết quả gì, hắn liền đem thù này ghi tạc lên đầu Thiên Hà tông chúng ta. Ngang ngạnh nói rằng Mộ Dung sư muội cấu kết với tặc nhân ngoại giới ám toán Cốt Hồn Quỷ Đạo cướp lấy pháp bảo Âm La điện là Diêm La Thủ. Bắt phái ta mau mau đem tặc nhân giao ra. Bởi toàn bộ mọi sự kiện đều chỉ nhắm vào Mộ Dung sư muội cùng Linh Nguyệt Phong chúng ta, gia sư trong cơn giận dữ nói nặng lời khiến Hắc Ngục Ma Quân tức giận. Ma đầu này liền ngầm hạ độc thủ, đánh trọng thương sư phụ ngay trước mặt Lạc Trần sư thúc. Cũng không biết ma nhân kia sử dụng thủ đoạn gì mà sư phụ khi thì ho kịch liệt không ngừng, khi thì thổ huyết, hai tay biến thành màu đen, sau lưng còn bị chảy mủ, ngắn ngủi có mấy canh giờ mà hơi thở chỉ còn thoi thóp!
Mục Tình một hơi nói hết mọi chuyện, kể đến lời cuối cùng âm thanh đã run nhè nhẹ, cố gắng kìm nén không bật khóc.
Nói như thế sự kiện này cùng với bản thân cũng có chút quan hệ, chín chiếc Diêm La Thủ thủ kia chính là do mình cướp đoạt, Lâm Khiếu Đường âm thầm nhớ lại, chẳng qua lúc trước cũng không ngờ tới người của Âm La điện lại vô sỉ như vậy, làm liên lụy đến Linh Nguyệt Tiên Tử.
- Lạc Trần sư huynh không ngăn cản sao?
Lâm Khiếu Đường đối với việc này hơi có chút kỳ quái.
- Lạc Trần sư tổ có rất nhiều việc phải lo lắng, đồng thời phải đối mặt với hai đại môn phái Phi Tiên môn cùng Âm La điện nên không muốn nảy sinh nhiều rắc rối. Hơn nữa tu vi của Hắc Ngục Ma Quân nếu so với Lạc Trần sư tổ còn cao hơn một chút, huống hồ hắn cũng chưa công khai động thủ. Cơn tức giận này cũng chỉ có thế cố nuốt xuống mà thôi, Lạc Trần sư tổ đã an bài nơi nghỉ ngơi cho người của hai phái, còn ông ấy cùng với Thiên Kiều sư tổ đã đi thương lượng xem kết thúc việc này như thế nào rồi.
Tuy Mục Tình đối với cách xử lý sự việc của vị sư tổ này tuy có phần bất mãn, nhưng sư tổ chung quy vẫn là sư tổ, nàng cũng không dám bình phán trong lời nói của mình.
Trong lòng Lâm Khiếu Đường cũng có vài phần kỳ quái, không nghĩ tới tính tình của Lạc Trần Tử lại mềm yếu như vậy, thảo nào Thiên Hà tông luôn luôn xếp hạng cuối cùng trong Vạn Sơn tứ đại phái, bên môi hơi hơi động, cất tiếng hỏi:
- Sư phụ các ngươi hiện giờ ở đâu?
- Sư phụ tính tình cố chấp, lúc này vẫn còn đang ngồi trên bậc thềm bên ngoài đại điện, muốn tự mình cải biến thương thế, nhưng nửa canh giờ trước cũng đã hôn mê rồi. Hai người chúng ta muốn đem sư phụ về Linh Nguyệt Phong, lại bị hai đạo phù chú hộ thể sư phụ bày ra lúc trước ngăn cản, mắt thấy thương thế sư phụ càng ngày càng nặng, người mà hai chúng ta có thể nghĩ đến chỉ còn mỗi Lâm sư tổ ngài thôi!
Mục Tình mang bộ dạng thương cảm nói.
Bàn tay Lâm Khiếu Đường hơi khẽ động, một kim thủ cực lớn bất thình lình hiện lên, nói:
- Lên đây đi!
