Đấu Y

Chương 258: Thấy ánh mặt trời.

Mộc Thang

20/04/2013



Khuôn mặt non nớt của nội linh Lâm Khiếu Đường hiện rõ sự uể oải, hắn đã tiếp cận tới điểm cực hạn của bản thân, bảo thạch chỉ chuyển động thêm được nửa vòng.

Ngay khi Lâm Khiếu Đường chuẩn bị buông tha, một bàn tay nhỏ bé tinh tế đã đặt lên trên bờ vai của hắn

- Ta có thể truyền một chút nguyên lực cho ngươi, hiện tại ta và ngươi đều trong trạng thái linh thể, nguyên lực có thể lợi dụng không được nhiều cho lắm, có khả năng hấp thu bao nhiêu chỉ có thể nhìn vào bổn sự của ngươi.

Lâm Khiếu Đường nhìn Hoa Tiên Tử hồi lâu mới gật gật đầu, bắt đầu hấp thu nguyên lực không nhiều lắm truyền đến từ trên vai. Có thêm năng lượng, tiến độ của Lâm Khiếu Đường rõ ràng nhanh hơn một chút.

Bàn tay màu vàng ẩn hiện cách đó hơn một trăm trượng hiện tại có vẻ như rõ ràng hơn một chút, hoàng bảo thạch chốt mở theo sự cố gắng của kim thủ từng chút từng chút một chuyển động, rốt cuộc đã quay đủ ba vòng, thế nhưng một chút cuối cùng này lại cần khí lực rất lớn mới được.

Lâm Khiếu Đường thanh minh một tiếng, hầu như muốn hồn phi phách tán, ba, rốt cuộc, viên bảo thạch màu vàng bị lôi xuống dưới.

Hô miệng tiếng, chín đạo ma pháp trận không có dấu hiệu báo trước tự động biến mất.

- Nhanh quay về thân thể, nhanh, chúng ta chỉ có thời gian rất ngắn!

Hoa Tiên Tử gấp gáp nói.

Một lớn một nhỏ, hai nguyên linh chỉ hơi lay động đã biến mất quay trở lại thân thể, Lâm Khiếu Đường và Hoa Tiên Tử trong trạng thái nhập định mở hai mắt, không dám có một chút chậm trễ, cấp bách độn phi về phía trước.

Trong quá trình độn phi Lâm Khiếu Đường cảm giác được tu vi bản thân mạc danh kỳ diệu (không rõ lí do) gia tăng thêm một chút, đã tiến nhập vào đại sư giai hậu kỳ đỉnh, bất quá lúc này hiển nhiên không phải là thời gian để suy nghĩ, tâm thần ngưng tụ đem hết nguyên lực phát ra bay về phía trước.

Cả quá trình chỉ trong thời gian mấy cái chớp mắt mà thôi, Lâm Khiếu Đường và Hoa Tiên Tử đã đến được bờ bên kia, không chờ hai người thở dốc, chỉ nghe thấy phía sau phát ra mấy tiếng nổ, chín đạo ma pháp trận rốt cuộc lấy thể sát đánh không kịp bưng tại khởi động trở lại, trước sau chỉ trong thời gian cực ngắn.

Nguy hiểm thật! Lâm Khiếu Đường thầm thở một hơi.

- Ở nơi này quả nhiên có thần thi thảo!

Trong mắt Hoa Tiên Tử phóng ra tia sáng kỳ dị hưng phấn nói.

Chỉ thấy tầng mật thất thứ sáu giống như một tòa đại điện, tường bao quanh bốn phía từng khối rõ ràng. Đầu cuối cùng của hàng lang thật dài có một pho tượng bằng đá màu vàng tối cực lớn, xung quanh là bãi đá.

Trên bãi đã có nằm một bộ xương khô. Bộ phận xương sườn cạnh trái tim có mấy cây dược thảo màu tím nho nhỏ. Cuối nhánh dược thảo còn rủ xuống mấy quả cây.

Danh từ “thần thi thảo” này, đây là lần thứ hai Lâm Khiếu Đường nghe được, lần trước đó hắn nghe được từ lời của Kỳ Áo tại Âm Thi đảo. Dược thảo này ngay cả quái vật địa vương giai đều bị mê muội, hiển nhiên chính là vật cực kỳ hi hữu.

Hoa Tiên Tử giơ tay lên cách không nhiếp vật, trảo một cái tức thì thu được “thân thi thảo”. Hứng phấn không ngớt nhìn dược thảo trong tay, vui mừng khó có thể kìm chế được.

- Nha đầu, dược thảo này rất đặc biệt hay sao?

