Chương 259: Ước định một năm.
Mộc Thang
20/04/2013
Lâm Khiếu Đường không suy nghĩ nhiều, thản nhiên nói:
- Vậy thì quên đi, ta sẽ tự tìm đường.
Hoa Tiên Tử cười lạnh lùng:
- Vậy thì ngươi tự đi tìm được rồi, giữa Minh Tây đại lục và Kỳ Đông đại lục là hải dương vô biên vô tận, hơn nữa mỗi một đoạn hải vực lại có một hoàn cảnh bất đồng, một số bộ phận hải vực còn có hải tộc cường đại canh gác, thậm chí còn có thể gặp phải yêu thú mười bốn cấp, nhưng điều này còn coi như tốt, nếu là không đầu không đuổi tự phi hành lung tung, rất có khả năng xông nhầm vào ba khối đại lục khác, một khi tiến nhập, cho dù ngươi có lợi hại hơn nữa thì cũng chỉ có đi mà không có về a.
Lâm Khiếu Đường nhẹ nhàng cười
- Vậy thì tiên tử độ hải lần đầu tiên làm thế nào mà vượt qua được đây?
Đôi mắt đẹp của Hoa Tiên Tử chợt lóe lên:
- Muốn biết thì hãy giết nàng.
Lâm Khiếu Đường phát giác được trong mắt của Hoa Tiên Tử có cừu hận, kỳ quái hỏi:
- Tiên tử và ám dạ tinh linh chẳng lẽ lại có thâm cừu đại hận gì đó hay sao?
Hoa Tiên Tử chán ghét nhìn Tân Tây Á nói:
- Nếu như không phải bọn thì thì bản tiên tử tại ba trăm năm trước đã tìm được “thần thi thảo” rồi, cũng không đến nỗi phải trọng thương quay về Kỳ Đông đại lục bế quan liền hai giáp, cừu này không báo thực sự khó có thể giải được nỗi hận trong lòng ta.
Lâm Khiếu Đường bĩu môi, đối với cừu hận liên quan nhiều năm trước đây, hắn không muốn hiểu quá sâu
- Tiên tử, chuyện của ba trăm năm trước cần gì phải tính lên đầu của một người khác cơ chứ, Tân Tây Á đã theo ta chín năm, ta tuyệt đối không có khả năng giết chết nàng.
Hoa Tiên Tử dừng lại trước mặt Lâm Khiếu Đường, một lát sau nói:
- Dâm tặc, bản tiên tử còn có một số chuyện muốn làm, tạm thời không quay trở lại, bất quá nhiều lắm thì cũng chỉ một năm là có thể xong xuôi, ta cho ngươi thời gian một năm để suy nghĩ cho kỹ, chỉ cần ngươi giết chết nữ tử này, cùng với ám dạ tinh linh phân rõ giới hạn, bản tiên tử không chỉ đem ngươi cùng về Kỳ Đông đại lục, hơn nữa còn đem sở học suốt đời truyền thụ cho ngươi, càng có thể cùng ngươi chia sẻ “thiên nguyên hoàng đan”, trong vòng trăm năm ngươi có thể đột phá hai đại quan ải tiến nhập địa vương giai, đến lúc đó bản tiên tử liền kết thành thần tiên quyến lữ với ngươi, ngang dọc Kỳ Minh Phong.
Lâm Khiếu Đường vô cùng ngạc nhiên, Hoa Tiên Tử này lại có thể nói rõ ràng đối tốt với mình như vậy, còn cho thấy thái độ, hiển nhiên đối với việc kết hợp trước đây nàng rất coi trọng, thậm chí có thể tiếp thu hắn. Lâm Khiếu Đường cho dù nằm mơ cũng không hề nghĩ ra Hoa Tiên Tử thực sự coi trọng hắn, quả là không có lý do gì, nói thô một chút thì môn bất tương hộ bất đối (không môn đăng hộ đối), rất không đạo lý.
- Dâm tặc, ngươi không cần phải nhìn ta như vậy, bản tiên tử không nhìn đến một thân tu vi của ngươi, nhìn ngươi coi như cũng có vài phần nhãn lực. Tuy rằng ngươi còn rất nhiều khuyết điểm, nhưng cũng không phải là người gian trá, lúc sấm trận tầng thứ năm không hề bỏ lại bản tiên tử trốn một mình, khi tầng thứ năm gặp nguy cơ sụp đổ, đồng dạng ngươi không hề tự bảo vệ mình mà bỏ ta lại. Tại những tình huống cấp bách nguy hiểm như vậy không phải ai cũng có thể quyết định được như ngươi, vô luận là ngươi vì lí do gì đi nữa, muốn đạt được một thứ gì đó, chí ít có thể cho thấy ngươi không phải là kẻ sợ chết. Bản tiên tử không phải là người vô tình, lại càng không phải vì ngươi tu vi quá thấp mà khinh thường ngươi. Bản tiên tử có được ngày hôm nay là do bước đi từng bước từng bước một, tu luyện giới hầu như tất cả đều a dua, gian trá, chỉ có trong hoàn cảnh sống chết trước mắt mới có thể nhìn rõ được bản chất của một người.
Trong đôi mắt đẹp của Hoa Tiên Tử thực sự tràn ra một tia sáng nhu hòa, nghiêm mặt nói.
Nghe được những lời này vào trong tai, nếu nóiLâm Khiếu Đường không hề cảm động, đó là gạt người, thế nhưng không hiểu vì sao trong lòng hắn cũng có một loại rung động bài xích nào đó.
- Tiên tử có thể coi trọng tại hạ như vậy, chính là vinh hạnh của tại hạ, bất quá ta tuyệt đối không giết chết nàng ta, không cần phải syu nghĩ gì nữa.
Lâm Khiếu Đường rất kiên quyết nói.
- Nói bây giờ là quá sớm!
Trong lúc nói lên những lời này, khuôn mặt Hoa Tiên Tử hiện lên nét thất vọng, xoay người bay đi.
Một đóa bạch ngọc đàm hoa rơi vào trong tay Lâm Khiếu Đường, chính là pháp bảo Hoa Tiên Tử vẫn sử dụng, khi thân ảnh màu trắng biến mất nơi xa, một đoạn truyền âm lại tiến vào ý thức hải của Lâm Khiếu Đường:
- Dâm tặc, thu hồi thiên đàm hoa thật tốt, pháp bảo này có thể giải trừ được vu hao chi độc trước đó bản tiên tử hạ trên người ngươi, đây cũng chính là pháp bảo bản tiên tử luyện hóa hơn một trăm năm, ngươi hãy thu trước, tạm thời thay bản tiên tử bảo quản trong một năm, một năm sau bản tiên tử có thể thông qua vật này tìm được ngươi, đến lúc đó ngươi hay cho ta một câu trả lời thuyết phục. Có thể trở về quê cũ hay không, phải dựa vào chính quyết định của ngươi.
Lâm Khiếu Đường nhìn bạch ngọc đàm hoa trong tay, lại nhìn về phía Hoa Tiên Tử vừa mới biến mất, bàn tay hơi giật giật, bạch ngọc đàm hoa lập tức thu vào trong đai lưng trữ vật.
Sắc mặt Tây Tây Á trên tay hắn tái nhợt, cực kỳ thống khổ, rất nhiều máu loãng không ngừng chảy ra khỏi miệng của nàng, Lâm Khiếu Đường không dám tiếp tục chậm trễ, thả người một cái rồi hướng về phía Thiên Long Thanh độn phi mà đi.
Máy ngày hôm này Pháp Mã Nhĩ sống một ngày tựa hồ như một năm, hơn hai tháng trước “chủ nhân” đã để lại năm khỏa “thư thông đan” rồi đi mất, đến nay vẫn chưa có tin tức gì.
Hiện tại Pháp Mã Nhĩ đã phục dụng hết năm khỏa “thư thông đan”, trước đó còn lại một khỏa, trên người chỉ còn lại một khỏa cứu mạng cuối cùng, ngày mai sẽ đem khỏa cuối cùng này nuốt vào, nếu như nửa tháng sau “chủ nhân” vẫn chưa hiện thân mà nói, bản thân sẽ phải tự bạo bỏ mình, hạ trạng chắc chắn thê thảm không gì sánh được.
Pháp Mã Nhĩ trực tiếp ở bên ngoài biệt viện chờ đợi hai ngày nay, mỗi một ngày đều hy vọng “chủ nhân” có thể xuất hiện.
- Lão tổ tông của ta a, nhất định người phải phù hộ tử tôn của người trường mệnh trăm tuổi, ta không muốn chết sớm như vậy a!
Pháp Mã Nhĩ dùng thân hình vô cùng tiều tụy quỳ gối giữa sân cầu xin.
Hia ngày này, mỗi một giây chờ đợi làm cho tinh thần và thể xác của Pháp Mã Nhĩ càng thêm uể oải, quỳ một hồi rồi thiếp đi…
- Đứng lên!
- Để ta ngủ tiếp!
- Đứng lên!
- Mẹ nó, lão tử nhanh muốn chết rồi, không thể tiếp tục hưởng thụ một chút tư vị tham ngủ nữa đâu!
Pháp Mã Nhi đang ngủ say lại một lần nữa bị người khác kêu to, áp lực nhiều ngày qua lên tinh thần rốt cuộc bùng nổ, con mắt mạnh mẽ mở ra.
Khi nhìn thấy rõ người người đến, Pháp Mã Nhĩ rốt cuộc bị dọa đến nỗi suýt tiểu ra quần, vừa mới đứng lên lại mạnh mẽ quỳ xuống đất nói:
- Không biết “chủ nhân” trở về, có mắt như mù, đáng đánh!
Ba ba ba…, nói xong Pháp Mã Nhi lập tức giơ tay tát liên tục vào má chính mình.
Lâm Khiếu Đường đưa tay ra, một cố khí lưu đem Pháp Mã Nhĩ đẩy lên
- Trước tiên ngươi đi ra ngoài cho ta.
Pháp Mã Nhĩ liên tục gật đầu, ước gì ly khai, thế nhưng vừa mới bước được vài bước, lại ngừng lại cẩn thận nói:
- “Chủ nhân”, cái kia… kim đan ta sắp dùng hết rồi.
Lâm Khiếu Đường không để ý đến, ôm Tân Tây Á nhanh chóng tiến vào gian nhà trong nội viện.
Pháp Mã Nhĩ một trận thất vọng, bất quá người cuối cùng đã trở về, bản thân còn có thời gian nửa tháng nữa, không cần phải nóng lòng nhất thời. Pháp Mã Nhĩ ủ rũ hướng cánh cửa rời đi, đúng lúc này, đột nhiên có mấy đạo khí lưu đập vào mặt mà đến.
Pháp Mã Nhĩ chỉ cảm thấy có mấy bàn tay vô hình nhanh chóng điểm điểm lên người mấy cái, sau đó một đạo thanh âm thản nhiên truyền tới:
- Bí pháp trên người ngươi đã được giải, không cần phải dùng thư thông đan nữa, sau này không cần đến đây nữa, đi thôi!
Pháp Mã Nhĩ nằm mơ cũng không nghĩ tới bản thân được thả đi, tâm tình nhất thời vui mừng vô cùng, xoay người lạy một cái, sau đó chạy như bay ra ngoài, cảm giác được tự do thực sự quá mỹ diệu…
Vừa với vào trong phong Lâm Khiếu Đường liền hạ Tân Tây Á xuống bắt đầu chữa thương cho nàng. Hoa Tiên Tử tuy rằng chưa hạ sát thủ, thế nhưng lần này có chút mạnh tay, trước đó kiểm tra sơ qua, cho rằng chỉ là nội thương nghiêm trọng, lúc này Lâm Khiếu Đường mới phát hiện ra ngay cả nguyên linh của nàng cũng bị chấn động.
Cũng may Lâm Khiếu Đường có thể dùng nội linh của mình dẫn độ vào trong cơ thể Tây Tây Á tiến hành chữa bệnh.
Bảy ngày sau, Tân Tây Á từ từ khôi phục ký ức, thế nhưng thương thế vẫn nghiêm trọng như cũ. Lâm Khiếu Đường không dời nàng đến một khắc, chuyên tâm vận chuyển nguyên lực chữa thương cho nàng, thậm chí còn lấy “cửu hỏa nguyên đan” trong người ra phụ trợ.
Một tháng sau rốt cuộc Tân Tây Á cũng thoát khỏi tình trạng nguy hiểm, đối với hành động tận sức tận lực chữa thương của Lâm Khiếu Đường, Tân Tây Á cảm động không thôi. Trước đây nàng vẫn cho rằng khi ám dạ tinh linh nhận chủ, sinh hoạt nhất định rất thê thảm, bất quá chỉ là công cụ và đồ chơi của chủ nhân mà thôi, hiện tại quan điểm của Tân Tây Á đang từng chút từng chút thay đổi dần dần. bản thân hiện tại so với các ám dạ tinh linh nhận chủ khác tựa hồ sống tốt hơn rất nhiều.
Vài ngày tiếp theo, Lâm Khiếu Đường lợi dụng thiên đàm hoa tiến hành điều tức, quả nhiên đã đem vu hoa chi độc trên người bài trừ hết ra ngoài, không chỉ có như vậy, lượng nguyên lực đột nhiên bành trướng trước đó của Lâm Khiếu Đường trong mấy ngày nay nhanh chóng được hắn tiêu hóa củng cố.
Cỗ lực lượng này là do ngoại lai thêm vào, lúc đầu Lâm Khiếu Đường không hiểu rõ, bất quá không cần phải suy nghĩ nhiều, Lâm Khiếu Đường nhớ lại lúc hóa thân nguyên linh, chân linh của Hoa Tiên Tử từng vận chuyển một chút nguyên lực vào bản thân.
Có lẽ lần truyền nguyên lực đó có thể vĩnh viễn bảo tồn trong cơ thể? Điều này chắc chắn là do Hoa Tiên Tử động tay động chân gì đó, đối với loại trợ giúp này, Lâm Khiếu Đường có chút cảm động, nữ nhân này thực sự có lòng.
Có “linh vương đan”, tu vi lại đạt tới hậy kỳ đỉnh cao, trùng kích linh hồn giai là chuyện cần thiết trước mắt. Bất quá cho dù mọi chuyện đã sẵn sàng thì Lâm Khiếu Đường cũng không quá nóng vội nhất thời. Nhìn qua chỉ là một bước, thế nhưng không chuẩn bị kỹ càng rất có khả năng thất bại, lại thêm còn có việc cần làm. Trước mắt, Lâm Khiếu Đường chưa muốn lập tức tiếp nhập trùng quan, băng không không biết phải tốn mất bao nhiêu thời gian mới hoàn thành.
Sau khi tịnh hóa hoàn toàn vu hoa chi độc, Lâm Khiếu Đường liền đi tới Phỉ Nhã thương hội. Một đường đi tới, rất hoang vắng, tựa hồ như nơi này gặp phải tao kiếp gì đó, toàn bộ thành thị đều cực kỳ tiêu điều. Người qua lại trên người ít đến đáng thương, ngẫu nhiên có thì đều là người có y phục cao quý xa hoa.
Phỉ Nhã thương hội không biến đổi bao nhiêu, Lâm Khiếu Đường vừa mới tiến vào khu giao dịch cao cấp, lập tức có một lão giả mặc bộ ma pháp trường bào cũ nát tiến lên nghênh đón, nguyên lực trên người cho thấy đã đạt được tu vi sư giai hậu kỳ.
- Tiền bối, người muốn mua vật phẩm gì?
Lão giả vừa mới tiến lên liền hỏi.
- Hội trưởng của các ngươi có ở đây hay không?
Lâm Khiếu Đường liếc mắt nhìn xung quanh, đúng là vắng vẻ không có một bóng người, sợ là sinh ý hiện nay rất khó làm!
Trên mặt lão giả hiện rõ nét do dự, có chút quan sát Lâm Khiếu Đường, hiển nhiên hắn không thể xác định được thân phận của Lâm Khiếu Đường. Lâm Khiếu Đường vung tay lên, một đóa tử kim hoa đã xuất hiện trên tay, đây là tín vật chí cao mà Lạc Phỉ phu nhân đưa cho hắn không lâu trước đây.
Lão giả vừa nhìn thấy tử kim hoa nhất thời thần sắc liền buông xuống, liên tục gật đầu nói:
- Đúng rồi, đúng rồi, tiền bối, thỉnh ngài đi theo ta.
Trong lòng Lâm Khiếu Đường vui vẻ, không nghĩ tới Nạp Lan U dĩ nhiên có mặt, lần này tới đây là vì tìm kiếm nữ nhân này. Hiện tại Hoa Tiên Tử tựa hồ như đã khôi phục được ký ức, nếu như nàng thực sự phải đi về, vậy thì nhất định sẽ không bỏ lại cô đồ đệ bảo bối, nếu như có thể động tay động chân bố trí lên người Nạp Lan U thứ gì đó có thể truy tung, vậy thì có thể theo đó quay về được rồi…
Bảo Lâm Khiếu Đường giết Tân Tây Á, hắn kiên quyết không làm được như vậy, căn bản không cần phải suy nghĩ. Thời gian qua Tân Tây Á đối với Lâm Khiếu Đường có tác dụng trợ giúp không nhỏ, không cần nói Lâm Khiếu Đường đối với nàng ta rất yêu thích, đối với tao ngộ trước kia cũng rất đồng tình, coi như là thủ hạ hay người hầu, Lâm Khiếu Đường cũng tuyệt đối không đem dao nhỏ đâm vào người nhà.
Trong thời gian Lâm Khiếu Đường đang âm thầm tự đánh giá, lão giả đã đưa hắn lên tới tầng thứ năm, so với trước đó không sai biệt nhiều, lão giả tiến nhập phòng trong thông báo một tiếng.
Chỉ chốc lát, một thiếu phục xinh đẹp đi ra, chính là Lạc Phỉ phu nhần lần trước được Lâm Khiếu Đường tặng bài độc dưỡng nhan đan.
Lâm Khiếu Đường kỳ quái nhìn Lạc Phỉ, nữ nhân này không phải trong lúc sấm trận bị tu luyện giả lợi hại khác bắt đi hay sao? Lẽ nào nàng ta có thể trốn được ra ngoài, thế nhưng theo như khẩu khí của Nạp Lan U kể lại, sợ là lành ít dữ nhiều mới đúng, đây là có chuyện gì?
- Thế nào! Tiền bối không còn nhận ra vãn bối nữa hay sao?
Lạc Phỉ mỉm cười nhìn Lâm Khiếu Đường nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.