Nhị nữ kinh ngạc nhìn vào chiếc kim thủ cực lớn thuần túy do nguyên lực huyễn hóa thành, cẩn thận cất bước lên, vừa mới đứng ổn định đã cảm thấy trước mắt nhoáng lên, bên tai vù vù tiếng gió thổi mãnh liệt, chẳng bao lâu sau đã đến bên ngoài đại điện, trước sau nhiều nhất cũng không vượt quá thời gian uống cạn chén trà, bay như thế này so với các nàng đã nhanh hơn không biết bao nhiêu lần.
Giờ này ánh mắt nhị nữ nhìn về phía Lâm Khiếu Đường lại nhiều thêm một phần kinh ý.
Ở chính giữa bậc thềm bên ngoài đại điện, quả nhiên là Linh Nguyệt Tiên Tử đang ngồi xếp bằng, mấy vị trưởng lão thì quây xung quanh chụm đầu ghé tai khẽ bàn bạc gì đó. Tựa hồ như đang thảo luận làm thế nào để phá hộ thân đạo phù do Linh Nguyệt Tiên Tử tự bày ra.
Mấy trưởng lão vừa thấy Lâm Khiếu Đường xuất hiện, nhất thời lùi sang một bên, sắc mặt tuy cung kính hô lên một tiếng "sư thúc" nhưng trong mắt lại mang một tia dị dạng.
Lâm Khiếu Đường cũng không đáp lời, chỉ nhìn kỹ tình trạng của Linh Nguyệt Tiên Tử, bao quanh bốn phía của thân thể mềm mại là một màn hộ thể cương khí cực kỳ lợi hại.
- Lâm sư thúc, Linh Nguyệt sư muội trước khi hôn mê đã bày ra Địa La Cương Phù, đây là một môn đạo phù kỹ nghệ sở trường của Linh Nguyệt sư muội. Phù này cực kỳ cương mãnh, một khi đã thi triển thì rất khó phá giải, trừ khi là có thể mạnh mẽ phá tan. Mấy người chúng ta đã thử qua vài loại phương pháp nhưng vẫn không tài nào phá được, chẳng biết nên làm thế nào cho phải!
Một vị trưởng lão có khuôn mặt trung niên, tóc hoa râm, thân mặc hoàng bào sắc mặt lo lắng nói.
Mấy vị trưởng lão khác tuy rằng dáng vẻ cung kính, nhưng biểu tình lại cực kỳ miễn cưỡng, ánh mắt nhìn vị nguyên lão tuổi trẻ Lâm Khiếu Đường này rất không tín nhiệm, như là đang nói "bản thân ta muốn nhìn xem ngươi có cái bản lãnh gì!"
Lâm Khiếu Đường cũng không hồi đáp, ngón tay búng ra một tia sáng bắn về phía hộ thể đạo phù, phanh một tiếng, cương tráo quay xung quanh bốn phía thân thể Linh Nguyệt Tiên Tử nhất thời tiêu thất không thấy đâu, đúng là đã bị mạnh mẽ phá tan.
Mấy trưởng lão nhất thời cả kinh, một vài người còn lắc đầu không ngừng, vị nguyên lão trẻ tuổi mới bước vào linh hồn giai này quả thật còn quá non nớt, bản thân Linh Nguyệt Tiên Tử đã bị trọng thương, lại bị mãnh lực trùng kích một lần nữa, chỉ sợ là lành ít dữ nhiều.
'Phốc..." Hộ thể cương tráo vừa bị loại bỏ, Linh Nguyệt Tiên Tử nhất thời phun ra một ngụm máu đen, thân thể mềm nhũn ngã ngược về phía sau. Lâm Khiếu Đường một tay nắm lấy vai của Linh Nguyệt Tiên Tử, cấp tốc xuất ra nguyên thức kiểm tra, trong lúc tìm tòi cơn tức giận càng tăng lên. Hắc Ngục Ma Quân kia quả thật là ác độc, cư nhiên hạ độc thủ đối với một hậu bối tu vi kém xa bản thân, lại còn là một kịch độc cực kỳ hung mãnh.
Lâm Khiếu Đường cấp tốc phong trụ vài đại kinh mạch của Linh Nguyệt Tiên Tử, vận chuyển chân linh thông qua thiên linh cái hút đi đại bộ phận độc nguyên, sau đó lại đưa nguyên lực của bản thân vào để bức nốt tàn độc còn dư ra khỏi cơ thể.
Trong lúc Lâm Khiếu Đườnag chữa thương cho Linh Nguyệt Tiên Tử, mấy vị trưởng lão đều có tâm chế giễu, tuy rằng biểu hiện ra ngoài đều thừa nhận sự tồn tại của vị nguyên lão này, thế nhưng trong lòng vẫn không mấy tiếp thụ, dù cho người này có được tu vi linh hồn giai, thế nhưng nhìn qua rõ ràng còn rất non nót, chỉ sợ cũng chẳng có nhiều bản lĩnh cho lắm, thủ pháp vừa nãy giải trừ cương tráo vẫn có vẻ quá cứng nhắc, thủ đoạn trị thương lúc này cũng không có chỗ nào hiếm lạ.
- Lâm sư thúc, trên người đệ tử còn vài viên "tịnh độc đan" có lẽ có thể dùng được cho Linh Nguyệt sư muội!
Người nói chuyện chính là phong chủ Thanh Vân Phong - Thanh Vân Tử. Lâm Khiếu Đường hờ hững giương mắt nhìn thoáng qua Thanh Vân Tử, thản nhiên nói:
- Ngươi cứ giữ lại để bản thân dùng đi!
Sắc mặt Thanh Vân Tử nhất thời xấu hổ một trận, nhưng lại không dám trực ngôn xung đột với nguyên lão, nhỏ giọng lầm bầm một câu rồi lập tức lui lại, bày ra tư thái đang đứng xem một bộ kịch vui.
Lâm Khiếu Đường lấy ra một bạch đan cho Linh Nguyệt Tiên Tử nuốt bạch đan này chính là một miếng nhỏ Linh Nhục.
Lúc này mấy trưởng lão đang không ngừng lắc đầu vì chẳng biết bạch đan đó là vật gì, bạch mi Từ trưởng lão càng nghi ngờ nói:
- Lâm sư thúc, lúc này chẳng phải là nên dùng "tịnh độc đan" rồi phối hợp với nguyên lực bức độc sao? Nếu không đem độc bức ra thì cũng vô pháp giảm bớt được thương thế.
Lâm Khiếu Đường không hồi đáp, thôi động gia tăng hấp lực trong lòng bàn tay. chi ữong chốc lát hai tay biến thành màu đen của Linh Nguyệt Tiên Tử đà từ Từ khôi phục lại màu sắc bình thường, dị vật sinh ra ờ sau lung cũng dần dần tiêu thát, ước chùng thời aian nửa nén hương. Linh Nguyệt Tiên Tử chậm rãi mỡ hai mắt.
Mấy vị ĩrưỡna lào vè mặt khiếp sợ, thậm chi có chút không dám tin vào con mất của minh, không bức độc nguyên ra làm sao có thể giải độc?
Linh Nguyệt Tiên Tử mở mắt ra, người đầu tiên nàng thấy chính là Lâm Khiếu Đường. Cũng không biết vì sao Linh Nguyệt Tiên Tử biến sắc, lấy một tay đẩy Lâm Khiếu Đường ra, trực tiếp đứng lên.
Thấy sư phụ đã không có việc gì, Mục Tình cùng Mộ Dung San vui không tả siết, cùng kêu lên:
- Sư phụ!
- Sư phụ bảo các ngươi thủ hộ bên người, các ngươi vì sao lại tự ý rời đi!
Linh Nguyệt Tiên Tử chất vấn, trạng thái lúc này nào có giống như bị trúng độc.