Lâm Khiếu Đường rất tùy tiện hỏi một câu, có thể là ở cũng nhau khá lâu làm cho hắn không còn cảm giác khác lạ, Lâm Khiếu Đường hoàn toàn theo bản năng thốt ra hai chữ nha đầu, thế nhưng lời vừa mới ra khỏi miệng thì đã thầm hối hận trong lòng, hai tiếng “nha đầu” này cũng quá thuận miệng đi, tình huống hiện tại so với trước đó không hề giống nhau, cả người nhất thời căng thẳng nhìn Hoa Tiên Tử.

Có lẽ là tâm tình của Hoa Tiên Tử sau khi lấy được chí bảo rất hoan hỉ nên căn bản không lưu ý, chỉ là thưởng thức cây dược thảo trong tay nói/:

- Đây chính là dược thảo cần có nguyên khí của thượng cổ đại thần mới có thể ngưng tụ ra được, người bình thường ăn vào có thể lập tức tiến nhập đại sư giai, thọ mệnh so với người tu luyện bình thường cao hơn gấp đôi, dược thảo này cũng là căn bản để luyện chế “thiên nguyên hoàng đan”, các dược thảo phối hợp các có thể tìm được tương đối dễ dàng, duy chỉ có dược thảo này không tìm nổi, trong toàn bộ tu luyện giới, mấy nghìn năm xuất hiện được một vài cây đã là rất không tồi rồi.

Lâm Khiếu Đường nhìn ba cây “thần thi thảo” trong tay Hoa Tiên Tử không khỏi cảm thán không ngớt, Sở nha đầu, lần này ngươi kiếm lớn!

Hoa Tiên Tử keo kiệt đem cả ba cây “thần thi thảo” thu vào, hướng Lâm Khiếu Đường nói:

- Dâm tặc, tại tầng thứ năm ngươi đã lấy toàn bộ “linh vương đan”, vậy thì ba cây “thần thi thảo” này là của ta.

Lâm Khiếu Đường cảm thấy kỳ quái vì sao Hoa Tiên Tử phải hướng về chính mình giải thích, cười cười nói:

- Tuy rằng nó là thứ tốt, thế nhưng với tu vi hiện tại của ta thực sự vô dụng.

Hai người đem tầng thứ sáu tìm kiếm kỹ càng một lần, ngoại trừ mấy cỗ thi thể không biết thân phận và những cây “thần thi thảo” chưa thành thục thì không tìm được thứ gì khác.

- Dâm tặc, thanh cự kiếm trước kia của ngươi đã bị nát, dùng bộ khôi giáp này để làm lại một thanh khác đi!

Hoa Tiên Tử lấy từ một thi thể một bộ khôi giáp khá dày nói.



Lâm Khiếu Đường tiếp nhận khôi giáp, chỉ cảm thấy trên tay trầm xuống, so với ngân tinh trước khi vỡ nát còn nặng hơn rất nhiều, ước chừng hơn gấp hai lần, chỉ là không biết nó làm từ tài liệu gì.

- Đây chính là chiến giáp của những thượng cổ tu luyện giả sử dụng, tài liệu chế tạo nên có lẽ không thể biết được, bất quá trải qua trận chiến đấu kịch liệt trước kia, lại thêm nhiều năm tháng như vậy trôi qua, nó vẫn như cũ không tổn hao gì nhiều, tất nhiên có chỗ bất phàm riêng, chắc chắn so với thành cự kiếm trước kia của ngươi mạnh hơn nhiều.

Hoa Tiên Tử giải thích một cách rất tự tin nói.

Có so với không có chung quy tốt hơn nhiều, Lâm Khiếu Đường cũng không khách khí, trực tiếp đem bộ chiến giáo thu vào trong đai lưng trữ vật.

Tầng thứ sáu có thể nói là địa phương càn cỗi nhất của toàn bộ mộ tháp, hầu như không có đến nửa điểm dấu hiệu có thể tìm được bảo bối, tựa hồ như nơi này chỉ là một phần mộ chứ không phải là nơi để cất giấu bảo vật.

Lâm Khiếu Đường cũng từ Hoa Tiên Tử có được thứ mình muốn, tự nhiên không có tâm trạng tìm tòi nơi này, trực tiếp tiến vào trong truyền tống trận nho nhỏ tầng thứ sáu, trong nháy mắt đã được truyền tống ra bên ngoài “ma tháp cấm địa”.

Địa phương hai người được truyền tống tới chính là thạch lâm ngay bên ngoài ma pháp trận thủ hộ.

Lâm Khiếu Đường bỗng nhiên cảm giác thấy có một cỗ khí tức nguyên lực quen thuộc cấp tốc hướng về phía mình bay tới, mà Hoa Tiên Tử thì nhíu nhíu đầu lông mày, thả người một cái đã bay lên.

