Chương 310: Xuất thủ.
Mộc Thang
20/04/2013
Công kích bằng nguyên thức không thể trực tiếp đả thương người, nhưng lại có thể trực tiếp tấn công nguyên linh của đối phương. Bất quá công kích bằng nguyên thức cực kỳ chậm chạp, không dễ khống chế, đối phương có thể dễ dàng tránh thoát được, chỉ có thể tập kích bất ngờ trong khi đối phương vô ý hoặc khoảng cách quá gần.
Chung quy mà nói, công kích bằng nguyên thức cũng không phải là thủ đoạn công kích gì tốt cho lắm, thậm chí có thể nói là rất kém. Tác dụng của phương thức này rất ít, hơn nữa đối với nguyên thức của bản thân đòi hỏi cực cao, nguyên thức không đủ khổng lồ thì không thể nào dùng nguyên thức để công kích đối phương, trái lại sẽ làm bị thương bản thân mình.
Hắc Ngục Ma Quân là một dị loại, ở trong ma tông, ngoại trừ vài lão quái vật địa vương giai đang sợ ra, cường độ nguyên thức của Hắc Ngục Ma Quân là lợi hại nhất, bình thường hay nói đó chính là tinh thần lực siêu phàm.
Lúc trước Linh Nguyệt Tiên Tử đột nhiên trúng phải kịch độc, đó là do Hắc Ngục Ma Quân dùng nguyên trực tiếp tấn công vào nguyên linh của Linh Nguyệt Tiên Tử.
Những người khác ờ giữa sân cũng không biết chuyện gì xảy ra, lấy tu vi của bọn họ tự nhiên không thể nào phát hiện ra được hành vi của người linh hồn giai, cả đám kì quái nhìn vào hai người Lâm Khiếu Đường cùng Hắc Ngục Ma Quân đang giằng co bất động.
Nguyên thức của Lâm Khiếu Đường chính diện đón đỡ thế công mãnh liệt, không hề có ý né tránh, trên mặt trái lại hiện lên một nụ cười âm hiểm.
Nêu như chính diện nảy sinh xung đột với Hắc Ngục Ma Quân, Lâm Khiếu Đường cũng không nắm được tất thắng, nhiều nhất là đấu ngang sức ngang tài, muốn cấp tốc chiến thắng đối thủ là điều tuyệt đối không có khả năng.
Nhưng mà, chống lại nguyên thức, đừng nói chỉ là một gã linh hồn giai trung kỳ, cho dù là lão quái vật địa vương giai có đến, Lâm Khiếu Đường cũng có lòng tin cùng hắn đấu một trận.
Song nguyên linh, song nguyên thức, chân linh còn có năng lực thôn phê độc nguyên lực âm tàn không gì sánh nổi, nơi u ám sâu trong nội tâm Lâm Khiếu Đường đang âm thầm nở nụ cười.
Hắc Ngục Ma Quân vừa mới bắt đầu đã mành liệt tấn công, lại trộn lẫn thêm không ít độc lực, liền dễ dàng chiếm được tiên cơ, trực tiếp đem đối thủ đè áp xuống.
Trên mặt Hắc Ngục Ma Quân lộ ra vẻ cười đắc ý, tia ác độc trong mắt chợt lóe, tiếp tục tăng áp lực, nguyên thức hoàn toàn suốt tiến vào trong cơ thể của đối thủ.
Lâm Khiếu Đường vẫn không có bất kì động tác gì, chỉ thỉnh thoảng phát động nguyên thức tiến hành ngăn chặn một chút. Nguyên thức của Hắc Ngục Ma Quân thâm nhập càng lúc càng sâu, cũng càng lúc càng bá đạo, sau khi chiếm đoạt được tiên cơ liền mãnh liệt vọt tới, muốn nhất cử đánh tan nguyên linh của đối thủ.
Nguyên thức cường đại vẫn luôn là chỗ dựa của Hắc Ngục Ma Quân, bây giờ hắn đã hoàn toàn áp chế được đối phương, tức thì cười nhạt một tiếng, nguyên thức bá đạo mạnh mẽ thu lại, chuẩn bị hoàn toàn nuốt trọn nguyên linh của đối phương.
Bỗng nhiên, ánh mắt Lâm Khiếu Đường chợt lóe lên, nguyên thức trong cơ thể giống như bạo tạc, nguyên thức thâm hậu cường đại không thể ức chế bạo phát ra.