- Sư phụ, đồ nhi thấy sư phụ đã hôn mê, không biết nên làm thế nào cho phải, liền mời Lâm sư tổ viện thủ trợ giúp!
Mục Tình thẳng thắn nói.
Linh Nguyệt Tiên Tử lúc này mới phát hiện trạng thái của mình vô cùng tốt, hồi tưởng lại khi nãy bị trúng độc, trong mắt nổi lên một trận rung động kinh ngạc, thần sắc bài xích nhất thời cũng hòa hoãn lại, nhìn Lâm Khiếu Đường nói:
- Đa tạ Lâm sư thúc cứu giúp!
Thấy Linh Nguyệt Tiên Tử đã vô sự, mấy vị trưởng lão quay mặt nhìn nhau, rồi lại không thể tin nổi nhìn vào Lâm Khiếu Đường. Đây là thủ pháp gì vậy, lại có thể khiến cho Linh Nguyệt Tiên Tử thân trúng phải kịch độc trong nháy mắt đã trở nên mạnh khỏe.
Lẽ nào vị nguyên lão tân nhậm này lại là một vị linh hồn dược sư sao?
- Lạc Trần Tử, Thiên Kiều lão nhi, vẫn chưa thương nghị xong hả? Bản tôn cũng không có thời gian mà hao phí với các ngươi nữa, mau cho một lời giải đáp, nếu không phải ta liền cùng Phi Tiên môn tuyên chiến với Thiên Hà tông các ngươi!
Một đạo âm thanh âm trầm xuyên thấu từ bầu trời mà đến, một đám mây đen cấp tốc bay tới.
Chỉ chốc lát, một gã đại hán mặt đen mặc hắc sắc đạo bào đã ầm ầm lao tới, nguyên cảm trên người bá đạo không gì sánh nổi. Một thân tu vi chí ít cũng đạt tới linh hồn giai trung kỳ, theo phía sau hắn còn có mấy tu luyện giả tu vi đại sư giai mặc hắc thanh đạo bào, sắc mặt cả đám đều hung hãn, khí thế bức người.
Ngay khi đại hán mặt đen thấy Linh Nguyệt Tiên Tử bình yên vô sự đứng ở bậc thềm ngoài đại điện, trên mặt lướt qua một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã khôi phục như thường, hướng về phía mấy trưởng lão quát lên:
- Mấy tên tiểu nhi các ngươi đứng ở chỗ này chướng mắt quá, mau mau lăn đi thông báo cho tổ tông các ngươi, nói rằng lão tử không muốn đợi nữa.
Mấy vị trưởng lão sắc mặt khó coi nhưng không dám lên tiếng, lúc này một gã trung niên đạo nhân mặc đạo bào kim hoàng đứng bên cạnh đại hán mặt đen cũng nói theo:
- Thiên Hà tông chỉ biết kéo dài thời gian thôi sao? Nếu không cấp ra được một lời giải đáp, đừng trách Phi Tiên môn ta không cho các ngươi mặt mũi!
- Hầu Đính Thiên, ngươi đừng có khinh người quá đáng!
Linh Nguyệt Tiên Tử cả giận nói.
Kim bào đạo nhân vẻ mặt coi thường nói:
- Thiên Hà tông các ngươi làm chuyện tốt, trong lòng các ngươi rõ ràng nhất, lại còn muốn kêu oan nữa hả. Từ chối hôn ước hết lần này đến lần khác, chính là vì môn hạ đệ tử của ngươi cấu kết với tặc nhân cướp đoạt bảo bối của người khác. Các ngươi thật sự cho rằng Vạn Sơn đạo minh không có người sửa trị được các ngươi sao?
Bộ ngực của Linh Nguyệt Tiên Tử phập phồng kịch liệt, tức giận tới mức nói không nên lời, cố gắng cưỡng chế đè nén lửa giận xuống, đang muốn phản bác thì một bàn tay đã ngăn phía trước người nàng.
Lâm Khiếu Đường vẫn không nói gì lúc này trên mặt đã hiện lên vẻ cười nhạt, nhìn Hầu Đính Thiên nói:
- Nơi này có tư cách cho ngươi nói chuyện sao?
Hầu Đính Thiên hơi sững sờ, nhìn từ trên xuống dưới người trẻ tuổi xa lạ kia, sau khi thăm dò không có kết quả gì, bèn hừ lạnh một tiếng, nói:
- Người trẻ tuổi, ngươi nói chuyện phải cẩn thận một chút, ở đây đều là trưởng bối của ngươi đó!
Thanh Vân Tử ở một bên không ngừng nháy mắt cho Hầu Đính Thiên, nhưng hắn vẫn không biết ý, đến khi mở miệng nói xong Thanh Vân Tử chỉ biết khe khẽ thở dài.
- Làm càn, dám nói năng lỗ mãng với nguyên lão của bản tông, Hầu Đính Thiên, Phi Tiên môn các ngươi đều là không biết lớn nhỏ như thế hả?
Linh Nguyệt Tiên Tử phản kích nói.
Hầu Đính Thiên thân thể chấn động, hiển nhiên không ngờ rằng người trẻ tuổi này lại là nguyên lão của Thiên Hà tông, trên trán nhất thời chảy ra một tia mồ hôi. Tuy rằng lần này đến có chỗ dựa là Âm La điện, mà thực lực của Phi Tiên môn so với Thiên Hà tông cũng mạnh hơn không ít, Hầu Đính Thiên cấp bậc cũng không kém, thế nhưng để cho hắn trực diện mà đắc tội với một vị linh hồn giai, trong lòng Hầu Đính Thiên vẫn không khỏi sinh ra vài phần khiếp ý.
Đại hán mặt đen cười khẩy nói:
- Ngươi chính là vị nguyên lão thứ ba của Thiên Hà tông mà mọi người vẫn xôn xao bàn tán đó hả? Ta còn tưởng rằng thần thánh phương nào, nguyên lai là một tiểu tử thối lông còn chưa dài hết, Thiên Hà tông thật đúng là biết cách lừa gạt người, ha ha ha!
Tuy rằng trong lòng các vị trưởng lão vẫn còn không phục vị nguyên lão thứ ba này, thế nhưng nghe thấy ngoại nhân cười nhạo môn phái như vậy cùng không nén được tức giận, vài vị trưởng lão trong mắt lửa giận đã bốc lên.
Lâm Khiếu Đường lại chẳng có một tia tức giận nào, dương dương nói:
- Đại tinh tinh, xem ra lông của ngươi đã mọc dài toàn bộ rồi à, tiểu tử phải đa tạ rồi, ta cùng với yêu thú vẫn còn có chút khác biệt!
-Phì!
Một tiếng cười vang lên rất rõ ràng truyền đến từ phía sau mấy vị trưởng lão Thiên Hà tông, chính là Mục Tình nghe vậy nhịn không được phải bật cười.
Vẻ giận dữ trên mặt mấy vị trưởng lão cũng có chút biến đổi, một câu trả lời bất thình lình này, lực đả kích thực sự có phần hơi lớn, ngay cả người tức giận nhất là Linh Nguyệt Tiên Tử trên mỹ nhan cũng phải có phần rung động.
Đại hán mạt đen sắc mặt nhất thời trầm xuống, trong hai mắt nổi lên tia sáng âm độc, nguyên lực toàn thân đột nhiên tăng mạnh. Một cỗ lực lượng vô hình điên cuồng ập về phía Lâm Khiếu Đường.
Hắc Ngục Ma Quân cho dù có coi thường Thiên Hà tông như thế nào cũng không dám trực tiếp công khai động thủ. Bất quá ngầm làm vài động tác không có gì phải sợ. Tỷ như lúc trước thần không hay quỷ không biết hạ độc Linh Nguyệt Tiên Tử, bây giờ lại dùng đến nguyên thức vô sắc vô hình vô cảm để công kích...
Trong mắt Lâm Khiếu Đường hoa quang chợt lóe, ánh mắt lộ ra chút âm u, bên môi nhếch lên một vòng cung nho nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.