Phanh…

Một trắng một đen, hai đạo thân ảnh va chạm kịch liệt vào nhau, bóng trắng không một chút sứt mẻ, bóng đen thì văng ngược lại, va đổ ba cây thạch trụ mới có thể dừng thân hình lại.

Bóng trắng lao tới truy kích, đang muốn xuất thủ lần nữa thì phía sau truyền đến thanh âm cấp bách:

- Hạ thủ lưu tình!

Lâm Khiếu Đường bay tới cản lại, nhìn Hoa Tiên Tử nói:

- Nàng là nữ phó của ta!

Trong mắt của Hoa Tiên Tử lóe lên một loại rung động không rõ ràng

- Dâm tặc, ngươi cư nhiên cùng với một ám dạ tinh linh ký kết chủ tớ khế ước, cẩn thận bị hút khô.

Lâm Khiếu Đường không quá minh bạch ý tứ trong lời nói của Hoa Tiên Tử, tiến tới nâng Tân Tây Á đang bị thương dậy, Tân Tây Á phun ra một ngụm máu lạnh lùng nhìn Hoa Tiên Tử không có một chút sợ hãi.

Không biết vì sao tâm trạng của Hoa Tiên Tử rất không tốt, hừ lạnh một tiếng, trừng mắt liếc nhìn Lâm Khiếu Đường

- Dâm tặc chính là dâm tặc!

Lâm Khiếu Đường không hiểu ra sao nhìn Hoa Tiên Tử đi sang một bên, sau đó kiểm tra thân thể Tân Tây Á một phen, trong lòng thầm giật mình, chỉ một lần va chạm vừa rồi, kinh mạch của Tân Tây Á cư nhiên đứt đoạn mất chỗ, nội tạng cũng đã bị thương nặng. Đây đã là dưới tình huống Hoa Tiên Tử đã thu lại một phần sức lực, bằng không chỉ cần một kích, Hoa Tiên Tử đã có thể thu lấy tính mệnh của Tân Tây Á.

- Ngươi không sao chứ?

Đối với việc Tân Tây Á vẫn luôn luôn ở bên ngoài cấm địa chờ đợi, trong lòng Lâm Khiếu Đường trào lên tình cảm ấm áp.

Tân Tây Á nhẹ nhàng lắc đầu nói:

- Chủ nhân, không cần lo lắng, chỉ cần điều tức một thời gian là tốt rồi.

Sáu đó sâu trong thạch lâm có mấy người đi ra, Hoa Tiên Tử chỉ là đạm nhiên liếc mắt nhìn thoáng qua, không hề xuất thủ, bởi vì cảm giác được nguyên lực trên người mấy kẻ này thực sự quá yếu ớt, đối với Hoa Tiên Tử mà nói có nhiều hơn nữa cũng không gây được bất luận sự uy hiếp nào.

Mấy người chật vật đi tới phụ cận, trong ánh mắt nhìn Lâm Khiếu Đường ngoại trừ kính trọng ra, lại có vài phần nghi hoặc, còn đối với Hoa Tiên Tử xa xa sinh ra một loại cảm giác vô cùng sợ hãi, không dám phát ra chút âm thanh nào. Vừa rồi Tân Tây Á một đòn trọng thương, họ đều đã nhìn thấy được. Một người có thể dễ dàng đánh bại cao thủ đại sư giai, đã viễn siêu phạm vi lý giải của mấy người Vưu Na. Địa vương giai đối với họ mà nói chỉ nghe được trong truyền thuyết chứ chưa bao giờ gặp được, thế nhưng lúc này đã chân thật xuất hiện trước mắt.

- Tiền bối, người đi ra từ lúc nào vậy? Chúng ta còn tưởng rằng người bị phong ấn bên trong ma tháp cấm địa!

Vưu Na miễn cưỡng đứng vững dưới áp lực mạnh mẽ của Hoa Tiên Tử hỏi.

Lâm Khiếu Đường vẫn chưa trả lời, chỉ dùng khuôn mặt không chút biểu tình nhìn thoáng qua mấy người, sau đó ôm lấy Tân Tây Á chuẩn bị rời đi.

- Tiền bối, chừ một chút!

Vưu Na cấp thiết kêu lên.

- Có việc gì hay sao?

Lâm Khiếu Đường dừng cước bộ lại nói.



Vưu Na hơi hé miệng, đông, lại một lần quỳ gối trước mặt Lâm Khiếu Đường

- Thỉnh tiền bối ban thưởng cho vãn bối một điểm bảo vật, coi như thù lao vãn bối một đường dẫn đạo.