Đầu tiên Hắc Ngục Ma Quân cả kinh, nhưng rất nhanh đã ổn định lại, từng bước đem nguyên thức rút dần về, thế nhưng mới chỉ rút được một chút liền vô pháp thu về nữa.
Lúc trước Lâm Khiếu Đường một mực dùng chân linh ẩn đi nguyên thức làm mồi câu, khiến cho đối phương không ngừng thâm nhập, lúc này nguyên thức của chân dương cùng lực thôn phê của chân linh vẫn luôn trốn ở phía sau. Đến khi nguyên thức của đối phương thâm nhập đủ, hai loại lực lượng nguyên thức một mực ẩn tàng mới mãnh liệt phun trào.
Sắc mặt Hắc Ngục Ma Quân càng lúc càng khó coi. Khuôn mặt vốn màu đen lúc này đã hơi hơi phát tím, cũng không phân biệt được là mặt người hay mặt yêu thú nữa.
Chân linh của Lâm Khiếu Đường như đứa trẻ sơ sinh đói khát điên cuồng cắn nuốt độc nguyên cùng chân nguyên bên trong nguyên thức của Hắc Ngục Ma Quân, chân dương thì bao lại vây không cho nó thu về.
Hắc Ngục Ma Quân như gặp trận mưa lớn, cả người ướt đẫm, trên mặt từng giọt từng giọt mồ hôi thi nhau chảy xuống, phảng phất như gặp một ác mộng đáng sợ kinh hồn bạt vía.
"Phanh!"
Một tiếng vang trầm muộn, Hắc Ngục Ma Quân liều mạng cắt đứt liên hệ với nguyên thức.
"Phốc!" Hắc Ngục Ma Quân thổ ra một ngụm máu tưới lớn, giật lui ba bước như bị người khác đẩy cho một chưởng.
"Sư phụ!" Một gã trẻ tuổi mặt dài vóc người thấp bé phía sau Hắc Ngục Ma Quân cả kinh kêu lên, vội vội vàng vàng đỡ lấy Hắc Ngục Ma Quân, nhưng lão lại giật ra không cho gã trẻ tuổi nâng đỡ.
"Hộc hộc!" Hắc Ngục Ma Quân thở hổn hển từng hơi lớn, sắc mặc cực kỳ uể oải.
Mọi người không hề biết giữa hai vị linh hồn giai đã xảy ra chuyện gì, nhưng vô luận thế nào, hiển nhiên là Hắc Ngục Ma Quân đã bại trận.
Vẻ mặt Lâm Khiếu Đường thong dong, phảng phất như chẳng có chuyện gì xảy ra, chỉ là khóe miệng vẫn còn vương chút tiếu ý âm hiểm, khiến người ta nhìn thấy có chút sợ hãi.
Thấy tình thế có vẻ không ổn, Hầu Đính Thiên cẩn thận lui lại từng bước, khuất ở phía sau mấy vị trưởng lão Âm La điện, trên trán chảy đầy mồ hôi lạnh, bộ dáng khí thế át ngươi lúc trước đã hoàn toàn không thấy.
Các vị trưởng lão Thiên Hà tông trong lòng vốn có phần không phục, khi nhìn thấy Hắc Ngục Ma Quân phun ra một ngụm máu đã không còn sót lại chút gì, bóng lưng Lâm Khiếu Đường đứng ở trước mặt bọn họ chưa đến một trượng bây giờ có vẻ như cực kỳ cao lớn.
Linh Nguyệt Tiên Tử không thể tin nổi nhìn vào Lâm Khiếu Đường đứng cách mình có hai bước, đôi chân mày tú lệ hơi rung động, trong mắt xuất hiện một tia nghi hoặc, người này rốt cuộc là ai? Tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở Linh Nguyệt Phong, mai danh ẩn tích mấy chục năm, rồi lại đột nhiên ngưng kết nhất cử tiến vào linh hồn giai. Càng khiến người ta cảm thấy khó hiểu chính là, hắn mới tiến vào linh hồn giai không lâu, lại có thể dễ dàng đánh bại kẻ đã thành danh hai trăm năm, nắm giữ tu vi linh hồn giai trung kỳ - Hắc Ngục Ma Quân.
Hắc Ngục Ma Quân ăn phải một vố đau, cố gắng đè nén tinh thần xuống, càng cố gắng đem nội thương áp lại không biểu lộ ra ngoài. Trong lòng biết đã gặp phải đối thủ cường ngạnh, đứng trước cường thế thái độ yếu đi không ít, tâm niệm chợt động cũng sản sinh ra một chút lo lắng, bắt đầu phải đánh giá lại thực lực của Thiên Hà tông.
Gã thanh niên trẻ tuổi tiến lên đỡ Hắc Ngục Ma Quân trong mắt bỗng nhiên chợt lóe quang mang, vung tay lên, một cái hắc sắc khô lâu bắn ra ngoài, lao thẳng về phía Lâm Khiếu Đường.
Hắc Ngục Ma Quân muốn ngăn cản nhưng đã không còn kịp!
- Cẩn thận!
Đôi mắt xinh đẹp của Linh Nguyệt Tiên Tử mở lớn, gấp giọng nhắc nhở.
Păng...
Một đạo tử mang hiện lên!
Phanh!
Hắc sắc khô lâu bị một chiếc tử kim thủ đánh cho nát bấy!
Mọi người lại một lần nữa bị chấn trụ, ai cũng biết pháp bảo phần thượng của Hắc Hồn Quyết là Hắc Hồn Khô Lâu, uy lực không gì sánh nổi, cho dù là linh hồn giai cũng khó có thể chống đỡ, vậy mà chiếc tử kim thủ kia lại dễ dàng đem Hắc Hồn Khô Lâu đánh nát.
- Là ngươi!
Gã trẻ tuổi trừng lớn hai mắt, hét lên một tiếng, trong thanh âm còn pha lẫn một phần hận ý. Gã thanh niên gầy nhô này, chính là Cốt Hồn Quỷ Đạo sau khi đoạt xá!
Lâm Khiếu Đường thần sắc chợt lóe, hai mắt hơi nheo lại, đã đoán ra được thân phận người này, bèn cảm thấy có chút không ổn. Quanh thân thể hắn bỗng nhiên mạnh mẽ bộc phát ra nguyên lực cường đại. Đạo bào của mấy vị trưởng lão đứng bên người Lâm Khiếu Đường dưới khí phong dữ dội cũng rung lên phần phật.
Linh Nguyệt Tiên Tử đứng gần Lâm Khiếu Đường nhất cũng thiếu chút nữa không đứng vững, tu vi hơi thấp là Mục Tình cùng Mộ Dung San tuy đã cách khá xa, nhưng cũng không tài nào chịu nổi cỗ khí phong đột nhiên bộc phát này, bị thôi lui mấy bước mới miễn cường trụ vững lại được.
Khí nguyên của Lâm Khiếu Đường tràn ngập tính xâm lược cường liệt, ép thẳng về phía mấy người Hắc Ngục Ma Quân!
Cốt Hồn Quỷ Đạo khuôn mặt dữ tợn, vết bớt màu xanh đen trên mặt lúc này có vẻ cực kỳ kinh khủng, vừa nghĩ tới bản thân năm đó bị kẻ này hủy diệt thân thể, liền phẫn nộ không kìm nén được, hận không thể đem kẻ này băm thây vạn đoạn.
Cốt Hồn Quỷ Đạo từ sau khi đoạt xá được thân thể này, những năm gần đây vẫn tu luyện "Hắc Hồn Quyết", tính tình so với lúc trước càng tàn bạo không gì sánh được, có khi thần trí còn không rõ ràng, chỉ một lòng nghĩ tới báo thù, khí tức bạo lệ tràn ngập toàn thân.
Lúc này thấy được cừu nhân lại càng đặc biệt đỏ mắt, căn bản không thèm phân biệt đây là trường hợp nào, càng không biết phân biệt thực lực mạnh yếu, chỉ biết hành sự theo bản năng, lại muốn đối chọi gay sắt cùng Lâm Khiếu Đường.
Hai bên chằm chằm nhìn nhau, tùy thời đều có khả năng va chạm.
Hắc Ngục Ma Quân nhìn ra được ý muốn sát nhân diệt khẩu trong mắt Lâm Khiếu Đường, biểu tình trở nên ngưng trọng.
Lúc này, Cốt Hồn Quỷ Đạo rốt cục cũng không khắc chế được nội tâm cuồng bạo nữa, hét lớn:
- Sư phụ, năm đó...
Không đợi Cốt Hồn Quỷ Đạo nói xong, ngón tay của Hắc Ngục Ma Quân đã điểm một cái ở sau đầu đồ nhi, Cốt Hồn Quỷ Đạo đột nhiên như trúng phải thuốc an thần mãnh liệt, mi mắt nhất thời sụp xuống.
Lâm Khiếu Đường nhìn ra Hắc Ngục Ma Quân có ý thoái nhượng, sát khí trên người cũng vì vậy mà biến mất, mọi người mặc dù không rõ vì sao Cốt Hồn Quỷ Đạo đột nhiên tức giận, nhưng cũng mơ hồ cảm nhận được việc này có liên quan cùng với vị nguyên lão thứ ba.
Từ phía xa đã có hai đạo lam mang phóng tới, chính là Lạc Trần Tử cùng Thiên Kiều Lão Nhân, trên mặt hai người đều hiện rõ nét kinh hãi.
Thấy được giữa sân lúc này không có ai động thủ cũng không thấy ai bị thương vong, cả hai mới an tâm được một chút.
Lạc Trần Tử nhận ra sắc mặt Hắc Ngục Ma Quân có chút không tốt lắm, tuy hơi kỳ quái nhưng cũng không tỏ thái độ gì.
Lướt qua tình hình một chút rồi thẳng thắn nói:
- Hắc Ngục huynh, đệ tử quý phái bị người hủy diệt thân thể, cướp giật pháp bảo đích thực là một chuyện rất đáng giận, bất quá việc này cùng với phái ta lại không chút quan hệ, mong rằng Hắc Ngục huynh có thể nhìn rõ mọi việc.
Sắc mặt Hắc Ngục Ma Quân lạnh lùng, thoáng nhìn qua Lâm Khiếu Đường, không nặng không nhẹ nói:
- Vị đệ tam nguyên lão quý phái quả nhiên đạo hạnh cao thâm, Âm La Điện chúng ta đúng là cô lậu quả văn rồi, tiểu đồ gần đây tu luyện có chút vội vàng nên tẩu hỏa nhập ma dẫn đến thần chí bất minh, vừa rồi nếu có chỗ nào mạo phạm, mong rằng đệ tam nguyên lão có thể bỏ quá cho.
Lâm Khiếu Đường mỉm cười nói:
- Hắc Ngục huynh nói quá lời, Lâm mỗ tư chất nông cạn, không nhận biết được uy danh quý phái, trước có điều không phải còn hướng Hắc Ngục huynh có thể bỏ qua.
Lời này coi như đã cấp đủ phần mặt mũi, sắc mặt Hắc Ngục Ma Quân vốn u ám lúc này cũng buông lỏng xuống vài phần, quay sang hướng Lạc Trần Tử cùng Thiên Kiều Lão Nhân nói:
- Bản tôn cũng tin tưởng ánh mắt của hai vị nguyên lão Thiên Hà tông như hỏa nhãn kim tinh, đều nhìn ra chuyện ngẫu nhiên hôm nay chỉ là hiểu nhầm. Mọi việc coi như chấm dứt tại đây, cáo từ!
Nói xong Hắc Ngục Ma Quân đem Cốt Hồn Quỷ Đạo hiện tại còn đang ý thức mơ hồ bay lên trời cao.
- Lâm nguyên lão, chuyện giữa ngươi và tiểu đồ, trong lòng ta đã biết rõ ràng, Diêm La Thủ cũng không phải vật gì đó hiểm lạ, bản tôn cũng không quá để tâm, bất quá chuyện hủy diệt thân thể tiểu đồ thì bản tông không thể nhương bộ cho được. Hôm nay xông tới quý phái cũng là bản tôn nhất thời xúc động, trước lại cùng ngươi so đấu nguyên thức đại bại, kỹ nghệ không bằng người bản tôn liền phải cho ngươi mật mũi, nhưng đừng tưởng như vậy là đã cho bản tôn sợ hãi Thiên Hà tông các ngươi, đợi cho bản tông có thể hoàn toàn dung hợp Hắc ngục chi tâm sẽ chắc chắn lại tới tìm ngươi một lần nữa. Khi đó chỉ cần ngươi có thể thắng được bản tôn nửa chiêu thì tất cả mọi chuyện cũ sẽ bỏ qua, bằng không nếu là đúng dịp bị bản tôn bắt được thì cừu oán tất tật bản tôn sẽ tính toán một lần cho xong.!
Âm thanh truyền âm nhập mật truyền tới tai Lâm Khiếu Đường rất rõ ràng.
Thần sắc Lâm Khiếu Đường khẽ động nhưng rất nhanh liền bình tĩnh trở lại, đoạn cừu oán này cuối cùng cũng có được một kết cục, chỉ khẽ mấp máy môi rồi lại nhẹ nhàng lắc đầu.
Hắc Ngục Ma Quân đã bỏ đi, nhân mã Âm La Điện cũng không còn lý do gì mà ở lại, tất cả đều đồng loạt bay đi.
Không bao lâu, chỉ còn lại có mấy môn nhân Phi Tiên Môn do Hầu Đính Thiên dẫn đầu.
Hầu Đính Thiên thật ra cũng muốn bỏ chạy, nhưng nếu thực muốn rời đi theo mấy người Âm La Điện, việc này một khi truyền ra ngoài sợ là mặt mũi Phi Tiên Môn đã bị một người như hắn mà vứt đi hết.
- Hầu trưởng lão, ngươi còn có lời gì muốn nói?
Vẻ mặt Linh Nguyệt Tiên Tử khinh thường nói.
Hầu Đính Thiên không còn biết làm sao, hướng tới Lạc Trần Tử cùng Thiên Kiều Lão Nhân thi lễ nói:
- Nhị vị nguyên lão, vãn bối lần này đến đây chủ yếu là vì chuyện hỏi cưới cho tộc nhân, Hầu gia từ lâu đã hướng Mộ Dung gia dâng lên sính lễ sang quý, mà các trưởng lão Mộ Dung gia cũng đã đồng ý cho Mộ Dung San kết duyên cùng với Hầu gia tộc nhân là Hầu Chính Trung, chỉ là có một người lại khư khư cố chấp không chịu đồng ý, lại càng làm trái với tộc quy đem việc này bỏ qua hai mươi năm trời, khiến cho Hầu giai chúng ta tổn thất rất nhiều sính lễ và mặt mũi, được Mộ Dung gia chủ đồng ý, vãn bối hôm nay đến đây chính là muốn mang nữ tử kia đem về Mộ Dung gia mà xử trí.
Lạc Trần Tử đạm nhiên nói:
- Có ai là trưởng lão Mộ Dung gia ở đây không?
Hầu Đinh Thiên vội nói:
- Có, Mộ Dung Phong trưởng lão cùng vãn bối đến đây.
Một tiểu lão đầu dáng vẻ khiếp sợ bước lên trước một bước, cúi đầu thật sâu hướng Lạc Trần Tử mà thi lễ. Trong mắt Mộ Dung Phong, những người này giống như tiên nhân trên trời, run giọng nói:
- Tiểu lão nhi Mộ Dung Phong bái kiến nhị vị lão tổ tông, hôm nay tiểu lão nhi được đặc quyền gia tộc đại biểu đến đây chính là muốn đem Mộ Dung San hồi môn.
Trước đó Hắc Ngục Ma Quân cùng Lâm Khiếu Đường đã có một màn ẩn đấu kinh tâm động phách, tuy rằng mọi người đều không biết như thế nào diễn ra, nhưng kết quả đúng là đã phá hư hoàn toàn mọi kế hoạch trước đó, làm cho sự tình đã chuyển sang một hướng đi mới.
- Không thể được!
Linh Nguyệt Tiên Tử thất thanh nói.
- Có gì là không được?
Hầu Đính Thiên lập tức hỏi lại.
Linh Nguyệt Tiên Tử cũng không biết làm sao, chỉ đành vội nói:
- Mộ Dung San hôm nay đã đến lúc đóng cửa trùng quan, không bao lâu sau liền có thể đột phá tiến vào đại sư giai, lúc đó chính là lương đống chi tài của bổn phái, đương nhiên không thể trở lại gia môn được nữa.
- Vớ vẩn!
Thanh Vân Tử bên cạnh hừ lạnh một tiếng nói tiếp:
- Lần trước cũng là mượn cớ như vậy, trước tiên hãy cứ hồi quy tộc môn, khi nào có thể tiến nhập đại sư giai liền quay về môn phái cũng không muộn.
Hầu Đính Thiên nói tiếp:
- San nhi nếu đến lúc xung yếu trùng quan, vô luận là Mộ Dung gia hay Hầu gia đều dư sức cấp cho ngươi những hỗ trợ tốt nhất.
- Hầu trưởng lão, chiếu theo lời ngươi nói như vậy, Mộ Dung gia cùng Hầu gia so với Thiên Hà tông chúng ta còn nhiều tài phú hơn?
Linh Nguyệt Tiên Tử hỏi ngược lại.
- Không dám, không dám. Hầu mỗ chỉ là nghĩ đã thụ ân gia môn thì cũng nên vì gia môn mà tự thân cống hiến, không nên cố ý làm bậy rồi tự thân tiêu dao khoái hoạt mà làm hại đến gia môn, San nhi cũng nên là như vậy a.
Hầu Đinh Thiên trước lý lẽ phân minh dần dần đè được khiếp ý, dõng dạc nói..
Lạc Trần Tử cùng Thiên Liều Lão Nhân đều khẽ gật đầu, hiển nhiên rất tán thành với lời lẽ của Hầu Đính Thiên.
Mộ Dung San đứng yên lặng ở một bên, khóe mắt đã lộ ra nước mắt.
- Lâm sư thúc, còn không mau trợ giúp?
Một đoạn truyền âm cấp thiết đã tiếp nhập trong tai Lâm Khiếu Đường, hiển nhiên là của Linh Nguyệt Tiên Tử đứng bên cạnh lo lắng nói.
Việc này trong suy nghĩ của Lâm Khiếu Đường, tốt nhất vẫn là không nên động tới, liền truyền âm lại:
- Cùng ta có can hệ gì đâu? Huống hồ môn phái cùng gia tộc trước đây đã có quy ước, không thể vì ta đây mới tiếp nhận vị trí nguyên lão mà phá hư quy củ, như vậy không phải là quá mức càn quấy ư!
Nhận được lời truyền âm, sắc diện Linh Nguyệt Tiên Tử nhất thời trở nên tư lự, một hồi liền cắn chặt hàm răng truyền âm lại nói:
- Linh Nguyệt vốn chính là Nguyệt hồn chi thể, Lâm sư thúc nếu là đáp ứng giải cứu San nhi, Linh Nguyệt nguyện cùng sư thúc song tu, trợ giúp sư thúc gia tăng tốc tu luyện. Tới trình độ này của sư thúc, mỗi bước tiến lên đều là thiên nan vạn khổ, mà Nguyệt hồn chi thể lại là môi giới chi lực có tác dụng cực lớn, sư thúc hẳn là rõ ràng a.
- Ta không thích gần nữ sắc!
- Ngươi...
Tuy chỉ là truyền âm, nhưng người khác không thể nghe được những lời đối thoại của hai người, thế nhưng một bên cương quyết từ chối, mà Linh Nguyệt Tiên Tử lại càng xấu hổ cùng giận dữ, vẫn hận không kiếm được một cái lỗ mà chui vào.
- San nhi, ngươi còn không nghe lời trưởng lão gia môn nữa sao!
Mộ Duns Phong dưới ánh mắt uy bức của Hầu Đính Thiên đành đánh bạo nói.
Sắc mặt Thiên Kiều Lão Nhân thản nhiên nói:
- San nhi, tộc môn đã gọi về, ngươi hay là cứ trở lại, ngày sau nếu là có sở thành, chúng ta tùy thời đều hoan nghênh ngươi trở lại.
Lời này vừa nói ra, dường như một lời quyết định cuối cùng, thần sắc Mộ Dung San buồn bã, nước mắt đã không kìm được mà rơi xuống.
Dưới chân dường như gắn sợi xích nặng ngàn cân, cực kỳ gian nan hướng phía Hầu Đính Thiên đi đến, trên mặt Hầu Đính Thiên cũng đã hiện lên nụ cười mỉm, tựa như tự đắc nói:
- Xú nha đầu, ngươi đã hủy đi danh dự Hầu gia ta, còn muốn tiến vào đại sư giai, đợi kiếp sau đi a. Chờ khi ngươi trở về tộc môn liền cho ngươi thế nào là biết điều a.
- Hầu trưởng lão, có thể chậm một bước nói chuyện a!
Một thanh âm băng lãnh bỗng nhiên vang lên, Lâm Khiếu Đường với dáng vẻ tươi cười nhìn Hầu Đính Thiên, làm cho hắn cám thấy lạnh toát toàn thân.
Trước tiên Lâm Khiếu Đường phát ra một bình trướng bao phủ cả hắn và Hầu Đính Thiên vào trong đó, chỉ cười mà không nói gì, nhìn Hầu Đinh Thiên.
Xoa xoa trán đã toát đầy mồ hôi, Hầu Đính Thiên cung kính mà hỏi:
- Không biết tiền bối có gì chỉ giáo?
Lâm Khiếu Đường vỗ vỗ vai Hầu Đính Thiên, không biết là nói những gì nhưng biểu tình Hầu Đính Thiên có chút bất định, một hồi kinh ngạc, một hồi khổ não rồi lại có chút khiếp đảm, cuối cùng cũng không biết như thế nào nhìn lại Lâm Khiếu Đường, ngay cả nói cũng không được một câu, chỉ biết gật gật đầu.
Sau đó hai người trầm mặc không nói rồi trở lại trước mặt mọi người, Hầu Đính Thiên cố trấn an tâm tình nói:
- San nhi, chuyện trở lại tộc môn không cần phải lo lắng, hai bên chúng ta sẽ thương nghị lại một lần nữa, hôm nay lao sư động chúng mà đến thực sự có chút thất lễ, ngày mai vãn bối liền phái đệ tử tộc môn qua đây dâng lên hai gốc linh thảo đã có ngàn năm sinh trưởng coi như là bồi tội, lúc này xin cáo từ!
Nói xong Hầu Đính Thiên liền mang theo mọi người bước lên pháp khí bay đi.
Biến cố thình lình xuất hiện khiến cho Mộ Dung San có chút ngây ngốc tại chỗ. Cũng là không biết chuyện gì, hai mắt Linh Nguyệt Tiên Tử cũng đang hiện lên tia bất minh, cả hai nhìn nhau đều không biết Lâm Khiếu Đường đã nói với Hầu Đính Thiên cái gì.
Lạc Trần Tử cùng Thiên Kiều Lão Nhân cũng thầm buông ra một hơi thở, lần này lưỡng phái song song tìm tới cửa cuối cùng cũng không có phát sinh xung đột. Nếu là cùng lưỡng phái phát đồng thời đối địch, chỉ sợ Thiên Hà tông thực sự khó khăn a.
Sự tình cuối cùng cũng được giải quyết êm đẹp, Lâm Khiếu Đường cũng bởi vậy mà củng cố được địa vị, đám đệ tử trưởng lão không dám có bất cứ sự khinh thường nào, bất kể là ai khi đối mặt với Lâm Khiếu Đường đều cung kính vạn phần, so với nhị vị nguyên lão Lạc Trần Tử cùng Thiên Kiều Lão Nhân sợ là chỉ có hơn chứ không kém.
Một đường trở về, Lâm Khiếu Đường vô cùng thong thả, trong lòng đang tính toán tới Thập Quốc Minh như thế nào, đồng thời cũng cảm ứng được phía sau có ba cỗ nguyên cảm đang truy tầm mà đến.
Chỉ chốc lát, Linh Nguyệt Tiên Tử đã mang theo hai vị đồ đệ đuổi theo.
- Ngài cùng với Hầu Đính Thiên kia rốt cuộc đã nói điều gì?
Linh Nguyệt Tiên Tử vừa lên tới đã trực tiếp hỏi.
Đối với sự bất kính của Linh Nguyệt Tiên Tử, Lâm Khiếu Đường chỉ đạm nhiên cười nói:
- Nhanh như vậy là muốn thực hiện lời hứa trước đó của ngươi sao? Ta không phải đã nói với ngươi là ta không gần nữ sắc?
Vừa nghe lời này, Linh Nguyệt Tiên Tử nhất thời xấu hổ tới đỏ mặt tía tai, không đợi Lâm Khiếu Đường nói xong đã nhân tiện nói:
- Linh Nguyệt tự vấn cũng không có chỗ nào lỗi lầm với sư thúc, người cần gì phải như vậy chứ!
Lâm Khiếu Đường mỉm cười thật lớn, sau một khắc thân mình đã nhoáng lên hóa thành một đạo tử mang bắn về phía xa, chỉ để lại một hồi thanh âm ấm áp trong tai ba người thầy trò Mộ Dung San:
- Thời gian đầu Lâm mồ tiến nhập môn phái đã được ba vị chiếu cố, đây chỉ là một phần tâm ý của Lâm mỗ, ba vị không cần phải để tâm, cũng không cần tiếp tục tìm nguyên cớ làm gì. Tạm thời cáo biệt!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.