Lâm Khiếu Đường không hề lên tiếng, ôm Tây Tây Á tiếp tục hướng về phía trước bước đi.

Tuyệt vọng nhìn về bóng lưng của Lâm Khiếu Đường, nước mắt tràn ra khỏi mi, bản thân thực sự quá vô dụng rồi, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn quốc gia rơi vào trong tay người khác, thế mà một điểm biện pháp cũng không có, hy vọng buông tha tôn nghiêm cũng bị cự tuyệt lạnh lùng, bản thân còn sống trên đời này làm gì chứ? Sao không cùng với quốc gia rơi vào tay giặc?

Mạnh mẽ móc ra trủy thủ trong người, hướng về phía cổ họng chính mình cắt tới…

- Công chúa, không thể…

Lão Ba Mã quát to một tiếng, hai mắt hầu như thoát ra ngoài.

Lộ Hi và Đức Tạp Tu muốn lao lên ngăn cản, thế nhưng không kịp rồi, chỉ có thể nhìn thanh trủy thủ sáng lóe cắt vào cái cổ tránh hồng của Vưu Na…

Ba, một bàn tày to màu vàng nhạt đột nhiên xuất hiện, nắm chặt lấy cổ tay Vưu Na.

Vưu Na không thể tự vẫn hét lớn:

- Vì sao không cho ta chết?

Một kim thủ khác lại chậm rãi bay tới, kim thủ lơ lửng trước mặt Vưu Na mở ra, trong lòng bàn tay có ba khỏa đan dược màu vàng lóe sáng.

Một thanh âm trong sáng theo gió truyền tới:

- Sống, chung quy vẫn có hy vọng, đã chết rồi thì cái gì cũng không còn nữa, tự sát chỉ là hành vi của người yếu đuối, đây là ba khỏa “linh vương đan” tính là thù lao, con đường sau này phải do chính ngươi lựa chọn.

Thanh âm giống như ngay bên tai thế nhưng thanh niên từ lâu đã biến mất không thấy, vị cao thủ địa vương giai kinh khủng kia cũng đã biến mất không biết từ khi nào, nói chung mấy người Vưu Na ngay một điểm cảm ứng cũng không có.

Kinh ngạc quỳ trên mặt đất, Vưu Na nhìn ba viên kim đan trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng đem kim đan giữ chặt trong lòng, hướng về phía thanh niên vừa mới biến mất thật sâu dập đầu ba cái…

Lộ hi và lão Ba Mã sớm đã khóc không thành tiếng, ngay cả Đức Tạp Tư cũng chảy ra một tia ướt át nơi khóe mắt…

- Dâm tặc, ngươi thực sự bỏ ra được, đó chính là ba khỏa linh vương đan nha, tùy tiện một khỏa cũng có thể làm cho tu luyện giả tranh nhau đến tróc da đầu.

Trong mắt Hoa Tiên Tử có chút dị dạng nhìn Lâm Khiếu Đường nói.

Lâm Khiếu Đường thản nhiên nhìn phía trước, bỗng nhiên khuôn mặt hiện lên một nụ cười tà ác, trả lời:

- Trong mắt dâm tặc, nữ sắc tự nhiên trọng yếu hơn tất cả, ngươi nói xem có dâm tặc nào có thể nhìn một mỹ nữ trước mắt hương tiêu ngọc vẫn hay không? Đương nhiên không thể, điều này rõ ràng trái với đạo đức chức nghiệp.

Hoa Tiên Tử bĩu mỗi:

- Không có thuốc chữa!

Lâm Khiếu Đường nhún nhún vai từ chối cho ý kiến, mạnh mẽ phát lực gia tốc bay đi, đôi môi đỏ của Hoa Tiên Tử nhìn về bóng lưng trước mặt hơi hơi nhếch lên tạo thành vòng cung hầu như không nhìn ra được, đôi mắt đẹp chợt lóe, cũng theo đó gia tốc bay đi.

Bay một hồi không có mục đích, Lâm Khiếu Đường mở miệng hỏi:

- Tiên tử, ngươi có biết cách trở lại Kỳ Đông đại lục hay không?

Hoa Tiên Tử thản nhiên nói:

- Biết!

Trong lòng Lâm Khiếu Đường vui vẻ, cấp thiết hỏi tiếp:

- Như thế nào mới có thể quay lại? Có địa đồ?

Hoa Tiên Tử liếc mắt nhìn nữ tử ám dạ tinh tinh đang hôn mê trong tay Lâm Khiếu Đường nói:

- Ngươi giết chết nàng, ta sẽ nói cho ngươi biết…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đấu Y

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook